Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 339: Một bó hoa hồng đỏ (5)
Editor: boconganh1503 Đường Bạch Dạ lại cố chấp nắm bàn tay cô, viết cái gì đó. Cô đã không còn tâm trí đi đoán, anh viết cái gì. Tim đập nhanh giống như không phải của mình, loạn cực kỳ. Một bộ phim, hai loại hương vị. Hai giờ xem phim, rất nhanh đã xong, có rất nhiều người chưa thỏa mãn, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi nắm tay nhau, theo đoàn người chậm rãi đi ra rạp chiếu phim, ai cũng không nói một lời, lúc này đã hơn mười giờ. "Muốn ăn khuya sao?" Hạ Thần Hi khẽ lắc đầu, đã ra ngoài rạp chiếu phim, sao anh còn chưa có buông cô ra. Đường Bạch Dạ mang Hạ Thần Hi đi dạo một vòng, theo cao ốc ra, ven đường có một cô gái nhỏ bán hoa hồng, trong tay chỉ còn lại có một nhánh hoa hồng, nhờ Đường Bạch Dạ mua giúp, "Đại ca ca, mua hoa hồng tặng chị xinh đẹp đi, em chỉ còn lại có một nhánh, bán xong, emcó thể về nhà rồi." Hơn nửa đêm, một cô gái nhỏ chưa được mười lăm tuổi, vẫn còn đi bán hoa làm người khác thấy đau lòng. Hạ Thần Hi vừa định mua, Đường Bạch Dạ liền lấy ra một Mao gia gia đầu to tượng cho cô bé, "Không cần thối lại." Cô gái nhỏ hưng phấn cúi người chào nói, "Cám ơn đại ca ca, cám ơn đại ca ca." Đường Bạch Dạ cầm hoa hồng, dở khóc dở cười nhìn cô gái nhỏ chạy xa, đem hoa hồng ném cho Hạ Thần Hi, "Cho cô ." "Vậy cảm ơn Đường tổng ..." Hạ Thần Hi đem hoa đặt ở chóp mũi ngửi, Đường Bạch Dạ nói, "Quả nhiên phụ nữ đều thích hoa hồng." "Chính xác." Hạ Thần Hi nghĩ nghĩ, lại nói, "Hôm nay không biết là ai tặng tôi một nhánh hoa hồng mang đến phòng làm việc, nhìn cũng rất đẹp mắt ." Tay Đường Bạch Dạ hơi dừng lại một chút, nhíu mày, "Cô thích không?" "Thích." Đường Bạch Dạ không nói gì . Hạ Thần Hi nghiêng đầu lại nghĩ nghĩ, "Bất quá các cô ấy đều nói, người đàn ông này quá hẹp hòi, theo đuổi phụ nữ mà chỉ tặng một bông hồng, phí chuyển phát còn mắt hơn giá của một bông hồng, tôi nhìn tiểu ca giao hoa cũng muốn nói, khách hàng này thật keo kiệt." Mặt Đường Bạch Dạ, toàn đen. Chặt chẽ nhìn chằm chằm Hạ Thần Hi, như muốn đem cô ăn . Hạ Thần Hi run lên, đột nhiên giơ giơ hoa hồng trong tay lên, "Đương nhiên, tôi không phải nói anh, sắc mặt không cần khó coi như vậy đi, chỉ còn lại một bông hồng, chỉ cứng nhắc điều kiện thôi..." Lại nói, những lời đó, cũng không phải cô nói a. Chẳng qua là truyền lại những lời đó cho Đường Bạch Dạ nghe. Có người thích bạn, là phúc khí của bạn, cho dù bạn không thích, cũng không cần chế nhạo, trên đời nam nữ nhiều như vậy, một người quan tâm một người khác, tổng lại là một loại duyên phận... Ngay cả khi chỉ thích có một ngày, thậm chí một giờ, cũng là một loại duyên phận. Sắc mặt Đường Bạch Dạ, vẫn như cũ rất khó nhìn, âm u, nghiến răng nghiến lợi, thấy Hạ tiểu thư hồn vía bay đâu. Mãi cho đến nhà trọ cảnh biển, mặt Đường Bạch Dạ vẫn như cũ vô thường... Thối. Hạ Thần Hi rất vô tội. Đường Bạch Dạ tiễn cô đến dưới lầu, chưa có ý định rời đi, một người ở trong xe trầm tư không nói, dáng vẻ rất quấn quýt. Hạ Thần Hi gọi anh hai tiếng, anh mới phục hồi tinh thần lại. "Đường tổng, anh không sao chứ?" "Không có việc gì!" Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, bất mãn nhìn Hạ Thần Hi, "Cô không có gì muốn nói với tôi sao?" Hạ Thần Hi biết nghe lời nói, "Đường tổng, cám ơn anh hôm nay mời tôi ăn cơm, mời tôi xem phim, cảm ơn lễ vật của anh, cũng cám ơn hoa hồng, vô cùng cảm ơn, vạn phần cảm ơn." Đường Bạch Dạ giận, nhìn chằm chằm Hạ Thần Hi, bài trừ hai chữ, "Còn gì nữa?" Hạ Thần Hi nhìn trời, bới móc từ ngữ trong đầu. Cô không có còn gì muốn nói với Đường Bạch Dạ nữa a. Kỳ quái. Đường Bạch Dạ nắm tay lái, hơi khẩn trương, khớp xương nắm chặt lại, rục rịch muốn giết người, lại vẫn nhịn. Trấn định. Đường Bạch Dạ, trấn định. Nhưng mà...
|
Chương 340: Một bó hoa hồng đỏ (6)
Editor: boconganh1503 Anh hung ác nham hiểm phun ra một chữ, "Cút!" ... Hạ Thần Hi rất nghe lời cút khỏi xe, phiền muộn nhìn anh lái xe đi, lúc Đường tổng xem phim, rất nhu tình, thế nào chỉ chớp mắt, đã thay đổi nhanh hơn thời tiết, gần đây tính tình của anh càng khó nắm bắt. Cô thở phào nhẹ nhõm, ngăn chặn cảm giác không thoải mái trong lòng. Lên lầu. Hạ bảo bối ở trong thư phòng, nghe thấy tiếng động, cười híp mắt nhô đầu ra. "Mẹ, đi hẹn hò sao?" "Con cảm thấy có thể sao?" Hạ Thần Hi cười. Hạ bảo bối đi ra, đến tủ lạnh lấy nước trái cây lấy ra cho Hạ Thần Hi uống, "Giờ đã mấy giờ rồi, các người không phải đi hẹn hò, chẳng lẽ là đi họp sao?" Hạ Thần Hi bưng nước trái cây, rất bình tĩnh uống. Hạ bảo bối đột nhiên thấy dây xích tay, "Mẹ, người mua dây xích tay khi nào?" Hạ bảo bối ôm lấy dây xích tay nhìn, Hạ Thần Hi có đồ trang sức gì, Hạ bảo bối đều biết, có rất nhiều thứ là bé mua, chẳng hạn như đồng hồ cùng khuyên tai Dior, đương nhiên, bé là dựa vào sở thích của Hạ Thần Hi mà mua, rất cân nhắc năng lực. Dây xích tay kim cương này, giá không rẽ a. Độ tinh khuyết khác nhau của kim cương, giá tiền cũng khác nhau một trời một vực . Giống như vĩnh hằng chi tâm, một ca ra cũng mất một trăm triệu. "Chuyện là như vầy, hôm nay Đường Bạch Dạ mua vé xem phim hẹn người phụ nữ khác đi xem phim, lại bảo mẹ cùng đi chọn một món quà, kết quả chọn được món quà, nhưng người phụ nữ hắn hẹn lại thả bồ câu không đến, hắn liền kéo mẹ đi xem phim, món quà này cũng đưa luôn cho mẹ." Hạ bảo bối, "..." Mẹ, người có chắc là không phải ngay từ đầu cha đã hẹn hò với mẹ không? "Hắn coi mẹ thành thùng rác." Hạ Thần Hi kết luận nói. Hạ bảo bối, "Thùng rác này thật quý a." Hạ Thần Hi cười, cúi đầu, như có điều suy nghĩ, Hạ bảo bối nói, "Nếu như mẹ là thùng rác, cha chính là bãi rác chung." "Mẹ, người không cảm thấy các người là đang hẹn hò sao?" "Được rồi, đã khuya, con đi ngủ đi." Hạ Thần Hi nói, trốn vào trong phòng. Cô cởi dây xích tay cùng đồng hồ đeo tay, hơi nhíu mày, hôm nay xem như cô cùng Đường Bạch Dạ là hẹn hò đi. Hạ Thần Hi thầm nghĩ, Hôm nay Đường Bạch Dạ thực sự hẹn người sao? Đường tổng hẹn người, có người phụ nữ nào dám lỡ hẹn sao? Anh gọi điện thoại nói chuyện mềm mại như vậy... Càng kỳ tích. Anh đối với Lâm Lâm cũng không giọng điệu ôn nhu như vậy, nói chuyện điện thoại lại ôn nhu như vậy. Chẳng lẽ là tiên nữ? Nếu không phải là tiên nữ, chính là... Không có người này. Nếu là không có người này, hôm nay Đường tổng làm một loạt hành vi quái dị có thể giải thích thành... Hạ Thần Hi nhìn trần nhà, 囧 . Nếu như suy đoán này là thật, Đường tổng, anh rốt cuộc là nhiều vặn vẹo, không được tự nhiên a. Thực sự là không bình thường a. ... Nói chung một câu nói, Đường tổng chính là không bình thường . Nếu như loại hành vi này có thể giải thích thành anh đang theo đuổi phụ nữ, đoán chừng phụ nữ cũng đều sợ chạy. Bất quá... Thật đáng yêu . Hạ Thần Hi trong lòng một ngọt, nắm lấy điện thoại. Đường Bạch Dạ cao ngạo như thế có thể buông tư ái, chân chính đi thực thi cái gọi là theo đuổi, trong lòng cô rất vui vẻ , ít nhất, anh không phải nói là nói suông, mặc dù phương thức biểu đạt thực sự làm người khác thổ huyết. Đã như vậy, cô sẽ cho anh một cơ hội. Đường Bạch Dạ sinh hờn dỗi, vừa mới rửa mặt chải đầu từ phòng tắm đi ra đã nhìn thấy di động chợt lóe sáng, anh đi qua, nhặt lên vừa nhìn, Lâm Lâm gởi cho anh một tin nhắn, cô ở dưới lầu đợi anh . Anh trả lời bảo cô chờ một chút. Đang muốn xuống lầu, lại nhìn quần áo trên người mình, vừa mới tắm rửa, chỉ khoác khăn tắm, anh lại quay trở lại, mặt bộ quần áo thoải mái, tùy ý lau tóc, lúc này mới cầm di động xuống lầu.
|
Chương 341: Một bó hoa hồng đỏ (7)
Editor: boconganh1503 Ngoài cửa Lâm Lâmsắc mặt tái nhợt, lệ rơi đầy mặt. Đường Bạch Dạ cả kinh,"Tiểu lâm, làm sao vậy?Ai khi dễ em sao ?" Lâm Lâm vừa nhìn dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, thấy Đường Bạch Dạ, nhào tới trong ngực anh, "Đường ca ca, em nhớ tỷ tỷ." "Ngoan, không khóc..." Lâm Lâm ôm rất chặt, thân thể mềm mại dán vào trên người Đường Bạch Dạ, hơi ma sát, "Em mấy ngày nay vẫn đang nhìn ảnh chụp tỷ tỷ, em phát hiện mình đã rất lâu không đi gặp chị ấy, em mỗi ngày đều muốn tỷ tỷ..." Đường Bạch Dạ im lặng ôm cô, chị em Lâm gia cảm tình rất tốt, nhiều năm như vậy, Lâm Lâm luôn luôn nhớ tới Lâm Tình, ở trong lòng anh tìm kiếm an ủi, anh đã thành thói quen, chỉ có thể không ngừng trấn an cô. "Em sợ sắp không nhớ rõ dáng vẻ của chị ấy nữa, Đường ca ca, em thực sự rất sợ, emsợ quên dáng vẻ của chị ấy, anh cũng sẽ quên sao?" Cô nắm lấy tay Đường Bạch Dạ, đáng thương hỏi. "Sẽ không!" Đường Bạch Dạ trầm giọng nói. Lâm Lâm nước mắt như mưa, Đường Bạch Dạ trấn an cô, làm cho cô bình tĩnh trở lại, anh đi phòng bếp pha cho cô ly sữa, đột nhiên di động Đường Bạch Dạ chợt lóa sáng lên, Lâm Lâm tinh mắt, nhìn thấy một tin nhắn gởi đến. Hạ Thần Hi: Đường tổng, bảo bối nói, hôm nay biểu hiện không tệ, lại thêm lại điểm. ... Hạ Thần Hi rất khác người, không muốn nói chính mình, cho nên mượn cớ nói Hạ bảo bối, Đường Bạch Dạ là người thông minh, tất nhiên sẽ hiểu, ai biết tin nhắn này lại để Lâm Lâm nhìn thấy, đương nhiên nghĩ lầm Hạ Thần Hi ở trước mặt Đường Bạch Dạ tự xưng là bảo bối. o(╯□╰)o. Lâm Lâm hơi nắm quyền, Đường Bạch Dạ đã bưng ly sữa qua đây, "Uống sữa, chớ suy nghĩ quá nhiều." "Đường ca ca..." Tắt màn hình di dộng, Lâm Lâm mắt phiếm hồng nhìn anh, giống như con vật nhỏ đang hoảng sợ, người nhìn muốn đa tâm đau thì có đa tâm đau, Đường Bạch Dạ nói, "Chớ suy nghĩ quá nhiều, có anh ở cùng em, uống sữa, trở về hảo hảo ngủ một giấc." Lâm Lâm nức nở, "Đường ca ca, đêm nay em có thể ngủ ở đây sao?" Đường Bạch Dạ hơi nhíu mày, Lâm Lâm cuống quít giải thích, "Em ngủ ở phòng khách dưới lầu, sẽ không quấy rầy đến anh, em sợ ở nhà một mình, lại nhớ đến chị ấy." "Tốt, anh biết." Lâm Lâm không khóc nữa mỉm cười, hơi nghiên người, quần áo cũng hơi lộ ra, mơ hồ có thể thấy phong tình, Đường Bạch Dạ cầm di động lên, mỉm cười nói, "Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi." "Hảo, Đường ca ca chúc ngủ ngon." "Chúc ngủ ngon." ... Đường Bạch Dạ lên lầu hai, di động lại sáng ngời, lại là tin nhắn của Hạ Thần Hi, "Vì sao không trả lời tôi? Không có ý định cố gắng nữa phải không ?" Khóe môi Đường Bạch Dạ mềm nhũn, hóa ra là cô hiểu. Chỉ là, bị xem thấu nên ngại ngùng, vẫn như cũ tồn tại. Đường Dạ Bạch: Nha đầu chết tiệt kia, em rất đắc ý có phải hay không? Hạ Thần Hi: Không có a, tôi chỉ là rất vui khi nhận được quà. Đường Bạch Dạ: Người phụ nữ vật chất, hám giàu, khinh bỉ. Hạ Thần Hi: Anh khinh bỉ tôi sao? Đi a, anh báo cho tôi số tài khoản ngân hàng, ngày mai tôi bảo con trai chuyển trả số tiền đó cho anh, không cần thối lại . Đường Bạch Dạ: Cút. Hạ Thần Hi: Đường tổng, anh nhất định là chưa từng theo đuổi phụ nữ phải không? Đường Bạch Dạ: Lời vô ích, phụ nữ cần anh theo đuổi sao? Hạ Thần Hi: Cho nên, anh phải thật sâu xét lại mình, thế nào đuổi theo một phụ nữ, phương thức biểu đạt của anh có vấn đề, không dám ca tụng.
|
Chương 342: Một bó hoa hồng đỏ (8)
Editor: boconganh1503 Đường Bạch Dạ: Cười lạnh, anh có nhiều tài năng như thế chẳng l3 không quyến rũ được em, anh cần ăn điểm tâm, em tắm rửa sạch sẽ đến thị tẩm đi. Hạ Thần Hi: ... Vậy tôi chờ mong anh dùng điểm tâm . Đường Bạch Dạ: @@, anh cũng chờ mong đến lúc được đùa giỡn em, ga giường nhà anh cùng màu da của em, lại khá lớn, lăn lộn thế nào cũng sẽ không ngã xuống. Hạ Thần Hi: Muốn dùng điểm tâm trước hết phải theo đuổi được tôi rồi mới nói. Đường Bạch Dạ: @@, Hạ tiểu thư, làm việc gì cũng cần có khen thưởng, nếu như em thưởng cho anh ăn một trận no nê, anh bảo đảm sẽ càng dụng tâm. Hạ Thần Hi: Lừa đảo, lưu manh, anh chưa từng ăn sao? Đường Bạch Dạ: Thật xin lỗi, thời gian quá lâu, đã quên mùi vị . Hạ Thần Hi: Đường tổng, nghe nói tắt đèn, phụ nữ già ốm đều như nhau, anh lại có nhiều phụ nữ như vậy, sao có thể quên. Đường Bạch Dạ: @@, một loại hạt cà phê anh cũng có thể uống ra hơn mười loại hương vị, nói chi phụ nữ? Hạ Thần Hi: ... Đường Bạch Dạ vừa nhìn thời gian, lại gởi một câu. Đường Bạch Dạ: Nếu em đã chuẩn bị tốt anh lập tức qua đó, cho anh một buổi no nê, anh sẽ có tinh thần mà càng theo đuổi em nữa . Hạ Thần Hi: A, hảo không cần mệt nhọc, Đường tổng, tiểu đệ của anh gọi anh đi ngủ, chúc ngủ ngon. Đường Bạch Dạ dở khóc dở cười: Chúc ngủ ngon. Đúng rồi, ngày mai nhớ mang khuynh thành quốc gia đi làm, mỗi ngày đều phải mang. Hạ Thần Hi: Tự mãn. ... Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi gởi tin nhắn xong, tâm tình không vui cũng tốt lên, cả người trở nên nhẹ nhõm, một đêm ngủ ngon. ... Trong thư phòng. Hạ bảo bối cảm thấy nên thông báo cho mọi người biết quan hệ giữa mẹ cùng Tiêu Tề, mối quan hệ cẩu huyết giữa Đường Bạch Dạ, cho nên, khi bảo đảm Hạ Thần Hi đã đi ngủ, Hạ bảo bối mới lén lút online, đăng nhập vào hệ thống tổ chức Vương Bài. Lục Trăn thổi một tiếng huýt gió, " Bảo bối ngoan, ca ca cậu đang ăn điểm tâm, thành phố S giờ này là nửa đêm, đứa nhỏ không nên thức đêm, chúng ta họp mặt sẽ phối hợp với thời giờ của cậu." Long Tứ cũng lo lắng hừng hực nói, "Đúng vậy, tôi sợ mười năm sau người lãnh đạo Vương Bài tổ chức là một quả bí đao thấp lùn, đi ra ngoài nhiều mất mặt a." Hạ bảo bối, "..." Giận! Lục Trăn không nghe thấy tiếng Hạ bảo bối, cười ha ha, "Bảo bối, cậu xuống rồi sao?" Hạ bảo bối nói, "Tôi chỉ online nói cho các người biết một tiếng, Tiêu Tề là vị hôn phu của mẹ tôi." Im lặng. Ba giây đồng hồ sau, Long Tứ đập bàn, giận, "Hạ bảo bối, mấy ngày hôm trước cậu nói cho tôi biết Đường Bạch Dạ là cha cậu, hôm nay lại nói cho tôi biết Tiêu Tề là vị hôn phu của mẹ cậu, cậu rốt cuộc là ai?" Lục Trăn đầu đầy hắc tuyến, tin tức này rất thú vị . Hạ bảo bối nhíu mày, "Tôi là con trai của Đường Bạch Dạ, chuyện đó không thay đổi được, còn mẹ tôi là vị hôn thê của Tiêu Tề, cũng là thật. Bất quá, đó là chuyện của tám năm trước..." Long Tứ bạo phát chủi một tiếng, "Chết tiệt, nhà các người quan hệ thực sự đủ loạn đủ hài hòa, ngày sau nếu như đánh nhau, một nhà ba người các ngươi có phải cũng muốn đánh nhau hay không... Không được, một nhà ba người các ngươi chỉ có thể sống một, còn hai người phải chết." Long Tứ cười khúc khích. Hạ bảo bối, "..." Hạ bảo bối, "Lão đại, tôi cũng rất ủy khuất, đầu tiên, mẹ tôi chọn ai làm cha, tôi không quyền lựa chọn, thứ hai, lúc mẹ tôi là vị hôn thê của Tiêu Tề, tôi còn chưa có sinh ra, này cùng tôi thật không có quan hệ." "Cho nên, cha mẹ của cậu đều phải chết." "Cút, động đến bọn họ tôi trước hết giết anh." Hạ bảo bối hừ lạnh. Long Tứ thoáng cái nghỉ ngơi ăn thức ăn, gầm hét lên, " Một nhà ba người các ngươi sao có thể biến thành loại quan hệ này?" Lục Trăn cười nói, "Bảo bối thẳng thắn thì được khoan hồng, chúng ta có thể tha thứ cậu, chỉ là, nhà cậu quan hệ cũng thật loạn, ngày sau nếu xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ? Ai giúp ai, cậu sẽ giúp ai?"
|
Chương 343: Một bó hoa hồng đỏ (9)
Editor: boconganh1503 Hạ bảo bối nói, "Tôi so với mấy người càng sầu não hơn, mới nhỏ mà tóc đã muốn bạc trắng." Long Tứ mím môi, "Chờ một chút, mẹ cậu tám năm trước là vị hôn thê của Tiêu Tề, này liền nói... Mẹ cậu có thể là chồn đen? Không đúng, chính là chồn đen, thời gian vô cùng chuẩn xác, tám chín phần trăm." Hạ bảo bối than thở, "Hẳn là không sai." Lục Trăn thổi một tiếng huýt gió, "Bảo bối, cậu trâu bò a, so với người khác cậu có vận khí tốt hơn, có được người mẹ dũng mãnh như thế." Hạ bảo bối nắm tay, "Tôi cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Long Tứ rít gào, "Các ngươi cút. Theo tôi được biết, chồn đen đối với Tiêu Tề trung thành và tận tâm, vô cùng trung thành, không thể làm phản, sau này mẹ cậu ở sau lưng đâm cậu một đao thì làm sao bây giờ? Cậu còn cùng cô ấy sống chung một dưới mái nhà bảy năm..." Hạ bảo bối không nói gì, "Lão đại, tôi là một miếng thịt từ trên người mẹ tôi rớt xuống được không? Lại nói, Tiêu Tề là ai, tôi là ai, mẹ tôi yêu tôi hơn mạng sống của chính mình, sao có thể vì Tiêu Tề mà đâm bảo bối của mình một đao, anh suy nghĩ nhiều quá." Lục Trăn ý vị thâm sâu nói, "Bảo bối, có đôi khi phản bội, cũng không phải lý trí muốn phản bội, cậu hiểu sao?" Muốn biết một bí mật của người, có nhiều biện pháp, cùng ở với nhau mấy năm, đầu mối gì đều ở trong đầu óc, muốn đọc giải, cũng không khó khăn, bảo bối, cậu là cao thủ trong lĩnh vực này, cậu sẽ biết làm sao mà phải không? Hạ bảo bối bất đắc dĩ nói, "Tôi biết." Long Tứ rầu rĩ, "Tôi muốn chết, vì sao quan hệ nhà cậu lại loạn lên như vậy a." Lục Trăn cười hắc hắc, "Bảo bối, hiện tại mẹ cậu cảm tình đặt biệt thuộc về ai, Tiêu Tề hay là Đường Bạch Dạ?" "Huyền." Hạ bảo bối nói, "Mẹ tôi không dễ dàng yêu một người, cha lại dễ thay đổi như vậy. Bất quá, theo biểu hiện hôm nay cha tôi, vô cùng tốt, có chút khả quan, lại nói Tiêu Tề, mẹ tôi với anh ta chắc hẳn là... Ai nha, mối tình đầu luôn luôn khó quên, tôi cũng không tiện tham gia." Long Tứ nói, "Ai nói cậu không tiện tham gia, cậu phải tham gia, làm cho Đường Bạch Dạ cùng Tiêu Tề đánh nhau, chúng ta hắc ăn hắc, đem bọn họ ăn hết, không sảng khoái hơn sao, bảo bối, nhanh lên một chút phát huy năng lực của cậu." Hạ bảo bối, "... Lão đại, anh thật xấu." "Cứ làm như thế, lão đại Đường môn cùng lão đại Hỏa Vân đánh nhau vì phụ nữ, nhiều kích thích a, nhanh lên một chút tiến hành đi, chúng ta có thể cung cấp súng ống đạn dược, cuồn cuộn không ngừng, chúng ta vừa có thể tiêu thụ súng ống đạn dược lại vừa có thể thôn tính địa bàn, quá hoàn mỹ." Long Tứ vỗ tay, quả thực trầm trồ khen ngợi. Hạ bảo bối ôm chặt mày, "Ai tới chém hắn dùm a." Lục Trăn cười ha ha, "Đừng để ý tới hắn. Lại nói, bảo bối, nói cha cậu tốt nhất đối phó được mẹ cậu, tôi thà rằng một nhà cái cậu tương thân tương ái cũng không muốn mẹ cậu trở lại bên người Tiêu Tề, tình huống vướng tay vướng chân quá nhiều." Long Tứ nói, "Đúng, bảo bối trong lòng chỉ có mẹ, nói không chừng đến lúc đó làm phản ." Hạ bảo bối bĩu môi nói, "Không cần chất vấn nhân cách của tôi có được không?" Lục Trăn cùng Long Tứ trăm miệng một lời nói, "Cậu có nhân cách sao." ... Hạ bảo bối rất thương tâm. Lục Trăn nói, "Cậu hẳn là nên theo Vân Sinh học hỏi thêm một vài chiêu, cậu không biết Vân Sinh trước đây nhiều khí phách, gia tộc Lý lão có 18 đứa cháu gái, anh ta coi trọng một người trong đó, kết quả lão thái thái còn nói anh ta không xứng với cháu họ." "Cậu biết Vân Sinh trả lời thế nào với lão thái tháo không? Vung tay lên, chỉ vào lão thái thái nói, mười năm sau, tôi sẽ làm cho cháu gái các người có chắc xếp thành hàng, tùy lão chọn." Hạ bảo bối, "... Vân Sinh thật là uy vũ!" Long Tứ cười khúc khích, "Cậu không biết anh ta trước đây nhiều đáng yêu a."
|