Chọc Nhầm Sếp Lớn
|
|
Chương 76: Cô có ranh giới cuối cùng của cô.
Khả Lan không đồng ý, mặc dù sắc mặt Cố Thành Viêm âm trầm, nhưng cuối cùng lại gật đầu, trả lời Khả Lan, bày tỏ không động vào cô.
Trong nhà yên tĩnh, có thể mọi người đều đã ngủ.
Hai người lên lầu, chuẩn bị vào phòng, lại nghe thấy tiếng bước chân.
Nhìn về phía tiếng bước chân phát ra, nhìn thấy ông Cố đứng cách đó không xa, khẽ ho khan hai tiếng.
Nhìn thấy ông Cố đứng cách đó không xa, Khả Lan giùng giằng từ trong ngực anh ra, khẽ cúi đầu, sắc mặt càng trở nên ửng hồng.
Ông Cố liếc nhìn Khả Lan, không nói gì, đưa mắt nhìn Cố Thành Viêm nói: “Ông có việc muốn nói với cháu.” Ông Cố dứt lời, xoay phòng đi về phía phòng làm việc.
Cố Thành Viêm nghe thấy ông nói, dừng một chút, quay đầu nói với Khả Lan: “Chờ anh quay lại.” Dứt lời, lúc này anh mới nhấc chân, đi theo ông Cố vào phòng làm việc.
Khả Lan đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng ông Cố cùng Cố Thành Viêm.
Đã trễ như vậy hai ông cháu còn có chuyện gì để nói, thầm nghĩ một lát, Khả Lan nhấc chân, cẩn thận đi theo người phía trước, đi về phía phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc đang đóng, ở ngoài cửa, không thấy được tình hình bên trong, Khả Lan nhẹ nhàng đến gần cánh cửa, lại có thể nghe thấy tiếng gầm tức giận của ông Cố ở bên trong.
Trong phòng......
Ông Cố ngồi ở trên ghế, lạnh lùng nhìn Cố Thành Viêm, biểu hiện trên mặt lạnh lùng sắc bén.
Ông nhìn Thành Viêm lớn lên, bởi vì lúc nhỏ mất mẹ, từ nhỏ đã sớm hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, thông minh chững chạc, mọi hy vọng ông đều dồn lên người Thành Viêm.
Nếu như người mà Thành Viêm cưới có thân phận bình thương, xuất thân trong sạch, ông cũng sẽ không nói thêm gì.
Nhưng bây giờ cái ông nhận được, lại là một thân phận phức tạp, một cô gái phong trần.
Nhà họ Cố quang minh không thể dung túng một người như vậy.
Cho nên, bây giờ bọn họ quyết định, Lâm Khả Lan không thể xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, an vị sống ở nhà họ Cố, học cách để có tư cách trở thành con dâu nhà họ Cố.
Dĩ nhiên, muốn dạy dỗ Lâm Khả Lan, cũng không phải là nội dung mà ông tìm Thành Viêm đến phòng nói chuyện, ông chỉ muốn nói chuyện với Thành Viêm một chút.
Đàn ông phải lấy đại sự làm trọng, không thể để phụ nữ cản đường.
“Lần trước hành động, sau đó xử lý thế nào?”
Sau một hồi im lặng, ông Cố hỏi một câu, về chuyện hành động lần trước.
“Còn có cá lọt lưới, không thể động.” Cố Thành Viêm nghe ông Cố hỏi, trả lời lại một câu.
“Ừ.” Ông Cố nghe Cố Thành Viêm nói, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, lại nói: “Về Lâm Khả Lan, ngày mai cháu đừng cho nó đến Quật Khởi nữa.” Dứt lời, ông Cố chợt đứng lên, đi tới trước mặt Cố Thành Viêm.
Ông Cố lúc còn trẻ, mặc dù cũng cao lớn đẹp trai, nhưng lớn tuổi, cuối cùng không sánh bằng người trẻ tuổi.
Giờ phút này, một già một trẻ ở chung một chỗ, chiều cao của ông Cố khiêm tốn hơn một chút.
Cuối cùng năm tháng không lượn quanh người!
Nhưng.....Sau khi ông Cố dứt lời, Cố Thành Viêm cũng không trả lời.
Anh mím môi hồi lâu, chợt xoay người nói: “Công việc của cô ấy là ở Quật Khởi.”
“Nhưng nó cũng là dâu nhà họ Cố.” Ông Cố nghe Cố Thành Viêm trả lời, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh giọng trả lời Cố Thành Viêm.
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, hai ông cháu đứng nhìn thẳng vào mắt nhau, sắc mặt ông Cố cực kỳ không vui.
Khả Lan đứng ngoài cửa, nghe đến đó, không nghe thêm nữa, xoay người trở về phòng.
Mặc kệ nhà họ Cố, đây là công việc của cô, cô sẽ không buông tha; nếu như Cố Thành Viêm che chở cô, cô cảm kích, nếu không che chở, vừa đúng lúc cô có thể buông tha tình cảm của mình.
Khả Lan bước trở lại phòng, cầm quần áo vào nhà vệ sinh, đang chuẩn bị tắm thì Cố Thành Viêm quay lại.
Cô ôm quần áo, nhìn Cố Thành Viêm, ánh mắt Cố Thành Viêm, cũng rơi trên người cô.
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu.....
“Ông nội nói gì vậy? Anh muốn tắm sao? Em lấy quần áo cho anh.” Khả Lan nói xong, đứng trước tủ, chuẩn bị tìm quần áo.
Cố Thành Viêm chợt nhấc chân, sải bước đi về phía Khả Lan, đưa tay ôm cô vào lòng.
Cằm anh chống trên vai cô, nghiêng đầu hôn lên mặt cô.
Hơi thở nặng nề phun bên tai cô.
Bên tai có cảm giác ngứa, làm cho Khả Lan rụt cổ, giùng giằng muốn ra ngoài. Anh càng dùng sức hơn, cơ thể bị ôm chặt đến đau.
Khả Lan không giãy giụa nữa, đứng im trong lòng anh, thở ra một hơi, khẽ nghiêng đầu nói: “Nếu như anh muốn, em có thể.” Dứt lời, Khả Lan cố gắng xoay người.
Cô cảm thấy, giờ phút này anh không giống như người mà cô biết.
Rất yếu ớt!
Chẳng lẽ ông Cố mắng anh khiến anh như vậy.
Mà Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, đôi tay càng ôm chặt hơn.
Ông Cố nói không sai, Khả Lan thật sự quá phức tạp, trong lòng cất giấu quá nhiều bí mật, nhưng chuyện này cũng không đại biểu, bọn họ không thể ở bên nhau.
Mặc kệ người ta nhìn thế nào, anh chỉ hy vọng ở bên cô dài lâu như vậy là đủ rồi. Khả Lan không thể từ trong lòng anh xoay người, chủ có thể để mặc anh ôm, không lên tiếng nữa.
Bọn họ đều có suy nghĩ riêng, Khả Lan đối với Cố Thành Viêm có yêu có hận, nhưng cuối cùng, yêu lớn hơn hận, cô hiểu Cố Thành Viêm.
Hồi lâu, lúc này Cố Thành Viêm mới buông Khả Lan ra.
Khả Lan được buông ra, thở phào một hơi, xoay người chuẩn bị đi tắm, anh chợt đưa tay kéo tay Khả Lan, bế ngang người cô.
Khả Lan khẽ kêu một tiếng, quần áo trong tay rớt xuống đất.
“Anh phải có chừng mực, sáng mai em còn có việc.” Khả Lan vội vàng nhắc nhở anh, đừng quá vô độ.
Sáng mai cô còn phải tới Quật Khởi, theo như tốc độ làm việc của Mộ Dung Triển, đoán chừng ngày mai sẽ có tin tức.
Cô cũng hết sức mong đợi, có thể nhập cổ phần của Lương Thị.
Người nhà họ Lương tung hoành nhiều năm, lần phải cũng nên biến sắc.
Cố Thành Viêm không vội vã trả lời Khả Lan, đi tới bên giường, đè người, nhưng không có thêm bất cứ động tác gì.
“Nếu như àm anh muốn em không tới Quật Khởi nữa, em có thể đồng ý với anh không?” Cố Thành Viêm hỏi, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt của Khả Lan, tựa như đang mong đợi câu trả lời của cô.
Khả Lan nghe lời anh nói, trái tim buộc chặt, cô đã bày tỏ với Cố Thành Viêm, sẽ không bỏ việc ở Quật Khởi.
Nhưng không ngờ, Cố Thành Viêm vẫn nghe lời ông Cố.
Chỉ vì bây giờ cô là vợ của Cố Thành Viêm, không thể đi làm sao?
Chẳng lẽ, cô phải như chim Hoàng Yến, bị nuôi dưỡng trong lồng sao?
Nghĩ đến đây, Khả Lan rũ hai mắt, không trả lời anh.
Đáp án trong lòng cô: không thể.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan chần chừ không trả lời, trong lòng đã biết đáp án, không phải anh không cho cô tự do bay lượn, nhưng bay quá rộng quá cao, anh sợ sẽ không bắt được cô, sợ cô sẽ rời khỏi mình.
Hồi lâu.... ...
Cố Thành Viêm chợt đứng lên, không nói chuyện nữa, im lặng đứng bên giường.
Khả Lan từ trên giường bò dậy, ngước mắt nhìn bóng lưng cao ráo của Cố Thành Viêm, lúc này nhìn qua, không có mê hồn và lạnh lùng kiên quyết, lại biểu lộ khá là cô đơn.
Không khí trong phòng trở nên đè nén, Khả Lan đứng lên, chần chừ, đưa tay, từ sau lưng ôm Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm hiển nhiên không ngờ, lúc này Khả Lan lại ôm anh, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, một lát sau, quay đầu lại ôm Khả Lan.
Khả Lan ở trong lòng anh, suy nghĩ rồi nói: “Anh biết không? Nếu như không phải là anh, sẽ không có em như bây giờ.” Giọng của cô, chậm rãi, từng chữ một, hy vọng anh có thể nghe rõ ràng.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, gật đầu, không lên tiếng, hai tay ôm chặt cô. “Lúc còn nhỏ em rất nghịch ngợm, mẹ em hao tổn tâm trí vì em, em lại giận mẹ.”
“Em trách mẹ bất lực, ngay cả chồng của mình cũng không giữ được.”
“Em hận ba em vô tình, bỏ vợ bỏ con.”
“Thậm chí lúc mẹ bị bệnh, miệng đầy máu tươi, cầm dao gọt trái cây, nghĩ muốn chạy tới nhà họ Lương.”
Khả Lan nói tới đây, dừng một chút, cánh tay ôm cô rõ ràng run lên, hình như không nghĩ tới.
“Thế nhưng mọi thứ đều đã là quá khứ, không quan trọng, bỏi vì hiện tại có anh, sau này còn có mẹ em, còn có tương lai.” Khả Lan vẫn chậm rãi nói, giọng nói êm dịu.
Cô không giận, không nổi giận, không cầu xa.
Cuộc sống hôm nay, cô chưa từng nghĩ tới, vượt ra ngoài mong đợi của cô, cho nên cô yên lặng chấp nhận.
Sau khi Khả Lan nói xong, hai tay Cố Thành Viêm siết chặt, khóe miệng nở nụ cười đắng chát.
Lâm Khả Lan đoán được chuyện kế hoạch, cũng vui vẻ đón nhận.
Anh cảm thấy may mắn khi cô hiểu chuyện, nhưng dần dần sợ, cô sẽ rời đi.
Mặc dù cô thông minh, rộng lượng, nhưng cũng có ranh giới cuối cùng.
Mà điều làm anh nhức đầu là cuộc phẫu thuật của Dương Tố Phương thất bại lúc này ranh giới cuối cùng của cô bị xông phá,!
Anh phong tỏa tin tức, chính là sợ cô biết.
Chuyện quá kỳ quặc, anh không có cách nào xác định, thật sự cuộc phẫu thuật thất bại hay có người bên trong phá hoại,
Nếu như có người ở bên trong phá hoại, anh nhất định sẽ khiến người kia không còn mảnh xương.
Im lặng hồi lâu, lúc này Cố Thành Viêm mới lên tiếng, chậm rãi nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa.” Nói xong, bàn tay anh vuốt ve sống lưng của cô.
“Em tin anh.” Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, gật đầu, bày tỏ tin tưởng Cố Thành Viêm.
Rồi sau đó......
Hai người tắm uyên ương.
Trong phòng tắm Cố Thành Viêm mấy lần kích thích.
Nhưng lại bị Khả Lan từ chối.
Cô nắm khăn lông trong tay, che người, không muốn.
Cố Thành Viêm lại kéo người vào bồn tắm, khóe miệng nở nụ cười gian tà, đưa tay nhéo mũi cô nói: “Hôm nay, dù em không muốn cũng phải nghe theo.”
Dứt lời, anh ngậm đôi môi đỏ mọng của cô, bàn tay chu du khắp người cô.
Khả Lan lại giùng giằng, cắn anh một cái, anh bị đau liền buông ra, nhíu mày, hai mắt tối tăm nhìn cô được như ý đang nở nụ cười.
Sau đó, Khả Lan nắm cánh tay anh, từ trong bồn tắm bò dậy, lật người, nằm trên người anh.
Cố Thành Viêm cũng không phản kháng, mặc cho Khả Lan làm, nhìn cô làm chủ, khuôn mặt nở nụ cười hứng thú.
“Hôm nay, em ở trên, anh ở dưới.” Dứt lời, cô cắn môi, mặt biến sắc, hai tay nắm cậu nhỏ của anh, nhếch miệng cười.
|
Chương 77: Hoàn hảo
Sáng sớm, tuyết trắng mịt mùng bao trùm lên ngọn núi; tạo nên sự tinh khiết. Cả đêm tận tình, cả người Khả Lan đau đớn, mệt mỏi.
Cố Thành Viêm đã sớm rời đi, cô thay đồ ấm, chuẩn bị đi ra cửa.
Nhưng cô vừa mới xuống lầu, dì Lưu chợt đi tới trước mặt cô, cản đường cô.
“Cô chủ, hôm nay cô đừng ra ngoài.” Dì Lưu nói xong, ngẩng đầu nhìn lên lầu, tựa như nói với Khả Lan, đây là ý của trưởng bối.
Lời của dì Lưu khiến Khả Lan hơi trầm xuống, cô nghiêng đầu nhìn theo mắt dì Lưu, liếc lên trên lầu, thấy bà Cố đang từ trên lầu đi xuống.
Hôm nay bà Cố mặc bộ đồ màu tím đậm, đeo một cái khăn quàng cổ màu trắng, mặc dù mặt mũi vẫn hiền lành như cũ, nhưng trong ánh mắt mông lung lại có tia sắc lạnh.
Bà Cố chậm rãi đi tới trước mặt Khả Lan, không dừng chân, đi thẳng tới phòng ăn, dịu dàng nói: “.....Tiểu Lan, cùng nhau ăn sáng đi.”
Dứt lời, bà Cố đi vào trong.
Ở nhà họ Cố, bà Cố là người duy nhất có sắc mặt biểu hiện với Khả Lan tốt hơn một chút, Khả Lan tự nhiên cảm thấy bà Cố muốn thân hơn một chút.
Chỉ là......Cô lại không phải là dâu như ý muốn của nhà họ Cố, xem như bà Cố tốt với cô, nhưng những lời bà Cố nói với cô, đều lộ ra việc cô không xứng với Cố Thành Viêm.
Khả Lan biết, muốn thay đổi cách nhìn của người lớn nhà họ Cố, không dễ dàng, nhưng cô sẽ cố gắng biểu hiện trước mặt người lớn.
Trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn, bà Cố ngồi xuống trước, Khả Lan cũng ngồi xuống theo.
Ở nhà họ Cố có phân hàng và vị trí rõ ràng, xem như người đó không tới, vẫn phải ngồi theo đúng vị trí của mình.
Khả Lan ngồi cách bà Cố khá xa.
Cô vừa mới ngồi xuống.
“Tiểu Lan, đến ngồi cạnh bà.” Bà Cố mở miệng, ý bảo Khả Lan ngồi cạnh bà.
Nghe thấy lời bà Cố, Khả Lan liếc nhìn rồi gật đầu, đứng lên, ngồi xuống bên cạnh bà Cố.
Hai người ngồi xuống,dì Lưu liền đưa đồ ăn lên, sủi cảo cua, các loại tương, dấm, dầu, tỏi cũng được đựng trong dĩa nhỏ.
Ngồi bên cạnh bà Cố khiến Khả Lan mất tự nhiên, cô nhìn đồ ăn sáng trong bát, lại nhìn bà Cố đang ăn rất ngon.
Cô liền cầm đũa lên, gắp sủi cảo, chấm chút nước tương.
Mùa đông lạnh, Khả Lan lại thích ăn cay.
Nhưng......Cô vừa định bỏ sủi cảo vào miệng, bà Cố đã lên tiếng.
“Thật ra thì hôn nhân giống như ăn cơm, có vài người thích khẩu vị nặng, có vài người lại thích thanh đạm.” Bà Cố nói tới đây. Dừng một chút, sau đó lại gắp sủi cảo chấm chút dấm rồi tiếp tục nói: “Nếu như mà thích người có khẩu vị nặng, ở chung với người có khẩu vị thanh đạm, hôn nhân sẽ theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nghiêm trọng, làm cả hai bị thương.”
Nói tới đây, ánh mắt của bà Cố dừng trên mặt Khả lan.
Ánh mắt bà trắng đục mông lung, nhưng lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của Khả Lan.
Ngón tay Khả Lan khẽ run, hiểu ý của bà Cố.
Bà Cố đang cảnh cáo cô, cô và Cố Thành Viêm không hợp nhau!
Khả Lan rũ hai mắt, miệng ăn sủi cảo xong mới nói: “Cuộc sống chắc chắn sẽ có lúc không thuận, bị thương, mới biết quý trọng.” Giọng nói Khả lan chậm rãi, ôn nhu.
Thật ra thì cô không rõ, quan hệ của cô và Cố Thành Viêm đã dần sáng tỏ, tại sao người nhà họ Cố vẫn không tiếp nhận cô!
Bởi vỉ thân phận của cô? Trải qua? Hay là đã từng?
Bà Cố nghe Khả Lan nói, thu hồi ánh mắt, gắp sủi cảo chấm nước chấm bỏ vào trong bát của Khả Lan.
Khả Lan theo bản năng giơ đôi đũa trong tay cản lại, không hy vọng bà Cố bỏ sủi cảo vào bát của cô.
Cô không ăn dấm, những thứ gì có dính dấm cô đều không thích.
Nếu như bà Cố bỏ đồ có dấm vào trong bát cô, cô sẽ không ăn.
Động tác phản xạ của Khả Lan khiến bà Cố thu tay lại, vẻ mặt bà vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước.
“Người khác tính ở chung một chỗ, luôn luôn cần có người thay đổi, giống như khẩu vị, trên một bàn ăn, không thể nào làm hia món ăn.” Bà Cố nói đến đây chợt đứng dậy.
Dì Lưu thấy bà Cố đứng dậy, vội vàng đi tới muốn đỡ.
Bà Cố lại khoát tay áo, từ trên cao nhìn xuống Khả Lan nói: “Tiểu Lan, giờ phút này bà ở bên cháy, nhưng bà hy vọng, cháu có thể có lựa chọn chính xác.”
Dứt lời, lúc này bà Cố mới rời khỏi bàn ăn.
Vậy mà lời của bà.....luôn quanh quẩn bên tai Khả Lan.
Bà Cố muốn nói tới cô chuyện của Quật Khởi.
Hôm qua ông Cố, Cố Thành Viêm, hôm nay dì Lưu, bà Cố, đều hy vọng cô không tới Quật Khởi nữa.
Nhưng.....
Cô không tới Quật Khởi, ở nhà họ Cố làm cái gì?
Làm thú cưng sao?
Nghĩ tới đây, Khả Lan chợt không có khẩu vị gì, cô buông đôi đũa trong tay xuống, ngẩng đầu, ngồi thẳng người, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Cố Thành Thấm vừa mới dậy.
Cố Thành Thâm thấy Khả Lan, ánh mắt không che giấu vẻ chán ghét, nhấc chân đi tới ngồi xuống bên cạnh Khả Lan.
Khả Lan không ngờ Cố Thành Thấm sẽ xuất hiện, thấy cô ta ngồi bên cạnh mình, cô liền đứng dậy.
Nhưng cô vừa mới đứng dậy, Cố Thành Thấm lại khẽ cười.
“Chị dâu đang vội chạy đi đâu vậy? Xuất đầu lộ diện sao? Chị đúng thật là không quan tâm tới mặt mũi của anh Thành Viêm.” Cố Thành Thấm nói tới đây, cũng đứng dậy, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn Khả Lan, khóe miệng nở nụ cười càng trở nên lạnh lùng.
Khả Lan định rời đi, nhưng vừa nghe Cố Thành Thấm nói như vậy, lại dừng lại, đứng thẳng nhìn Cố Thành Thấm.
“Đường đường là vợ của thiếu tướng, lại xuất đầu lộ diện giành hạng mục, còn nộp phạt thay cho một người phụ nữ tội ác tày trời, chị dâu, chị thật sự ghét bỏ anh Thành Viêm, tiền đồ tốt quá rồi nên cố ý phá hư sao?”
Cố Thành Thấm nói tới đây, chợt vung tay lên, muốn tát Khả Lan một cái.
Khả Lan nhanh mắt, đưa tay nắm chặt tay Cố Thành Thấm.
Nhất thời không khí trở nên kỳ quái, Cố Thành Thấm giật giật cánh tay bị Khả Lan nắm, nhưng sức lực không bằng Khả Lan.
Khả Lan nắm chặt cổ tay Cố Thành Thấm, môi mỏng mím lại, hai mắt tối tăm, lạnh lùng nhìn Cố Thành Thấm.
Cố Thành Thấm nói không sai, cô có thân phận là vợ của thiếu tướng, lại làm việc ở Quật Khởi, xem như trong sạch, cũng sẽ bị người ta chỉ trích.
Nếu như chuyện không lớn, sẽ không có chuyện gì.
Nhưng nếu như động tĩnh quá lớn, Cố Thành Viêm sẽ trả giá rất lớn vì những việc mà cô làm.
Cô tới Quật Khởi, sẽ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của Cố Thành Viêm, nhưng cô không thể không đi, Cố Thành Viêm cũng không đơn giản như cô tưởng tượng.
Không nói tới kế hoạch, chỉ nói tới tấm hình trong phòng, còn có ký ức lúc nhỏ mà Cố Thành Viêm nhắc tới.
Cô không xác định được người đàn ông này sẽ bảo vệ cô bao lâu, nhưng cô xác định.....con gái phải tự lập.
Im lặng hồi lâu......
“Hai đứa đang làm gì vậy.” Phòng khách chợt vang lên tiếng ông Cố, có vẻ gấp gáp, giọng nói chói tai, không thể bỏ qua.
Chợt nghe thấy giọng của ông Cố, Khả Lan nghiêng đầu nhìn, dần đần buông lỏng cánh tay Cố Thành Thấm.
Mà Cố Thành Thấm nghe thấy giọng của ông Cố, vội vàng thu tay lại, đẩy ghế ra, đi tới trước mặt ông Cố, khoác cánh tay ông, vội vàng nói: “Ông nội......Cháu biết lần trước là cháu sai, nhưng chị dâu vẫn canh cánh trong lòng.”
Cố Thành Thấm nói tới đây, cúi đầu, tựa như nghẹn ngào, hít hít hai cái.
Ông Cố vừa nghe Cố Thành Thấm nói như vậy, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, ngước mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của Khả Lan, mím môi.
Nghe thấy lời Cố Thành Thấm nói, lại nhìn thấy vẻ mặt của ông Cố, Khả Lan tự biết, lúc này, xem như cô giải thích gì, ông Cố cũng sẽ không tin cô.
Cô biết giải thích không có tác dụng, cuối cùng chỉ khổ sở cười: “Cháu chưa tùng trách Thành Thấm.” Dứt lời, không chút do dự xoay người rời đi.
Cô vội đi, sắc mặt âm trầm, ngay cả ông Cố cũng nhất thời quên nói.
Sau khi rời khỏi phòng khách, Khả Lan xoay người càm túi xách, rời khỏi nhà họ Cố.
Cô không thể cứ im lặng không nói gì, càng không thể toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào một người đàn ông không đáng tin.
Cho nên, cô vẫn đi tới Quật Khởi.
Mà cơn tức lúc sáng lập tức được xóa bỏ sau khi Mộ Dung Triển xuất hiện.
Mộ Dung Triển nói, ông chủ đồng ý với phương án của Khả Lan, cũng giao cho cô toàn quyền xử lý chuyện này.
Sau khi giao cho Khả Lan.
Anh ta lại không vội vã rời đi.
Mộ Dung Triển cho rằng, chuyện này, không thể nói lý với ông chủ.
Bởi vì ở trong bang, chuyện mà ông chủ quyết định, sẽ không bao giờ thay đổi.
Lần này ông chủ lại đồng ý là quá kỳ quái, hơn nữa......Sau khi ông chủ nghe thấy ba chữ Lâm Khả Lan, khuôn mặt cũng không biểu hiện gì.
Cho nên, anh ta cảm thấy có gian tình.
Vì vậy Mộ Dung Triển, muốn cho Khả Lan đi gặp người có gian tình một lần.
“Ngày mai có một bữa tiệc, ông chủ lớn cũng sẽ xuất hiện, cô cùng đi đi.” Mộ Dung Triển nói xong, đem tấm thiệp đã chuẩn bị xong nhét vào tay Khả Lan.
Tuy nói bữa tiệc lần này, Lâm Khả Lan không có tên trong danh sách khách mời, nhưng là một trợ lý của ông chủ, đối với anh ta việc lấy thiệp mời không thành vấn đề.
Nếu như ông chủ thật sự có gian tình với Lâm Khả Lan, băng nhóm không quản kết hôn hay chưa, đoạt lấy, chứng minh ông chủ là người đàn ông chân chính......Ngay cả anh ta cũng thành danh!
Chợt nhận được thiệp mời tham gia bữa tiệc, Khả Lan ngây ngẩn cả người, lật nhìn thời gian cùng địa điểm.
Khả Lan cảm thấy, cô không thích hợp.
Bữa tiệc tổ chức vào tối ngày mốt, ở biệt thự trên lưng chừng núi.
Đường xa, lại là bữa tiệc do ông chủ tổ chức, là một nhân viên không thể không đi.
Cho nên bữa tiệc thế nào cũng phải kéo dài một đến hai tiếng.
Nếu như thời gian quá dài, cô về nhà quá muộn, người lớn nhà họ Cố lại mất hứng.
Nghĩ tới đây, Khả Lan muốn từ chối.
Nhưng Mộ Dung Triển lại lên tiếng.
“Nếu chuyện liên quan đến tiến trình, theo lệ thường, với vẻ mặt kiệt xuất của cô, sẽ có được 5% cổ phần của Quật Khởi, dĩ nhiên, nếu như ông chủ mất hứng, cô sẽ không có gì.” Mộ Dung Triển nói tới đây, dừng một chút, lại nói: “Thật ra thì bữa tiệc cũng không có gì, chính là ra mặt, tỏ rõ lòng trung thành, cô có thể đưa trợ lý đi cùng.”
Mộ Dung Triển nói tới đây, lại nở nụ cười.
Nếu quả thật có gian tình, vậy người tình gặp nhau, sẽ thấy quen mắt.
Nhắc tới chuyện cổ phần làm cho Khả Lan ngây ngẩn cả người.
Nói không động lòng, là nói dối, mặc dù Quật Khởi thua lỗ, nhưng 5% cổ phần, lúc này lại giá trị ngàn vạn.
Nếu như bởi vì cô không tham gia, khiến ông chủ mất hứng, mất đi cơ hội lấy cổ phần, xác thực làm cho người ta tiếc hận.
Huống chi, chỉ là một bữa tiệc đơn giản, không thể có chuyện gì xảy ra.
Cho nên, Khả Lan quyết định, vì 5% cổ phần, cô phải tham gia.
“Tôi sẽ đến đúng giờ.” Khả Lan chần chừ hồi lâu, lúc này mới nói với Mộ Dung Triển cô sẽ tới đúng giờ.
Mộ Dung Triển thấy Khả Lan đồng ý, trong lòng cũng tràn đầy mong đợi, sẽ làm rõ giới tính của ông chủ là người đàn ông chính trực hay là gay.
Rồi sau đó......
Mộ Dung Triển không nói thêm gì, lặp đi lặp lại chuyện Khả Lan phải đúng giờ, sau đó mới rời đi.
Mặc dù Khả Lan quả quyết đồng ý, lại hết sức lo lắng về người nhà họ Cố.
Dĩ nhiên, vô cùng lo lắng nhưng không thể thay đổi, cô quyết định tham gia bữa tiệc.
Mộ Dung Triển truyền đạt ý của ông chủ, Khả Lan liền bắt tay vào chuyện mua cổ phần.
Kim Hạo đã sớm sắp xếp, chờ Khả Lan hợp tác.
Khả Lan hợp tác với Kim Hạo, thật ra thì trong lòng cũng cảm thấy sợ, Kim Hạo là người giảo hoạt, chuyện hợp tác với cô cũng rất kỳ quái.
Cô không thể không hoài nghi chuyện Kim Hạo hợp tác với mình.
Nhưng nghĩ lại, mặc kệ Kim Hạo có tầm nhìn thế nào, bây giờ Quật Khởi chỉ có thể làm như vậy.
Bắt đầu chuyện mua cổ phần, trong đầu Khả Lan, đã khó có thể che giấy kích động.
Cô mong đợi tất cả mọi chuyện thuận lợi, sau đó sẽ ở Lương Thị tranh đấu cùng Lương Tú Ly.
Mặc dù cô biết rõ, Kim Hạo là một người không đáng tin lắm, nhưng lúc này chỉ có thể hợp tác với Kim Hạo.
Khả Lan tan làm, xuống lầu liền nhìn thấy xe của Cố Thành Viêm.
Bước hai bước, đi tới trước xem, đang muốn lên xe, lúc này cửa xe mở ra.
Anh đang chuẩn bị xuống xe, nhìn thấy Khả Lan đứng ở bên ngoài cửa xe, rõ ràng sửng sốt, khóe miệng lại nở một nụ cười, vươn tay, ý muốn đưa Khả Lan lên xe.
Thấy động tác của anh, Khả Lan hơi sững người, sau đó khóe miệng khẽ nở nụ cười, con ngươi đen nhánh, đặt tay mình lên tay anh.
Anh hơi dùng sức kéo Khả Lan vào trong xe.
Dưới chân Khả Lan lơ lửng, mất thăng bằng, cả ngời rơi vào trong lòng anh.
Cô cảm giác lồng ngực anh phát ra hơi thở phập phồng, khuôn mặt không tự chủ đỏ lên.
“Hôm nay mọi thứ đều thuận lợi chứ?” Anh đưa tay ôm cô, hỏi công việc của cô có thuận lợi hay không.
Khả Lan nghe anh hỏi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hoàn hảo.”
|
Chương 78: Không sao
“Hoàn hảo?”
Khả Lan trả lời, khiến Cố Thành Viêm nhíu mày, anh cúi đầu nhìn cô, há miệng muốn hỏi một câu.
Khả Lan lấy thiệp mời từ trong túi ra.
Thở ra một hơi, chân mày thanh tú nhíu chặt: “Hôm nay em nhận được thiệp mời tham dự bữa tiệc, bảy giờ tối ngày mốt, vốn dĩ không muốn đi, nhưng không đi không được.” Khả Lan nói tới đây, mím môi, ngẩng đầu nhìn Cố Thành Viêm.
Cô hy vọng anh sẽ hiểu, đồng ý cùng ủng hộ cô.
Cố Thành Viêm đưa tay nhận thiệp mời Khả Lan đưa tới, chân mày nhíu lại, dần dần buông ra, để thiệp mời qua một bên hỏi: “Ai đưa cho em.”
Dứt lời anh đưa tay, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Sau khi ngồi lên đùi anh, theo thói quen dựa vào trước ngực anh nói: “Một người tên Mộ Dung Triển, là trợ lý đắc lực của ông chủ.” Nói tới đây, Khả Lan chợt ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh, tiếp tục nói: “Hôm đó em sẽ đến biệt thự trên núi, anh không cần tới đón em.”
Hai ngày nay, Cố Thành Viêm tới Quật Khởi đón cô, mặc dù khiến cô hạnh phúc ngọt ngào.
Nhưng......Cô cũng lo lắng cho tiền đồ của anh!
Cố Thành Thấm nói không sai, phía sau Quật Khởi là xã hội đen, nếu dính tới, gây lớn chuyện, khó tránh sẽ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của Cố Thành Viêm.
Cho dù quyền thế ngập trời, nhưng nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền; lòng dân, cũng vô cùng quan trọng.
Vì vậy, Khả Lan nói Cố Thành Viêm sau này đừng tới Quật Khởi đón cô nữa. Nghĩ đến đây, Khả Lan còn muốn nói chuyện, nói Cố Thành Viêm sau này không cần đến đón cô.
Nhưng......Cô còn chưa kịp mở miệng, Cố Thành Viêm chợt đưa tay nắm bả vai cô.
“Đừng đi.” Trong ánh mắt của anh, chợt lóe lên tia kinh ngạc rồi biến mất, sắc mặt lạnh lùng, lời nói kiên định.
Nghe thấy lời anh nói, Khả Lan hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm: “Anh biết việc này đối với em rất quan trọng, em không thể nào buông tha.” Khả Lan nói tới đây, cũng bối rối.
Nếu như cô nghe lời người nhà họ Cố, nghe lời Cố Thành Viêm, yên ổn sống ở nhà họ Cố, tất nhiên có thể hóa giải mối quan hệ của cô và người nhà họ Cố.
Nhưng kéo dài như thế, cô sợ, sẽ gặp phải chuyện giống như mẹ mình.
Bị người yêu bỏ.
Cố Thành Viêm có đáng tin?
Ngay cả cô cũng không biết.
Nếu như, lúc bắt đầu, cô không có quan hệ với nhà họ Lương, mẹ cô cũng không phải con gái riêng của Dương tướng quân, vậy cô và anh có thể gặp nhau không.
Cô không muốn sống núp bóng đàn ông.
Sau khi Khả Lan nói, cũng không nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời.
Ngước mắt, con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm sắc mặt Cố Thành Viêm, biểu lộ khá âm trầm.
Cô mấp máy môi, đưa tay ôm eo anh, làm nũng: “Lần này thôi!” Cô không thể buông tha 5% cổ phần.
“Ừ!”
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, trầm giọng trả lời, xem như đồng ý.
Cô vui là được.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm trả lời, chợt cảm thấy nhẹ nhõm, hai tay ôm chặt anh nói: “Sau này anh đừng tới Quật Khởi đón em, đối......”
“Tại sao?”
Khả Lan còn chưa nói hết, Cố Thành Viêm liền trầm giọng hỏi lại.
Nghe Khả Lan nói nhưu vậy, trong lòng anh cảm thấy nóng nảy, cô đang sợ cái gì?
Lời nói chợt bị cắt ngang, khiến cho đầu Khả Lan run lên, cảm thấy hơi sợ hãi, cô cảm thấy anh đang tức giận.
“Em sợ ảnh hưởng đến anh.”
Khả Lan thành thật trả lời, cô sợ mình làm ảnh hưởng tới anh, cô hy vọng giấu chuyện họ là vợ chồng.
Nhưng lời như vậy, vào tai Cố Thành Viêm, lại khiến anh cảm thấy cực kỳ chói tai.
Anh bỗng nhiên đưa tay, nắm bả vai Khả Lan, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn khuôn mặt Khả Lan, vẻ mặt âm trầm.
Thấy bộ dáng của Cố Thành Viêm, Khả Lan khẽ run, ánh mắt né tránh ánh mắt anh, bả vai lại bị Cố Thành Viêm bóp đến đau.
Im lặng hồi lâu......
“Không sao.” Cố Thành Viêm dần dần buông lỏng bả vai Khả Lan, nhẹ giọng trả lời Khả Lan.
Đón người nhà, không sao.
Nhưng, Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói như vậy, lại nhìn đắng trước, một chiếc xe Audi màu đen, một chiếc xe thương mại ở phía sau, không khó đoán ra, đây đều vì muốn bảo vệ thủ trưởng!
Song lại là thiếu tướng, thân phận không thể giống như người bình thường.
Bây giờ Cố Thành Viêm không quan tâm, nhưng cô sợ, nếu như có một ngày, Cố Thành Viêm xảy ra chuyện, như vậy, tất cả vấn đề cùng bất mãn đều hướng về phía cô.
Cố Thành Viêm có đặt mình vào hoàn cảnh của cô mà nghĩ cho cô không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Khả Lan chợt cảm thấy khó chịu, cảm thấy bất mãn, liền vội vàng trả lời Cố Thành Viêm.
“Nhưng em có sao.”
Nói những lời trong lòng mình ra, sau khi dứt lời, lại phát hiện ra mình quá vội vàng, thậm chí không thể che giấu cơn giận trong lòng.
Cô đột nhiên sợ Cố Thành Viêm nghe thấy lời cô nói sẽ không vui, nhưng lời đã nói ra không thể thu trở lại.
Không khí trở nên đè nén.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt Cố Thành Viêm kinh ngạc, không ngờ, Khả Lan lại nói như vậy.
Mà ánh mắt Khả Lan, lại nhìn thẳng anh, môi mỏng mím chặt, lời đã nói ra khỏi miệng, chuyện này, phải làm rõ.
Lát sau......
“Anh tin tưởng, sẽ không có việc gì.” Cố Thành Viêm đưa tay ôm cô vào lòng, nói với cô, sẽ không sao.
Nhưng hai người đã kết hôn, sớm muộn gì cũng sẽ công bố với mọi người.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, chợt có cảm giác dở khóc dở cười, tin tưởng anh?
Giữa bọn họ, có thể tin tưởng bao nhiêu?
Khả Lan suy nghĩ hồi lâu lại nói: “Chuyện Lan Thư, mặc dù không có công bố, nhưng Quật Khởi đã bắt đầu chịu ảnh hưởng lớn.” Cố Thành Viêm là người hiểu chuyện của Lan Thư nhất.
Cô không biết, Cố Thành Viêm có chú ý tin tức về danh nghiệp hay không, nhưng hiệp hội thương mại thu hồi quyền của Quật Khởi, bởi vì chuyện của Lan Thư, không có cách nào nổi lên.
“Mặc dù anh điều tra chị ta, nhưng lại trừng trị tội ác, nếu để cho người khác biết, ngày nào anh cũng tới Quật Khởi, người khác sẽ nghĩ thế nào?”
“Một người khó có thể chống lại miệng lưỡi thiên hạ, em.....Quan tâm tới sự an toàn của anh.” Khả Lan nói tới đây, bỗng nhiên rũ hai mắt, khó có thể nói ra cảm giác trong lòng lúc này.
Cô làm như vậy, thật sự là quan tâm tới sự an nguy cùng với tiền đồ của Cố Thành Viêm.
Lúc này, lời của cô, đang cẩn thận lấy lòng anh, cẩn thận quan sát khuôn mặt của anh.
Cô chợt thấy, như vậy rất mệt, hơn nữa, vô cùng buồn cười.
Cô muốn lớn tiếng hỏi Cố Thành Viêm, anh cưng chiều cô, có phải do lưu luyến với thời niên thiếu hay không?
Nếu như không lưu luyến thời niên thiếu, cô đối với anh mà nói, có phải cũng chỉ là một quân cờ, có thể tan mất bất cứ lúc nào, bởi vì cô tự sinh tự diệt!
Nhưng bây giờ cô không dám hỏi, cô sợ, hạnh phúc cứ như vậy biến mất, không còn dư lại chút nào.
Cô sợ, câu trả lời của Cố Thành Viêm, là đáp án mà cô không muốn.
Hồi lâu......
“Anh đồng ý với em.” Cuối cùng Cố Thành Viêm gật đầu đồng ý với yêu cầu của Khả Lan.
Khả Lan nói không sai, một người khó có thể chống lại miệng lưỡi của thiên hạ!
Anh luôn cho rằng, anh đi lại Quật Khởi quá thường xuyên không tốt.
Nhưng anh không để ý, anh hy vọng cô vui vẻ.
Mà bây giờ sự hiện diện của anh, lại làm cô mất hứng.
Trong nháy mắt, trong lòng anh dâng lên lửa giận, cô gái này, từng chút từng chút một bài xích anh, muốn tự lập.
Anh không thể không nhìn ra, nhưng lại dung túng cô, che chở cô.
Anh hy vọng cô được vui vẻ.
“Cảm ơn.” Khả Lan thấy Cố Thành Viêm đồng ý, nhỏ giọng cảm ơn, sau khi nói xong, cô lại buồn cười, rõ ràng nếu suy nghĩ lại, lại trở thành cô cầu xin Cố Thành Viêm.
Nhưng lúc này, bọn họ lại không biết suy nghĩ của đối phương thế nào.
Xe chạy chậm dần.
Vào trong khuôn viên, dừng trước sân nhà họ Cố.
Hôm qua tuyết rơi cả ngày, sáng sớm hôm nay dừng rơi, nhưng đến buổi tối, bông tuyết lại rơi.
Sau khi xe dừng lại, Khả Lan xuống xe, liền thấy lạnh thấu xương, cô theo bản năng hai tay nắt chặt, bả vai nhô lên, cơ thể khẽ rụt một cái, muốn xoa tan khí lạnh.
Mà lúc này, Cố Thành Viêm đi theo phía sau Khả Lan, lại đưa tay cởi áo khoác ngoài, kéo cô vào lòng áo khoác bao quanh người cô.
Cố Thành Viêm vẫn mặc đồ, chỉ là bên trong là đồ thường ngày.
Cố Thành Viêm cử động, làm Khả Lan dựa vào người, cô ngước mắt nhìn anh, không lên tiếng, lại đưa tay, vòng quanh eo cô, ôm chặt, thu lấy hơi ấm trên người anh.
Anh thấy động tác của cô, nắm chặt tay cô.
Hai người đi vào trong nhà, bởi vì là giờ ăn cơm tối, hai người mới vừa vào nhà, liền nhìn thấy ông bà Cố, ngồi trên ghế salon trong phòng khách.
Theo thứ tự, Cố Thành Hiên và Cố Thành Thấm cũng ngồi một bên.
Sắc mặt ông bà Cố bình tĩnh, Cố Thành Hiên cúi đầu chơi điện thoại di động, Cố Thành Thấm lạnh lùng nhìn Lâm Khả Lan, lúc nhìn thấy hai người ôm nhau đầy thân mặt, trong mắt khó có thể che giấu sự không vui.
Thấy trong nhà có người, Khả Lan lại ở trong lòng Cố Thành Viêm giãy giụa muốn ra ngoài.
Nhưng sức lực của cô quá nhỏ, nếu Cố Thành Viêm không đồng ý cho cô ra ngoài, ngay cả cơ hội cô cử động cũng không có.
“Về rồi thì nhanh ăn cơm.”
Ông Cố thấy Khả Lan cùng Cố Thành Viêm về, trầm giọng nói, sau đó đứng dậy đi về phía sau phòng khách.
Mà những người khác, thấy ông Cố đứng dậy, liền đứng dậy đi theo.
Khả Lan thấy như vậy, hơi ngừng lại, đẩy Cố Thành Viêm ra, đi theo mọi người.
Đợi sau khi mọi người đi tới phòng ăn, còn chưa có ngồi xuống, Khả Lan liền ngửi thấy mùi dấm chua.
Ngửi thấy mùi như vậy, cả khuôn mặt Khả Lan tối sầm.
Cô không ăn dấm, cả một bàn ăn toàn những món có dấm.
Là bà Cố muốn nhắc nhở cô sao?
Lúc này, chưa ngồi xuống, cô đã không có khẩu vị!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả Lan đảo về phía bà Cố, bất đắc dĩ thở dài một hơi, thu ánh mắt về.
Tức nhưng cô chỉ có thể chấp nhận.
Vì Vậy Khả Lan cùng Cố Thành Viêm ngồi xuống, cầm chén đũa lên, giống như những người khác, từ từ ăn cơm tối.
Tuy động tác của cô lúc này chậm chạp, thái độ nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng trong mũi trong miệng, đều là mùi dấm khiến cô buồn nôn.
Dạ dày Khả Lan chợt trở nên khó chịu.
Cô có cảm giác buồn nôn, sắc mặt khó chịu, cho đến khi không thể nào chịu được nữa, Khả Lan chợt đứng dậy.
Khả Lan đứng dậy khiến mọi người chú ý.
|
Chương 79: Không nhìn ra
Ánh mắt già trẻ lớn bé nhà họ Cố đều dừng trên người Khả Lan.
Điều này làm cho Khả Lan nhất thời sửng sốt, quên mất phải đi toilet.
Nhưng lát sau, dạ dày cô lại có cảm giác buồn nôn dâng lên, Khả Lan đưa tay che miệng, xoay người vội vàng chạy tới nhà vệ sinh.
Ói hết những gì vừa mới ăn.
Trong miệng có cảm giác ê ẩm, khiến Khả Lan ho khan.
Một lát sau......
Khả Lan ói đến mức dạ dày trống trơn, lúc này cô mới ấn nước dội những thứ dơ bẩn đi, lấy nước rửa mặt, khóe miệng lại nở nụ cười khổ sở.
Sau đó cô lại ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt của mình trong gương.
Lát sau, cô phát hiện, hình dạng của mình, giống như cô gái treo trong phòng Cố Thành Viêm.
Không.....Lương Bảo Nhi cũng giống như cô gái treo trong phòng.
Chẳng lẽ, Cố Thành Viêm cùng Lương Bảo Nhi đã từng, cũng chính là do cô gái trong bức hình?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả Lan dần chán nản, cô mím môi nhìn dưới bồn rửa mặt vẫn còn dính những thứ cô vừa mới ói.
Mở nước......Ào ào......Dội đi.
“Em không sao chứ?”
Lúc này bên ngoài cửa nhà vệ sinh, vang lên tiếng của Cố Thành Viêm, anh nhẹ nhàng gõ cửa.
Nghe thấy giọng của Cố Thành Viêm, Khả Lan sững sờ, thở dài một hơi, xoa xoa nước trên mặt, lúc này mới trả lời: “Không sao.”
“Mở cửa.”
Khả Lan vừa mới nói xong, Cố Thành Viêm vội vàng nói.
Vừa rồi sắc mặt cô rất khó coi, làm sao sẽ không có chuyện gì chứ.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nói mình mở cửa, quay đầu lại nhìn bản thân trong gương, nặng nề hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình, lúc này mới đưa tay mở cửa.
Cố Thành Viêm đứng bên ngoài cửa, bóng dáng cao ráo, chăn ánh đèn ngoài cửa, tạo thành một cái bóng nghiêng dài.
Cô ngước mắt, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh, há miệng muốn nói chuyện, anh lại mở miệng trước.
“Em vẫn khỏe chứ? Là anh không đúng, không biết em không thể ăn dấm chua.” Anh bỗng nhiên xin lỗi, giọng nói trầm thấp, tự trách mình.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt hơi dừng lại, sau một hồi nhìn anh, cuối cùng rũ hai mắt, nhỏ giọng nói: “Em không sao.” Anh chợt xin lỗi, khiến trái tim Khả Lan cảm thấy ấm áp.
Khiến cô không biết theo ai.
Tại sao lại xin lỗi, căn bản chuyện này không liên quan đến anh.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần anh phải để ý tới.
Khả Lan trả lời biểu lộ khá là xa lánh, sau khi nói cô liền cất bước đi, chuẩn bị quay lại bàn ăn, lễ phép nói với ông bà Cố cô ăn no, sau đó quay về phòng.
Nhưng Khả Lan vừa mới nhấc chân, Cố Thành Viêm lại đưa tay kéo tay Khả Lan.
“Cứ đi lên lầu đi, lúc này không ai sẽ chấp nhận sự lễ phép của em.” Cố Thành Viêm trầm giọng nói, hình như xem thấu tâm tư Khả Lan.
Khả Lan lựa chọn Quật Khởi, cô có lễ phép hơn nữa, đổi lại cũng chỉ là nhục nhã, anh không đành lòng nhìn cô bị xem thường.
Cho nên, tạm thời cứ như vậy đi, không động tới cái gì hết.
Chờ sau khi ông bà Cố hết giận, đoán chừng sẽ tốt hơn một chút.
Sau này mọi người đều sẽ là người một nhà, ông bà nội cũng sẽ không muốn bi kịch của hai mươi sáu năm trước một lần nữa xảy ra.
Nghe thấy Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt Khả Lan hơi ngừng lại, quay đầu nhìn Cố Thành Viêm, há miệng, muốn trả lời, nhưng không biết phải nói gì cho phải.
“Ừ.”
Cuối cùng, Khả Lan chỉ có thể gật đầu, đồng ý lời Cố Thành Viêm nói.
Xác thực, cô cần gì phải chạy tới trước mặt ông bà Cố để tự tìm kiếm sự khó chịu cho mình.
Nghĩ đến đấy, khóe miệng Khả Lan nở nụ cười khổ, đi lên lầu.
Cố Thành Viêm ở dưới lầu.
Khả Lan lên lầu, mới vừa vào phòng, mở đèn, lại kinh ngạc phát hiện, tấm hình trong phòng không còn nữa! Không thấy hình, trong lòng cô run lên.
Đi tới chỗ đặt tấm hình kia, quét mắt nhìn khắp nơi, xác định tấm hình đã mất tích.
Trong lòng cô dâng lên cảm giác sung sướng.
Cố Thành Viêm như thế này.....Là buông bỏ quá khứ sao?
Kẽo kẹt......
Lúc này, cửa phòng mở ra, Khả Lan quay đầu lại, thấy Cố Thành Viêm đi vào phòng.
Khả Lan đứng trong phòng, nhìn anh đi tới, chần chừ một lát, cô đi về phía anh.
Mặt đối mặt, Khả Lan ngẩng đầu, hai mắt đen nhánh, nhìn khuôn mặt của anh, không nói gì.
Hình như anh cảm thấy kinh ngạc, bờ môi giật giật, muốn hỏi.
Khả Lan chợt đưa tay ôm chặt lấy anh.
Đột nhiên bị cô ôm, Cố Thành Viêm hơi ngừng lại, sau đó vươn tay, ôm cô, nhỏ giọng nói: “Sao vậy?”
Giọng của anh chậm rãi, bàn tay mơn trớn mái tóc dài của cô, trong mũi tràn đầy mùi của cô.
“Không có gì, chỉ muốn ôm anh.” Khả Lan ở trong lòng anh lắc đầu một cái, nói với anh cô chỉ muốn ôm anh một cái.
Cố Thành Viêm nghe cô trả lời, khẽ “ừ” một tiếng, liền không nói chuyện nữa, hai tay ôm chặt cô.
Rồi sau đó, Khả Lan tắm rửa, ngồi lên giường xem tin tức.
Hướng đi của Cổ Thị, tin nóng của ngôi sao, nhà giàu khoe của.....
Thời tiết có chút lạnh, mở máy sưởi, cũng khó có thể ngăn cản cái lạnh của mùa đông.
Khả Lan đã sớm chui vào trong chăn, Cố Thành Viêm ngồi trên ghế salon trong phòng, xem tài liệu, sau đó vung bút máy lên, ném tài liệu lên khay trà.
Bộ dáng của anh lạnh lùng cương nghị, lại làm cho cô cảm thấy, như ánh nắng mặt trời ấm áp.
Khả Lan ngồi ở đầu giường, ánh mắt thoáng liếc nhìn anh, cho đến khi thấy anh đưa tay xoa bóp đầu, lúc này Khả Lan mới lên tiếng: “Hay là anh lên giường xem tài liệu đi?” Dứt lời, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Cố Thành Viêm.
Không quản tài liệu trong tay Cố Thành Viêm là quân sự, chính trị, hay là cơ mặt quốc gia.
Cô đều không xen vào, lúc này thời tiết trở nên lạnh, Cố Thành Viêm ngồi trên ghế salon xem tài liệu, bị lạnh, dễ bị trễ việc.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chân mày khẽ nhếch, hai mắt tối tăm, nhìn Khả Lan, sau một lúc im lặng, sửa lại tài liệu, đứng lên, nhấc chân, ngồi lên mép giường.
Anh đem tài liệu cùng bút, để trên tủ đầu giường, mở chăn, tựa vào đầu giường, mắt nhìn Khả Lan, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đưa tay ôm cô.
Đột nhiên bị Cố Thành Viêm ôm vào lòng, Khả Lan cũng không quá kinh ngạc, mà theo thói quen hướng vào trong lòng anh tìm chỗ nằm thích hợp.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn Cố Thành Viêm nói: “Anh buông ra, làm việc cho giỏi.”
Dứt lời, Khả Lan giật giật cơ thể, muốn từ trong lòng anh ra ngoài.
Cố Thành Viêm chợt nghiêng người, đối mặt với Khả Lan, đôi tay ôm cô, khuôn mặt tuấn tú, nở nụ cười yếu ớt: “Em bảo anh len giường, làm sao anh có thể làm việc tốt được?”
Cố Thành Viêm nói tới đây, chợt lật người, đè cô ở phía dưới, mặt đối mặt, chóp mũi nhẹ nhàng dựa vào, bốn mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Khả Lan bỗng nhiên đỏ lên, cẩn thận muốn nghiêng đầu, anh chợt đưa tay, kéo khuôn mặt cô trở lại.
“Nhìn anh.”
Anh trầm giọng nói, không phải ra lệnh, là chồng yêu cầu vợ.
Đột nhiên nghe thấy Cố Thành Viêm yêu cầu như vậy, Khả Lan không nghiêng đầu nữa, khuôn mặt ửng hồng đã đỏ tới tận mang tai, trong đầu trống trơn, con ngươi đen nhánh, nhìn thẳng anh.
“Khả Lan.” Anh kêu tên cô.
“Hả?” Cô nhỏ giọng trả lời.
“Em gọi anh là gì.”
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, chợt nhỏ giọng hỏi cô kêu anh thế nào.
Nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi như vậy, khiến cả người Khả Lan bối rối.
Tên gì? Cố Thành Viêm? Thành Viêm?
Lúc này cô mới phát hiện ra, đối với việc gọi tên anh, rất giới hạn, cho dù lúc kịch tình, cũng chỉ có tiếng thở dốc.
Im lặng hồi lâu, Khả Lan nói: “Thành Viêm.” Dứt lời, khuôn mặt càng đỏ, không quen.
Vậy mà, đối với cách cô gọi anh, hình như anh rất không hài lòng, môi mỏng mím chặt, lại nói: “Đổi lại.”
“Viêm?” Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, thử dò xét.
Sau khi gọi xong, đổi lại vẫn là cái lắc đầu của anh.
Lần này, Khả Lan bối rối, chẳng lẽ, cô phải giống như người lớn nhà họ Cố gọi Tiểu Viêm?
Nghĩ đến đây, Khả Lan rũ xuống hai mắt, lông mi thon dài, chặn lại con ngươi đen nhánh của cô.
Lát sau......
Anh phủ người xuống, đôi môi ấm áp, lướt qua khuôn mặt cô, tựa vào bên tai cô, lười biếng nói: “Gọi chồng.” Dứt lời, anh lại chống đầu dậu, hai mắt tối tăm, nhìn chằm chằm cô.
Nghe thấy Cố Thành Viêm nói như vậy, khuôn mặt của Khả Lan đã đỏ như lửa, như đang bốc hơi nóng.
Cô đảo mắt, môi mỏng mím chặt, đối với cách gọi chồng này, cực kỳ không quen.
Cố Thành Viêm lại khé nhướng mi, chờ cô lên tiếng.
Không khí mập mờ, dần dần ấm lên.
Khả Lan cảm thấy đầu óc trống trơn, khuôn mặt nóng bỏng, cắn cắn môi, khẽ khép hai mắt nói: “Chồng.”
Giọng nói của cô, nhẹ nhàng chậm rãi, khẽ lướt qua, giống như gió xuân tháng ba, mặc dù nhẹ nhàng lại khiến tâm hồn người ta nhộn nhạo, nhưng cũng không đủ.
“Mở mắt ra.” Cố Thành Viêm lại yêu cầu.
Khả Lan lại từ từ mở mắt ra, vừa chống lại đôi mắt tối tăm sâu thẳm của anh, cô lại nhìn thấy mình trong mắt anh.
“Nghe lời, nhìn anh, kêu một lần nữa.” Anh tiếp tục nói, bảo Khả Lan kêu một lần nữa.
Khả Lan nghe anh nói như vậy, hai tay nắm chặt gra giường, khóe miệng cảm thấy co quắp, nhưng lúc thấy khuôn mặt tràn đầy mong đợi của cô.
Cuối cùng cô nhìn anh, há miệng kêu: “Chồng.”
Dứt lời, anh chợt cúi đầu, ngăn môi cô, cọ sát lẫn nhau.
Nhưng lúc này bụng của Khả Lan lại kêu ọc ọc.
Lúc ăn tối, dường như Khả Lan ói hết toàn bộ thức ăn ra ngoài.
Lúc này trời dần dần khuya, bụng liền cảm thấy đói.
Tiếng reo.....Cắt đứt động tác tiếp theo của Cố Thành Viêm.
Anh hơi ngừng lại hỏi “Em đói bụng sao?”
Cả buổi tối Kha Lan không ăn gì nên sẽ đói bụng.
“Rất đói.” Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi, ngẩng đầu, thành thật trả lời, không chỉ đói, cực kỳ đói.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan trả lời, đưa tay nhéo mũi cô, cưng chiều, lật người xuống giường: ‘Đi, đi ăn chút gì.” Dứt lời, anh mặc áo khoác sau đó kéo Khả Lan dậy.
Cố Thành Viêm mặc áo khoác ngoài, Khả Lan được bao ở bên trong, áo không lớn, lại có thể để Khả Lan chống lạnh.
KharLan giật giật cơ thể, cảm thấy cứ như thế này xuống lầu không tốt lắm, nếu như đụng phải người lớn.
Nhưng Cố Thành Viêm không cho phép, bàn tay ôm chặt cô, mở cửa xuống lầu. Dưới lầu yên tĩnh, lúc này, tất cả mọi người đã đi ngủ.
Không thấy ai, Khả Lan thở phào một hơi, đi theo Cố Thành Viêm, đi vào nhà bếp, mở đèn.
Nhà bếp không nhỏ, tất cả dụng cụ đều có đầy đủ.
Hai người đi tới trước tủ lạnh, mở ra, khí lạnh trong tủ lạnh tràn ra ngoài, Khả Lan kéo áo khoác ngoài, anh cười khẽ ôm chăt hơn.
“Ăn mì thôi.” Khả Lan nhìn tủ lạnh, quyết định ăn mì, dễ nấu, tốt với dạ dày.
Anh gật đầu, đưa tay lấy mì, một tay cầm đồ ăn, một tay ôm cô.
Lúc này Khả Lan vội vàng đưa tay, một tay cầm trứng gà, một tay khác cầm thêm bó rau cải, ngước mắt nhìn Cố Thành Viêm: “Thêm vào mì.”
Anh gật đầu đồng ý với ý tưởng của Khả Lan.
Chuẩn bị nguyên liệu xong, hai người cùng đi tới bồn nước, tìm nồi, hứng nước, bật lửa, nấu nước trước.
Sau khi đổ đầy nước, hai người lùi hai bước, chờ nước sôi.
Lúc này Cố Thành Viêm đưa một tay khác ra, nhìn cô gái trong ngực, cúi đầu, ngậm đôi môi cô.
Khả Lan đứng im tại chỗ không động, đôi tay ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Choang.....
Lúc này tiếng đập thanh thúy vang lên, truyền tới tai hai người, âm thanh quân quẩn.
Người ném đồ không phải ai khác, chình là Cố Thành Thấm.
Lúc này cô ta đứng trước cửa nhà bếp, nhìn Cố Thành Viêm cùng Khả Lan đang mặc chung một cái áo khoác, trong mắt khó có thể che giấu ghen tỵ và thống hận.
Khả Lan hơi ngừng lại, theo tiếng vang quay lại nhìn Cố Thành Thấm, chợt thấy trái tim dâng lên một tia tối tăm.
Cô theo bản năng muốn từ trong ngực anh ra ngoài, sức lực tay anh càng ngày càng chặt.
Lúc này nồi nước sôi trào, lúc này Cố Thành Viêm mới dần buông tay Khả Lan ra.
Xoay người, từ từ cầm mì bỏ vào trong nồi, lại đập trứng gà, thả rau cải, sau đó muối.
Động tác của anh ưu nhã tự nhiên, không nhanh không chậm, không để ý tới Cố Thành Thấm.
Mà Cố Thành Thấm nhìn thấy anh Thành Viêm không tỏ rõ thái độ gì, hai mắt đỏ lên, hít một hơi, cắn môi, không lên tiếng, quay đầu chạy đi.
Khả Lan nhìn Cố Thành Thấm rời đi, trong lòng chợt dâng lên một tia lo lắng, cô nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Cố Thành Thấm.
Nghĩ đến đây, Khả Lan lắc đầu một cái, không suy nghĩ nữa.
Quay đầu nhìn phía nồi mì, nhìn sợi mì lăn lộn trong nồi, lúc này bụng Khả Lan lại kêu ùng ục.
Cố Thành Viêm nghe thấy tiếng bụng Khả Lan kêu lên, đặt tay lên bụng cô, sờ sờ nói: “Không nhìn ra, bụng nhỏ cũng mập như vậy.” Dứt lời, anh tùy ý nở nụ cười.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói như vậy, khuôn mặt cũng trầm xuống.
Cô cúi đầu nhìn bụng mình, chỗn nào mập?
Nghĩ đến đây, Khả Lan đưa tay lên, bàn tay sờ eo anh nói: “Không nhìn ra, bùng toàn là mỡ.” Dứt lời, Khả Lan liếc nhìn anh.
Chỉ thấy khuôn mặt anh biến sắc, cúi đầu nhìn xuống bụng mình.
Bụng tám múi, chỗ nào có mỡ chứ?
Nghĩ tới đây, anh chợt xoay người đưa tay ôm Khả Lan, để cô áp sát vào mình, cất giọng hỏi: “Muốn thử lực bụng một chút không?”
|
Chương 80: Nghĩ không ra
Lúc này nước trong nồi sôi lên, tràn nước ra.
Lúc này Cố Thành Viêm mới buông Khả Lan ra, tắt bếp.
Nước sôi dâng trào, dần dần lắng xuống.
Khả Lan mấp máy môi, bụng càng kêu dữ dội hơn.
Cố Thành Viêm nghe thấy, mím môi cười.
Rồi sau đó, Khả Lan ngồi trên đùi anh ăn mì, không quay đầu lại nhìn Cố Thành Viêm, càng ăn, càng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Sau khi ăn xong, buông đôi đũa trong tay xuống.
“No rồi sao?” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan ăn xong, nhỏ giọng hỏi.
Khả Lan quay đầu, gật đầu trả lời “No rồi.”
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan nói no rồi, liền ôm cô đứng dậy.
Hai người cùng đi, đi vài bước, Khả Lan chợt nghiêng đầu nhìn Cố Thành Viêm: “Thật ra thì em biết nấu.”
Cố Thành Viêm xuống lầu cùng cô, sau đó nấu ăn, anh lại không đụng tới, chỉ ngồi nhìn cô ăn, khiến cô thật sự cảm động.
Nhưng cảm động là cảm động, cô không muốn liên lụy tới anh.
Cố Thành Viêm còn có công việc, ở bên cô như vậy, lãng phí bốn mươi lăm phút.
Công việc của anh thì phải làm sao?
Khả Lan không muốn làm quá, cô có thể nấu, không cần phiền toái Cố Thành Viêm theo cô xuống.
Nghĩ tới đây, Khả Lan thở ra một hơi, cảm thấy lần sau nếu gặp trường hợp thế này nữa, cô tự mình xuống là được, không cần phiền toái Cố Thành Viêm.
Nhưng, Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, không nhanh không chậm hỏi: “Sẽ nấu cái gì?”
Một câu nói khiến Khả Lan bối rối!
Căn bản cô không muốn bày tỏ với Cố Thành Viêm la mình biết nấu! Mà muốn nói với Cố Thành Viêm, lần sau đừng làm như vậy!
“Nói dối?”
Cố Thành Viêm thấy vẻ mặt Khả Lan đọng lại, liền lên tiếng.
Một câu nói, khiến trong lòng Khả Lan nóng nảy.
Cô chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Em sẽ nấu món cay Tứ Xuyên, ngày mai anh nếm thử một chút?” Khả Lan nói tới đây, trái tim bắt đầu mong đợi.
Món cay Tứ Xuyên lấy cay, nóng làm chủ đạo, bình thường khẩu vị Cố Thành Viêm thanh đạm, nếu ăn món Tứ Xuyên vẻ mặt có rực rỡ hay không?
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan trả lời, vẻ mặt hơi ngừng lại, nhớ lại vị của món cay Tứ Xuyên, cũng may, có cảm giác tê tê, anh rất ưa thích.
“Được.” Cố Thành Viêm im lặng một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý lời Khả Lan. Là cô làm nên anh muốn thử một chút.
Cố Thành Viêm trả lời, lúc này Khả Lan mới quay đầu, tiếp tục đi lên lầu, trong lòng suy nghĩ, phải lên mạng tìm một chút, cách làm món Tứ Xuyên, sau đó nấu cho Cố thủ trưởng ăn.
Sau khi trở lại phòng, Cố Thành Viêm ngồi ở đầu giường bắt đầu xem tài liệu, vốn dĩ Khả Lan muốn chơi điện thoại di động, lại bị anh lấy đi.
Bất đắc dĩ, Khả Lan chỉ có thể nằm nghiêng, con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm gò má lạnh lùng của anh.
Lúc này, Cố Thành Viêm nghiêm túc nhìn tài liệu trong tay, môi mỏng mím chặt, ngẫu nhiên nhíu mày, sau khi viết vài dòng lên tài liệu, lại tiếp tục xem tài liệu khác.
Lạp lại theo thứ tự.
Không biết qua bao lâu, Khả Lan liền mơ màng ngủ.
Cố Thành Viêm đưa tay đắp chăn cho cô, bàn tay lướt qua gò má của cô, ánh mắt nhu hòa.
... ....
Lúc Khả Lan tỉnh dậy, đã là sáng sớm, bên cạnh trống trơn, ngoài phòng truyền đến tiếng người lưa thưa.
Mặc dù chung quanh nhà họ Cố có đồng cảnh sát, nhưng cực ít khi tạo ra động tĩnh.
Lúc này, tiếng người sôi trào, lại xảy ra chuyện gì chứ?
Nghĩ đến đây, Khả Lan thay đồ, gấp chăn, xuống lầu.
Dọc đường đi, nhà họ Cố yên tĩnh, không có một bóng người.
Không thấy bóng người, Khả Lan đi thẳng ra cửa chính, khí lạnh đánh tới, Khả Lan đút tay vào trong túi, phát hiện ra, một nhóm người vây quanh trước nhà họ Cố.
Trừ người giúp việc nhà họ Cố, còn có một đám bác sĩ cùng y tá, chỉ thấy bọn họ đưa một người lên xe cấp cứu, liền vội vã rời đi.
Cùng lên xe còn có ông bà Cố cùng Cố Thành Hiên.
Thấy tình huống như vậy, Khả Lan đi về phía trước hai bước, lúc này xe cứu thương rời đi.
Chỉ còn lại người giúp việc nhà họ Cố từng người giải tán.
Cố Thành Viêm đứng im tại chỗ, sắc mặt không tốt lắm.
Lúc này, trong lòng Khả Lan dâng lên dự cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ.....Cố Thành Thấm xảy ra chuyện?
Hôm qua cô thấy Cố Thành Thấm có gì đó không đúng, chẳng lẽ hôm nay xảy ra chuyện?
Nghĩ đến đây, Khả Lan đi về trước, lúc này nhìn thấy Cố Thành Viêm sa sầm nét mặt, Khả Lan nhất thời không biết phải mở miệng thế nào.
Im lặng hồi lâu.....
“Tiểu Thấm nhảy từ trên lầu xuống, cũng may không sao, bị thương, không có chuyện gì lớn.” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan đứng trước mặt, không nhanh không chậm nói cho Khả Lan biết chuyện xảy ra.
Cố Thành Thấm là em họ của anh, xảy ra chuyện, anh cũng lo lắng.
Đứa nhỏ này, ở đây gây chuyện, làm cho người ta nhức đầu.
“Ừ.”
Kha Lan nghe Cố Thành Thấm nói, nhỏ giọng trả lời, liền không lên tiếng nữa. Không ngờ, Cố Thành Thấm sẽ nhảy lầu!
Xác thực làm người ta không nghĩ tới.
Im lặng, đầu tiên Khả Lan nhìn máu trên mặt đất, lại nhìn ban công lầu hai, xác thực không cao, nhảy không chết, nhưng rớt xuống, nhất định sẽ rất đau.
Cố Thành Viêm nghe thấy lời Khả Lan nói, cúi đầu nhìn Khả Lan một cái, không nói chuyện nữa, nhấc chân đi về phòng.
Khả Lan đi theo phía sau lưng anh, sau khi đi vào nhà, Cố Thành Viêm mặc quân phục, nói với Khả Lan anh phải tới doanh trại mấy ngày, anh dặn cô phải tự chăm sóc tốt bản thân.
Khả Lan gật đầu một cái, sau khi đồng ý lời của anh, lại đưa mắt nhìn anh rời đi, sau đó đi tới Quật Khởi.
Gần đây Diệp Huệ học lái xe, cũng đã lấy được bằng lái, thay thế vị trí tài xế, bắt đầu đưa đón Khả Lan.
Khả Lan cũng đăng ký học lái xe, nhưng vẫn không có thời gian đi thi, bây giờ cô phải dọn dẹp Quật Khởi, cô càng không có thời gian.
Quật Khởi đang bên bờ sắp sụp đổ, bán cổ phần, vay thế chấp, sau khi thanh toán chỉ còn một cửa hàng, chỉ thiếu nước tuyên bố phá sản.
Dĩ nhiên.....Bây giờ không phải lúc tuyên bố phá sản, còn rất nhiều chuyện chưa làm.
Quật Khởi rất nhanh đóng cửa, có thể tiết kiệm tổn thất thấp nhất cho ông chủ, nhưng Quật Khởi cứ như vậy sụp đổ, khiến Khả Lan rất đau đầu.
Cô từng cho rằng, Quật Khởi sẽ phát triển, nhưng đáng tiếc, từ lúc bắt đầu, Quật Khởi không có được thành tựu gì.
Nhân viên của Quật Khởi, không ít người cảm thấy công ty sắp đổ, đã đổi sang công ty khác.
Thật là phồn hoa thoáng qua.
Khả Lan có cảm giác cô đơn.
Đảo mắt.....
Đến ngày Khả Lan tham gia bữa tiệc.
Khả Lan đưa Diệp Huệ đi cùng, thay đồ dạ hội, mặc áo khoác lông, khí lạnh vẫn thấu tới tận xương.
Bên ngoài biệt thự ở lưng chừng núi có mấy hộ vệ mặc áo đen, biệt thự kiểm tra nghiêm khắc, phàm là đồ kim loại có thể khiến người khác bị thương, cùng với máy nghe lén, cũng không thể dễ dàng đem vào trong.
Hành tung của ông chủ lớn rất thần bí, đến nay, bộ dáng của ông chủ lớn vẫn là một bí mật, Khả Lan điều tra mấy lần, đều không có kết quả.
Chỉ là, người có thể ngồi vào vị trí ông trùm của một bang xã hội đen, nên tuổi không nhỏ.
Nghe nói phía sau Quật Khởi, là người từng được xưng danh là “Vua thượng hải”, trước cải cách từng nắm cả thượng hải trong tay.
Một tổ chức qua hàng trăm năm vẫn không sụp đổ, người dẫn dắt nhất định không đơn giản.
Khả Lan ở bên ngoài biệt thự, cởi vòng, nhẫn, bông tai, dây chuyền, ngay cả cây trâm, cũng bị tháo xuống.
Toàn bộ đồ bị lấy đi khiến cho đầu óc Khả Lan tối tăm, cẩn thận một chút không sai, nhưng ngay cả nhẫn, cũng không bỏ qua, khó tránh khỏi người ta cảm thấy bị làm nhục!
Dĩ nhiên, mặc dù Khả Lan cảm thấy đầu óc tối tăm, nhưng không biểu lộ ra, đây là bữa tiệc do ông chủ tổ chức.
Sau khi thông qua kiểm tra, Khả Lan cùng Diệp Huệ đi vào trong biệt thự, mới vừa đi hai bước, Khả Lan liền nhìn thấy Mộ Dung Triển đi tới.
Vừa đi tới, Mộ Dung Triển đã kéo nhanh Khả Lan vào nhà, miệng vội vàng nói: “Ông chủ sớm đã tới, sao bây giờ hai người mới tới.” Mộ Dung Triển nói xong, bước chân trở nên vội vàng.
Khả Lan theo Mộ Dung Triển đi vào nhà, còn chưa kịp mở miệng, liền bị người trong phòng thu hút ánh mắt.
Gần đây Khả Lan xem tin tức tài chính khá nhiều, cho nên thấy không ít ông trùm trong giới thương mại.
Lúc này, những người trong phòng làm cho Khả Lan bối rối.
Không ngờ, ông chủ lớn mặt mũi lớn như vậy, có thể mời tới nhiều CEO như vậy!
Vào trong phòng, Mộ Dung Triển liền buông lỏng Khả Lan, đưa tay chỉ ông chủ ở trên lầu.
Nhưng lúc này, Kim Hạo chợt xuất hiện trước mặt ba người.
“Thật đúng dịp.”
Kim Hạo nói xong, đưa tay vẫy phục vụ, cầm ly rượu, sau đó nhìn về phía Khả Lan.
Vẻ mặt Khả Lan hơi trầm xuống, đưa tay cầm ly rượu trong tay nói: “Thật trùng hợp.”
“Thật khéo, không biết có thể mời cô Lâm nhảy một bài không.” Kim Hạo nghe Khả Lan trả lời, khóe miệng nở nụ cười, đưa tay hướng về phía Khả Lan.
Khả Lan hơi ngừng lại, không có lập tức trả lời.
Mộ Dung Triển chợt đứng dậy, đôi tay khoanh trước ngực, lạnh giọng nói: “Anh Kim muốn nhảy, vậy tôi sẽ sắp xếp cho anh.” Dứt lời, Mộ Dung Triển chỉ chỉ bên kia, vì suy tính cho những người không đưa bạn gái đi cùng, nơi này chuẩn bị không ít cô gái biết nhảy.
Khả Lan thấy Mộ Dung Triển ngăn Kim Hạo, không lên tiếng, thở phào một hơi, cùng Diệp Huệ xoay người rời đi.
Hai người mới vừa đi hai bước, Diệp Huệ chợt mở miệng: “Kim Hạo giống như lão hồ ly.” Diệp Huệ nói xong, quay đầu nhìn Khả Lan.
Trong mắt Kim Hạo, chỉ có lợi ích, bản tính thương nhân, lộ ở trong mắt.
Chợt nghe Diệp Huệ nói, Khả Lan dừng bước, nghiềng đầu nhìn Diệp Huệ: “Thật ra thì Kim Hạo cũng có ưu điểm”
Mặc dù Kim Hạo giảo hoạt, tự phụ, quái đản một chút, nhưng vẫn có ưu điểm.
Sáng sủa!
Diệp Huệ vừa nghe Khả Lan nói như vậy, vẻ mặt đọng lại, mặc dù không tán thành, nhưng không nói gì.
“Cô Lâm.”
Lúc hai người không nói, một giọng nam trầm thấp truyền vào lỗ tai Khả Lan.
Khả Lan ngẩng đầu, thấy khuôn mặt của đối phương, tuy rằng bộ dáng bình thường, nhưng lại có đôi mắt tối tăm, con ngươi sáng ngời, chiếu sáng cả khuôn mặt.
Không đẹp trai, lại có bộ dáng không thể bỏ qua, làm cho người ta cảm thấy khí khái anh ùng hừng hực.
Mặc dù là người xa lạ, lại làm cho Khả Lan có cảm giác như đã từng gặp.
Mặt này, cực kỳ giống một người.
|