Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 219: Tôi nhất định sẽ làm cô yêu tôi (3)
Hạ Thần Hi nói, "Hôm nay bảo bối muốn đi vườn Bách Thảo, sao anh không đưa nó đi." Đường Bạch Dạ vừa nghĩ tới chính mình đã ở bên Lâm Lâm một ngày, hơi nhíu mày, lập tức có chút hối hận, Hạ bảo bối đối với một chuyện khác tương đối hiếu kỳ, "Cha, người đã có một chiếc, vì sao còn muốn mua thêm một chiếc?" Đường Bạch Dạ nói, "Cha dẫn một người bạn đi nhìn xe, người đó cũng muốn mua chiếc xe này, cho nên cha mới nói với quản lý." Hạ bảo bối nói, "Cha, bạn cha chắc cũng phong tao như cha, hẳn là nên mua Ferrari hoặc là Lamborghini, vì sao mua Bentley? Xe đua này ít người đàn ông trẻ tuổi nào thích a..." Đường Bạch Dạ chỉ vào Hạ Thần Hi, "Vì sao con mua cho cô ấy?" Hạ bảo bối vẻ mặt thống khổ nhìn Đường Bạch Dạ, "Cha, người thực sự không hiểu nỗi khổ tâm của con ." "Cút, con lấy đi phúc lợi của cha, còn dám nói khổ tâm sao?" Hạ bảo bối biểu tình chân thành nói, "Cha, Bentley mui trần đủ oai phong, đủ xa hoa, đủ ổn trọng có phải hay không?" "Lời vô ích!" Hạ bảo bối nắm tay, "Mẹ là một kỹ sư thiết kế xây dựng, uy tín nổi tiếng thế giới, lại chạy chiếc xe oai phong như thế này, dám hỏi những người đàn ông ở thành phố S này có ai dám đến gần mẹ, bọn họ không sợ tự ti chết sao?" "Bảo bối đây là vì cha dọn sạch chướng ngại vật, để cha không phải lo trước lo sau, toàn thế giới chỉ còn có mình cha theo đuổi mẹ, cho nên mẹ sẽ không có nhiều sự lựa chọn." "Cơ hội của cha vì thế sẽ tăng lên." "Cha a, bảo bối như thế vắt óc tìm mưu kế vì cha, cha vậy mà không hiểu bảo bối, tâm bảo bối đau a." Hạ Thần Hi, "..." Đường Bạch Dạ, "..." Hạ bảo bối, con nói chuyện cả buổi đều mang hai chúng ta làm cho tổn hại a. Hạ Thần Hi trừng mắt nhìn tiểu hỗn đản, có một loại cảm giác bảo bối muốn làm phản. Đường Bạch Dạ phất tay liền đánh, "Tiểu hỗn đản, con đang mắng cha có phải hay không?" Hạ bảo bối ẩn núp ma trảo của Đường Bạch Dạ, "Cha, xin cha tin tưởng bảo bối, con tuyệt đối là toàn tâm toàn ý vì cha mà suy nghĩ a." Hạ Thần Hi nhìn hai cha con cười đùa, cô cũng không nói gì nữa. Đường Bạch Dạ ở lại đến mười một giờ rưỡi, Hạ bảo bối rửa mặt chải đầu xong chui vào thư phòng, Đường Bạch Dạ kéo Hạ Thần Hi xuống lầu tiễn anh về, Hạ Thần Hi rất muốn châm chọc, nhà anh thì ở cách vách, ra cửa một cái là đến rồi. Còn phải đợi tiễn về nữa sao? Hạ Thần Hi kéo tiểu bảo cùng tiểu bối, cùng nhau xuống lầu, tùy tiện dạo một vòng, hôm nay cũng không dẫn bọn họ ra ngoài đi dạo. Dưới bóng đêm, hai người trầm mặc. Chỉ có tiếng của tiểu bảo cùng tiểu bối. Không có Hạ bảo bối, bầu không khí giữa bọn họ luôn im lặng như thế. "Hạ Thần Hi, về chúng ta, em định như thế nào?" Đường Bạch Dạ hỏi, đây là vấn đề của hai người họ, từ khi có báo cáo giám định ADN, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi không nói qua. "Đường tổng muốn như thế nào?" Hạ Thần Hi hỏi, đã muốn nói, thì nên nói một lần. "Anh muốn cho bảo bối một gia đình." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, dưới bóng đêm, thần sắc của anh rất nghiêm túc, "Một gia đình hoàn chỉnh." Hạ Thần Hi hơi ngưng mày, "Đường tổng, bảo bối không quan tâm." "Làm sao em biết?" Hạ Thần Hi trong lòng rít gào, tiểu tử này bây giờ có thể giết người, cũng có thể cho nổ ầm một chiếc máy bay chiến đấu, anh cảm thấy nó sẽ tự ti vì là con riêng sao, cha mẹ nó không ở cùng một chỗ với nó cũng chẵng sao? Đùa giỡn cái gì. "Tôi là mẹ nó, nên rất hiểu tính cách của nó." Hạ Thần Hi khẽ nói, "Đường tổng, tôi không phủ nhận, chúng ta đây đó có một chút hấp dẫn với nhau, nhưng cái này không thể nói rõ cái gì." "Muốn một gia đình hoàn chỉnh, cần quá nhiều nhân tố, tôi nghĩ chúng ta không có đầy đủ."
|
Chương 220: Tôi nhất định sẽ làm cô yêu tôi (4)
"Anh rất thích bảo bối, bảo bối cũng rất thích anh. Tôi không phản đối anh đến thăm bảo bối, cũng không phản đối các người bồi dưỡng cảm tình, nhưng hiện nay tôi rất hài lòng cuộc sống hiện tại, cũng không hy vọng thay đổi, dự đoán Đường tổng cũng không hi vọng thay đổi." "Đã như vậy, anh cứ coi như ông trời ban cho anh một đứa con đi, không cần vì bảo bối mà vướng mắc." Đường Bạch Dạ nhìn thật sâu vào mắt Hạ Thần Hi, anh đột nhiên động thủ, ôm eo Hạ Thần Hi, thân thể cô mềm mại, dính vào thân thể anh, dưới bóng đêm, đôi mắt anh lộ ra một tia nguy hiểm. "Hạ Thần Hi, cô một chút cũng không thích tôi sao?" Đường Bạch Dạ trầm giọng hỏi. Trên người anh có mùi hương làm cho cô cảm thấy quen thuộc, choáng váng, khó chịu, chống cự, loại hương này cô rất quen thuộc, rất thích, lại rất bài xích mùi hương này trên người Đường Bạch Dạ, tim đập loạn, không biết phải làm sao. Cô thích Đường Bạch Dạ sao? Hạ Thần Hi rất ít nghĩ đến vấn đề tình cảm, trong sinh mệnh của cô, chỉ luôn suy nghĩ về Hạ bảo bối. Đây là tất cả những gì cô còn giữ được khi xóa đi ký ức. Cô chống cự, anh thấy rõ ràng, anh không hiểu, anh nhìn ra người phụ nữ này có thiện cảm với anh, nhưng vì cái gì, vẫn chống cự anh, anh không xứng đáng với lòng tin của cô sao? Cho tới bây giờ không ai giống như Hạ Thần Hi, có thể làm anh đau nhói. Đường Bạch Dạ muốn theo đuổi người nào, chỉ cần một ánh mắt, phụ nữ cũng theo anh dễ như trở bàn tay, duy chỉ có Hạ Thần Hi, là thờ ơ. Anh khơi mào cằm của cô, Hạ Thần Hi nhìn vào mắt anh, trong mắt Đường Bạch Dạ, có quá nhiều cảm xúc, quá nhiều điều phức tạp, Hạ Thần Hi thấy không rõ ràng lắm, cô không biết, Đường Bạch Dạ làm như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì. "Hạ Thần Hi, cô thực sự không thích tôi một chút nào sao?"Tiếng nói của Đường Bạch Dạ mang theo từ tính gợi cảm, như yêu tinh mê hoặc nhân tâm, "Nhìn vào mắt của tôi, trả lời tôi." Người này là yêu tinh, có thể mê hoặc nhân tâm. Hạ Thần Hi chậm rãi cười, cô nhìn trong mắt Đường Bạch Dạ, nhìn thấy chính mình cười tươi như hoa. "Đường Bạch Dạ, còn anh thì sao?" Cô hỏi rất nhẹ, tiếng nói ôn nhu, "Anh đang hỏi tôi có thích anh hay không, anh lại xác định, anh có thích tôi sao? Nếu như anh không xác định chính mình có thích tôi hay không, tại sao lại muốn tôi trả lời vấn đề của anh." Đường Bạch Dạ không vui nhíu mày, không hài lòng câu trả lời của Hạ Thần Hi. "Tôi đã nói với cô, tôi đối với cô có thiện cảm." "Thiện cảm cũng không phải là thích, lại càng không phải là yêu." Hạ Thần Hi nói, "Tôi có thiện cảm rất nhiều người, WPL Trần Dương, Trần Bình, Ốc Ôn, Chu Phóng, Thái Gia... Tôi đối với bọn họ cũng có thiện cảm." Đường Bạch Dạ thần sắc lạnh lẽo, nắm cằm Hạ Thần Hi, gia tăng lực đạo, làm đau Hạ Thần Hi. "Cô thực sự tham lam." Anh lạnh lùng nói. Hạ Thần Hi xán lạn cười, "Đường tổng, anh cũng vậy đi." Tôi có lòng tham, anh không có lòng tham sao? Ánh mắt Đường Bạch Dạ, một tấc một tấc lạnh xuống, Hạ Thần Hi cũng không quan tâm, nói thực sự, phản ứng của Đường Bạch Dạ đều nằm trong dự tính của cô, anh là một người bá đạo lại ích kỷ, quen hưởng thụ người khác theo đuổi. Cô chỉ là một trường hợp đặc biệt, cho nên đặc thù. "Hạ Thần Hi, tôi nói rồi, chúng ta cùng nhau học được yêu, cô dạy tôi, cái gì là yêu." Đường Bạch Dạ lạnh lùng nhìn cô, "Tôi cho rằng, chúng ta sẽ có chung nhận thức." Hạ Thần Hi nói, "Anh không biết yêu, tôi cũng không hiểu yêu là gì, trên đời này, tôi chỉ yêu một người là Hạ Thiên." Cô trầm giọng nói, "Tôi yêu Hạ Thiên, bởi vì nó là con tôi, nó yêu tôi, nó là một phần sinh mệt của tôi, cho nên tôi yêu nó, nguyện ý vì nó trả giá tất cả. Anh nói anh không biết yêu, tôi so với anh càng không hiểu cái gì là yêu. Anh muốn tôi dạy cho anh, thật xin lỗi, anh tìm lộn thầy rồi."
|
Chương 221: Tôi nhất định sẽ làm cô yêu tôi (5)
Bọn họ đều là những người mới trong tình yêu, Hạ Thần Hi chống cự tình yêu, Đường Bạch Dạ cũng chống cự tình yêu, cho nên bọn họ hoang mang, mờ mịt, nghĩ muốn tới gần, lại có chút bài xích, như con nhím sợ trời đông giá rét. Hạ Thần Hi hơi đẩy Đường Bạch Dạ ra, "Đường tổng, tôi biết anh yêu Lâm Tình, tôi không biết cô ấy là hạng người gì, nhưng tôi biết vị trí của cô ấy trong lòng anh, sợ rằng không có một người phụ nữ nào thay thế được." "Kỳ thực, tôi biết cái gì là yêu, chỉ là anh không yêu tôi." "Có lẽ, anh thấy tôi là người phụ nữ đặc biệt, tôi không bị tiền tài của anh mê hoặc, không say mê dáng vẻ bề ngoài của anh , không bị sức quyến rũ của anh cuốn hút, cho nên, anh cảm thấy tôi rất mới mẻ, anh rất muốn chinh phục tôi." Ánh mắt Đường Bạch Dạ băng lãnh càng sâu. Che giấu một chút xấu hổ cùng tức giận khi có người nhìn thấu anh. Đường Bạch Dạ tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải trở ngại như vậy. Đúng, anh cũng không phải là yêu Hạ Thần Hi, nhưng anh lại muốn chinh phục Hạ Thần Hi, người đàn ông càng không có được càng muốn giành được. "Hạ Thần Hi, tôi đối với cô là thiện cảm cũng tốt, chinh phục cũng được, tôi không muốn miệt mài theo đuổi, thế nhưng, cô cũng nên suy nghĩ cho bảo bối một gia đình hoàn chỉnh, tôi thực sự rất thích nó, là niềm kiêu ngạo của tôi." "Tôi tin." Hạ Thần Hi nói, "Tôi tin anh đối với bảo bối là thực tâm, nhưng tôi cự tuyệt một gia đình như vậy." "Cô rốt cuộc không hài lòng tôi chỗ nào?" Đường Bạch Dạ không cam lòng hỏi. Hạ Thần Hi hỏi lại, "Anh có chỗ nào làm người ta hài lòng sao?" "Tôi không thiếu tiền, tôi cũng không thiếu tướng mạo, tôi cũng không thiếu tài năng, những gì cần có, tôi đều có." Hạ Thần Hi nói, "Ở trong tình yêu, những cái đó không phải tiêu chuẩn để so sánh." "Đường Bạch Dạ, nói thật đi." "Anh là mãn phân tình nhân, cũng là linh phân trượng phu." Mặt Đường Bạch Dạ toàn đen. Con mắt anh sắc trong đêm đen, hung ác nham hiểm như ma quỷ, lệ khí bức người, đây là đánh giá của Hạ Thần Hi với anh, mãn phân tình nhân, linh phân trượng phu? Đây là cô đánh giá anh như thế? Đường Bạch Dạ nắm chặt nắm tay, phẩy tay áo bỏ đi. Hạ Thần Hi thầm nghĩ, Đường tổng a Đường tổng, lời thật thì khó nghe, bị người đâm thủng da mặt cũng đừng thẹn quá hóa giận a. Hạ Thần Hi ngồi xổm người xuống, thật sâu giáo dục tiểu bảo, "Thân ái tiểu bảo, ngàn vạn cũng đừng học theo Đường tổng, quá bôi nhọ phong độ của giống đực." Cô vừa mới kết thúc giáo dục đối với tiểu bảo, đã nhìn thấy Đường Bạch Dạ đứng trước mặt, khuôn mặt toàn hỏa khí, Hạ Thần Hi đứng lên, thầm nghĩ, Đường tổng sẽ không thẹn quá hóa giận, giết người diệt khẩu chứ. Nhìn khí thế, rất dọa người a. Đường Bạch Dạ đi tới trước mặt Hạ Thần Hi, đột nhiên giữ khuôn mặt của cô, một chữ một chữ nói, "Hạ Thần Hi, cô nhớ kỹ cho tôi, Đường Bạch Dạ tôi nhất định sẽ làm cho cô yêu tôi, nếu không, ba chữ Đường Dạ Bạch tôi sẽ viết ngược lại!" Hạ Thần Hi không có bị Đường Bạch Dạ làm cho chấn động, trái lại nhàn nhạt nói, "Tôi cảm thấy Dạ Bạch Đường so với Đường Bạch Dạ dễ nghe hơn." Đường Bạch Dạ chỉ cảm thấy đầu óc có thứ gì đó bò qua, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác muốn bóp chết cô, Hạ Thần Hi cấp tốc lui một bước tự bảo vệ mình. "Đường tổng, lời thề này thật không có tính nghiêm túc, luôn luôn viết tên ngược lại, không có gì mới mẻ a, đổi cái mới mẻ hơn đi, nói không chừng tôi sẽ tin tưởng là anh thật lòng." Hạ Thần Hi như không nhìn ra Đường Bạch Dạ phẫn nộ, ở một bên châm ngòi thổi gió. Đường Bạch Dạ bị Hạ Thần Hi kích thích mất hết lý trí, "Nếu như tôi không có cách nào làm cô yêu tôi, tôi liền vung đao tự thiến!" Hạ Thần Hi, "..."
|
Chương 222: Tôi nhất định sẽ làm cô yêu tôi (6)
Đường Bạch Dạ rống ra một câu, sắc mặt khó coi, tức giận bỏ đi, anh thực sự là điên mới có thể hơn nửa đêm cùng người phụ nữ này cãi nhau, Hạ Thần Hi nhìn bóng lưng của anh, nói không nên lời. Loại lời thề này mà cũng có thể nói ra, Đường tổng anh rốt cuộc là nhiều ấu trĩ a. Thứ Hai, Hạ gia hai mẹ con người thì đi làm, người đi học, thương tích của Bản Kiệt Minh cũng khôi phục, Hạ bảo bối cũng cảm thấy người thầy này rất thú vị, nên nể tình đi học, thuận tiện xin học kỹ thuật chạy xe. Đường Bạch Dạ đưa Hạ bảo bối đi học, sau đó mang Hạ Thần Hi đi làm, theo thành lệ. Thứ Bảy hai người gây nhau nên không thoải mái, nhưng trước mặt Hạ bảo bối cũng không biểu lộ ra cái gì, đều là người thông minh, che giấu rất khá, Hạ bảo bối vừa xuống xe, trong xe nhiệt độ lập tức giảm xuống mười độ. Đường Bạch Dạ quăng Hạ Thần Hi mấy đao mắt, Hạ Thần Hi ngửa đầu nhìn bầu trời, "Đường tổng, khí trời không tệ a." Đường Bạch Dạ cảm giác mắt mình ném vào bông, rất muốn một cước đá cô xuống xe. Hạ Thần Hi vẫn như cũ cách hai con đường xuống xe, đi bộ đến chỗ làm, Đường Bạch Dạ ôn hòa nói, "Sớm muộn cô cũng là người của tôi, còn kiểu cách." "Phụ nữ chính là phải kiểu cách, người phụ nữ không kiểu cách sao để cho người đàn ông có cơ hội được thể hiện." Hạ Thần Hi cười tươi đẹp, xe đua Đường Bạch Dạ gào thét chạy đi. Hạ Thần Hi thầm nghĩ, cô phải lái xe đi làm, tuyệt đối không nên đi cùng xe với Đường Bạch Dạ, vừa nhìn có cảm giác giống một đôi. Thời đại này, mua cái xe cũng giống như có gian tình thế này? Lúc cô đến bộ công trình, Thái Gia đang dẫn một người cùng các đồng nghiệp chào hỏi, Hạ Thần Hi có chút kinh ngạc, có nhân viên mới đến sao? Thái Gia nhìn thấy Hạ Thần Hi, cười gọi cô đến, "Thần Hi, đây là đồng nghiệp mới, Lâm Lâm, Lâm tiểu thư." Lâm Lâm xoay người lại, cô là phụ nữ không kém gì mỹ nữ, dáng người rất đẹp, làn da trắng nõn, một thân quần áo toàn hàng hiệu, nhưng cũng sẽ không làm cho người khác quá kiêu ngạo. Lâm Lâm vươn tay, "Hạ tiểu thư, xin chào, tôi là Lâm Lâm, ngưỡng mộ cô đã lâu." Hạ Thần Hi cười vươn tay, "Lâm tiểu thư, xin chào." Mọi người đơn giản chào hỏi, Thái Gia tuyên bố Lâm Lâm được thêm vào bộ công trình của Đường thị, Lâm Lâm là một nữ kỹ sư cóa bằng thạc sỹ, là sinh viên ưu tú ở California lý, nhưng bằng cấp như vậy ở bộ công trình của Đường thị cũng không tính đặc biệt xuất sắc. Nhưng mà, mỹ nữ luôn luôn được hoan nghênh . Mỹ nữ nắm tay chào hỏi, hình ảnh cũng rất đẹp. Hạ Thần Hi không lạnh nhạt, cũng không nhiệt tình, Lâm Lâm ôn nhu lại mỹ lệ, người cũng hay nói, nhưng có thể nhìn thấy được, cô xuất thân rất tốt, cho nên rất nhanh đạt được hoan nghênh của những người đàn ông ở tầng lầu này. Bộ công trình mỹ nữ cũng ít khi thấy, nữ công trình cùng nữ nhà thiết kế lại càng không nhiều, lại là mỹ nữ đã ít lại càng ít. Tiết Giai Vân đã có chủ , người nào cũng biết Lâm Nhiên theo đuổi cô, bọn họ sẽ không tự làm mất mặt. Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ có ái muội, toàn bộ công trình đã sớm đồn ra, mặc dù bên ngoài không ai nói, nhưng trong lòng mọi người đều biết rất rõ ràng. Dù cho Đường Bạch Dạ không cùng cô ái muội, Hạ Thần Hi cũng như là đỉnh núi khó có ai dám vượt qua. Không mấy người đàn ông thực sự dám theo đuổi cô. Lâm Lâm hiển nhiên vô cùng được hoan nghênh. Tiết Giai Vân chạy tới bên cạnh Hạ Thần Hi, "Thần Hi, người phụ nữ này có hoàn cảnh như thế nào, mà có thể đi vào được Đường thị." "Làm sao vậy?" Hạ Thần Hi nhìn bản vẽ, phân tâm hỏi một câu, lại không ngẩng đầu lên.
|
Chương 223: Tôi nhất định sẽ làm cô yêu tôi (7)
" Bộ công trình của Đường thị chưa bao giờ tuyển người không có kinh nghiệm, sinh viên vừa mới tốt nghiệp, đó là quy định." Tiết Giai Vân nói, "Năm đó tớ tốt nghiệp đã nghĩ làm ở Đường thị, chính là bị kinh nghiệm đánh đuổi, tớ cũng là rùa biển a, vì sao đãi ngộ bất đồng như thế." "Mấu chốt nhất là, hiện tại cũng không thiếu người." Hạ Thần Hi nghiên cứu bản vẽ, tầm mắt cũng không nâng lên, "Cậu quan tâm hoàn cảnh cô ấy làm cái gì, bây giờ đi đâu cũng cần phải có hoàn cảnh xuất thân, không có gì để nói, cậu xem cách ăn mặt của cô ấy không phải hiểu rồi sao? Cậu a, chính là bị bối cảnh cấp bá , ngoan, đừng không thăng bằng ." Tiết Giai Vân cười khúc khích, "Cậu liếc mắt một cái đã xem thấu tớ không thoải mái." Cô chạy trở về bàn làm việc, lặng lẽ nói kết thúc. Lâm Lâm có bối cảnh gì, Hạ Thần Hi một chút cũng không quan tâm, cô là tổng kỹ sư, phụ trách dự án cảnh biển, chỉ là nhân viên tạm thời của Đường thị , mạng lưới quan hệ nội bộ Đường thị phức tạp muốn chết, cô không muốn hiểu. Dù cho tuyển vào một bình hoa cũng không quan hệ, dù sao cũng không thiếu người. Thời gian cơm trưa. Đại bộ phận công nhân Đường thị đều đến phòng ăn công ty Đường thị dùng cơm, Đường thị có 18 lầu, chỉnh một tầng đều là phòng ăn, mặc dù là phòng ăn của công nhân, tuyệt đối cũng là trình độ năm sao, xem ra cái gì cũng có. Cơm trưa, cơm Tây, Italy thái, Mexico thái, Ấn Độ thái... Đầy đủ hết, các loại rượu loại cũng có đầy đủ hết, giá so với bên ngoài cũng thấp hơn, hương vị vô cùng tốt. Hạ Thần Hi mấy ngày đầu cũng đem hộp tiện lợi, về sau cảm thấy thức ăn ở phòng ăn rất tốt, lại có nhiều món, miễn cho vất vả con mình. Đương nhiên, đây không phải là nhà hàng tự chọn miễn phí. Đường thị công nhân mỗi người đều có một thẻ cơm. Cho nên, Đường thị công nhân bình thường đều tập trung ở lầu mười tám dùng cơm. Đường Bạch Dạ có phòng ăn dành riêng cho tổng giám đốc, gần cửa sổ, vị trí rất tốt. Đường thị cao tầng mỗi người đều có vị trí cho mình, bình thường công nhân sẽ theo vị trí cuả mình ngồi. Hạ Thần Hi cùng Tiết Giai Vân đang nói chuyện bát quái trong công ty, đột nhiên nghe thấy có người hỏi, "Tôi có thể ngồi ở đây không?" Hai người ngẩng đầu, Lâm Lâm bưng bàn ăn đứng ở bên cạnh các cô, Tiết Giai Vân nhìn xung quanh một vòng, đều là chỗ trống, hoang mang nhìn Lâm Lâm, Hạ Thần Hi mỉm cười, "Lâm tiểu thư, mời ngồi." Lâm Lâm nhìn Hạ Thần Hi mỉm cười, ngồi xuống. "Cảm ơn." Cô lại đi lấy thức ăn khác. Tiết Giai Vân nói thầm, "Ở đây chỗ trống còn nhiều như vậy, cô ta thế nào lại chạy đến ngồi cùng chúng ta." "Cô ấy là nhân viên mới đến, chúng ta lại đang làm cùng một lầu, chắc là tranh thủ tình cảm." Hạ Thần Hi cười nói. Tiết Giai Vân nói, "Tớ không có hứng thú." "Cậu giống như có thành kiến với cô ấy thì phải?" Tiết Giai Vân xoay chuyển ánh mắt, thấy Lâm Lâm không trở về, nhỏ giọng nói, "Tớ hôm nay ở bãi đỗ xe thấy cô ta cùng Lâm Nhiên, hình như rất thân mật, nhìn liền không thoải mái." Hạ Thần Hi hiểu rõ, "Thì ra là gặp mặt tình địch a." "Thần Hi!" "Được rồi, không làm khó cậu." Hạ Thần Hi cười, "Dù sao cũng chưa rõ, lại không thể nói rõ cái gì." "Cô ấy thoạt nhìn yếu đuối mảnh mai , nhưng sức ăn không nhỏ a." Cơm trưa của Lâm Lâm có, thịt kho tàu, khuẩn nấm cùng một tiểu bàn mật nước xá xíu, 300 khắc cơm, một chén canh xương, đối với nữ sinh mà nói, tính ra sức ăn rất lớn a... Tiết Giai Vân cười khúc khích, "Nghe nói, gần đây có người ăn thịt kho tàu cũng thấy rất hạnh phúc a."
|