Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 209: Cha con nhận nhau (7)
Đầu Lamborghini hãm xuống, ánh mắt Đường Bạch Dạ vô tình, "Tôi Đường Bạch Dạ muốn các người bồi thường một chiếc như vậy, chỉ sợ các người đào tin tức một đời cũng không đủ, đem máy ảnh cho tôi, bằng không..." Bằng không cái gì, anh không nói tiếp, ký giả hiểu là chuyện gì xảy ra. "Ngài là cố ý đụng vào , dựa vào cái gì bắt chúng tôi bồi?" "Chỉ bằng tôi là Đường Bạch Dạ!" Đường Bạch Dạ nghiêm nghị nói. Kiêu ngạo làm càn, khí phách ngoại trắc. Nam ký giả cùng nữ ký giả nhìn nhau, Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, "Cảnh sát giao thông sẽ đến, các người suy nghĩ kỹ càng, là đem máy ảnh cho tôi, hay không, còn tiếp tục chờ, bồi thường tôi một cái xe mới." Nữ ký giả cuối cùng cũng ý thức được, ở đường cái thượng bị siêu xe đụng sắc mặt chủ xe kiêu ngạo bao nhiêu....... Đường Bạch Dạ thực sự là đệ nhất lịch sử, uy hiếp. Nữ ký giả chống cự không nổi, đem máy ảnh giao cho Đường Bạch Dạ, vẻ mặt nam ký giả tức giận, Đường Bạch Dạ đem toàn bộ ảnh chụp xóa đi, muốn cũng anh đấu, phần cứng chưa đủ...... Nam ký giả nhìn thành quả của mình bị phế, trong lòng căm hận.... "Đường tổng, ngài thực sự là quá kiêu ngạo ." Nam ký giả nói, "Tôi cũng không tin camera không ghi lại, rõ ràng là người cố ý đụng chúng tôi." "Vậy thì thế nào?" Đường Bạch Dạ phong khinh vân đạm (tra google giúp huyền) đập máy ảnh. Nữ ký giả a một tiếng, đau lòng nhìn máy ảnh của cô, mặc dù không đáng giá, nhưng cũng là máy ảnh a. "Tôi hận nhất ký giả các người lòng dạ hiểm độc, đào chuyện riêng tu của người khác, mang đến không biết bao nhiêu phiền phức.” Đường Bạch Dạ lần đầu tiên cùng ký giả nói chuyện, "Tôi cảnh cáo các ngươi, lại theo tôi bị tôi phát hiện, tôi sẽ đâm chết các người, đừng nói một chiếc xe." Biểu tình của Đường Bạch Dạ, hai ký giả hoảng sợ, không dám lại tranh luận. "Ký giả của Tử Bối, tôi nhớ kĩ, giấy tờ phí sửa chữa, tôi sẽ chuyển cho các người.” Nữ ký giả luống cuống, "Đường tổng, Đường tổng, ngài đừng như vậy a, ngài nói đem máy ảnh cho ngài sẽ không truy cứu.” Phí sửa chữa Lamborghini, bọn họ bồi không nổi a, bồi không nổi a. Đường Bạch Dạ giả vờ mờ mịt, "Tôi nói không cho các người bồi thường một cái xe mới, có nói phí sửa chữa cũng không bồi sao?” Nam ký giả lệ rơi đầy mặt, "Đường tổng, ngài tiền nhiều như vậy, đừng bắt nạt tiểu dân chúng ." Đường tổng nhìn trời, thâm trầm nói, "Các người là không biết a, tôi hiện tại muốn phụ trách nuôi gia đình, có thể vắt cổ chày ra nước liền vắt cổ chày ra nước, thế đạo gian nan, kiếm tiền không dễ dàng a." Nam nữ ký giả, "..." Đường tổng lên xe, phất tay một cái, "Cút đi, tôi không gọi cảnh sát giao thông." Nam nữ ký giả, "..." Hạ bảo bối lắc chân của mình, lại nhảy xuống, trêu tức vây quanh đầu xe dạo qua một vòng, "Đụng phải thật khó nhìn." "Quay đầu lại đổi một chiếc." "Con thích nhất chiếc này này, nhiều phong cách a, bảng số xe đẹp." Đường Bạch Dạ quyết đoán nói, "Cha có một chiếc Ferrari hoàng kim, càng phong cách, bảng số xe cũng đẹp, 9999." Hạ bảo bối trên đầu xuất hiện ba vạch đen, trong đầu hiện lên tình cảnh Đường Bạch Dạ lái một chiếc Ferrari hoàng kim ở trên đường cái, khóe môi co quắp, "Cha cũng không sợ xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn.” Này muốn dưới ánh mặt trời, cho ra bao nhiêu tai nạn xe cộ. Đường Bạch Dạ cười ha ha, "Cho nên cha ít đi.” "Cha, quay đầu lại đi Phaeton đi." "..." Hạ bảo bối nói tiếp, "Cha lái một xe Phaeton, tuyệt đối không ai hội theo dõi cha, mọi người sẽ cảm thấy, người này chỉ là trông giống Đường Bạch Dạ." Đường Bạch Dạ, "..."
|
Chương 210: Cha con nhận nhau (8)
Đường gia đại thiếu lại một lần nữa leo lên đầu các tạp chí, lần này không phải mang theo phụ nữ, mà là anh mang theo Lamborghini. Nghe nói, Đường gia đại thiếu ở trên đường thấy xe truyền thông theo dõi xe mình, thay đổi đầu xe đụng lên xe của truyền thông. Loại này chuyện này, chỉ có Đường đại thiếu làm. Lúc Hạ Thần Hi nhìn thấy tin tức này, trên cơ bản không có gì ý nghĩ, Hạ bảo bối cười nhạo nói với cô , Hạ Thần Hi cũng cảm thấy, Đường tổng lái Phaeton tương đối khá, đừng rêu rao như thế. Anh ta va chạm xe phỏng vấn này, sau này bao nhiêu anh nhân sẽ làm vậy. Các danh nhân đã sớm thấy chán các ký giả bát quái đào bới, một số ký giả lại lòng dạ hiểm độc không đạo đức, cái tin tức gì cũng đào lên, chuyện riêng tư cái gì cũng không có, ngại với thế lực truyền thông, bọn họ không dám phản kháng. Có Đường Bạch Dạ một tiền lệ, dự đoán muốn náo nhiệt. Dự đoán mỗi người ký giả nơm nớp lo sợ, không muốn chạy ngoài. Công ty Đường thị. Công trình gần đây nhiều hội nghị, Thái Gia mang theo Hạ Thần Hi cùng một đội xây cất thường xuyên đến tầng 50 tham gia hội nghị, trong đó có phòng thiết kế, cũng có bộ phận nhận thầu, toàn bộ nhân vậy quan trọng trong hạng mục đang họp. Sáng sớm đã bắt đầu họp, lúc kết thúc, đã là buổi trưa. Đường Bạch Dạ muốn cùng Hạ Thần Hi đi ăn cơm trưa, vừa định mở miệng, thư ký chủ tịch nói, "Đường tổng, Tưởng tiểu thư tới." "Biết." Đường Bạch Dạ nói, mọi người còn chưa có tan đi, Tưởng Tuệ theo trong phòng làm việc tổng giám đốc ra, thấy Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi đứng chung một chỗ, ánh mắt hơi trầm xuống, ngược lại lại tươi cười. Đoan trang, đúng mức. "Đường." Tưởng Tuệ đi tới, thân thiết cầm tay Đường Bạch Dạ, vô cùng thân mật, cười tươi như hoa. Lâm Nhiên liếc mắt nhìn Hạ Thần Hi một cái, Hạ Thần Hi cười cùng Tưởng Tuệ chào hỏi, bọn người Thái Gia biết bọn họ muốn kết hôn, cũng biết Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ có một chút ái muội. Bầu không khí này có điểm quái dị . "Các người vừa mới họp xong sao?" Tưởng Tuệ hỏi Đường Bạch Dạ. Đường Bạch Dạ hỏi lại, "Em tới làm cái gì?" Tưởng Tuệ nói, "Anh đã quên sao? Hôm nay chúng ta chụp ảnh cưới, đêm qua không phải nói với anh rồi sao?" Trên mặt Tưởng Tuệ e thẹn, ngọt ngào, như một tân nương, lúc nói lời này, khóe mắt đảo qua Hạ Thần Hi, mang theo một loại đắc ý . Thái Gia nói, "Đường tổng, ngài cùng Tưởng tiểu thư trò chuyện, chúng tôi đi trước chuẩn bị tài liệu." Ánh mắt Đường Bạch Dạ hướng Hạ Thần Hi, ánh mắt Hạ Thần Hi vẫn nhìn trong tài liệu trong tay, nghe Thái Gia nói như thế, theo Thái Gia cùng nhau tiến thang máy, thẳng đến thang máy đóng cửa, Hạ Thần Hi cũng không liếc mắt nhìn Đường Bạch Dạ một cái. Trong thang máy, Thái Gia lén lút hỏi, "Thần Hi, cô có phải không được vui hay không?” "Không a." Hạ Thần Hi cười híp mắt tươi cười, "Tôi chỉ là đang nghiên cứu vấn đề thụ lực." "Thực sự?" Hạ Thần Hi ngọt ngào cười, "Tổng giám mời nhìn vẻ mặt chân thành vô tội của tôi.” "Nhìn không ra." "Phối kính mắt." Thái Gia, "..." Hạ Thần Hi thoạt nhìn đích xác không giống tức giận lắm, Thái Gia nghĩ thầm, anh suy nghĩ nhiều quá. Phòng tổng giám đốc, Đường Bạch Dạ kéo kéo cà vạt, có chút bực bội. "Tưởng Tuệ, anh và em đã nói, hôn lễ hủy bỏ, vì sao em nhất định phải khư khư cố chấp?" Đường Bạch Dạ trầm giọng hỏi, "Này đối với em có gì tốt, anh sẽ không kết hôn với em, điểm này anh nói rất rõ ràng.” "Anh đã nói anh sẽ kết hôn với em.”Tưởng Tuệ có chút cố chấp.
|
Chương 211: Cha con nhận nhau (9)
"Tưởng Tuệ, buông tha đi." Đường Bạch Dạ nói, "Chúng ta ngồi xuống, nói chuyện một chút." Tưởng Tuệ rưng rưng nhìn anh như muốn khóc, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng thương, như bị người vứt bỏ, Đường Bạch Dạ nhớ lại Tưởng Tuệ đúng là đã theo anh mấy năm, cũng giúp anh không ít, anh thực sự không muốn lúc tách ra, hai người sẽ hận thù nhau. Qua nhiều năm như vậy, Tưởng Tuệ đối với anh như thế nào, trong lòng anh rõ ràng. "Vì sao?" "Anh không thích hợp cho việc kết hôn, cũng không thể chỉ trung thành với một người phụ nữ." Đường Bạch Dạ nói, "Nhiều năm như vậy, là hạng người gì, trong lòng em cũng rõ ràng, em biết, hôn nhân như vậy không có hạnh phúc." "Giữa chúng ta chỉ có lợi ích, không có tầng lợi ích này, hôn nhân của chúng ta tính là cái gì?" "Tưởng Tuệ, em là công chúa của thành phố S, thông minh hơn người, vừa có năng lực, vừa có bối cảnh, em muốn dạng nam nhân nào đều có, không cần thiết lãng phí tâm tư ở trên người một nam nhân như anh." "Anh Đường Bạch Dạ từ trong ra ngoài đều là một màu đen, đã sớm hư thối, không thích hợp với em, thế giới của anh, em đừng nên đi vào." Đường Bạch Dạ chưa bao giờ tâm sự với Tưởng Tuệ như thế, anh và Tưởng Tuệ là vị hôn phu vị hôn thê trên danh nghĩa, lại rất ít nói chuyện, anh thương yêu cô, sủng cô, diễn trò cũng được, phát ra từ nội tâm cũng được, chỉ là tuân thủ lời hứa của mình. Khác, cái gì anh cũng không cho Tưởng Tuệ được. Đây là ngay từ đầu, anh và Tưởng Tuệ đã nói trắng ra. "Bảy năm chúng ta ở cùng một chỗ, Đường, bảy năm, tại sao anh có thể nói không cần là không cần?" Tưởng Tuệ lệ rơi đầy mặt, ánh mắt cũng tràn ngập oán giận, "Bảy năm nay, em không tin anh không có một chút tình cảm đối với em." Đường Bạch Dạ nói, "Tình cảm là tình cảm, tình yêu là tình yêu." "Anh nói tình yêu đối với anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao, anh không quan tâm." Tưởng Tuệ nói, nắm tay lại thật chặt, "Đây đều là do anh nói, là anh cho em hi vọng, để em có thể gửi gắm, là anh nói không có tình yêu, chúng ta cũng có thể sống cùng nhau cả đời." Đường Bạch Dạ nhìn Tưởng Tuệ, "Vì sao em lại chịu đựng cuộc sống như thế, nhiều năm như vậy, em còn không nhìn rõ sao? Dù cho có kết hôn, anh cũng có người phụ nữ khác ở bên ngoài." "Em không quan tâm." Tưởng Tuệ nói, nước mắt đã nhỏ xuống, "Em không quan tâm, thực sự, em không quan tâm anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, em vẫn luôn biết, em chỉ hi vọng chúng ta có thể tạo ra một ngôi nhà. Em là Đường phu nhân của anh, anh mệt mỏi, có thể trở về nhà, em mệt mỏi, có thể dựa vào anh, em..." "Tiểu Tuệ, đây không phải là yêu." Đường Bạch Dạ thở dài, bực bội đến cực điểm, "Đây không phải là yêu, chỉ là dục vọng chiếm hữu của em thôi." "Hôn nhân như vậy, em sẽ không hạnh phúc." Tưởng Tuệ nói, "Cho tới bây giờ anh cũng không có suy nghĩ cho hạnh phúc của em, bây giờ lại quan tâm làm cái gì, em cảm thấy em có thể hạnh phúc, đây là chuyện của em, quyết định của em, hạnh phúc hay không, em nói được, anh không nói được." Đường Bạch Dạ nhìn cô, hết sức bất đắc dĩ. Quá cố chấp. Anh chưa bao giờ biết Tưởng Tuệ cố chấp như vậy. Anh biết công chúa của thành phố S, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hào phóng, có thể tiến có thể lui, tuyệt đối là một cô gái biết chuyện thức thời, chỉ là có chút kiêu căng nho nhỏ, cô từ nhỏ đã bị người chiều hư, có chút kiêu căng nho nhỏ cũng không phải là khuyết điểm. Vì sao, trở nên cố chấp như vậy. "Một thời gian trước, anh rõ ràng, nguyện ý kết hôn với em, vì sao anh lại thay đổi?" Tưởng Tuệ cười lạnh, bi thương nhìn Đường Bạch Dạ, "Đường, anh đã thay đổi, anh thực sự đã thay đổi." "Trước đây anh không phải như vậy, không có yêu, vì Đường thị, anh cũng nguyện ý lấy em." Đường Bạch Dạ nghĩ thầm, đúng vậy, anh đã thay đổi.
|
Chương 212: Cha con nhận nhau (10)
Vì sao? Anh không muốn biết, chỉ muốn giải quyết cuộc hôn nhân phiền não này, kể từ khi biết mình có con, ý nghĩ muốn giải trừ hôn ước của anh càng kiên định, vốn chỉ muốn nhìn một trò khôi hài, nhưng nếu bọn họ muốn mất mặt, anh sẽ phụng bồi. Bây giờ, anh muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. Càng muốn ôn hòa giải quyết chuyện này. "Có phải anh đã yêu người khác rồi hay không?" Tưởng Tuệ hỏi, cắn chặt răng chịu đựng đau đớn kịch liệt, "Anh yêu Hạ Thần Hi, có phải hay không?" "Không phải!" Đường Bạch Dạ nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu, "Cũng không phải là bởi vì yêu Hạ Thần Hi." Anh có yêu Hạ Thần Hi hay không, anh cũng không biết, anh chỉ biết là, giải trừ cuộc hôn nhân này có một phần là bởi vì mẹ con Hạ gia. "Thế rốt cuộc là vì sao?" Tưởng Tuệ rưng rưng nhìn anh, "Em bị vứt bỏ, cuối cùng em muốn biết, vì sao em lại bị vứt bỏ." Đường Bạch Dạ nghĩ nghĩ, "Anh muốn có một gia đình, em không cho anh được." Đường Bạch Dạ nghĩ thầm, sở dĩ mẹ con Hạ gia là nguyên nhân khiến anh giải trừ cuộc hôn nhân này, là bởi vì, anh muốn có một gia đình, gia đình như Hạ gia, ấm áp, thoải mái, cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần cùng người nhà chơi đùa náo loạn thôi. Đột nhiên, điện thoại của Đường Bạch Dạ vang lên, anh vừa nhìn biểu hiện điện báo, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó lộ ra một nụ cười ôn nhu đến cực điểm. Tưởng Tuệ thấy mà lòng đau như cắt, sống chung với nhau bảy năm, cô chưa từng thấy qua nụ cười ôn nhu như vậy của Đường Bạch Dạ, anh rất thỏa mãn, ôn nhu mà cầm điện thoại trong lòng bàn tay. Là Hạ Thần Hi sao? Tưởng Tuệ hận cực kỳ. "Tiểu Lâm, tại sao lại là em?" Đường Bạch Dạ cười hỏi, cười vui cởi mở, thanh âm ôn nhu, rất khác so với âm thanh lãnh lệ xưa nay của anh. "Anh Đường, em đã trở về, người ở sân bay, anh có thể tới đây đón em không?" Thanh âm của Lâm Lâm tràn ngập vui vẻ, "Thật nhiều năm chưa từng trở về, em cũng thấy xa lạ." "Em ở sân bay đừng đi loạn, bây giờ anh sẽ tới đón em." Đường Bạch Dạ nói, lại không yên lòng dặn dò một câu, "Nhớ kỹ, đừng đi loạn." Anh nói xong, cúp điện thoại. Sắc mặt của Tưởng Tuệ như nước, cô đã đoán sai, không phải là Hạ Thần Hi, mà là người khác, là ai? Là ai có thể làm cho anh trở nên ôn nhu như thế? Đường Bạch Dạ cầm lấy chìa khóa xe, Tưởng Tuệ đứng lên, vội hỏi, "Cô ta là ai?" Đường Bạch Dạ nhìn nhìn Tưởng Tuệ, nhẹ giọng nói, "Cô ấy mới là nguyên nhân anh không muốn kết hôn với em." Hôm nay xe Đường Bạch Dạ lái chính là xe đua Lotus, một đường chạy tới sân bay, trên đường nhận được điện thoại Hạ bảo bối gọi tới, "Cha, buổi chiều cha có tới đón con không?" "Hôm nay cha muốn đến sân bay đón người." Đường Bạch Dạ nói, "Con nói một tiếng với mẹ, cha sẽ không tới ăn cơm." "Biết." Hạ bảo bối rất thẳng thắn, cha con xả mấy câu oán trách, Hạ bảo bối cúp điện thoại, tâm tình Đường Bạch Dạ vô cùng tốt, anh đã có một năm chưa gặp được Lâm Lâm, nha đầu này càng lớn càng giống Lâm Tình. Có đôi khi nhìn cô, anh lại cảm thấy Lâm Tình sống lại. Vị trí Lâm Lâm đứng rất dễ thấy, Đường Bạch Dạ liếc mắt nhìn, cô mặc chiếc áo sơ mi đỏ hồng, quần đùi ngắn bảy phân, chân mang một đôi giày cao gót nhỏ, dây lưng Vacheron Constantin đen một khoản đính kim cương. Tóc cuốn thành sóng, nhuộm thành màu nâu, quyến rũ lại thanh thuần, vô cùng mỹ lệ. Bộ dáng này, thực sự giống Lâm Tình cực kỳ. Lâm Tình năm đó, cũng thích trang phục như vậy, cũng là kiểu tóc như vậy, mỹ lệ lại không mất vẻ lão luyện. "Tiểu Lâm..." Lâm Lâm đang gọi di động báo bình an với bạn bè nước ngoài, nghe thấy âm thanh của Đường Bạch Dạ, vui mừng xoay người lại, cười tươi như hoa, chạy tới chỗ Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ ôm vào trong ngực.
|
Chương 213: Lâm Lâm về nước (1)
"Đường ca ca, em rất nhớ anh." "Anh cũng nhớ em." tâm tình Đường Bạch Dạ rất lộn xộn, Lâm Tình trở lại ôm anh. Tất cả tiếc nuối cùng bỏ lỡ, như chưa từng xảy ra. "Anh không nhớ em, anh sẽ phải kết hôn." Lâm Lâm đấm đánh anh, gắt giọng, "Anh nhất định là quên chị của em rồi ." "Sẽ không có hôn lễ." Đường Bạch Dạ nhẹ giọng nói, như là một lời hứa hẹn, năm đó anh và Lâm Tình tính toán trước làm hôn lễ sau mới đăng ký, cho nên, trên danh nghĩa Lâm Tình vẫn chưa là vợ của anh, nhưng mà, Lâm Lâm vẫn luôn cho rằng, Đường Bạch Dạ là của Lâm Tình. Ai cũng không thể cướp đi. "Thực sự?" "Anh đã lừa gạt em lúc nào chưa?" Đường Bạch Dạ cười nói, sờ sờ mái tóc quăn của cô, cười nói, "Kiểu tóc này rất đẹp mắt." Lâm Lâm mặt hơi đỏ nói, "Chỉ có kiểu tóc coi được thôi sao?" "Em nhìn cũng rất đẹp, thực sự rất nữ tính." Biểu tình trên mặt Lâm Lâm, càng ngượng ngùng. "Về nhà thôi." Đường Bạch Dạ kéo hành lý của Lâm Lâm qua, Lâm Lâm ôm cánh tay anh, vẻ mặt Đường Bạch Dạ đầy cưng chiều, cũng không cự tuyệt. "Đường ca ca, em còn chưa thuê nhà." Lâm Lâm nói, "Anh phải thu nhận em a." "Đã biết, không phải em thích ngắm sao ban đêm sao? Anh có một nhà ở gần biển, em ở đó đi." Đường Bạch Dạ nói, "Nhà này năm xưa tính là mua cho chị em , chờ ngày nào đó anh sang tên cho em." "Anh không cần sang tên, chờ em có tiền, em sẽ mua lại." "Ồ, khẩu khí không nhỏ a, được, anh chờ." Đường Bạch Dạ cũng không thèm để ý, dù sao anh cũng tính toán cho Lâm Lâm, đây là anh thiếu Lâm Tình , bây giờ nhìn dáng vẻ và tính tình của Lâm Lâm rất giống Lâm Tình, anh cũng cảm thấy an ủi. "Em nhất định kiếm được." Lâm Lâm cười nói. "Nếu em đã có bản lĩnh như thế, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, không như đến Đường thị làm việc đi." Đường Bạch Dạ cười nói, " Bộ công trình vừa lúc để trống, chức vị tùy tiện em lựa chọn." "Tốt như vậy a." "Đương nhiên!" "Để em suy nghĩ một chút." "Đắc ý." Lâm Lâm cười to, không đầy một lát, xe đã tới căn nhà gần cảnh biển. Đường Bạch Dạ giúp cô đem hành lý lên, trên lầu nhà trọ Đường Bạch Dạ cũng ở, nhưng ở được ít. Từ tám năm trước bị An Kỳ Nhi tính kế, anh cực nhỏ đến trên lầu ở, anh thường xuyên ở phòng dưới lầu, khi anh nghĩ đến Lâm Tình, anh sẽ đến ở vài ngày. Nên những thứ thuộc về anh cũng không nhiều. "Chờ một lát, anh sẽ cho người người làm qua đây đem đồ vật thu thập một chút." "Không cần thiết a." Lâm Lâm cười nói, "Một mình em cũng không dùng được nhiều, phòng ngủ chính giữ lại cho anh, em ở phòng kế bên được rồi." "Đi, tùy ý em." "Đường ca ca, buổi tối anh sẽ về đây ở sao?" Lâm Lâm hỏi, sắc mặt ửng đỏ. Đường Bạch Dạ nói, "Ở đây tất cả đều là thuộc về em." Ngụ ý, anh cũng không đến ở, Lâm Lâm gật đầu, minh bạch ý tứ của anh, "Vậy anh ở đâu?" "Tiểu khu có rất nhiều biệt thự độc lập." Lâm Lâm cười, "Được a, như vậy em đi Đường thị, anh cũng có thể đưa em đi làm." Đường Bạch Dạ mi tâm hơi nhíu lại, đột nhiên nghĩ đến, anh mỗi ngày đều đưa Hạ Thần Hi đi làm, đã thành thói quen, anh hỏi, "Anh nhớ em có bằng lái." "Có a." "Dưới lầu trong ga ra, trừ Lamborghini, em tùy tiện chọn." Đường Bạch Dạ nói, vô cùng thẳng thắn. Lâm Lâm bất mãn, "Thì ra là anh không muốn mang em đi làm a, vậy em không đi Đường thị ." "Đại tiểu thư, anh rất nhiều việc, nên cũng không phải mỗi ngày đều trở về ở, sao có thể mỗi ngày mang em đi làm." Đường Bạch Dạ giải thích.
|