Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 114: Phụ nữ của tôi, cũng dám đánh? (2)
Editor: thanh huyền Mau, ngoan, chuẩn! Trong bóng đêm vắng vẻ, trong cục cảnh sát nghe thấy tiếng xương sườn gãy, âm thanh nhẹ răng rắc. Cục trưởng hoảng sợ, ba người đàn ông còn lại cũng hoảng sợ. Đường Bạch Dạ không ngừng đánh, huy quyền, đập cằm hướng một người đàn ông, đánh rớt mấy cái răng, người ngã ở trên tường, lại trở về, phun ra một cỗ máu loãng. Đường Bạch Dạ một cước giẫm nát trên mặt của anh ta. Ánh mắt lệ khí như ma. "Đường... Đường... Đường tiên sinh..." Cục trưởng sợ đến nói lắp, kinh hồn táng đảm. Hai người kia muốn chạy trốn, lại bị Đường Bạch Dạ một tay nắm lấy, một tay giơ lên, đập hướng ghế dài bên cạnh, một người trong đó chạy ra hướng Hạ Thần Hi. Đường Bạch Dạ chân dài ngăn cản, như rác rưởi đá ra, người nọ trên mặt đất lăn một vòng, đầu đánh vào góc bàn, máu tươi chảy ra. Một người khác sợ đến rút súng ra, vô ý thức tự vệ, bóp cò bắn về phía Đường Bạch Dạ . "Tiểu Lý, bỏ súng xuống!" Nhưng mà, đã không còn kịp rồi. Bên cạnh ánh mắt Hạ Thần Hi trợn tròn, lại thấy bóng dáng Đường Bạch Dạ như quỷ mỵ, cấp tốc đi lên, con dao bổ về phía cổ tay của người kia, anh ta thiếu chút nữa bóp cò, súng lục rơi trên mặt đất, phát ra kêu rên. Đường Bạch Dạ nắm lấy cổ tay của người kia, trở tay, bẻ gãy cổ tay của người kia. Anh ta trong nháy mắt đã bất tỉnh. Cục trưởng, còn có cảnh sát còn lại sợ đến không thể động đậy. Đây là ngang nhiên đánh cảnh sát. Ngang nhiên đánh cảnh sát a. Đường Bạch Dạ cứ như vậy đơn thương độc mã ở cục cảnh sát đánh người giống như mua rau dưa ở chợ, thân thủ rất lợi hại, trong đó một cảnh sát còn cầm súng, thiếu chút nữa bóp cò, đây là tốc độ bưu hãn bao nhiêu. Đường Bạch Dạ giải quyết bốn gã cảnh sát, đứng lên, phất phất tay áo không biết có hay không bụi, như nhìn rác rưởi trên mặt đất, một người té xỉu, ba người khóc gào. Anh không dùng súng, Hạ Thần Hi nhìn thấy bên hông anh có một khẩu súng, không biết vì sao, cô biết tên cây súng lục kia, Desert Eagle, súng lục chi vương, súng lục trung vương giả phong phạm. Nhưng anh không cần, liền dùng loại này tranh đấu. Đánh ra một loại bạo lực kết hợp. Kỳ thực, thế giới đàn ông, nắm tay là vương đạo, súng lục chỉ là công cụ giết người, thực lực chân chính, vĩnh viễn là nắm tay. Tốc độ, mỹ cảm. Đường Bạch Dạ mặc áo sơ xanh da trời, quần dài màu đen, cả người thoạt nhìn rất yuppie, ưu nhã không mất sinh khí, cao to lại không mất lực cảm. Lúc anh động thủ, nhất cử nhất động, đem lực tốt đẹp kết hợp cùng một chỗ. Anh hoàn mỹ nói lên cái gì gọi là bạo lực học mỹ cảm. Thân thủ người này, giống như có thể trở thành đặc công hoặc lính đánh thuê. Lâm Nhiên thổi một tiếng huýt gió, đã nhiều năm không thấy Đường Bạch Dạ động thủ, mấy năm này, anh ta trở nên lười , luôn luôn dùng súng, bên người cũng thường có, cực ít thấy động thủ. Thực sự là đã nghiền. Thực sự, nhìn Đường Bạch Dạ đánh nhau, đó là một loại hưởng thụ thị giác. Cục trưởng lau mồ hôi trên đầu, sợ đến sắc mặt trắng bệch, mà người này lại là Đường Bạch Dạ , ông không thể trêu vào a. Anh ta động một đầu ngón tay, cục cảnh sát giống như con ruồi bị diệt. "Đường tiên sinh, Hạ tiểu thư bị thương hẳn là cần phải xử lý." Cục trưởng đại nhân dù sao thấy qua quen mặt, cuối cùng cũng ổn định lại, lúc này ông chỉ nghĩ làm sao cho đại phật rời khỏi. Không thể trêu vào, còn không trốn sao? Đường Bạch Dạ lạnh lùng đảo qua bọn họ, "Máy theo dõi đêm nay, các người hiểu phải xử lý thế nào.”
|
Chương 115: Phụ nữ của tôi, cũng dám đánh? (3)
Editor: thanh huyền "Hiểu!" Cục trưởng nói, dám không hiểu sao? Đường Bạch Dạ chậm rãi buông tay áo, "Tối nay tôi có tới cục cảnh sát sao?” "Không!" "Tôi đánh người sao?" "Không!" "Bọn họ thế nào bị thương?" "Huấn luyện bị thương." Đường Bạch Dạ giống như rất hài lòng, ôm ngang Hạ Thần Hi lên, lạnh giọng nói, "Cục trưởng, chỉ một lần này, nếu là lại rơi vào tay tôi, tôi khuyên ông việc này cũng đừng làm.” "Dạ, dạ, dạ..." Cục trưởng lau mồ hôi, nhìn Đường Bạch Dạ ôm Hạ Thần Hi ra cửa, cuối cùng cũng ý thức được một việc. Hạ Thần Hi này bọn họ không thể trêu vào. Đường Bạch Dạ không phải muốn kết hôn với Tưởng Tuệ sao? Vì sao cùng Hạ Thần Hi dây dưa không rõ? Đường Bạch Dạ ôm Hạ Thần Hi ra, Lâm Nhiên là người sau người, lúc này mới thầm giật mình, Đường Bạch Dạ lần này là đùa thật , nghe thấy Hạ Thần Hi bị bắt đến cục cảnh sát, anh ta ngựa không dừng vó trở về gấp. Anh ta rất kỳ quái, vì sao anh ta quan tâm Hạ Thần Hi như vậy. Bây giờ nhìn Đường Bạch Dạ vì Hạ Thần Hi mà động thủ, anh liền biết, Đường Bạch Dạ tới là thực sự. Bằng không, long trời lở đất cũng không thể khiến Đường Bạch Dạ động thủ. Đây là chuyện gì đã xảy ra? Anh vậy mà không biết. Đường Bạch Dạ ôm Hạ Thần Hi ra, Hạ bảo bối vẫn đang đứng ở bên ngoài, thấy bọn họ ra, đưa tay nhìn đồng hồ một cái, "Đường tiên sinh, động tác quá chậm." So với bé dự tính thời gian, vượt qua ba phút. Đường Bạch Dạ chợt nhíu mày, Lâm Nhiên kinh ngạc, đứa nhỏ này vậy mà biết bọn họ làm cái gì ở bên trong? Quá thần kỳ đi? Đường Bạch Dạ chững chạc đàng hoàng giải thích, thế nào nhìn đều là một thân sĩ, "Không có ý tứ, lâu lắm không có động thủ, có chút mới lạ ." Hạ Thần Hi ý bảo anh buông cô, Hạ bảo bối tiến lên, trầm mặc ôm lấy Hạ Thần Hi. Mẹ, xin lỗi, bảo bối là chậm một bước, để mẹ chịu khổ. Hạ bảo bối thầm nghĩ, bé vẫn là không đủ mạnh, vẫn là không có năng lực tốt hơn bảo vệ mẹ, nếu như bé là Đường Bạch Dạ , trước tiên tới rồi, sợ rằng không ai có thể thương tổn mẹ. "Mẹ không có việc gì." Hạ Thần Hi nói. Đau lòng xoa khuôn mặt bảo bối. Khuôn mặt bé thật lạnh, xem ra là đứng bên ngoài gió rất lâu. So với việc trên người bị thương, cô càng đau lòng đứa nhỏ hơn. Đường Bạch Dạ để mẹ con họ lên xe, Lâm Nhiên lái xe, "Đi bệnh viện." "Về nhà!" Hạ Thần Hi nói, "Tôi không muốn đi bệnh viện." Đường Bạch Dạ nhíu mày, ánh mắt đảo qua mặt của cô, kỳ thực đều là bị thương ngoài da, không cần phải đi bệnh viện, hơn nửa đêm , cô cũng không thích một người ở trong bệnh viện. Hạ bảo bối nắm tay Hạ Thần Hi, Đường Bạch Dạ nghĩ nghĩ, lái xe đưa bọn họ về nhà trọ cảnh biển. Lâm Nhiên cáo từ trước, Đường Bạch Dạ đưa mẹ con hai bọn họ lên lầu. Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối cũng không có cự tuyệt. Lâm Nhiên nhìn bóng lưng ba người, có một loại cảm giác rất kỳ quái, thế nào nhìn đều là một nhà ba người, rất hòa hợp. Đây là lần đầu tiên Đường Bạch Dạ đến nhà Hạ Thần Hi. Hơn một trăm mét vuông không gian được bố trí vô cùng ấm áp, là sắc điệu ấm áp, thoạt nhìn thật ấm áp, có cảm giác gia đình, một hồi đến, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối liền nhào tới, gào khóc gọi, Đường Bạch Dạ cẩn thận quan sát cái nhà này. Giống như lập tức thích ở đây. Thật ấm áp. Bình hoa trên bàn ăn cắm một bó hoa bách hợp, phòng khách là một bó hoa hồng sâm panh, hai loại hoa không cùng màu sắc đem thêm cho toàn bộ căn phòng vẻ lịch sự tao nhã, thu dọn rất sạch sẽ, thoạt nhìn mẹ con bọn họ rất chú trọng cuộc sống. Hạ bảo bối đến phòng ngủ mở nước, lại cho thêm vào nước một thìa muối ăn.
|
Chương 116: Kí ức mơ hồ của Hạ tiểu thư
Trong phòng khách, Hạ Thần Hi uống nước, Đường Bạch Dạ lấy áo khoác mình ra, ngón tay dài đẩy váy của cô ra, đập vào mắt là một mảnh máu tụ, làn da trắng tích tụ, máu tụ như vậy nhìn vô cùng khủng bố, nhìn thấy mà giật mình. Đường Bạch Dạ nghiêm nghị thoáng qua, lộ sát khí. "Đáng chết!" Hạ Thần Hi kéo vạt áo mình lên, "Không chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ.” "Bọn họ vì sao đối với cô dụng hình?" Hạ Thần Hi nói, "Bức tôi thừa nhận tội công trường Hằng Kim." Đường Bạch Dạ trầm mặc, vô cùng không vui, "Triệu Phong đáng chết!" Hạ bảo bối ra, nói, "Mẹ, mẹ đi tắm, miễn cho trên người lạnh." Hạ Thần Hi nhìn Đường Bạch Dạ một cái, tiến phòng ngủ chính, Đường Bạch Dạ ngồi ở trên sô pha, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, anh đã 30 tiếng đồng hồ không có chợp mắt qua, mệt mỏi rã rời, lúc này chính cần nghỉ ngơi. Hạ bảo bối nói, "Đường tiên sinh, đa tạ ngài tới cứu mẹ cháu.” Mặc dù, Đường Bạch Dạ chưa có tới, bé cũng có thể cứu mẹ, nhưng mà, bé không có cách nào ở trên địa bàn của bọn họ, mà giáo huấn bọn họ một trận, để cho bọn họ làm thương tổn Hạ Thần Hi. Điểm này, Đường Bạch Dạ làm được. Có thù tất báo, là đặc điểm của bọn họ. "Ngồi!" Đường Bạch Dạ nói, kéo bảo bối ngồi bên người, "Chuyện này, chú sẽ cho mẹ cháu một cái công đạo.” "Không cần, sẽ có người đòi công đạo, nhưng không phải chú." Hạ bảo bối nói, ánh mắt lãnh khốc như đao. Nháy mắt tức thệ, lại cười đến ngây thơ chất phác. "Chỉ cần mẹ không có việc gì là được." Hạ bảo bối lại thêm một câu. Đường Bạch Dạ nhìn nhìn Hạ bảo bối một cái, ngẩng đầu nhìn đến cái giá trong phòng khách là ảnh chụp của mẹ con bọn họ, một người cũng có, nhiều là chụp chung, theo Hạ bảo bối một tuổi đến bảy tuổi, hằng năm cũng có. Tư thế giống nhau như đúc. Hạ bảo bối một năm một bộ dáng, càng lúc càng phấn nộn đáng yêu. Hạ Thần Hi vẫn không có thay đổi, luôn luôn gương mặt đó, luôn luôn như vậy. Tươi đẹp mỹ lệ. "Mẹ con các người cảm tình rất tốt." "Đúng vậy, cháu cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cháu chỉ có mẹ, mẹ chỉ có cháu.” Hạ bảo bối nói, "Ở trong lòng chúa, bất luận ai trên đời cũng không quan trọng bằng mẹ.” Đường Bạch Dạ đột nhiên rất hâm mộ tình cảm mẹ con bọn họ, thực sự rất hâm mộ. Từng, anh cũng có mẹ thương yêu, chỉ là thời gian rất ngắn. Sau khi bảy tuổi, anh không còn cảm nhận được tình yêu. Thế giới của anh, tràn đầy cừu hận, phản bội, máu, giết chóc. Lại không có cái khác. Tình cảm đã thành xa xỉ phẩm, anh không hề có. Không ai yêu anh, anh cũng không yêu người khác. "Đường tiên sinh, chú thích mẹ cháu sao?”Yên lặng một hồi, Hạ bảo bối đột nhiên hỏi. Đường Bạch Dạ buồn ngủ, vô ý thức trả lời một câu, "Thích." "Không để ý có sự tồn tại của cháu?" Hạ bảo bối lại hỏi, đã lâu cũng không thấy Đường tiên sinh có một câu nói, Hạ bảo bối kinh ngạc quay đầu lại, này mới phát hiện, Đường Bạch Dạ đã ngủ. Hạ bảo bối, "..." Bé đem chân tay Đường Bạch Dạ để lên, so pha rộng, lại êm, , rất thoải mái, Đường Bạch Dạ ngủ một đêm hẳn là không thành vấn đề, Hạ bảo bối đến trong phòng ngủ lấy một cái chăn ra, đắp lên trên người Đường Bạch Dạ. Hạ Thần Hi ở trong phòng tắm, lau thân thể. Cô không nói với Đường Bạch Dạ , đồn cảnh sát đãi ngộ cô những gì. Bọn họ dùng khăn mặt che miệng mũi của cô, hướng trên mặt cô đảo hồi, cô không thể hô hấp, chỉ có thể dùng miệng hô hấp, nước theo yết hầu vào, đau đến vô cùng khó chịu, đường hô hấp cũng bị nước ngăn chặn.
|
Chương 117: Con muốn cho mẹ đi ngang qua thành phố S
So với chết chìm thảm hại hơn, ngực kịch liệt đau đớn, kịch liệt mắt hoa. Hoảng hốt, cô giống như nhìn thấy rất nhiều hình ảnh nghiền nát. Giống như, cô từng trải qua bức cung như vậy. Mơ hồ không rõ. Kế tiếp là ẩu đả, toàn thế giới đao phủ thủ đoạn, đau đớn cùng cô, thật là một bữa ăn sáng, cho dù là cắt ngang xương cốt, sợ rằng cô cũng sẽ không nhíu mày một chút. Phụ nữ khác nũng nịu, kim đâm một chút cũng kêu nửa ngày. Cô lại chịu được đau đớn. Giống như, đau đớn như vậy, cô trải qua vô số lần, bởi vì thói quen, cho nên nhẫn nhịn được. Cô không có nói cho người nào chính là, nếu là Đường Bạch Dạkhông đến, nếu là lại một lần nữa với cô hành hình, sợ rằng cô không biết sẽ làm ra chuyện gì đến, cô có thể cảm giác được thân thể mình lý vẫn kiềm chế một thứ gì đó sắp phun ra. Máu, bạo lực , nguy hiểm . Đây là cô vẫn liều mạng kiềm chế gì đó, không biết từ lúc nào bắt đầu, không có biện pháp kiềm chế. May mắn, Đường Bạch Dạtới. Đường Bạch Dạ ... Hạ Thần Hi nhìn bóng mình trên mặt nước, trên mặt mệt mỏi rã rời, thẳng đến Hạ bảo bối ở cửa phòng tắm gõ, "Mammy, hai mươi phút , đừng lâu quá." Bé sợ một mình mẹ ở trong phòng tắm nghĩ lung tung, cho nên gõ cửa nhắc nhở. Hạ Thần Hi mỉm cười, "Liền đi ra." Bảo bối nhà cô khi cô khi dễ thì oa oa , khả năng lần đầu tiên nhìn thấy cô chật vật như vậy chắc là không quen. Hạ Thần Hi thay áo ngủ, Hạ bảo bối kêu cô qua, giúp cô sấy tóc, gió nóng nóng thổi da đầu, có một loại thoải mái khôn kể, Hạ Thần Hi hỏi, "Con thế nào cùng Đường Bạch Dạcùng nhau đến đồn cảnh sát, con gọi điện cho anh ta sao?” Hạ bảo bối nói, "Không phải, chúng ta không phải cùng đi , mẹ, đừng hỏi, nói chung, không có việc gì là được." Hạ Thần Hi nhíu mày, bảo bối thế nào xác định không có việc gì . Ngữ khí chắc chắc như thế, có vấn đề. Hạ bảo bối giúp cô sấy khô tóc, thu hồi máy sấy, bé ngồi ở trước mặtHạ Thần Hi, "Mẹ, con bảo đảm, những chuyện tương tự, tuyệt đối sẽ không phát sinh lần thứ hai." "Đứa nhỏ ngốc, đây là chuyện lớn, con tại sao có thể sử lý tốt, không liên quan gì đến con.” Hạ bảo bối lắc lắc đầu, "Đương nhiên cùng con có liên quan, con là con mẹ, đương nhiên muốn bảo đảm mẹ khỏe mạnh, an toàn, vui vẻ, nếu như con làm không được, con thế nào xem như là con trai.” "Nếu như con cùng Đường tiên sinh có rất lớn quyền lực, mẹ bị người khi dễ, con nhất định có thể lập tức mang mẹ trở về." "Con có thể cho toàn thành phố biết, ai muốn bắt nạt mẹ, con sẽ khiến tổ tông người đó phải đứng lên tạ tội." "Nhưng con làm không được." Hạ bảo bối nói xong rất nghiêm túc, "Con đã cho là con đủ mạnh, nhưng phát sinh loại chuyện này, con mới biết, con không đủ năng lực bảo vệ mẹ.” "Hạ Thiên, con rốt cuộc làm sao vậy?" Hạ Thần Hi nhíu mày, giọng điệu Hạ Thiên có chút kỳ quái, cô không hi vọng con trai của cô bởi vì chuyện này có gánh nặng. Hạ bảo bối rầu rĩ không vui, chợt nắm tay, tiểu vũ trụ hừng hực cháy, "Con còn chưa có vợ, mẹ chính là người phụ nữ của con, tại sao có thể để người đàn ông khác ở trước mặt phụ nữ của con có cơ hội thể hiện, cho dù là cha cũng không được.” Hạ Thần Hi, "..." Hạ bảo bối, con đây là có dây thần kinh nào bị làm sao? Hạ Thần Hi mỉm cười, "Bảo bối, mẹ có con, là phúc khí lớn nhất của kiếp này, mẹ không hi vọng con khó vì mẹ, mẹ biết con có chuyện gạt mẹ, mẹ không hỏi vì mẹ tin con.”
|
Chương 118: Con sẽ cố gắng leo lên bảng truy nã
"Mẹ cũng hi vọng con biết một việc, con là đứa nhỏ, con chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, có một số việc, con không làm được, cùng con không quan hệ. Phần cứng chưa đủ cùng phần mềm không quan hệ, hiểu không?" Hạ bảo bối bị nghe cô cười, gật đầu, "Biết." Lúc Hạ Thần Hi chính cảm thấy vui mừng, Hạ bảo bối lại thêm một câu."Con nhất định sẽ cấp tốc đề cao điều kiện, để mẹ đi ngang qua thành phố S, ai dám chọc giận mẹ, con sẽ ném tới Thái Bình Dương." Hạ Thần Hi, "..." Hạ bảo bối nắm tay, dốc lòng, ừ, cứ như vậy ! Hạ Thần Hi lặng yên nghiêng đầu qua một bên, không để ý tới con trai biến thái này. Hạ bảo bối lấy hộp thuốc đến, thoa thuốc cho Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi đột nhiên nghĩ đến nhìn Hạ bảo bối, hỏi, "Đường Bạch Dạtrở về?" "Ở phòng khách đang ngủ." "Con thế nào không để anh ta về nhà ngủ?” "Con còn chưa mời rời khỏi, cha liền ngủ.” Hạ bảo bối một bên vừa thoa thuốc vừa nói, một bên nguyền rủa cục cảnh sát, "Em gái ngươi cảnh sát nhân dân, vậy mà đối với phụ nữ lại xuống tay mạnh như vậy." Trên lưng cùng ngực Hạ Thần Hi, vai, đều là vết thương, tảng lớn tảng lớn ứ máu. Hạ Thần Hi nhớ tới những người kia, đột nhiên cười, "Bảo bối, tin ta, bọn họ so với mẹ thảm hơn." Hạ bảo bối nói, "Đó là phải , Đường tiên sinh đánh nhau kịch liệt là nổi danh bạo lực mỹ, không có cơ hội chứng kiến là lỗi của con." Bé hẳn là theo vào đi thưởng thức biểu diễn . Hạ Thần Hi nheo mắt lại, nghiêng đầu lại hỏi, "Xin hỏi, trên đường nổi danh bạo lực mỹ?" Hạ bảo bối ý thức được mình nói sai, yếu yếu nói, "... Hắc đạo!" Hạ Thần Hi cười đến tươi đẹp, thân thiện, "Lại lần nữa xin hỏi, bảo bối, con vì sao lại biết?" Hạ bảo bối, "... Này, kỳ thực... Cái kia. . ." Hạ Thần Hi lật lật cổ áo, cười đến như là cổ vũ binh sĩ đi phía trước tướng quân chịu chết, "Nói đi, bảo bối, sức lực chịu đựng của mẹ vô cùng mạnh, chẳng sợ con nói cho mẹ biết, con là một phần tử khủng bố, mẹ cũng chịu đựng được." Mắt Hạ bảo bối chuyển chuyển, thế nào nhìn lộ ra một cỗ vị đạo hồ ly. Hạ Thần Hi nói, "Con tốt nhất nói thật, có con trai một ngày hai bữa đi khiêu khích FBI như thế, hủy diệt thế giới với mẹ mà nói cũng không phải đại sự gì.” Hạ bảo bối rất vô tội chớp chớp mắt, không có ý tứ gãi gãi đầu, cười đến rất xấu hổ, Hạ Thần Hi vừa nhìn này thần sắc liền cảm thấy chấn động, thực sự là đủ chấn động người . Lúc Hạ bảo bối lộ ra nụ cười như thế, thông thường tình tiếp tiếp theo so sánh kinh điển. "Mẹ, kỳ thực mẹ thực sự rất thông minh, một lời nói ra nghề nghiệp bảo bối!" "Nghề nghiệp?" Hạ Thần Hi hồi tưởng lời của mình, cô nói cái nghề nghiệp gì sao? Con vị thành niên, có thể có cái nghề nghiệp gì." "Mẹ, mẹ không nên xem thường vị thành niên có được không, hiện tại vị thành niên nhưng lợi hại rất, con chưa là vị thành niên nhưng cũng có thể đánh nhau kịch liệt.”Hạ bảo bối nắm tay, mẹ, không thể kinh bỉ chưa thành người. Hạ bảo bối cắn môi, vô cùng ngại ngùng nhìn mẹ mình, “ Mẹ, kì thực con chỉ là lính đánh thuê nho nhỏ, trên lệnh truy nã quốc tế không có tên của con, vậy nên không có chuyện gì đâu.” "Chỉ là mẹ không cần lo lắng cho con, con nhất định sẽ nỗ lực leo lên, làm rạng rỡ tổ tông ." Hạ bảo bối nắm tay, nói xong dốc lòng, mắt lộ ra tôi rất có chí khí đi lên.
|