Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 50: Cách tốt nhất là khiến cho anh ta chết mê chết mệt cô
Anh ta lại nói: “Tối hôm qua khoảng hơn mười một giờ, tôi có đi ngang qua quảng trường trung tâm, em đoán xem tôi nhìn thấy ai nào?”
Yến Thanh Ti lau vệt son lem ở khoé môi, từ từ nói: “Nhạc tiên sinh hô mưa gọi gió ở cái đất Lạc Thành này lâu như vậy, đi đâu mà chẳng có người quen? Nói chuyện này với tôi thì có ích gì? Tôi lại không phải là vợ anh, không quan tâm được nhiều đến thế đâu, muốn tôi quản thì lấy tôi về đi đã.”
Nhạc Thính Phong thấy cô có chết cũng không chịu thừa nhận, trong lòng có chút ngứa ngáy, nói đến nước này rồi mà vẫn thản nhiên như không, quả thật rất thú vị, anh bỗng dưng có chút mong chờ những ngày tháng sau này.
Nhạc Thính Phong cười: “Không muốn biết thì thôi, xe của Yến Minh Tu tôi đã cho người xử lí rồi, sẽ không có ai điều tra ra được phanh xe đã từng bị người khác động đến, sau này …. làm việc gì thì làm sạch sẽ một chút, em nói xem, đâu phải lần nào cũng có thể trùng hợp để tôi bắt gặp, mà cũng chẳng có người nào ‘lương thiện’ đến nỗi dọp dẹp hậu quả cho em như tôi đâu.”
Đáy mắt Yến Thanh Ti loé lên sự tàn nhẫn, lạnh lẽo thấu xương, bàn tay cầm túi xách dần dần siết chặt.
Yến Thanh Ti đột ngột quay lại, sải chân bước nhanh đến chỗ Nhạc Thính Phong, cô tóm lấy cà vạt của anh ta kéo mạnh, dữ dằn nói: “Làm sao? Uy hiếp tôi?”
Nhạc Thính Phong lười nhác nhìn cô, đôi mắt tràn đầy hứng thú: “Cũng có thể hiểu như thế, thế là thừa nhận rồi đúng không?”
Nhạc Thính Phong không ngờ có một ngày anh nhìn thấy một đứa con gái có lòng dạ ác độc như này mà lại không cảm thấy ghê tởm chút nào, trái lại, lại cảm thấy rất thú vị nữa là đằng khác.
Tay Yến Thanh Ti dần dần di chuyển đến cổ của Nhạc Thính Phong, từ từ nhẹ nhàng mơn trớn yết hầu của anh ta, gương mặt giả vờ ngây thơ vô tội, cô gắt gỏng hệt như thể đang làm nũng với người yêu: “Đúng là tôi làm đó, sao lại không thừa nhận cơ chứ? Tôi chính là hung thủ giết người đấy, anh báo công an đi, dù sao … thì cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi ngồi tù.”
Yến Thanh Ti tươi cười quyến rũ, ngón tay từ cổ mơn man dần đến môi anh, ấn nhẹ, mập mờ nói: “Anh cũng có thể nói cho Yến Như Kha nữa nha, nói cho cô ta biết, Yến Thanh Ti – người mà ba năm trước lên giường với anh đã trở về rồi, hơn nữa, cô ta còn định tiếp tục “sử dụng” Nhạc Thính Phong anh nữa kìa, bảo cô ta đến tìm tôi này.”
Hơi thở của Nhạc Thính Phong dần dần trở nên nặng nề, anh tóm chặt lấy bàn tay đang ‘đốt lửa’ của Yến Thanh Ti: “Hừm, tôi chưa từng gặp một người phụ nữ nào to gan như em đấy.”
Nhưng cái tính cách ác độc chua ngoa này của cô nàng lại khơi lên hứng thú trong anh, khiến cho anh ngứa ngáy khôn cùng.
Giống như một con ngựa hoang khó thuần, hung hăng, cuồng ngạo, bướng bỉnh, nếu không thuần phục được cô, điều đó sẽ trở thành chuyện đáng tiếc cả đời.
Yến Thanh Ti ôm cổ anh, kéo xuống, cắn lấy cằm anh: “Tất nhiên rồi, gan mà không lớn sao dám lên giường với người đàn ông của cô mình? Chú nói xem có đúng thế không?”
Nhạc Thính Phong ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Yến Thanh Ti: “Nói cũng đúng, để tối nay tôi xem xem lá gan của em to đến cỡ nào…”
Yến Thanh Ti dùng đầu ngón tay chọc chọc vào ngực của Nhạc Thính Phong: “Cam đoan để cho anh hài lòng.”
Yến Thanh Ti đẩy Nhạc Thính Phong ra, nở một nụ cười quỷ mị với anh rồi quay người đi thẳng.
Ra khỏi cửa, nét mặt của Yến Thanh Ti trở nên lạnh lẽo tột độ.
Mẹ nhà nó, thế mà lại bị Nhạc Thính Phong túm được nhược điểm.
Cũng khéo quá cơ, lúc nào gặp mà chẳng được, sao lại để anh ta bắt gặp đúng lúc thế?
Giờ, phải làm gì để xử lí đây? Giết người diệt khẩu?
Không được, quá mạo hiểm, cách tốt nhất chính là---khiến anh ta chết mê chết mệt cô.
——————
Chuyện bên lề 1:
Nhạc Thính Phong nằm xuống sẵn sàng: “Hoan nghênh em đến quyến rũ anh!!! Nhanh nhanh, anh không đợi được nữa rồi!!
Yến Thanh Ti: Lần sau nhớ mài đao trước cho tôi, để tôi làm thịt anh.
|
Chương 51: Cô ta là người phụ nữ không biết xấu hổ, cũng không có trái tim
Giang Lai đi đến, nhìn thấy Yến Thanh Ti vừa định mở miệng ra chào hỏi đã thấy vẻ mặt muốn giết người kia của cô, đành nuốt câu chào vào bụng.
Dường như Yến Thanh Ti không hề nhìn thấy Giang Lai, cứ thế đi lướt qua cậu.
Sát khí trên người cô, có thể san bằng mọi thứ xung quanh.
Giang Lai toát mồ hôi hột, kiểu này, chẳng lẽ lại vừa ‘cắn xé’ với sếp một trận? Vị bên trong chắc còn khủng khiếp hơn?
……
Yến Thanh Ti đi rồi, Nhạc Thính Phong ở trong phòng hoá trang chậm rãi chỉnh trang lại y phục của mình.
Anh ta cực kì mong chờ tối nay, sống vô vị bao nhiêu năm, phải đợi đến khi Yến Thanh Ti trở lại, anh mới thấy cuộc sống này cuối cùng cũng có chút thú vị.
Giang Lai gõ cửa đi vào, vừa ngẩng đầu đã thấy vệt son đỏ trên mép Nhạc Thính Phong, nhớ đến hình ảnh Yến Thanh Ti lúc vừa đi ra, vội vàng cúi đầu: “Nhạc Tổng.”
Nhạc Thính Phong chỉnh lại cà vạt, nhìn bản thân trong gương.
Trên cằm có một vết cắn mờ, khoé môi thì còn dính vệt son môi của Yến Thanh Ti, cà vạt lệch lạc, quần áo thì có chút nhăn, nhìn kiểu gì cũng giống như vừa ‘vui vẻ’ với phụ nữ xong.
Thực tế thì sao? Có cái rắm.
Nhạc Thính Phong rút khăn tay ra, lau sạch vết son môi của Yến Thanh Ti để lại, trên môi là nụ cười bí ẩn,đầy quỷ dị, ánh mắt lười biếng, lạnh lùng hỏi Giang Lai: “Bàn bạc xong với Thái Lam Uyên rồi à?”
Giang Lai gật đầu: “Vâng, đã xong rồi ạ, bà ấy sẽ nói với với biên kịch sửa kịch bản, cam đoan sẽ không có bất kì một cảnh thân mật nào đâu ạ.”
Nhạc Thính Phong liếc cậu một cái: “Thân mật?”
Giang Lai sởn hết cả da gà, vội vàng đáp: “Cảnh tiếp xúc đụng chạm tay chân thôi cũng không có, đạo diễn Thái cũng cam đoan việc chỉnh sửa lần này chắc chắn sẽ không để cho cô Thanh Ti biết.”
Về vấn đề này thì Giang Lai rất hiểu Nhạc Thính Phong. Ý thức lãnh địa cực kì mạnh mẽ, chỉ cần anh ta khoanh vùng sở hữu, bất cứ thứ gì nằm trong phạm vi, ngoài trừ anh ta ra, không một ai được phép chạm vào.
Nhạc Thính Phong chỉnh trang lại xong, thấy đôi khuyên tai của Yến Thanh Ti vẫn nằm ở trên bàn tiện tay nhét luôn vào túi.
Giang Lai thấy thế khoé miệng giật giật.
Anh nhớ là trong văn phòng còn có một bộ quần áo của cô Thanh Ti thì phải.
Sở thích này của sếp thật ba chấm….
Trước đây sếp làm gì có cái trò này đâu nhỉ?
Lúc nãy Yến Thanh Ti mặt mũi hầm hầm đi ra, nhưng tâm trạng của Nhạc Tổng lại khá tốt, giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trên đường về công ty, Giang Lai không kìm được hiếu kì hỏi: “Sếp, nếu sếp đã có lòng giúp đỡ cô Thanh Ti…vậy tại sao không chọn cho cô ấy mấy vai diễn trong mấy bộ phim được đầu tư nhiều, chế tác kĩ càng?”
Kết quả, Nhạc Thính Phong lại hỏi ngược cậu lại một câu: “Tại sao tôi phải làm thế với cô ta?”
Ơ???
Giang Lai đột nhiên cảm thấy không hiểu nổi sếp mình, người khác theo đuổi bạn gái, không phải là cô ấy muốn gì thì cho cô ấy thứ đó hay sao?
Sao đến lượt cô Thanh Ti lại thành ra ngược đời thế?
Giang Lai muốn hỏi nhưng không dám, đành im lặng không nói gì nữa.
Nhạc Thính Phong cầm đôi khuyên tai của Yến Thanh Ti trong tay, khoé môi cong cong, đôi môi bị Yến Thanh Ti hôn đỏ hơn bình thường.
Trong lòng anh lại rất rõ ràng, Yến Thanh Ti chính là một con cáo già chính hiệu.
Nếu như cho cô ta quá nhiều ‘tài nguyên’, cô ta sẽ nuốt trọn, ăn tới no căng, rồi nhanh chóng trở nên nổi tiếng, đến lúc đó cô ta chắc chắn sẽ trở mặt với anh, không bao giờ thừa nhận món nợ giữa anh và cô ta.
Cô ta không chỉ mặt dầy mà còn không có trái tim.
Anh còn chưa ‘câu’ được cô đâu, còn chưa nếm đủ mùi vị của cô, sao có thể để cô mãn nguyện.
Yến Thanh Ti là con mồi của anh, không giống những con mồi bình thường khác, cô đáng để anh kiên nhẫn, hao công tốn sức.
|
Chương 52: Nhạc Thính Phong, tôi với anh, ai chơi ai còn chưa chắc đâu
Nhạc Thính Phong nói: “Tối nay cậu đi đón Yến Thanh Ti, bảo người bên Bích Lan Đình thu dọn phòng tôi cho sạch sẽ.”
Giang Lai gât đầu: “Vâng…”
Nhạc Thính Phong nheo mắt, bàn tay khẽ lướt qua vết cắn trên cổ, lúc này trông anh giống như một con mãnh thú đang nghỉ ngơi dưỡng sức chờ giây phút con mồi xuất hiện.
……
Ở một nơi khác, tâm trạng Yến Thanh Ti giờ phút này đang cực kì khó chịu, đi ra khỏi studio, lên xe thì thấy chị Mạch đã ở trong xe rồi, cô ngay lập tức điều chỉnh lại tâm trạng: “Chị Mạch, chị đến từ lúc nào thế, chẳng phải chị bảo có việc không đến được à?”
Nhạc Thính Phong biết việc tối qua rồi thì thôi, cũng chẳng sao, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết nữa.
Giết người?
Ha…Yến Thanh Ti còn hối hận lúc đó không đủ thời gian bằng không cô sẽ chọc thủng bình xăng của xe Yến Minh Tu, đảm bảo không chỉ bị mỗi va chạm thôi đâu mà còn nổ luôn cả xe.
Mẹ nó cơ hội tốt như thế.
Yến Thanh Ti híp mắt, trong đầu nhanh chóng tính toán.
Nhạc Thính Phong….dù gì thì cũng là đàn ông, chỉ cần nghĩ ra cách dụ dỗ được anh ta, khiến cho anh ta không thể rời khỏi cô, một lòng một dạ yêu cô, thì bí mật này tạm thời không cần lo lắng.
Huống chi…kể cả Nhạc Thính Phong có nhìn thấy thì làm được gì?
Chứng cớ đâu? Trừ anh ta ra thì đâu còn ai nhìn thấy?
Bãi đỗ xe đó lấy đâu ra camera theo dõi, Yến Thanh Ti cũng yên tâm phần nào.
Đến lúc đó, dù cho Nhạc Thính Phong có muốn tính sổ với cô, báo cảnh sát đi nữa cô còn có thể kiện ngược lại anh ta tội phỉ báng ấy chứ.
Chị Mạch kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, “Đệch, cái vẻ như vừa đi ”ăn vụng” ở đâu về của em là sao đây?
Yến Thanh Ti lôi cái gương trong túi ra soi, son môi lem hết cả ra, gương mặt thì ửng hồng, ánh mắt thì mơ màng như vừa động tình, trông thật giống như vừa làm tình xong.
Yến Thanh Ti bật cười: “Chị đoán chuẩn thế, đúng là có thật, nhưng không phải là ‘ăn vụng’.”
“Thế thì là cái gì? Bị ép hả?” Chị Mạch giơ tay ra tóm lấy quần áo của Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti vội giữ tay chị lại: “Không phải bị ép, anh ta đến chọc em, em liền dùng lạt mềm buộc chặt dụ dỗ anh ta…. Chị yên tâm đi, em mà là kiểu người cam tâm chịu thiệt à?”
Vẻ mặt của chị Mạch rất khó coi: “Ai? Em còn chưa debut đâu đấy, quan hệ nam nữ cá nhân không thể loạn xì ngậu như thế được.”
Yến Thanh Ti: “Nhạc Thính Phong.”
Chị Mạch lập tức đổi sắc mặt luôn: “Thế đã “tóm” được anh ta chưa?”
Yến Thanh Ti đá lông nheo với chị: “Chị nói xem? Gã đàn ông nào mà đã rơi vào tầm ngắm của em, chỉ cần em muốn thì anh ta có thể chạy thoát sao?”
Chị Mạch cười lớn: “Em được lắm, Tiểu Từ, lái xe đi.”
Yến Thanh Ti lấy điện thoại ra, mở danh bạ ra quả nhiên thấy số điện thoại của Nhạc Thính Phong, “Tối nay anh ta muốn lên giường với em, nhưng mà em không có ý định đi.”
Chị Mạch: “Tại sao? Cơ hội tốt như thế, em lại nỡ để nó vuột mất sao?”
Yến Thanh Ti dứt khoát ấn tắt di động, trào phúng nói: “Em phải thả con săn sắt, bắt con cá rô chứ, đàn ông thằng nào chả cả thèm chóng chán, dễ dàng chiếm được thì còn gì là thú vị? Phải như đám doanh nghiệp ấy tạo ra tình trạng khan hiếm giả* trên thị trường để kích thích nhu cầu tiêu dùng, cứ để hắn chết đói* rồi hẵng tính.”
*Tình trạng khan hiếm giả trong tiếng trung dùng chữ “đói ăn” để diễn đạt, chính vì thế mà câu sau của Yến Thanh Ti mới bảo cho Nhạc Thính Phong “chết đói” trước.
*Tình trạng khan hiếm giả là một chiêu marketing dùng để kích cầu, doanh nghiệp sẽ tạo ra một thông tin ảo là lượng hàng sản xuất chỉ có hạn, nên người tiêu dùng phải đổ xô đi tìm mua sản phẩm đó. Thực tế số lượng sản xuất lại nhiều hơn.
Chị Mạch vỗ cái bộp lên vai Yến Thanh Ti: “Oh Shit! May mà bà đây đang độc thân, bằng không có một con hồ ly tinh như em ở bên cạnh, sớm hay muộn cũng bị em dụ dỗ mất.”
Yến Thanh Ti xoa xoa bả vai, bĩu môi nói: “Nói thật chứ, nếu như là người của chị, chưa chắc đã hợp khẩu vị của em.”
“Cút….”
“Em chợp mắt một lúc đây.”
Yến Thanh Ti nhắm mắt, trong lòng lại cười lạnh.
Nhạc Thính Phong, đừng có vội mừng, ngày tháng sau này còn dài lắm.
Ai chơi ai, còn chưa chắc đâu!
|
Chương 53: Yến Thanh Ti nhất định phải chết
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng hồi sức cấp cứu của bệnh viện, cả nhà họ Yến đều có mặt, Diệp Linh Chi khóc ngất lên ngất xuống mấy lần liền, Yến Tùng Nam trong thoáng chốc cũng như già thêm chục tuổi, người nằm trong căn phòng đó chính là đứa con trai duy nhất của bọn họ.
Diệp Linh Chi khóc sắp mù mắt đến nơi, vẻ mặt bà ta điên cuồng, chỉ vào người cảnh sát giao thông đến lấy thông tin mà gào thét ầm ĩ: “Hung thủ gây tai nạn đâu, nó phải đền mạng cho con tôi, con tôi bị thương nặng như thế, nó dựa vào cái gì mà vẫn còn sống yên ổn như thế, hả?”
Yến Minh Tu bị thương cực kì nặng, chấn thương sọ não, xương cẳng chân trái nát vụn, lá gan cũng bị vỡ, xuất huyết ổ bụng, còn gãy một đoạn xương sống, bác sĩ nói, có tỉnh lại được hay không còn khó nói..
Mà kể cả có tỉnh lại được thì cũng không thể đứng lên được nữa.
Tóm lại, đứa con trai duy nhất của nhà họ Yến, trên cơ bản thì coi như là ‘xong’ rồi.
Những lời này không khác gì ngũ lôi oanh đỉnh, trực tiếp đánh vào đầu Diệp Linh Chi.
Viên cảnh sát kia thì buồn bực không biết nên làm thế nào, đành phải nhắc lại lần nữa: “Yến phu nhân, nguyên nhân của vụ tai nạn lần này là do con bà không tuân thủ luật giao thông, điều khiển phương tiện vượt quá tốc độ cho phép lại còn vượt đèn đỏ nữa, thế nên mới đâm phải xe người ta, mà họ lại đi đúng luật, thế nên con bà mới là người phải chịu phần lớn trách nhiệm trong chuyện này.”
Nhưng thực tế trong suy nghĩ của anh ra, người đen đủi phải là chủ nhân của cái xe SUV mới đúng?
Yến Tùng Nam túm chặt lấy Diệp Linh Chi đang gào thét, nói: “Con trai tôi thích xe cộ từ bé đến giờ, bao nhiêu năm không có chuyện gì, lại chưa bao giờ phạm luật, tôi thấy trong chuyện này nhất định là có vấn đề.”
Viên cảnh sát cau mày: “Yến tiên sinh, nếu như ông không tin tưởng chúng tôi, ông có thể tự mình xem đoạn băng mà camera giám sát ghi lại, chúng tôi đưa ra kết luận cuối cùng dựa trên camera giám sát và thông tin phân tích từ hiện trường vụ tai nạn, nếu ông vẫn còn nghi ngờ thế, chúng tôi cũng không còn cách nào khác cả.”
Viên cảnh sát thông báo xong tình hình rồi đi luôn.
Sắc mặt của người nhà họ Yến ai nấy đều cực kì nặng nề.
Yến Tùng Nam bảo Yến Minh Châu đỡ Diệp Linh Chi đi nghỉ ngơi trước.
Yến Như Kha từ nãy giờ vẫn chưa mở miệng nói câu nào, đợi đến khi hai mẹ con Diệp Linh Chi đi khỏi, cô ta mới hỏi: “Anh hai, dạo này….anh có tin tức gì của Yến Thanh Ti không?”
Yến Tùng Nam nghe thấy ba chữ ‘Yến Thanh Ti’ là lông mày cau tít lại: “Đang yên đang lành hỏi đến nó làm gì?”
Yến Như Kha lắc đầu: “Không biết, em chỉ là….cảm thấy gần đây cứ sao sao ấy…có cái gì đó không đúng, mọi thứ dường như đều có vấn đề.”
Con trai gặp tai nạn khiến cho tâm trạng của Yến Tùng Nam cực kì bực bội.
“Đừng có nhắc đến cái con ”sao chổi” ấy trước mặt anh nữa, anh sớm muộn gì cũng sẽ ”xử lí” sạch sẽ con nhỏ đó, chuyện Minh Tu gặp tai nạn có cái gì đó rất kì quái, anh sẽ cho người đi điều tra xem, còn nữa, bên Nhạc Thiếu thế nào rồi, cho dù thế nào…cũng không thể cắt đứt, ít nhất đừng có để người khác biết chuyện, em hiểu chưa?”
Yến Như Kha cắn răng:“Em biết rồi, em không buông tay dễ dàng đến thế đâu.”
Ba năm nay, cô ta biết Yến Tùng Nam đã thuê rất nhiều sát thủ, nhưng mà…vẫn không có lần nào thành công.
Sự bất an trong lòng Yến Như Kha càng lúc càng nặng nề.
Trong lòng cô ta, Yến Thanh Ti giống như một quả bom hẹn giờ, một khi nó phát nổ sẽ phá huỷ luôn cả cô ta, Yến Thanh Ti phải chết thì cô ta mới có thể yên lòng.
——
Buổi chiều, Yến Thanh Ti đi chụp ảnh bìa cho một tạp chí, rồi cùng chị Mạch và Tiểu Từ ăn tạm mấy miếng cho xong bữa tối.
Trời đã tối hẳn chị Mạch bảo Tiểu Từ đưa cô về nhà.
Lúc sắp đi, chị Mạch kéo tay Yến Thanh Ti lại: “Em xác định hôm nay không đi gặp Nhạc thái tử thật đấy à?”
“Đương nhiên là xác định rồi, đối với mấy chuyện làm sao để khơi dậy hứng thú của đàn ông ấy à, em cảm thấy mình lợi hại phết đấy.”
Chị Mạch dí vào trán Yến Thanh Ti một cái: “ Đi về đi, à, đúng rồi, em đã là hàng xóm với Cận thiên vương, thì cố mà tạo quan hệ tốt với người ta.”
Yến Thanh Ti trêu chị: “Chị không sợ quan hệ tốt tới mức lên giường với anh ta luôn hả?”
|
Chương 54: Trò chơi chinh phục chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi
Chị Mạch nhìn cô một cách khinh bỉ: “Thôi đi cô, chị còn không hiểu em nữa chắc, mạnh mồm vậy thôi, chứ so với cái đám nữ diễn viên im ỉm không nói một câu mà lên giường với toàn bộ đám đàn ông trong đoàn làm phim thì em còn kém xa lắm, nếu Cận thiên vương muốn ‘chơi’ em thật thì em cũng phải chơi trò mập mờ với anh ta, chờ quay xong MV rồi đá cũng được.
Yến Thanh Ti cảm thấy ấm lòng: “Được rồi, em biết rồi mà.”
Về đến phòng trọ, Yến Thanh Ti mệt đến nỗi đèn cũng lười bật.
Cô đá văng giày ra, nằm lì trên sô pha, lấy di động từ trong túi xách quẳng lên bàn trà.
Nhạc Thính Phong càng vội muốn lên giường với cô bao nhiêu, cô càng không thể để cho anh ta dễ dàng đạt được như mong muốn, chỉ đầu tư một bộ phim nho nhỏ phát hành trên mạng như thế là xong à? Cô còn chưa mò được thứ gì tốt hơn đâu.
Muốn ngủ với Yến Thanh Ti cô không có dễ thế đâu.
Yến Thanh Ti mệt chết đi được, đầu óc nặng nề nghĩ rất nhiều chuyện, gương mặt của từng người nhà họ Yến, hình ảnh cuối cùng của mẹ cô, còn cả vai diễn bị Lạc Cẩm Xuyên cướp mất.
Cô còn nhiều việc phải làm lắm.
……
Giang Lai đứng tần ngần ngoài cửa hồi lâu mà không dám vào, cửa phòng cũng không đóng chặt, ánh đèn trong phòng hắt qua khe cửa.
Quản lí của Bích Lan Đình đẩy anh: “Trợ lí Giang, vào đi thôi, anh cứ đứng đây cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.”
Giang Lai dựa người vào tường: “Anh không hiểu đâu.”
Boss bảo cậu đi đón người, kết quả…không đón được, đến cả cái bóng cũng chẳng thấy ấy chứ, cậu biết ăn nói với boss thế nào đây?
Quản lí vỗ vai Giang Lai: “Kiểu gì cũng phải chết thôi, đi đi.”
Giang Lai ôm trán, thế nên mới muốn chết muộn một tí mà.
“Còn đứng ngoài đấy nữa thì cậu cút ngay đến chỗ Vũ Phóng cho tôi.”
Tiếng của Nhạc Thính Phong từ trong phòng truyền ra, một giây sau Giang Lai đã đẩy cửa đi vào, tốc độ khiến cho người ta trố mắt ngạc nhiên.
Giang Lai nhìn Nhạc Thính Phong cầm chén rượu đứng ở đó, khẽ nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu không dám nhìn thẳng: “Sếp, em không đưa được cô Thanh Ti đến đây, em xin lỗi.”
Không ai có thể giống Nhạc Thính Phong, dù đứng ở bất cứ đâu cũng trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, dù anh ta không nói câu nào chỉ cần yên tĩnh đứng đó thôi cũng thành một bức hoạ hoàn mĩ, khiến người ta kinh diễm*.
*Đẹp đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng Giang Lai biết, người đàn ông này càng kinh diễm bao nhiêu thì càng nguy hiểm bấy nhiêu.
Chỉ vài giây ngắn ngủi mà thôi, trên trán Giang Lai đã đầy mồ hôi hột.
Nhạc Thính Phong không nói câu nào, nét mặt cũng chẳng có gì thay đổi, bàn tay cầm ly rượu lắc nhẹ, anh ta đang phẩm rượu, màu của loại rượu vang đỏ này cứ như màu của một viên ngọc quý, làm nổi bật bàn tay thon dài như ngọc của anh.
Trong phòng trang trí cực kì tỉ mỉ tinh tế, xa hoa, lãng mạn lại ái muội, cực kì thích hợp để tình nhân hẹn hò.
Thần sắc Nhạc Thính Phong lười biếng, nhìn thì chẳng có vẻ gì là nguy hiểm, “A…Đúng là không nằm ngoài dự đoán.”
Giang Lai nghe thấy thế liền cẩn thận hỏi: “Sếp…sếp biết là em sẽ không đón được ạ?”
Nhạc Thính Phong nhấp một ngụm rượu, “Chẳng qua cô ta muốn ‘câu’ tôi mà thôi, cô ta muốn chơi, tôi sẽ chiều.”
Nếu ngoan ngoãn nghe lời mà đến đây thì đó không phải là Yến Thanh Ti.
Giang Lai thở phào một cái: “Nhạc Tổng, Yến Tùng Nam đang ngầm điều tra chuyện Yến Minh Tu bị tai nạn.”
“Dạo này hắn ta cũng nhàn quá nhỉ, để công ty của hắn ta gặp chút phiền phức.”
“Vâng.”
Nhạc Thính Phong đặt ly rượu xuống, cầm áo khoác đi ra ngoài.
“Phòng này cứ để nguyên thế, dặn bọn họ quét dọn mỗi ngày.
Bởi sớm muộn gì cũng có ngày dùng đến.
Trong mắt Nhạc Thính Phong hiện lên nét tà mị, anh nhất định phải ngủ với cô ta ở đây bằng không thật xin lỗi với mấy chiêu trò của cô ta đã dùng.
Yến Thanh Ti thành công rồi đấy, cô ta đã thành công khơi lên dục vọng chinh phục trong anh rồi.
Trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!
|