Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 364: Loại đàn ông không thể cự tuyệt (4)
Editor: thanh huyền "Lâu lắm không xuống bếp, khả năng có chút mới lạ, tiếp theo, anh sẽ làm được tốt hơn." Tiêu Tề thử một ngụm, phát hiện hơi có chút quá, thịt có chút già rồi, cấp tốc cho mình lời bình, xét lại mình, hứa hẹn. Hạ Thần Hi cười, "Kỳ thực ăn mọi thứ, nhìn bầu không khí, đồ ăn có không ngon hay không là thứ nhì, giống như bụng khi đói bụng, một quả trứng gà ăn thật ngon." Tiêu Tề thoạt nhìn là người đàn ông theo đuổi hoàn mỹ, Hạ Thần Hi nghĩ thầm, khả năng anh sẽ cảm thấy làm không tốt, nhưng cô lại cảm thấy đã là phi thường tốt, phi thường khó có được, cô thích đến cực điểm. "Thực sự?" "Thực sự!" Hạ Thần Hi lại một lần nữa khẳng định. Tiêu Tề mỉm cười, ánh mắt như chứa đầy sao. "Đây là kinh hỉ?" Hạ Thần Hi hỏi. "Cái này cũng chưa tính kinh hỉ." Tiêu Tề nói, "Kinh hỉ chân chính, sau khi ăn xong đi." Hạ Thần Hi nghĩ thầm, anh ta xuống bếp đã là một loại kinh hỉ, còn có cái gì kinh hỉ nữa? Cô rất chờ mong. Ăn quá bữa tối, Tiêu Tề lên lầu, cô ở dưới lầu chờ một lát. Hạ Thần Hi nhìn thấy dương cầm trong đại sảnh, hơi ngẩn ra, đây là một đài dương cầm màu trắng, cô đi qua, ở trên phím đàn ấn mấy nốt nhạc. Như bị cái gì dắt. Hạ Thần Hi ngồi xuống, đàn một khúc dương cầm chính mình quen thuộc. 《 Tình yêu hải dương. 》 Đây là khúc dương cầm rất nổi tiếng, giai điệu lãng mạn, ưu thương, mang theo một tia sầu bi, là một khúc tình yêu kinh điển, nội dung nói về một dôi thanh mai trúc mã, bởi vì gia cảnh bất đồng. Giai tầng bất đồng, lý niệm bất đồng. Cuối cùng theo tình nồng đến cố sự chia tay. Đoạn trước rất lãng mạn, chậm rãi chảy xuôi, giống như có thể cảm giác được hương thơm tình yêu, tựa hồ có thể cảm giác được tình yêu hương thơm, phần sau rất trầm trọng, ưu thương, cũng không phải là sâu sắc như vậy, lại rất rõ ràng, không thể xem nhẹ. Cho nên, này từ khúc gọi tình yêu hải dương. Tình yêu, cũng có khóa bất quá hải dương. Cô không biết vì sao vừa ý từ khúc này, cô cũng không biết, đến chính mình có thể đàn được tốt như vậy. Nhiều năm như vậy, cô rất ít đàn từ khúc. Cô nhớ ở trong mơ, năm mười sáu tuổi cô có ngồi trước một câu dương cầm, tâm tình khoan khoái đàn từ khúc, không biết từ đâu truyền đến một trận tiếng mắng. Sát nhân cần thương, đao, không cần học đàn. Cô muốn phản bác, lại không thể nào phản bác. ... Một từ khúc hoàn, truyền đến tiếng vỗ tay. Tiêu Tề đang xoay tròn trên thang lầu, vỗ tay mỉm cười, ánh mắt sủng nịch. Như một quý công tử xã hội thượng lưu Hạ Thần Hi có chút ngượng ngùng, Tiêu Tề đàn dương cầm rất khá. So với cô tốt hơn. "Đã lâu không có ngheem đánh đàn, thật là thoải mái." "Quá khứ thường đàn sao?" "Cũng không phải thường thường." Tiêu Tề một bên xuống thang lầu một bên cười nói, "Có một khoảng thời gian, không biết tại sao em muốn học dương cầm, chính là để giáo sư dạy, giáo sư chê em ngốc, thế là giáo sư không dạy, em liền tới làm phiền anh.” Thời gian đó, thực sự rất tốt đẹp. Đảo đơn độc hoa tươi, bãi biển cát trắng. Một giá dương cầm màu trắng để ở trên bờ biển. Sóng biển trận trận, bạc toái hoa. Thiếu niên anh tuấn lãnh ngạnhdạy một cô thiếu nữ học dương cầm, ánh nắng tươi sáng, chiếu xạ ở trên người bọn họ, ở cát trắng lôi ra hai bóng dáng. Với Tiêu Tề mà nói, đó là một đoạn ký ức thật đẹp. Anh đã từng, bọn họ sẽ bên nhau thiên trường địa cửu. Đột nhiên, một tiểu động vật màu trắng rất tinh linh lủi qua đây, nhào tới trên người Hạ Thần Hi, thoáng cái nhảy đến trên đầu gối của cô. Đó là một tiểu động vật rất đáng yêu. Toàn thân lông xù , mắt lục phỉ thúy, mũi phấn phấn, toàn thân tuyết trắng, đẹp đáng yêu được không thể tưởng ra.
|
Chương 365: Loại đàn ông không thể cự tuyệt (5)
Editor: thanh huyền "Meo meo?" Hạ Thần Hi thốt ra, kìm lòng không đậu ôm lấy cô, meo meo thấy chủ nhân, ngoắt ngoắt cái đuôi, miệng hướng trên mặt Hạ Thần Hi, vươn lưỡi hồng nhạt liếm liếm hai má Hạ Thần Hi. Tỏ vẻ hữu hảo. Sau đó ngao hai tiếng, rất có linh khí. Hạ Thần Hi mừng rỡ cực kỳ. Tiêu Tề cười, "Nó sẽ là meo meo của em." "Thật đáng yêu a." "Em có thích nó, đi chỗ nào giống như cũng có thể mang theo.”Tiêu Tề cười nói, hắn liền biết, meo meo có thể cho Hạ Thần Hi niềm vui. "Đây là mèo Ba Tư sao?" Tiêu Tề nói, "Đây là mèo hoàng hậu thuần chủng Ba Tư cùng hồ ly kết hợp sinh, một loại tân sinh vật." Tượng mèo Ba Tư, vừa giống như hồ ly. Rất có linh khí. Trên đời chỉ có một con. Tiêu Tề ngồi xổm xuống, ôm meo meo, giơ chân mèo nhỏ, cười nói với Hạ Thần Hi, "Meo meo, tìm được mẹ, hài lòng sao?" Meo meo ngao ô một tiếng, lại nhào tới trong lòng Hạ Thần Hi. Hạ Thần Hi thích cực kỳ. Thật là đáng yêu. "Nó bao nhiêu?" "Nó mười tuổi ." "Mười tuổi, nhỏ như vậy a?" Hạ Thần Hi yêu thích không buông tay vuốt ve sợ hãi, luyến tiếc buông tay. "Nó tuổi thọ rất dài , có thể cùng một đời, yên tâm." Này sinh vật nhìn chậm, tuổi thọ so với người thường, thích hợp làm sủng vật, lúc vừa mới ra, rất nhiều người thích, anh đưa cho Thần Hi. Thần Hi làm nhiệm vụ sẽ mang, meo meo còn từng cứu Hạ Thần Hi một lần, cô đối meo meorất có cảm tình . "Đây là ta đưa kinh hỉ cho em, hôm qua đã đến, vốn nghĩ hẹn em qua đây, không ngờ em chủ động hẹn, nên để em tới biệt thự.” Tiêu Tề nói. Hạ Thần Hi hài lòng, anh cũng hài lòng. Thậm chí rất thỏa mãn. "Tiêu Tề, cám ơn anh." Hạ Thần Hi nói, mấy ngày nay, anh ôn nhu làm bạn, tâm tình của cô rất tốt, hay bởi vì có meo meo, càng cảm thấy được tâm tình phiền muộn trở thành hư không, Đường Bạch Dạ gì gì đó sẽ là phù vân . Cô thật tình cảm kích Tiêu Tề, mang cho cô nhiều vui vẻ như vậy. "Nha đầu ngốc, vốn chính là tiểu sủng vật của em, anh chẳng qua trả lại cho em.”Tiêu Tề nói, "Không cần nói cám ơn." "Không, nhất định phải nói cảm ơn." Hạ Thần Hi nói, bất kể là ai, cũng không có nghĩa vụ cảm ơn người tốt với chính mình, cho nên, nói cám ơn là phải . Tiêu Tề cười, đến phòng bếp lấy hai ly cà phê. Hạ Thần Hi ngồi ở trên sô pha phòng khách, chơi đùa meo meo, tâm tình thật tốt. Tiêu Tề từ trong phòng bếp nhìn thấy nụ cười của cô, khóe môi hơi vung lên. Có lẽ, qua không lâu, anh là có thể mang Thần Hi về châu Âu . Đó mới là nhà của bọn họ. Đột nhiên, điện thoại vang lên. "Chủ tử, Đường Bạch Dạ đã trở về”. Tiêu Tề hơi giảm thanh âm thấp xuống, "Làm sao bây giờ ?" "Xin lỗi, chủ tử, anh ta quá giảo hoạt ." Người bên kia thấp giọng, nói lên Đường Bạch Dạ, tiếng oán than dậy đất, không nói anh ta quá giảo hoạt, muốn giết Đường Bạch Dạ, quả thực so với lên trời còn khó hơn. Sắc mặt Tiêu Tề hơi trầm. Người bên kia nói, "Tôi đã dựa theo người phân phó, để lộ tin tức An Kỳ ở New York cho Đường môn, cũng bố trí thiên la địa võng, chờ anh ta tự chui đầu vào lưới, ai biết cũng không phải bản thân anh ta, mà là một người cải trang.” "Sau đó chúng ta lại lợi dụng An Kỳ, muốn dẫn tới Italy, lợi dụng Mafia giết người, ai biết, vốn là đi Italy, giữa đường lại sửa tuyến đường an toàn trở về thành phố S." "Chủ tử gia, kế hoạch của người không dùng được, An Kỳ chỉ có thể đem anh ta dẫn đi, không thể giết. Hơn nữa... Chúng ta tổn thất đặc công." Tiêu Tề hơi nhíu mày, "Ta biết."
|
Chương 366: Loại đàn ông không thể cự tuyệt (6)
Editor: thanh huyền Anh cúp điện thoại, chậm rãi pha cà phê, Đường Bạch Dạ ngày đó bị trọng thương, anh biết, anh hạ thủ nặng nhẹ, anh biết rõ. Sau đó, anh ta ở New York rải tin tức An Kỳ, chờ Đường Bạch Dạ mắc câu. Anh ta tìm An Kỳ nhiều năm như vậy, căn bản cũng không biết An Kỳ là ai, nhưng vừa nghe có tin tức của cô, lập tức sẽ đích thân đi xử lý, anh chính là nhìn trúng điểm này, bày thiên la địa võng chờ Đường Bạch Dạ. New York là địa bàn của anh ta, sẽ không để cho anh ta hoài nghi. Dễ khiến Đường Bạch Dạ có cảm giác an toàn, dù cho không có cách nào giết anh ta, cũng có thể đem anh ta dẫn dắt rời đi. Anh cũng có cơ hội, công hãm tâm Thần Hi. Sẽ không để cho anh ta nửa đường làm khó dễ. Không ngờ, một tuần đã trở về. Tay chân trái lại lưu loát. Xem ra, phải nghĩ biện pháp khác. Anh không cho phép người này ở trong lòng Thần Hi, phân lượng càng ngày càng nặng. Anh nghiêng đầu, nhìn về phía Hạ Thần Hi, cô đùa meo meo, tươi cười xán lạn. Nụ cười này là thuộc về cô. Người ngoài đoạt không đi. Uống cà phê, lại tán gẫu một hồi, Hạ Thần Hi đứng dậy cáo từ, mang meo meo đi. Tiêu Tề tiễn cô rời khỏi. Anh vừa mới về tới biệt thự, Âu Dương cùng hắc quả phụ liền theo địa phương ẩn giấu ra, bọn họ vẫn ở biệt thự bảo hộ Tiêu Tề, một tấc cũng không rời. Âu Dương nói, "Tiêu lão đại, theo đuổi phụ nữ không nên dùng một phương pháp, cậu nên thay đổi chiêu số.” Sắc mặt Tiêu Tề trầm xuống, lệ khí rất nặng, "Cút!" Âu Dương thật tình đề nghị, "Tôi nói thực sự, cậu xem một chút cậu hẹn cô ấy nhiều ngày như vậy, đi tuyến đường ưu nhã thân sĩ, điểm này sẽ không có tác dụng, cậu xem cậu một chút, tay nhỏ bé của cô ấy cũng chưa được nắm, nếu như Đường Bạch Dạ có ưu thế, đã sớm đem người ném lên trên giường, ăn sạch sẽ.” Ánh mắt Tiêu Tề xẹt qua hung ác nham hiểm, ánh mắt quét về phía Âu Dương. "Cậu nghĩ tôi nên phế lão nhị của cậu?” Âu Dương cấp tốc nhảy ra vài bước, dùng tay làm động tác cản trở đũng quần. "Lão đại, tôi tuyệt đối là suy nghĩ cho cậu, theo đuổi phụ nữ như vậy, cậu đây là muốn nói chạy marathon luyến ái a, chúng ta ở lại thành phố S một ngày, là hơn một ngày nguy hiểm, phải tốc chiến tốc thắng a, quả phụ, ngươi nói có đúng hay không? Trực tiếp ăn , hơn nữa, nói không chừng cô ấy liền thay đổi tâm ý, cùng nhau về Pháp ." Hắc quả phụ đối với việc này không phát biểu bất cứ ý kiến gì, băng băng lãnh lãnh. Âu Dương than thở. Tôi không phải thân sĩ a, sẽ không muốn giả trang thân sĩ . Thân sĩ theo đuổi phụ nữ, thật không giống lưu manh.... ...... Tiêu Tề lên lầu, như có điều suy nghĩ. Hắc quả phụ liếc mắt trừng Âu Dương một cái, "Anh đề ra cái chủ ý ngu xuẩn gì?” Âu Dương nói, "Nói theo đuổi phụ nữ, Tiêu Tề thực sự phải học tập Đường Bạch Dạ, Thần Hi bây giờ đối Tiêu Tề tâm tồn áy náy, cho nên chứa nhiều dịu ngoan, đây là ưu thế, sẽ phải lợi dụng. Quan trọng nhất là, Đường Bạch Dạ không ở thành phố S, không có cách nào phá hư, đây càng là một đại ưu thế, mười ngày , đã sớm nên đem người ném lên giường. Chờ Đường Bạch Dạ trở về, dự đoán lại muốn phá ." "Tình thế chủ tử gia tốt, không biết lợi dụng rất đáng tiếc. Đối với người phụ nữ mình thích, không cần thân sĩ phong độ, dùng phong độ thân sĩ, người phụ nữ của mình sẽ chạy đến trong lòng người đàn ông khác.” ╮(╯▽╰)╭. Huống chi đối thủ là Đường Bạch Dạ yêu tinh như vậy, lưu manh cùng yêu tinh kết hợp thể. Âu Dương có dự cảm, Tiêu Tề phi thường không ổn. Hắc quả phụ lạnh lùng nói, "Nếu là tôi nói, căn bản là không cần quan tâm Thần Hi, cô ấy hiện tại cũng không phải Chồn Đen, tám năm cũng chưa từng đấu đá, ai biết còn thực lực gì, trở lại bên người Tiêu Tề cũng không có tác dụng gì, không như thì thôi."
|
Chương 367: Loại đàn ông không thể cự tuyệt (7)
Editor: thanh huyền "Thực sự không cam lòng, giết cô ấy, vĩnh tuyệt hậu hoạn, hừ!" Âu Dương 囧, "Lời này cô có lá gan ở trước mặt Tiêu Tề nói sao?" Hắc quả phụ quay mặt đi, "Tôi không rõ, cô ấy có cái gì tốt." ... Hạ Thần Hi mang theo meo meo về đến nhà, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối sôi trào, rống một tiếng, nhào tới, meo meo nhảy xuống, cũng bổ nhào tới, vậy mà đánh đến, hai chó Tây Tạng, một mèo Ba Tư ở trong phòng náo long trời lở đất. Hạ Thần Hi đứng ở cửa, 囧 囧 hữu thần. Hạ bảo bối nghe thấy động tĩnh, cuống quít ra, cũng trừng khẩu ngốc. Toàn bộ phòng khách, không còn hình dáng, bị bọn nó lại giẫm lại ngã , chén bát ngổn ngang. Hạ bảo bối cau mày, nheo mắt lại, "Mẹ... Mễ..." Thanh âm cơ hồ là u oán . Náo thành như vậy, thu thập cũng vất vả. Hạ Thần Hi rất bình tĩnh, đi qua đem sô pha nâng dậy, nói, cô lần đầu tiên thấy Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối nhiệt huyết sôi trào như thế, trái lại rất kỳ tích, hai chó Tây Tạng hơn phân nửa thời gian là rất khôn ngoan, dịu ngoan . "Nhà của chúng ta lại thêm một thành viên." Mèo chó đại chiến. Phòng khách rất đặc sắc. Hạ bảo bối ở phòng khách,rống lớn, "Tiểu Bảo, Tiểu Bối, qua đây." Lúc tiểu thân sĩ phát huy rất có khí thế. Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối thu được chỉ lệnh, dừng lại đại chiến, chạy tới, meo meo nhào tới, Hạ bảo bối giơ chân lên, một cước đạp qua, trước mặt ta bắt nạt Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, nhìn ta bất giẫm chết mày. "Oa, bảo bối, không nên thô bạo a, nhất định là cùng Đường Bạch Dạ hỗn lâu." Hạ Thần Hi trêu tức, "Dưới chân lưu tình, không muốn giẫm meo meo." Hạ bảo bối không lưu tình, quyết đoán một cước đạp qua, trực tiếp đem meo meo đạp đến trong lòng Hạ Thần Hi. Hạ Thần Hi, "..." Bảo bối, nhĩ hảo ngoan tâm, meo meo đáng yêu như thế, cũng không tiếc đạp? Hạ bảo bối cúi đầu đến, ôm Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối trấn an, bé cũng không biết Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối tại sao muốn công kích meo meo, nhưng nhân vật Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối công kích, luôn luôn là đồ không tốt. "Mẹ, mèo này chỗ nào tới?" "A, Tiêu Tề cho mẹ, nói trước đây là sủng vật của mẹ.” Hạ Thần Hi mỉm cười, ôm meo meo, đối mặt Hạ bảo bối, "Nó nhìn coi được không? Nó gọi meo meo." Tiểu Bối cảm giác lãnh địa của mình bị người xâm chiếm , lại muốn nhào lên cắn chết meo meo. Meo meo cũng mở móng vuốt muốn đại chiến một hồi. Hạ Thần Hi vỗ vỗ chân meo meo, "Tiểu gia hỏa, Tiểu Bối một miệng nuốt mày, không muốn kiêu ngạo, muốn chung sống hòa bình nga." "Tiêu Tề nói đây là sủng vật của mẹ, nó chính là sủng vật của mẹ ?" Hạ bảo bối đối với lần này rất bất mãn, tâm tư mẹ bị người đàn ông khác xâm chiếm, tình thế này không tốt. Cha đáng chết, cha ở New York lâu như vậy, vẫn chưa trở lại. Mẹ đang được theo đuổi rồi. Giận! "Nó nhất định là sủng vật của mẹ, mẹ đối với nó cảm giác rất thân thiết." Hạ Thần Hi mỉm cười, "Bảo bối, con không thích?" "Mèo chó không cùng nhà.” Hạ bảo bối cấp tốc cho thấy quan điểm của mình, chó Tây Tạng cùng meo meo không thể cùng ở dưới một mái hiên, nếu không muốn đánh nhau, tất có thương vong. Hạ Thần Hi rất khó xử, hỏi meo meo, "Meo meo, đây là Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, mày muốn cùng bọn nó chung sống hòa bình nha." Rồi cô hướng Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối nói lời giống vậy. Đáng tiếc, không người để ý cô.
|
Chương 368: Loại đàn ông không thể cự tuyệt (8)
Editor: thanh huyền Hạ bảo bối vỗ vỗ đầu Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối, nắm tay, "Các bé ngoan, quyền tài chính trong cái nhà này ở trong tay ta, địa vị của các ngươi so với con mè nhỏ kia tuyệt đối cao hơn, nó sẽ không xâm chiếm lãnh địa của các ngươi, lúc ăn cơm, sẽ thưởng cho nó một khối xương.” Đầu Tiểu Bối cùng Tiểu Bảo cùng một chỗ cọ xát, giao lưu bọn nó không hiểu ngôn ngữ, chỉ chốc lát, bọn nó gật đầu, lại hướng Hạ bảo bối lắc lắc đuôi. Chủ nhân, chúng ta sẽ cho nó một cây xương. Hiệp nghị đạt thành. Hạ Thần Hi cười to, "Meo meo, nhìn thấy, mặc dù mày không có xương để ăn, chỉ là không quan hệ, mẹ sẽ cho mày xương đầu cá.” Meo meo cũng bị lấy lòng . Đều đại vui mừng. Hạ Thần Hi không ngờ mang meo meo về nhà, lại muốn dẫn tới một cuộc đại chiến chó mèo. Tiểu gia hỏa này cũng rất cốt khí, cũng dám đấu lại Tiểu Bối cùng Tiểu Bảo. Thật không biết dũng khí chỗ nào tới. Tiểu Bảo một cước là có thể đem nó giẫm bẹp . Hạ Thần Hi buông meo meo, Tiểu Bối hướng meo meo rống một tiếng, có một loại ý tứ muốn làm giá, meo meo rất nghe lời chủ, bắt đầu giả trang con gái rượu, lấy đuôi đối Tiểu Bối, Tiểu Bối giận. Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối thu thập phòng khách. May mắn chỉ là loạn một chút, không đánh vỡ thứ gì. "Thứ này nhìn có giống mèo, thế nào tai có chút... giống hồ ly?" Hạ bảo bối hỏi, nhìn qua meo meo. Hạ Thần Hi nói, "Tạp giao giống, mèo Ba Tư cùng hồ ly." Hạ bảo bối tiêu sái ném đi, "Hừ, ta chỉ thích thuần chủng." Bé ném đi nhưng tiêu sái , nhìn cũng không nhìn, quả thực là không vứt bỏ, Hạ Thần Hi 囧, cuống quít nhìn lại, meo meo ở không trung biểu diễn cuồn cuộn liên tục, vững vàng rơi trên mặt đất. Hạ Thần Hi vỗ tay, "Meo meo, mày thật lợi hại." Hạ bảo bối mếu máo, bé đã sớm biết mèo này không đơn giản, tùy ý ném đi như thế, chẳng qua là nghĩ thử hiệu quả một lần. Như bé dự liệu. Thứ gì thôi. Giận! "Bảo bối, con không vui?" Hạ Thần Hi hỏi, bắt đầu hỏi thăm con trai. "Gần đây không ai quản con.”Hạ bảo bối ôm gối ôm, "Con bị vứt bỏ ." Hạ Thần Hi, ╮(╯▽╰)╭. Bảo bối, con không phải con gái rượu không cần giả trang con gái rượu.. Chỉ là , Hạ Thần Hi vẫn như cũ thuận theo. "Thời gian cuối tuần này của mẹ, sẽ là của con.” "Thực sự?" "Tiểu tử thối, mẹ lúc nào lừa gạt con?” Hạ Thần Hi cười nói. "Này còn không sai biệt lắm." Hạ bảo bối nằm xuống, một cước đâm chọc chân Hạ Thần Hi, "Mẹ, mẹ cùng Tiêu Tề tiến triển đến mức nào ?" Hạ Thần Hi nhìn trời, thời đại này, mẹ yêu đương phải cùng con trai thảo luận sao?” "Giai đoạn ăn cơm.” Hạ bảo bối bò dậy, nằm bò ở trong lòng Hạ Thần Hi, cười híp mắt hỏi, "Dắt tay nhỏ bé không có?" "Không có." Hạ bảo bối ghét bỏ nhíu mày, "So với cha càng không dùng được, được rồi, con viên mãn , không bao giờ khinh bỉ cha nữa ." Hạ Thần Hi rất khó xử nhìn Hạ bảo bối. Ta oa a, con đây là gì ý tứ a? Hạ bảo bối nắm tay, "Nếu như là con theo đuổi phụ nữ, một ngày là được, sao có thể lâu như vậy, chỉ là có thể lực có vấn đề." Trên đầu Hạ Thần Hi bay qua một đám quạ. "Bảo bối, con xác định con theo đuổi phụ nữ một ngày là được?” "Lời vô ích, nếu coi trọng, một ngày không hơn, mẹ thử một lần nhìn." "Thật muốn đuổi không kịp thế nào?"
|