Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 765: Mammy, con nhớ mẹ 2
Editor: nhock’ ”Không nhớ ra.” Hạ Thần Hi nói, cúi đầu ăn điểm tâm, bởi vì bị bệnh, thân thể có chút mệt mỏi rã rời, Thần Hi cũng không thích nói chuyện, ăn bữa sáng, Thần Hi ôm meo meo đi ra bên ngoài phơi nắng. Trấn nhỏ ánh sáng rất tốt, ngồi ở dưới cây ngô đồng phơi nắng là một loại hưởng thụ rất lí tưởng, Tiêu Tề vốn là muốn cùng Thần Hi ra ngoài ngồi, Hạ Thần Hi lại ôm meo meo nói, “Con có meo meo đi cùng là được rồi.” Tình cảm giữa người với người, có đôi khi không thân thiết bằng người và động vật. Thần Hi bị bệnh, meo meo vẫn luôn cùng cô, Thần Hi tâm tình không tốt, meo meo vẫn bên cô, Thần Hi mấy lần hôn mê, tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy đều là meo meo, người càng cô đơn, luôn khát vọng có người cùng bên mình mỗi lúc như thế luôn rất cao. Cho dù meo meo là một sủng vật nhỏ mà cô nuôi, Hạ Thần Hi cũng cảm thấy thỏa mãn, thà rằng để meo meo cùng bên cô, cũng không muốn Tiêu Tề bên mình. Tiêu Tề vẫn im lặng đồng ý cũng không miễn cưỡng Thần Hi. Dưới cây ngô đồng có ghế dựa nằm ở chính giữa của công viên, bốn phương tám hướng tất cả đều là biệt thự nhõ, Hạ Thần Hi biết, có rất nhiều mắt người đang nhìn Thần Hi, Thần Hi là cố ý muốn tuyên bố cho người của toàn trấn nhỏ này biết cô cũng là một phần tử trong trấn này. Là người của Hạ gia đã trở về lại nơi đây. Hạ Thần Hi đã trở về. Người có thể ở tại cái trấn nhỏ này đều là người của tập đoàn Hỏa Vân và có chức vụcũng không hề thấp, Hạ Thần Hi vốn chính là trở về lãnh địa của chính mình. Cho nên, Thần Hi rất nhàn nhã, ngồi phơi nắng một ngày, cơm trưa còn do Tiêu Tề nấu đem đến cho cô. Tiêu Tề sợ Thần Hi sẽ chán, nên cầm theo vài cuốn sách cho Thần Hi đọc, tất cả đều là những loại sách Thần Hi trước đây thích đọc nhất. Hạ Thần Hi cầm lấy một quyển sách triết học đọc, càng đọc thì càng thích. Buổi chiều, nắng không còn gay gắt như buổi trưa nữa, Hạ Thần Hi liền mang theo meo meo đi tản bộ, đi vòng quanh trấn nhỏ, meo meo ở phía trước chạy tới chạy lui rất hoạt bát, thú thật nó cũng cảm nhận được tâm tình của Thần Hi đã tốt hơn, nên meo meo cũng trở nên rất vui sướng. Thỉnh thoảng quay đầu lại lắc lắc chiếc đuôi nhỏ của mình, ý bảo Thần Hi mau mau theo kịp mình. Hạ Thần Hi cười, chơiđùa cùng meo meo, một người một sủng vật cùng nhau chạy hết một vòng xung quanh trấn nhỏ, có một điều rất lạ là trên đường đi không có gặp phải một người nào, trái lại nhìn thấy rất nhiều xe chống đạn đậu trong bãi đỗ xe hoặc ven đường. Người trong trấn nhỏ đã cùng nhau ước định rồi, cùng nhau chơi trò mất tích. Cho dù là một tiếng nhạc nhỏ cũng không có, Hạ Thần Hi cười lạnh, ở nơi này hiện giờ cùng nghĩa trang có gì khác nhau sao? Căn bản không hề khác một chút gì cả. Thần Hi đi vòng quanh hết trấn nhỏ, lại hướng phía sau núi tiếp tục đi, vì có một một loại trực giác thúc giục cô đi đến đỉnh núi, khi đến nơi thì thấy một tảng lớn toàn bộ đều là mộ phần, Thần Hi chắc chắn nơi đây là nghĩa trang, sau đó Hạ Thần Hi thầm nghĩ, có khi nào anh trai và chị gái của cô cũng được mai táng ở đâyhaty không? Thần Hi vòng quanh nghĩa trang nhìn một vòng, mắt sáng lên khi nhìn thấy một trước một ngôi mộ có một bó hoa bách hợp, rất mới và tươi nữa, chắc là vừa được người mang đến không bao lâu, Hạ Thần Hi đi qua nhìn tấm ảnh của thiếu nữ thì có cảm giác rất quen thuộc, rất ôn hòa. Thần Hi chóp mũi đau xót, mắt lập tức đau đau. ”Chị à...” Thần Hi ngồi xổm xuống, thiếu nữ mỉm cười nhìn Thần Hi, trong mắt tất cả đều là sủng nịch cùng ấm áp, như đang nói, Thần Hi, em đã trở về, hoan nghênh em về nhà! Lại có chút gì rất thương hại nhìn Thần Hi. Hạ Thần Hi vuốt ve ảnh của thiếu nữ, mềm giọng nói, “chị à, thực sự là Bạch Dạ hại chết chị sao? Chị nói cho em biết đi, đây không phải là sự thật phải không, em không thể tiếp nhận được sự thật tàn nhẫn này, thực sự không có biện pháp nào để tiếp nhận.” Thần Hi khi đối diện với ký ức, vẫn là mơ mơ màng màng, nhưng lại vô ý thức cảm thấy xót xa trong lòng, Thần Hi có cảm giác lúc trước mình cùng chị cảm tình rất sâu đậm, nhìn thấy chị mìnhtuổi còn trẻ như vậy liền rời khỏi thế gian để đi về bên kia thế giới cực lạc. Tâm Hạ Thần Hi tất cả đều là đau khổ. Cực kỳ khó chịu. ” Những điều Phương Đông nói với em, em rất không rõ, rất không hiểu, kỳ thực có rất nhiều chuyện em không nhớ rõ, chị à, em thật cô đơn, em nhớ chị và cũng rất muốn cùng chị trở về nhà của chúng ta, hai ta cùng nhau vượt đoạn thời gian khó khăn này đi.”
|
Chương 766: Mammy, con nhớ mẹ 3
Editor: thanh huyền ”Em không có biện pháp tiếp thu, sự thực Bạch Dạ giết người, người nói cho em biết, em nên thế nào đối mặt, đối mặt với đứa nhỏ, thế nào đối mặt với tương lai của chúng ta?” ”Em biết mình giết Lâm Tình, hại chết nhiều huynh đệ Đường môn như vậy lúc, em nói với mình, ân oán hắc đạo, đúng sai sống chết, sẽ là tự chúng ta lựa chọn, nhưng hôm nay, em không có biện pháp nói với mình đi tiêu tan tất cả.” ”Chị, nguyên em cũng chỉ là nói thật hay nghe, không có biện pháp làm được đến, nếu quả thật Bạch Dạ giết người, em cùng anh ấy thực sự hoàn toàn không thể nào, có phải hay không? Bằng không, em thế nào làm chị thất vọng.” ”Mặc dù em không có ký ức, nhưng em biết, tỷ tỷ là một danh cùng thế vô tranh, ôn nhu thiện lương, cũng sẽ không chủ động đi thương tổn người khác, người chưa từng phạm lỗi, vì sao giết chóc báo ứng sẽ ở trên người của người?” ”Tỷ tỷ, người nói cho em biết, em nên làm cái gì bây giờ? Em thực sự thật là khổ sở...” Hạ Thần Hi nói, nước mắt doanh tròng, quá nhiều nước mắt, chen chúc ra, làm ướt lông mi. Đó là một đoạn chuyện cũ rất bi thương, chẳng sợ quên mất, bi thương cũng như hình với bóng. Hạ Thần Hi ở nghĩa trang ngồi đã lâu, thẳng đến hoàng hôn rền vang. Meo meo ngao ô một tiếng, an ủi chủ nhân, không muốn quá khó quá, người chết vì tai nạn phục sinh, lại khổ sở cũng chẳng ích gì, Hạ Thần Hi từ biệt tỷ tỷ, ôm meo meo trở lại, Tiêu Tề một đường theo Hạ Thần Hi. Theo Hạ Thần Hi đến nghĩa trang, anh ta vẫn luôn theo cô, anh ta lại không biết, Hạ Thần Hi nói với Hạ Thần Tuyết cái gì, anh không có tới gần, chỉ là biết, Hạ Thần Hi rất thương tâm, cô làm sao tìm được đến lăng mộ Thần Tuyết. Chỉ là trùng hợp sao? Còn là, cô đã nhớ ra tất cả? Hạ Thần Hi mới vừa đi hạ sơn liền nhìn thấy Tiêu Tề, anh đứng ở ven đường chờ cô, Hạ Thần Hi ánh mắt lạnh lẽo, lại bất động thanh sắc, ẩn giấu trong lòng, thậm chí khẽ cười cười, “Anh ở nơi này làm cái gì?” “Anh lo lắng cho em.” ”Chỗ ngồi trấn nhỏ yên lặng như thế này, có cái gì lo lắng?” Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, ôm meo meo đi ở phía trước. Tiêu Tề theo đi lên, “Muốn đi xem bách hợp viên sao?” Trấn nhỏ cũng có một bách hợp viên, chỉ là hoa viên này, cũng không phải là anh vì cô, là Phương Đông vì Thần Tuyết trồng, bởi vì Thần Tuyết ở trấn nhỏ thời gian rất dài, Bắc Âu gần, cô thường xuyên về nhà. Anh và Hạ Thần Hi, ở lại Nam Mỹ nhiều hơn, cho nên, bách hợp viên này, là Phương Đông trồng, bây giờ Thần Tuyết đã qua đời tám năm, anh vẫn như cũ chăm sóc bách hợp viên, chỉ cần anh ở trấn nhỏ, mỗi ngày sẽ hội lấy một bó hoa bách hợp đến trước mộ phần Thần Tuyết. Này đã là một cảnh trấn nhỏ, ở trấn nhỏ phía tây, có một bách hợp viên rất lớn, ai cũng biết, đây là cấm địa Phương Đông, bọn họ sẽ không đi, nếu là Phương Đông biết, giết không tha. Anh ta nếu không ở trấn nhỏ, sẽ có chuyên gia xử lý bách hợp viên. Hạ Thần Hi hưng trí cũng không cao, đừng nói đây là Phương Đông vì Thần Tuyết trồng bách hợp viên, coi như là Tiêu Tề vì cô trồng bách hợp viên, cô cũng không hưng trí thưởng thức, cô bây giờ thích hoa hồng đen. Thích một loại hoa, thường thường chỉ vì một người. Cô trước đây thích bách hợp, bây giờ thích hoa hồng đen. Hạ Thần Hi nhìn nhìn Tiêu Tề, nhàn nhạt gật gật đầu, “Được.” Đi xem đi, nhìn địa phương tỷ tỷ thích, hạnh phúc từng thuộc về tỷ tỷ, như vậy, lòng của cô cũng sẽ dễ chịu một ít, cô cũng sẽ thoải mái một ít. Tiêu Tề hiển nhiên hiểu lầm ý tứ Hạ Thần Hi, vô cùng vui vẻ, anh khó có được tình tự lộ ra ngoài, Hạ Thần Hi cũng không nói gì.
|
Chương 767: Mammy, con nhớ mẹ 4
Editor: thanh huyền Tiêu Tề hiển nhiên hiểu lầm ý tứ Hạ Thần Hi, vô cùng vui vẻ, anh ta khó có được tình tự ra ngoài, Hạ Thần Hi cũng không nói gì, theo anh ta cùng đi phía tây hoa viên, Tiêu Tề thấy cô dọc theo đường đi không có gì hưng trí nói chuyện, cũng không tức giận. Chỉ cần Hạ Thần Hi nguyện ý lưu ở bên cạnh anh như thế, anh rất thỏa mãn. Phía tây có một bách hợp viên rất lớn, khắp nơi là hoa bách hợp, tất cả đều là màu trắng hoa bách hợp, không có cái khác, lá cây xanh, thuần trắng đóa hoa, một đóa một đóa, luyện thành một mảnh hải dương màu trắng. Phi thường mỹ lệ, trong không khí phiêu tán hương khí hoa bách hợp, vô cùng nồng nặc. Chỗ trấn nhỏ này, quả thực là hoa hải, nơi này có một bách hợp viên rất lớn, trấn nhỏ đủ loại hình vẽ diều hâu trang trí, hoa tươi khắp nơi, quả thực là một thế ngoại đào nguyên, có ai có thể nghĩ đến, thế ngoại đào nguyên một cái trấn nhỏ, lại là tầng khu dân cư tập đoàn Hỏa Vân. ”Thật đẹp.” Hạ Thần Hi nhịn không được ca ngợi, hoa bách hợp tất cả đều là thiên nhiên nuôi trồng, khí hậu cũng thích hợp, hoa nở khắp đồng, vô cùng mỹ lệ, Hạ Thần Hi trong lòng có một loại cảm giác hạnh phúc, Phương Đông đối tỷ tỷ cô, thực sự rất dụng tâm. Loại hạnh phúc này, kia sợ không phải Đường Bạch Dạ với cô, cô cũng cảm thấy hạnh phúc. Tỷ tỷ đi nhiều năm như vậy, còn có người sâu như vậy yêu cô, này chí không biến đổi. Nếu là cô đã chết, Bạch Dạ, anh có thể nhớ em bao nhiêu năm? Bất tri bất giác, có chút thương cảm. Tiêu Tề nói, “Nam Mỹ có bách hợp viên, so với ở đây lớn hơn nữa, đẹp hơn.” Đó là anh vì Hạ Thần Hi trồng bách hợp viên. Hạ Thần Hi lại một chút cũng không có hưng trí, chỉ là ừ một tiếng, Tiêu Tề dụng tâm, cô đã cảm xúc không được, có lẽ, trải qua quá nhiều đau xót cùng phản bội, lòng của cô cũng trở nên lãnh ngạnh, lại có lẽ, có chút sai lầm với cô mà nói, thật là tử tội. Anh ta phạm vào sai lầm, nhiều hơn nữa bù đắp cũng bổ khuyết không được lòng của cô. ”Tôi cùng tỷ tỷ thích hoa bách hợp sao?” ”Đúng vậy, Thần Tuyết thích nhất.” Tiêu Tề nói, Hạ Thần Hi cùng Hạ Thần Tuyết yêu thích rất gần, Thần Tuyết thích, Hạ Thần Hi sẽ rất thích. ”Tỷ tỷ nếu sống, thật tốt.” Hạ Thần Hi mỉm cười, đột nhiên hỏi Tiêu Tề, “Tỷ tỷ của tôi là chết như thế nào?” Tiêu Tề ngẩn ra, Hạ Thần Hi lẳng lặng nhìn anh ta, trong ánh mắt vô cùng kiên định, Tiêu Tề thở dài nói, “Hắc đạo báo thù, không thể tránh được, Thần Tuyết chỉ là... Ngoài ý muốn bị lan đến, mới có thể mất mạng.” Anh ta chung quy không nói cho cô, nguyên nhân cái chết Thần Tuyết. Hạ Thần Hi xem không hiểu Tiêu Tề, tỷ tỷ cô là bởi vì Đường Bạch Dạ mà chết, anh ta đã tính kế Đường Bạch Dạ một lần, lại nói cho cô lời nói thật, làm cho cô hận chết Đường Bạch Dạ, không phải đúng như ý của cô sao? Vì sao chưa nói? Chẳng lẽ anh ta còn cảm thấy thẹn với cô, sẽ thương hại cô sao? Sao có thể, cô sao lại có hi vọng xa vời như vậy, há sẽ cảm thấy anh ta thực sự hội thương tiếc chính mình. Hạ Thần Hi cười lạnh, cũng không truy cứu, Tiêu Tề đã không nói, cô cũng lười nói rõ. Miễn cho Phương Đông khó làm người. Tiêu Tề nói, “Hắc đạo đều là nhiều chuyện, rất khó nói được rõ ràng.” Hạ Thần Hi đột nhiên nghĩ đến, có phải hay không năm đó Đường Bạch Dạ giết tỷ tỷ của cô, cô dưới cơn nóng giận, mới sẽ phá hư hôn lễ anh, giết Lâm Tình, để anh nếm thử cảm giác mất đi người thân? Khả năng này tính khá lớn. Chỉ là, chuyện này nếu là phát sinh ở hiện tại, oan có đầu nợ có chủ, cô cũng sẽ không thủ đoạn độc ác như vậy đi giận chó đánh mèo người vô tội, cô muốn giết, giết Đường Bạch Dạ, sẽ không giết Lâm Tình. Lâm Tình chết, đến nay là một điều bí ẩn. ”Tiêu Tề, anh thủy chung không muốn nói cho tôi biết, năm đó vì sao tôi muốn giết Lâm Tình sao?” Hạ Thần Hi hỏi Tiêu Tề.
|
Chương 768: Mammy, con nhớ mẹ 5
Editor: thanh huyền ”Tiêu Tề, anh thủy chung không muốn nói cho tôi biết, năm đó vì sao tôi muốn giết Lâm Tình sao?” Hạ Thần Hi hỏi Tiêu Tề, “Chuyện đã nói rõ, tôi cùng Đường Bạch Dạ cũng không có khả năng, anh nói cho tôi biết lại có ngại gì?” Tiêu Tề nhàn nhạt nói, “Chuyện đã qua, đã qua, em lại truy cứu, cũng không có ý tứ, người đã chết, dù cho em biết chân tướng, thì tính sao?” Chẳng ích gì. ”Đi, anh đã không muốn nói, tôi sẽ tự mình nghĩ đến.” Giữa hai người bầu không khí lạnh xuống, Hạ Thần Hi chợt nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu thấy Phương Đông chậm rãi mà đến, anh ta mặc quần áo màu trắng thoải mái, trường thân như ngọc, trên người anh ta có một luồng khí chất rất ôn nhu, rất dễ làm người tôi sản sinh thiện cảm. Hạ Thần Hi nghĩ thầm, nam nhân như vậy, thực sự là bạch mã vương tử trong cảm nhận nữ nhân. Tỷ tỷ của cô, là công chúa trong cảm nhận người khác. Bọn họ là rất xứng đôi. Hoàng hôn đem bóng người của bọn họ kéo rất dài. ... Phương Đông hỏi, “Thế nào đến nơi đây?” Thanh âm của anh ta, ôn hòa nhưng không nhiệt độ, giống như cũng không thích nhìn thấy bọn họ tới nơi này, đặc biệt Tiêu Tề, Hạ Thần Hi có một luồng trực giác, Phương Đông không thích Tiêu Tề tới đây. Tiêu Tề nhàn nhạt nói, “Tôi mang Thần Hi tùy ý đi một chút, Thần Hi, chúng ta trở về đi, em cũng mệt mỏi.” Hạ Thần Hi có lời nghĩ nói với Phương Đông, lại chú ý Tiêu Tề, đè xuống nghi ngờ trong lòng, ôm meo meo xoay người, hồi biệt thự của cô, Tiêu Tề hồi biệt thự của mình chuẩn bị bữa tối, Hạ Thần Hi một người ở trong nhà mình. Nhà của cô, gian phòng rất nhiều, phòng ngủ cùng thư phòng giống như là thông nhau, phòng ngủ mỗi người một thư phòng. Hạ Thần Hi tiến thư phòng mình, bên trong có rất nhiều thư, cô phát hiện mình đọc lướt qua rất nhiều sách. Súng ống, tâm lý học, virus, gien, sinh vật, triết học... Tất cả lĩnh vực liên quan đến, trên giá sách, tất cả đều là lật qua, cũng không phải là mặt tiền của cửa hàng, cô hiện tại cũng không phải là rất thích đọc sách, thỉnh thoảng sẽ nhìn nhìn một ít tiểu thuyết hiện đại, rất khô khan thư tịch này đó, cô cực ít nhìn. Gian phòng vẫn duy trì bộ dáng lúc trước, trên bàn sách có mấy khung ảnh, một là ảnh gia đình bọn họ, một là ảnh chụp huynh đệ tỷ muội bọn họ chung, một là ba tỷ muội chụp ảnh chung, một là cô đơn độc chụp. Trong ảnh chụp, rất trẻ tuổi, ca ca của cô rất anh tuấn, tỷ tỷ rất mỹ lệ, Hạ Thanh rất đáng yêu. Cha mẹ cũng là một đôi bích nhân. ... Theo bọn họ tươi cười có thể nhìn thấy từng hạnh phúc, hô hấp Hạ Thần Hi có chút trầm trọng, trong lòng cực kỳ khó chịu, người luôn luôn sau khi mất đi, mới cảm thấy quí trọng, bằng không, vĩnh viễn cũng không biết quý trọng. Hạ Thần Hi ngồi ở trong thư phòng, ngơ ngẩn rất lâu, thẳng đến hoàng hôn chìm xuống, đêm lạnh như nước, cô cầm lấy điện thoại trên bàn sách, bấm một dãy số rất quen thuộc, cô đánh là điện thoại của Hạ bảo bối. ”Mammy sao?” Di động vang lên ba lần, Hạ bảo bối rất nhanh tiếp, điện thoại di động của bé có địa chỉ nêu lên, bé điều tra hành tung Hạ Thần Hi, biết cô đi Pháp, bé ở Pháp không có bằng hữu. Pháp Marseille điện thoại tới, nhất định là mẹ bé. ”Bảo bối...” Hạ Thần Hi thanh âm khàn khàn, nhịn không được nắm chặt điện thoại, không ngờ, điện thoại này có thể đánh thông, Hạ Thần Hi thiên ân vạn tạ, cô đã nghĩ tới hài tử, cũng bắt đầu tưởng niệm thành phố S. ”Mammy rất nhớ con.” ”Con cũng rất muốn mammy.” Hạ bảo bối ủy khuất nói, “Mammy, mẹ lúc nào mới bằng lòng trở về?”
|
Chương 769: Mammy, con nhớ mẹ 6
Editor: thanh huyền ”Tiếp qua một thời gian.” Hạ Thần Hi khẽ nói, an ủi bảo bối, “Để mammy xử lý tốt chuyện bên này, mẹ sẽ trở về tìm con.” Hạ bảo bối nắm di động, có chút quyến luyến thanh âm Hạ Thần Hi. Mammy, không quan hệ, con đi tìm người, con biết người ở đâu, không ở bên cạnh người, con sợ người bị người khi dễ, con nhất định sẽ bảo vệ tốt người, người yên tâm đem mình giao cho con. ”Mammy, Lâm Lâm đã tỉnh.” Hạ bảo bối thanh âm có chút lạnh, hoàn toàn lãnh ý, kẹp một cỗ hận ý, giống như muốn xuyên thấu cái gì, làm người ta cảm thấy kinh hồn táng đảm, “Cô ta thực sự là mạng lớn, vậy mà tránh được một kiếp.” Hạ Thần Hi cũng lạnh thanh âm, “Mẹ cố ý, bảo bối, cô ta rất lợi hại, con không được đơn độc cùng cô ta ở chung, miễn cho chịu thiệt, Lục Trăn ở bên cạnh con, mặc kệ đi chỗ nào, cũng làm cho anh ta theo con, mẹ cùng Lâm Lâm, mẹ sẽ tính rõ ràng.” Thù đứa nhỏ, cô ta nhất định sẽ báo. Mạng Lâm Lâm, cô sớm muộn sẽ lấy, cứ như vậy thật không minh bạch để cô ta đã chết, Hạ Thần Hi không cam lòng, cô sẽ tặngLâm Lâm một phần đại lễ, lại làm cho cô ta đi tìm chết, đơn giản như vậy để lại cô ta. Hài tử của cô sẽ không đáp ứng. ”Được, con biết.” Hạ bảo bối cũng đáp ứng Hạ Thần Hi, sẽ không động Lâm Lâm, Lâm Lâm mặc dù tránh được một kiếp, nhưng hủy dung, mất đi cơ hội làm mẹ, cô ta đã sống không bằng chết. Lưu cô ta lại, cho mammy thu thập. Nếu không phải thành phố S tình huống phức tạp, Hạ bảo bối cũng nhịn không được muốn tới bên người Hạ Thần Hi, chỉ có bé ở bên người Hạ Thần Hi, bé mới có thể bảo đảm, mình có thể bảo vệ tốt mẹ, bé luôn luôn sợ hãi, có người khi dễ mẹ bé. ”Mammy, daddy...” ”Bảo bối, mẹ không muốn nghe.” Hạ Thần Hi cấp tốc cắt ngang lời Hạ bảo bối, có chút sợ hãi nghe thấy tin tức Đường Bạch Dạ, cô sợ hãi, nghe thấy một ít tin tức không tốt, sợ hãi, nghe thấy bảo bối nói, daddy đã chết. Hạ bảo bối dừng một chút, khó có được có một tia trầm mặc, Hạ Thần Hi lòng như đao cắt, “Bảo bối, không nên hận mammy.” Chuyện này, côcó nỗi khổ trong lòng. ”Được.” Hạ bảo bối trầm giọng nói, khẩu khí vô cùng kiên định, “Con không hận mammy, vĩnh viễn cũng sẽ không, mặc kệ người làm cái gì, con cũng sẽ không hận người, con chỉ hi vọng mammy có thể quẳng cục nợ, thật vui vẻ sống, ân oán thị phi trước đây, sẽ theo gió tan đi, không muốn canh cánh trong lòng, bằng không, mammy không vui, bảo bối cũng rất khổ sở, mammy, người không tiếc bảo bối khổ sở sao?” Thanh âm đứa nhỏ, còn mang theo một tia ủy khuất, hỏi được Hạ Thần Hi á khẩu không trả lời được, miệng đầy cay đắng, như cắn một miếng hoàng liên(loại thuốc đắng của trung – như tam thất), không lời nào để nói. Cô vội vã cúp điện thoại, nhắm mắt lại, che lấp tất cả bi thương, cô gọi cuộc điện thoại này, chẳng qua là cô tưởng niệm con trai của cô, quá muốn nghe thanh âm của con trai,bằng không, côsợ chính mình chống lại không được.. Qua lại nhiều cừu hận như vậy, đem bọn họbao phủ. Giữa Đường Bạch Dạ cùng cô, có cừu hận không đội trời chung. Nên thế nào đi hóa giải, cô thực sự gật đầu một cái cũng không có, bảo bối nói, ân oán thị phi quá khứ, theo gió tan đi, cho dù là muốn tan đi, cũng cần thời gian tiếp thu, cô cần yên lặng một chút, hóa giải phần oán khí này. Di động Hạ bảo bối, vẫn mở nhưng không còn âm thanh, Hạ Thần Hi sau khi cúp điện thoại, Hạ bảo bối nhìn di động, lại quay đầu nhìn trên giường, sắc mặt tái nhợt, như bệnh nặng mới khỏi Đường Bạch Dạ... Nguyên bản Đường Bạch Dạ đáng chết đi, lúc này sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, mặt không thay đổi nhìn Hạ bảo bối gọi điện thoại.
|