Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 294: Thần Hi, về nhà (8)
Editor: thanh huyền Lâm Lâm khôn ngoan gật đầu, đem xe vào bãi đỗ xe. Tiêu Tề cũng thấy Đường Bạch Dạ, mặt không đổi sắc, Đường Bạch Dạ đã đi tới trước mặt anh, vươn tay, "Tiêu Tề, khách quý đến a." "Đã lâu không gặp." Tiêu Tề thân thủ, hai người huých lòng bàn tay, sắc mặt Đường đại thiếu yên lặng, Tiêu Tề cũng không có gì biểu tình, hai nhân vật tổ chức hắc đạo thế giới thế giới cứ như vậy mỉm cười nắm tay. Mặt trận này rất là quỷ dị . Hai người chiều cao không sai biệt lắm, đều là người cường thế, dung mạo xuất sắc, ở trước cao ốc làm rất nhiều người chú ý. "Tiêu Tề, đến thành phố S, cũng không thông báo một tiếng, tôi là chủ, sẽ chuẩn bị chiêu đãi anh thật tốt.” Đường Bạch Dạ nhàn nhạt mỉm cười, chẳng sợ trong lòng anh suy nghĩ nhiều đem một người vào thiên đao vạn quả báo thù. Trên mặt anh không có nhiều biểu tình. Chỉ có cùng người thân cận nhất, trên mặt Đường Bạch Dạ mới có thể có thất tình lục dục, nếu là đúng tay, Đường Bạch Dạ xưa nay thâm tàng bất lộ. "Tối hôm qua đến." Tiêu Tề nói, "Giống như cùng đường ít chạm mặt ." Đường Bạch Dạ cười lạnh, hơi có một tia cười chế nhạo, "Đúng vậy, thiếu chút nữa liền chạm mặt , may mà anh đi được mau." Tiêu Tề thanh âm bình thản, "Tôi là vì anh suy nghĩ, tôi nghĩ, đường ít cũng không hi vọng ở bến tàu thấy tôi." "Nói như thế, tôi còn muốn cùng anh nói một tiếng cám ơn?" Tiêu Tề nhàn nhạt nói, "Nếu anh muốn nói, tôi không để ý." Đường Bạch Dạ hừ lạnh, ánh mắt trầm xuống, "Anh sáng sớm đến Đường thị làm cái gì?" Anh sợ nhất Tiêu Tề biết quan hệ của anh và Hạ bảo bối, cũng sợ Tiêu Tề biết thân phận của Hạ bảo bối, Hạ bảo bối dù cho là người lãnh đạo của tổ chức Vương Bài, bé cũng là một đứa nhỏ trói gà không chặt. Nếu là Tiêu Tề phái người ám sát bé. Bảo bối hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tiêu Tề nói, "Lần này tới thành phố S, là chuyện riêng của tôi, cũng không phải là công sự." Đường Bạch Dạ nhíu mày, việc tư? Tiêu Tề chậm rãi nói, "Tôi đến tìm vị hôn thê của tôi." Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Anh nghĩ tin tức tình báo cấp?” Tiêu Tề lắc đầu, phong độ nhẹ nhàng, đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, nhìn một chiếc xe đến gần, "Không dám làm phiền đường ít, tôi đã tìm được ." Tiếng phanh chói tai trước cao ốc Đường thị vang lên, xe Hạ Thần Hi thiếu chút nữa đánh lên xe buýt mini bên cạnh. Ánh mắt cô mở to, lăng lăng nhìn người đàn ông mặc bộ quần áo màu trắng kia. Tiêu Tề lộ ra một nụ cười ôn nhu. Công chúa của tôi, rốt cuộc tìm được em. Con ngươi Đường Bạch Dạ co rụt lại, anh và Tiêu Tề giao tiếp nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt người đàn ông này nộ ra nụ cười ôn nhu, như một người đàn ông có tình yêu cuồng nhiệt trung thành, nhìn thấy tình nhân của mình. Hạ Thần Hi cùng Tiêu Tề? Sao có thể, bọn họ là người của hai thế giới. Mấy năm này, trên đường nghe đồn không ít, đều nói Tiêu Tề thanh tâm quả dục, cuộc sống quá khổ hạnh tăng, không gần nữ sắc. Cơ hồ là cấm dục. Cũng có nghe đồn, Tiêu Tề có thê tử, bảo hộ vô cùng tốt, rất yêu thê tử. Bởi vì trên tay của anh ta mang theo nhẫn kết hôn. Chiếc nhẫn kia rất cũ kỹ, thoạt nhìn cũng không phải là rất đáng giá, Đường Bạch Dạ mỗi lần nhìn thấy Tiêu Tề, sẽ thấy nhẫn kết hôn trên tay anh ta. Cho nên, trên đường nhân tài sẽ truyền, Tiêu Tề kết hôn. Thê tử của anh ta là Hạ Thần Hi? Hạ Thần Hi xuống xe, ngơ ngẩn đứng đó, túi xách trượt rơi trên mặt đất, đồ trang điểm tung ra, cô nhất thời thất thần. "Thần Hi, nên về nhà." Tiêu Tề mỉm cười. Người đàn ông lạnh như vậy, nụ cười này, như xuân hoa Thu Nguyệt ôn nhu, như tri âm tri kỷ sạch sẽ, giống như một người chồng chờ đọi thê tử trở về.
|
Chương 295: Người yêu thanh mai trúc mã (1)
Editor: thanh huyền Đường Bạch Dạ mím môi, nhìn về phía Hạ Thần Hi. Trên mặt Hạ Thần Hi huyết sắc hoàn toàn không có, ánh mắt dập dờn, cảm xúc chưa quen thuộc, oán hận, do dự, thất vọng, yêu say đắm... Các loại cảm xúc xa lạ, không nên xuất hiện ở trong con ngươi Hạ Thần Hi. Cô xưa nay là vô tình không muốn , thậm chí có thể nói là ý chí sắt đá . Trừ Hạ Thiên, cô ai cũng không quan tâm. Chưa bao lâu, anh thấy qua Hạ Thần Hi có thần sắc như vậy. Trong đầu Hạ Thần Hi thoáng qua rất nhiều hình ảnh, tất cả đều là hình ảnh trong mơ của cô, Tiêu Tề là sống , cùng cô hạnh phúc , có yêu say đắm, có phản bội, có kề vai chiến đấu, cũng có tín nhiệm phá sản. Ở trong mơ của cô, cô oán hận người đàn ông này, lại yêu người đàn ông này. Cô nhớ rất rõ ràng, người đó gọi Tiêu Tề. Nhưng mà, ký ức của cô lại là mơ hồ . Hạ Thần Hi vẫn cho là, là mơ. Không ngờ, Tiêu Tề rõ ràng, đứng ở trước mặt cô. Thần Hi, nên về nhà. Những lời này, ở trong mơ anh ta cũng đã từng nói, một lần bọn họ ở sa mạc, ẩn nấp ở một nơi có chất độc hại,mai phục ba ngày, không thể nhúc nhích, cô bị con bò cạp cắn, hôn mê bất tỉnh. Anh ôm cô, ôn nhu nói. Thần Hi, nên về nhà. ... Đoạn kí ức mất trật tự, thoáng qua trong óc, nhưng trước sau bắt không được. Đường Bạch Dạ đang đợi, chờ Hạ Thần Hi phản ứng, anh không tin, Hạ Thần Hi thực sự biết Tiêu Tề, bọn họ căn bản cực kỳ xa. Có lẽ, Hạ Thần Hi chỉ là cùng tên vị hôn thê của anh ta, nhìn cũng tương tự. "Tiêu Tề..." Hạ Thần Hi thì thào tự nói, một trận mắt hoa, lảo đảo, Đường Bạch Dạ vừa định qua, một bóng dáng nhanh hơn, Tiêu Tề đã đến trước mặt Hạ Thần Hi, ôn nhu ôm lấy cô. Đường Bạch Dạ đột nhiên nắm chặt nắm tay, Hạ Thần Hi hô lên tên Tiêu Tề, bọn họ quen biết, hơn nữa, quan hệ không phải là ít. Cô lúc nào biết Tiêu Tề? Thế nào tối hôm qua, Hạ bảo bối chưa nói chuyện này? Anh ta ôm thân thể nhỏ của cô, mềm giọng nói, "Năm đó để em rời khỏi, chỉ là vì bên cạnh anh, quá nguy hiểm, anh là bất đắc dĩ, không ngờ em vừa rời đi, chính là nhiều năm như vậy.” "Có phải còn hận anh hay không?" Cả người Hạ Thần Hi ngơ ngẩn , bị anh ta ôm lấy, không biết nên có phản ứng gì. Ôm ấp này, rất quen thuộc. Giống như, anh ta ôm cô vô số lần. Đột nhiên, cảm giác được một tầm mắt như laser quét tới, xuyên qua vai Tiêu Tề, cô nhìn thấy Đường Bạch Dạ đứng ở cách đó không xa, sắc mặt của anh ta nhìn không ra vui buồn, chỉ là nắm tay thật chặt. Như đè nén cái gì, tròng mắt càng phát ra thâm trầm, yên lặng. Trong lòng Hạ Thần Hi căng thẳng, chợt cảm thấy không được thoải mái, đầu óc hỗn độn đột nhiên thanh minh, đẩy Tiêu Tề ra, anh ta chỉ là người đàn ông trong mơ của cô, Hạ Thần Hi không ngừng nói với mình, không dám đối mặt quá khứ của cô. "Xin lỗi, tôi không biết anh." Hạ Thần Hi khẽ nói, hơi thối lui một bước, bảo trì khoảng cách an toàn. "Em đã kêu tên anh.” Tiêu Tề nhàn nhạt nói, cũng không cấp tiến, chỉ là yên lặng nhìn đôi mắt cô, trong lòng Hạ Thần Hi ngạc nhiên, cô cường ngạnh đè xuống tâm tình chính mình. "Chỉ là... Ngoài ý muốn." Tiêu Tề đột nhiên cười, phong độ nhẹ nhàng, "Em xem tên viên chức kia, em có thể kêu tên của anh ta sao?” Hạ Thần Hi á khẩu không trả lời được, có thể kêu lên, kia là nói rõ quen biết, gọi không ra, đó là không biết, một chuyện rất đơn giản. "Xin lỗi..." Hạ Thần Hi cúi đầu, "Tôi xác định, tôi không biết anh, tôi chỉ có kí ức tám năm, chuyện trước kia, tôi không nhớ rõ.”
|
Chương 296: Người yêu thanh mai trúc mã (2)
Editor: thanh huyền Tiêu Tề kinh ngạc nhìn cô, cũng cảm giác được Hạ Thần Hi quái dị. "Mất trí nhớ?" "Đúng!" Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, tâm tình khôi phục lại bình tĩnh, nhìn Tiêu Tề, "Chúng ta quen biết sao?" Chúng ta quen biết sao? Tiêu Tề đột nhiên muốn cười, Thần Hi hỏi, bọn họ quen biết sao? Năm đó lúc cô rời đi, cũng đã nói vĩnh không gặp lại. Anh để cô đi, chỉ là năm đó anh muốn cướp đoạt địa bàn Đường môn, vô cùng nguy hiểm, Đường Bạch Dạ cùng Vân Dật cũng không phải là nhân vật dễ chọc, ngoan nổi danh, hơn nữa lực lượng mới xuất hiện tổ chức Vương Bài. Anh không biết, rốt cuộc có thể sống trở về gặp cô hay không. Anh không muốn vẫn dựa vào Thần Hi, vì anh giành chính quyền, anh cũng muốn làm ra một điểm thành tích, chứng minh Thần Hi không có sai. Chỉ là không ngờ, này vừa để xuống, chính là nhiều năm như vậy. Tin tức Thần Hi hoàn toàn không có, anh thế nào tra không được tư liệu của cô, chỉ biết là nơi cuối cùng cô xuất hiện, bắc cực. Hạ Thần Hi ở tập đoàn Hỏa Vân lớn lên, hiểu được tất cả thủ đoạn của bọn họ, anh nếu muốn tìm được cô, thực sự không dễ dàng. Anh căn bản là không ngờ Hạ Thần Hi đích thực dùng tên này. Hạ Thần Hi thực danh, chỉ có Tiêu Tề biết, anh không cảm thấy cô sẽ dùng cái tên này. Mấy năm này, tìm tìm kiếm kiếm, anh chưa từng tuyệt vọng, vẫn tìm kiếm, tin một ngày nào đó sẽ tìm được. Tối hôm qua vừa tới thành phố S, thủ hạ đưa lên tư liệu Đường Bạch Dạ, rất toàn diện, bao gồm Đường Bạch Dạ tham gia tụ hội, người của Đường Bạch Dạ, cuộc sống, trong đó có Hạ Thần Hi. Mới nhìn ảnh chụp, anh rất kinh ngạc, lại tra tư liệu của cô, càng hết sức kinh ngạc. Anh giống như có thể xác định, đây là Thần Hi. Anh cái gì cũng không để ý, thậm chí không đếm xỉa thuộc hạ mạnh mẽ phản đối, không đếm xỉa nguy hiểm, tự mình đến cao ốc Đường thị gặp cô. Thần Hi lại nói, cô mất trí nhớ . Hạ Thần Hi thấy sắc mặt anh mưa nắng thất thường, trong lòng có chút rầu rĩ , "Xin hỏi, chúng ta quen biết nhau sao?" Tiêu Tề vui vẻ nói một câu, "Hạ Thần Hi, em là vị hôn thê của anh.” Hạ Thần Hi kinh ngạc mở to hai mắt, không biết phải làm sao, "Sao có thể!" Đường Bạch Dạ chợt lên tiếng, lãnh lệ như đao, "Hạ Thần Hi, cô đi làm đã muộn mười phút." Hạ Thần Hi giống như được giải thoát, nói một tiếng xin lỗi, vội vã vượt qua Tiêu Tề, đi hướng Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ yên lặng như nước mặt đột nhiên trở nên rất khó coi, lợi hại nhìn về phía Hạ Thần Hi. "Cô tốt nhất giải thích là có chuyện gì.” Tâm tình Hạ Thần Hi rất loạn, cúi đầu không nói lời nào, Tiêu Tề nói, "Thần Hi, em nhớ kỹ, anh là Tiêu Tề, vị hôn phu của em." Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, "Tiêu Tề, nếu là việc tư, tôi sẽ không kêu anh.” Anh nói xong, theo đuôi Hạ Thần Hi tiến vào cao ốc Đường thị. Ánh mắt Tiêu Tề trầm xuống, hai tay chống ở trong túi, nhìn bóng lưng của bọn họ, con ngươi có một luồng gió bão ẩn giấu. Người đàn ông bên cạnh anh nói, "Chủ tử, còn có một tin tức... Thần Hi có một đứa con trai." Tiêu Tề nhàn nhạt hỏi, "Nhận nuôi ?" Sắc mặt người đàn ông nghiêm túc, "Thân sinh ." Tiêu Tề đột nhiên nhìn qua, ánh mắt như laser, trầm lạnh như diêm vương, một chữ một nói, "Tôi muốn biết tất cả chuyện của Thần Hi tám năm qua, tất cả ghi lại, không kể lớn bé.” "Tôi hiểu!" ... Hạ Thần Hi đang đợi thang máy, tâm tư lo lắng, đột nhiên tay căng thẳng, bị Đường Bạch Dạ kéo đến thang máy bên cạnh dành riêng cho tổng giám đốc, dùng sức nhét vào trong thang máy. "Đường tổng, anh làm cái gì?"Tâm tình Hạ Thần Hi không tốt, giọng điệu cũng không hề tốt.
|
Chương 297: Người yêu thanh mai trúc mã (3)
Editor: thanh huyền Đường Bạch Dạ một đường trầm mặc, tới phòng làm việc tổng giám đốc. "Hủy tất cả hội nghị buổi sáng.”Đường Bạch Dạ bỏ xuống một câu nói, cùng Hạ Thần Hi tiến vào phòng làm việc tổng giám đốc. "Cô tại sao biết Tiêu Tề?" Hạ Thần Hi nhớ tới Tiêu Tề, trong lòng hơi khẽ động, lại nhàn nhạt nói, "Tôi không biết anh tôi." Đường Bạch Dạ ngồi ở trên sô pha, ý bảo cô ngồi ở đối diện, Hạ Thần Hi cũng nghe lời, ngồi xuống, Đường Bạch Dạ nói, "Tôi thấy rất rõ ràng, cô chủ động hô lên tên Tiêu Tề." "Tôi cũng không biết vì sao." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, so với anh càng mê hoặc, cô cực ít nhìn thấy Đường Bạch Dạ nghiêm túc như thế, trong lòng không khỏi thấp thỏm, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? "Cô nhất định quen biết anh ta.”Ánh mắt Đường Bạch Dạ dần dần hiện lên một điểm lệ khí. Tối hôm qua, anh vừa biết được, con trai bảo bối là người lãnh đạo của tổ chức Vương Bài, này đã là một quả bom, đánh cho anh trở tay không kịp, sáng sớm hôm nay, anh lại nhìn thấy Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi có điều dính dáng. Quan hệ không phải là ít. Đường Bạch Dạ cho dù là người có tự chủ như thế nào cũng cảm thấy muốn bạo phát. "Vì sao, cô biết anh ta là Tiêu Tề?" Hạ Thần Hi nhíu mày, cũng không thích giọng điệu Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Tôi hỏi cái gì, cô tốt nhất là trả lời, đừng thách thức lòng kiên nhẫn của tôi." Cô quen biết Đường Bạch Dạ đến nay, chưa từng thấy anh có sắc mặt kém như vậy. Hạ Thần Hi thức thời, trả lời, "Tôi đã làm mơ, mơ thấy anh ta." Đường Bạch Dạ cười lạnh, nhìn Hạ Thần Hi, "Cô cho tôi là đồ ngốc sao?" Nằm mơ, mơ thấy Tiêu Tề? Hạ Thần Hi cũng trầm sắc mặt, "Anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, sự thực là như thế. Này cảnh trong mơ, có lẽ chính là hồi ức của tôi cùng anh ta,tôi cũng không biết, ở trong mơ, tôi còn rất trẻ tuổi, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi." "Tiêu Tề cũng rất trẻ tuổi, rất yêu tôi, sủng tôi." Ánh mắt Đường Bạch Dạ âm trầm, "Anh ta xưng hô như thế nào?" "Thần Hi!" Trong lòng Đường Bạch Dạ hơi khẽ động, đột nhiên nhớ tới Hạ bảo bối tối hôm qua nói một câu, Tiêu Tề tồn tại, ảnh hưởng gia đình của anh hài hòa yên ổn. Nói như thế, Hạ bảo bối biết quan hệ Tiêu Tề cùng Hạ Thần Hi? "Cô tốt nhất, cách anh ta xa một chút." Người này quá nguy hiểm, mặc kệ quan hệ Hạ Thần Hi cùng anh ta là cái gì, đều phải rời xa. Hạ Thần Hi nghi ngờ nhìn Đường Bạch Dạ, "Tôi rất ít thấy anh khẩn trương như vậy vì một người, Tiêu Tề là ai?" Đường Bạch Dạ bình tĩnh phun ra hai chữ, "Kẻ thù!" Kẻ thù không đội trời chung! Hạ Thần Hi khẽ chấn động, đột nhiên có một loại cảm giác nói không nên lời, ngực như một tảng đá đè nặng, một hơi bất thuận, thế nào cũng không thể thở dốc, cô là thế nào? Vì sao lại như vậy... Khó chịu? "Anh ta có bối cảnh gì?" Hạ Thần Hi hỏi. Đường Bạch Dạ nhìn Hạ Thần Hi, trong lònggiống như có thể khẳng định, Hạ Thần Hi nhất định cùng Tiêu Tề có quan hệ, trên người cô quá nhiều bí mật. Võ công khủng bố như Lục mạch thần kiếm, vô cùng uyên thâm, anh sớm liền phát hiện, Hạ Thần Hi trải qua hệ thống huấn luyện đặc công, đây là một người thế nào không che giấu được cảm xúc, thuộc về phản ứng tiềm thức. Cô có lẽ, chính mình cũng không biết. Cô là người của tập đoàn Hảo Vân, kẻ tù của anh. Cô tám năm trước rời khỏi tập đoàn Hảo Vân, là vì cái gì? Cô cùng Tiêu Tề giữa phát sinh mâu thuẫn gì, vết thương trên tay cô là thế nào, vì sao trùng hợp như vậy, tám năm trước bọn họ có bảo bối. Này tất cả cũng là bí mật. Chỉ có Hạ Thần Hi có thể nói cho anh biết sự thực, cô lại không nhớ. "Cùng tôi bối cảnh như nhau." Đường Bạch Dạ nói rất mịt mờ, để Hạ Thần Hi đi đoán. Đường Bạch Dạ đột nhiên đứng lên, đi tới cửa sổ sát đất, ánh mắt rơi ở trời xanh mây trắng bên ngoài, giống như nhìn thấyLâm Tình, đang ở trên trời xanh, lên án oan khuất của cô, tám năm trước... Tất cả theo tám năm trước bắt đầu.
|
Chương 298: Người yêu thanh mai trúc mã (4)
Editor: thanh huyền Tất cả theo tám năm trước bắt đầu. Anh nắm chặt nắm tay, trong vòng một ngày anh biết hai người thân thiết của anh vậy mà kẻ thù đối đầu của anh, loại cảm giác này, không ai sẽ hiểu được. Hạ bảo bối là người của tổ chức Vương Bài, anh có thể tiếp thu. Hạ Thần Hi, anh lại không thể tiếp thu! Không thể tiếp thu, cô là người tập đoàn Hỏa Vân, không thể tiếp thu cô là vị hôn thê của Tiêu Tề, không thể tiếp thu... Cô từng yêu Tiêu Tề. Hạ Thần Hi nhìn bóng lưng của anh, hơi cắn răng, cô không thích Đường Bạch Dạ lúc này, theo bóng lưng, cô nhìn ra được, anh rất phẫn nộ, phẫn nộ cực hạn, anh xưa nay cao cao tại thượng, đem tất cả nắm trong lòng bàn tay. Cực ít có chuyện gì không khống chế được. Rất hiển nhiên, anh hôm nay rất không thích hợp. Loại không thích hợp này, làm cho cô cảm giác được nguy hiểm, bi thương. "Đường Bạch Dạ, anh có chuyện gì gạt tôi có phải hay không?” Hạ Thần Hi hỏi, có phải cùng cô có liên quan hay không? Đường Bạch Dạ xoay người, ánh mắt băng lãnh rơi vào trên người Hạ Thần Hi, "Nếu là tôi cùng Tiêu Tề là địch, cô sẽ giúp ai?" "..." Hạ Thần Hi không trả lời. Ánh mắt Đường Bạch Dạ hung ác nham hiểm, "Nếu như cô thực sự là vị hôn thê của người đàn ông kia, cô sẽ theo anh ta trở về?” Hạ Thần Hi trầm mặc, cũng không cách nào trả lời. Ánh mắt Đường Bạch Dạ càng trầm , "Nếu có một ngày, tôi lấy súng đối với anh ta, cô có phải muốn xông lên giúp anh ta đỡ đạn hay không?” Hạ Thần Hi cúi đầu, một vấn đề không trả lời. Đường Bạch Dạ chợt xoay người, đưa lưng về phía Hạ Thần Hi, lạnh lùng nói, "Cút!" Bộ ngực anh không ngừng phập phồng, đã bao nhiêu năm chưa từng từng có cảm xúc kịch liệt phập phồng như vậy, cực hạn phẫn nộ như vậy, chỉ có tám năm trước, nhiều huynh đệ Đường môn chết mới xuất hiện cảm giác như vậy. Anh tự chủ tốt, chẳng sợ Đường lão chọc vết sẹo anh, cũng chưa từng từng có phẫn nộ kịch liệt như vậy. Đường Bạch Dạ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng cửa mở, anh biết Hạ Thần Hi đi rồi, rời phòng làm việc. Cô không quan tâm anh. Cho nên, sự phẫn nộ của anh, anh đau xót, cùng cô không quan hệ. Một câu an ủi cũng không có. Trong lòng Đường Bạch Dạ bách vị hỗn hợp, vừa nghĩ tới cảm xúc Hạ Thần Hi đốivới Tiêu Tề, trong lòng anh lại càng không sảng khoái, loại tình tự này, anh chưa bao giờ thử qua. Lại nghe đến tiếng cửa mở, Đường Bạch Dạ tưởng là thư ký, trầm giọng quát chói tai, "Cút ra ngoài, đừng đến phiền tôi." Ai biết, một đôi tay, từ phía sau lưng ôm lấy hông của anh. Đường Bạch Dạ cúi đầu, nhìn thấy CD màu trắng gốm sứ ( loại vòng tay) trên tay người phụ nữ, thân thể hơi cứng đờ. Hạ Thần Hi, đi mà quay lại. Thân thể người phụ nữ sau lưng anh mềm mại, hương thơm khí tức, giống như vuốt ve lên mọi buồn bực bất an của anh, Hạ Thần Hi kề sát lưng anh, đây là nhận thức lâu như vậy tới nay, anh lần đầu tiên cảm nhận được, cô ôn nhu. "Đường Bạch Dạ, tôi không biết, anh cùng Tiêu Tề phát sinh chuyện gì, tôi cũng không biết tôi cùng Tiêu Tề rốt cuộc là quan hệ như thế nào." "Chẳng sợ tôi là vị hôn thê của Tiêu Tề, đó cũng là chuyện tám năm trước, tám năm này, tôi cùng anh ta chưa từng gặp mặt, cuộc sống của tôi, chỉ có Hạ bảo bối... Cùng anh." "Tôi không biết anh bi thương cái gì, anh ở oán hận cái gì, anh lại đang hoài niệm cái gì, tôi chỉ là biết, tôi thích cuộc sống bây giờ..." "Tôi ghét cuộc sống quá khứ. Mặc dù tôi không có ký ức, nhưng tôi biết, tôi ghét cuộc sống quá khứ." Hạ Thần Hi cũng không biết chính mình muốn nói cái gì, giải thích cái gì, lời giải thích của cô có vẻ rất ngốc, cô chỉ biết là, cô cũng không muốn nhìn thấy bởi vì Tiêu Tề, Đường Bạch Dạ trở nên nóng nảy như vậy. Cô không muốn gặp lại Đường Bạch Dạ bi thương, không muốn nhìn thấy Đường Bạch Dạ phẫn nộ.
|