Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 64: Đường tiên sinh chính là người đàn ông tốt, người đàn ông tốt chính là Đường tiên sinh
Editor: boconganh1503 "Mẹ, mẹ có nghĩ qua sao? Giấy là không gói được lửa, ngày nào đó nếu là cha biết được chân tướng, có thể hay không đem mẹ bóp chết?" Hạ Thần Hi thu cổ lại, "... Câm miệng!" Này thực sự là một vấn đề. Hạ bảo bối nói, "Mẹ, con thực sự rất thích cha." "Biết, biết." Hạ Thần Hi phất tay một cái, "Con yêu thế nào được cái đó, đừng quên gốc gác mẹ sinh con ra là được." "Tuân mệnh!" Đạt được cho phép, Hạ bảo bối cười đến vẻ mặt như hoa, phi thường phấn nộn ngọt ngào. Hai mẹ con ngồi kề tai nhau nói nhỏ, Đường tổng mang theo hai hộp tiện lợi cùng một túi đồ uống trở về, còn có đồ ngọt, đưa Hạ bảo bối món bé thích nhất. "Người đàn ông tốt chính là Đường tiên sinh, Đường tiên sinh chính là người đàn ông tốt." Hạ bảo bối chân chó ca ngợi Đường Bạch Dạ. Hạ Thần Hi đang uống canh, một miệng phun ra, giận, "Hạ Thiên, chị còn muốn ăn cơm, không muốn nghe những lời buồn nôn như vậy?" Đường Bạch Dạ vẻ mặt vặn vẹo, "Bảo bối nói chỗ nào buồn nôn?" "Lời này liền phi thường buồn nôn." "Cô không cảm thấy tôi là người đàn ông tốt sao?" "Cho dù đàn ông trên thế giới này tuyệt chủng hết anh cũng không phải là đàn ông tốt." ... Hạ bảo bối ở một bên ăn hộp tiện lợi của mình, uống đồ uống, xem cuộc vui bình thường nhìn cha cùng mẹ bé liếc mắt đưa tình, bé rất thích cảnh này, giống như là người một nhà. "Bảo bối, chú muốn nếm thử tay nghề của chị con." Đường Bạch Dạ mơ ước muốn nếm thử món thịt kho tàu trong hộp tiện lợi của Hạ bảo bối. "Đường tiên sinh, chị con không làm được, đây là con tự làm tiện lợi." Đường Bạch Dạ nhíu mày, người có tư duy bình thường, ai cũng không ngờ đứa nhỏ bảy tuổi biết nấu ăn. "Nhà con là con làm cơm sao?" "Đương nhiên, con bao trọn việc nhà." "Cô ấy làm cái gì?" Đường Bạch Dạ chỉ vào Hạ Thần Hi hỏi. Hạ bảo bối nói, "Ăn cùng ngủ." "Heo!" Đường Bạch Dạ không lưu tình chút nào phê phán Hạ tiểu thư, Hạ Thần Hi thói quen , thần kinh thật cường hãn, không động đậy. Đường Bạch Dạ lại nói, "Nói là heo, thật là có điểm vũ nhục heo." "Đường tiên sinh, anh có thể ngậm miệng." Đường Bạch Dạ quay qua ăn thịt kho tàu, Hạ bảo bối cũng không khách khí, theo hộp cơm Đường tiên sinh cướp cánh gà, Đường Bạch Dạ khen Hạ bảo bối có tay nghề tốt, hai người anh một ngụm tôi một ngụm ăn, thân mật. Hạ Thần Hi buồn nôn nhìn hai cha con họ, có một cảm giác oán giận giống như bị vứt bỏ. Ăn uống no đủ chỉ còn rác, vẫn là bảo bối thu gom rác đi đổ, Hạ Thần Hi thoải mái mà nằm, nhìn trời xanh mây trắng, buồn ngủ. "Con trai các người thật hiểu chuyện, lại rất xinh đẹp, nếu con chúng tôi có phân nửa hiểu chuyện như bé thì thật tốt." Bên cạnh một người phụ nữ xinh đẹp hâm mộ nói. Hạ Thần Hi phi thường chột dạ. Đường Bạch Dạ thập phần kiêu ngạo, khổng tước xòe đuôi, "Đứa nhỏ nhà chúng tôi từ nhỏ đã thông minh, cái gì cũng đều làm được, toàn năng ." "Thực sự a?" Người phụ nữ vô cùng hâm mộ, "Bồi dưỡng thế nào?" "Bé quá thông minh, hoàn toàn không cần bồi dưỡng, vô sự tự thông, có lẽ là bởi vì gien chúng tôi tốt." Đường Bạch Dạ nói xong mặt không đỏ tâm bất nhảy. Hạ Thần Hi chỉ cảm thấy một đám quạ từ đỉnh đầu bay qua, Đường Bạch Dạ tiên sinh, da mặt của anh so với Vạn Lý Trường Thành còn dày hơn a. Hạ bảo bối đi đổ rác trở về, vừa lúc cũng nghe đến một câu như vậy, 囧 囧. "Các người đúng là gien tốt, anh xem một chút, hai người rất xinh đẹp, đứa nhỏ nhìn cũng rất đẹp." Người phụ nữ cười nói. Đường Bạch Dạ vô cùng không khiêm tốn tiếp thu ca ngợi. Người phụ nữ kia dẫn đứa nhỏ đi chơi, Hạ Thần Hi mới nói, "Đường Bạch Dạ, anh thật không biết xấu hổ." "Mặt của tôi đẹp tinh xảo như thế, vì sao không muốn?" Hạ Thần Hi, "..."
|
Chương 65: Hạ Thần Hi bách phát bách trúng (1)
Editor: boconganh1503 Hạ bảo bối nói, "Kỳ thực, Đường tiên sinh nói đều là lời nói thật." Hạ Thần Hi đạp Hạ bảo bối, "Kẻ phản bội!" Hạ bảo bối cười đến thập phần ưu nhã mê người, phong độ nhẹ nhàng. Đường tiên sinh lập tức nảy sinh tình cảm sâu đậm, "Bảo bối, sau này em đi theo ca lăn lộn." Hạ bảo bối phi thường hợp tác nhào tới trong lòng Đường Dạ Bạch, "Hảo ca ca, sau này anh muốn che chở cho em sao." "Phải ." Hạ Thần Hi yên lặng xoay người qua bên cạnh, không thèm nhìn đến cha con buồn nôn bọn họ. Ăn uống no đủ nghỉ ngơi một giờ, mấy người lại đi chơi, Hạ Thần Hi vừa mới ăn no, lại không thích công viên nước, nên Đường Dạ Bạch mang theo bảo bối đi chơi, cô ở ngoài cửa chờ bọn họ, buồn chán lấy máy ảnh ra chụp hình. Chờ đến khi hai cha con họ ra, Hạ bảo bối nói, "Chị, chụp ảnh chung, chụp ảnh chung." Hạ Thần Hi cười, giúp bọn họ chụp ảnh chung. "Muốn cùng nhau chụp một tấm không?" Đường Bạch Dạ hỏi. Hạ bảo bối chạy tới, "Đương nhiên muốn." Hạ bảo bối đem máy ảnh đưa cho một người phụ nữ ở gần đó, phấn nộn ngọt ngào cười thỉnh cầu người khác chụp chung cho ba người bọn họ một tấm, người phụ nữ kia gật đầu liên tục. Hạ Thần Hi bên trái, bảo bối ở chính giữa, Đường Bạch Dạ ở bên phải, phía sau là công viên nước. Bọn họ cùng nhau xem bức ảnh đầu tiên mới ra lò. "Chị, chúng ta đi chơi bắn xạ kích." Đây là trò chơi bảo bối thích nhất, đặc biệt sân chơi này được thiết kế rất độc đáo, Hạ bảo bối phi thường thích. Bình thường sân chơi thiết kế đều là mười mét, nơi này là hai mươi mét. Và mục tiêu rất nhỏ, chuyển động rất nhanh, rất ít có người có thể bách phát bách trúng. Hạ Thần Hi mỗi lần dẫn Hạ bảo bối đến chơi đều là bắn không trúng. Ba người tới sân bắn, hôm nay sân bắn rất ít người, Hạ bảo bối chọn một khẩu súng trường, bắn năm phát, trúng ba phát, Đường Bạch Dạ nhíu mày. Kỳ thực anh đã quan sát hiện trường, ở đây xạ kích rất có khiêu chiến, nếu không phải dân chuyên nghiệp, sợ rằng mười phát chỉ có thể bắn trúng ba phát. Dự đoán trúng một phát đã vô cùng tốt . Hạ bảo bối rất có thiên phú trời cho, tiếp được nạp đạn, nhưng chỉ bắn trúng hai phát. Hạ bảo bối không ngừng cố gắng, bắn tổng cộng năm mươi phát, thành buổi biểu diễn dành riêng một mình bé. "Con rất có năng khiếu." Đường Bạch Dạ nói. "Thực sao?" Hạ bảo bối hỏi. Bé là cao thủ máy vi tính, biết Đường Bạch Dạ nội tình, cha là lãnh đạo đứng sau Long Môn, Kỹ thuật bắn súng rất chuẩn, đánh nhau rất giỏi, Hạ bảo bối ưu nhã cười, "Khả năng trời cho năng khiếu con tốt." "Năng khiếu trời cho, sao tôi lại không có." Hạ Thần Hi xưa nay đều bắn mười phát, nhưng chưa bao giờ bắn trúng phát nào. Đường Bạch Dạ hỏi, "Cô rất thích bắn xạ kích sao?" "Thích!" Hạ bảo bối nói, biết rõ còn hỏi, "Đường tiên sinh bắn xạ kích được không?" Đường Bạch Dạ cầm lên một khẩu súng trường, nhắm vào, bóp cò, mười giây, mười phát, trúng tám phát, đây là thành tích tốt nhất ở sân bắn, bởi vì mục tiêu chuyển động quá nhanh, có thể bắn được thành tích như vậy, đã xem như là tay súng thiện xạ. "Thật là lợi hại!" Lão bản ở một bên nói. Hạ bảo bối nói, "Dạy con, dạy con." Đường Bạch Dạ cười nói, "Đến đây, đứng thẳng, lưng thẳng, cánh tay nâng cao, vai ngang bằng nhau... Ừ, cứ như vậy, nhìn thẳng phía trước, hít sâu, không cần vội, từ từ sẽ đến, nhắm vào..." Hạ Thần Hi mỉm cười nhìn một màn này, đột nhiên trong đầu thoáng qua một hình ảnh mơ hồ, ở nhiệt độ cao, một cô bé cầm khẩu súng Browning, nhắm vào một người phụ nữ nhìn rất yếu ớt . Trong óc Hạ Thần Hi như kim châm đau, hình ảnh chợt lóe lên, ngược lại không thấy. Cô mờ mịt mở mắt ra, chuyện gì xảy ra?
|
Chương 66: Hạ Thần Hi Bách phát bách trúng (2)
Editor: boconganh1503 Cô nghe những lời Đường Bạch Dạ chỉ dạy Hạ bảo bối bắn xạ kích, hơi nhíu mày, đột nhiên cầm lấy súng trường bên cạnh. Nâng lên, kéo chốt an toàn. Xạ kích. Mười phát, liên tục không ngừng. Chờ cô xạ kích xong, toàn sân chơi lặng im. Đường Bạch Dạ đều quên muốn dạy Hạ bảo bối cái gì, kinh ngạc nhìn về phía mục tiêu. Mười phát toàn trúng mục tiêu! Vượt kỷ luật của Đường Bạch Dạ. Hạ Thần Hi chậm rãi bỏ súng xuống, ánh mắt lãnh khốc, rơi vào thế giới riêng của mình, giờ khắc này, cô giống như một nữ vương đến từ địa ngục, toàn thân tản mát ra một cỗ sắc bén băng lãnh. Không người nào dám đến gần. "Chị... chị?" Trái tim nhỏ của Hạ bảo bối run . Tiếng nói của Hạ bảo bối xa xôi mơ hồ, lại đem Hạ Thần Hi kéo về thế giới hiện thực, cô vô cùng mờ mịt. "Làm sao vậy?" Hạ bảo bối chỉ vào mục tiêu nơi xa xa , Hạ Thần Hi vừa nhìn, "Oa, vận khí của chị tốt như vậy sao, toàn trúng?" Liền nhận được điện thoại di động 4s. Giải thưởng cao nhất. Lão bản mặt như lá chuối, vì từ lúc mở sân bắn tới nay, lần đầu tiên có người bách phát bách trúng. Quá kinh khủng. Người phụ nữ này là người sao? Đường Bạch Dạ như có điều suy nghĩ nhìn Hạ Thần Hi, "Cô từng học xạ kích?" Trừ phi là tay súng thiện xạ, bằng không không ai có thể dưới tình huống như vậy có thể bắn bách phát bách trúng, Đường Bạch Dạ cũng là tay súng thiện xạ cũng làm không được như vậy, theo anh biết, có thể làm được loại trình độ này, chỉ có vài người làm sát thủ cùng đặc công nằm trên bảng xếp hạng quốc tế. "Không có a, tôi trước đây chưa từng bắn trúng phát nào." Hạ Thần Hi rất vô tội, đột nhiên cười hắc hắc, "Bảo bối, chị so với em rất có thiên phú a." Hạ bảo bối 囧, "Chị nói bừa ." "Cô vừa thế nào xạ kích ?" Đường Bạch Dạ không tin có sự trùng hợp như vậy. "Dựa theo lời anh chỉ bảo bối." Hạ Thần Hi nói. Đường Bạch Dạ đem súng trường cho cô, "Bắn lại một lần." Lão bản vẻ mặt đau khổ, Đường Bạch Dạ nói, "Dù cho bách phát bách trúng cũng sẽ không bắt ngươi đưa di động." Hạ bảo bối mặc dù không hiểu, vẫn như cũ cầm súng trường lên, xạ kích. Tư thái, động tác đều đúng, thế nhưng, chỉ trúng một phát. "Ai, vận khí tốt quả nhiên chỉ có một lần." Đường Bạch Dạ 囧, chẳng lẽ mèo mù thật có thể ngậm đến chuột chết? Quá thần kỳ. Hạ bảo bối nói, "Con muốn học, con muốn học, chị cũng có thể mơ hồ làm được, không có do gì con không làm dược, Đường tiên sinh, dạy con." Đường Bạch Dạ cười tiếp tục chỉ dạy Hạ bảo bối, Hạ Thần Hi ở một bên buồn chán nhìn. Không ra nhìn có một chút hứng thú đối với xạ kích, Đường Bạch Dạ thầm nghĩ, có lẽ là anh suy nghĩ nhiều. Nếu không biết Hạ Thần Hi, nếu không biết cô là một kỹ sư. Thì một màn kia, Đường Bạch Dạ sẽ không chút do dự phán đoán, Hạ Thần Hi là sát thủ chuyên nghiệp đứng thứ ba trên bảng xếp hạng quốc tế. Cô xuất thủ mau lẹ, chính xác, hơn nữa, vô cùng hung ác. Đây là khẩu súng trò chơi, nhưng khi ở trong tay cô như biến thành súng thật. Nhanh, chuẩn, chính xác. Phi thường làm người ta giật mình. Đường Bạch Dạ ở hắc đạo lăn lộn nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua kỹ thuật bắn súng thần kỳ như vậy. Chỉ có sát thủ hàng đầu mới có tốc độ cùng chuẩn sát như vậy. Chỉ tiếc, Hạ Thần Hi sao có thể. Cô đẹp mỹ lệ, xinh tươi như vậy, một chút sát khí cũng không có. Hơn nữa, cô rất ấm áp. Sát thủ sao lại có trái tim ấm áp như vậy. Hạ Thần Hi bắn xong, không yên lòng luyện thêm. Cô thử mấy lần nữa, nhưng đều không trúng. Đường Bạch Dạ kinh ngạc đến cực điểm, chẳng lẽ mèo mù thật có thể bắt được chuột? Tròn một buổi chiều, Hạ bảo bối đều ở đây tập bắn, bắn gần hai ngàn viên đạn, may mắn Đường Bạch Dạ tiền mặt quá nhiều, tài đại khí thô, mặc dù bị mất một chiếc điện thoại 4s, lão bản vẫn đang rất vui vẻ.
|
Chương 67: Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt
Editor: boconganh1503 Ba người ở sân chơi ăn bữa tối, và xem các tiết mục biểu diễn. Buổi tối người càng nhiều, uống rượu thỏa thích, nên người có thể uống cơ hồ đều tụ tập đến quảng trường, có rất nhiều hoạt động cảm giác mạnh. Hạ Thần Hi nhìn không hăng hái lắm, mọi người cảm thấy mạo hiểm, cô chỉ cảm thấy bình thường, hơn nữa có thể nhận ra vấn đề của người khác, có Đường Bạch Dạ dẫn Hạ bảo bối đi chơi, cô trái lại không sao cả. Mãi cho đến chín giờ, mấy người mới về nhà. Đường Bạch Dạ đem hai mẹ con đưa đến dưới lầu, Hạ bảo bối rất có lễ phép cùng Đường tiên sinh nói cám ơn. "Đường tiên sinh, hôm nay cám ơn chú." "Chút lòng thành, sau này muốn đi đâu chơi, chú đưa đi." "Oa, tài xế của cháu nhất định là cao nhất toàn thành phố ." Đường Bạch Dạ cũng cười, Hạ bảo bối đi trước đến phòng khách, bé là đứa nhỏ rất thức thời, Đường Bạch Dạ nói, "Hạ Thần Hi, hôm nay cô hài lòng không?" Hạ Thần Hi gật đầu, rất vui vẻ. Điều quan trọng nhất là, bảo bối hài lòng, cho nên cô càng vui vẻ hơn. Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, "Tôi cũng rất vui vẻ, hôm nay cám ơn cô." Hạ Thần Hi mờ mịt, không biết anh nói cái gì cảm ơn, còn chưa kịp nói, Đường Bạch Dạ đã lên xe đi rồi. Hai người về đến nhà, Hạ Thần Hi theo thói quen ngã ở trên sô pha, sắm vai một ngày chị em, giờ lại khôi phục như bình thường mẹ con, "Mẹ, hôm nay mẹ bắn rất suất sắc, miệng lão bản kia cũng có thể ngậm một cái trứng gà." "Vận khí tốt a." Hạ bảo bối cười, "Con thế nào không có vận khí tốt như vậy." "Vận khí chỉ có một lần , bảo bối." Hạ Thần Hi nói. "Mẹ, sau này chúng ta còn có thể cùng ông ấy đi ra ngoài chơi sao?" Hạ Thần Hi đương nhiên biết ông ấy này là chỉ ai, "Tùy con, con mời được, tùy con." Hạ bảo bối nói, "Trên đời này không có người nào con mời ko được." Hạ Thần Hi cười. Trong lòng bủn rủn vô cùng, đứa nhỏ rất thành thục, lại thông minh, nhưng cũng chỉ là đứa nhỏ, nội tâm bé khát vọng một gia đình hoàn chỉnh, cô không có cách gì cho bé. Bảo bối bình thường không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là bởi vì sợ cô khổ sở mà thôi. Có đứa con tri kỷ như thế, đời người còn cầu gì hơn? Cuối tuần này trôi qua rất nhanh, chủ nhật Hạ Thần Hi cả ngày nghỉ ngơi, Tiết Giai Vân mời cô ra ngoài uống rượu cô cũng lười đi, tỉnh ngủ cô nghiên cứu công trường Hằng Kim, mệt mỏi lại ngủ, rất nhanh liền qua một ngày. Thứ Hai đi làm, Hạ Thần Hi sáng sớm lại bị Tưởng Tuệ phái đến công trường Hằng Kim. Tổng giám đốc WPL Trần Dương vốn định mang theo cô đi Đường thị họp, kết quả Tưởng Tuệ nói cô đi công trường, Trần Dương đành phải đi một mình. " Công trường Hằng Kim xảy ra vấn đề gì, tại sao Hạ tiểu thư lại muốn đi một chuyến?" Đường Bạch Dạ hỏi. Trần Dương nói, "Tôi không nhận được báo cáo gì, hẳn là không có vấn đề gì." Đường Bạch Dạ kinh ngạc, "Vì sao cô ấy lại đi một chuyến?" "Có lẽ là thu thập tư liệu." Trần Dương nói. Hạ Thần Hi tới công trường, mang theo nón bảo hộ, 37 lầu sụp xuống tu bổ được rồi, cô đã kiểm tra, không có vấn đề gì, về thiết kế cụ thể, sữa chữa chỗ nào, bên nhận thầu lại nuốt lời, tính toán không cung cấp số liệu cho cô. Hạ Thần Hi không vui, "Các người lật lọng." "Hạ kỹ sư, vụ án này cô không cần xen vào nữa , Đường thị sẽ xử lý tốt." Triệu Phong nói, không có một chút nhượng bộ. Hạ Thần Hi cắn răng, "Đi, các ngươi có bản lĩnh, nhưng công việc của tôi, tôi sẽ làm tốt." "Hạ kỹ sư, cô cần gì phải rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt chứ?" Triệu Phong lạnh lùng cười, có chút âm hiểm. Ngụ ý ở đây chính là uy hiếp, Hạ Thần Hi nếu xen vào nữa việc này, sợ rằng không thể chết già.
|
Chương 68: Tình yêu đẹp nhất là lúc mơ hồ (1)
Editor: boconganh1503 Hạ Thần Hi mím môi, đây là lầu 37, ở đây toàn là người của bọn họ, nếu bọn họ động tay động chân, đích xác với cô rất bất lợi, bất quá, cô nghĩ Triệu Phong không có lá gan này. "Anh cứ thử xem." Triệu Phong cười lạnh, "Hạ kỹ sư, việc công trường xảy ra tai nạn ngoài ý muốn là rất bình thường, nếu là người làm kết cấu kiểm tra từ lầu 37 té xuống, đó không phải cũng chỉ là tai nạn thôi sao?" "Anh đang uy hiếp tôi sao?" "Không, tôi chỉ nói cho cô biết, chuyện này có biện pháp giải quyết tốt hơn, cô trở về đi, không cần lo việc này, chúng ta bình yên vô sự." Thật là tác phong lưu manh, giờ cô mới biết, đội thi công trong nước lại lưu manh như vậy. Triệu Phong cho rằng Hạ Thần Hi sợ, nghênh ngang rời đi. Hạ Thần Hi hôm nay tới chủ yếu là thu thập số liệu nền, cô đã đi một chuyến, sẽ không tay không mà về, cô xuống lầu, bắt đầu kiểm tra nền, bên công trường có một người công nhân lớn tuổi cùng đi, giải thích cho cô. Cô tin tưởng ghi chép những số liệu này lại. Buổi trưa, cô ở công trường ăn cơm hộp, buổi chiều tiếp tục công việc. Người công nhân nói, "Hạ tiểu thư, cô thực sự rất nghiêm túc." "Không có biện pháp, đây không phải là đùa giỡn ." "Kỳ thực, bọn họ cũng không nghĩ trì hoãn thi công." "Tôi biết." Hạ Thần Hi nói, "Đúng rồi, người công nhân đã chết được giải quyết ra sao ?" Người công nhân thở dài, "Tiểu Mã thật đáng thương, Đường thị bồi năm vạn, một cái mạng, chỉ có năm vạn, cả nhà bọn họ có bốn miệng ăn rời xa nơi chôn rau cắt rốn, trong nhà không có gì , lại không có hộ khẩu thành phố." "Tiểu Mã lại không có bản lĩnh gì, sau này không biết gia đình họ sẽ sống như thế nào." "Chuyện lớn như vậy, Đường thị chỉ bồi thường năm vạn thôi sao?" Hạ Thần Hi không tin, sao có thể đơn giản như vậy, Đường Bạch Dạ dù coi mạng người không ra gì, lãnh khốc vô tình, cũng không đến mức thiếu đạo đức như vậy? "Đúng vậy, kỹ sư Triệu Phong đưa cho tiểu Mã , lại không để cho người nhà bọn họ ở công trường, đem bọn họ đuổi hết đi." "Đáng ghét." Hạ Thần Hi trong lòng giận dữ. Lại không thể làm gì, người công nhân nói, có rất nhiều người đều dựa vào chút tiền lương này sống qua ngày, thực sự làm tổn thương người tàn tật , bồi thường lại không nhiều, thực sự bọn họ rất thảm. Hạ Thần Hi cầm điện thoại, do dự đến do dự đi, rốt cuộc gọi một cú điện thoại. Này là số điện thoại riêng của Đường Bạch Dạ , khi anh nhìn thấy dãy số gọi đến, cũng là lúc đang họp. "Tạm thời nghỉ ngơi mười phút rồi tiếp tục." Đường Bạch Dạ lấy di động ra nghe điện thoại, Trần Dương Lâm Nhiên mọi người đều kinh ngạc, Đường Bạch Dạ từ nhỏ đã rất nghiêm túc trong công việc, luôn làm theo ý mình, nhưng lúc này đang họp lại nghe điện thoại riêng. "Hồ ly tinh nào điện thoại tới, vì sao coi trọng như vậy." Lâm Nhiên nói thầm một tiếng, Trần Dương mỉm cười. "Chuyện gì?" "Đường tổng, có chuyện muốn hỏi anh một chút, công trường Hằng Kim có người công nhân bị chết, vì sao Đường thị chỉ bồi thường năm vạn ?" Hạ Thần Hi hỏi, lạnh lùng châm chọc, "Một cái mạng chỉ đáng năm vạn, Đường tổng, mạng anh cũng rẻ thế sao." "Cô nói bậy bạ gì đó, Đường thị bồi thường 5vạn." Đường Bạch Dạ nói, nhíu mày, "Cô nghe ở đâu nói sao?" "Tôi đang ở ngay công trường, một công nhân già nói, Triệu Phong cho bọn họ năm vạn, đem bọn họ đuổi đi." Đường Bạch Dạ giận, buồn cười. Đường thị công trình chưa bao giờ bạc đãi công nhân, tiền lương rất cao, bảo hiểm cũng coi như hoàn thiện, dù cho bồi tiền mạng người, 20 vạn cũng là tiêu chuẩn thấp nhất, chắc chắn là Triệu Phong chính mình cắt xén . Đường Bạch Dạ đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe thấy trong điện thoại truyền đến một trận thét chói tai, "Hạ kỹ sư, cẩn thận a, mau tránh ra..." Tiếp theo là tiếng vật nặng chạm đất, phịch một tiếng. Thần kinh Đường Bạch Dạ căng lên hết mức.
|