Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 359: Vung tay tranh giành tình nhân (7)
Editor: thanh huyền Phòng làm việc một mảnh tiếng cười. Hạ Thần Hi cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai tặng cô hoa hồng. Anh ta nghĩ tặng mấy ngày? "Thần Hi, anh ta không lộ diện như thế tặng một tháng được tặng bao nhiêu hoa? Vài trăm bông.......” Một tháng mặc dù mới 30 đóa, nhưng mà, tích lũy, nhưng sẽ không ít. "Rất danh tác." ... Hạ Thần Hi cắm hoa đến trong bình hoa, cô cũng không biết là ai tặng hoa hồng, một điểm tỏ vẻ cũng không có. Một cái thiệp cũng không có. Xác thực kỳ quái. Có lẽ thật là tác phong của Tiêu Tề tác phong, cũng chẳng có gì lạ. Lâm Lâm trái lại không nói gì, chỉ là mỉm cười, cô gần đây tình tự không tốt, ít tham dự bát quái. Các đồng nghiệp ồn ào cùng đi ăn cơm, Hạ Thần Hi gặm táo, không muốn đi ăn, mọi người cũng không không miễn cưỡng, cô đi phòng giải khát rót một ly trà, trở về vừa lúc nghe thấy Lâm Lâm ở nói điện thoại. "Đường ca ca, anh ở New York bận cái gì, bận nhiều ngày như vậy, không thấy về nhà, cây tiên nhân cầu sắp chết.”( loại cây gì đó) ... "Anh đừng nghĩ oan uổng em, em tới tưới nước. Anh lúc nào trở về?” ... "Thật vậy chăng? Em đi đón anh được không?” ... "Em rất tốt a, công trình cũng rất tốt, rất thuận lợi, anh trở về là có thể nhìn thành quả sơ bộ.” ... "Anh yên tâm, em sẽ chiếu cố chính mình, anh cũng, chiếu cố chính mình, trên người anh bị thương, đừng quá liều mạng, có chuyện gì, để thuộc hạ đi làm." ... "Được, hẹn gặp lại." Lâm Lâm cúp điện thoại, thấy Hạ Thần Hi, mỉm cười, giơ giơ lên điện thoại trong tay, "Đường ca ca gọi tới, hơn phân nửa là lo tôi không chiếu cố tốt chính mình." Hạ Thần Hi trong lòng cười lạnh, này cùng cô có quan hệ gì. Cô trở lại chỗ ngồi, uống một ngụm trà. Nhưng trong lòng không thoải mái cực kỳ. Lúc Lâm Lâm gọi điện thoại, ngọt ngào đến cực điểm, giống như trong mắt chỉ có một người, tất cả đều là anh ta, Đường Bạch Dạ nhiều ngày như vậy, nguyên phải đi nước Mỹ, cô lại hoàn toàn không biết gì cả. Có lẽ, anh ta cảm thấy cô không có tư cách để biết. Lâm Lâm ở nhà anh ta, giúp anh ta chăm sóc cây cỏ....lại giúp làm bữa sáng, bọn họ có quan hệ gì, trong lòng cô rõ ràng cực kỳ. Nhiều ngày như vậy, một tin nhắn không có, một cú điện thoại cũng không có. Anh ta một chút cũng không để ý cô. Dù cho ngày đó, cô có chút tức giận, khẩu khí không tốt, anh ta cũng quá hẹp hòi. Lâm Lâm biết, cô lại không biết, Đường Bạch Dạ coi cô là cái gì? Đáng ghét! Đã có Lâm Lâm, hà tất lại đến trêu chọc cô. Điển hình ăn trong bát nhìn trong nồi. Mà chính mình lo lắng nhiều ngày như vậy, trong lòng bất an. Hạ Thần Hi nhịn không được nghĩ muốn tát cho mình một cái,lúc rảnh rỗi lo lắng Đường Bạch Dạ, không bằng đi uống một chén, anh ta không đáng để cô lo lắng, hoàn toàn không đáng, anh ta cũng không cần, cô đừng tự mình đa tình. Nghiêng đầu nhìn về phía hoa hồng bên cạnh, mặc dù không dám chắc là Tiêu Tề, nhưng tám chín phần là. Hạ Thần Hi, quên Đường Bạch Dạ đi, cô cùng anh ta thực sự không thích hợp, chẳng sợ có đứa nhỏ, hai người cũng không đi được cùng nhau. Hạ Thần Hi gửi một tin nhắn, hẹn Tiêu Tề ngày mai ăn cơm. Cô chủ động mời, Tiêu Tề mừng rỡ đáp ứng. "Thần Hi, ngày đó anh sẽ cho em một ngạc nhiên.” Hạ Thần Hi kinh ngạc, cái gì ngạc nhiên? Tiêu Tề bán một cái nút, chưa nói rất tỉ mỉ. Hạ Thần Hi đành phải chờ mong. Mấy lần, Tiêu Tề cho cô kinh hỉ đã quá nhiều . Thái Gia theo phòng làm việc ra, vỗ vỗ tay, "Nói cho mọi người một tin tức tốt, hiệp hội kiến trúc quốc tế muốn tổ chức thi đấu, lấy cách tân là đề chính. Đây là một lần quốc tế thi đấu, nhà thiết kế công ty Đường thị cũng có thể tham dự. Mọi người nếu có hứng thú, đến chỗ của tôi báo danh, đây là một sân khấu rất tốt, mong mọi người nắm chắc thời cơ.” "Tất cả nhà thiết kế công ty chúng ta đều có thể tham gia?”
|
Chương 360: Vung tay tranh giành tình nhân (8)
Editor: thanh huyền "Đương nhiên có thể." Thái Gia nói, "Đặc biệt tân nhà thiết kế, nếu như có thể tham gia trận chung kết, đã là một lần nổi tiếng, phương diện này, Thần Hi có kinh nghiệm, không hiểu có thể cố vấn cô." Hạ Thần Hi đã tham gia thi đấu ba làn do hiệp hội kiến trúc quốc tế tổ chức, một lần đứng thứ tám, một lần thứ hai, một lần là quán quân, chỉ là trong top mười, dã là có thành tích phi thường. Huống chi Hạ Thần Hi đứng thứ tám kia, là do cô gái đề cử, năm đó cô chỉ là một học sinh. Cô đứng thứ hai cũng không có người đứng nhất. Bởi vì giám khảo cảm thấy, người thứ nhất bọn họ muốn thấy không có xuất hiện. Cho nên, Hạ Thần Hi cùng cấp với hai lần quán quân. Ánh mắt Lâm Lâm sáng ngời, rất nhiều tân nhà thiết kế sẽ chờ một lần cơ hội, đặc biệt là cơ hội đấu trường quốc tế, thực sự quá khó được, hiệp hội kiến trúc quốc tế tổ chức năm năm một lần thi đấu. Đây là cơ hội để thể hiện khả năng của mình. Cũng là nâng cao danh tiếng. Có thể tham gia trận chung kết là ước mơ của các nhà thiết kế. Thái Gia để thư ký đến phòng thiết kế tuyên bố tin tức, đến trâng web nội bộ, để các nhà thiết kế nhìn các chủ đề. "Tổng giám, anh cũng tham gia mấy lần, đừng lấy tôi làm lá chắn, anh so với tôi kinh nghiệm phong phú hơn.” "Cô cũng không nhìn một chút năm tôi tham gia, bây giò là thiên hạ của người trẻ tuổi, tôi già rồi.” Thái Gia cười nói, "Hai năm qua quy tắc thay đổi thật nhiều, bọn họ nếu là có vấn đề gì, cô sẽ dạy bọn họ." Hạ Thần Hi cười. Lâm Lâm hỏi, "Thần Hi, nhà thiết kế toàn cầu cũng có thể tham gia sao?" Hạ Thần Hi nói, "Nhà thiết kế Đường thị cũng có thể tham gia, côn ty kiến trúc quốc tế có trường hợp đặc biệt, bởi vì nhân tài tập trung quan hệ. Công ty khác, nổi danh hạn chế." "Cạnh tranh lớn sao?" Có người hỏi. Hạ Thần Hi cười, "Nhà thiết kế toàn cầu tham gia, cô nói cạnh tranh có lớn hay không?” Này so với thi công chức ở mỗi quốc gia. Có người líu ríu hỏi một vài vấn đề, Hạ Thần Hi không thể không trả lời. Lâm Lâm đột nhiên hỏi, "Chỉ cần là người kiến trúc chuyên nghiệp cũng có thể tham gia thi đấu sao?" Hạ Thần Hi lắc đầu, "Muốn tham gia phải có giấy phép kiến truc sư hoặc là giấy phép nhà thiết kế.” "Có giấy phép kiến trúc sư mới được tham gia thi đấu, thời gian năm đó, cô chỉ là học sinh, cũng không có giấy phép, vì sao cũng có trường hợp đặc biệt?" Lâm Lâm tò mò hỏi, đối với lần này vô cùng không hiểu. Tiết Giai Vân nói, "Này cùng cô có quan hệ gì?" Lâm Lâm cười, "A, tôi chính là hiếu kỳ, hỏi một câu." Người trong phong làm việc cũng bị gợi lên hứng thú, mọi người vốn không quan tâm vấn đề này, vừa lúc gặp được trận thi đấu quốc tế lớn, trong lý lịch Hạ Thần Hi viết được rất rõ ràng, một học sinh có thể tham gia thi đấu quốc tế chính thống này. Bình thường phải có giấy phép mới có thể tham gia. Hạ Thần Hi năm đó cũng không có giấy phép. Đại thể mọi người nghĩ, chỉ sợ là quy tắc ngầm. Năm đó giáo sư dạy Hạ Thần Hi, kiến trúc sư tiếng tăm lừng lẫy quốc tế, một người là hội học viên kiến trúc quốc tế, Hạ Thần Hi là ái đồ của bọn họ, dĩ nhiên là có đặc quyền. Này là ý nghĩ của bọn họ, ngại với Hạ Thần Hi, tự nhiên sẽ không nói ra. Nhưng ánh mắt nhìn Hạ Thần Hi, bao nhiêu là đố kị. Đây là chuyện thường tình. ...
|
Chương 361: Loại đàn ông không thể cự tuyệt (1)
Editor: thanh huyền Hạ Thần Hi rất bình tĩnh, "Đối với thiên tài luôn luôn rất chiếu cố, cơ hội nhiều hơn." Lâm Lâm chán nản, không ngờ phải nhận được loại đáp án này, có người xì cười to, chỉ vào Hạ Thần Hi nói tự kỷ, cuồng vọng, ánh mắt Hạ Thần Hi đảo qua Lâm Lâm, cúi đầu như có điều suy nghĩ. Kỳ thực, năm đó cô lần đầu tiên tham gia thi đấu đích thực là trường hợp đặc biệt, bởi vì cô căn bản cũng không biết. Cô vừa mới hoàn thành một bản thiết kế, giáo sư liền nhận thêm. Đúng lúc phù hợp với chủ đề tổ kiến trúc hiệp hội quốc tế năm đó, giáo sư là hội viên, một người là giám khảo, trực tiếp đem bản thiết kế của cô. Nghe nói... Nếu năm đó cô không phải là học sinh, thì cũng không phải đứng thứ tám. Có lẽ càng cao. Bởi vì đã là trường hợp đặc biệt, nếu là lấy thêm một ngũ danh, không thể nghi ngờ là đánh thương chim đầu đàn, rất nhiều người sẽ làm khó. Cho nên cân nhắc dưới cho tên cô thứ tám. Từ đó một lần là nổi tiếng. Lúc tốt nghiệp, các công ty kiến trúc xếp thành một hàng dài chọn cô, nếu không phải hợp ý Ốc Ôn, dự đoán cô không vào WPL. Tiết Giai Vân nói, "Muốn hỏi thi đấu sự tình, vấn đề khác thì thôi, chỉ biếtbát quái." Lâm Lâm liếc mắt trừng Tiết Giai Vân một cái, mím môi không nói. "Thần Hi, Lâm Lâm thực sự là nham hiểm, tiếu lý tàng đao." Tiết Giai Vân không vui nói, Lâm Lâm thường thường như thế vô tội nói ra lời rất chói tai lời, luôn làmta không thoải mái,nhằm vào Hạ Thần Hi. "Quên đi, ngẩng đầu liền thấy, cậu còn muốn thế nào?" Hạ Thần Hi mỉm cười, cũng không thèm để ý. Với Hạ Thần Hi mà nói, mấy câu trên đầu lưỡi tiện nghi, cô không để ý. "Năm nay cậu muốn tham gia sao?" Tiết Giai Vân hỏi. Hạ Thần Hi kinh ngạc nhìn Tiết Giai Vân, "Cậu không tham gia sao?” Tiết Giai Vân lắc đầu, "Hứng thú không lớn, hơn nữa tớ biết thực lực của chính mình, dự đoán hải chọn bá xuống, vẫn sẽ không đi thử." "Bình thường tính chất trận thi đấu quốc tế này tính không lớn, số lần một người tham gia không vượt quá năm lần, muốn để cơ hội cho người sau, kỳ thực loại cuộc thi thiết kế này cơ hội là cho người trẻ tuổi nhiều, một số người lớn tuổi không muốn tham gia.” Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, "Tớ không tham gia, quán quân sẽ cầm." "Chờ tham gia trận thi đấu lớn theo giới châu Âu, sau này dự đoán tớ chính là giám khảo ." Tiết Giai Vân nhìn trời, "Đoán chừng là giám khảo trẻ tuổi nhất." Hạ Thần Hi cười, "Giai Vân, cậu có thể thử một lần." "Nhìn nhìn lại." ... Có người hỏi Lâm Lâm, "Lâm Lâm, cô muốn tham gia thi đấu sao?" Lâm Lâm nhìn Hạ Thần Hi liếc mắt một cái, "Đương nhiên muốn." Tiết Giai Vân lặng lẽ nói, "Thần Hi, Lâm Lâm tám phần nghĩ đến cậu cũng muốn tham gia, nhìn dáng vẻ cô ta muốn phân cao thấp.” Hạ Thần Hi đầu cũng không nâng lên, "Mặc kệ một mặt kia, tớ cũng không tin là đối thủ của tớ.” Có người, chẳng sợ sẽ cùng cô tranh. Cô sẽ không đem cô ta làm đối thủ. Bởi vì, cô ta không có tư cách. Lời này nói khí phách, Tiết Giai Vân dựng thẳng lên ngón cái, cô thích Hạ Thần Hi kiêu ngạo loại này. Đủ bừa bãi! Lại thứ Sáu. Đi làm vô cùng hài lòng, lại có thể nghỉ ngơi. Tiết Giai Vân nghĩ hẹn Hạ Thần Hi ăn cơm, Hạ Thần Hi lại hẹn Tiêu Tề, chỉ có thể đẩy cô, hẹn ngày mai cùng đi dạo phố. "Cậu gần đây thường cùng Tiêu Tề, thật động tâm?" "Có một loại đàn ông, cậu không thể cự tuyệt.”Tiêu Tề thuộc về loại đàn ông này,cô cự tuyệt không được, càng ở chung càng cảm thấy thân thiết, là muốn tới gần, cho nên, vô pháp chống cự.
|
Chương 362: Loại đàn ông không thể cự tuyệt (2)
Editor: thanh huyền "Kia Đường tổng làm sao bây giờ?" "Anh ta và tớ có quan hệ gì." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, cũng không quản cái gì, Đường Bạch Dạ, sống chết của anh ta cô cũng không biết, biến mất nhiều ngày như vậy, bóng dáng cũng không thấy. Điện thoại nhắn lại cũng không. Cô không quản được anh ta! Tiêu Tề vốn muốn tới đón cô, Hạ Thần Hi lại muốn lái xe, không muốn ngày mai lại qua lấy xe, Tiêu Tề cho cô địa chỉ, Hạ Thần Hi liếc mắt một cái, hơi nhíu mày, hình như là nhà riêng... Con đường này có chút xa lạ. "Hạ tiểu thư, lại đi hẹn hò." Lâm Lâm cười hỏi. Hạ Thần Hi ừ một tiếng, nói một tiếng tạm biệt, nói lên Lâm Lâm cũng rất có ý tứ , thời gian chỉ có bọn họ, cô rất khách khí, luôn luôn gọi cô Hạ tiểu thư. Ở phòng làm việc lại gọi Thần Hi, làm cho rất thân mật. "Có vị hôn phu thật tốt, mỗi ngày cũng có thể ăn bữa tối lãng mạn, Đường ca ca cũng mau trở lại , chúng ta cũng có thể cùng nhau ăn bữa tối dưới ánh nến, tôi biết một nhà hàng Tây ăn rất ngon, có muốn tôi đề cử với các người không?”Lâm Lâm cười hỏi. Hạ Thần Hi nói, "Không cần, đa tạ." Hạ Thần Hi lái xe, rời khỏi bãi đỗ xe. Vừa lái xe vừa gọi cho con trai một cú điện thoại, để bé không cần chờ cô ăn tối, Hạ bảo bối bận, vừa lúc không có thời gian làm bữa tối, biết cô cùng Tiêu Tề một chỗ, căn dặn cô mười giờ phải trở về. Hạ bảo bối tuyệt đối là con trai hiếu thuận. Trong lòng bé hi vọng Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ có thể yêu nhau, thành một gia đình. Nhưng bé sẽ không cưỡng chế yêu cầu bọn họ nhất định phải chung một chỗ, loại chuyện này thì không cách nào miễn cưỡng. Chỉ cần là quyết định của Hạ Thần Hi, bé sẽ ủng hộ. Huống hồ, Tiêu Tề đích xác có ý. Anh ta tôn trọng Hạ Thần Hi, không có cường ngạnh mà đem Hạ Thần Hi mang đi, cũng chưa từng thương tổn mẹ bé. Hạ bảo bối rất yên tâm. Tiêu Tề sẽ không làm thương tổn mẹ bé, vậy bé chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Chỉ là thân phận bọn họ có chút không tiện mà thôi. Hạ Thần Hi theo hướng dẫn chỉ dẫn tới nhà Tiêu Tề, đó là một dãy biệt thự, tiếp qua một cái chợ chính là thương nghiệp nổ danh, đây coi là phố xá sầm uất, nhưng lại rất yên tĩnh, rất có nhã ý... Tiêu Tề đã chờ Hạ Thần Hi ở cửa. Mặc một bộ áo sơ mi xanh da trời, quần màu đen, tao nhã lóa mắt, như một pho tượng hoàn mỹ, trên cổ tay đeo đồng hồ kim cương màu lam đồng phối vô cùng tốt, Hạ Thần Hi mỉm cười, chào hỏi, đem xe dừng ở một bên. "Thật ngại, trên đường có chút tắc." Hạ Thần Hi mỉm cười. "Anh mới ra chờ em.” Tiêu Tề cười nói, mang theo Hạ Thần Hi vào biệt thự. Biệt thự này không tính lớn, kiểu Âu, trang nhã. "Đây là nhà anh?" "Đúng, anh đến thành phố S, hơn phân nửa thời gian ở đây.” "Rất tốt." Tiêu Tề mang cô vào biệt thự, Hạ Thần Hi cởi áo khoác, đem túi xách cùng áo khoác để ở một bên, vốn tưởng rằng biệt thự sẽ có người xử lý, không ngờ không thấy người hầu, chỉ có Tiêu Tề một người, biệt thự một hạt bụi nhỏ cũng không có. Chẳng lẽ anh ta dọn dẹp? Tiêu Tề thoạt nhìn, tuyệt đối không thể làm gia vụ.(ý làm việc nhà) "Anh không thuê người hầu, biệt thự lớn như vậy chính mình quét tước?" "Có người quét tước." Tiêu Tề nhàn nhạt nói, "Chỉ là, tối nay anh hẹn em, em tự nhiên sẽ không nhìn thấy tạp vụ.” Hạ Thần Hi cười. Tiêu Tề nói, "Em ngồi một lát, lập tức là có thể ăn cơm ." Anh ta nói , đi hướng phòng bếp, Hạ Thần Hi kinh ngạc, phòng bếp là mở ra, cô ở phòng khách có thể nhìn thấy, quả thực không thể tin tưởng, Tiêu Tề xuống bếp? Như vậy cũng tốt so với Đường Bạch Dạ là người đàn ông tốt không thể tưởng tượng nổi.
|
Chương 363: Loại đàn ông không thể cự tuyệt (3)
Editor: thanh huyền Anh ta rót một ly rượu đỏ cho cô, cho cô uống trước. Hạ Thần Hi thực sự hiếu kỳ, đi đến phòng bếp. "Anh tự mình xuống bếp?" "Trù nghệ coi như không tệ, chỉ bất quá, thật nhiều năm không xuống bếp, nếu như quá khó ăn, không muốn ghét bỏ." Tiêu Tề ôn hòa nói, dáng vẻ anh ở phòng bếp bận rộn, giống như một bức tranh vô cùng đẹp. Trong lòng Hạ Thần Hi biết vậy nên ấm áp. Trừ Hạ bảo bối, đây là người đàn ông thứ hai nguyện ý vì cô xuống bếp. "Tôi cũng không biết trù nghệ của anh.”Hạ Thần Hi ở một bên, lắc lắc ly rượu đỏ, thì thào tự nói. Tiêu Tề một bên chiên bò bít tết, vừa nói, "Có một lần chúng ta bị nhốt ở trong tuyết, không có gì ăn, em rất bực bội, anh thật vất vả bắt mấy con rắn, nướng cho em ăn, bị em ghét bỏ. Em lệnh cho anh phải học nấu ăn.” "Anh thật đi học ?" "Học." Hạ Thần Hi nghĩ đến chính mình không chịu nổi, bật cười, "Anh nghe lời tôi như vậy?” "Đương nhiên." Tiêu Tề dừng một chút, quay đầu lại nhìn Hạ Thần Hi, hình dáng trở nên nhu hòa, "Anh chỉ nghe lời em nói.” "Trên đời này chỉ có một Thần Hi, cho dù phải chết, cũng không hề oán thán.” Đây là lời định tình Hạ Thần Hi nghe qua, đẹp nhất. Trên đời chỉ có một người, có thể chết vì mình. Bao nhiêu thâm tình, mới có thể làm cho người đàn ông mạnh mẽ như vậy, vì cô làm được những chuyện này? Tiêu Tề, Tiêu Tề... Hạ Thần Hi đột nhiên có một loại khát vọng, muốn nhớ tới, bọn họ từng qua, rốt cuộc là dạng ân oán triền miên gì. Cô như thế nào không tiếc, xóa đi ký ức, rời khỏi người đàn ông như vậy. Tiêu Tề cũng không phải là một người biết nói lời yêu, thậm chí không phải người phá hoại bầu không khí, nếu là Đường Bạch Dạ, tình huống này, chỉ sợ sớm đã đập xuống, hôn lại nói, anh ta lại quay đầu lại, chiên bò bít tết. Giống như, đây chẳng qua là một câu nói rất tùy ý. Trong lòng Hạ Thần Hi ấm áp rung động. "Được rồi, có thể ăn cơm ." Tiêu Tề nhẹ giọng nói một câu, đem Hạ Thần Hi kéo trở lại hiện thực, cô thu hồi tâm tình của mình, mỉm cười. "Cực khổ." "Kỳ thực tài cán vì em làm cơm, một chút cũng không vất vả." Tiêu Tề mỉm cười nói, "Trái lại quá khứ không biết vì ai vất vả vì ai bận, mới là vất vả." Hạ Thần Hi hơi lắc đầu, áy náy không ngớt. Tiêu Tề có biết hay không, cô tẩy não là tự nguyện , cũng không phải là vì sao? Một đôi bàn tay to, xoa tóc của cô, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, giống như mang ấm áp cho tâm của cô. "Thần Hi, đây là anh nguyện ý , cùng em không quan hệ, em không cần cảm thấy có lỗi.” Tiêu Tề có mộtđôi mắt lợi hại, như muốn nhìn xuyên tất cả, giống như thấy hết khó xử trong lòng cô. Hạ Thần Hi nghĩ, đây là cảm tình thanh mai trúc mã sao? ... Chẳng sợ tách ra tám năm, sự vật thay đổi, anh vẫn có thể lý giải cô, hiểu cô, biết trong lòng cô suy nghĩ gì. "Tôi thật hơi đói ." Hạ Thần Hi cũng không biết giọng điệu chính mình, hơn một mặt mềm mại, "Thử một lần thủ nghệ của anh." "Đến đây đi." Tiêu Tề làm bò bít tết, lại nướng khoai tây, một mâm đậu Tiểu Thanh thái, khá đơn giản, không có gì đa dạng. Bề ngoài tính không tệ, Hạ Thần Hi cắt một khối bò bít tết, ăn một ngụm, khẽ gật đầu. "Thật tốt ." Mặc dù Hạ Thần Hi vẫn cảm thấy tay nghề bảo bối hơn một chút, chỉ là phần này tâm ý, cộng thêm tay nghề cũng không tồi. Thức ăn, nhìn tâm tình đi ăn.
|