Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 299: Người yêu thanh mai trúc mã (5)
Editor: thanh huyền Cô không muốn gặp lại Đường Bạch Dạ bi thương, không muốn nhìn thấy Đường Bạch Dạ phẫn nộ. Sắc mặt Đường Bạch Dạ ủ dột, cúi đầu nhìn tay Hạ Thần Hi, bực bội trong lòng, chậm rãi bình phục. "Hạ Thần Hi, cô..." Đường Bạch Dạ hỏi, "Cô đối với Tiêu Tề, thực sự một chút cảm giác cũng không có sao?" Hạ Thần Hi nghĩ đến người đàn ông kia anh tuấn lãnh ngạnh, hơi nhíu mày, "Không biết, tôi lại không có vừa gặp đã yêu, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta sẽ thích." Với cô mà nói, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Tề. Cô hơi buông ra Đường Bạch Dạ, anh xoay người lại, đột nhiên giơ cằm của cô lên, "Đã đi rồi, tại sao muốn trở về?" Cô có phải có một chút để ý anh hay không? Hạ Thần Hi thấy anh khôi phục bình thường, xinh đẹp cười, "Đường tổng, anh đừng hiểu sai , tôi chỉ là cảm thấy, thân là một công nhân tốt, nếu như lão bản tức giận, tất yếu trấn an lửa giận lão bản.” Đường Bạch Dạ phụng phịu, "Lão bản cảm thấy, lửa giận vẫn như cũ rất trướng cao." Ngụ ý, công nhân tốt không ngừng cố gắng, trấn an lão bản. Hạ Thần Hi khinh bỉ anh, "Tôi tin năng lực tự mình chữa trị của lão bản mạnh mẽ như con trai, lửa giận gì gì đó, chỉ là phù vân a, phù vân." Đường Bạch Dạ, "..." Hạ Thần Hi nghĩ nghĩ, lại nói, "Tôi nghĩ, không ai bì nổi, làm theo ý mình Đường Bạch Dạ sẽ càng đáng yêu một." Lúc anh chân chính phát giận, rất dọa người. Trên người luồng không khí lạnh, làm người ta không dám tới gần. Đường Bạch Dạ đè nặng mi tâm, không trả lời, Hạ Thần Hi nói, "Tôi đi về làm việc." Vừa mới cất bước liền bị người cầm tay kéo về phía sau, Đường Bạch Dạ chế trụ gáy của cô, đè xuống chính mình, đã quặc ở môi lưỡi của cô, Hạ Thần Hi trợn tròn cặp mắt, mặc anh hút môi cánh hoa của cô. Cô bị chiếm tiện nghi, đã không phải là lần đầu tiên. Đường Bạch Dạ hơi buông cô ra, trán để trán, ánh mắt thật sâu nhìn cô, tròng mắt đẹp thâm thúy, là chất có hại, làm người ta trầm mê, tim Hạ Thần Hi đập nhanh mấy nhịp, bên tai hơi đỏ lên. Cô bị Đường Bạch Dạ chiếm tiện nghi lâu như vậy, lần đầu tiên có... cảm giác xấu hổ. Ái muội, liên tiếp kéo lên. Đường Bạch Dạ hơi nghiêng đầu, Hạ Thần Hi nhắm mắt lại, hô hấp gần ngay trước mắt, lại không có động tác, Hạ Thần Hi mở mắt ra, lại thấy Đường Bạch Dạ không chuyển mắt nhìn nhìn cô, Hạ Thần Hi chợt tức giận. Vừa muốn đẩy anh ra liền bị Đường Bạch Dạ quay người áp ở bàn bên cạnh, tùy ý cướp đoạt. Hạ Thần Hi giận, giãy giụa đánh bờ vai của anh, lực đạo dần dần yếu... Tiêu Tề trở lại biệt thự, ở phố xá sầm uất, giao thông bốn phương thông suốt. Biệt thự hai tầng, một hoa viên lớn, vô cùng xa hoa, bên ngoài có một hồ bơi lớn, biệt thự bảo toàn vô cùng tốt, có sát thủ đang âm thầm bảo hộ Tiêu Tề, hai sát thủ thủy chung cùng ở bên cạnh anh. Hồ bơi. Người đàn ông tuấn mỹ đem tư liệu Hạ Thần Hi tỉ mỉ cho Tiêu Tề, bao gồm đại học cô học gì, đã làm gì, sinh con, scandal cùng Đường Bạch Dạ, chuyện lớn nhỏ, tràn đầy một xấp tài liệu. Âu Dương nói, "Đây là tất cả tư liệu của Hạ Thần Hi, toàn bộ đầy đủ hết." Người phụ nữ mặc áo tắm khêu gợi, cầm một quyển notebook không biết tìm đọc cái gì, đôi chân thon dài dưới ánh mặt trời, nhẵn nhụi không có một chút tì vết, thon dài, sức quyến rũ. Đó là một người phụ nữ rất có sức quyến rũ. Âu Dương bất động thối lui mấy bước, người phụ nữ nhàn nhạt liếc anh một cái, lại cúi đầu, tiếp tục tra tư liệu. Đột nhiên, Tiêu Tề ngẩng đầu, "Con của Thần Hi... Là của Đường Bạch Dạ?"
|
Chương 300: Người yêu thanh mai trúc mã (6)
Editor: thanh huyền Âu Dương nghĩ thầm, khi anh thu thập phần tài liệu này, quả thực có chút ngạc nhiên, anh cũng từng nghĩ giấu giếm, nhưng mà, việc này giấu giếm không được. Người phụ nữ ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa làm rơi máy tính trong tay. Cô kinh ngạc nhìn Tiêu Tề, thì thào tự nói, "Đây là muốn nghịch thiên a." Tiêu Tề đột nhiên giương tay lên, tất cả tư liệu bay đầy trời, có một chút rơi vào trên sân cỏ, có một chút rơi vào hồ bơi, sắc mặt trầm như Diêm La, toàn thân tràn ngập một cỗ sát khí. "Này rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ..." Tiêu Tề cắn răng, có thể nói là nghiến răng nghiến lợi , Âu Dương thầm nghĩ, anh còn tưởng rằng anh takiên trì. Nguyên, anh cũng là người có cảm xúc . Âu Dương nói, "Hẳn là tám năm trước, một lần nhiệm vụ kia..." Tiêu Tề nắm chặt nắm tay, anh biết được Hạ Thần Hi có con, đã là vô cùng không vui, không ngờ, đứa nhỏ vậy mà là của Đường Bạch Dạ, loại khả năng này thấp đến một phần vạn, vậy mà bọn họ đụng phải. Vì sao? Anh đột nhiên nhớ tới một việc, tám năm trước, Thần Hi đi tới bến tàu, lần đầu tiên hỏi câu, có phải hạ dược cho cô hay không . Lúc đó, anh không biết Hạ Thần Hi hỏi cái gì, cô lại không muốn giải thích. Sau, cô đi được quyết tuyệt, không chút nào lưu luyến. Tâm như tro nguội. Chẳng lẽ là cho rằng, anh hạ dược với cô? Thuốc này, hiển nhiên là... Tiêu Tề chợt quát chói tai, "Thần Hi năm đó giả trang An Kỳ Nhi, là ai cùng đi quán bar?" "Chờ tôi ba phút." Người phụ nữ nói, nhiệm vụ tra hồ sơ tám năm trước, "Tám năm trước, là bạn của Thần Hi, hẳn là cô ta hạ dược, cũng có thể là phục vụ ." "Bạn của cô ấy hiện tại di dân, người ở Malaysia." "Vô liêm sỉ!" Tiêu Tề giận dữ, năm đó để Thần Hi giả trang An Kỳ Nhi tiếp cận Đường Bạch Dạ là bởi vì Lâm Tình vừa mới chết, Đường Bạch Dạ lại mỗi ngày đi mua say, chính là cơ hội tốt, anh chỉ tín nhiệm Thần Hi. Năng lực ứng biến của Hạ Thần Hi tốt nhất, Đường Bạch Dạ không phải kẻ dễ bắt nạt, anh sợ những người khác làm hỏng nhiệm vụ. Anh vốn tưởng rằng, sẽ ra một điểm nhỏ ngoài ý muốn, Hạ Thần Hi chỉ có thể cầm tư liệu Đường thị, anh đả kích Đường thị, sau đó để Đường Bạch Dạ được cái này mất cái khác, ai biết, Hạ Thần Hi hoàn mỹ bắt được tư liệu Đường môn. Năm đó, anh cảm thấy rất kỳ quái, cô rốt cuộc làm sao đến. Như thế nào ở lại một đêm. Chỉ là, năm đó giữa Thần Hi cùng anh hiểu lầm quá sâu, cô đi được quá quyết tuyệt, anh lại không muốn đấu tranh Đường môn cùng tập đoàn Hỏa Vân liên lụy đến cô. Anh để cô đi. Không ngờ, lại là loại kết quả này. "Nói như thế, Đường Bạch Dạ cũng biết đứa bé là con của anh ta?” "Không sai!" Âu Dương liếc mắt nhìn Tiêu Tề một cái, lại lui lại mấy bước, nói."Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi trong khoảng thời gian này, quan hệ rất ái muội, căn cứ điều tra, bọn họ đi lại rất mật thiết." Người phụ nữ ôn hòa nói một lời, "Xe đều là xe đôi, toàn bộ thành phố S có hai chiếc.” Sắc mặt Tiêu Tề âm trầm, anh không nên nóng ruột như vậy đi nhìn Thần Hi, xác định cô có phải Thần Hi hay không, anh hẳn là điều tra rõ, đem tư liệu của cô mấy năm này nhìn qua một lần mới đi tìm Thần Hi, nếu là anh biết Thần Hi mất trí nhớ... Âu Dương nói, "Cô ta nhiều năm như vậy có thể tránh khỏi điều tra của chúng ta, toàn là bởi vì... Lão tiên sinh giúp, ký ức của cô ấy, cũng là lão tiên sinh giúp tẩy đi, khả năng cô muốn một cuộc sống mới." Tiêu Tề đứng lên, con ngươi sắc ám trầm, lộ ra nhất định phải được kiên quyết. Thần Hi là vị hôn thê của anh, là của anh, có con trai Đường Bạch Dạ thì thế nào, người cô yêu, vẫn là anh.
|
Chương 301: Người yêu thanh mai trúc mã (7)
Editor: thanh huyền Beta: boconganh1503 Thần Hi là vị hôn thê của anh, có con trai thì thế nào, người cô yêu, vẫn là anh. "Một ngày đi hắc đạo, một đời đều là hắc đạo." Tiêu Tề trầm giọng nói, "Muốn cuộc sống mới, làm sao đơn giản như vậy." Tiêu Tề xoay người, nhìn Âu Dương cùng Hắc Quả Phụ, "Ngậm chặt miệng, chuyện Thần Hi là Chồn Đen, chỉ có mấy người biết, tin tức này không được truyền ra bên ngoài, đây là lá bài cuối cùng của tôi!” "Đã biết!" Âu Dương cùng Hắc Quả Phụ đồng thời gật đầu, ánh mắt người phụ nữ hiện lên một chút không vui, lại ẩn giấu xuống. Tiêu Tề vào biệt thự. Hắc Quả Phụ trêu tức nói, "Đứa nhỏ này là một thiên tài, chỉ số thông minh phá vỡ kỉ lục toàn cầu.” Âu Dương ha ha cười, "Cô cũng không nhìn một chút Chồn Đen cùng Đường Bạch Dạ là ai, sinh ra đứa nhỏ bình thường đều là biến thái, chỉ cần không đột biến, đều là gen tốt." Hắc Quả Phụ liếc mắt nhìn người trong biệt thự một cái, Tiêu Tề đứng ở trước cửa sổ sát đất lầu hai, mặt không thay đổi nhìn trời xanh mây trắng, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt cô hơi tối sầm lại. Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn không thể quên Hạ Thần Hi. Người phụ nữ kia thực sự quan trọng như thế sao? Phụ nữ trong hắc đạo, có cái gì làm người ta mê muội? Cô thực sự không hiểu, huống chi là sát thủ, giết người không chớp mắt, một thân nợ máu, kiên cường, vô tình, có chỗ nào đáng giá để yêu? Vậy mà lo lắng nhiều năm như vậy. "Cô nói, Tiêu Tề có thể phái người giết đứa bé kia hay không, xong hết mọi chuyện." Hắc Quả Phụ hơi nhíu mày, "Sẽ không!" "Làm sao cô biết sẽ không, vị hôn thê của mình sinh con cho đối thủ một mất một còn, người đàn ông nào có thể chịu được chuyện như vậy.” Hắc Quả Phụ cúi đầu, ngón tay ở trong máy vi tính gõ, nhàn nhạt nói, "Nếu anh ta giết con trai Thần Hi, anh ta và Thần Hi vĩnh viễn không có khả năng, anh ta không có ngu như vậy." Âu Dương thổi một tiếng huýt gió, "Vốn theo đến thành phố S du ngoạn, không ngờ sẽ có một màn hay như vậy để xem, Đường Bạch Dạ cùng Tiêu Tề tranh một người phụ nữ, cô nói ai sẽ thắng?” "Buồn chán!" Hắc Quả Phụ hừ lạnh, "Tiêu Tề chống lại Đường Bạch Dạ là toàn thắng có được không?" Âu Dương lưu manh cười, "Chưa chắc đi?" "Tướng mạo Đường Bạch Dạ rất xuất chúng, học thức cũng hơn người, tài sản không hề thiếu, Tiêu Tề tướng mạo không sai, học thức tuyệt đối so với Đường Bạch Dạ tốt hơn, tài sản so với anh ta nhiều hơn, không hề nghi ngờ." "Một điểm trọng yếu nhất, Đường Bạch Dạ hoa tâm lạm tình, Tiêu Tề trung thành, hoàn toàn cũng không phải là một cấp bậc. Phụ nữ không chọn Tiêu Tề chọn Đường Bạch Dạ, quả thực là mắt bị mù." Hắc Quả Phụ hừ lạnh, "Lại nói, Tiêu Tề cùng Thần Hi có mười mấy năm thanh mai trúc mã, cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, ra sống vào chết, cảm tình không phải Đường Bạch Dạ có thể so sánh , căn cứ tư liệu điều tra, số lần bọn họ gặp mặt cũng chỉ một hai lần, có thể có cảm tình gì." Âu Dương nói, "Đường Bạch Dạ có một lá bài lớn a, con trai là lá bài lớn nhất.” Hắc quả phụ buông tay, không nói lời nào. Âu Dương vui sướng khi người gặp họa nói, "Lần này thành phố S có trò hay để xem." Hạ Thần Hi cả ngày làm việc không yên lòng, làm lỗi mấy lần, họp thất thần, báo cáo hỗn loạn, Hạ Thần Hi làm việc khôn khéo lần đầu tiên phạm nhiều sai lầm như vậy, toàn bộ công trình lại nổ tung oa. Sáng nay một màn kia ở cao ốc rất náo động. Tiêu Tề đã rất xuất chúng, huống chi Đường Bạch Dạ cũng tuấn dật vô cùng ngồi trên một chiếc Lincoln, , mặc dù thoạt nhìn ở chung không tốt lắm, nhìn đủ suất, sớm thành bát quái. Toàn bộ công trình đều nói, vị hôn phu thần bí của Hạ Thần Hi tìm tới cửa. Hạ Thần Hi đi toilet, có thể nghe thấy bát quái này, đoán ra được Tiêu Tề.
|
Chương 302: Người yêu thanh mai trúc mã (8)
Editor: thanh huyền Beta: boconganh1503 Hạ Thần Hi muốn quên, cũng không thể quên được. Trước mắt vẫn là vẻ mặt của Tiêu Tề, Hạ Thần Hi có chút mê man. Cô càng nghĩ, quá khứ ký ức càng phong tỏa, càng mơ hồ, cái gì cũng không nhớ. Đau đầu vẫn là bệnh cũ của cô, hôm nay phát tác lợi hại nhất, thuốc trong ngăn kéo vừa lúc không có, Thái Gia để thư ký ra mua thuốc, "Nhìn cô không được tốt lắm, về nhà nghỉ ngơi đi." Hạ Thần Hi lên tinh thần, "Không có việc gì." Tiết Giai Vân nói, "Còn nói không có việc gì, khuôn mặt cả ngày nay rắng bệch ." Thuốc đau đầu được mua về, sau khi Hạ Thần Hi uống, có chút thoải mái hơn, Tiết Giai Vân ở tai cô lặng lẽ nói, "Thần Hi, Lâm Lâm nhìn cô một buổi sáng , thần sắc rất kỳ quái." Hạ Thần Hi bất động nhìn về phía Lâm Lâm, kỳ thực, cô sớm cũng cảm giác được . Lâm Lâm vừa lên buổi trưa đã nhìn cô, thần sắc thoạt nhìn rất khoái trá, nhưng có đôi khi lại cảm thấy không phải, nhìn rất kỳ quái, cô vậy mà nhìn một buổi sáng, thấy được ánh mắt Hạ Thần Hi nhìn qua. Lâm Lâm tránh được ánh mắt. Hạ Thần Hi nhíu mày, "Đừng để ý tới cô ấy." Buổi trưa, mọi người đều ra ăn cơm trưa, Hạ Thần Hi không có khẩu vị, lại không muốn đi , Tiết Giai Vân nói, "Tớ giúp cậu mua một ít sushi trở về, cậu đói thì ăn." "Được!" Tiết Giai Vân cùng Lâm Nhiên hẹn đi ăn cơm, Hạ Thần Hi đến phòng giải khát pha cà phê, hôm nay cô đã uống năm ly cà phê, cà phê vừa đắng lại nồng cũng không có làm cho tinh thần cô đỡ hơn một chút. "Thần Hi, cô cũng không đi ăn cơm a?" Tiếng Lâm Lâm ở sau lưng vang lên. Hạ Thần Hi nói, "Không có gì khẩu vị, cô thì sao?" Lâm Lâm ngượng ngùng cười, "Đường ca ca đang bàn chuyện, không dẫn tôi ăn cơm, tôi cũng không có khẩu vị ." Hạ Thần Hi cười, chuyên tâm chờ cà phê ra lò. Cô không thích gương mặt Lâm Lâm giả vờ ngượng ngùng này, uyển chuyển, lại khoe khoang, giọng điệu kiêu ngạo. "Sáng sớm hôm nay người đàn ông ở cửa, thật là hôn phu của cô sao?" Lâm Lâm tò mò hỏi, có chút thấp thỏm bất an. Hạ Thần Hi liếc nhìn cô một cái, "Đúng vậy." Lâm Lâm cực kỳ kinh ngạc, "Cô có vị hôn phu, vậy tại sao..." Tại sao cô có vị hôn phu, vẫn cùng Đường ca ca ái muội như vậy? Chân đạp hai cái thuyền? "Cô muốn nói cái gì?" Hạ Thần Hi đi thẳng vào vấn đề. Lâm Lâm ngượng ngùng nói, "Tôi không có nghe Đường ca ca nhắc tới, cho nên có chút ngoài ý muốn, Thần Hi xinh đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều người theo đuổi, thì ra đã có vị hôn phu, sợ là đàn ông độc thân công ty chúng ta phải thất vọng." Hạ Thần Hi bưng cà phê lên, vốn không muốn cùng Lâm Lâm nói, nhưng mà, cô thay đổi chủ ý, cười tươi như hoa, "Cô nghe thấy tôi cùng nam đồng sự bát quái, không nghe thấy mặt khác bát quái sao? Tôi chưa kết hôn đã sinh con, con trai tôi học tiểu học.” Lâm Lâm ngẩn ra, kinh ngạc mở to hai mắt, Hạ Thần Hi đột nhiên có một loại thỏa mãn. "Không ngại." Cô nói xong, đi ra phòng giải khát, Lâm Lâm nhìn bóng lưng của cô, như có điều suy nghĩ. Hạ Thần Hi, chưa kết hôn sinh con chuyện này trong giới kiến trúc như một quả bom bạo tạc, trước đây WPL một trận náo nhiệt, đều là bát quái cha của đứa bé. Bộ công trình Đường thị, rất ít nhắc tới chuyện cô có con. Lâm Lâm vừa mới tới công ty không bao lâu, không biết cũng bình thường, sớm muộn cũng biết . Tham gia hội nghị kiến trúc một lần, đều là bát quái cô chưa kết hôn sinh con, Lâm Lâm một lòng hỏi thăm tin tức của cô, loại tin tức quan trọng này không thể bỏ lỡ, thực sự không thể nghĩ tới.. Vừa tới phòng, di động Hạ Thần Hi vang lên, là một số xa lạ, cô tiếp nhận, "Xin chào, tôi là Hạ Thần Hi." Thanh âm Tiêu Tề mang theo nụ cười thản nhiên, "Thần Hi, là anh, có thể, cùng nhau ăn cơm không?"
|
Chương 303: Quen thuộc tất cả của cô (1)
Editor: thanh huyền Beta: boconganh1503 Hạ Thần Hi kinh ngạc không ngớt, "Tại sao anh có số điện thoại của tôi?" "Chỉ cần có tâm, cái gì cũng có thể." Tiêu Tề nói, "Anh ở dưới lầu Đường thị, có thể cùng nhau ăn cơm không?" Hạ Thần Hi do dự, cô đối với quá khứ chính mình vẫn không để ý, có chút bài xích, nhưng mà, người trong quá khứ, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, cô lại rất muốn biết, quá khứ cô, rốt cuộc là dạng gì. Nếu nói cô là vị hôn thê của Tiêu Tề, thì tại sao, cùng Đường Bạch Dạ sinh hạ đứa nhỏ. Tiêu Tề mềm giọng nói, "Chỉ là một bữa cơm mà thôi, Thần Hi, em không cần lo ngại quá nhiều, em nghĩ muốn biết cái gì, anh sẽ nói cho em biết, trên đời này, chẳng ai chống cự hồi ức, cũng sẽ không ai đối với chỗ trống của mình thờ ơ." Trong lòng Hạ Thần Hi hơi khẽ động, Tiêu Tề hiểu biết cô. "Được, để tôi thu dọn đồ đạc đã.” Hạ Thần Hi thu dọn đồ đạc, xuống lầu, chính là lúc tan tầm, lui tới đều là công nhân Đường thị, xe Tiêu Tề dừng ở phía trước cao ốc Đường thị, là một chiếc Lincoln chống đạn. Hạ Thần Hi theo dòng người đi ra, Tiêu Tề mỉm cười, thân sĩ mở cửa xe, thái độ rất ôn hòa. "Cảm ơn." "Không cần khách khí như vậy." Xe chạy trên đường, rời khỏi Đường thị, trong xe, tất cả đều là mùi nước hoa CD, Hạ Thần Hi có chút hoảng hốt, Tiêu Tề cùng Đường Bạch Dạ vậy mà dùng cùng một loại nước hoa nam, thực sự là... Có chút tức cười . Nhìn xe, phong cách của Đường Bạch Dạ là một loạt xe đua, muốn nhiều phong tao là nhiều phong tao. Tiêu Tề rất ổn trọng, Lincoln chống đạn, bảo toàn vô cùng tốt, nhìn từ bên ngoài không thấy được tình huống trong xe, nói rõ người này chú trọng tư ẩn. Hai người đàn ông tính cách dị thường khác xa nhau như vậy, vậy mà dùng cùng một loại nước hoa. Chẳng lẽ nước hoa nam lộ ra một lực cảm gợi cảm, Đường Bạch Dạ là minh tao, Tiêu Tề là ám tao? Hạ Thần Hi suy nghĩ, đột nhiên cười ra tiếng. Tiêu Tề cười, "Nghĩ cái gì, vui vẻ như vậy?" Hạ Thần Hi cấp tốc điều chỉnh biểu tình trên mặt, "Không có gì, đột nhiên nhớ tới một chuyện lý thú hôm nay.” Tiêu Tề đè xuống không thoải mái trong lòng, bây giờ Thần Hi, ngồi bên cạnh anh, trong lòng nghĩ cái gì, anh đã không biết được, Thần Hi trước đây, có cái gì cũng sẽ nói với anh, không cần anh đi đoán. "Thần Hi, em không có gì hỏi anh sao?” Đèn xanh rồi đèn đỏ, Tiêu Tề dừng xe, hỏi Hạ Thần Hi. Hạ Thần Hi hỏi, "Tôi có người nhà sao?" Tiêu Tề chậm rãi nói, "Em là cô nhi, thế nhưng, em có anh, anh vẫn luôn là người nhà của em.” Hạ Thần Hi cúi đầu, lắc lắc ngón tay, Tiêu Tề nhìn cô mờ ám, trong lòng hơi thoải mái hơn, lúc Thần Hi không vui,thường thích lắc lắc ngón tay. "Tôi thật tên gọi là Hạ Thần Hi sao?" "Đúng vậy, chỉ là, em từ nhỏ đến lớn, sẽ không cho phép mọi người gọi họ của em, cho nên, mọi người gọi em là Thần Hi." Tiêu Tề nói. "Vì sao?" Tiêu Tề nói, "Khả năng, em oán cha của em đi.” Ánh mắt Hạ Thần Hi, nhìn ngoài cửa sổ dòng xe như nước, cảm giác không thoải mái càng nặng nề, oán hận cha sao? Cô sao có thể oán hận cha của cô, suy bụng ta ra bụng người, vừa nghĩ tới Hạ bảo bối hận cô. Cô liền đau muốn chết, cô sao có thể đem loại chuyện này, lên người cha cô. "Không muốn biết vì sao?" "Không muốn." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, cũng không muốn đánh vỡ sự yên lặng chính mình. Tiêu Tề cũng không bắt buộc. "Nghe giọng anh, không phải người ở đây.” "Anh là con lai, mẹ là người Hồng Kông, cha là người Pháp."
|