Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 204: Cha con nhận nhau (2)
Chỉ là, không nói, cũng không đại biểu, bọn họ không biết. Cho nên, Thái Gia nói ra những lời này, mọi người đều lấy vẻ mặt Hạ tiểu thư cô không muốn giải thích, chúng tôi sẽ hiểu biểu tình Hạ Thần Hi. Hạ Thần Hi, "..." Thời đại này, não tàn thật tình thương không dậy nổi. Nhưng mà, bọn họ không nói thêm gì, cũng không hỏi cô cùng Đường Bạch Dạ bát quái, tâm thần Hạ Thần Hi không ổn định, mãi cho đến tan tầm, không nhận được điện thoại của Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi nghĩ thầm, có lẽ, anh ta có chuyện gì đó. Có thể trốn liền trốn. Ai biết, rời khỏi đại lâu muốn đi đã nhìn thấy Đường Bạch Dạ bên cạnh Lamborghini kia, mọi người trăm phần trăm quay đầu lại, hơn nữa ngoài trăm dặm cũng nghe thấy tiếng xe. Cô nghĩ không chú ý cũng khó. "Lên xe!" Hạ Thần Hi không nói nhiều, lên xe. Xe hướng phương hướng nhà trọ cảnh biển, không đầy một lát lên đại lộ Tân Giang, Đường Bạch Dạ tìm một xe vị ngừng xe, "Chúng ta nói một chút." Hạ Thần Hi không dị nghị, sớm tới chậm cũng là tới, nói liền nói đi. Hai người dọc theo đại lộ Tân Giang, một trước một sau, Đường Bạch Dạ phía trước, Hạ Thần Hi ở phía sau, cô phát hiện ra, tâm tình Đường Bạch Dạ không thoải mái, Hạ Thần Hi nghĩ ngợi lung tung. Chẳng lẽ báo cáo giám định ADN nói bọn họ không phải cha con sao? Đại lộ Tân Giang tới gần bờ sông, rất nhiều du thuyền, có tư nhân , cũng có công ty , mắt Hạ Thần Hi nhìn thấy một chiếc viết ký hiệu Đường thị thuyền chở dầu, là cả du thuyền xa hoa, phát triển . Ở thành phố S, quả nhiên đi chỗ nào cũng có thể thấy Đường thị. "Tôi đã nhận được báo cáo giám định ADN.”Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, lạnh lùng nheo mắt lại, "Bảo bối đích xác là con trai tôi.” Trong lòng Hạ Thần Hi biết rõ ràng, cho nên, cô vẫn cúi đầu, chờ Đường Bạch Dạ nói những lời này, bày ra một bộ dạng kinh ngạc, biểu tình khiếp sợ, rất thật, giống như cô cũng là lần đầu tiên nghe được tin tức như thế. "Anh nói là... Thật vậy chăng?" Hạ Thần Hi có chút bội phục tài năng diễn xuất của mình, đương nhiên, cô cũng là chột dạ , cho nên, rất nhanh chóng mở mắt, cô không dám cùng Đường Bạch Dạ đối diện, sợ anh nhìn ra đầu mối, cô không biết giải thích chuyện tám năm trước như thế nào. Đơn giản, toàn bộ giao cho mất trí nhớ. "Hết sức chính xác." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Hạ Thần Hi, cô nợ tôi một lời giải thích." "Tôi không chỉ một lần nói với anh, tôi không nhớ tám năm trước xảy ra chuyện gì.” Hạ Thần Hi nói, "Có lẽ, chúng ta tới cùng một quán bar, vừa lúc lại uống say, cho nên..." "Anh cho tôi là người qua đường, tôi cũng coi anh là người qua đường." "Nói chung, mặc kệ thế nào, tôi là không nhớ anh, anh cũng không nhớ tôi.” Đường Bạch Dạ cấp tốc cắt ngang lời của cô, "Không có khả năng!" Anh và phụ nữ xưa nay phòng hộ vô cùng tốt, không có khả năng có đứa nhỏ bên ngoài. Thứ nhất, anh không mong đợi đứa nhỏ, thứ hai, anh biết, Đường lão cũng nhận con của anh, cho dù có đứa nhỏ, cũng sẽ bị làm hỏng, giống như năm đó Lâm Tình, cho nên, anh muốn phòng ngừa tất cả ngoài ý muốn. Hạ Thần Hi lý do, căn bản đứng không vững. "Đường tổng, anh có thể có nghe qua một chuyện xưa." Hạ Thần Hi nói, "Có một ngày ở sân bay mưa to, máy bay đến quá trễ, hành khách đều phải ở sân bay qua đêm, bởi quá tịch mịch, một nam một nữ ở cùng một chỗ, hai người một đêm tham hoan." "Ngày hôm sau, bọn họ lên phi cơ, gật đầu mà qua, không biết. Nhân sinh có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, anh có lẽ không nhớ ra được có bao nhiêu lần có chuyện ngoài ý muốn như vậy, tôi cũng không nhớ nổi.” "Đã xảy ra, nhìn kết quả tốt, quá trình thế nào, lại có cái gì quan trọng."
|
Chương 205: Cha con nhận nhau (3)
"Anh biết bảo bối là con trai của anh, như vậy là đủ rồi.” Đường Bạch Dạ trầm giọng nhìn Hạ Thần Hi, "Tôi cảm thấy cô có cái gì che giấu tôi.” "Đường tiên sinh, tôi lấy nhân cách thề, tôi tuyệt đối không có." Đường Bạch Dạ cười nhạo, "Cô có nhân cách sao?” "Tôi lấy người của Đường Bạch Dạ cách thề?" "Này càng khôi hài, tôi không xác định tôi có nhân cách loại xa xỉ này, cô xác định sao?” Đường Bạch Dạ lạnh lùng hỏi. Hạ Thần Hi, "..." Cô thất bại, quên đi, Đường Bạch Dạ này mở miệng, cô cũng không phải lần đầu tiên thấy được. "Vậy anh rốt cuộc náo cái gì?” Hạ Thần Hi hỏi, "Tôi cái gì cũng không có biện pháp nói cho anh biết." "Cô vì sao mất trí nhớ ?" "Không biết, tôi ở bệnh viện tỉnh lại liền mất trí nhớ ." Hạ Thần Hi không muốn nói chuyện đã qua, là tiềm thức không muốn nói, cho nên nói dối, cô không thể nói cô tẩy não, cái kỹ thuật này, toàn cầu không có mấy người có. Nếu nói là chính cô tự mình rửa não, Đường Bạch Dạ nhất định sẽ hoài nghi. Đường Bạch Dạ muốn biết chuyện năm đó, trừ Hạ Thần Hi, không ai có thể nói cho anh biết, anh cấp thiết muốn biết, đứa nhỏ rốt cuộc thế nào tới. Anh thậm chí chờ mong, tám năm trước, anh và Hạ Thần Hi là một hồi mỹ lệ ngoài ý muốn. Như cô nói, một hồi mỹ lệ ngoài ý muốn. Sau tám năm, có một đóa hoa đẹp. Mặt trời chiều, tia sáng u ám. Gió đêm thổi bay tóc Hạ Thần Hi, có một loại phiêu dật phù phiếm. Đường Bạch Dạ lập tức cảm thấy tâm phiền ý loạn. "Hạ Thần Hi, nếu như tôi phát hiện, có một ngày cô gạt tôi, đừng trách tôi trở mặt!" Đường Bạch Dạ từng chữ nói, chui vào trong lòng Hạ Thần Hi, cô cảm giác được đau đớn, không biết nguyên nhân đau đớn. Hai người trở lại nhà trọ cảnh biển số hai, Hạ bảo bối không có dắt chó đi dạo, Đường Bạch Dạ cầm báo cáo giám định ADN, anh chưa cùng Hạ bảo bối gặp mặt, tự nhiên theo Hạ Thần Hi về nhà, vừa mới vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Tất cả hung ác nham hiểm, tâm phiền ý loạn, lập tức, tan thành mây khói. Cảm giác này giống như trở về nhà. Anh vẫn chờ đợi, một ngôi nhà chân chính. Anh, vợ của anh, con anh, bây giờ, tất cả đều viên mãn . Mặc dù, viên mãn này mang theo một tầng băng mỏng. Đường Bạch Dạ đột nhiên đố kị Hạ Thần Hi, cô chiếm lấy con trai nhiều năm như vậy, con trai đáng yêu như thế, lanh lợi như thế, tri kỷ như thế, hiếu thuận như thế, anh lại vắng mặt tám năm, thành vô cùng tiếc nuối. "Mẹ, Đường tiên sinh, các người đã trở về." Thanh âm Bảo bối tràn ngập vui sướng, có cha có mẹ có cảm giác gia đình, Đường Bạch Dạ lập tức cảm thấy, trong lòng vui vẻ. "Con đang làm cái gì?" "Còn canh sò, món cuối cùng." Hạ bảo bối nói, thấy Đường Bạch Dạ nhìn bé không chuyển mắt, Hạ bảo bối xấu hổ che mặt, "Đường tiên sinh, chẳng lẽ chú mới phát hiện cháu nhìn rất mỹ lệ sao?" "Cháu vẫn rất mỹ lệ." Đường Bạch Dạ nói. Hạ Thần Hi lặng yên đem đầu xoay đến bên cạnh, đối thoại này thật sự là không dinh dưỡng. Hạ bảo bối gãi gãi đầu, Hạ Thần Hi đi phòng ngủ thay quần áo, đem không gian cho cha con ha người, tay Đường Bạch Dạ vẫy vẫy, Hạ bảo bối khôn ngoan đi tới, Đường Bạch Dạ đột nhiên ôm bé, Hạ bảo bối mới bảy tuổi, phấn phấn nộn nộn, thân thể còn có một luồng hương sữa. Mềm mại hơn so với phụ nữ đều khiến anh thương tiếc. Đây chính là con trai anh. Con Đường Bạch Dạ. "Con thật là con của cha." Đường Bạch Dạ nói, Hạ bảo bối đã sớm biết, nghe thấy xác định, vẫn là thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ chuyện gì, có thứ gì xác định, là chuyện tốt.
|
Chương 206: Cha con nhận nhau (4)
"Con thật là con của cha.” Đường Bạch Dạ nói, Hạ bảo bối đã sớm biết, nghe thấy xác định, vẫn là thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ chuyện gì, có thứ gì xác định, là chuyện tốt. Hạ bảo bối nói, "Báo cáo đã có?" Đường Bạch Dạ gật đầu, Hạ bảo bối cũng không nói gì, chỉ là tùy ý Đường Bạch Dạ ôm. Anh vẫn cảm thấy, trên đời cô độc một người không có gì không tốt, không cần lo lắng cho ai, không cần nhớ mong ai, không cần có nhược điểm, sống chết không người quan tâm, bây giờ mới cảm thấy, có một người thuộc về mình, tốt đẹp bao nhiêu. Anh không thích đứa nhỏ, thậm chí ghét đứa nhỏ, thậm chí cảm thấy anh nếu có đứa nhỏ, đứa nhỏ nhất định sẽ bất hạnh. Bây giờ có Hạ bảo bối mới biết, có đứa nhỏ tồn tại tốt đẹp như thế. Đây là thượng thiên ban lễ vật tốt nhất cho anh. Anh cho rằng sau khi hai tay anh nuộm đầy máu, đã bị thượng đế vứt bỏ, nhưng mà, thượng đế vẫn chiếu cố anh, cho anh lễ bổng như vậy. "Bảo bối..." Hạ bảo bối không quen loại cảnh quá ôn nhu cảnh này, vỗ vỗ vai Đường Bạch Dạ, "Là cha con là được, cha hẳn là cảm tạ trời đất, có con trai thập toàn thập mỹ như vậy tới hiếu thuận với cha.” Đường Bạch Dạ hiển nhiên cũng không quen quá ôn nhu, một tay nâng cái ót bé lên, “Con trai ngoan, nhớ sau này hiếu thuận cha.” "Tuân mệnh, cha đại nhân." Hạ bảo bối cấp tốc đổi giọng. Đường Bạch Dạ cảm thấy, hoa tươi khắp thế giới nở rộ ở trước mắt, lại thông qua một tiếng cha này. Hạ Thần Hi thay đổi quần áo ở nhà ra, Hạ bảo bối đột nhiên nhảy tới, "Ô kìa, canh..." Bé cấp tốc xoay tiến phòng bếp, Hạ Thần Hi thay đổi quần áo ở nhà màu vàng nhạt, tóc buộc cao, thoạt nhìn rất có tinh thần, thanh xuân, Đường Bạch Dạ chỉ Hạ bảo bối vào phòng bếp, "Cô chính là ngược đã bảo bối của tôi như thế?” Hạ Thần Hi ngồi xuống, cầm lấy một quyển tạp chí nhìn, "Lúc tôi sinh bé, thiếu chút nữa chết trên bàn mổ, để bé hầu hạ thì thế nào?” "Tôi bồi dưỡng một đứa con trai không dễ dàng, đương nhiên muốn kiếm đủ." Hạ bảo bối cấp tốc cho thấy thật tình, "Mẹ, con nhất định hầu hạ mẹ đến một trăm tuổi." Hạ Thần Hi mở tạp chí ra, trả lời một câu, "Nhìn con biểu hiện.” "Hiểu biết." Đường Bạch Dạ lạnh lùng nhìn người phụ nữ không làm gì ở trên sô pha, “Cô thực sự là tốt số, còn có, cô đáng chết giấu giếm tôi nhiều năm như vậy, Hạ Thần Hi, tôi thật hẳn là nên bóp chết cô." Hạ Thần Hi ngẩng đầu, sắc mặt yên lặng nhìn Đường Bạch Dạ, "Kỳ thực, là anh tốt số." Đường Bạch Dạ nhíu mày, Hạ Thần Hi nói, "Tôi cho anh một khoản sổ sách, tôi hầu hạ bé đến bảy tuổi, mỗi ngày sợ té, một phen nước tiểu lôi kéo, thật vất vả bé có thể hầu hạ tôi , chờ bé mười lăm mười sáu tuổi, dự đoán hầu hạ phụ nữ của bé đi.” Đường Bạch Dạ cấp tốc bắt được một trọng điểm, "Nói như vậy tôi buôn bán lời, tôi lượm một tiện nghi của người cha, không cần hầu hạ bé, đổi được bé hầu hạ tôi?” Hạ Thần Hi, "... Đường tổng, mạng anh thật tốt a." "Hạ Thần Hi!" Đường Bạch Dạ đột nhiên rống, "Cô đây là vặn vẹo logic, vặn vẹo chuyện cô giấu tôi nhiều năm như vậy.” Hạ Thần Hi vô cùng bình tĩnh, "Tôi thật là vì bồi dưỡng bé tốt số mà giấu giếm, anh hẳn là nên cảm tạ tôi, anh cũng không biết hầu hạ trẻ con vất vả thế nào." Đường Bạch Dạ chỉ cảm thấy huyệt thái dương thình thịch nhảy, có một loại cảm giác muốn bóp chết Hạ Thần Hi. Cái logicgì, lại bị cô vặn vẹo thành như vậy. "Anh không đồng ý a?" Hạ Thần Hi cất giọng, "Bảo bối, mẹ nói đúng hay không?" Hạ bảo bối nói, "Mẹ nói cái gì sẽ là chân lý." Hạ Thần Hi cười híp mắt nhìn Đường Bạch Dạ,, "Trông, con trai của anh hiểu chuyện hơn.”
|
Chương 207: Cha con nhận nhau (5)
Ngụ ý, Đường tổng, anh thực sự là quá không hiểu chuyện. Đường Bạch Dạ, "..." Hạ bảo bối bưng một chén canh lớn ra, "Cha, mẹ, ăn cơm." Hạ bảo bối làm một bữa cơm rất phong phú, giống như biết Đường Bạch Dạ muốn tới, sườn xào chua ngọt, bò sốt cay, cá hấp, thịt om tôm hùm, hẹ xào trứng, tỏi xào rau muống, canh sò củ cải. "Con mấy tuổi bắt đầu làm cơm, tay nghề tốt như vậy." Đường Bạch Dạ hỏi. Hạ bảo bối cười nói, "Năm tuổi." Đường Bạch Dạ lại một lần nữa lấy ánh mắt cô là người sao nhìn Hạ Thần Hi? Hạ Thần Hi một điểm chột dạ cảm giác cũng không có, Hạ bảo bối nói, "Mẹ nấu quá khó ăn, vì tự cấp tự túc, con chỉ chính mình động thủ, bên cạnh hàng xóm là người Trung Quốc, chị ấy thích làm món Trung Quốc, con ở một bên nhìn học." "Hạ Thần Hi, cô tại sao không đi học?" "Muốn tôi học tập, bận quá ." Hạ Thần Hi nói, đột nhiên nói một câu, "Đường tổng, nếu đau lòng con trai của anh, anh tới làm cơm a.” Đường tổng cấp tốc cúi đầu ăn cơm, "Cô cho tôi không nói gì." Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối song song khinh bỉ Đường tổng giám đốc. Đường nhị thiếu trọng thương, hôn mê hai ngày tỉnh, Đường lão quả thực kiêng dè lời Đường Bạch Dạ, không có báo cảnh sát xử lý, Đường đại thiếu lại một lần nữa ngồi trở lại vị trí Đường thị tổng giám đốc, Đường Thành Nam vừa tỉnh, Đường lão cũng biết là ai đả thương. Vừa nghĩ tới là Hạ Thần Hi, lại nghĩ đến quan hệ của bọn họ, Đường lão sôi gan. Đường Bạch Dạ vì Hạ Thần Hi, không tiếc cùng Đường lão đối nghịch, chuyện này chỉ có thể không giải quyết được gì, Đường lão thầm hận trong lòng, chỉ có thể chờ Đường Thành Nam khôi phục, cùng Tưởng thị trưởng cho tạo áp lực, hiện nay trọng yếu nhất là hôn lễ Đường Bạch Dạ cùng Tưởng Tuệ. Hôn lễ Đường Bạch Dạ cùng Tưởng Tuệ ngày cũng ngày càng tới gần, chuyên đề truyền thông bay đầy trời, toàn bộ trang báo là tin tức bọn họ sắp kết hôn, kí giả thu xếp phỏng vấn Tưởng Tuệ, cũng nói được lời thề son sắt. Bọn họ nhất định sẽ kết hôn. Ký giả muốn phỏng vấn Đường Bạch Dạ, lại bị bộ phận quan hệ xã hội Đường thị chặn trở lại, Đường tổng không tiếp thụ bất luận cái gì về phỏng vấn kết hôn, hôn nhân này, chỉ có tân nương một mưu cầu danh lợi, tân lang này lại không nói gì. Cẩn thận phát hiện, Đường tổng gần đây an phận rất nhiều. Trước đây luôn luôn ba ngày hai lần lên đầu tạp chí, một tuần ít nhất đổi ba người phụ nữ, mấy ngày này, vậy mà không tuôn ra scandal, trừ một số ảnh chụp tham gia dự án khai phá cảnh biển, gần đây Đường tổng, an phận rất nhiều. Đường tổng an phận, mọi người không có quen. Đại chúng quen một tuần Đường Bạch Dạ đi bảy chiếc xe khác nhau, thích xuất hiện trên tạp chí tiêu khiển trái ôm phải ấp Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ như vậy chưa từng có, có người bát quái nói Đường Bạch Dạ sắp kết hôn, cho nên hồi tâm không chơi. Có lẽ, anh kiêng dè Tưởng thị trưởng. Có một ký giả tiết lộ, Đường tổng kỳ thực có một đứa con riêng. Tin tức này tiết lộ, toàn bộ bầu trời nổ tung, Đường Bạch Dạ có con riêng, tuyệt đối là tin tức lớn. Thế là, không ít ký giả len lén theo dõi Đường Bạch Dạ, hy vọng có thể moi được cái gì. Đường Bạch Dạ, bị theo dõi vô cùng khó chịu. May mắn, xe của anh, cùng với kỹ năng lái xe của anh, bỏ qua không ít ký giả, Hạ bảo bối cười nhạo anh, "Thành phố S nhiều quý tộc như vậy, thế nào nhiều người như vậy, so với minh tinh còn nổ hơn, đây là quy luật gì.” Đường Bạch Dạ nói, "Nếu như không như vậy, dự đoán sớm bị lão đầu tử giết chết." "Cha, con đồng tình với cha.” "Có người cha này, con nhiều may mắn." Hạ bảo bối cười khúc khích, đột nhiên nói, "Cayenne phía sau theo chúng ta rất lâu rồi.”
|
Chương 208: Cha con nhận nhau (6)
Hôm nay, Đường Bạch Dạ cùng Hạ bảo bối đi câu lạc bộ tư nhân, kể từ khi biết có đứa nhỏ này, thời gian Đường Bạch Dạ đi làm giống như ba ngày hai buổi nghỉ, có thời gian liền dẫn Hạ bảo bối đi chơi. Bồi dưỡng tình cảm cha con. Câu lạc bộ tư nhân quản lý rất nghiêm ngặt, bọn họ căn bản không thể đi vào, ngươi muốn bò tường không quan tâm điện cao thế điện rất nhiều. Chiếc Cayenne này theo bọn họ đến câu lạc bộ vẫn theo. "Cha, hiện tại làm kí giả có rất nhiều tiền sao? Vậy mà lái Cayenne ." Hạ bảo bối nói, phỏng vấn ký giả lái Cayenne, đây cũng là quá có tiền ... Đường Bạch Dạ nói, "Hai ngày này cha bỏ rơi bao nhiêu ký giả, vì sao? Không phải là ỷ vào tính năng xe của mình? Bọn họ không lấy một chiếc tính năng nào chẳng được.” Hạ bảo bối nói, "Đám người kia thực sự là phiền chết ." "Ngoan, bảo bối, con xuống xe." "A..." Hạ bảo bối 囧 囧, "Cha, cha muốn vứt bỏ con.” "Cha tạm thời vứt bỏ con mười phút.” Hạ bảo bối le lưỡi, ngoan ngoãn xuống xe, đây là đường lớn ven biển, xe ít, tầm nhìn vô cùng rộng, Hạ bảo bối xuống xe đến bên cạnh trên lan can ngồi, bé cũng có thể thấy Cayenne theo tới . "Cha, cha muốn làm gì?" "Đâm chết bọn họ!" Đường Bạch Dạ nói, thay đổi đầu xe, thúc xe đua hướng phía sau Cayenne chạy gấp. Hạ bảo bối miệng thành hình chữ O, nhịn không được dựng thẳng ngón cái lên, cha, cha thực sự rất mạnh. Danh nhân bình thường sẽ không đắc tội ký giả, truyền thông một cây viết, thật xấu ở trong tay. Quản người là Đường Bạch Dạ, còn là Tưởng thị trưởng, ký giả muốn bôi đen một người, thực sự quá đơn giản, Đường Bạch Dạ cũng chống cự không nổi, anh cũng thường xuyên bị ký giả bôi đen, huống chi là bát quái loại này, người nhiều quyền cao chức trọng sẽ bị bắt quái. Đường Bạch Dạ kiêu ngạo làm càn, cũng rất ít cùng ký giả đối nghịch. Bị ký giả theo dõi, cuối cùng thay đổi đầu xe đi đụng xe ký giả, lông phượng và sừng lân, đây là tư duy rất mạnh mẽ mới có thể nghĩ tới. Đôi chân Hạ bảo bối tới lui. Bé quá thích người cha này. Ký giả trên Cayenne nhìn thấy Đường Bạch Dạ buông một đứa nhỏ, đột nhiên thay đổi đầu xe, có người vội vội vàng vàng chụp ảnh, nhìn thấy Lamborghini Đường Bạch Dạ không muốn sống đụng qua đây, bọn họ luống cuống. Hai đường xe chạy trên đường cái, một chiếc Lamborghini cấp tốc đụng hướng Cayenne. Ký giả vừa muốn quay đầu liền bị Đường Bạch Dạ đụng vào bên cạnh, đầu xe đụng vào nhau. Chỉ nghe phanh một tiếng vang thật lớn. Đường Bạch Dạ đụng quá mạnh, xe phá hủy, người không có chuyện gì, hai ký giả trên xe sợ hãi, cuống quít xuống xe, Đường Bạch Dạ cũng xuống xe, Hạ bảo bối nghĩ nghĩ, theo cặp sách lấy máy tính của mình ra. Ghi lại đoạn này. "Đường... Đường tổng..." Ký giả là một nam một nữ, người phụ nữ nhìn thấy Đường Bạch Dạ, cố ý muốn tỏ ra là vô tình gặp mặt, chỉ tiếc thần sắc Đường Bạch Dạ quá lãnh, quá lệ, cô bị hoảng sợ. Người đàn ông lá gan hơi lớn một chút, "Đường tổng, ngài tại sao có thể cố ý đụng chúng tôi?" "Máy ảnh lấy tới." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói. Nữ ký giả bảo vệ máy ảnh mình, Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, "Theo tôi lâu như vậy, các người lại muốn làm cái gì?" Nam ký giả nhìn Hạ bảo bối ngồi cách đó không xa, ánh mắt kia cơ hồ là mạo hiểm yếu ớt, cuối cùng cũng có được tin tức có giá trị, thật có con riêng, thật có con riêng a. Đường Bạch Dạ lấy điện thoại ra, "Tôi kêu cảnh sát giao thông đến xử lý, tôi cho các người biết, chiếc xe này, các người bồi thường không nổi.”
|