Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 649: Ôn nhu, Cô không xứng! 3
Như vậy nhảy nhót, như vậy vui mừng, anh giả vờ không vui, nói cho cô biết là mua cho người khác, là cho cô mang thử, Đường Bạch Dạ nhìn ánh mắt của cô, cẩn thận từng li từng tí, sợ cô không thích, may mắn, cô rất thích. Một khắc kia, anh cảm thấy hạnh phúc. Cho tới bây giờ mua lễ vật cho phụ nữ, tất cả là thư ký của anh làm thay, mua cái gì cũng tốt, anh chỉ cần trả tiền, cầm hộp đưa cho phụ nữ của mình, Đường Bạch Dạ thậm chí không biết trong hộp là cái gì, có đôi khi tất cả lễ vật đều là thư ký mua cho họ. Anh vẫn cảm thấy, thời gian đưa phụ nữ đi chọn lễ vật thật lãng phí, thực sự là quá ngốc. Tùy tiện một món lễ vật, các cô sẽ cảm động, hà tất lãng phí thời gian. Nhưng mà, khi anh thực sự mua lễ vật, anh mới biết, nguyên lai mua lễ vật cho người phụ nữ mình yêu thương, chọn như thế, một chút thời gian cũng không lãng phí, là một loại hưởng thụ, là một loại vui vẻ. Lúc này, Đường Bạch Dạ lại cảm thấy thậtchâm chọc. Mấy ngày trước, cô vẫn không mang lắc tay, đây coi là vật của đính ước bọn họ. Anh lần đầu tiên vì phụ nữ lo lắng đông tây. Hạ thần Hi lại đem lắc tay này đánh rơi ở trên giường Tiêu Tề, cô vậy mà lại đánh rơi ở trên giường Tiêu Tề, vật quan trọng nhất của một nữ nhân làm thế nào rơi vào trên giường một người đàn ông khác, thế nào đánh rơi, giữa bọn họ lại phát sinh cái gì, Đường Bạch Dạ so với người khác càng rõ ràng. Đường Bạch Dạ không cần tưởng tượng đều biết, giữa bọn họ xảy ra chuyện gì. Hạ Thần Hi lại một lần phản bội anh. Kim cương trên lắc tay này phát ra ánh sáng yếu ớt, đau nhói mắt của anh, Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, đột nhiên một tay cầm lắc, liền dùng lực, chỉ nghe đinh một tiếng, lắc trên tay đứt gãy. Như có thứ gì ở đây đó trong lòng cùng gãy. Rất nhỏ, nghiền nát, rõ ràng như vậy. Hạ Thần Hi trơ mắt nhìn cái lắc tay kiarụng, hơi nhắm mắt lại, nước mắt theo trong mắt chảy xuống, cay đắng, khó chịu, lòng như đao cắt, cô cho rằng, vừa rồi cô đã đem nước mắt khóchết. Không ngờ, nguyên lai không có. Cô vẫn còn nước mắt. Lắc tay này là cô thật vất vả mới cầm về. Vì lấy này lắc tay, cô nghe thấy sự thực sợ nhất. Cho dù là như vậy, cô cũng rất quý trọng lắc tay này, nếu là sự thật bị vạch trần, bọn họ không hề như dĩ vãng vậy, lắc tay này là kỉ niệm duy nhất, là cô yêu Đường Bạch Dạ, niệm tưởng duy nhất. Chỉ tiếc, sợilắc tay này, cô cũng không bảo đảm. Đây là anh lần đầu tiên đưa cô lễ vật, là vật bọn họ đính ước. Hạ Thần Hi giãn mày, tựa hồ muốn bắt lấy sợi lắc bị đứt, nắm ở trong lòng bàn tay, chỉ tiếc, cô không bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó rơi ở dưới giường. Một cỗ dòng nước ấm, thả ra trong cơ thể của cô. Hạ Thần Hi nghe thấy Đường Bạch Dạ thỏa mãn thở dài. Cô cuối cùng ngất đi. Khi Hạ Thần Hi tỉnh lại, trong phòng ngủ vẫn là một mảnh hắc ám, không có ánh đèn, rèm cửa sổ mở ra, bên ngoài một mảnh hắc ám, thân thể Hạ Thần Hi vô lực, toàn thân đau, đặc biệt hạ thân, cô cực kỳ khó chịu. Bụng dưới lại là một trận đau, Hạ Thần Hi đặt tay ở trên bụng, hơi an ủi khí quan bị thương, cô suy nhược thần kinh, đã không cảm nhận được bất luận cái gì đau đớn…. Tất cả ký ức trở lại, Hạ Thần Hi hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, đêm khuya ba giờ sáng, trời còn chưa sáng, lúc này hẳn là thời gian người khác ngủ say, cô lại tỉnh. Hạ Thần Hi tay không ngừng xoa bụng dưới, cô nhớ tới lần trước lúc cô không thoải mái, Đường Bạch Dạ cũng là như thế ôn nhu vuốt ve cô, giúp cô xoa bóp, thân thể của cô cảm nhận được anh ôn nhu, nhẹ nhõm rất nhiều.
|
Chương 650: Ôn nhu, Cô không xứng! 4
Sau này, sợ là không có cơ hội đi. Nằm ở trên giường mệt mỏi rã rời, tâm Hạ Thần Hi như gương sáng. Gió đêm thổi bay rèm cửa sổ, thổi tới một cảm giác mát, bên cạnh cái giường, sớm đã băng lãnh, Đường Bạch Dạ không biết tung tích. Đường Bạch Dạ đi chỗ nào? Trong phòng ngủ, tất cả đều là luồng vị đạo kia, Hạ Thần Hi thân thể không thoải mái, đứng dậy đến phòng tắm, hạ thân trừ đau đớn, còn có tơ máu, cô nhíu mày, Đường Bạch Dạ đêm nay thật ngoan. Nhất định là chảy máu. Bước đi có chút không thoải mái. Hạ Thần Hi đem mình rửa sạch sẽ, ra khỏi phòng tắm, miệng khô lưỡi khô, ra cửa rót nước uống, cô cho rằng Đường Bạch Dạ đã rời đi, không ngờ, anh lại đứng ở trên ban công, mặc áo sơ mi trắng,cả người thoạt nhìn sẽ lộ ra một cỗ khí tức bi thương. Đường Bạch Dạ lại đang hút thuốc lá. Thật sự gặp tâm sự phiền muộn, Hạ Thần Hi chú ý tới dưới chân của anh, đã có tàn thuốc không ít, không biết đã hút bao lâu, tất cả khu vực, đều là mùi thuốc lá, vòng khói lượn lờ, cô tịch như vậy. Hạ Thần Hi yên lặng đứng ở nơi đó, tất cả khí lực ở trong nháy mắt mất đi. Cô là người thông minh, cũng không hồ đồ. Đường Bạch Dạ khác thường như vậy, tất nhiên có nguyên nhân. Cô không phải là nữ nhân mảnh mai, Đường Bạch Dạ cũng chưa bao giờ coi cô là nữ nhân mảnh mai, nhưng cũng không đại biểu, anh như vậy tổn thương cô,anh khác thường như thế, tất nhiên có nguyên nhân, chỉ sợ là Đường Bạch Dạ đã biết. Không cần cô nói cho anh biết, anh đã biết. Vì sao Đường Bạch Dạ biết, đột nhiên Hạ Thần Hi không muốn biết, anhthế nào biết được, cũng không quan trọng, mấu chốt là, anh biết được vậy, sẽ làm cái gì, là ngả bài, hay là muốn giết cô? Còn là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, hoặc là vĩnh viễnkhông gặp gỡ? Sẽ là loại nào? Cô không biết, cô thực sự không biết. Cô thậm chí không rõ, có phải hay không cô nghiệp chướng quá nhiều, thái độ nhiễm máu tươi, trời xanh mới có thể trừng phạt cô như vậy. Vừa tổn thương Hạ Thần Hi đột nhiên tiêu tan, cô không hề để ở trong lòng, suy bụng ta ra bụng người, nếu Đường Bạch Dạ thực sự biết toàn bộ chân tướng, đau đớn trên người cô, không bằng trên người anhmột phần vạn. Đường Bạch Dạ đau đớn, so với cô muốn nhiều, so với cô muốn nặng hơn. Cô nhẫn tâm biết bao, đi chỉ trích anh. Hạ Thần Hi thực sự khát, rót một chén nước uống, Đường Bạch Dạ thủy chung không quay đầu lại, vẫn bực bội hút thuốc lá, dưới bóng đêm, bóng dáng của anh thâmtrầm như ma quỷ, muốn đoạt tính mạng người, Hạ Thần Hi nghĩ, nếu là thật sự chết ở trên tay Đường Bạch Dạ. Cô cũng không oán hận. Cô cam tâm tình nguyện. Đây là cô thiếu anh, cô thiếu mệnh Lâm Tình, mặc kệ Lâm Tình tính tình thế nào, mặc kệ Lâm Tình đối với Đường Bạch Dạ hư tình giả ý cũng tốt, chân tình chân ý cũng được, cô sẽ không có lý do gì giết Lâm Tình. Cô thiếu mệnh huynh đệ Đường môn quá nhiều, Đường Bạch Dạ là Đường môn môn chủ, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng. Hạ Thần Hi nghĩ thầm, lúc này Đường Bạch Dạ trong lòng đang suy nghĩ gì, có phải hay không đang suy nghĩ, muốn giết cô? Nếu là giết cô, có thể làm cho anh cảm thấy dễ chịu, mệnh này, cô cho anh, không oán. Chỉ hi vọng anh, không muốn lại dằn vặt chính mình. Hạ Thần Hi vốn là muốn quay lại đi nghỉ ngơi, thân thể quá mệt mỏi rã rời, cô cũng không muốn ở bên ngoài hóng gió. Hạ Thần Hi lại không có trở lại, đi tới trên ban công, ngơ ngẩn đứng ở phía sau Đường Bạch Dạ, anh vừa lúc hút xong một điếu thuốc, tính toán lại hút một cây mới, bên cạnh đã có một bao thuốc lá trống không, Hạ Thần Hi đột nhiên đoạt lấy tay anh, kể cả bao bao thuốc lá vừa mới mở kia, toàn bộ vứt xuống dưới lầu. Đêm khuya người tĩnh, cô cũng không lo cái gì. Cô không muốn anhlại hút. Anh đau, cô cũng đau. Hút thuốc cũng không thể giải quyết cái gì, sẽ chỉ làm bọn họ càng chìm đắm ở trong đau khổ. Đau khổ, lan tràn rất mau.
|
Chương 651: Ôn nhu, Cô không xứng! 5
Đường Bạch Dạ đã từng nói, một cô gái, cứ như vậy hành động với nam nhân, rất không lễ phép, cô nhớ tới những lời này, trong lòng cứng lại, đúng vậy, không lễ phép, không lễ phép thì thế nào. Anh hút như thế, thân thể chịu không nổi. Đường Bạch Dạ không nói gì, Hạ Thần Hi vây quanh hông của anh, nhẹ nhàng vòng tay ôm anh, cả người dán tại phía sau lưng của anh, cô có thể nhận thấy được thân thể anh cứng ngắc, bài xích, cô có thể nghe thấy được, các vị đạo thuộc về anh. Nhưng anh không có đẩy cô ra, cuối cùng là không có. Hạ Thần Hi trong lòng đau khổ. Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ... Rốt cuộc, chúng ta phải làm sao? Cô chăm chú ôm anh, bây giờ chẳng sợ bọn họ như hai cái con nhím, càng là tới gần, đây đó càng là đâm bị thương, nhưng không có cách nào,cô căn bản không có biện pháp rời xa, chỉ có thể chăm chú ôm anh. Tham luyến thuộc về cô, ấm áp cuối cùng. Đường Bạch Dạ cúi đầu nhìn tay cô, Hạ Thần Hi khẩn trương, thời gian trong lòng bất an, chung quy ngón tay vô ý thức động, sợ rằng chính cô cũng không thể phát hiện, bây giờ tay ôm ở ngang hông, run nhè nhẹ. Cô đang sợ. Sợ cái gì? Sợ tôi giết cô sao? Cô có biết, lúc này tôi nhiều hận cô sao? Nhiều hận chính mình sao? Hạ Thần Hi trong lòng bi thống, lại không nói gì, cũng không nước mắt, chỉ là ôm anh, kề sát ở lưng anh, cứ như vậy lẳng lặng ôm, nếu là thời gian ở đây dừng lại, thật tốt? “Em có lời gì, muốn nói với anh sao?” Đường Bạch Dạ hỏi, thanh âm trầm thấp, khàn khàn, mang theo vài phần lạnh lùng. Hạ Thần Hi lắc lắc đầu, không lời nào để nói. Hạ Thần Hi nghĩ nói sự tình đêm nay cho anh biết, lại không biết nói lên từ đâu, là muốn nói, chỉ là, chờ cô thu thập tâm tình, chậm rãi lại nói với anh, đêm nay nhìn anh khác thường như vậy, tám chín phần mười, cũng đã biết. Vô duyên vô cớ, Đường Bạch Dạ sẽ không khác thường như vậy. Có thể làm cho tính tình anh đại biến, vốn cũng không nhiều. Hạ Thần Hi không lời nào để nói, Đường Bạch Dạ trong lòng càng tức giận, lại bất động thanh sắc, xoay người lại, ôm lấy cô, chỉ cần không nhìn ánh mắt của cô, không nhìn mặt của cô, anh có thể lừa mình dối người, lúc này, cô vẫn an ổn ở trong ngực anh, cô vẫn là của anh. Không người nào có thể cướp đi. Đúng vậy, Hạ Thần Hi là của anh, ai cũng không cách nào cướp đi. Cho dù là tử vong, anh cũng muốnmang theo cô, cùng nhau rời khỏi. Đường Bạch Dạ ôm ấp thật chặt, Hạ Thần Hi cơ hồ hít thở không thông, miệng mũi khó thở, toàn là hơi thở của anh, Hạ Thần Hi tuyệt vọng nhắm mắt lại, đột nhiên bị nhấc bay lên không, cô hơi mở mắt ra, nhìn thấy anh lạnh lùng nghiêng mặt. Kiên nghị, không một điểm tươi cười. Phòng ngủ ga giường cùng chăn lộn xộn, bọn họ không thể đi vào ngủ, Đường Bạch Dạ ôm cô đến gian phòng cách vách, đem cô đặt tới trên giường, kéo qua chăn đắp cho cô, anh đem cô ôm vào trong ngực, làm cho cô gối bờ vai của anh. Thật như, bọn họ chưa từng xảy ra biến hóa. Vẫn như cũ thân mật. Ôn nhu, triền miên, tất cả ngăn cách, hiểu lầm, sẽ không tồn tại. Hạ Thần Hi có chút ngoài ý muốn, không hiểu nhìn Đường Bạch Dạ, thế nào mà anh đột nhiên lại không tức giận? Đường Bạch Dạ cúi đầu, khẽ hôn trán của cô, ánh mắt của cô, môi của cô, trong bóng tối, nụ cười của anh ôn nhu triền miên. “Thần Hi, mau ngủ đi, ngày mai chúng ta muốn chụp ảnh cưới, em đã quên sao? Giấc ngủ không tốt, cô dâu sẽ không đẹp.” Đường Bạch Dạ ôn nhu nói, một tay ở trên mặt của Hạ Thần Hi xoa nhẹ nhàng. Ôn nhu như một đôi tình nhân thân mật. Lòng bàn tay của anh mỏng kén(vết trai) rất nhiều, vuốt mặt của cô, rất thoải mái. Hạ Thần Hi nhịn không được nắm tay anh, hai má dán lòng bàn tay của anh. Cảm thụ nhiệt độ của anh.
|
Chương 652: Ôn nhu, Cô không xứng! 6
Hạ Thần Hi không biết hành động như vậy, ngầm ý có bao nhiêu bất an cùng quyến luyến, Đường Bạch Dạ nhìn cô, con người trong bóng tối, tinh lượng dọa người, lại không có một ý cười, lạnh lùng lợi hại. Chụp ảnh cưới? Hạ Thần Hi thiếu chút nữa rơi lệ, trong lòng bọn họ đã biết rõ ràng, bọn họ đi không nổi nữa, khoảng cách giữa bọn họ là quá nhiều mệnh người, chẳng sợ anh tha thứ cô giết Lâm Tình, cô gián tiếp hại chết nhiều người Đường môn như vậy, bút sổ sách này tính thế nào? Cô cùng Đường Bạch Dạ đã đi đến ngõ cụt, căn bản tìm không được lối ra. Chỉ có thể quy định phạm vi hoạt động, một đời sẽ đem mình vây ở trong sầu thành. Bọn họ chụp ảnh cưới, lại có ý nghĩa gì? Chẳng sợ, cô khát vọng như vậy, muốn vì anh mặc vào áo cưới, vậy cũng không thể nào a. Đường Bạch Dạ, rốt cuộc có biết hay không? Này tất cả đối với bọn họ mà nói, sẽ không có ý nghĩa. Đường Bạch Dạ hôn môi của cô, mềm giọng nói, “Rất xin lỗi, vừa đối với em thô bạo như vậy, anh chỉ là không nhịn được, hôm nay uống nhiều hai chén, phát điên, Thần Hi, đừng trách anh, có được không?” Uống nhiều hai chén? Đúng vậy, môi của anh, đích xác có rượu, Đường Bạch Dạ ngàn chén không say, há là uống nhiều hai chén liền phát điên. Bọn họ loại nam nhân này, đặc biệt tự chế, không uống say. Bởi vì, do say rượu, là mười phần nguy hiểm, bọn họ phải có phần trăm đề phòng. Chỉ là, Hạ Thần Hi không đành lòng vạch trầnlời nói dối của anh, anh nói uống say, vậy uống say đi. Cô ôn nhu ôm ở trong ngực của anh. “Ngày mai, thực sự muốn chụp ảnh cưới sao?” Hạ Thần Hi bất an hỏi, đối với tình cảnh này không biết nên giải thích như thế nào, Đường Bạch Dạ rốt cuộc đang suy nghĩ gì?”Tại sao không? Tại sao không muốn chụp.” Đường Bạch Dạ chế trụ tay cô, mười ngón giao nhau. “Muốn chụp, muốn chụp được thật xinh đẹp.” Đường Bạch Dạ nói, đem cô ôm càng chặt hơn một ít, “Chúng ta sẽ phải kết hôn, tại sao có thể không chụp ảnh cưới, ảnh ghép khó coi biết bao nhiêu, kia chúng ta vóc người đẹp.” Đường Bạch Dạ nói, trêu tức cười, ởngang hông cô nhéo nhéo. Hạ Thần Hi trong lòng toan khổ, lại cười ra tiếng, anh thực sự nghĩ muốn chụp ảnh cưới? “Được, chúng ta đi chụp ảnh cưới.” Anh đã nghĩ chụp, vậy chụp đi, hai người sẽ muốn thẳng thắn, không muốn trốn tránh, sẽ có người chủ động bước ra một bước này, chụp xongảnh cưới. Cô liền cùng anh thẳng thắn, đến lúc đó, muốn cùng không muốn, một câu nói của anh, giết cùng không giết, cũng là một câu nói của anh, cô không có oán hận. Chuyện năm đó,cô muốn phụ trách. Người có đôi khi, phải muốn vì mình đã làm sự tình phụ trách. “Đường Bạch Dạ...” Hạ Thần Hi vốn muốn nói yêu anh, nghĩ nghĩ, lại quên đi, cô cười nói, “Nếu như sớm một chút gặp được anh thì tốt rồi.” Nếu như thời gian cô mười lăm mười sáu tuổi, liền nhận thức Đường Bạch Dạ, hiểu biết Đường Bạch Dạ, có lẽ, năm đó sẽ không phạm sai lầm lầm lớn, bây giờ cũng sẽ không phải gánh chịu cái gì, nhưng việc đã làm, cô cũng không hối hận. Chẳng ích gì. Chuyện đã xảy ra, thủy chung là xảy ra. Năm đó cô yêu Tiêu Tề, vì Tiêu Tề, trả giá tất cả, chẳng sợ đối với người khác mà nói có lỗi, cô đứng ở cùng góc độvới Tiêu Tề, cũng không lỗi, trong hắc đạo, dùng mỹ nhân kế để lừa gạt không ít. Đường Bạch Dạ trúng mỹ nhân kế, tuyệt không phải là lỗi của cô. Chỉ là bởi vì âm sai dương thác, cho nên vô pháp đối mặt. Nếu hôm nay, cô không yêu Đường Bạch Dạ, có lẽ, cô thật không cảm giác mình có lỗi. Có đôi khi một việc, không phải đúng sai đơn giản như vậy. “Em bây giờ gặp được anh, cũng không chậm.” Đường Bạch Dạ nói, đột nhiên cúi đầu, hôn ánh mắt của cô trấn an, “Mau ngủ đi.” “Ngủ không được.”
|
Chương 653: Ôn nhu, Cô không xứng! 7
Đường Bạch Dạ tuyệt không nói lời nào, Hạ Thần Hi phát hiện ra, anh cũng không phải có bộ dáng rất kiên trì, Hạ Thần Hi minh bạch, này tuyệt không phải lỗi của anh, là lỗi của cô, anh không kiên trì cũng là đúng. Hai người lại không nói gì, Hạ Thần Hi một tay phóng tới ngang hông của anh, trầm tư không nói, tới khi nghe thấy hô hấp trầm ổn của anh, Hạ Thần Hi mới mở mắt ra, nhẹ nhàng lấy tay Đường Bạch Dạ ra. Đã hừng đông, trời đã sáng. Bọn họ giằng co một đêm. Cô nhẹ nhàng xuống giường, ngủ không được, nằm ở bên cạnh anh, càng ngủ không ngon, dù sao cũng là mất ngủ, đơn giản đứng dậy, cô thay đổi y phục, đi xuống lầu tản bộ, tiểu khu hoa viên hừng đông, người ở thưa thớt. Hạ Thần Hi bình thường còn chạy bộ, hôm nay thân thể bất tiện luôn có một chút không thoải mái,cô cũng lười chạy, đi dọc theo tiểu khu. Cô đột nhiên nhớ tới mình còn có một lựa chọn khác. Chính là thừa dịp Đường Bạch Dạ ngủ, thời gian hoàn toàn không biết gì cả, cô có thể cầm hộ chiếu, mang theo bảo bốicao chạy xa bay, cách khá xa xa , tám năm trước, cô có bản lĩnh né tránh Tiêu Tề, tám năm sau, cô cũng bản lĩnh né tránh Đường Bạch Dạ. Hơn nữa, cô có con trai mạnh như vậy, đi chỗ nào cũng không thành vấn đề. Đường Bạch Dạ nhất định tìm không được bọn họ. Hạ Thần Hi nhìn tiểu khu, như có điều suy nghĩ, kỳ thực, đi rồi, với cô mà nói, cũng không phải là một chuyện xấu, tối thiểu, né tránh tất cả, bảo vệ mệnh, chẳng sợ Đường Bạch Dạ lại hận cô, ngày lâu, anh nhất định cũng sẽ phiền. Nếu là tình cảm cô đối với Đường Bạch Dạ ít một chút, lại ít một chút, có lẽ, cô thực sự cầm hộ chiếu, mang theo con trai, thần không biết quỷ không hay biến mất, đi một chỗ khác, sống một cuộc sống mới. Nhưng hôm nay, làm không được. Cho nên nói, tình yêu là vật không tốt gì, làm việc sẽ sợ đầu sợ đuôi. Cô sợ Đường Bạch Dạ càng thương tâm, khổ sở. Hôm nay anh chắc cũng không dễ chịu, nếu là cô cùng bảo bối đi rồi, Đường Bạch Dạ dự đoán sẽ nổi điên, đó mới là chân chân chính chính phản bội. Chẳng sợ biết lưu lại, có lẽ sẽ không có mệnh, cô cũng lựa chọn lưu lại, sẽ không đi. Gió sáng sớm, nhẹ nhàng thổi. Tinh thần Hạ Thần Hi khá hơn một chút, cô ngồi xuống ở trong hoa viên, đối diện chính là một hồ bơi, bên cạnh là cây bạch quả, rất mỹ lệ, cây bạch quả rất đẹp, Hạ Thần Hi hơi nhắm mắt lại, cảm thụ sáng sớm sạch sẽ. Giờ khắc này, cô thật sự nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, lại hình như, cái gì cũng không nghĩ, thuận theo tự nhiên. Hôm nay là một ngày lành, chụp ảnh cưới. Hôm nay cũng là một ngày xấu, chụp ảnh cưới, có lẽ, bọn họ trở mặt, có lẽ, chỉ có một người có thể sống được, có lẽ, anh đi ngươi đường Dương Quan, cô đi cầu độc mộc. Từ đó lại không liên quan gì. Di động vang lên, là một số xa lạ, Hạ Thần Hi hơi nhíu mày, là ai? Hạ Thần Hi nhận điện thoại, chỉ nghe thấy được một thanh âm đầy ý cười nói, “Thần Hi, nếu như không có chỗ đi, không như về Pháp, côcăn bản ở đây, mặc kệ cô đi đến chỗ nào, sẽ muốn trở về nhìn một cái.” Hạ Thần Hi trong lòng rùng mình, anh ta là ai? Thanh âm này, giống như đã từng quen biết, chứa ý cười, không nhanh không chậm, tuy có một chút mỏng lạnh, lại vô ác ý, anh ta là ai? Vì sao biết cô hiện tại không chỗ để đi? “Anh là ai?” “Cô không cần quản tôi là ai, tôi chỉ là hoan nghênh cô về nhà của cô.” Nam tử khẽ nói. “Về nhà?” Hạ Thần Hi cười lạnh, trong lòng xẹt qua bi thương, “Tôi không có nhà, tôi vừa lúc muốn có một gia đình, lại bị phá hư.”
|