Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 119: Tát Đạt Mỗ ở nhà tôi
Hạ Thần Hi đầu óc ngưng trệ một chút, leo lên bảng truy nã quốc tế chính là làm rạng rỡ tổ tông? Cô thế nào cũng không biết, thế giới đã trở nên mạnh như thế ? Hạ Thần Hi ngẩn ngơ. Hạ bảo bối ở trước mặt Hạ Thần Hi giơ giơ, "Mẹ, hồn trở về..." "Cút!" Hạ Thần Hi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, một tiếng rít gào, "Đây là có chuyện gì?" Hạ bảo bối khổ não gãi gãi đầu, "Nghe nói, này cùng di truyền có liên quan." Bé cấp tốc thanh minh quan hệ, vô cùng thẳng thắn, mẹ , đây là vấn đề gien, mẹ tuyệt đối không thể trách con. "Di truyền cái quỷ gì? Mẹ cũng không phải lính đánh thuê, mẹ con là kỹ sư đứng đầu thế giới, không di truyền cho con cái gien lính đánh thuê gì.” Hạ Thần Hi nói, không thể cái gì cũng do di truyền, gien di truyền của cô rất ưu tú. Hạ bảo bối hướng phòng khách chỉ chỉ, nhắc nhở Hạ Thần Hi, di truyền còn có mặt khác, "Anh ta đâu?" Khóe môi Hạ Thần Hi co quắp, trong nháy mắt bị nghẹn ở, ngược lại kịp phản ứng, "Đường gia là thanh thanh bạch bạch làm ăn ." Hạ bảo bối cảm khái, "Mẹ, mẹ quá đơn thuần.” "Thế giới này hỗn loạn không như mẹ tưởng tượng, sau khi Đường tiên sinh bị vứt ra nước ngoài đọc sách, lúc thiếu niêntoàn bộ lính đánh thuê giới khiếp sợ, lấy ám sát tướng quân Oman làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, tiếp quản Đường môn. Công phu mấy năm, đưa hắc bang người Hoa ở Bắc Mỹ trở thành hắc bang đệ nhất thế giới, xưng bá toàn bộ Trung Đông, vùng Đông Nam Á ." "Nghe nói, lúc Đường tiên sinh bị vây, một mình làm rơi hai chiếc máy bay trực thăng, lại giết chết 16 đặc công Trung Đông, cuối cùng thay đổi họng súng một mình đấu một quân doanh chính phủ." "Đây là trên đường chiến đấu có người chứng kiến, hàng năm lúc lính đánh thuê cũng đặc công giảng giải, Đường tiên sinh thế nhưng miễn." "Đây không phải là gien lính đánh thuê bình thường." Hạ Thần Hi im lặng, cô cũng nhìn về phía phòng khách, "Con nói bừa đi, anh ta không phải Đường đại thiếu gia sao?" Hạ bảo bối nói, "Mẹ, là thật." "Vì sao anh ta không có bị người FBI bắt?" "Mẹ, Đường tiên sinh còn nhiều biện pháp thoát thân, phải nói, cực ít người biết môn chủ phía sau Đường môn chính là Đường Bạch Dạ , cho nên đương nhiên là Đường đại thiếu gia." Hạ bảo bối nói, "Đối với con am hiểu máy tính mà nói, thịt người Đường tiên sinh gì gì đó đơn giản nhất ." Hạ Thần Hi nghe được tâm can run lên một cái , đột nhiên rất hưng phấn hỏi, "Lấy tư liệu Đường tiên sinh khủng bố như thế, anh ta chắc đủ tư cách ở trên lệnh truy nã quốc tế đi, anh ta đứng thứ mấy?” Hạ bảo bối, "..." Mẹ, chúng ta quả nhiên là người một nhà, mẹ quan tâm trọng điểm ở nơi nào a a a? "Mẹ, là như vậy, Đường tiên sinh là thuộc về hắc bang quốc tế, cũng là phạm tội đoàn thể, nhưng mà, ở đây mặt quan hệ rất phức tạp, cho nên không trên lệnh truy nã." "Như thế tốn a..." Hạ bảo bối cảm thấy đỉnh đầu một đám quạ bay qua. "Mẹ, lênh truy nã bình thườn là mấy đối tượng có uy hiếp đến anh toàn quốc gia, bình thường tiến hành hoạt động khủng bố, chúng ta cùng hắc bang mặc dù thuộc về hắc đạo, phạm trù không đồng dạng như vậy." "Nói thí dụ như, Đường môn buôn bán, buôn lậu châu báu kim cương, chúng ta bình thường sẽ không liên quan đến. Đường môn buôn lậu vũ khí, bình thường là trung gian, chúng ta là xưởng chế tạo xưởng, có chính là nhà xưởng, có quân đội của mình, có vũ khí của mình." "Mấy ngày hôm trước báo quân sự không phải nói, căn cứ không quân FBI ở Syria một lần diễn tập chết 19 người sao? Kỳ thực không phải diễn tập, là bọn hắn cùng một nhóm lính đánh thuê giao thủ, cho nên tạo vậy."
|
Chương 120: Nghề nghiệp có chút tỳ vết
Editor: thanh huyền Nói tới chỗ này, bảo bối chê cười, có một loại cuồng ngạo, "Lính đánh thuê bên này không một người chết, a, có một người bị đạn lạc sát qua, bệnh viện không đi, nước Mỹ chết nhiều người như vậy, còn bị cướp máy bay, muốn bọn họ cũng nghiêm chỉnh nói là bại trận, nhiều mất mặt." Hạ Thần Hi đột nhiên có một loại cảm giác, Tát Đạt Mỗ ở nhà mình cảm giác nguy cơ. "Xin hỏi, bảo bối, tại sao con biết phải rõ ràng như thế?" Hạ bảo bối nắm quyền, "Mẹ, bởi vì con chỉ huy tham dự cuộc chiến tranh này." Hạ Thần Hi đầu đầy vạch đen, tự lẩm bẩm, "Cha con nhất định là Tát Đạt Mỗ, mẹ chỉ muốn nuôi một đứa trẻ thông minh khả ái, lanh lợi, sẽ làm việc nhà hiếu thuận mà thôi a." Hạ bảo bối đầy đủ khẳng định tôn chỉ Hạ Thần Hi bồi dưỡng, "Mẹ, ngươi đã bồi dưỡng bảo bối thành công a, bảo bối đúng là thông minh khả ái, lanh lợi, sẽ làm việc nhà lại rất hiếu thuận a, chẳng qua là nghề nghiệp có chút hơi tỳ vết, mẹ có thể lựa chọn không nhìn." Vừa nói, vừa nói, hHạ bảo bối rất ủy khuất hỏi, "Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thương bảo bối sao?" Hạ Thần Hi, "..." Hạ Thiên bảo bối, xin không cần bày ra loại vẻ mặt không biết xấu hổ này mặt được không? Hạ bảo bối rất mờ mịt nói, "Bảo bối chẳng qua là nhàm chán, kiếm ít tiền lẻ mà thôi, mẹ, mẹ không thể không thương con." Hạ Thần Hi, "..." Lính đánh thuê là kiếm tiền lẻ? Cô kiếm không phải là ngay cả mua một cân cà chua cũng không đủ. Hạ bảo bối nói, "Nuôi con như vậy, Thần Châu cả vùng đất một ngàn năm cũng không thấy có một, tuyệt đối là mẹ kiếm." Hạ Thần Hi lại một lần nữa, im lặng nghẹn ngào. "Mẹ đã cái gì cũng không muốn nói." Hạ Thần Hi đối với tin tức biết được tối nay, rất kiên cường chịu đựng. Thật ra thì, cô biết, hạ bảo bối lựa chọn tối nay nói cho cô biết, không chỉ là muốn nói cho cô biết một chuyện, nói cho Hạ Thần Hi, bất kể xảy ra chuyện gì, bé cũng có bản lãnh giải quyết. Con trai của cô cho cô thêm nhiều phấn khích hơn, nói cho cô biết. Tất cả sau lưng đều có bé. Nếu không, bé có thể chọn một cái lấy cớ, sau đó rời đi là được. "Mẹ, rất khuya, mẹ ngủ trước đi, con cũng trở về phòng." Hạ bảo bối đem thuốc để vào một bên, Hạ Thần Hi phất tay một cái, Hạ bảo bối ra cửa, mới vừa đóng cửa lại lại đột nhiên ghé đầu đi vào. "Mẹ, vì phòng lang, muốn khóa cửa không?" "Phòng lang?" "Sắc lang a!" Hạ bảo bối nói như chuyện đương nhiên, phòng khách có thể có một đại sắc lang đấy, nếu là hơn nửa đêm động dục làm sao bây giờ đây? Hạ Thần Hi ném một gối đầu qua, "Cút về ngủ." Hạ bảo bối cười hì hì đóng cửa. Hạ bảo bối đến thư phòng, mở máy tính, mới vừa mở máy tính ra, đài điều khiển liền truyền đến tiếng Lục Trăn cùng Long Tứ. Bọn họ đều ở đây đàm luận chuyện Hạ Thiên là đứa nhỏ bảy tuổi hài. Đặc biệt khiếp sợ. Đặc biệt là, Liễu An vì muốn bọn họ tin, còn gửi một đoạn video qua, đúng là đoạn video trên du thuyền kia, mọi người không thể không tin, cùng bọn họ giao thiệp đích xác là một đứa nhỏ. Lục Trăn rất đau đớn nói, "Trẻ trung không cố gắng, hiện tại trẻ con cũng lợi hại như vậy, chúng ta là không phải là đều được lão xương?" Đột nhiên, truyền đến một tiếng kêu đau đớn, giận, "Long lão đại, anh đánh Lão Tử nghiện có phải hay không?" Lục Trăn nói đủ, lão bị Long Tứ đánh. Long Tứ nói, "Mẹ kiếp, nói gì chúng ta nơi này có người chưa thành niên, thật nói trúng, thật nhảy ra một người chưa thành niên tới, còn là một đứa trẻ bảy tuổi, mẹ ngươi”.
|
Chương 121: Lính đánh thuê gian đích tình nghị
Editor: thanh huyền Long Tứ nói, "Mẹ cậu miệng quạ, nói cái gì chúng tôi nơi này có chưa thành niên, thật nói trúng rồi, thật nhảy ra một chưa thành niên đến, còn là một đứa trẻ bảy tuổi, mẹ ngươi ." "Này cũng có thể trách tôi sao? Này cũng có thể trách tôi sao?" Lục Trăn lật bàn. "Đáng đời cậu miệng quạ." Lục Trăn giận, "Vị thành niên làm sao vậy? Long Tứ ánh không thể khinh bỉ vị thành niên, cẩn thận bé tuôn ra ảnh cậu đùa giỡn con gái nhà lành. Hiện tại sự nghiệp lính đánh thuê đều phải từ nhỏ nắm lên, vừa lúc vị thành niên, dễ bồi dưỡng." Long Tứ hừ lạnh, "Cậu thật là có giác ngộ!" "Quen mặt thấy rõ ít sẽ ngạc nhiên." Long Tứ, "Các người nghĩ bị đánh có phải hay không?" Lục Trăn hì hì cười, "Tôi sợ anh bị đánh răng rơi đầy đất a." Long lão đại đột nhiên không nói. Lục Trăn đột nhiên nói, "Hạ Thiên, cậu online thế nào không kêu một tiếng, nói, không cho phép dùng chuyển đổi giọng nói, nói một tiếng anh nghe.” Hạ bảo bối biết nghe lời phải, đóng chuyển đổi giọng nói, " Anh Lục..." Long Tứ, "..." Long Tứ, "Bảo bối, cậu có thể không cần phối hợp như vậy ." "Sẽ kinh sợ!" "Âm thanh phấn nộn oa oa..." Lục Trăn nói, "Đáng yêu như thế, tôi có chút không thể chờ đợi được muốn cùng một đoạn ngược luyến , các ngươi cũng không biết, tôi có luyến đồng ." Long Tứ rít gào, "Hạ Thiên, cậu gạt chúng tôi." Hạ bảo bối nói, "Tôi sớm nói cho các người biết, tôi là vị thành niên, nhưng các người không tin, không ngờ danh dự của tôi không tốt như thế, tôi cũng rất bất đắc dĩ, tôi cũng rất thương tâm a." Long Tứ, "Cút, vậy cậu còn dùng chuyển đổi giọng nói?” Nếu như không dùng chuyển đổi giọng nói, bọn họ sao không nghe ra tiếng trẻ con. Hạ bảo bối nghĩ nghĩ nói, "Được rồi, tôi thành thật khai báo..." Lục Trăn nói, "Kỳ thực tôi cảm thấy cậu có thể không cần thành thật khai báo, khẳng định là không có lời gì hay.” Hạ bảo bối cũng không để ý tới anh ta, nói tiếp, "Kỳ thực, tôi là sợ các người tự ti, các người suy nghĩ một chút, tôi nhỏ như vậy lợi hại như vậy, nên các người có bao nhiêu áp lực tâm lý, nên có nhiều gánh nặng, tôi là thật không đành lòng đả kích các người, các người nhất định phải tin tôi là vì muốn tốt cho mọi người.” Long Tứ, "Mẹ kiếp!" "Rơi ở trong tay tôi, ngươi nhất định phải chết." "Đáng đánh đòn a." Lục Trăn cười ha ha, "Tôi thích." Hạ bảo bối xâm lấn cục giao thông, đem hình ảnh tối hôm qua toàn bộ xóa bỏ, bao gồm đoạn đến đồn cảnh sát. "Thông tin khoa học kỹ thuật quá phát triển cũng không phải là chuyện tốt, giải quyết hậu quả thật phiền phức.”Hạ bảo bối buồn chán cảm khái. "Cậu nói phiền phức, ai còn dám nói nhẹ nhõm?" Vân cười nói. Xử lý tốt mọi chuyện, Hạ bảo bối nói, "Thời gian của chúng ta không giống nhau, bảo bối đang tuổi lớn, sẽ không cùng mọi người hàn huyên, hẹn ngày mai.” Bé tắt máy tính, đi lên chỉ là muốn xóa băng ghi hình cục giao thông, thuận tiện cùng bọn họ lên tiếng, bởi vì Liễu An nhất định sẽ báo cáo, bọn họ cũng sẽ biết thân phận chân thật của bé, bảo bối không sao cả, dù sao, bé tin Long Tứ cùng Lục Trăn. Sẽ không ra bán bé. Hạ Thần Hi lại gặp ác mộng, vẫn là về một người phụ nữ cùng Tiêu Tề, không không thấy rõ mặt người trong mộng, mộng này từ đa tình đến phản bội, mang cho cô đả kích trầm trọng. Cô gần đây thường thấy giấc mơ này, kỳ diệu, luôn cảm thấy tâm phiền ý loạn. Có chút khát nước, Hạ Thần Hi đi ra cửa phòng, đến phòng bếp rót nước, đèn của phòng khách mở ra mới nhìn thấy, Đường Bạch Dạ nằm trên ghế sa lon, trên người đắp một cái chăn mỏng, điều hòa phòng khách nhiệt độ thích hợp.
|
Chương 122: Tình yêu gặp nhưng không thể cầu
Editor: thanh huyền Hạ Thần Hi ngẩn ra, Đường Bạch Dạ đã tỉnh lại. Hai mắt nhìn nhau, lại có một loại ái muội mơ màng không rõ. Hạ Thần Hi nhìn đồng hồ cổ trên tường, đây là Hạ bảo bối lúc ở Berlin mang về, kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, chính là lúc người khác mộng đẹp say sưa, Hạ Thần Hi nói, "Xin lỗi, đánh thức anh, tiếp tục ngủ đi." Cô đi phòng bếp rót một chén nước, Đường Bạch Dạ nói, "Cho tôi một chén." Hạ Thần Hi rót hai chén nước, đem một chén đặt ở phía trước cô, vừa mới đứng lên, ngang hông liền bị cánh tay sắt lấy, Đường Bạch Dạ liền dùng lực, người Hạ Thần Hi rơi xuống ở trên người anh, bị anh chăm chú ôm. "Đường tổng..." Hạ Thần Hi trong lòng căng thẳng, trong lúc ngủ mơ vừa mới tỉnh thanh âm cũng mang theo âm rung, Đường Bạch Dạ ôm cô, không nói lời nào, đem đầu gối lên bả vai của cô, nói không rõ ràng, động tác như vậy, mang theo bao nhiêu quyến luyến. "Hạ Thần Hi, cô luôn làm người khác trở tay không kịp." Tiếng Đường Bạch Dạ cất giấu vô tận ảo não, như muốn tả cái gì, ôm ngày càng gấp, không buông lỏng, giống như sợ Hạ Thần Hi biến mất không thấy. Hạ Thần Hi bật cười, "Đường tổng, trên đời làm người trở tay không kịp quá nhiều." "Với tôi mà nói, trở tay không kịp có thể đếm được trên đầu ngón tay." Đường Bạch Dạ nói, thanh âm đều là cuồng vọng, không thèm, như cao cao tại thượng, nhìn xuống tất cả. Cô biết, anh có thể làm được như vậy. Chính là như thế này, Đường Bạch Dạ mới có thể đều thuận lợi, tự cao tự đại, ở đồn cảnh sát cũng dám đánh cảnh sát, náo đến tai nạn chết người. Anh cũng không đem người để vào mắt, bất kể là ai. Trên đời chính là có loại đàn ông này, bọn họ anh tuấn tà mị, bọn họ xuất thân cao quý, bọn họ ăn nói thỏa đáng, bọn họ học thức uyên bác, bọn họ tự cao tự đại, bọn họ cao ngạo cuồng vọng, bọn họ đường hoàng lãnh lệ. Bọn họ xa trù màn trướng, bọn họ quyết định thiên lý, cũng sẽ không có chuyện bọn họ trở tay không kịp. Bởi vì, tất cả ở trong khống chế của bọn họ. Vương giả phong phạm nam nhân, chưa từng có chuyện ngoài ý muốn. Hạ Thần Hi là ngoài ý muốn của Đường Bạch Dạ. "Tôi trở về trên phi cơ, vẫn suy nghĩ, nếu như lúc tôi trở lại, cô chết, bị Triệu Phong giết người diệt khẩu, tôi sẽ làm cái gì." Đường Bạch Dạ ở bên tai cô nhẹ giọng nói ra. Ôn nhu , ưu nhã , triền miên . Lại có một loại sắc bén. "Tôi vẫn không dám nghĩ, tôi sẽ làm ra chuyện gì." Đường Bạch Dạ lạnh lùng nói, "May mắn, cô không có việc gì, tôi tới kịp." Hạ Thần Hi thật bất ngờ có thể nghe Đường Bạch Dạ nói mấy lời này, cô cho rằng, người đàn ông này sẽ không bao giờ nói những lời tương tự như là hứa hẹn, lại càng không bộc bạch tiếng lòng mình. Đêm như vậy, người đàn ông như vậy, bầu không khí như vậy. Không khí trở nên đa tình. Lòng Hạ Thần Hi, hơi rung động. Khóe môi cũng xẹt qua nụ cười thản nhiên. "Đường tổng, tôi có thể hiểu thành hay không, anh có chút thích tôi?” Tính tình Hạ Thần Hi là thẳng thắn, trong lòng có nghi vấn, sẽ không để ở trong lòng, trừ phi cô có thể tìm được đáp án. "Tôi không biết." Đường Bạch Dạ cũng đủ thành thực, nhìn Hạ Thần Hi, "Tôi không biết, cái gì là yêu." Hạ Thần Hi nhíu mày, nhớ tới nghe đồn, mỉm cười nói, "Nghe đồn, anh rất yêu một người phụ nữ.” "Là, tôi nguyện ý vì cô ấy trả giá sinh mệnh, nhưng cô ấy lại chết ." Đường Bạch Dạ xẹt qua chút thống khổ. Hạ Thần Hi, hơi kháng cự anh ôm ấp, Đường Bạch Dạ ôm ấp quá ấm áp, quá thâm tình, làm người ta nhịn không được muốn dựa, lại quên, anh ôm ấp rất nguy hiểm.
|
Chương 123: Hạ tiểu thư lại bị đùa giỡn (1)
Editor: thanh huyền Tài cán vì chi trả giá sinh mệnh, đó là vô cùng yêu. Có lẽ là anh kiếp này duy nhất chung tình với người phụ nữ đó. Người là sinh vật cô độc, một người từ từ đi hết nhân sinh dài dằng dặc, quá cô độc. Cần bạn lữ. Yêu, có thể gặp mà không thể cầu. "Hạ Thần Hi, cô có bằng lòng dạy tôi, cái gì là yêu không?” Đường Bạch Dạ ngưng đôi mắt nhìn cô, một chữ một nói, hỏi vô cùng kiên định, nghiêm túc, ánh mắt tà mị xưa nay, xẹt qua một tia cố chấp. Anh kiếp này, nhận được tình yêu quá ít. Cho nên anh không hiểu cái gì là yêu. Bởi vì không ai dạy anh, cái gì là yêu. Tim của anh quá đen ám, cần một người cứu vớt, anh cần Hạ Thần Hi. Cứ việc, anh không biết vì sao. Ngực Hạ Thần Hi khẽ động. Ánh đèn ám muội, người đàn ông trước mắt cũng trở nên ái muội. Đường Bạch Dạ chợt cúi đầu, hôn lên mắt của cô. Nụ hôn nhỏ vụ, rơi vào mày của cô, lông mi, hai má, cuối cùng ở môi của cô, nuốt vào tất cả hô hấp của cô. Nụ hôn của anh, nóng cháy muốn đoạt đi linh hồn của con người. Đường Bạch Dạ đẩy áo sơ mi Hạ Thần Hi ra, tay che phủ lên mềm mại của cô, cách một tầng vải vóc mỏng vỗ về chơi đùa mẫn cảm của cô, chà xát, anh mê luyến như vậy ôm mềm xúc cảm, mê luyến mùi của cô. Nụ hôn nóng rực, dời đi mục tiêu, ngậm dái tai trắng nõn của cô, hút khẽ cắn, theo gáy, vẫn hướng xương quai xanh mà đi. Hạ Thần Hi run rẩy, da thịt mẫn cảm hiện lên đỏ ửng, trên mặt nóng kinh người. Cô biết mình nên cự tuyệt Đường Bạch Dạ, nhưng toàn thân vô lực, ở môi lưỡi của anh, cô trở nên vô lực, chỉ có thể ngâm, thuận theo, đầu óc bị nấu thành một hồ nước. Đường Bạch Dạ ôm lấy Hạ Thần Hi, cho cô ngồi ở trên đùi anh. Nóng rực cứng rắn để ở chỗ mềm mại của cô, không thể chờ đợi được muốn đi vào, hô hấp của hai người càng lúc càng gấp, Hạ Thần Hi toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể vô lực thừa thụ anh xoa, anh khiêu khích. Cô quá ngọt, anh đã mất đi toàn bộ tính nhẫn nại. Chỉ nghĩ tiến quân thần tốc, đi thẳng vào vấn đề. Áo sơ mi bị anh thô bạo xé mở, cúc áo rớt đầy đất, Hạ Thần Hi giận, cầm thú này, đây là đói bao nhiêu ngày. "A..." Đột ngột đau đớn từ hông truyền đến, Hạ Thần Hi hơi hô lên, đã ở sụp đổ bên cạnh tay Đường Bạch Dạ cuống quít rút lui , thắt lưng Hạ Thần Hi có một vết thương rất dài. Cảnh bị côn đánh, máu ứ thành đen, xoa thuốc, lại không thể tan đi. Đường Bạch Dạ vô ý đụng tới, Hạ Thần Hi đau đến toát mồ hôi lạnh. "Rất đau?" Tay Đường Bạch Dạ ở ngang hông cô, làn da Hạ Thần Hi rất trắng, một khối đen này thực sự là nhìn thấy mà giật mình. Lúc này Hạ Thần Hi, quần đùi sớm đã bị cởi ra, áo sơ mi trên người mở rộng, giống như là nửa, lõa , ái muội bị Đường Bạch Dạ ôm ở trước ngực, lấy một loại phi thường không hài hòa, phi thường phương tiện tiến vào ở tư thế ôm. Theo tình hình phục hồi tinh thần lại Đường Bạch Dạ cũng chú ý, vết thương trên người Hạ Thần Hi rất nhiều, lửa giận thoáng qua, lại hóa thành dục hỏa. Hạ Thần Hi xưa nay thanh thuần như tờ giấy trắng, chuyện kia đã trôi qua nhiều năm. Nhưng dù sao cũng là phụ nữ, bị nhìn như vậy, cô cũng không miễn ngượng ngùng, cuống quít kéo áo sơ mi che chính mình. Đường Bạch Dạ hôn vào vết thương của cô, hôn vô cùng ôn nhu. Ngón tay dài lại ở ngang hông tiếp tục xoa bóp, trấn an đau đớn của cô, thường thường xẹt qua quần lót, pha có một loại quyến rũ người.
|