Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 304: Quen thuộc tất cả của cô (2)
Editor: thanh huyền Beta: boconganh1503 Hạ Thần Hi không biết muốn hỏi gì nữa, Tiêu Tề cũng trầm mặc. Có một số việc, rất xấu hổ. Tiêu Tề mở một bản nhạc tình nhẹ, là một khúc dương cầm, anh mềm giọng nói, "Em ngủ một chút đi, nhìn em rất mệt." "Cảm ơn." Hạ Thần Hi nghe giai điệu quen thuộc, phập phồng trong lòng toàn bộ dằn xuống đáy lòng, nhắm mắt lại, không cho Tiêu Tề phát hiện, khúc dương cầm này, tên gọi 《 tình yêu hải dương 》. Cũng có một ca khúc. Cô vẫn đang nghe, mỗi lần tâm tình không tốt, áp lực quá lớn, mất ngủ, cô cũng sẽ nghe ca khúc này. Cô không tin, đây là ngẫu nhiên. Tiêu Tề quen thuộc tất cả của cô, biết tất cả yêu thích của cô. Anh cái gì cũng không nói, đã nói cho cô, Thần Hi, tôi là người thân mật nhất của cô. Hạ Thần Hi cười khổ, trong lòng bị khúc dương cầm bi thương đụng vào. Người thân mật nhất. Có lẽ vậy. Người từng thân mật nhất. Xe dừng lại ở bờ biển hải sản, Đường Bạch Dạ đã từng mang Hạ Thần Hi, Hạ bảo bối tới một lần. Tiêu Tề ôn hòa nói, "Anh nhớ em thích ăn hải sản, khẩu vị vẫn không thay đổi chứ?” Hạ Thần Hi lắc đầu, hai người xuống xe. Tiêu Tề đặt phòng, cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy biển, không biết là có phải trùng hợp không, đúng là bàn lần trước cả nhà bọn họ ngồi, Tiêu Tề hỏi cô ăn cái gì, Hạ Thần Hi tùy ý nói mấy thứ, Tiêu Tề làm chủ. Vẫn là ăn lẩu. Lẩu hải sản nhà hàng này rất nổi danh. Hạ Thần Hi rất trầm mặc, Tiêu Tề nói, "Nhà hàng này, hải sản không tệ." "Tôi biết." Hạ Thần Hi nói, "Tôi đã tới mấy lần." Tiêu Tề cười, "Em thành thục rất nhiều, mấy năm nay, sống tốt không?" "Rất tốt." Hạ Thần Hi nói, "Đọc sách, làm việc, rất tốt, rất phong phú, giống như thành phần tri thức bình thường ở thành phố S." "Quá được, vậy thì tốt." Tiêu Tề nói, thái độ cũng không vội, không có bức bách Hạ Thần Hi, chỉ cần Hạ Thần Hi không hỏi, anh tuyệt đối sẽ không nói chuyện trước kia. Trên cơ bản Hạ Thần Hi thăm dò tính cách của Tiêu Tề. Anh ta rất thông minh, nhất định từng học tâm lý học, vô cùng có kiên trì. Anh ta sẽ không chủ động nói, quá khú bọn họ có bao nhiêu thân mật, bởi vì anh ta biết, ngôn ngữ không thể tin, anh ta dựa vào việc làm, quen thuộc ẩm thực thói quen, quen thuộc ca khúc cô thích nghe, quen thuộc tính cách của cô. Biết thế nào mới có thể làm cho cô buông đề phòng. Ở trước mặt anh ta, cô giống như không có bí mật, anh ta lại cố ý biểu hiện, người có rất nhiều bí mật. Khó nhất chính là, sẽ không để cho người khác cảm thấy không thoải mái. Luận kiên trì, có lẽ là cô kém một chút. Hạ Thần Hi hỏi, "Anh đã nói tôi là vị hôn thê của anh, vì sao, chúng ta lại tách ra?" Tiêu Tề nhẹ nhàng cười, mang chút tự giễu, ánh mắt hơi ảm đạm, "Một chút hiểu lầm." " Hiểu lầm cái gì?" Tiêu Tề thở dài nói, "Năm đó, có hiểu lầm, anh quá trẻ tuổi, làm việc xúc động, tính sai, tạo thành ngăn cách giữa hai chúng ta, tính tình em cứng rắn, lúc đó giúp anh hoàn thành nhiệm vụ, em liền muốn rời đi.” "Anh để em đi, là bởi vì năm đó nếu ở bên cạnh anh em sẽ rất nguy hiểm, mỗi ngày sẽ có người tới ám sát, nhìn đi nhìn lại, em cũng chỉ là phụ nữ, anh không muốn trên người em có vết thương,cho nên, anh nhẫn tâm để em đi.” "Anh chờ sử lý tốt xong mọi chuyện, anh sẽ đi tìm em, nhưng mà.......anh tìm em bảy năm, tròn bảy năm." Hạ Thần Hi mím môi, không được tự nhiên vuốt ve đồng hồ bên tay trái của mình, rất muốn hỏi một câu, Tiêu Tề, sao lại có vết thương này, nhưng mà, cô do dự rất lâu, chung quy không hỏi.
|
Chương 305: Quen thuộc tất cả của cô (3)
Editor: thanh huyền Beta: boconganh1503 Tiêu Tề nhìn cô, ánh mắt bi thương, rõ ràng là người đàn ông mạnh mẽnhư vậy, lại có một loại cô độc cực kỳ bi ai. "Giải thích này, anh đã muộn tám năm, có phải hơi trễ hay không?” Vừa lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Hạ Thần Hi không trả lời. Nhân viên phục vụ lui ra ngoài, để lại không khí bên trong một mảnh tĩnh mịch. Ai cũng chưa từng nói chuyện. "Anh làm sao tìm được tôi?”Hạ Thần Hi lại hỏi. "Anh cùng Đường cũng có chút quen biết, vừa lúc có một số việc muốn thương lượng với anh ta, lúc tra tư liệu, thấy ảnh chụp.” Tiêu Tề giải thích, ánh mắt thành khẩn. Hạ Thần Hi ngẩng đầu, không biết vì sao, thậm chí cảm giác có một tia áy náy, cô nhìn Tiêu Tề hỏi, "Đã tìm được tôi, anh muốn thế nào?" "Trở lại bên cạnh anh." Tiêu Tề nói, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong, "Nếu không có hiểu lầm năm đó, chũng ta đã kết hôn, có lẽ cũng có con.” "Anh yêu tôi sao?" "Đúng!" Tiêu Tề trầm giọng nói, "Anh yêu em." Hạ Thần Hi nghi hoặc, "Vậy anh vì sao không tin tôi?” Những lời này, dẫn theo oán hận. Tiêu Tề ngẩn ra, năm đó vì sao không tin Thần Hi, nguyên nhân quá nhiều, trong đó có một phần nguyên nhân là nghĩ bảo hộ cô, đem cô tách khỏi vòng tròn quyền lực, chỉ tiếc, anh quá tự phụ, tính tình Thần Hi lại quá cương liệt. Tạo thành vãn hồi tiếc nuối. "Tín nhiệm chỉ là một ý niệm, lỗi một bước, từng bước lỗi, Thần Hi, anh phạm sai lầm, cũng không đại biểu, ạnh không yêu em.” Hạ Thần Hi hơi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, nếu là tôi yêu một người, chẳng sợ anh ta đem tôi nổ thịt nát xương tan, tôi cũng tin, chỉ là đạn dược cướp cò. Nhưng mà, lời này, Hạ Thần Hi cũng không nói đến miệng. "Tôi rất hài lòng với cuộc sống bây giờ." Hạ Thần Hi chậm rãi nói, "Cũng không muốn thay đổi cái gì, tôi là vị hôn thê của anh, đã là chuyện tám năm trước, chuyện anh nói, tất cả tôi đều tin.” "Thế nhưng, tôi không tính toán thay đổi, tôi bây giờ rất tốt, cảm ơn anh lo lắng tám năm nay.” Tiêu Tề cười hỏi, "Em có người yêu sao?" "Không có!" "Em có bạn trai sao?" "Không có!" Tiêu Tề nói, "Đã như vậy, chúng ta một lần nữa thử đi, em độc thân, anh chưa kết hôn, anh một lần nữa theo đuổi em, được không?" Hạ Thần Hi kinh ngạc nhìn Tiêu Tề. Một lần nữa tới? Tình cảm có thể một lần nữa tới sao? "Ít nhất, cho chúng ta một cơ hội." Tiêu Tề nói, tự tin ung dung, "Có lẽ, em sẽ phát hiện, anh là tình nhân tốt, cũng là người chồng tốt, nhiều năm như vậy, anh chỉ yêu một mình em.” "Trước kia là, bây giờ là, sau này cũng là." Lúc đàn ông hướng phụ nữ hứa hẹn chân thành, cực ít có người phụ nữ nào có thể thờ ơ. Hạ Thần Hi cũng không ngoại lệ. Cô không tin lời hứa hẹn của Đường Bạch Dạ sẽ trung thành, nhưng cô lại tin Tiêu Tề. Cô tin Tiêu Tề, nói được thì làm được. Hạ Thần Hi không tính toán giấu giếm cái gì, nhẹ giọng nói, "Tôi có một đứa con trai, năm nay bảy tuổi, là con trai của Đường Bạch Dạ." Cô rất thành thực, không mang theo giấu giếm. Ánh mắt Tiêu Tề cũng xẹt qua mất mát nhưng biến mất rất nhanh, cười nói, "Thần Hi, tính tình của em mười năm như một, vẫn là như vậy,không có một chút giấu giếm... ." ... Thần Hi như vậy, năm đó anh, vì sao không tin? Tạo thành phân ly nhiều năm như vậy. Cô có con trai của Đường Bạch Dạ. "Xem ra, anh đã biết." Tiêu Tề nói, "Anh biết." Hạ Thần Hi nói, "Tôi sinh tồn, toàn là vì con tôi, bé là tất cả của tôi, tôi yêu bé, còn hơn bất cứ người nào.”
|
Chương 306: Quen thuộc tất cả của cô (4)
Editor: thanh huyền (Bạch Dương bướng bỉnh) Editor: boconganh1503 Tiêu Tề cười, "Cho nên?" Hạ Thần Hi cúi đầu nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu, nhìn Tiêu Tề, "Tôi không biết năm đó phát sinh chuyện gì, cũng không biết hiểu lầm như lời anh nói rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, thế nhưng, tôi tin, anh là vị hôn phu của tôi." "Nếu như tôi cự tuyệt anh, tôi nghĩ anh cũng không hết hi vọng, cũng sẽ không đi. Đã như vậy, anh muốn theo đuổi một lần nữa, vậy một lần nữa theo đuổi đi, tôi không ngăn cản anh.” Tiêu Tề thông minh cường ngạnh, cô cũng ngăn không được. Anh ta muốn làm cái gì, không ai ngăn được. Anh ta đã có tính nhẫn lại như vậy, cô liền cho anh ta một bậc thềm. Nếu là đem nói chết, cũng không có ý gì. Cô với anh ta, kỳ thực rất tò mò. "Được." Tiêu Tề đáp ứng. "Tiêu Tề, tôi chỉ là muốn nói, có lẽ, anh trong trí nhớ Hạ Thần Hi cùng tôi bây giờ, khác nhau một trời một vực." Tiêu Tề đạm đạm nhất tiếu, ánh mắt sủng nịch, "Bất kể Hạ Thần Hi là người nào, đều là Thần Hi anh yêu." Hạ Thần Hi hơi cúi đầu, tránh ánh mắt ôn nhu của anh ta. Đột nhiên, điện thoại khẽ động, có tin nhắn tới. Vừa nhìn là con trai, Hạ Thần Hi mở ra. Mẹ, bảo bối rất nghiêm túc nói cho mẹ biết, lập tức về nhà cho con! Câu mệnh lệnh! Hạ Thần Hi, "..." Hạ bảo bối từ nhỏ đến lớn đều là một đứa bé ngoan, sao có thể dùng câu mệnh lệnh nói chuyện với cô. Nhất định là có người trộm di động số bảo bối. Hạ Thần Hi thầm nghĩ, đáng tiếc một bàn hải sản, "Thật xin lỗi, con tôi có chút việc, tôi phải lập tức trở về.” "Em còn chưa có ăn.” "Không sao, về nhà lại ăn." Tiêu Tề cũng không miễn cưỡng, "Anh đưa em về.” "Không cần, chính tôi thuê xe trở lại là được." "Thần Hi, đưa phụ nữ về là phong độ của đàn ông, xin em không cần cự tuyệt, được không?" Hạ Thần Hi, "..." Xin anh không cần dùng thái độ thân sĩ này là được rồi? o(╯□╰)o. Tiêu Tề đem Hạ Thần Hi đưa đến nhà trọ cảnh biển số hai, cô vốn định để anh ta dừng xe ở bên ngoài, ai biết anh ta lái vào, Hạ Thần Hi bất đắc dĩ, chỉ có thể nói cho anh ta biết tên cửa hiệu, để anh ta đưa cô đến cao ốc của cô. Hạ bảo bối dắt Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối chơi trong công viên, Đường Bạch Dạ ở một bên không biết nói cái gì. Tiêu Tề nghiêng đầu, đã thấy Đường Bạch Dạ. Đứa bé kia, là con trai của bọn họ sao? Tay anh hơi căng thẳng, là một đứa nhỏ rất đáng yêu, đáng tiếc, nhìn không giống Hạ Thần Hi. Tình cảmchacon bọn họ, thoạt nhìn rất tốt. Đường Bạch Dạ cũng nhìn thấy bọn họ, ngồi thẳng lên, Hạ Thần Hi nói cám ơn, xuống xe, Tiêu Tề cũng theo xuống xe, Hạ Thần Hi nhíu mày, không hiểu nhìn anh. Tiêu Tề nói, "Anh nghĩ Đường có chuyện muốn nói với anh.” Quả nhiên, Đường Bạch Dạ hướng bọn họ đi tới. Hạ bảo bối ngồi ở lan can khu vui chơi trẻ em, đung đưa hai cái đùi, cũng không đến, đây là Tiêu Tề sao? Không thể phủ nhận, rất có sức quyến rũ. "Hạ Thần Hi, bảo bối có chuyện tìm cô." Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, thanh âm không cao không thấp, đè nặng một cỗ lãnh khí áp. Hạ Thần Hi đi tìm Hạ bảo bối. Tiêu Tề nói, "Đường, cô ấy là vị hôn thê của tôi." Đường Bạch Dạ thanh âm lạnh lùng, "Mặc dù cô ấy là vị hôn thê của anh, cũng là chuyện tám năm trước, bây giờ, cô ấy là mẹ của con tôi, Tiêu Tề, cô ấy cùng anh không có bất cứ quan hệ nào nữa, xin anh đừng tới quấy rối mẹ con bọn họ." Tiêu Tề cười ngạo ngễ, "Đường, Thần Hi chưa kết hôn, cô không phải tình nhân của anh, cũng không phải vợ của anh, cô ấy không yêu anh, bởi vì trong lòng cô ấy sớm đã có người khác.”
|
Chương 307: Quen thuộc tất cả của cô (5)
Editor: thanh huyền (Bạch Dương bướng bỉnh) Beta: boconganh1503 Con ngươi Đường Bạch Dạ trầm xuống, nghiêm nghị nói, "Thần Hi đã sớm quên mất chuyện trước kia, Tiêu tiên sinh có phần quá cố chấp.” "Bất kể như thế nào, cô ấy cũng là vị hôn thê của tôi, hết sức chính xác." Tiêu Tề nhìn về phía Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối xa xa, thả mềm thanh âm, "Nếu không phải năm đó xảy ra ngoài ý muốn, cô ấy bỏ đi, bây giờ, cô ấy đã là thê tử của tôi." "Con của chúng tôi, cũng nên lớn như vậy." "Thế sự khó liệu, các người đã từng là vị hôn phu hôn thê, đó cũng là chuyện tám năm trước." Đường Bạch Dạ nói, "Thời gian sẽ không quay lại, để anh một lần nữa có cô ấy, Tiêu Tề, cô ấy bây giờ rất tốt, anh đừng kéo cô ấy vào thế giới của anh.” Tiêu Tề đạm đạm nhất tiếu, "Thế giới của tôihắcám dơ bẩn, anh có nhiều sạch sẽ sao?" "Cho nên, tôi sẽ không làm ô nhiễm cô ấy." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, đây là điểm mấu chốt cuối cùng anh đối với Hạ Thần Hi, không dám vượt qua. Tiêu Tề nói, "Đường, anh sai rồi. Thần Hi cùng tôi là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, kề vai chiến đấu nhiều năm, cô nguyên bản thuộc về thế giới của chúng tôi, tám năm này, tính là thời kỳ nghỉ ngơi của cô, cô thủy chung sẽ phải trở về." Thanh mai trúc mã? Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi? Đường Bạch Dạ nghĩ đến thân thủ Hạ Thần Hi, đột nhiên cảm thấy tâm hoảng ý loạn, không dám miệt mài theo đuổi. Tiêu Tề dựa vào xe, khẽ nói, "Đường, thế giới của chúng tôi, anh chen vào không lọt đâu. Người anh yêu, cũng không phải Thần Hi, anh muốn con của anh, tôi muốn Thần Hi, chúng ta cũng không xung đột." "Anh biết bé là con tôi?”Anh ta tra được rõ ràng như vậy? Tin tức này anh cố ý đè xuống, Tiêu Tề vậy mà có thể tra được. Tiêu Tề nói, "Tính cách của Thần Hi rất sạch sẽ, là cô chủ động nói cho tôi biết ." Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?" "Thần Hi là vị hôn thê của tôi, cô ấy phải trở về bên cạnh tôi." Tiêu Tề trầm giọng nói, vô cùng kiên định, "Giữa anh cùng Thần Hi, chỉ là một việc ngoài ý muốn, đứa bé kia, càng là ngoài ý muốn, năm đó, là tôi sơ sẩy, cho nên tôi khoan dung tồn tại ngoài ý muốn này ." Đường Bạch Dạ cười lạnh, "Ngoài ý muốn?" Cái dạng gì ngoài ý muốn, anh lại không nhớ ra được? Anh không muốn biết. "Tiêu Tề, thế đạo thay đổi, tình cảm cũng thay đổi, Hạ Thần Hi sẽ không trở lại bên cạnh anh." Đường Bạch Dạ lạnh lùng nói, "Anh nói sai một việc, tôi muốn đứa nhỏ, còn Hạ Thần Hi sẽ không rời khỏi đứa nhỏ.” Ngụ ý, Hạ Thần Hi thuộc về anh. Tiêu Tề mỉm cười, cũng không vì vậy mà nổi giận, "Nếu anh không yêu cô ấy, cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh." Này là lá bài của Tiêu Tề. Môi của anh nhẹ dương, "Thần Hi của tôi, cảm tình rất keo kiệt, nếu người không thể thật tình thực lòng với cô ấy, cô ấy không có khả năng đối với anh động tâm, cho nên, Đường, anh vĩnh viễn cũng sẽ không chiếm được cô ấy, bởi vì tâm anh không thuộc về cô ấy." Đường Bạch Dạ cũng không tức giận, anh nở một nụ cười rất lịch sự, "Cảm ơn anh đã cho tôi biết, nên làm thế nào để cho cô ấy yêu tôi.” Tiêu Tề hừ lạnh, ánh mắt hướng Hạ Thần Hi, cô vừa lúc nhìn qua, lại tránh. ... Tiêu Tề cười, nói, "Chậm, tình yêu của cô ấy, đã đưa hết cho tôi." Đường Bạch Dạ phong độ nhẹ nhàng, "Tiêu Tề, chuyện tám năm trước, anh có cái gì tốt để mà khoe khoang ? Tám năm, một tòa thành thị cũng có thể xây đến, một quốc gia cũng có thể bị diệt. Cái gì cũng đều thay đổi." ... Tiêu Tề nhàn nhạt nói, "Đã như vậy, chúng ta liền đợi, anh xem là cô ấy chọn anh, hay là chọn tôi.” Đường Bạch Dạ lạnh lùng nhìn, "Đi thong thả không tiễn." Tiêu Tề lên xe, rời khỏi nhà trọ cảnh biển.
|
Chương 308: Quen thuộc tất cả của cô (6)
Editor: thanh huyền Beta: boconganh1503 Hạ Thần Hi thấy Tiêu Tề lái xe đi rồi, trong lòng cuối cùng cũng thở phào một cái, không biết vì sao, cô không thích nhìn thấy Tiêu Tề cùng Đường Bạch Dạ đứng chung một chỗ, giống như muốn phát sinh chuyện gì, trong lòng cô bất an. Tiêu Tề đi rồi, cô mới yên tâm. Hạ bảo bối nghĩ thầm, Tiêu Tề đối với mẹ, quả nhiên là không đơn giản. "Mẹ, mẹ rất thích Tiêu Tề sao?" Hạ Thần Hi nói, "Không biết." Hạ bảo bối cười híp mắt hỏi, "Mẹ, mẹ thích cha nhiều, hay là Tiêu Tề nhiều một chút?" "Không biết." "Mẹ, mời nhìn mặt bảo bối đáng yêu, thành thực trả lời vấn đề được không?" Hạ bảo bối hướng mặt Hạ Thần Hi. Hạ Thần Hi vô tội lắc đầu, "Bảo bối, thực sự không biết." Bởi vì không thể nào so sánh. Hạ bảo bối thở dài, nhìn Đường Bạch Dạ đi tới, "Cha thực sự là quá bi kịch , vậy mà so ra kém Tiêu Tề." Hạ Thần Hi bật cười, Đường Bạch Dạ đã đi tới trước mặt hai mẹ con bọn họ. "Về nhà." ... Hạ Thần Hi kinh ngạc nhìn anh, cô cho rằng Đường Bạch Dạ sẽ nổi giận, dù sao cô cùng Tiêu Tề đi ăn cơm, Đường Bạch Dạ đã cảnh cáo cô, cách Tiêu Tề xa một chút, cô không nghe lời. Anh ta lại nói chuyện tốt như vậy? Muốn trời mưa sao? Chỉ là nhàn nhạt nói một tiếng, về nhà. "Đường Bạch Dạ..." Hạ Thần Hi đứng dậy, nhìn anh, giống như muốn giải thích cái gì, Đường Bạch Dạ nhíu mày, nhìn chằm chằm cô, Hạ Thần Hi cuối cùng, không nói gì, ánh mắt Đường Bạch Dạ xẹt qua một tia hắc ám. Hạ bảo bối nói, "Cha, mẹ, các người chậm rãi trò chuyện, bảo bối lên trước." Bé dắt Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối vội vàng lên lầu. Hạ Thần Hi dựa vào lan can, đầu nhìn đầu ngón chân, thẳng đến Hạ bảo bối vào thang máy, Đường Bạch Dạ mới lên tiếng, "Tôi không phải đã nói với cô, không nên tới gần Tiêu Tề, vì sao không nghe lời?" "Tôi có một chuyện, muốn hỏi rõ ràng." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, "Có lẽ, năm đó tôi không nên mất trí nhớ." "Hạ Thần Hi, cô nói thật nói cho tôi biết, cô rốt cuộc nghĩ như thế nào?" Đường Bạch Dạ hỏi, "Xem nhẹ cái nhìn bảo bối, chuyện này, cô rốt cuộc nghĩ như thế nào, cô thích Tiêu Tề, nghĩ trở lại bên cạnh anh ta?" "Tôi không biết." Hạ Thần Hi trầm giọng nói, "Bảo bối vừa hỏi qua, tôi thực sự không biết." Động tâm sao? Không tính. Tâm chỉ như nước sao? Cũng không tính. Tiêu Tề với cô, cảm giác thực sự rất phức tạp. Vị hôn phu? Hạ Thần Hi cười khổ, cô chưa bao giờ từng muốn, có một ngày cô sẽ có một vị hôn phu xuất hiện. "Anh cùng Tiêu Tề từng có biết nhau sao?" Hạ Thần Hi hỏi. "Vì sao hỏi như vậy?" "Anh giống như rất hận anh ta.” Đường Bạch Dạ cười lạnh, không ngờ cảm giác Hạ Thần Hi trái lại nhạy bén, đích xác, anh hận Tiêu Tề, nhưng mà, thời cơ không được, anh cái gì cũng sẽ không làm, anh đột nhiên cảm thấy châm chọc. Tám năm trước, Tiêu Tề đoạt đi phân nửa thế lực Đường môn. Anh lại đoạt đi vị hôn phu Tiêu Tề, cùng con trai vốn nên thuộc về anh ta. Ông trời có phải không mở mắt hay không, hiểu được cái gì gọi là công bằng ? Thực sự là tức cười. Đường Bạch Dạ nói, "Tôi cùng anh ta có mối thù, không đội trời chung." "Vì sao?" "Tôi hoài nghi năm đó Lâm Tình chết, là Tiêu Tề ở sau lưng một tay chủ đạo." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, con ngươi nhìn về phía Hạ Thần Hi, "Tôi hi vọng, cô không có mất trí nhớ, cô có thể nói cho tôi biết, chân tướng." Tim Hạ Thần Hi nhịp đập rối loạn, đột nhiên cảm thấy tâm hoảng ý loạn, lòng bàn tay có mồ hôi. "Lâm Tình là Tiêu Tề giết sao?"
|