Anh Phát Bệnh Rồi Em Đến Đây
|
|
Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
Không hỏi nhiều, Hứa Luật trả tiền rồi mang ba túi cá đi về phía Đường Tố. “Được rồi! Đi thôi!” Đường Tố dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đưa tay giằng lấy ba túi trong tay cô, Hứa Luật cũng không khách sáo … nếu có người chịu xông pha ngu gì không lợi dụng. “Ừm … chúng ta qua kia mua một ít cà chua.” Đường Tố nghĩ đến thứ rau mềm mềm đỏ đỏ ấy, nhíu mày: “Không thích ăn cà chua!”, nói chung ngoại trừ cá, anh chẳng thích ăn món gì hết. “Làm món cá chua ngọt phải có cà chua.” “… Ờ, vậy thì mua”, anh ăn cá là được rồi. “Đường Tố, có món nào anh không thích ăn không?” “Cà rốt!” “Tại sao? Cà rốt rất ngon lại nhiều vitamin.” “Tôi đâu phải thỏ.” “… Tôi quyết định sẽ đi mua carot, làm món cá hấp carot.” Đường Tố: “… nham hiểm.” “Rồi rồi rồi … coi như vừa rồi tôi không nghe thấy anh nói gì hết. Đường Tố, còn món nào anh không thích ăn nữa.” “Tôi không nói cho cô biết.” “Vậy chúng ta đổi đề tài khác. Anh thích ăn món nào.” “Cá!” Không phải cô đã biết từ lâu rồi sao. “Vì vậy anh chính là con mèo.” Không ăn cà rốt bởi vì không phải thỏ; thích ăn cá, vậy là mèo. Nhìn đi … Quá logic. Hứa Luật thành công bắn mũi tên khiến Đường Tố bị thương. Đường Tố: “…” Để anh có thể ngoan ngoãn ngậm miệng không thể phản bác, Hứa Luật tâm trạng cực kỳ vui vẻ, rảo bước về phía trước. Đôi chân thon nhỏ trong chiếc quần bò trên đôi giày cao gót màu bạc bước đi trên nền đất. Xung quanh rất ồn ào, nhưng anh lại có thể nghe rõ những tiếng cộp cộp phát ra từ đôi giày của cô khi chạm đất, vang lên như tiếng piano giòn giã. Bàn tay Đường Tố đang đút túi quần cũng bất giác gõ theo nhịp. Đôi bàn chân trắng nõn. Tiết tấu nhịp gõ của anh hơi rối loạn, anh mím mím môi, âm thầm quyết định. *** Đi chợ về, Đường Tố không nằm trên ghế ngồi quen thuộc mà lại lên lầu tìm chiếc điện thoại di động anh vứt trong ngăn kéo, mở phần danh bạ chỉ có vài người, lục tên Lee, gọi một cú điện thoại. Lee tên đầy đủ là Lý Sâm, cha của anh ta là trợ lý của ông Đường, Lý Sâm khi còn bé cũng ở chung đại viện với Đường Tố. Theo lẽ thường mà nói khi Đường Tố gọi điện thoại đến chỉ có ba việc: Thứ nhất, hết cá; thứ hai, hết sách; thứ ba, quá buồn chán. Vì vậy khi nhận được điện thoại, phản ứng đầu tiên của Lý Sâm sẽ là: “Muốn cá hay muốn sách?” Nói mới nhớ, mấy tháng nay hình như Lý Sâm chưa gửi cá cho Đường Tố … thường ngày chỉ cần gần hết cá Đường Tố đã gọi cho anh ta để anh ta mang cá đến. Đường Tố trả lời: “Đều không phải!” “A???”, câu trả lời nằm ngoài dự đoán: “Vậy … lần này cần gì? Nói trước nhe, đừng bắt tớ thu xếp mấy cái vụ án quái dị của cậu. Ba cậu đã ra chiếu chỉ nếu để cậu một lần nữa mạo hiểm, tớ phải mang đầu đến gặp ông ta đó.” Nghĩ đến ông Đường, Lý Sâm bất thình lình rùng mình một cái. Lý Sâm sớm đoán trước sẽ có ngày này, thật ra cú điện thoại này của Đường Tố còn trễ hơn so với dự tính của anh. Anh nghĩ cuộc gọi này đáng lẽ ra phải đến từ nửa tháng trước rồi kìa, bởi anh biết Đường Tố nào chịu yên phận làm một giáo viên bình thường. Nếu nói theo cách của Đường Tố: Thế giới này nếu như không có vụ án vậy tôi sống trên đời này còn ý nghĩa gì. Nếu không phải vậy thì sẽ là: Một người có IQ cao như tôi, nhàn rỗi chính là phung phí của trời. “Chân.” “Gì?”, Lý Sâm đang ở đầu óc phiêu du tám phương trời, chưa nghe rõ Đường Tố nói gì. “Tôi muốn chân.” “Chân, chân gì?” Đường Tố thỉnh thoảng nói đưa ra mấy yêu cầu quái dị, Lý Sâm đã quen nên không còn cảm thấy kinh ngạc. Ngày trước Đường Tố còn đòi anh một thi thể, một cặp mắt, vài bộ phận của cơ thể người; bây giờ anh nói muốn chân cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. “Này thiếu gia, anh chuẩn bị làm nghiên cứu gì đây?” Đường Tố trầm ngâm một chút rồi đáp: “Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone nữ.” “Hả??? Phóng hormone nữ …”, cái quỷ gì thế này, Lý Sâm nghe xong cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng lười hỏi nhiều: “Aizza, được được … chứ cậu có giải thích tớ chưa chắc đã hiểu. Nói chung là muốn chân đúng không? Dạng nào? Mấy cặp? Giới tính, màu da, tuổi tác, có yêu cầu gì không?” Nói chuyện giống như ra chợ mua giò heo vậy. Đường Tố im lặng rồi mở miệng nói: “Nữ, da vàng, khoảng 26 tuổi.” Trong đầu không khỏi nhớ đến đôi bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn của Hứa Luật. Không được … không được nghĩ. Đường Tố cau mày, cố gắng đem hình ảnh kia loại bỏ khỏi đầu. Anh quy kết tất cả những trạng thái tâm lý bất thường này là do chịu ảnh hưởng hormone nữ của Hứa Luật, vì vậy, chỉ cần nghiên cứu một chút, sẽ tìm ra được nguyên nhân. Đầu tiên từ chân, rồi đến tay … Hết thảy các chân của phụ nữ giống giống Hứa Luật, để anh không còn có cảm giác khó chịu. Nói đến đây lỗ tai Đường Tố lại không khống chế, cảm giác nong nóng. Lý Sâm nhớ kỹ các yêu cầu của anh, thuận miệng hỏi: “À! Đúng rồi, cậu còn cá không?”, Đường Tố cuồng cá, anh ta biết, không có cá Đường Tố sẽ không vui. “Còn!” “Này … hơn một tháng rồi!” Thật kỳ lạ, lần trước anh ta mua cùng lắm chỉ được nửa tháng: “Chính cậu đi mua à?” Nói ra câu này bản thân Lý Sâm còn không tin nổi. “Có Hứa Luật mua rồi!” “Hứa … Hứa gì?” Nghe như là tên một người, Lý Sâm vội vàng hỏi tiếp: “Nhị thiếu gia à, dừng dừng dừng, cho tớ hỏi. Cậu nói Hứa gì, là món đồ gì vậy?” “Hứa Luật!”, Đường Tố nói thêm lần nữa: “Là máy phóng hormone.” “Hả?” Máy móc? Anh đặt tên cho cả máy móc luôn sao? “Không phải cậu tìm cho tôi một người bạn cùng nhà sao?”, Đường Tố hỏi ngược lại. “Cái gì? Bạn cùng nhà?”, Lý Sâm thét lơn, “Tớ?” Lần này Đường Tố đã biết rõ ràng có khúc mắc ở đâu đó trong chuyện này. Lúc trước, Lý Sâm có đề cập tìm người ở chung nhà với anh, đồng thời thái độ rất kiên trì. Nguyên nhân không gì khác hơn, chỉ vì do Lý Sâm cảm thấy Đường Tố quá ‘Tách biệt với thế giới’. Lúc trước ở nước ngoài anh ta bó tay. Nhưng bây giờ mọi người đã về nước, vậy anh ta muốn có nhiều người giúp đỡ để vị giáo sư này hiểu ‘Cuộc sống nhân gian’. Kết quả trong quá trình tìm kiếm, tên to xác này nói muốn tìm vài bộ phận cơ thể người nhét vào tủ lạnh để nghiên cứu, anh ta đành đánh trống lui quân. Lý Sâm đành gác lại vụ này, không ngờ bây giờ Đường Tố lại nói anh có người ở chung nhà. Lý Sâm làm sao không kinh sợ cho được chứ. Anh ta nhanh chóng cúp điện thoại, vội vội vàng vàng chạy đến nhà Đường Tố, muốn nhìn coi Hứa Luật rốt cục là thần thánh phương nào. Chuông cửa vang lên khi Hứa Luật đang làm bữa trưa. “Đường Tố mở cửa đi!” Cô từ trong bếp ló đầu gọi người đàn ông đang nằm trên ghế. Thật sự Đường Tố không muốn đi mở cửa chút nào bởi vì anh đã đoán được là ai đến. Ngoài cửa không phải tên Lý Sâm hóng hớt sao. “Chuyện gì?”, Đường Tố đứng ngáng cửa không cho Lý Sâm ngó nghiêng vào bên trong. Lý Sâm nói thẳng: “Nhìn Hứa Luật!” “Có gì đáng nhìn!” Đường Tố trực tiếp đóng sầm cửa lại. “Này này này …”, Lý Sâm không màng xấu hổ, cố gắng luồn thân thể vào khe cửa chặn lại, sau đó rướn cổ gọi lớn :”Hứa Luật! Hứa Luật!” Đường Tố không ngờ anh ta giở chiêu này, sững người. Ngay lúc ấy, Lý Sâm chớp thời cơ vọt vào nhà.
|
Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
Hứa Luật đang trong bếp bày bát đũa, nghe tiếng người kêu tên mình, tạp dề cũng chưa kịp cởi, vội vàng chạy ra coi chuyện gì. Lý Sâm vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn, tiến vào trong thì trông thấy một cô gái đang đeo tạp dề: “Hứa … Luật???” Hứa Luật gật đầu, đáp lời: “Vâng! Anh là?” Là ai? Cô liếc nhìn Đường Tố đang đứng phía sau. Đường Tố mặt không chút cảm xúc. “Phụ nữ?” Dĩ nhiên là phụ nữ! “Ừm” Nghe cô trả lời, anh ta lại không tin được, hỏi lại: “Đúng là phụ nữ sao?”, mơ hồ lên đến đỉnh điểm. “Có vấn đề gì sao?”, Hứa Luật không phải hỏi Lý Sâm, mà đang hỏi người đứng đằng sau anh ta, Đường Tố. Đường Tố: “Không có chuyện gì đâu. Cô cứ tiếp tục việc của mình đi.” “Ờ ..”, Hứa Luật xoay người vào lại nhà bếp: “Anh mau đi, cơm xong rồi, nguội không ngon đâu!” Cơm_Thức Ăn_Nóng_Ngon Nguội_Không_Còn_Ngon Trời ơi! Anh nghe thấy gì thế này. Lý Sâm chắc chắn tai mình lãng tai rồi, trong nhà Đường Tố làm sao có thể xuất hiện mấy từ ngữ thế này … làm sao có thể sản sinh được những ngôn từ ấm áp của gia đình thế này? Lý Sâm ngây ngốc không biết nguy hiểm đến gần, mãi cho đến khi cổ áo bị người nào đó kéo ra ngoài. “A a a a …”, Lý Sâm ôm chặt người vào bộ sofa: “Hứa Luật! Hứa Luật … Cứu mạng!” Hứa Luật chưa vào đến nhà bếp đã nghe tiếng gào thét kêu cứu, quay đầu nhìn lại thì trông thấy một người đàn ông chẳng cần để ý hình tượng đang ôm chặt sofa: “Được rồi! Được rồi! Có gì từ từ nói.” “Đúng vậy … có gì từ từ nói!”, Lý Sâm gật đầu lia lịa. “Không có gì để nói nhiều!”, Đường Tố lại lôi cổ áo của Lý Sâm. Thật sự Lý Sâm chỉ muốn tìm hiểu thực hư, sao lại bị đánh đuổi thế này. Vì vậy anh ta mặc kệ cổ áo đang bị lôi kéo, tay ôm sofa càng ngày càng chặt, cặp mắt nhìn thẳng Hứa Luật phát sinh tín hiệu cầu cứu … Anh ta nhìn là biết, Đường Tố trước sau như một là kẻ vô tình vô nghĩa, chỉ có người phụ nữ mang tên Hứa Luật này còn có chút tình cảm. Hứa Luật trông thấy gương mặt anh ta đỏ au: “Đường Tố, anh nhẹ tay một chút, kẻo giỡn chết người.” Cô có thể nhìn ra mối quan hệ của người đàn ông này và Đường Tố không bình thường, vì vậy cũng không lo lắng cho lắm. Lý Sâm: “…” theo kịch bản đâu phải ‘thoại’ như thế đâu … “Ừm”, Đường Tố gật gù: “Yên tâm, tôi khống chế lực cả rồi.” Hứa Luật cười cười: “Vậy thì được!” Lý Sâm chịu đả kích: “Coi như muốn tôi chết thì cũng cho tôi là một con ma no chứ.” Anh ta ngửi mùi thơm của thức ăn mới vội vội vàng vàng lại đây. “Trên đường đầy quán ăn!”, Giáo sư Đường luôn luôn không hiểu đạo tiếp khách. Lý Sâm bị hành tới mức này, muốn anh ta ra chiêu phải không … vậy đừng trách anh ta! Một người đa mưu như Lý Sâm ngay lập tức biến đổi. “Hứa Luật! Tôi nói cho cô biết, vừa rồi, Đường nhị gọi cho tôi kêu tôi tìm đồ giúp cậu ta.” Sắc mặt Đường Tố biến chuyển, tay đang lôi cổ Lý Sâm bất giác buông lỏng, thanh âm có mấy phần cảnh cáo: “Han!” Đường Tố không biết trong lòng anh đang có cảm giác gì. Rõ ràng là … anh cho rằng việc phân tích hiện tượng phóng hormone của phụ nữ giống Hứa Luật là một nghiên cứu rất ư là bình thường, chuyện này trước đây anh cũng từng làm, không khác gì nhau. Nhưng trước mặt Hứa Luật, anh lại không thể giải thích được vì sao anh lại nảy sinh cảm giác chột dạ. Cảm giác đó giống như mèo cào … cào cào tim anh. Vừa được tự do, Lý Sâm ngay lập tức đứng cách thật xa. “Ôi người phụ nữ xinh đẹp và thiện lương, Hứa Luật! Tại hạ tên Lý Sâm, Mộc Tử Lý – Vương Thâm Sâm. Không biết có thể vinh hạnh cùng cô dùng bữa trưa.” Lý Sâm giả vờ giả vịt khom lưng, động tác kính cẩn. Người đàn ông tên Lý Sâm này, gương mặt búng ra sữa nhưng tâm địa rất giản xảo, biết được không cách nào ra tay được với Đường Tố nên mới chuyển hướng sang Hứa Luật. Hứa Luật liếc Đường Tố, hỏi dò ý kiến của anh, dù sao đâu cũng là khách của anh, cô không được tự ý làm chủ. Đường Tố không hề thích Lý Sâm ở đây. Trước đây không phát hiện, bây giờ mới để ý anh không thích Lý Sâm chút nào, không hề thích sự xuất hiện của Lý Sâm một chút nào. Anh chỉ thích ngồi ăn cùng Hứa Luật. Bây giờ bàn ăn lại đột nhiên xuất hiện Lý Sâm khiến Đường nhị chẳng thấy vui vẻ, cảm giác như lòi thêm một con chuột ngồi lên bàn ăn, mà lại là con chuột cống bò ra từ nơi bẩn thỉu khiến người ta căm ghét. Lý Sâm làm sao không nhận ra được ánh mắt ghét bỏ của Đường Tố, nhưng anh ta mặt dầy, không sợ, cứ thản nhiên ngồi trên ghế ăn. Chưa đụng đũa, anh ta trước nhìn hết một lượt bàn ăn, kinh ngạc thốt lên: “Chỉ cần nhìn mâm cơm thôi cũng thèm, ngày nay có mấy phụ nữ biết cơm nước đâu chứ, Hứa Luật thật đúng là một người thông minh khéo léo …” Đường Tố thẳng thắn bài xích lời khen ngợi của Lý Sâm: “Dối trá, xốc nổi, làm quá!” Ba tính từ này khiến Lý Sâm nghẹn họng. “Tay đưa lên trán, biểu thị sự xấu hổ vì bị nói trúng tim đen.” Lý Sâm vội vàng thu hồi cánh tay đang lau trán, tên Đường nhị này ăn nói quả thực … Hứa Luật biết anh ta khen kiểu thảo mai … Thật ra tay nghề Hứa Luật không hề kém cỏi nhưng tuyệt đối không phải thuộc dạng khiến người khác nhỏ dãi, chỉ có thể nói là bậc trung trung. “Cơm nấu không nhiều, để tôi đi làm chút mì.” Ngày thường Đường Tố và cô ăn cơm, Đường Tố chỉ ăn cá là nhiều, ăn cơm không bao nhiêu, cô thì ăn ít, vì vậy hai người nấu một lon gạo là đủ. Không ngờ hôm nay có khách tới, chỗ cơm kia chắc chắn đâu đủ ăn, may là thức ăn cô nấu nhiều, Đường Tố có ba món cá một món canh, còn có thêm rau xào cho cô … đủ cho ba người. “Không cần phiền thế đâu!” “Vậy thì phiền cô quá!” Hai người bọn họ đồng hồ mở miệng nhưng hàm ý khác nhau hoàn toàn. Hứa Luật nhún nhún vai quay lại nhà bếp, chưa đầy ba phút đã có thêm dĩa mì xào cá. Khi ăn cơm, Hứa Luật với Đường Tố không nói nhiều, ăn xong thì anh rửa chén còn cô cắt trái cây hoặc pha thêm bình trà. Nhưng hôm nay có thêm Lý Sâm. Lý Sâm đến đây đâu phải vì bữa ăn … mà vì người phụ nữ tên Hứa Luật này. Trên đường đến đây, anh ta phác họa rất nhiều hình ảnh về Hứa Luật …. Không phải là một quái thai ba đầu sáu tay, thì ít nhất cũng mang theo một trái tim cũng cực kỳ mạnh mẽ. Vì vậy, khả năng Hứa Luật là một phụ nữ bị anh ta đã loại ngay khỏi đầu. Thêm vào đó Đường Tố không phải loại thích đàn bà con gái, trái lại một người đàn ông anh tuấn như nhị thiếu gia nhà họ Đường, đầy đủ mọi điều kiện thế kia, có đem đàn bà thả trước mặt anh để ve vãn, để hút mật thì sẽ biết - mật thì có ngọt nhưng thật ra mật do toàn ong độc đem về, nếm phải một miếng coi chừng chết ngay lập tức.
|
Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
Không những Lý Sâm mà ngay cả ông Đường còn tự nhận không cách nào chịu nổi nhị thiếu gia họ Đường, hai người ‘sớm tối đối lập’, thật sự là ông không thể chịu đựng được cảm giác bị Đường Tố nhìn thấu. Lý Sâm cũng vậy, anh ta luôn cảm thấy mình như trần truồng khi đứng trước mặt Đường Tố, lõa thể trước mặt đàn bà anh ta còn thích, chứ trước mắt Đường Tố … thôi cho xin, anh ta không dám nhận. Thêm nữa, Lý Sâm cũng không chịu được chuyện thỉnh thoảng mở tủ lạnh, lò viba, hoặc một ngóc ngách nào đó bốc được vật kỳ quái, thí dụ như con mắt, lỗ tai … Lý Sâm tự nhận mình không có quả tim thép. Vì vậy khi thấy Hứa Luật một thân mặc tạp dề từ trong nhà bếp đi ra mà không phải là một tên đàn ông to con … khiến Lý Sâm kinh sợ, phản ứng đầu tiên của anh không nghĩ Hứa Luật là phụ nữ mà nghĩ: đối phương đã từng qua Thái Lan chuyển giới. Bây giờ, ba người ăn cơm cùng một bàn, Lý Sâm đã tự mình nghiệm chứng, đích thực Hứa Luật không phải là chuyển giới mà hàng thật trăm phần trăm, điều làm cho anh ta kinh ngạc hơn chính là … “Nói vậy .. hai người ở với nhau hơn tháng rồi?” Lý Sâm khẽ nhếch miệng, quãng thời gian này lọt vào tai anh ta khiến anh ta mụ mị hẳn. Không nghĩ tới đã hơn một tháng. Hứa Luật gật gù … bản thân cô cũng thấy quá nhanh. “Han … cậu ba hoa chích chòe quá đấy!” Đường Tố không thể nào chịu nổi Lý Sâm lải nhải, vo ve bên tai như con ruồi không để anh yên, lại còn chướng mắt nữa. “Xin lỗi!”, Lý Sâm cũng ý thức được mình thất lễ. Anh ta lập tức im bặt nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn liếc Hứa Luật một cái, cũng không biết được lén lén lút lút nhìn con gái người ta như vậy là bất lịch sự đến mức nào. Trái lại Hứa Luật rất bình tĩnh, có thể ở với Đường Tố lâu ngày sức đề kháng cũng mạnh dần, bị người ta nhòm ngó đến mức ấy mà ăn ăn uống uống như thường, chả xi nhê gì. Đương nhiên, điểm khác biệt là cô luôn cảm giác Đường Tố là người đặc biệt, suy nghĩ khác người cũng là chuyện bình thường. Hứa Luật không hề biết rằng bản thân cô đã được phong tặng là ‘Người kỳ quái’ trong mắt Lý Sâm. Sau khi ăn xong, Hứa Luật thấy Đường Tố hôm nay có khách nên bao thầu luôn chuyện rửa chén nhưng anh không chịu, anh nói rõ đã đặt ra giao ước là phải tuân theo, cho nên đây là nhiệm vụ của anh. Mang bát dĩa đi rửa, còn Hứa Luật cắt trái cây cho hai người bọn họ, rồi quay qua cho mèo ăn. Xong xuôi đâu đó cô về phòng mình. Lý Sâm ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn hai người này ‘Sinh hoạt thường ngày’, thấy sao sao nhỉ … Rất hài hòa! Hài hòa đến mức không chân thật! “Nhị thiếu gia … cậu vừa rồi trong điện thoại có nói cậu muốn nghiên cứu … nghiên cứu ‘Hiện tượng phóng hormone nữ’ … chính là chỉ … cô ấy sao?”, anh đến gần thì thào hỏi. Đường Tố ‘ừ’ một tiếng, cũng chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái, chăm chú rửa chén dĩa. Rửa được một nửa, anh dường như nhớ ra gì đó, nhìn chăm chăm chiếc dĩa trên tay mấy giây, sau đó đem dĩa đặt qua một bên, tiếp tục rửa cái khác. Lý Sâm thầm nghĩ Hứa Luật không thuộc dạng sắc nước hương trời, nhưng là một cô gái rất dễ nhìn, gương mặt khiến người đối diện cảm thấy thoải mái. Nhưng chỉ là một cô gái rất rất bình thường. Một cô gái rất bình thường mà có thể sống cùng với Đường Tố, hơn nữa sống chung còn rất hòa hợp. Lý Sâm nghĩ mãi không ra: “Đường nhị … Hứa Luật có gì đặc biệt sao?”, anh ta khiêm tốn thỉnh giáo, e sợ mắt trần của mình không phát hiện thánh nhân. Đường Tố nhìn chăm chú đôi đũa trong tay, suy nghĩ một chút, sau đó lại gác đôi đũa sang một bên. “Trên người cô ấy có kích thích tố đặc biệt ảnh hưởng đến tôi.” Đặc biệt ảnh hưởng đến tôi. Lý Sâm rợn gáy … kiểu đặc biệt này quả thật rất đặc biệt á. Á … chờ chút! Lý Sâm nghĩ đến chuyện Đường Tố muốn đem Hứa Luật biến thành một máy nghiên cứu hiện tượng phát hormone nữ, mà Hứa Luật là người còn sống sờ sờ. Chuyện điên điên trong nghiên cứu của Đường Tố không phải anh ta không rõ. “Nhị thiếu gia!”, Lý Sâm thều thào, “Cậu đừng làm loạn được không? Dù sao người ta cũng còn là một cô gái sống sờ sờ ở đó.” Lý Sâm luôn cho rằng tư duy Đường Tố khác hẳn người thường, đến một ngày nào đó anh hứng chí chỉ vì cái nghiên cứu quỷ quái ấy mà đem Hứa Luật đi ‘giải phẫu’, chẳng phải quá tai hại ư? Đường Tố liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Lý Sâm: “Chuyện ấy không phải tôi chưa từng nghĩ đến … nhưng tôi cho rằng để Hứa Luật sống tốt hơn là chết rất nhiều.” Thật sự đã từng cân nhắc chuyện mang con người ta đi giải phẫu rồi sao? Lý Sâm nghẹn giọng, đây là trọng điểm ư? Có điều, suy nghĩ chín chắn một chút, đây là đầu tiên Đường Tố có cảm giác hứng thú với một người phụ nữ. Lý Sâm đã từng nghĩ cuộc đời này Đường Tố sẽ giữ trung trinh đến trọn đời bởi vì anh đối xử ai cũng như ai. Bất luận là người nào dù nam hay nữ cách nhìn nhận của anh đều giống nhau. Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là có sự hiện diện của anh. Bây giờ nhị thiếu gia nhà họ Đường lại hứng thú với một người phụ nữ mang tên Hứa Luật. Lý Sâm chẳng muốn nói nhiều với Đường Tố, một người đàn ông thấy hứng thú với một người phụ nữ, kết quả sẽ thế nào? Nếu là người có tư duy bình thường thì dễ kết luận, còn Đường nhị thuộc về cấu tạo bất thường, không được suy nghĩ theo lối mòn, nên thôi kệ Đường Tố. Lý Sâm quyết định, sau khi rời khỏi nhà Đường Tố, anh sẽ đi lùng sục tất cả các bệnh viện ở thành phố Tân, thành phố Tân không có thì qua các thành phố khác, chuyện Đường nhị đã ra lệnh, anh ta nhất định phải tuân theo. Thế nhưng … tên người đàn ông này lại có hứng thú nghiên cứu từ chân người chết sao? Nội chuyện này thôi cũng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. “Cậu cố gắng kiềm chế một chút, đừng dọa Hứa Luật sợ!” Đường Tố cảm thấy câu nhắc nhở của Lý Sâm quá dư thừa: “Không có gì! Cô ấy cũng từng nói muốn giải phẫu tôi!” Ngay lập tức lòng Lý Sâm ngổn ngang, không thốt nên lời, thì ra hai người này có sở thích đặc thù giống nhau. Được bữa cơm lại thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Lý Sâm chào tạm biệt, ra về. Trước khi đi, Đường Tố đưa cho anh ta bộ chén đũa. “Làm gì?” Lý Sâm không hiểu đầu cua tai nheo, đang yên đang lành đưa chén đũa cho anh làm gì? “Cái này cậu đã dùng qua.” Sau khi nói xong, Đường Tố trực tiếp cửa đóng then cài, cảm giác trong phòng không còn tên ba hoa Lý Sâm thật thoải mái. Lý Sâm đứng chết trân ngoài cửa, trên tay là bộ chén đũa, hiu quạnh trong gió, lòng dạ ngổn ngang. Anh ta dùng qua thì sao chứ? Sẽ lây bệnh truyền nhiễm sao? Tên Đường Tố này mắc căn bệnh sạch sẽ quá độ rồi. Chuyện Đường Tố mắc căn bệnh sạch sẽ ai ai cũng biết … nhưng Lý Sâm không biết, người đàn ông mang căn bệnh này còn thêm tính soi mói? Lỡ chẳng may Hứa Luật lấy chén đũa này ra dùng thì thế nào?!? Lý Sâm uất hận, trong lòng âm thầm quyết định, sau này anh cứ ôm chén dĩa qua đây! Cầm chén của nhà cậu, còn không cho tớ vào nhà hay sao! Còn lâu!
|
Chương 48: Manh mối trong hình
Nói Đường Tố mắc căn bệnh sạch sẽ thực sự là quá oan ức cho anh. Thật ra anh không mắc bệnh này bởi nếu thật sự đúng như vậy thì lần trước khi đi cùng Hứa Luật đến quán ăn bé xíu, mất vệ sinh đó anh nhất định sẽ không vào. Tất cả chỉ vì gương mặt lạnh lùng, ánh mắt kiêu ngạo, hành vi quái dị, thêm vào đó bộ não có tư duy khác hẳn người thường, lại còn chẳng thích kỳ kèo giải thích … Cộng tất cả lại, thêm vào khả năng phân tích hành vi tâm lý, cùng cách thức nói chuyện làm cho người đối diện luôn ảo giác Đường Tố mắc căn bệnh sạch sẽ. Thí dụ thế này: Bạn muốn bắt tay Đường Tố. Đường Tố sẽ cho đây là hành động dư thừa, chẳng hơi đâu đáp lại, mà cũng không đi giải thích. Nếu như cần một câu giải thích anh sẽ dùng căn cứ khoa học giải thích cho bạn biết rằng trên bàn tay có bao nhiêu vi khuẩn, bao nhiêu mầm mống bệnh truyền nhiễm, vân vân và vân vân … nhưng chẳng qua là anh không muốn bắt tay bạn mà thôi. Muốn tìm hiểu lý do, chỉ có một lý do duy nhất: Tại sao tôi phải bắt tay bạn? Bạn giải thích với anh ấy đây là lễ nghi xã giao? Vô dụng! Đường nhị không có hứng thú với mấy chuyện phép tắc lễ tiết này. Việc của Lý Sâm cũng vậy, thấy Lý Sâm chướng tai gai mắt, vì vậy đồ anh ta dùng qua cũng chịu vạ lây phải cuốn gói đi theo anh ta mà thôi. Do đó nói trắng ra, chỉ là hai chữ: Thất thường! *** Ngày hôm sau, Lý Sâm còn chưa qua nhà làm phiền thì đã nhận được điện thoại của Đội trưởng Lý khu Văn Hương. Trong điện thoại, Đội trưởng Lý cho biết đã tìm thấy thông tin nạn nhân trong vụ ‘Thi thể hóa sáp’, vụ án đã có chút tiến triển. Hứa Luật ngẫm nghĩ ngày hôm nay không phải lên lớp, do vậy cô tính sẽ chạy qua đó coi sao. Cho dù Đội trưởng Lý không gọi điện thoại tới, cô cũng muốn gọi cho ông ta hỏi thăm tình hình. Đây là vụ án do cô phụ trách, cụ thể tình huống thế nào cô phải bám sát để kịp thời chỉnh lý. Sau khi cúp điện thoại, cô dọn dẹp đồ đạc, mang theo y cụ, chuẩn bị ra ngoài gọi xe, vừa đến cửa lại quay trở vào: “Đường Tố! Vụ án xác hóa sáp anh muốn cùng đi không?”. Hai mắt lấp lánh mời anh làm bạn đồng hành. Đường Tố liếc cô một cái, sau đó đứng dậy khỏi sofa. Không nhiều lời, cả hai cùng ra ngoài bắt xe đến khu Văn Hương. Qua vụ lần trước đã chứng thực được bãn lãnh thật sự của Đường Tố chứ không phải danh tiếng xuông, vì vậy cô nghĩ anh đi cùng cô chắc chắn sẽ giúp ích được nhiều chuyện. Đường Tố thì nghĩ khác, anh nhớ lại lời của Lý Sâm nói với anh hôm qua: Nếu như có cảm giác hứng thú, chỉ dựa vào cách nghiên cứu các ‘vật’ tương tự thì vô dụng; then chốt là phải bắt nguồn từ cô ấy. Ở bên cạnh cô ấy, cùng đi chung với cô ấy, quan sát cô ấy nhiều hơn một chút, cái đó mới có ích! Đường Tố thấy Lý Sâm đúng kiểu lắm lời, mấy câu này còn cần dạy anh sao?!? Mấy chuyện này không phải giống như thí nghiệm trên chuột bạch? Cho chúng nó dùng qua dược phẩm, sau đó cứ đến đúng giờ quan sát phản ứng của chúng rồi ghi chép lại … “Đây là những bức ảnh anh yêu cầu Tiểu Lý chụp.” Trên xe, Hứa Luật lấy máy chụp hình từ trong túi xách, đưa cho Đường Tố. Đường Tố đưa mắt nhìn vào màn hình tinh thể lỏng. Những bức ảnh này anh đã coi qua một lần, phần lớn đều chụp đám đông xúm lại coi. Ngón tay Hứa Luật không được gọi là đẹp nhưng rất cân xứng, các khớp rõ ràng. Cũng không sơn xanh sơn đỏ như mấy cô gái thời nay. Móng tay của cô được cắt tỉa gọn gàng, ngón tay đặt trên máy chụp hình được ánh sáng ngoài cửa xe chiếu vào phát ra một luồng sáng nhàn nhạt. “Có đầu mối gì không?” Hứa Luật nhìn kỹ từng bức ảnh, Tiểu Lý chụp khá tốt, rất rõ, nhưng phần lớn các bức ảnh đều là cảnh dân chúng vây xem, không trông thấy có gì bất thường. “Có!” Đường Tố tập trung tinh thần, đưa mắt đang nhìn bàn tay Hứa Luật dời sang màn hình camera. “Nơi nào?” Sao cô không nhìn ra. Đường Tố đưa tay trượt trượt trên màn ảnh vài cái, sau đó dừng lại ở một tấm hình, “Tấm này!”, tiếp theo lại trượt trượt: “Tấm này nữa!” Hứa Luật nhìn hai tấm hình, chẳng có gì khác biệt, đám đông đang bu đen bu đỏ, đàn ông đàn bà, người già trẻ con … chẳng thấy gì dị thường. Tình huống hiện trường thế này Hứa Luật thấy nhiều rồi, khi xuất hiện án mạng, xung quanh lúc nào cũng vây kín người xem việc chẳng có chút liên quan đến họ. Chỉ biết đứng đó hóng hớt rồi bàn tán xôn xao. Hứa Luật phóng to bức ảnh, cúi đầu nhìn kỹ một chút. Vì cúi đầu nên tóc theo đó cũng rơi xuống, Hứa Luật làm động tác vén tóc ra hết phía sau theo bản năng, động tác này làm lộ ra một bên tai của cô. Nói như người xưa, tai Hứa Luật thuộc dạng tai phú quý, vành tai lớn, dày và trắng, hình dáng thanh tú. Đây không phải là đầu tiên Đường Tố nhìn thấy lỗ tai của cô, nhưng đây là đầu tiên anh được chiêm ngắm ở cự ly gần thế này. Nhìn tai cô … anh cảm giác rất muốn sờ vào nó một cái. “Đường Tố …”, Hứa Luật không phát giác ra sự bất thường của Đường Tố, cứ thế tiến đến sát bên anh. Đường Tố cảm giác toàn thân anh có sự thay đổi nhiệt độ rõ rệt, cả người anh biến chuyển … ‘máy phóng hormone’ này quả thật lợi hại! “Hứa Luật …” “Sao?” “Đừng sát quá!” Giọng anh hơi khàn khàn ngay cả bản thân anh cũng không hiểu được tại sao âm thanh mình lại đục đục như vậy. Hứa Luật bây giờ mới chú ý khoảng cách giữa hai người quá gần … chỉ còn cách nhau khoảng một gang tay thôi. Nhờ anh lên tiếng nhắc nhở, cô liền rụt người lại một chút, gương mặt không biến sắc chờ anh đưa đáp án về manh mối trong hình. Trong tấm ảnh đầu tiên Đường Tố chỉ ra một người, tấm thứ hai anh chỉ ra hai người. Đều là thanh niên, trong đám đông chỉ lộ khuôn mặt. “Bọn họ?” *** Chờ đến khi đến sở cảnh sát khu Văn Hương, Hứa Luật mới nhìn rõ ba người mà Đường Tố vạch ra trong hai tấm ảnh. Còn rất trẻ, đều còn đi học; một người trong đó là nữ, chính là cháu gái của nạn nhân, người khác là bạn trai của cô ta.
|
Chương 49
Đội trưởng Lý cung cấp thông tin cho hai người bọn họ. Nạn nhân tên Vương Lệ Hoa, 67 tuổi, góa chồng, có một người con gái. Mười mấy năm trước chạy theo người khác, để lại đứa cháu cho bà ta nuôi. Mối quan hệ của hai bà cháu cũng không tốt lắm. Theo người dân sống xung quanh đó cho biết bà Vương Lệ Hoa không có nghề nghiệp, hàng ngày đi thu lượm ve chai sống qua ngày. Vì lượm ve chai nên bà ta thường đi trễ về sớm, có hôm đi cả ngày, có lúc chỉ thấy quanh quẩn ở nhà; không có quy luật, nên dân quanh đây cũng không chú ý đến bà ta lắm. “Người kia chính là cháu gái bà ta, 17 tuổi, đang học nghề, bên cạnh là bạn trai cô ta.” Đội trưởng Lý chỉ ra bên ngoài, Hứa Luật ngước đầu nhìn, sốc nặng khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt. Tóc nhuộm, trang điểm lòe loẹt che đi tuổi đời non nớt, trên miệng phì phèo điếu thuốc, nhìn động tác hút thuốc liền biết ngay được khá lão luyện. Cậu thanh niên trông có vẻ lớn hơn cô ta vài tuổi, khá lưu manh. … “Qua nhà bà ta quan sát một chút!” Sau khi nghiệm thi, từ trên móng tay và quần áo của nạn nhân, Hứa Luật có thể kết luận hiện trường gây án ở trong nhà chứ không phải bên ngoài. Quần áo nạn nhân ngoại trừ lớp sáp, theo kiểm nghiệm cho thấy không hề dính chút bùn đất nào. Nhà Vương Lệ Hoa đã bị phong tỏa, người dân sống gần đó đứng bên ngoài ngó dáo giác. Hứa Luật đi ủng, đeo bao tay bước vào bên trong. Nơi ở của nạn nhân cũng khá tốt, nhà xây theo kiểu cũ, một phòng ngủ, một phòng khách. Gọi là phòng khách nhưng chẳng khác nào ‘tiệm tạp hóa’. Rác chất thành đống, nào là thùng giấy, chai nhựa, vỏ lon, sân nhỏ phía trước nhà cũng chất đầy ve chai thu lượm được. Gian phòng nồng nặc mùi hôi, mặc dù là ban ngày nhưng ngôi nhà trông cực kỳ âm u và tĩnh mịch. Sát góc tường có đặt một chiếc giường xếp, trên giường đồ vật khá hỗn loạn, giống như bị ai đó lục tung để tìm kiếm đồ vật, trên giường có đôi giày vải màu đen. Hứa Luật dùng đèn pin đến gần chiếc giường cẩn thận tìm kiếm thêm một lần, thật ra trước đó cảnh sát đã đến điều tra, nhưng không phát hiện có chứng cứ hay bất cứ dấu vết gì. Trên bức tường trắng, Hứa Luật nhìn thấy một vài vết sướt, quan sát một hồi xác thực những suy đoán trong đầu. “Địa điểm đầu tiên.” Đây chính là nơi xảy ra án mạng đầu tiên. Hứa Luật từ trong móng tay của người chết lấy ra được một ít vật chất, sau khi về trường dùng các thiết bị thí nghiệm kiểm tra cho thấy đây chính là vữa vôi dùng để quét tường. Sợi dây cột nạn nhân phía trong túi nhựa cũng chính là những sợi dây mà nạn nhân dùng để bó rác trong nhà, kết hợp với vết trầy sướt trên vách tường cơ bản có thể xác định đây là hiện trường đầu tiên. Chỉ có điều … động cơ giết người là gì? Rời khỏi căn nhà Hứa Luật nhìn vào đám đông đang bu đen bu đen phát hiện một người khá quen mắt. “Này … này … cậu bạn mặc đồng phục học sinh đó … chờ một chút.” Cậu thanh niên đột nhiên bị Hứa Luật gọi giật lại, vẻ mặt hơi lo sợ: “Có … có … chuyện gì không?” “Cậu tên gì? Có quen biết người trong nhà này không?” “Tôi tên Lâm Chí Cường. Biết người này nhưng không quen.” Đội trưởng Lý cũng đến gần: “Có chuyện gì vậy?” Hứa Luật chỉ tay vào cậu học sinh: “Đưa người này về hỏi chuyện một chút!” “Tôi … tôi phải đi học.”, cậu ta kéo kéo chiếc cặp trên lưng: “Đi học … tôi bị muộn rồi.” Đội trưởng Lý trông cậu học sinh rất thành thực, hơn nữa cậu ta chẳng phạm pháp, lại còn vội đi học, không có lý do nào bắt cậu ta về đồn: “Muốn bắt về cũng phải có lý do chứ!” Lý do? Hứa Luật nhớ khi ở trên xe, Đường Tố chỉ vào tấm ảnh có ba người kia nói: - Người bình thường khi vây xem án mạng sẽ có cảm giác gì?” Hứa Luật suy nghĩ một chút: “Hiếu kỳ, nghi ngờ, kinh sợ …”, Hứa Luật nêu ra một số cảm nhận thường thấy nhất. - Ừm … trên gương mặt cả ba người này tôi thấy hội đủ cả căng thẳng, lo âu và hoảng sợ.” Tại sao? Nếu như chỉ nghe có án mạng rồi bu vào coi, khi ấy đâu biết trong túi là ai, bọn họ căng thẳng và sợ hãi có vẻ như không hợp lý. Trên đường về sở, Hứa Luật lén lút nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh yên tĩnh không phát ra tiếng động: “Đường Tố! Anh có ý kiến gì không?” Đường Tố lẳng lặng nhìn cô vài giây rồi mới lên tiếng: “Không có hứng thú?” “???”, Hứa Luật không hiểu. “Giết người quá ấu trĩ, không có hứng thú.” “…”, lúc này cô đã nghe hiểu ý anh. Rõ ràng là ghét bỏ vì vụ án có độ khó quá thấp, không kích thích cảm hứng nơi anh: “Đó là án mạng đó!” Thân là một pháp y, cô càng học được cách quý trọng sinh mạng, không ai có quyền cướp đoạt quyền lợi được sống của người khác. Xem ra Đường Tố không thuộc dạng người này. “Chuyện đó liên quan gì đến tôi?”, anh vẫn lạnh nhạt. Anh đi theo cô chỉ vì muốn nghiên cứu cô, không phải nghiên cứu vụ án. Chỉ mấy vụ án sát thủ liên hoàn hoặc tên biến thái cuồng sát mới là khẩu vị của anh. Loại giết người non tay thế này anh không có chút hứng thú. Hứa Luật vốn nghĩ anh đi theo để trợ giúp mà không hiểu được căn bản anh không hề có ý nghĩ đó. “Anh không giúp đỡ vậy đi theo làm gi?”, rõ ràng vừa rồi ở trên xe còn vạch ra được ba người kia đó thôi. Khi đến sở khu Văn Hương, cảnh sát cho biết hai trong số đó có quan hệ với người chết, trong lòng cô còn âm thầm khâm phục anh. Đường Tố nhếch mi: “Không phải cô gọi tôi tới sao?” “…”, tên đàn ông này luôn khiến người ta tức xì khói mà, cô nén giận: “Xem ra thì hình như không có cách nào rồi.” Cô biết đây là phương pháp khích tướng quá trẻ con nhưng lại còn nói theo kiểu người ngoài nghe cũng nhận ra cô đang cố tình làm vậy. “Tôi mà không có cách???” Aizza … Không … không … Có người không hiểu kìa. Đường Tố nhìn cô, mím môi … tại sao cô lại nghĩ hành vi quá non nớt kia mà anh làm khó được anh!?! Nực cười!!! “Ba tiếng!”, anh nói, “Cho tôi ba tiếng, tôi sẽ lôi tên hung thủ ngu ngốc kia ra ánh sáng.” Ba tiếng??? Anh cảnh sát đang lái xe phía trước nghe Đường Tố nói câu này cũng giật mình, giẫm nhầm chân thắng thành chân ga, thiếu chút nữa đâm thẳng vào cổng sở cảnh sát. Người anh em … khoác lác cũng đừng quá như thế chứ! Ba tiếng?!? Anh em đồng nghiệp trong sở cảnh sát tốn mất hai ngày trời chỉ tìm ra được một manh mối bé xíu. Bây giờ anh chỉ cần ba tiếng đã tóm được hung thủ. Anh chàng cảnh sát cười thầm trong bụng, từ kính chiếu hậu liếc nhìn hai người trẻ tuổi ngồi phía sau. Người phụ nữ anh ta đã nghe qua, là do Cục cảnh sát thành phố phái xuống, nghe sếp Lý nói cô ta khá bản lãnh, còn người đàn ông … nhìn dáng vẻ cao lớn, thư sinh, gió thổi một phát bay mất dạng. Nổ thì nổ vừa vừa chứ … khoác lác cỡ đó, kẻo há miệng mắc quai. Để coi, anh ta chờ ba tiếng sau coi sự việc ra cớ sự thế nào. Anh cảnh viên đưa hai người bọn họ về sở, sau đó nhanh chân đi tám chuyện này với đám đồng nghiệp.
|