Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 639: Không có ngày mai điên cuồng nữa rồi 1
Thần Hi tin cô có thể để cho bảo bối nhỏ bình yên ra đời, nhất định có thể nghe thấy tiếng bảo bối khóc, Thần Hi tin cô có thể có thể ôm con của mình, tin có thể nhìn thấy con của mình kết hôn sinh con , có thể nhìn thấy gia đình hạnh phúc của nó, mặc kệ bản thân phải trải qua cái gì, cô vẫn cắn răng chịu đựng , kết quả thật không phụ lòng người là hai mẹ con đều mẹ tròn con vuông. Những điều Thần Hi chịu đựng thật rất xứng đáng vì đã sinh ra được một bảo bối hết sức đáng yêu. Tiền tẩy não, quá trình sinh con vất vả như thế nào Thần Hi đều tự mình ghi chép lại hết sức chi tiết, không phải để kể công và tính toán chi li mà chỉ là muốn nói với mình, cô yêu đứa nhỏ rất nhiều, vì con cô sẽ kiên cường nhiều hơn nữa mặc kệ tương lai gặp được chuyện gì đi chăng nữa Thần Hi cũng sẽ chịu đựng được, tất cả đều là vì con, vì tương lai của hai người. Nhưng mà, giờ phút này, Thần Hi lại không biết những hi vọng của cô chạy đi nơi nào hết rồi, vì khi Thần Hi mất đi tình yêu cũng mất hết tất cả lòng tin của mình vào cuộc sống. Tiêu Tề cho Thần Hi biết rõ chân tướng sự thật, làm cho cô cứ như vậy mà muốn nhảy xuống con sông trước mặt mà tự tử, cho quên hết mọi chuyện. Không cần đối mặt với Đường Bạch Dạ cũng không cần đối mặt với Hạ bảo bối. Thần Hi thậm chí không dám nói cho Hạ bảo bối biết, bản thân bé là do cô dùng nhan sắc dụ dỗ Đường Bạch Dạ để đạt được mục đích của mình nên đã có chuyện tình một đêm mà có bé , Thần Hi sợ Hạ bảo bối sẽ khổ sở, thì ra ba mẹ của bé là như thế mà xảy ra quan hệ với nhau nên mới có bé, thì ra sự có mặt của bé không được hoan nghênh như thế. Chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi. Đúng, đối Đường Bạch Dạ mà nói, là một lần ngoài ý muốn. Nhưng với Thần Hi mà nói, thì không phải một lần ngoài ý muốn, mà là đã có chuẩn bị có mục đích sẵn không ngờ chỉ một đêm mà lại trúng thưởng lớn như thế. Nhưng nếu bảo bối biết sẽ nghĩ như thế nào? Đường Bạch Dạ sẽ nghĩ như thế nào? Người Đường gia lại nghĩ như thế nào? Thần Hi thật không biết. Hạ Thần Hi bước đi lảo đảo, thân thể dựa vào lan can của bờ sông, ngồi nhìn nước sông, mặt nước gợn sóng liên tục còn màu sắc thì có chút ố vàng, cũng không phải là trong suốt, trong không khí còn mang theo một chút mát lạnh của hơi nước. Hạ Thần Hi nghĩ thầm, nếu là nhảy xuống, chuyện gì cũng không cần nghĩ nữa , cũng là một việc tốt a . Nhưng mà, Thần Hi lại không có dũng khí để làm như vậy. Bởi vì bản năng của sát thủ vẫn luôn tồn tại trong cô nên lí trí không cho cô làm chuyện dại dột như vậy. Sát thủ, sẽ không ngại chết đi, cũng không sợ hãi cái chết, chỉ là sẽ không ngừng tìm cách để cho bản thân thoát khỏi bị thương thoát khỏi cái chết mà thôi, Thần Hi chỉ biết bản thân sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để thoát khỏi cái chết, sẽ không nản lòng tìm mọi cách thoát khỏi tử thần. Đúng vậy đây chính là Thần Hi. Hạ Thần Hi hai mắt đau nhói, hơi ngửa đầu ra sau, nước mắt theo trong mắt không ngừng chảy xuống, Thần Hi sợ hãi rơi lệ, đã ngửa đầu cho đừng chảy ra nữa, nhưng không ngờ, nước mắt vẫn như vậy tràn mi mà ra ngoài, Thần Hi thật sự mệt mỏi rã rời... Mệt mỏi rã rời thì chẳng nói đi nhưng hình như còn mất đi tất cả hi vọng nữa chứ. Mệt mỏi rã rời cũng tốt, vì bây giờ cô không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa rồi. Chỉ nghĩ phải khóc một hồi cho đã mà thôi. Ở trong trí nhớ của Thần Hi, hình như số lần bản thân khóc có thể đếm được trên đầu ngón tôi a. Ở bên kia bờ sông, Thần Hi có thể nhìn thấy nhà mình, tiểu khu cảnh biển ngay bờ sông bên kia, Thần Hi thậm chí có thể phán đoán nhà của mình rất gần nơi đây, nhìn gần như vậy thấy rõ như thế, chỉ cần vượt qua con sông này thôi thì có thể về đến nhà được rồi. Nhưng bây giờ sao nhà đối với cô lại xa xôi như vậy. Trên đời điều đau khổ nhất chính là rõ ràng có thể chạm đến được, nhưng lại như cách một tầng băng mỏng nên không cách nào có được nó. Hai bên dòng sông tập trung rất đông dân là nơi phồn hoa và xinh đẹp nhất của thành phố S , cho dù chúng ta muốn mua bất cứ thứ gì cũng đều có cả, đối diện nơi Thần Hi đứng là trung tâm mua sắm rất lớn và rất xa hoa, hình ảnh Đường tổng trên quảng cáo rất nam tính và rất yêu nghiệt, nên gần đây lượng sản phẩm bán được ra thị trường rất lớn ,nên khắp nơi đều là loại quảng cáo này. Đường Bạch Dạ đi chỗ nào cũng đều là chiêu bài sống a. Hạ Thần Hi nhìn quảng cáo của Đường Bạch Dạ, hai tay vô lực rũ xuống, túi xách rơi trên mặt đất, Thần Hi hai tay nhỏ nhắn nắm chặt đến mức trắng bệch, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức muốn chảy máu , nước mắt lại chảy xuống như mưa, loại đau đớn này, cô chưa bao giờ trải qua. Thần Hi cũng không biết, tâm cô có thể đau đớn đến loại trình độ này. Hạ Thần Hi khóc nức nở, bờ sông có rất nhiều người nhưng vẫn không bận tâm, vì bây giờ điều duy nhất cô có là đau lòng mà thôi, hình ảnh của Đường tổng cứ như hình với bóng đeo bám trong đầu cô, muốn xóa đi cũng không được. Thần Hi trượt từ từ ngồi bệt xuống mặt đất, ôm lấy chính mình, khóc rống lên. Thú thật, bây giờ toàn thế giới của cô chỉ có bi thương mà thôi, toàn bộ ngưng tụ thành tiếng khóc lớn để giải thoát ra ngoài. Thú thật, toàn bộ thế giới hạnh phúc của cô như ngưng tụ thành nước mắt, ở trên mặt của Thần Hi không ngừng chảy xuống không còn sót lại một chút gì. ... Có hai, ba người đi đường đi ngang qua chỗ của Thần Hi, kinh ngạc nhìn Thần Hi, vì bây giờ cô vẫn mặc bộ đồ làm việc văn phòng của nữ ,lớp phấn trang điểm thì nhòe khắp gương mặt xinh đẹp, tóc tai lại bù xù, ngồi bên lan can bờ sông không hề có chút hình tượng nào mà khóc lớn. Trông rất thê thảm và đáng thương vô cùng.
|
Chương 640: Không có ngày mai điên cuồng 2
Có hai ba người đi đường đi qua bên người cô, kinh ngạc nhìn cô, Hạ Thần Hi mặc đồng phục công sở, trang điểm xinh đẹp, lại tóc tai bù xù, đứng bên lan can bờ sông, khóc lớn, không có hình tượng. Cái loại tiếng khóc đó, thật như cào xé tâm can, làm cho người đi đường cũng không đành lòng, có người muốn an ủi cô, nhưng lại không dám tiến lên, đây là bờ sông có người sợ hãi cô sẽ nghĩ quẩn, nhảy xuống sông để quên hết mọi chuyện. Hạ Thần Hi cả đời này, chưa bao giờ có thời gian chật vật như vậy. Thương tâm khổ sở, tuyệt vọng ở trước mặt người lạ. Cô không có biện pháp. Thực sự không có biện pháp nào. Chỉ có thể khóc như thế, chỉ có thể dùng tiếng khóc, phát tiết đau khổ trong lòng cô. ... Đêm, dần dần tối. Trăng sáng sao thưa. Bờ sông, gió đêm lạnh lùng, di động Hạ Thần Hi không ngừng vang, cô lại không nghe thấy, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, thanh âm hiện thực, cô hoàn toàn không để ý tới, cuối cùng khóc mệt, cô ngồi dưới đất, đầu gối lên đầu gối, không có tiếng khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống. Có một đôi tình nhân đi qua nói, có lẽ là thất tình . Bờ sông thường có tiếng khóc của cô gái thất tình như vậy,một thanh âm thống khổ. Hạ Thần Hi cũng không biết chính mình đã ngồi cạnh bờ sông bao nhiêu lâu, cách bờ sông không xa có một quảng trường nhỏ, có tiếng nhạc vang lên, thì ra là gần khu dân cư phát ra, ở quảng trường nhóm người đang múa. Vũ đạo nhẹ nhàng, các cô vũ bộ cũng nhẹ nhàng. Là một khúc hòa ca, ánh trăng hồ sen. Cô không biết là ai hát , thanh âm rất thanh u, có chút sắc bén, bộ dáng rất tức giận bừng bừng, Hạ Thần Hi một trận thất thần, trong lòng lại cực kỳ khổ sở, thanh âm như vậy, cô sợ là không có. Có một cô bé nhỏ tuổi đang chơi bóng cao su, không ngừng đá cầu, đang chờ nãi nãi(bà) tập khiêu vũ tại quảng trường. Hạ Thần Hi toàn thân cứng ngắc, chậm rãi nắm lấy lan can muốn đứng lên, cầm giày cao gót, lại bị té xuống, Hạ Thần Hi đơn giản liền ngồi dưới đất, cũng cứ như vậy nhếch nhác, vừa như vậy nhếch nhác đều bị người nhìn thấy . Cô cũng không sao cả . Thật buồn cười. Nếu như trước đây, có người nói cho cô biết, có một ngày cô sẽ ngồi một mình tại bờ sông, người không ra người quỷ không ra quỷ, cô nhất định sẽ cười nhạo mà cho qua, sao có thể, thế nhưng bây giờ mới biết tất cả đều có thể. Trên đời không có gì là không thể . Có lẽ, ngày mai cô liền chết đi. Sinh mệnh thay đổi luôn. Cô bé chơi đá bóng cao su, đá đá, đá mạnh chân, quả bóng cao su nhỏ bay đến bên người Hạ Thần Hi, chạm vào đầu gối cô, Hạ Thần Hi vô ý thức cầm lấy quả bóng cao su, ngẩn ngơ nhìn cô bé đang chạy tới. Cô bé vốn định cầm lại quả bóng cao su, ở gần Hạ Thần Hi, lại không dám đi tới, hoảng sợ nhìn Hạ Thần Hi. Hạ Thần Hi cười khổ, nhìn chính mình khóc lớn một hồi, bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, đứa nhỏ thấy đều sợ, cô nhất định là dọa đứa trẻ , đứa nhỏ mắt là tinh khiết nhất , ánh mắt của cô bé, tất cả đều là sợ hãi. Hạ Thần Hi đem quả bóng cao su để trên mặt đất, nhẹ nhàng đẩy, bóng cao su tiến đến bên người cô bé. Cô không muốn dọa đứa nhỏ đáng yêu như thế. Đứa bé thoạt nhìn cùng bảo bối không sai biệt lắm , cũng là bộ dáng bảy tám tuổi, thắt hai cái bím tóc, đặc biệt đáng yêu, trang điểm cũng rất đẹp, Hạ Thần Hi trong lòng khổ sở, năm đó, cô cũng từng nghĩ, nếu là mình sinh một đứa con gái, nhất định rất đáng yêu. Trông giống cô, cô có thể cùng con gái trang điểm, cùng con gái đi mua quần áo đẹp, đi làm tóc. Cô tưởng tượng con gái nhỏ trong đầu, chính là bộ dáng của cô bé nhỏ tuổi trước mắt.
|
Chương 641: Không có ngày mai điên cuồng 3
Cô tưởng tượng con gái nhỏ trong đầu, chính là bộ dáng của cô bé nhỏ tuổi trước mắt. Mặc váy công chúa, thắt hai bím tóc, nhất định rất đáng yêu. Mặc dù sinh một đứa con trai, nhưng cô lại không có một chút tiếc nuối. Cô bé ôm bóng cao su, nhìn Hạ Thần Hi, cũng không bỏ đi, Hạ Thần Hi hơi chải vuốt sợi tóc của mình, khóc hơn hai giờ , đầu tóc cũng rối loạn, trang điểm trên mặt nhòe nhoẹt, mắt cũng sưng đỏ. Không nhìn vào gương, cô cũng biết mình nhiều nhếch nhác, nhiều ghét. Cô bé hẳn là chạy rất xa, không nên tới gần cô. Hạ Thần Hi thấy cô bé không đi, cô đứng lên còn muốn đi, kết quả phát hiện chân mình đã tê dần, lại ngã trở lại, Hạ Thần Hi vô cùng khổ não, bé gái ném bóng cao su, muốn đỡ lấy Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi kinh ngạc nhìn cô bé. “Cháu không sợ cô?” Vừa lên tiếng mới biết, thanh âm của cô khàn khàn thật đáng sợ, không có sinh khí gì, thả ra một loại khí tức vô cùng nhếch nhác, Hạ Thần Hi nghe giọng mình cũng hoảng sợ, giọng nói như khóc câm . Bé gái lắc lắc đầu, trong túi áo lấy ra một khăn tay đưa Hạ Thần Hi, để Hạ Thần Hi lau mặt, Hạ Thần Hi kinh ngạc nhìn cô bé, bé gái nói, “Cô, cô lau mặt một chút...” “Sẽ làm bẩn khăn tay của cháu.” Thời đại này, con gái mang theo khăn tay thật sự rất ít, đặc biệt là một cô bé, thứ đồ này, hiện tại rất ít người dùng, có một số nam nhân mang theo khăn tay coi như trang sức, nữ nhân mang vô cùng ít. “Không quan hệ, rửa rất tốt .” Cô bé mỉm cười nói, Hạ Thần Hi cũng thật không khách khí, dùng tay lau mặt, bụi bẩn, phấn, nước mắt cùng một chỗ, khăn tay lập tức trở nên rất dơ. Cô bé đến bên cạnh mở vòi nước, giặt sạch sẽ khăn tay, lại cầm về, đưa Hạ Thần Hi lau mặt, cô dùng khăn lau mặt sạch sẽ, không cần nước tẩy trang hoàn hảo. Nhưng nước tẩy trang , có thể lau đi, còn là lau tốt.(ý nói nước tẩy trang thì tốt) Mãi cho đến khăn tay giặt sạch sẽ , cô bé cũng lộ ra tươi cười. “Cô, cô nhìn thật xinh đẹp.” Bé gái tươi cười vô cùng hồn nhiên, mỹ lệ, vừa Hạ Thần Hi vẻ mặt nhếch nhác, thoạt nhìn rất dọa người, rất xấu, bây giờ mặt lau sạch sẽ , trở nên rất đẹp. Là người ai cũng thích sự vật mỹ lệ, bé gái cũng như vậy. “Cám ơn cháu.” Hạ Thần Hi nói, lúc một người mất hết can đảm, phiền nhất là có người ở bên, chỉ nghĩ chính mình muốn chìm đắm vào thế giới của mình , tuy nhiên hiện giờ bên cạnh có một cô bé đáng yêu thế này, Hạ Thần Hi lại cảm thấy không tệ, một điểm bài xích cũng không có. Cô thậm chí rất cảm kích, Cô bé đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cho cô một khăn tay, lau sạch sẽ mặt. Nếu không, cô thoạt nhìn càng dọa người. Bé gái ngồi xổm trước mặt Hạ Thần Hi, cười chỉ phía sau đại lâu, “Đó là nhà của cháu, cháu cùng nãi nãi ra đây, nãi nãi ở bên cạnh khiêu vũ.” Hạ Thần Hi gật gật đầu, không có gì tươi cười, mặc dù cô rất muốn đối với cô bé lộ ra một mặt hiền lành tươi cười, lại phát hiện mình làm không được, cô bé nói, “Cô cô , người có phải gặp chuyện gì rất thương tâm hay không?” Hạ Thần Hi gật gật đầu, cô khóc nhếch nhác như thế, tất nhiên là gặp chuyện thương tâm, mắt bé gái, trở nên rất ưu thương, nắm lấy tay cô, “Tỷ tỷ, cô không cần phải thương tâm, trên đời có rất nhiều chuyện tốt đẹp.” Hạ Thần Hi ngẩn ra, một đứa trẻ nhìn thế giới, toàn bộ thế giới đều là tốt đẹp, thấy ven đường một đóa hoa dại, đều là đẹp , đều là thuần khiết , lòng của bọn họ sẽ không có ô nhiễm, đặc biệt đứa trẻ hồn nhiên như vậy. Cô không biết nói cái gì cho phải, cúi đầu nhìn tay bé gái, tay bé gái rất đẹp, lòng bàn tay mềm mại, làm cho cô có một loại cảm giác rất thoải mái, sờ ở trên tay của Hạ Thần Hi, cô cảm thấy rất thoải mái.
|
Chương 642: Không có ngày mai điên cuồng 4
Cô bé nói, “Cô, cô không tin cháu sao?” “Cô tin!” Hạ Thần Hi nói, đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy, ai sẽ không tin, chỉ là, trong thế giới của cô bé , có quá nhiều mỹ hảo, thế giới của cô , lại quá nhiều ô uế cùng dơ bẩn. Hạ Thần Hi cùng bé gái, là không đồng dạng nhân sinh như vậy. Bé gái mặt mũi thông minh, bé nói đạo, “Cô cô nhất định không tin cháu , mẹ cháu cũng từng ở đây rất thương tâm khóc, khi đó, cháu mới năm tuổi, nhưng cháu nhớ rất rõ ràng, mẹ mỗi ngày đều khóc, nhà cháu đang ở phụ cận, mẹ hay chạy đến bờ sông khóc, là cháu ở không xa nhìn mẹ, rất muốn an ủi mẹ, nhưng mẹ không cho cháu tới gần, mẹ rất ghét cháu, không muốn nhìn thấy cháu.” “Mỗi lần mẹ khóc, cháu liền cảm thấy thật là khổ sở, cháu cũng rất muốn khóc, nhưng cháu không dám quấy rầy mẹ, cháu ở xa xa nhìn mẹ, có một ngày,cháu bị cảm, không theo mẹ đi, mỗi lần mẹ đến bờ sông,cháu cũng sẽ theo mẹ ra, nhưng một lần kia, cháu bị cảm, nãi nãi không cho cháu ra, mẹ liền nhảy xuống, mẹ đã chết,cháu sẽ không còn được gặp lại mẹ.” Hạ Thần Hi ngơ ngẩn nhìn bé gái , cô bé mắt hồng hồng , bộ dáng rất khổ sở, Hạ Thần Hi muốn nói ra cái gì an ủi cô bé, lại phát hiện, cô vậy mà nói không nên lời cái gì. Mỗi người cũng có thống khổ chính mình, mỗi người cũng có chính mình nan kham, tuyệt vọng quá khứ. Vậy mà cũng có, một cô bé đáng yêu như vậy. Cô bé nói, “Cháu rất khổ sở, nếu như ngày đó cháu không cảm mạo,cháu theo mẹ đi ra đến, mẹ nhìn thấy cháu, mẹ cũng sẽ không tìm đường chết , mỗi lần mẹ đều biết cháu đi theo bên người, biết cháu ở cùng mẹ, kia một lần cháu không ra, mẹ nhất định rất cô đơn, nhất định rất khó chịu, đã không ai bồi mẹ, mẹ không nghĩ ra, cho là cháu không muốn mẹ, mẹ sẽ lại không muốn cháu .” Cô bé mắt đỏ hơn, lau lau nước mắt, Hạ Thần Hi trong lòng cũng buồn bực, rất muốn an ủi cô, lại không biết phải nói gì an ủi cô bé cho tốt, cô bé khóc, nghẹn ngào nói, “Mẹ, kỳ thực rất yêu cháu , rất yêu cháu , nếu như mẹ sống, mẹ nhìn thấy cháu biết điều như vậy, nghe lời như thế, nhất định sẽ rất vui vẻ, cho nên, sống thật tốt a, cô à, cô ngàn vạn không nên cùng như mẹ nhảy xuống, trên đời có rất nhiều chuyện tốt đẹp , nếu như chết đi rồi , liền nhìn không thấy .” Tiểu cô nương không cùng ngôn ngữ, Hạ Thần Hi thầm nghĩ, có lẽ, cô bé nghĩ chết cái gì cũng không rõ ràng, lại có thể nói ra những lời như vậy, nguyên, cô bé là sợ cô nhảy xuống, tiểu cô nương sợ. Hạ Thần Hi nói, “Cô sẽ không nhảy xuống.” Cô cho tới bây giờ cũng không muốn đi tìm cái chết, kia quá ngốc . Cô cũng không làm được loại chuyện này, loại ý niệm này chợt lóe lên, sẽ không dừng lại ở trong đầu của cô, chẳng sợ cô thực sự đã mất hết can đảm, cô cũng sẽ không yếu ớt như vậy, cứ như vậy tìm kết thúc. “Cô sẽ không giống như mẹ cháu .” Hạ Thần Hi kiên định nói. Trong lòng đột nhiên có một luồng sinh khí, cô thương tâm, tuyệt vọng thì thế nào,cô không chịu nổi quá khứ thì thế nào, chuyện không như ý trên đời chiếm tám chín phần, cô phạm sai lầm, bây giờ biết sai rồi, hảo hảo bồi thường, nếu như Đường Dạ Bạch có thể tiếp thu, thật là tốt biết bao. Cô không nên hối hận như thế. Cô hẳn là càng phải kiên cường, nếu là thật sự xảy ra chuyện gì, bảo bối của cô phải làm sao?
|
Chương 643: Không có ngày mai điên cuồng 5
Mặc dù đứa nhỏ rất thông minh, căn bản không cần cô lo lắng, nhưng bé dù sao cũng là một đứa nhỏ, chỉ là một choai choai đứa nhỏ, cô còn chưa có nhìn bảo bối kết hôn sinh con, cô thế nào không tiếc ly khai thế giới này. Cô xin lỗi Đường Bạch Dạ, sau này, cô sẽ hảo hảo bồi thường. Nếu là Đường Bạch Dạ không muốn tiếp thu, cô liền tỏ vẻ thành tâm, nếu Đường Bach Dạ muốn mạng của cô... Hạ Thần Hi bưng đầu, nếu Đường Bạch Dạ thực sự muốn mạng của cô, cô liền một mạng đền một mạng, còn cấp Lâm Tình, còn cấp Đường môn huynh đệ. Chết như vậy, mới có ý nghĩa. “Cô, cô nói thật vậy chăng?” Bé gái bộ dáng thoạt nhìn rất vui vẻ, cười thật ngọt ngào . Hạ Thần Hi gật đầu, “Đúng vậy,cô xác định.” Tiểu cô nương cười, vươn trắng nõn tay, “Vậy chúng ta ngoéo tay.” Hạ Thần Hi nhìn khuôn mặt hồn nhiên tươi cười của đứa nhỏ, cũng đưa tay ra đến, ngoéo tay,cô sẽ không tìm chết, trừ phi Đường Bạch Dạ thực sự muốn cô đến đền mạng, bằng không, cô sẽ không chết như vậy . Bé gái yên tâm, ôm bóng cao su lại đi chơi, Hạ Thần Hi đứng lên, hoạt động một chút hai chân, hai chân của cô đã tê dại , ngồi được một lúc lâu sau đó, cũng đã hết tê dại. Bờ bên kia, vẫn như cũ là quảng cáo của Đường Bạch Dạ. tâm Hạ Thần Hi, đã không còn đau xót như vậy, cô sẽ kiên cường đối mặt. Cô nhặt lên túi xách của mình, đi tới bên cạnh ngồi xuống, lấy ra khăn ướt, lau mặt, lại lấy ra cái gương, vừa nhìn mặt mình, Hạ Thần Hi hoảng sợ, kia là mặt của mình sao? Mắt sưng đỏ thật kỳ cục. Ánh mắt của cô muốn nghỉ ngơi một chút, không thể lập tức về nhà, nếu là nhìn thấy Đường Bạch Dạ, nên giải thích như thế nào,cô lại nên nói thế nào với Đường Bạch Dạ sự tình trước kia,cáiđó, cô cũng muốn nghĩ rõ ràng hơn. Cô sẽ không gạt Đường Bạch Dạ. Cô đã làm sự tình, Cô nhất định sẽ thừa nhận. Tiêu Tề nhất định không lừa cô, tính tình của cô, cô rõ ràng nhất, vì người mình yêu, nguyện ý lên núi đao, xuống biển lửa, năm đó có lẽ đã làm ra loại sự tình nghiêm trọng, chuyện đã xảy ra, dù sao cũng cần đối mặt nó. Cô giết Lâm Tình... Cô sẽ thành thực nói cho Đường Bạch Dạ. Chỉ là cô là An Kỳ chuyện này, Hạ Thần Hi rất sợ hãi, nếu là nói cho Đường Bạch Dạ, cô nên như thế nào tự xử? Chuyện này còn cùng mình bảo bối có liên quan, nếu là cho bảo bối biết, chính mình bảo bối sinh ra không chịu được như thế. Bé sẽ nghĩ như thế nào? Nàng rất muốn giấu giếm chuyện này, nhưng lại không biết nên giấu giếm như thế nào. Hôm nay tại nhà Tiêu Tề, Tiêu Tề nói cho cô biết chuyện này, kia đã nói lên, Tiêu Tề đã hết cách, Tiêu Tề không có tư tâm, vẫn như cũ muốn cô trở lại bên cạnh, Tiêu Tề không còn phương pháp khác, đành phải dùng biện pháp như thế. Nói chân tướng quá khứ cho cô, vô luận như thế nào, cô cũng sẽ không cùng Đường Bạch Dạ cùng một chỗ. Đây là mục đích Tiêu Tề. Cô không trách Tiêu Tề, có thể trách Tiêu Tề cái gì? Đây là sự thực, Tiêu Tề trước đây không nói, bây giờ nói, tự nhiên Tiêu Tề có tư tâm, nếu trước đây nói, tất nhiên cũng là tư tâm của Tiêu Tề, sẽ như nhau, cô không thể gạt Đường Bạch Dạ một đời, một ngày nào đó, Đường Bạch Dạ sẽ biết . Bây giờ nói cho Đường Bạch Dạ biết, vừa lúc, tới kịp. Bọn họ chỉ là đính hôn, còn chưa kết hôn. Tất cả cònkịp, nếu là Đường Bạch Dạ không muốn kết hôn, hối hận, cô sẽ thông minh một chút, sẽ không quấn quít lấy Đường Bạch Dạ không buông. Cô sẽ như vậy. Chuyện xảy ra quá nhanh, Hạ Thần Hi cảm thấy bụng dưới không thoải mái, có chút đau đớn, cô một tay bưng bụng dưới, gần đây thường có trụy đau cảm giác, cũng không phải là như vậy rõ ràng, chỉ là đau một trận rồi hết.
|