Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 104: Đàn ông đố kị là đáng sợ nhất
Editor: thanh huyền Đường Bạch Dạ giận quá hóa cười, nhìn ánh mắt nhìn Hạ Thần Hi như ghét cái gì đó. Tưởng Tuệ ở một bên châm ngòi thổi gió, "Đường, em nói đúng, cô ta là phiến tử (ed k hiểu), cô ta không có nói cho anh biết cô ta có con, co ta chỉ là muốn lừa anh.” "Câm miệng!" Đường Bạch Dạ quát chói tai, "Cô có phải hay không phiến tử, chính tôi sẽ phán đoán, không cần cô nhiều lời!" Tưởng Tuệ không thể tin tưởng mở to hai mắt, Đường Bạch Dạ chợt kéo Hạ Thần Hi qua, cáo từ cũng không có, kéo Hạ Thần Hi rời khỏi, đem cô nhét vào Lamborghini, ánh mắt của anh lãnh lệ giống như có thể đem người bắn chết. Tưởng Tuệ trơ mắt nhìn bọn họ rời khỏi phòng khách yến hội. Đường Bạch Dạ một đường xe, vẫn đem xe dừng ở Tân Giang, anh xuống xe, đi tới bờ sông hóng gió, tính toán tỉnh táo lại, nghe Hạ Thần Hi giải thích, đó là một loại phẫn nộ vô pháp phát tiết. Cô vậy gạt anh! Đứa nhỏ lanh lợi đáng yêu kia, là con trai ruột của cô, cũng không phải em trai. Hạ Thần Hi nhìn bóng lưng của anh, mím môi, xuống xe, bờ sông gió lớn, có chút lạnh, cô mặc lễ phục không có tay, không khỏi cảm thấy ít áo. Đường Bạch Dạ a, Đường Bạch Dạ, anh có biết hay không, Hạ Thiên là con của anh. Đương nhiên, nếu có thể, tôi hi vọng anh vĩnh viễn cũng không cần biết. Bởi vì, tôi biết, có lẽ chuyện của chúng ta là chuyện cũ, chẳng phải hoàn mỹ, tôi cũng không hi vọng, tất cả sẽ mở ra trước mắt, chuyện gì tàn khốc, không thể tiếp thu. Bóng đêm rất trầm, ánh sáng rải rác, có vẻ càng kiềm chế. Hạ Thần Hi đi tới bên người Đường Bạch Dạ, phong cảnh bờ sông, có chút lạnh lẽo, thổi trúng người cảm thấy, tâm thật lạnh. "Tôi lần đầu tiên thấy hai người là trong siêu thị, vì sao bé gọi cô là chị?” Đường Bạch Dạ trầm giọng hỏi. Anh là người rất nhạy bén, đem một màn bọn họ gặp nhau nhớ mãi, có cái gì kì lạ, vì sao, anh nghĩ không ra. Hạ Thần Hi thấy chiêu phá chiêu, "Đường tổng, dù cho bé gọi tôi là chị, anh cũng sẽ cảm thấy chúng tôi là chị em, không ai nghĩ đến, tôi cùng Hạ Thiên sẽ là mẹ con, bởi vì tuổi của tôi, dích thực sẽ không có con trai lớn như vậy.” Cô ở bên ngoài làm việc, mới hơn hai mươi tuổi, ai sẽ nghĩ tới cô có đứa con trai hơn 7 tuổi. "Đường tổng, cũng không phải là tôi có ý định lừa gạt anh.” Hạ Thần Hi chậm rãi nói, "Chúng tôi là mẹ con, người khác thế nào không sao cả, cuộc sống của chúng tôi cũng không cần người ngoài đến tham gia, cho nên là mẹ con, là chị em, người khác cho rằng thế nào, chúng tôi sẽ không quan tâm.” Đường Bạch Dạ cười lạnh, trong lòng đè nén một đoàn lửa giận, gió biển thổi vào cũng không thể tiêu tan, hung ác nham hiểm dọa người. Hạ Thần Hi yêu ghét rõ ràng, dám yêu dám hận, nếu như lý trí này, ai có thể làm cho cô ở tuổi vị thành niên, cam nguyện mạo hiểm nguy hiểm, sinh hạ đứa nhỏ, người đàn ông này lại là hạng người gì, có thể làm cho Hạ Thần Hi ái mộ như vậy. (ảnh chứ ai, vậy cũng thắc mắc) Nếu không có ái mộ, lấy tính tình của cô, tại sao lại sinh hạ đứa nhỏ. Vừa nghĩ tới có người chiếm cứ tâm Hạ Thần Hi, cô yêu người khác, Đường Bạch Dạ nắm tay giống như muốn bóp nát. Lửa giận cùng lòng đố kị, thiêu đốt anh giống như không có lý trí. Đúng vậy, là đố kị! Anh biết, cũng không phải là Hạ Thần Hi lừa gạt anh có đứa nhỏ, mà là, tâm Hạ Thần Hi từng thuộc về người khác. Cô từng thuộc về người đàn ông khác. Anh đố kị, với cha của Hạ Thiên. "Lúc cô sinh Hạ Thiên, đang lúc đi học, lại là vị thành niên, tại sao muốn sinh hạ đứa nhỏ?" Đường Bạch Dạ cảm thấy, anh muốn biết rõ vì sao lại như vậy.
|
Chương 105: Tôi cần người yêu, cũng cần được yêu
Editor: thanh huyền Hạ Thần Hi dựa vào lan can bờ sông, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ký ức trở lại tám năm trước. "Tôi không có bạn bè, không có người thân, có lẽ là bởi vì rất cô đơn đi." Khóe miệng Hạ Thần Hi tươi cười, cô không biết tại sao mình sinh hạ đứa nhỏ, cô chỉ biết là, cô yêu đứa nhỏ. "Không có gì là thuộc về tôi , chỉ có bảo bối, bất kể như thế nào, tôi rất vững tin, chỉ có bảo bối của tôi, bé trời sinh liền thuộc về tôi , là một phần của tôi." "Tôi có thể tín nhiệm bé, yêu bé, tôi sẽ không lo lắng, bảo bối hội từ phía sau lưng cho tôi một đao, tôi sẽ không lo lắng, bảo bối sẽ phản bội tôi." "Bởi vì tôi yêu bé, là một loại bản năng, bé yêu tôi, cũng là một loại bản năng." "Chỉ có chúng tôi đây đó, có thể tương hỗ tín nhiệm, tương hỗ thương yêu, đối với cái gì không có tôi mà nói, đây là rất trân quý ." Đường Bạch Dạ nhíu mày, không hiểu Hạ Thần Hi vì sao lại nói ra như vậy. Cái gì tín nhiệm, cái gì phản bội, anh nghe như lọt vào trong sương mù. Hạ Thần Hi chợt cười, "Có lẽ, thật muốn nói một nguyên nhân, đó chính là tôi cần một người yêu tôi, cũng cần một người bị tôi yêu." "Chỉ đơn giản như vậy!" Đường Bạch Dạ thật sâu nhìn cô, "Cha Hạ Thiên đâu?" Hạ Thần Hi đột nhiên cười thật ngọt ngào, "Đường tiên sinh, đây là việc tư của tôi." Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, phẩy tay áo bỏ đi. Anh mở cửa, ngồi lên xe, nhấn ga, tuyệt tình mà đi, không nhìn Hạ Thần Hi một cái. Hạ Thần Hi biết, anh thật nổi giận . Cô không biết nên nói cái gì, cảm thấy tất cả rối loạn. Dọc theo đường Tân Giang đi hai mươi phút rồi, Hạ bảo bối rất thích buổi tối dắt chó đi dạo, thích ở nhà bọn họ cùng Tiểu Bảo và Tiểu Bối chơi đùa, đột nhiên thấy Hạ Thần Hi không có tinh thần trở về, lấy làm kinh hãi. "Ôi, mẹ, ai chà đạp người?” Hạ bảo bối thổi một tiếng huýt gió, Tiểu Bối hoan hỉ trời địa nhào tới, ôm nữ chủ nhân nói dối. Trong lòng Hạ Thần Hi tất cả trầm trọng tan thành mây khói, tất cả trở nên không quan trọng, nhẹ nhõm như vậy. Chỉ cần nghe thấy tiếng bảo bối, tất cả phiền não sẽ không thấy. Hạ Thần Hi xoa xoa đầu Tiểu Bối, vui vẻ nói, "Bảo bối, Đường Bạch Dạ biết con là con trai mẹ, không phải là em trai.” Hạ bảo bối một chút ngoài ý muốn cũng không có, giống như chuyện bình thường sẽ xảy ra. "Cha phản ứng gì?" "Phản ứng bình thường." Hạ Thần Hi nói, nghĩ đến mặt Đường Bạch Dạ hung ác nham hiểm, không khỏi bật cười. Anh rốt cuộc vì sao sinh khí, cô cũng không phải là rất rõ ràng. Anh thoạt nhìn cũng không ngại cô có con trai, chỉ là anh vẫn đang rất phẫn nộ. Này rất làm người ta khó hiểu. "Cha thật đáng thương." Hạ bảo bối cười hỏi, "Mẹ, mẹ tính toán lúc nào thẳng thắn thì được khoan hồng?” Bé trái lại rất chờ mong cha biết thân phận của bé, sẽ là cái biểu tình gì, nhất định rất đặc sắc. "Nếu như nói cho Đường Bạch Dạ, con là con anh ta, dự đoán anh ta sẽ phát tác bệnh tim.” Hạ Thần Hi cười nói, "Mẹ cũng không tính nói cho anh ta biết,cứ như vậy đi, về sau, hãy nói.” Hạ bảo bối nhún bả vai một cái, bé không sao cả. Mặc dù bé rất thích cha, có thể có mẹ, bé cũng rất thỏa mãn. Hạ bảo bối ngồi ở trên người Tiểu Bảo, cười híp mắt nói, "Đúng rồi, mẹ, nói cho mẹ biết một việc, trường học của con có cũng truyền hình tổ chức chuyên mục nhi đồng đọc sách, con đã báo danh.” "Tùy ý." Hạ Thần Hi nói, "Sẽ quảng bá ra sao?"
|
Chương 106: Gió thổi mưa dông trước cơn bão
Editor: thanh huyền "Đương nhiên!" Hạ bảo bối cười đến ưu nhã mê người như vậy, "Bảo bối nhà người đáng yêu lại thân sĩ như vậy, điều quan trọng nhất là, ăn ảnh a, không quảng bá ra rất đáng tiếc." "Như thế!" "Ha ha ha... Mẹ, con yêu mẹ chết mất." ... Tưởng Tuệ gọi điện thoại cho Đường Bạch Dạ, liên tiếp cũng không thông, Đường Bạch Dạ tắt máy, cô lại gọi cho Lâm Nhiên, còn có mấy người bạn của Đường Bạch Dạ, kết quả không ai biết Đường Bạch Dạ đi đâu. Anh có thể trong nhà Hạ Thần Hi hay không? Tưởng Tuệ lắc lắc đầu, "Không có khả năng, anh không có khả năng đi , cô hiểu biết Đường, anh nhất định hận chết Hạ Thần Hi lừa gạt, sao có thể nhanh như vậy tha thứ cô." Cô ở nhà lo sợ bất an, Tưởng thị trưởng hỏi cô tình huống, Tưởng Tuệ trả lời không yên lòng được. Tưởng thị trưởng nói, "Con gái à, đàn ông cần nhất là không gian, con đừng trói chặt.” "Cha, cha rốt cuộc giúp đỡ ai, con trói chặt sao?” Tưởng Tuệ nói xong vô cùng ủy khuất, "Đường phong lưu hoa tâm như vậy, căn bản không đem con để vào mắt, cha xem anh ấy có nhiều phụ nữ như vậy." Tưởng thị trưởng mở báo chí ra, không nói lời nào. Tưởng Tuệ làm nũng kéo Tưởng thị trưởng, "Cha, cha nói một chút đi, anh ấy nhất định sẽ nghe lời cha.” "Hồ nháo!" Tưởng thị trưởng nói, "Chuyện con cùng Bạch Dạ, thế nào muốn cha can thiệp, còn ra thể thống gì, để Bạch Dạ biết, sẽ nghĩ con nói bên tai cha, sẽ càng không vui.” Tưởng Tuệ giậm chân, "Cha!" "Con gái ngoan, con để hết dụng tâm bên cạnh nó là được.” "Tâm tư của con ở bên cạnh anh ấy, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Còn muốn thế nào?" Tưởng Tuệ nói xong càng ủy khuất, "Nhưng anh ấy vì sao không yêu con, con có nhan sắc, tính cách cũng rộng rãi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, vì sao anh ấy không yêu con." Tưởng thị trưởng thấy con gái như vậy, cũng là đau lòng, nhưng đàn ông có mấy người không hoa tâm, ông thấy nhiều lắm, cũng lười nói. "Con biết rõ, con còn muốn gả cho nó, lúc trước cha đề nghị con gả cho tam Đường thiếu gia thật tốt, đứa bé kia càng ổn trọng." "Cha!" Tưởng Tuệ giận, "Con thích Đường Bạch Dạ, sẽ phải là Đường Bạch Dạ, cha giúp con nói một chút thôi.” "Cha con không dạy nổi người này.”Tưởng thị trưởng bất đắc dĩ nói. Tưởng Tuệ không nghe theo, "Cha, hạnh phúc con gái quan trọng, hay là mặt mũi cha quan trọng?” Tưởng thị trưởng thấy cô lại muốn khóc, chỉ có thể buông tay, "Được rồi, được rồi, lúc rảnh rỗi ta sẽ cùng nó ăn một bữa cơm, nói chuyện vấn đề của hai đứa, hôn lễ tháng sau cử hành, con cũng đừng lo lắng." "Vị trí Đường thiếu phu nhân, nhất định là của con.” "Con gái ngoan, đừng khóc." Tưởng Tuệ ôm cánh tay Tưởng thị trưởng, "Cảm ơn cha." "Con a, thực sự là khắc tinh của cha.” Đường Bạch Dạ liên tiếp mấy ngày không có xuất hiện, ngược lại là tin tức anh và Tưởng Tuệ sắp kết hôn truyền càng lúc càng lợi hại, Hạ Thần Hi thầm nghĩ, nếu nói là Đường Bạch Dạ với cô có chút ý tứ, muốn đạt được cô. Bây giờ nghe thấy cô có đứa nhỏ, dự đoán cũng là chặt đứt ý niệm. Kể từ đó cũng tốt, miễn cho ai thương tổn. Tiết Giai Vân vô ý oán giận, Lâm Nhiên cùng Đường Bạch Dạ đến New York công tác, thật nhàm chán, Hạ Thần Hi thế mới biết, là Đường Bạch Dạ đi nước Mỹ, cũng không ở trong nước. Ngày này, thành phố S phát sinh một đại sự. Công trường Hằng Kim lại xảy ra chuyện, tầng 37 lại một lần nữa sụp xuống, cùng ba tám tầng sụp xuống, chết và bị thương nhiều công nhân, tin tức ùn ùn truyền đến, cấp tốc lan tràn toàn bộ giới kiến trúc. Chủ kỹ sư Triệu Phong trốn tránh trách nhiệm, đem trách nhiệm toàn bộ giao cho Hạ Thần Hi.
|
Chương 107: Hạ Thần Hi bị đưa vào sở tạm giam
Editor: thanh huyền Bởi vì tầng 37 là căn cứ bản thiết kế của Hạ Thần Hi tiến hành tu bổ, xảy ra vấn đề, đương nhiên là Hạ Thần Hi phụ trách. Cảnh sát đến đưa Hạ Thần Hi đi, mang đến sở tạm giữ. Lúc thẩm vấn Hạ Thần Hi, cô hết sức kinh ngạc, cô lần cuối cùng đến công trường Hằng Kim kiểm tra lúc, tầng trệt còn tốt, thế nào đột nhiên sụp xuống ? Trần Dương giận, lập tức phái Chu Phóng cùng Trần Khiết, Tiết Giai Vân thành một đội, chuyên môn tiến hành điều tra đối với sự việc lần này, kiểm tra nguyên nhân sự cố, lại bị cảnh sát cản trở, không cho phép bọn họ nhúng tay. Công trình bên này phái kỹ sư có kinh nghiệm hơn tiến hành điều tra đối với sự việc lần này. Hạ Thần Hi bị giam ở cảnh - xét cục. Trần Dương cùng Trần Bình tự mình đi nộp tiền bảo lãnh, lại bị chặn trở về, không cho phép nộp tiền bảo lãnh. Thậm chí ngay cả mặt cũng không thấy. Trần Dương cả giận nói, "Này không hợp lý, tuyệt đối không hợp lý, công trình xảy ra vấn đề, sao có thể chỉ có Thần Hi phụ trách? Lại nói, tôi tin Thần Hi, Trần Bình, lập tức đi tra một chút, rốt cuộc chuyện gì xảy ra." Trần Bình gật đầu, Hằng Kim sụp xuống chuyện này, hiển nhiên có vấn đề. Triệu Phong là chủ kỹ sư, vậy mà bình yên vô sự, Hạ Thần Hi lại bị tạm giữ sở, điều đó không có khả năng. "Anh, nếu không cùng Tưởng Tuệ gọi điện thoại, cha cô ta là thị trưởng, cô ta hẳn là có biện pháp." Trần Bình chỉ có thể nói như vậy, vô luận như thế nào, trước đưa người ra đến lại nói, sở tạm giữ thành phố S cũng không có cái gì tốt. Trần Dương gật đầu, gọi điện thoại cho Tưởng Tuệ, nói rõ ý đồ, mặc dù hi vọng xa vời, anh còn là hi vọng Tưởng Tuệ có thể giúp anh giúp một tay. Tưởng Tuệ nói, "Trần tổng, không phải tôi không muốn giúp, Hằng Kim chuyện này, chính phủ áp lực rất lớn, vô cùng coi trọng, sợ rằng tạm thời không thể nộp tiền bảo lãnh, xin lỗi, tôi không thể giúp được." Trần Dương biết, cầu Tưởng Tuệ hi vọng rất nhỏ, nhưng vẫn đang hi vọng cô không như vậy, không ngờ, phụ nữ tức giận, quả thực có thể thấy chết không cứu. Hạ Thần Hi ở lại sở tạm giữ một ngày, là cô phải chịu khổ một ngày. Tưởng Tuệ cúp điện thoại, vừa lúc Triệu Phong đến tìm cô, Tưởng Tuệ cùng anh ta đến thư phòng nói chuyện, thần sắc Triệu Phong không tốt, "Tiểu Tuệ, lần này em nhất định phải giúp, báo cáo tầng 37 Đường thị cùng WPL lưu, Đường thị bên này, anh sẽ nghĩ biện pháp sửa chữa xóa đi, WPL em phải nghĩ biện pháp." Tưởng Tuệ nói, "Anh yên tâm, Hạ Thần Hi chỉ là giao báo cáo mà thôi, thiết kế là nói cho các người biết , công ty không có lưu, báo cáo là một chuyện, thiết kế án là một chuyện, không thể đánh đồng, chỉ cần có khẩu cung, cô ta ít nhất ngồi tù năm năm." "Chuyện này sợ rằng thực sự phiền toái, anh không ngờ sẽ chết người." Triệu Phong khổ não nói, "Anh vốn chỉ nghĩ chế tạo một chút phiền phức, để Hạ Thần Hi tới một lần nữa, tìm cơ hội hại cô ta, không ngờ hại chết người khác." Tưởng Tuệ lạnh lùng cười, "Làm đại sự giả, không câu nệ tiểu tiết, chuyện này anh làm tốt lắm, cục công an là địa bàn của bác, thế nào để Hạ Thần Hi câm miệng, bác ấy biết phải làm sao." "Tiểu Tuệ, em thực sự tính toán giết người?” Triệu Phong không xác định hỏi, "Có phải quá độc ác hay không, hai người lại không có thâm cừu đại hận." "Chúng ta hận lớn, chiếu lời của tôi đi làm." Tưởng Tuệ trầm giọng nói, “Cha tôi là thị trưởng, bác của anh cùng cha anh cũng có địa vị trong giới chính trị, ai có thể thấy chúng ta thế nào.” "Anh hiểu được, tuyệt đối sẽ không để Hạ Thần Hi có cơ hội ra." Triệu Phong hạ quyết tâm, không đầy một lát liền cáo từ. Tưởng Tuệ đứng ở trước cửa sổ, nhìn xe của anh ta rời đi, lạnh lùng cười.
|
Chương 108: Hạ bảo bối bạo phát
Editor: thanh huyền "Hạ Thần Hi, cô nghĩ cùng tôi đấu, nằm mơ, tôi để cô chết như thế nào cũng không biết." Ánh trăng lạnh lẽo bao phủ lên gương mặt người phụ nữ, mang theo một tầng hung ác nham hiểm, như nữ quỷ lấy mạng. Hạ bảo bối ở nhà biết tin tức Hạ Thần Hi bị giam vào buổi tối, lúc Trần Dương không có biện pháp nộp tiền bảo lãnh Hạ Thần Hi, Hạ bảo bối liền biết, việc này sau lưng có người giật dây, có người cố ý hãm hại mẹ bé. Mẹ bé, bé sẽ giải cứu.. Hạ bảo bối ngồi trước máy vi tính, liên tiếp lãnh đạo kênh vương bài lính đánh thuê, trầm giọng hỏi, "Có người ở thành phố S hay không?" Lục Trăn thổi một tiếng huýt gió, "Bảo bối, cậu có phiền toái? Tiêu Tề nhanh như vậy tìm tới cửa?" Hạ bảo bối không có tính nhẫn nại, "Tôi hỏi các người, có người ở thành phố S hay không?” Lục Trăn vừa nghe giọng điệu này của Hạ bảo bối, biết có chuyện phát sinh, khẽ nói, "Có một đội nhân mã, người không nhiều. Những người này của chúng ta, cũng không ở thành phố S.” "Có bao nhiêu người?" Hạ bảo bối hỏi. Vân nói, "Thế lực của chúng ta không ở thành phố S, không nhiều, muốn xem làm chuyện gì.” "Ở cục cảnh sát, có người hay không?” Lục Trăn vừa nghe thật hưng phấn , "Ô kìa, muốn gì ở cục cảnh sát, cảnh sát Đông Nam Á cùng cảnh sát giao thông một cấp bậc, kia phải dùng tới người nào a, tùy tiện phái một người đơn thương độc mã cũng có thể bình bọn họ." Hạ bảo bối không nói thêm gì nữa, lấy máy tính của chính mình ra, gõ một chuỗi kí tự, xuất hiện một mạng lưới thế giới, tìm được vị trí cụ thể của Triệu Phong. "Liên hệ bọn họ, để cho bọn họ đến tiểu khu nhà trọ cảnh biển số hai chờ tôi." "Biết." Lục Trăn hỏi, "Bảo bối, đã xảy ra chuyện gì? Quá tốn đi, bị đồn cảnh sát tới tìm phiền phức, thật là tổn hại khí thế lính đánh thuê chúng ta.” "Tối nay, tối nay không mang người của tôi đi, tôi phá đồn cảnh sát.” Hạ bảo bối tắt máy vi tính, thay một cái áo gió màu đen, đúng thời gian ra cửa, đứng trước cửa chính nhà trọ cảnh biển số hai, có bốn chiếc limousine chống đạn đang chờ, Hạ bảo bối đi đến trước một cái xe. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn lại lãnh ngạnh. "Tiểu bằng hữu, cháu đi chỗ khác chơi đi.” Nam nhân anh tuấn nói, "Anh đang đợi người." Hạ bảo bối cầm lấy máy tính, mở cửa xe, ngồi vào trong xe, chỗ ngồi phía sau chỉ có một người đàn ông, tức giận nói, "Tiểu bàng hữ nhà ai, không biết lễ phép như thế, lăn xuống đi, nếu không lão tử một bắn chết ngươi!" Người đàn ông anh tuấn phía trước nói, "Tiểu bằng hữu, này không thể đùa, nên đi xuống." Hạ bảo bối nguy hiểm nheo mắt lại, chợt hạ giọng, "Tôi là Hạ Thiên!" Toàn xe ba người đàn ông sửng sốt , bao gồm người đàn ông ngồi chỗ tài xế ngồi nam nhân, toàn bộ kinh ngạc quay đầu lại. "Hạ... Hạ..." Đây là âm thanh của Hạ bảo bối, "Hạ Thiên, Hạ Thiên." Toàn xe kinh ngạc trừng lớn mắt, giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu, ba giây đồng hồ sau, đồng thời cúi đầu, Hạ Thiên thấy bọn họ muốn cúi chào mình, không thèm để ý. "Còn muốn tế tôi sao?" Gương mặt người đàn ông khóc tang gương mặt, "Tiểu chủ nhân, tôi có thể yêu cầu miễn tội chết vừa rồi không?” Hạ Thiên hừ lạnh một tiếng, khí phách văng khắp nơi, "Lái xe!" "Dạ!" Hạ bảo bối trầm giọng nói, "Đi khu biệt thự." "Dạ!" Bốn cỗ xe chống đạn, cấp tốc hướng đại lộ đi. Người đàn ông anh tuấn tự giới thiệu, "Tiểu chủ nhân, tôi kêu Liễu An, người phụ trách vương bài lính đánh thuê thành phố S, phía trước vị này chính là Lý Cường, phía sau là Lý Hổ, xin hỏi, muốn chúng ta làm cái gì?"
|