Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 349: Tình yêu cuồng nhiệt nhưng không thoải mái như tình nhân (5)
Editor: boconganh1503 Hạ Thần Hi hơi áy náy. Thành phố S buổi tối cảnh sắc như họa, xe chạy dọc theo bờ sông, gió đêm từ từ, thổi vào người rất thoải mái, Tiêu Tề nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi hơi cười, anh rất ít cười . Cười rộ lên, làm người ta có cảm giác rung động. "Anh cười rộ lên, rất đẹp mắt." Hạ Thần Hi đột nhiên nói, cái này không tính là cười rộ lên, chỉ là hơi nhếch khóe môi, đã là rất đẹp. "Em trước đây vẫn thường nói thế." Tiêu Tề nói, "Em thích nhất nhìn anh cười, luôn luôn nói đùa anh để anh cười, chỉ tiếc, đều là cười nhạt." "Thực sự?" "Đúng vậy." Hạ Thần Hi mỉm cười, hơi cúi đầu nói, " Trước đây em là hạng người gì?" "Muốn nói thật không?" "Đương nhiên!" Tiêu Tề nói, "Trước đây Thần Hi, rất tài giỏi, luôn bộc lộ tài năng ra bên ngoài, bên người luôn có ánh hào lại rất quyết đón. Bây giờ em, rất hướng nội, nhưng cũng không mất đi nhuệ khí, nhìn rất ôn hòa, nếu như quá khứ em là một đóa hoa hồng rực lửa, bây giờ em chính là một đóa lan thăm thẳm cùng sâu lắng." Quyết đón, kiêu ngạo, tài giỏi, sẽ thành người như thế nào. Hạ Thần Hi không biết. Cô quên mất . Nhưng mà, Tiêu Tề sẽ không có lý do gì lừa gạt cô. "Có lẽ, em có đứa nhỏ, nên thu lại ." Tiêu Tề gật gật đầu, "Đúng vậy." "Kia... Quá khứ em ở bên cạnh anh, là dạng gì ... Tồn tại?" Hạ Thần Hi do dự hỏi, "Em làm cái gì?" "Em cảm thấy thế nào?" "Em không biết." Hạ Thần Hi thành khẩn nói, "Chuyện đã qua, em đã nhớ không được, chỉ là... Thỉnh thoảng trong mộng xuất hiện nhiều cảnh." "Thấy cái gì?" Hạ Thần Hi do dự, cô nên nói thật với Tiêu Tề sao? Trừ Tiêu Tề, không ai biết quá khứ của cô, cũng không ai biết quá khứ cô đã làm những chuyện gì. Có phải đã làm tổn thương rất nhiều người hay không. "Em mơ thấy anh, còn có em, hình như là ở trên một sa mạc, mặc quân trang, chúng ta đang luyện tập... giống như cảm tình rất tốt." "Anh đối với em cũng rất tốt." Trừ này đó, cô còn mơ thấy phản bội, ám sát, máu tanh, cô còn mơ thấy cô dễ dàng vặn gãy cổ một người, đâm thủng trái tim một người. Cô mơ tới, rất nhiều, rất nhiều hình ảnh khủng bố. Mỗi lần giật mình tỉnh giấc, đều là một thân mồ hôi lạnh. Cô không dám nói cho ai nghe, Hạ bảo bối cũng không biết. Chỉ là, tất cả cái này, cô cũng không nói với Tiêu Tề, về phần tại sao, cô cũng không biết. "Chỉ là mơ thấy mấy chuyện đó thôi sao?" Tiêu Tề ôn nhu hỏi, anh lạnh lùng đã quen , cho dù là ôn nhu, cũng tỏa ra mạnh mẽ . Hạ Thần Hi gật đầu. Tiêu Tề cười yếu ớt nói, "Người ở trong mộng thấy, hẳn là lúc em mười lăm mười sáu tuổi, anh cũng là một thiếu niên. Thần Hi, đây không phải là mộng, đây là trí nhớ của em, đây là lúc anh và em cùng đi huấn luyện ở Nam Mỹ." "Nam Mỹ sao?" "Đúng vậy." Tiêu Tề nhàn nhạt nói, "Nếu em nguyện ý, anh có thể mang em trở lại nhìn một cái, nơi mà em đã từng ở." Hạ Thần Hi yên lặng. Tiêu Tề lại hỏi, "Có phải em mơ thấy một ngôi nhà màu trắng phải không?" Hạ Thần Hi lắc lắc đầu, Tiêu Tề nói, "Kia là nhà của chúng ta." ... Xe chạy đến một nhà hàng gần biển. Tiêu Tề mang theo Hạ Thần Hi tiến biệt thự. Tường cùng mái nhà đều treo đèn thủy tinh lấp lánh, đồ nội thất rất Châu Âu, các bức họa có khắp nơi, làm cho người khác có cảm giác như ở thời kỳ trung cổ Châu Âu. Rất xa hoa, rất xa xỉ.
|
Chương 350: Tình yêu cuồng nhiệt nhưng không thoải mái như tình nhân (6)
Editor: boconganh1503 Phục vụ dẫn hai người đến trước cái bàn dài. Mỗi người ngồi một bên. Cách xa tương đối. Ở giữa có một cái đèn đồng, làm nổi bật những cây nến hình hoa sen. Trên bàn có hoa tươi, cũng không ngăn trở hai tầm mắt của hai người. Phòng ăn sang trong, bộ đồ ăn xa hoa, tác phong như vậy, Hạ Thần Hi có chút không quen. "Anh đặt bao hết sao ?" Tiêu Tề gật gật đầu, "Anh không muốn người khác quấy rầy." Hạ Thần Hi nhìn hoàn cảnh chung quanh, xác thực rất tuyệt, xanh vàng rực rỡ. Hai người, khoảng cách xa khoảng ba mét ngồi ăn cơm, cảm giác này, có chút nói không rõ. Cho nên nói, cô rất ghét lễ nghĩa phương tây, cái gì tôn quý, cái gì lễ nghi, rất cứng nhắc. Hai người ăn cơm cách xa như vậy, cái gì cũng đều không có cảm giác. Bọn họ không cảm thấy không có ý nghĩa sao? Cô thà rằng cùng Hạ bảo bối ăn ở trên sô pha, hoặc là ngồi trên thảm, một bên uống bia, vừa ăn cổ vịt, một bên vừa xem tiết mục nghệ thuật. Đây mới là cuộc sống a. Hạ Thần Hi cười nhạt, đột nhiên di động báo có tin nhắn, cô vừa nhìn, là Đường Bạch Dạ gởi tin nhắn đến. Đường Bạch Dạ: Em đang ở đâu? Hạ Thần Hi: Ăn cơm. Đường Bạch Dạ: Ăn cơm ở đâu, anh muồn đến đó. Hạ Thần Hi tắt điện thoại di động. Tức chết anh. Cô cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn thấy mắt Tiêu tề đang nhìn mình, mang theo vài phần thâm trầm, lại không sắc bén, chỉ là mỉm cười nhìn cô, giống như dung túng cái gì, Hạ Thần Hi càng chột dạ. Vị hôn phu... Này một bữa cơm, ăn rất... không thoải mái. Tiêu Tề cũng đã nhận ra, cười hỏi, "Không thoải mái sao?" Hạ Thần Hi vốn định duy trì lễ phép, không muốn nói cái gì, nhưng ủy khuất chính mình lại không phải là tác phong của cô, nên cô nói, "Có một chút, em không thích nhiều lễ nghi khi ăn cơm." Đặc biệt sau khi về nước. Trước đây ở nước Mỹ, lúc xã giao, cũng có nghi thức lễ nghi, nhưng ở trong nước thì không cần phải thế, quan hệ tốt, thì ngồi thành một bàn náo nhiệt, uống rượu, chơi trò chơi, cô thích bầu không khí này hơn. Tiêu Tề cười nói, "Nếu thực sự không thích, chúng ta đổi nhà hàng khác." "Không cần, rất tốt." Tiêu Tề nhìn cô, trong con mắt sắt đá chứa nhiều nhu tình, làm động lòng người, Hạ Thần Hi thầm nghĩ, quá khứ cô nhất định rất yêu Tiêu Tề, một người đàn ông như vậy, thực sự không khó làm người khác động tâm. "Thần Hi a, lần này gặp lại, em đối với anh, quá khách khí." Tiêu Tề giọng nói yếu ớt có chút mất mát, nhíu mày, vô cùng thương tâm. Trong lòng Hạ Thần Hi như có một cái gì đó đâm vào. Hơi bất an. "Tiêu Tề, thật xin lỗi, chuyện trước kia, với em mà nói, quá xa vời." Xa xôi đến nỗi, cô sợ phải thừa nhận. Tiêu Tề nói, những gì thấy trong mộng đều là hồi ức của cô. Nếu điều này là thật sự, như vậy những hồi ức đó, quá đẫm máu, quá bạo lực. Cô bây giờ sống rất yên ổn, cũng không thích trở lại cuộc sống đầy máu tanh như vậy. Trốn tránh, là tất nhiên. "Anh biết." Tiêu Tề giơ lên ly rượu đỏ, "Cho nên, anh rất cảm ơn em, nguyện ý cho anh một cái cơ hội, một lần nữa bắt đầu." Hạ Thần Hi cũng giơ ly rượu đỏ lên, chạm vào ly anh. Món ăn được mang lên, Hạ Thần Hi chậm rãi ăn, bàn ăn lễ nghi không thể xoi mói. Tiêu Tề càng không cần phải nói, như một công tử quý tộc. Bữa tối xong, đã là chín giờ. Tiêu Tề cười hỏi, "Anh dẫn em đi đến một chỗ được không?" "Đi chỗ nào?" "Đi theo anh sẽ biết." Tiêu Tề lái xe, mang Hạ Thần Hi lên núi. Thành phố S, bên trong sông nước bao quanh, bên ngoài bao quanh bởi cái dãy núi, là một địa phương rất đẹp. Xe dọc theo đường núi, một đường đi lên, tới đỉnh núi. Hạ Thần Hi xuống xe, hít sâu, không khí rất nhẹ nhàng.
|
Chương 351: Tình yêu cuồng nhiệt nhưng không thoải mái như tình nhân (7)
Editor: boconganh1503 Không khí trên đỉnh núi rất tốt, thoáng mát cực kỳ, so với trong thành phố thì tốt hơn rất nhiều. Đứng ở trên đỉnh núi nhìn xuống dưới chân núi, thành phố được chiếu sáng rực rỡ, ngẩng đầu, thấy được những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, trời và đất đẹp như tranh vẽ. "Thật đẹp." Hạ Thần Hi nhịn không được kêu lên, Tiêu Tề đứng chắp tay, đứng bên cạnh cô, mạnh mẽ, anh tuấn, giống như một vị thần bảo vệ, Mặt Hạ Thần Hi nhìn ôn hòa, Tiêu Tề sủng nịch cười. "Thích không?" Hạ Thần Hi gật đầu, "Làm sao anh biết em thích nhìn cảnh đêm." "Em thích gì, anh đều biết." "Anh xác định?" "Anh xác định." Tiêu Tề nói, Hạ Thần Hi cười, đột nhiên nhíu mày, "Em thích mùi nước hoa nam, anh biết không?" Tiêu Tề, "..." Anh có chút kinh ngạc, nhìn không giống như đang giả vờ, sắc mặt nhanh chóng bình tĩnh lại, "Hẳn là mấy năm này đã thành thói quen." Hạ Thần Hi đột nhiên cảm thấy, dáng vẻ Tiêu Tề như vậy thật đáng yêu, so với dáng vẻ lạnh lùng của anh càng động lòng người. Cảnh đêm đẹp, ngàn vì sao cũng rất đẹp. Nào là tặng hoa, nào là bữa tối dưới ánh nến, giờ lại nhìn cảnh đêm... Rất phù hợp cho những cặp tình nhân đang yêu nhau, chỉ là không phù hợp tác phong của Tiêu Tề. "Ai dạy anh tặng hoa, rồi lại bữa tối dưới ánh nến, lại tới nhìn cảnh đêm ?" Tiêu Tề lại ngẩn ra, nhưng cũng không giấu giếm nói, "Mặc dù là người khác chỉ dạy, nhưng những điều này cũng xuất phát từ nội tâm của anh, chỉ là anh thật không hiểu, làm thế nào để đuổi theo một người." Hạ Thần Hi lập tức có cảm giác ấm áp . Với anh cũng tăng thêm mấy phần thân thiết. Khi anh xuất hiện, cô liền cảm thấy sợ hãi, lý trí vẫn kháng cự anh, cố ý xa lánh anh, nhưng không ngờ chỉ một câu đơn giản như vậy, kéo gần lại khoảng cách, tối thiểu, anh rất thẳng thắn. Tiêu Tề đứng ở đỉnh núi, đứng chắp tay, nhẹ giọng nói, "Thần Hi, em với anh là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, tự nhiên như vậy ở cùng một chỗ, giống như mục tiêu đã định sẵn trước, nên không có người nào theo đuổi người nào." "Mấy năm nay, anh cũng chưa từng thích qua ai, nửa đời người này, anh chỉ thích qua một người." "Anh không hiểu theo điều đó. Thế giới của anh, không có quá nhiều nhi nữ tình trường, cũng không có tình yêu nam nữ, năm ba tuổi anh đã bắt đầu huấn luyện, năm bảy tuổi, sẽ phải bắt đầu giết người, đến năm mười tuổi, sẽ phải học được hơn mười loại kỹ xảo giết người." "Thế giới của anh, có quá nhiều thứ để học, không có thời gian yêu đương nam nữ, cho nên mặt này, anh rất thiếu thốn. Anh chỉ có thể đi học hỏi người khác, hi vọng anh làm tất cả những chuyện này, em sẽ không cảm thấy phiền chán." "Nếu như em không thích, xin em hãy nói cho anh biết, anh sẽ sữa đổi. Em không thích ăn cơm ngồi cách xa nhau như vậy, kỳ thực anh cũng không thích, anh thậm chí nhìn mặt em còn thấy mơ hồ, sau này, chúng ta sẽ không đến những nơi như vậy nữa." ... Lời Tiêu Tề nói, làm người khác rất cảm động. Anh cũng không giấu giếm Hạ Thần Hi, thế giới của anh là dạng gì. Anh biết, Hạ Thần Hi có thể tiếp thu, bởi vì cô cũng từng ở trong thế giới của anh. Chẳng sợ mất trí nhớ, cảm giác vẫn như cũ tồn tại. Hạ Thần Hi đích xác rất cảm động, người đàn ông thẳng thắn như thế, ai lại không thích. "Kỳ thực, anh không cần làm như thế này." Hạ Thần Hi nói, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, cô cũng không thích nhìn thấy Tiêu Tề làm chuyện amh không muốn làm. Tiêu Tề cười, "Kia tại sao có thể, Thần Hi xinh đẹp như vậy, lại có sức quyến rũ, đàn ông theo đuổi em nhiều như vậy, anh còn muốn thêm sức lực, nhanh lên một chút mang em về nhà mới được, thả em ở bên ngoài, anh không yên lòng." Hạ Thần Hi mím môi, cúi đầu, cũng không nói gì. Cô nhìn thành phố muôn ánh đèn màu, trong lòng không khỏi đem Tiêu Tề cùng Đường Bạch Dạ nhanh chóng làm một so sánh. Tính tình bọn họkhác nhau một trời một vực .
|
Chương 352: Tình yêu cuồng nhiệt nhưng không thoải mái như tình nhân (8)
Editor: boconganh1503
Đường Bạch Dạ mạnh mẽ, bá đạo, tính tình lại rất khó chịu, mưa nắng thất thường, quan trọng nhất người này là ngựa đực, hoa tâm, phong lưu, ăn trong bát nhìn trong nồi.
Tiêu Tề cũng mạnh mẽ, bá đạo, nhưng anh rất trầm ổn, nói không nhiều, cũng không khôi hài. Mặc dù cho không nhớ gì nhiều, nhưng lại rất tín nhiệm, quan trọng nhất là, người này thoạt nhìn rất chung tình.
Thoáng cái tám năm, có người đàn ông nào chờ đợi được tám năm chứ.
Bằng vào điểm này, Tiêu Tề đã khiến cô cảm động.
Đường Bạch Dạ là linh phân trượng phu, mãn phân tình nhân.
Tiêu Tề là mãn phân trượng phu, linh phân tình nhân.
"Hoa hồng cũng là anh tặng sao?" Hạ Thần Hi hỏi.
Tiêu Tề một hoảng hốt, đột nhiên điện thoại của anh reo, anh nói một tiếng xin lỗi, lấy điện thoại nghe, nói tiếng Tây Ban Nha, Hạ Thần Hi nghe hiểu được, anh ở trước mặt cô nói... không hề kiêng kỵ.
"Tiếp theo nhóm châu báu vận chuyển bằng đường hàng không, đến Bắc Mỹ, đừng cho bọn họ cơ hội."
...
"Tôi tạm thời không thể hồi châu Âu, bên này có chút việc, tôi còn muốn xử lý, cậu đi tìm Phương Đông, anh ta tiếp nhận cũng giống như tôi không có sai biệt gì."
...
"Đương nhiên, chuyện bên này rất quan trọng, với tôi mà nói, không có gì quan trọng hơn so với cô ấy."
...
"Không thể đi, tôi không bỏ được..."
...
"Đúng vậy."
...
"Tốt, tạm biệt."
Tiêu Tề cúp điện thoại, quay đầu lại nói, "Xin lỗi."
"Không có gì." Hạ Thần Hi mím môi, cũng không thèm để ý.
Không có gì so với cô quan trọng hơn.
Tiêu Tề là đang nói cô sao?
Bởi vì cô, mà anh vẫn ở thành phố S, không về châu Âu, dường như phát sinh chuyện gì gấp, anh không quay về không có vấn đề gì sao?
Tiêu Tề cũng không hỏi cô có nghe hiểu được hay không.
Nói đến ngôn ngữ.
Hạ Thần Hi rất trâu bò.
Kỳ thực, trong sơ yếu lý lịch cô có ghi biết bốn loại ngôn ngữ, nhưng thật ra cô có thể giao tiếp thành thạo mười ba ngôn ngữ, có thể hằng ngày chào hỏi, ứng phó nói chuyện thì cô biết rất nhiều ngôn ngữ.
Tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Hàn, Tây Ban Nha ngữ, □□ ngữ, tiếng Đức, tiếng Pháp, Italy...
Tất cả đều là chuyện nhỏ với cô.
Lúc đi học, có một sinh viên người Columbia, thường xuyên dùng tiếng Tây Ban Nha mắng chửi người, Hạ Thần Hi ngoài ý muốn nghe hiểu được, trừ mấy địa phương dùng ngôn ngữ cá biệt nên không hiểu, còn lại thì không có vấn đề.
Sau đó cô về nhà mở tivi kênh toàn cầu, xác định chính mình có thể nghe hiểu được, có thể nói rất nhiều ngôn ngữ.
Cô thử một lần, đem mình dọa sợ.
Cô không biết vì sao, nhưng trong lý lịch của cô không viết qua nhiều ngôn ngữ.
Này có chút dọa người.
Cho nên, Hạ bảo bối cũng nói được nhiều thứ tiếng, tất cả đều xuất xứ từ Hạ Thần Hi, cô có bản lĩnh gì, chỉ cần cảm thấy phải dùng tới, đều dạy cho Hạ bảo bối.
"Đúng rồi, Thần Hi, meo meo rất lâu không thấy em ."
"Ai là meo meo?"
"Là tiểu sủng vật của em." Tiêu Tề cười nói, "Rất thông minh, mấy ngày nữa sẽ đưa đến, đến lúc đó em nhìn một chút thử có nhận ra nó không."
"Chó con sao?"
"Mấy ngày nữa em sẽ biết." Tiêu Tề cười.
Hạ Thần Hi thật không ngờ, với tính tình của mình có thể dưỡng được sủng vật.
Đêm đã khuya, Tiêu Tề chở Hạ Thần Hi về nhà.
Hạ Thần Hi về dưới lầu.
Tiêu Tề cũng theo xuống xe.
"Thần Hi a, đáp ứng anh, không để cho anh vô duyên vô cớ tìm không được em, được không?"
Hạ Thần Hi trong lòng thấy khó chịu, Tiêu Tề đi tới trước mặt cô, hơi vuốt mái tóc dài của cô, "Anh thật sự không thể thêm tám năm không có em nữa, dù cho anh từng không tin tưởng em, đã phạm sai lầm."
"Này trừng phạt tám năm, cũng đủ rồi."
...
"Đừng lần nữa biến mất, đừng lần nữa một tiếng cũng không nói liền rời đi, đáp ứng anh."
Giọng của anh có chút lo lắng cùng do dự, cùng dáng vẻ tự tin thường ngày của anh khác nhau một trước một vực
Hạ Thần Hi trong lòng nặng nề, "Được."
Cô đáp ứng anh.
|
Chương 353: Vung tay tranh giành tình nhân (1)
Editor: thanh huyền Tiêu Tề cười, đột nhiên kéo cô đến trong lòng, chăm chú ôm, Hạ Thần Hi hơi giãy giụa, Tiêu Tề báo rất yên tĩnh, "Đừng động, để anh ôm em một cái, em không biết, anh muốn ôm em nhiều như thế nào.” Đây là quyền lực của anh. Cô là vị hôn thê của anh, chỉ có anh mới có thể ôm cô như vậy. Anh đã mất đi tám năm, lại cũng sẽ buông tay. Hạ Thần Hi quả thực không động, mặc anh ôm. Một lúc lâu, Tiêu Tề buông cô ra, ở trên trán cô nhẹ nhà hạ xuống một nụ hôn.... ... Đột nhiên, Hạ Thần Hi cảm giác một trận lực mạnh đánh tới, kinh hô một tiếng, người bị kéo lui về phía sau, vừa mới đứng ổn liền nhìn thấy Đường Bạch Dạ một quyền, hung hăng hướng Tiêu Tề, tốc độ vừa nhanh lại mạnh. Tiêu Tề tránh né không kịp, bị trúng, vừa mới đứng ổn, Đường Bạch Dạ lại đánh một quyền, đánh vào lồng ngực Tiêu Tề. Tiêu Tề liền lùi lại ra mấy bước, khóe môi hơi tràn ra một chút máu tươi. Ánh mắt của anh ta như đao, quét về phía Đường Bạch Dạ. Đường Bạch Dạ không biểu tình, một chỉ bút chĩa thẳng vào anh ta, lãnh lệ, khí phách, "Tiêu Tề, phụ nữ của tao, mày cũng dám, cút!” Tiêu Tề đứng thẳng người, hơi lau đi khóe môi, thái độ ưu nhã, thong thả, con ngươi lại co màu máu tươi. Anh ta chậm rãi nhíu mày, quét về phía Đường Bạch Dạ, bức ra ra khí phách vương giả. Cường thế, hắc ám. Đường Bạch Dạ không cam lòng tỏ ra yếu kém, tư thái ưu nhã, lại cường thế như nhau. Ưu nhã quý công tử, trong nháy mắt biến thành Tu La ám thần. Hiện nay hai người cầm quyền hắc đạo, đang ở thế giằng co. Hạ Thần Hi chỉ cảm thấy tất cả thanh âm, tất cả cảnh vật cũng được bối cảnh của bọn họ, lạnh lẽo đụng nhau gian, chỉ thấy gió thu tiêu điều, sát khí văng khắp nơi. Đột nhiên, hai người đồng thời động. Tiêu Tề lấy chưởng công, Đường Bạch Dạ lấy quyền, cấp tốc giao cùng một chỗ. Đường Bạch Dạ một quyền đánh vào vai Tiêu Tề, lỗi phía sau cuốn, từ phía sau lưng tập kích Tiêu Tề lưng, Tiêu Tề phía sau như dài quá mắt. Anh cấp tốc nắm lấy tay Đường Bạch Dạ, thuận thế liền dùng lực, một quá vai ngã, đem người hung hăng nện xuống, Đường Bạch Dạ thân thể còn chưa có chạm đất, thủ đoạn đã cuốn, giãy Tiêu Tề, thân thể trên không mượn lực lật lên. Rơi ra một thước, vừa mới rơi xuống đất, lòng bàn tay Tiêu Tề đã đến, tránh không khỏi. Lồng ngực đã trúng một chưởng, nắm tay Đường Bạch Dạ cũng đồng thời rơi vào ngực Tiêu Tề. Thứ nhất, một hướng, tất cả đều là ngạnh đánh ngạnh chiêu số. Không có một chút động tác võ thuật đẹp mắt. Mỗi chiêu đều muốn lấy mạng. Kiên cường, hung ác, như hai mãnh sư rừng rậm. Lập tức, thiên địa biến sắc. Thân ảnh của bọn họ quá nhanh, Hạ Thần Hi thấy không rõ lắm. Gần người vật lộn là cường hạng của Tiêu Tề, cũng là cường hạng của Đường Bạch Dạ, không đầy một lát, hai người mệt. "Dừng tay!" Hạ Thần Hi quát chói tai. Không ai nghe cô, Hạ Thần Hi nổi giận, đêm hôm khuya khoắt, ở tiểu khugây rối, cô đột nhiên xông đến trong vòng bọn họ tranh đấu, một tay nắm cổ tay Tiêu Tề, một tay nắm cổ tay Đường Bạch Dạ. "Dừng tay!" Bọn họ sợ cô bị thương, vội vã rút lui khí lực, chẳng sợ như vậy, cũng thiếu chút thương đến Hạ Thần Hi. Đường Bạch Dạ rít gào, "Hạ Thần Hi, cô điên rồi, đột nhiên xông tới muốn chết sao?” Cao thủ so chiêu, tin tức vạn biến, thân thủ cô lục mạch thần kiếm như nhau, qua đây chỉ có tìm chết. Thiếu chút nữa bị thương. Sắc mặt Tiêu Tề cũng trở nên hết sức khó coi, Đường Bạch Dạ nắm tay nặng, thả toàn bộ, cho nên, trên mặt bị thương so sánh rõ ràng. Ngực có dấu vết chảy máu, thoạt nhìn, Tiêu Tề so với Đường Bạch Dạ bị thương nghiêm trọng hơn. "Đường Bạch Dạ, anh làm cái gì?" Hạ Thần Hi giận dữ , sáng nay oán khí, hiện tại tức giận, tất cả đều là kẹp cùng một chỗ, hơi đẩy, đem anh đẩy ra. "Tiêu Tề, anh thế nào ?"
|