Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 334: Đường tiên sinh quỷ dị lãng mạn (8)
Editor: thanh huyền Đây là đặc sắc của FoliFolie. "Vị tiên sinh này thật có ánh mắt, này là khuynh thành quốc gia kiểu dáng mới nhất năm nay, toàn cầu hạn chế có 22 chiếc, đây là chiếc duy nhất ở thành phố S, hôm qua vừa tới, vừa mới bày trên quầy hàng nửa giờ, người dự định mua đã có hơn trăm người.” Tiểu thư quầy hàng vui vẻ nói. FoliFolie kinh điển đều là bản hạn chế , bán với giá cực cao. Tuy là dự định, nhưng có thể mua được hay không phải xem duyên phận. Dự định người nhiều như vậy, ai cũng không thể đắc tội, cho nên, ai tới trước đạt được trước. Hạ Thần Hi thầm nghĩ, thực sự là đại bài a. "Hạ tiểu thư, đeo lên xem.” Hạ Thần Hi bất đắc dĩ vươn tay, Đường Bạch Dạ cười, cho cô mang lên, hơi chế trụ, tiểu thư quầy hàng nhìn mê mẩn, hình ảnh này thực sự là mỹ lệ. Người đàn ông anh tuấn ưu nhã, vóc người cao to, như một quý công tử nhẹ nhàng, người phụ nữ mỹ lệ, cười tươi như hoa, thực sự là tuyệt phối. Tiểu thư quầy hàng thấy tâm động. Cổ tay Hạ Thần Hi, cũng không thon giống như cổ tay phụ nữ bình thường, khung xương hơi chút có chút thô, lại một chút cũng không khó nhìn. Làn da trắng, mười ngón thon dài, làm cho cảm giác rất cân xứng, hợp với chiếc lắc tay này, thực sự đẹp vô cùng . "Thật đẹp..." Hạ Thần Hi kìm lòng không đậu ca ngợi. Ánh mắt Đường Bạch Dạ sáng ngời, "Cô thích?" "Ừ, rất đẹp." Hạ Thần Hi mỉm cười ngẩng đầu, vô ý tình cờ gặp ánh mắt Đường Bạch Dạ thâm thúy, như sao óng ánh, lòng của cô áy náy nhảy lên, bên tai lặng lẽ hồng, lập tức cảm thấy... Tâm hoảng ý loạn. Đường Bạch Dạ lấy ra, "Tôi mua." "Được, tiên sinh mời ngài qua bên này.” Tiểu thư quầy hàng cười nói, "Vị tiểu thư này mang rất đẹp." Một người phụ nữ mặc âu phục hấp tấp vọt vào cửa hàng chuyên doanh, "Tôi muốn mua khuynh thành quốc gia, có còn chưa bàn hay không, em gái tôi nói vừa mới lên giá không bao lâu." "Tiểu thư, không có ý tứ, có một vị tiên sinh đã mua." "Chết , lễ vật." Nữ tử vẻ mặt cầu xin. Vô cùng khó chịu, một người phụ nữ khác đi tới, “Đã chậm một bước.” "Hoan Tình, chị mua cho em, có phải em rất thích không?” Tên là Hoan Tình như một đóa cúc dại, lại có một đôi trong mắt đen, làm cô rạng rỡ không ít, ăn mặc cũng rất mộc mạc, không giống người có thể mua FoliFolie. Hạ Thần Hi rất kinh ngạc, có người gọi Hoan Tình, thực sự rất kỳ quái. Mang theo một điểm sắc, tình điệu. Nhưng mà, phong độ trí thức trên người cô lại rất nồng nặc, tên cùng người cực đại tương phản. Thấytrên tay Hạ Thần Hi mang theo khuynh thành quốc gia, lộ ra biểu tình đáng thương, "Tiểu thư, tôi trả giá gấp đôi, cô bán cho tôi được không?” Cô rất đáng yêu, làm người ta nhịn không được cự tuyệt. Đường Bạch Dạ coi trọng cái gì, cũng thích dùng tiền đến đập người, nhưng thái độ kiêu ngạo đáng đánh đòn, cô gái này lại rất đáng yêu. "Đây không phải là tôi mua, tôi chẳng qua là người mang thử.” Nữ tử kia vừa thấy Đường Bạch Dạ, a một tiếng, Đường Bạch Dạ cau mày, biểu trình trên mặt nữ tử trở nên rất phiền muộn, "Đường đại ca, là anh a." "Lắc tay này em rất thích, muốn làm quà sinh nhật, anh bán lại cho em.” Đường Bạch Dạ nói, "Lắc tay này đã mua, tại sao muốn nhượng lại?” "Không thương lượng sao?" "Không được thương lượng." Nữ tử giận, "Em muốn đi cùng ca ca cáo trạng." "Làm theo ý mình." Lý Hoan Tình nhẹ nhàng kéo nữ tử qua, mỉm cười nói, "Quên đi, chúng ta mua cái khác đi."
|
Chương 335: Một bó hoa hồng đỏ (1)
Editor: thanh huyền "Khó có được thứ em thích nhất, không mua không cam lòng.” Người phụ nữ nói, hai tay tạo thành chữ thập, "Đường đại ca, anh nhất định sẽ cưới được chị dâu thành thục.” Đường Bạch Dạ, "..." Hạ Thần Hi, "..." Lý Hoan Tình mỉm cười nói, "Tiểu ngôn, đừng làm khó dễ Đường tiên sinh." Người phụ nữ giận, kéo Hoan Tình đi rồi, "Không mua, không mua, quỷ hẹp hòi." Hạ Thần Hi, "Anh quen biết?” "Em gái Vân Dật." Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Người phụ nữ bên cạnh... Thế nào có chút nhìn quen mắt?" Hạ Thần Hi nói, "Chỉ cần là phụ nữ, Đường tổng nhìn ai cũng quen mắt." "Tôithế nào nghe thấy được một cỗ vị chua?" "..." Theo FoliFolie ra, Hạ Thần Hi thầm nghĩ, nhiệm vụ của cô cũng nên kết thúc. "Đường tổng, tôi có thể trở về nhà không?” Đường Bạch Dạ đột nhiên lấy điện thoại di động ra, thanh âm mềm mại, "Anh ở phim trường chờ em.” ... Hạ Thần Hi thầm nghĩ, chuông điện thoại di động Đường tổng là bài Na-zi, vừa vang lên sao? Cô thế nào không nghe thấy? "Cái gì? Có hội nghị, không thể tới ?" ... "Nhiều trễcũng chờ." ... "Muốn tới nửa đêm a." ... "Đi, biết, hẹn lại lần sau." ... Thanh âm Đường tổng, ôn nhu muốn nhỏ như nước. Hạ Thần Hi, "..." Anh ta cúp điện thoại, lộ ra thần sắc bất mãn, "Tôi bị ngườicho leo cây ." Anh trừng mắt Hạ Thần Hi, bộ dáng rất bất mãn. Hạ Thần Hi nghĩ thầm, anh bị leo cây, cùng tôi không quan hệ a, vì sao nhìn chằm chằm tôi như thể khủng bố vậy. "Đường tổng, đã không có hẹn, vậy về nhà tắm rửa ngủ đi.” Đường Bạch Dạ lấy ra hai vé xem phim, "Tôi có hai vé xem phim, bảo bối nói, kiếm tiền không dễ dàng, không thể tùy tiện dùng tiền." Hạ Thần Hi, "..." Anh vừa mua lắc tay 220 vạn, mắt cũng không chớp, hai vé xem phim không đến 200 đồng tiền, này này gọi lãng phí sao? "Cho nên?" "Chúng ta đi xem phim đi." Đường tổng có kết luận. Hạ Thần Hi, "Tôi..." "Tôi bị leo cây." Đường Bạch Dạ lặp lại. Hạ Thần Hi hít sâu, thích hợp cùng tư duy Đường Bạch Dạ không được, bọn họ đi xem phim, Đường tổng, anh hôm nay một chút thích hợp cũng không có? "Anh cùng tôi?” "Cô cùng tôi.” Sắc mặt Hạ Thần Hi chợt hồng chợt trắng, cô cùng Đường Bạch Dạ đi xem phim, chẳng phải là... một đôi rất quái dị. "Được rồi, đừng nói nhảm , chúng ta đi ăn cơm, vừa lúc theo kịp." Đường Bạch Dạ không nói lời gì kéo Hạ Thần Hi cùng đi ăn cơm, nếu là thảo luận, cuối cùng khẳng định thất bại, không như hành động. Đương Hạ Thần Hi ngồi ở Giang Nam, còn không nghĩ ra, cô lúc nào đáp ứng cùng Đường Bạch Dạ đi xem phim. Hạ Thần Hi rất bất mãn, Đường tổng rất vui vẻ. Quảng trường Giang Nam bầu không khí rất tốt, ánh đèn mờ tối, trên bàn có một ánh nến đèn, hình dạng hoa sen, hơi sáng, giống như ánh nến bữa tối. Lãng mạn, nhu tình. Giống như bị ảnh hưởng, trên mặt Hạ Thần Hi hơi nóng. Di động Hạ Thần Hi vang lên, Hạ bảo bối điện báo, "Mẹ, thế nào còn chưa có về nhà?" "Mẹ ăn cơm ở bên ngoài, một mình con giải quyết." "Lại ở bên ngoài ăn a, mẹ, mẹ mấy ngày rồi không cùng con ăn cơm, mẹ cùng Tiêu Tề một chỗ?" "... Họ Đường ." Hạ bảo bối cười híp mắt thanh âm vang lên, "Mẹ, không quan hệ, bảo bối rất thức thời , trễ giờ trở về không quan hệ." Hạ Thần Hi, "..." Hạ bảo bối cúp điện thoại, Hạ Thần Hi buông điện thoại đặt trên bàn, Đường Bạch Dạ vui vẻ nhìn cô, Hạ Thần Hi làm bộ uống nước, không để ý Đường Bạch Dạ. Di động màn hình lại sáng lên, lại là Tiêu Tề.
|
Chương 336: Một bó hoa hồng đỏ (2)
Editor: thanh huyền Hạ Thần Hi ngẩn ra, lặng lẽ nhìn Đường Bạch Dạ một cái, đứng dậy nói, "Tôi đi nhận điện thoại.” Cô đi ra ngoài phòng ăn, mới nghe. "Thần Hi, thích hoa bách hợp không?" "Rất thích, hoa rất đẹp, cám ơn anh." Tiêu Tề ôn nhu nói, "Em thích là được, nếu như có thể, anh rất muốn mang em về nhà, nhìn xem hoa viên bách hợp của chúng ta." Hạ Thần Hi cắn môi, không biết nên nói tiếp thế nào, có chút khó khăn nói, "Tôi không có thời gian nghỉ dài.” "Không quan hệ, chờ được nghỉ dài, anh sẽ dẫn em đi nhìn.” Hạ Thần Hi lại trầm mặc. Cô là người nhanh mồm nhanh miệng, lại không biết nói với Tiêu Tề cái gì, này là vị hôn thê trên danh nghĩa, làm cho cô có cảm giác áp bách, cô có rất ít cảm giác như thế, cho dù là Đường Bạch Dạ, cũng không cho cô cảm giác áp bách lớn như vậy. "Thần Hi, buổi tối có rảnh không?" Hạ Thần Hi nói, "Hôm nay có hẹn ." "Ngày mai?" Trong lòng Hạ Thần Hi suy nghĩ, Tiêu Tề lễ phép như thế, lại mang danh hiệu vị hôn phu của cô, cô cũng đã nói cho anh một cơ hội, nếu cô cứ cự tuyệt, giống như, rất khác người. "Ngày mai rảnh rỗi." Tiêu Tề nghe rất vui vẻ, "Vậy ngày mai em tan tầm, anh tới đón em.” "... Được!" "Đúng rồi, em có biết có bao nhiêu bông hoa bách hợp không?” Sắc mặt Hạ Thần Hi ửng đỏ, trong lòng rung động, lời Tiêu Tề, cô sao lại không biết, cùng sinh cùng chết.Đây là lời thề có bao nhiêu mỹ lệ, phàm là phụ nữ sẽ cảm thấy lãng mạn. Tiêu Tề rất dụng tâm. Cô lại rất mờ mịt. "... Không có." Thanh âm Tiêu Tề, nghe không ra thất lạc cũng nghe không ra phẫn nộ, bình thản như nước, "Không có việc gì, em bận trước đi, chúng ta ngày mai gặp." "Ngày mai gặp." Hạ Thần Hi cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết tại sao, mỗi lần nói chuyện với Tiêu Tề, cô cũng có chút cẩn thận từng li từng tí không biết đang sợ cái gì, chính cô cảm thấy kinh ngạc. Vừa mới quay người lại, hoảng sợ. Đường Bạch Dạ đứng ở sau lưng cô, sau lưng là ánh đèn mờ tối, sắc mặt của anh một nửa ở trong tối, thấy không rõ lắm, chỉ có một đôi tròng mắt thâm thúy, như muốn đem người kéo vào vực sâu vạn trượng. "Ăn cơm." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, xoay người về phòng ăn. Hạ Thần Hi theo anh, trở lại ngồi. Thức ăn đã được mang lên, rất phong phú. Có cô thích, cũng có anh thích. Món cay chiếm đa số. Bầu không khí, rất yên tĩnh. Rất lạnh. Đường Bạch Dạ trầm mặt, mưa gió nổi lên, Hạ Thần Hi nghĩ thầm, nhất định là cô điện thoại nhiều lần, nên anh ta mất hứng. Đường tổng sinh khí, hậu quả rất nghiêm trọng, trấn an lửa giận lão bản là một phần trách nhiệm công nhân. Hạ Thần Hi gắp một khối cá chua cay cho Đường Bạch Dạ, "Đường tổng, đừng nhỏ mọn như vậy, tối đa tôi không nghe điện thoại ." "Hừ!" Đường tổng nhìn cô hừ lạnh. Hạ Thần Hi vừa cười cho anh một đũa, cô phát hiện, mỗi lần cô hầu hạ anh ta ăn cơm, tâm trạng anh ta rất tốt. ... "Đúng rồi, chúng ta đi xem phim gì?" Hạ Thần Hi dời đề tài đi chỗ khác. "Hồi ức toàn diện." Hạ Thần Hi hưng trí, "Nghe nói bình luận không tệ, tôi vốn tính toán mấy ngày nữa sẽ đi xem, Đường tổng, anh đối với bộ phim này cũng có hứng thú sao?” Đường Bạch Dạ cười, không trả lời. Anh đối với điện ảnh không có hứng thú, anh chẳng qua là nhất thời không cẩn thận, cảm thấy hứng thú với việc bồi phụ nữ xem phim.
|
Chương 337: Một bó hoa hồng đỏ (3)
Editor: thanh huyền Nhưng mà, trong lòng người phụ nữ này, lại cất giấu một đoạn tâm tình khác. Anh chạm không tới. Hạ Thần Hi hưng trí bừng bừng nói điện ảnh, bầu không khí trở nên ấm áp. "Đường tổng, anh thực sự là đáng ghét, anh hẹn phụ nữ không cùng anh xem phim, liền để tôi cũng anh xem, tôi thật sự là người nhiều chức năng bên cạnh.” Hạ Thần Hi nhịn không được nói một câu. Người bị thế thân, có một cảm giác, không đúng lắm. Đường Bạch Dạ chân mày hơi cau lại, ưu nhã mê người, "Đúng vậy, rất nhiều công năng, có thể giúp tôi sinh con, lại là người giúp đỡ, lại có thể bồi tôi giải buồn, lại có thể là lính cầm giáo, lại có thể là bình hoa, còn có thể là bia đỡ đạn, cuối cùng còn có thể bồi tôi sống phóng túng, không ai nhiều chức năng hơn so với cô ." Hạ Thần Hi, "..." Cô lại là câu nào chọc tới Đường tổng, thế nào kỳ quái như vậy. Đường Bạch Dạ ném một hộp màu nam qua, Hạ Thần Hi cuống quít tiếp được, này là khuynh thành quốc gia mới vừa mua, anh ta tùy tiện ném như thế, bị hỏng thì làm sao bây giờ? Anh ta cúi đầu ăn cơm, khóe mắt cũng không bố thí cho cô. Chính là bởi vì cúi đầu, Hạ Thần Hi không nhìn thấy Đường tổng hơi đỏ mặt. "Đường tổng, có ý gì?" Hạ Thần Hi hỏi, không hiểu ý. Cẩn thận từng li từng tí mở hộp, như sợ làm hỏng cái gì. "Vì thưởng cô nhiều chức năng, thưởng cho cô." Đường Bạch Dạ nói vô cùng kiêu ngạo cuồng vọng, lại không ai bì nổi. Muốn thưởng cho cô? Hạ Thần Hi mặc dù rất thích cái lắc tay này, nhưng mà, vô công bất thụ lộc.(không công không hưởng lộc) Trọng yếu nhất là, đồ phụ nữ khác không cần, anh ném cho tôi, tôi cũng không phải thùng rác. Cô đã tiếp nhận vé xem phim của phụ nữ khác không muốn xem, chẳng lẽ còn muốn cô tiếp nhận lắc tay người ta không cần? Buồn cười. "Không muốn!" Hạ Thần Hi không biểu tình, đem hộp đưa tới trước mặtĐường Bạch Dạ. "Vì sao không muốn?" Đường Bạch Dạ đột nhiên ngẩng đầu, lại cấp tốc cúi thấp xuống, làm bộ làm tịch uống trà, "Không phải cô rất thích sao?” "Thích thì thích, đồ phụ nữ khác không cần, dựa vào cái gì ném cho tôi.”Hạ Thần Hi không cẩn thận, bài trừ một câu nói, những lời này, mang theo toan khí rất rõ ràng, cô quẫn bách thiếu chút nữa đem vùi đầu ở trong nồi. Mất mặt! Đường Bạch Dạ cười đến ưu nhã thân sĩ, tình cảm sâu đậm tốt. "Nguyên, Hạ tiểu thư, cô còn không thừa nhận, cô ghẹn tỵ.” ... Hạ Thần Hi quẫn bách cực kỳ. Đường Bạch Dạ thầm nghĩ, ngu ngốc này, lúc thông minh rất thông minh, lúc ngốc cũng thật là đần, cô cũng không muốn nghĩ, Đường Bạch Dạ hẹn phụ nữ, ai dám cho anh leo cây, ở thành phố S chưa có người có lá gan này. Trừ Hạ Thần Hi. Đường Bạch Dạ lại một lần nữa đem hộp ném cho cô, "Không muốn tự cho là đúng, lắc tay này tôi lại không muốn tặng cho người khác, tai nào của cô nghe thấy cô ta nói từ bỏ, người đó, không xứng với cái lắc tay này?” Hạ Thần Hi, "... Đây là cái logic gì?" "Logic Đường Bạch Dạ ." Hạ Thần Hi, "..." Đường Bạch Dạ trừng cô liếc mắt một cái, "Đừng dài dòng, cho cô mang lên.” Bá đạo. Servant heo! Hạ Thần Hi trong lòng mắng hai tiếng, ngại với thực sự rất thích cái lắc tay này, dự đoán có tiền cũng mua không được , cô nghĩ nghĩ, rất khó xử nhìn cái hộp trên bàn, biểu tình khó xử... Người phụ nữ này thực sự là khó hầu hạ! Anh lấy hộp tới, mở, lấy lắc tay ra, đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống. Nắm tay phải Hạ Thần Hi lên, không nói lời gì đeo lên cho cô, ánh sáng bạch kim cùng hoa hồng màu rất xứng đôi với màu da Hạ Thần Hi, trên dây có kim cương, càng óng ánh đến cực điểm.
|
Chương 338: Một bó hoa hồng đỏ (4)
Editor: thanh huyền Hạ Thần Hi ngồi ở trước bàn ăn, Đường Bạch Dạ ngồi xổm trước mặt cô, mang lắc tay cho co Một người mỹ lệ. Một người yêu nghiệt mê người. Thành phần một bức tranh cực kì mỹ lệ. Như một người đàn ông đang hướng người phụ nữ yêu thương nhất cầu hôn. Hạ Thần Hi nhìn về phía Đường Bạch Dạ, đôi mắt anh như viên kim cương trên lắc tay, óng ánh chói mắt, không thể xem nhẹ, Hạ Thần Hi lập tức cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay của anh, tim đập rộn lên... "Đường Bạch Dạ..." Tư thế này, thật sự là... Đường Bạch Dạ phong độ nhẹ nhàng đứng lên, như không có việc gì ngồi trở lại, hình như một màn vừa phát sinh kia không hề tồn tại, chỉ là ảo giác của Hạ Thần Hi. Nhưng mà, không biết làtâm ai, tại đây bầu không khí ái muội. Rối loạn. Không ít người trong phòng ăn đều nhìn về phía bọn họ. Hạ Thần Hi tâm hoảng ý loạn cúi đầu, không dám nhìn Đường Bạch Dạ diện. Kim cương ở cổ tay của cô, hơi lóe sáng. ... Ăn xong, hai người đi xem phim. Rạp chiếu phim nay dưới lầu, sau khi đến đại sảnh, Đường Bạch Dạ thấy một đôi tình nhân phía trước thân thân thiết thiết nắm tay, lại một đôi thân thiết hơn ôm eo, nói riêng, rất thân mật. Tay anh hướng tay Hạ Thần Hi. Tay trái của anh, tay phải Hạ Thần Hi. Đồng hồ đeo tay của anh cùng lắc tay của cô đụng vào nhau, biểu thượng kim cương cùng lắc tay tương hỗ chiếu rọi, ái muội lại óng ánh. "Đường Bạch Dạ..." Hạ Thần Hi muốn tránh thoát, không quen bị Đường Bạch Dạ dắt như thế , Đường Bạch Dạ dùng sức nắm chặt tay cô, "Câm miệng, 200 vạn mua một lần nắm tay, thực sự là quý." Hạ Thần Hi, "..." Anh kéo cô, thô bạo đi về phía trước, tim Hạ Thần Hi đột nhiên đập nhanh. Nhìn những đôi xung quanh, đột nhiên hiểu. Cũng không giãy dụa nữa. Cô cùng Đường Bạch Dạ ngồi dãy cuối cùng, phía trước đông nghịt người, hàng cuối cùng chỉ có bọn họ. Hạ Thần Hi tò mò hỏi, "Vì sao hàng cuối cùng không có ai?" "Ngốc, không ai, đương nhiên không ai." Hạ Thần Hi nói, "Tôi cùng bảo bối xem phim ở hàng cuối cùng, mỗi lần đều bị đính hết."(ý nhiều người) Đường Bạch Dạ, "Bọn họ biết trước, biết là gia tới, không ai dám cùng tôi tranh.” Hạ Thần Hi, "..." Ngưu quỷ xà thần, người người tránh. Hồi ức toàn diện là một bộ phim điện ảnh tiết tấu rõ ràng, đặc hiệu rất nhiều, thân thể Đường Bạch Dạ tới gần, mí mắt cụp xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Thần Hi bên cạnh, gương mặt cô ở dưới ánh đèn mờrạp chiếu phim, càng coi được. Hạ Thần Hi chuyên chú xem phim. Đường Bạch Dạ chuyên chú nhìn cô. "Đường Bạch Dạ, tôi cảm thấy động tác Khoa Lâm cùng Kate đánh nhau quá có cảm giác." Hạ Thần Hi nghiêng đầu nói chuyện với Đường Bạch Dạ, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Đường Bạch Dạ đang nhìn cô, thanh âm của Hạ Thần Hidừng lại. Con người đen kịt, cho cô ảo giác thâm tình, giống như cô là trân bảo. Hạ Thần Hi áy náy, toàn bộ thế giới ý loạn tình mê, quân lính tan rã, đột nhiên cảm giác lòng bàn tay căng thẳng, Đường Bạch Dạ nắm tay cô, Hạ Thần Hi tim đập quá mạnh, cấp tốc cúi đầu, hơi tránh. Đơn giản sẽ theo Đường Bạch Dạ. Cô như không có việc gì ngẩng đầu nhìn, lại không biết phim nói cái gì. Ngón tay của anh ở lòng bàn tay cô, không biết viết cái gì, chỗ da tiếp xúc kia nổi lên chút lửa, đốt tới trong lòng bàn tay cô, trốn tránh không khỏi, Hạ Thần Hi hoang mang muốn rút tay về.
|