Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 55: Cận thiên vương, hình như chúng ta không có hẹn
Đang ngủ say thì Yến Thanh Ti rùng mình một phát rồi tỉnh dậy.
Không biết cô đã ngủ quên từ lúc nào, cũng không biết ngủ được bao lâu thì bị tiếng động ngoài ban công đánh thức, có người đang ném một lon bia vào ban công nhà cô, nghe bang bang bang...
Yến Thanh Ti dụi mắt đứng lên, đi ra ngoài ban công thì thấy một người ở ban công cách vách: "Ồ, ở nhà cơ à?"
Giờ là đầu mùa xuân nên buổi tối vẫn còn gió lạnh, cô bị thổi lạnh đến rùng cả mình, cũng tỉnh được bảy tám phần: "Sao? Hôm nay không chơi trò "kích thích" cho tôi xem nữa à, ít nhất tôi còn có cái mà bình phẩm chứ?"
Cận Tuyết Sơ bĩu môi: "Hừm, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi."
Yến Thanh Ti vặn eo: "Nói cứ như anh mọc nổi ý."
"Ngày mai có bận gì không?"
Yến Thanh Ti lạnh nhạt đáp lại: "Chỉ là một diễn viên quèn còn chưa debut, anh nói xem tôi có bận hay không?"
"Thế thì mai đi Studio quay MV với tôi."
"Được thôi, nhưng anh đã thỏa thuận giá cả với chị Mạch chưa?"
Cận Tuyết Sơ cười: "Nể tình cô khen lực thắt lưng tôi không tồi, tôi sẽ không ăn bớt tiền của cô."
Yến Thanh Ti cười cười, trong lòng cũng thoải mái hơn chút ít.
Cô quay đầu nhìn Cận Tuyết Sơ, trong bóng tối không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh ta. Cô nghĩ chắc cô đang nằm mơ, cô chỉ cách Tuyết Thần - người luôn tỏa ánh hào quang trên sân khấu có hai thước, lại còn nói đủ thứ chuyện từ trên trời xuống dưới đất, lúc này anh ta hoàn toàn khác xa hình ảnh khi đứng trên sân khấu.
Yến Thanh Ti hỏi: "Anh có tiền như vậy mà còn ở cái nơi tồn tàn như thế này à?"
Cận Tuyết Sơ: "Ảnh hướng tới cô à?"
"Trái lại thì không..."
"Đêm dài như vậy, nếu đã không ngủ được thì mời tôi vào nhà ngồi một lát nào?"
Yến Thanh Ti đổi tư thế, dựa tay vào lan can, chống cằm nhìn Cận Tuyết Sơ: "Đây là đang hẹn "cái kia" với tôi sao?
Lúc này, cả khuôn mặt của Yến Thanh Ti như bừng sáng, nhất là đôi mắt, không khác gì một con hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ người khác, điều này khiến Cận Tuyết Sơ ngứa ngáy hết cả người.
Anh ta nói: "Sao, thế nào?"
Yến Thanh Ti đáp: "So với việc tàn sát đồng loại, tôi càng thích đi gieo giắc tai họa cho người khác hơn."
Cận Tuyết Sơ sửng sốt một hồi, bỗng cười phá lên.
"Tôi thích cô rồi đấy, mới gặp mặt mà đã biết là đồng loại, không hẹn được "cái kia" thì hẹn uống rượu vậy, ok chứ?"
"Đương nhiên là được rồi."
Cận Tuyết Sơ quay vào phòng cầm ra hai lon bia, đưa cho Yến Thanh Ti một lon.
Cận Tuyết Sơ lại bắt đầu trêu đùa: "Thực ra thì, cô không cần vất vả vậy đâu, tạo scandal với tôi, không phải càng dễ nổi hơn à."
Yến Thanh Ti cũng gật đầu: "Nói cũng đúng, chỉ cần ôm lấy đùi anh, đúng là sẽ nhanh chóng nổi tiếng...nhưng, anh sẽ giúp không tôi sao?"
Anh ta chỉ mới gặp cô có một lần. Chẳng có lí do gì để giúp đỡ cô cả?
Chẳng có vị đại minh tinh nào lại muốn có scandal tình ái về mình cả, đặc biệt là những người như Cận Tuyết Sơ.
Trên đời này, chẳng ai cho không ai cái gì.
Cận Tuyết Sơ uống một ngụm bia, cười nói: "Đương nhiên là để lên giường với cô rồi..."
Yến Thanh Ti im lặng nhìn anh ta.
Cận Tuyết Sơ lại cười phá lên: "Nói giỡn thôi mà, cô còn tưởng thật, muốn lên giường của tôi cũng phải là mấy ngôi sao hạng nhất. Cô nhìn cô xem, hạng bét còn chưa bò lên nổi nữa là?"
Yến Thanh Ti cười cười, cũng chẳng để trong lòng, hôm nay cô thực sự rất mệt, lại ngồi tán gẫu với Cận Tuyết Sơ hai ba tiếng, buồn ngủ tới nỗi ngáp lên ngáp xuống, sau đó, cô bỏ mặc anh ta đi về ngủ tiếp.
Cận Tuyết Sơ vẫn đứng ở ban công, hút liền ba điếu thuốc, sau đó lại cười chế giễu chính mình, không ngờ đến giờ anh mới gặp được một người phụ nữ khi nhìn anh lại không phải như mèo trông thấy mỡ.
|
Chương 56: Đàn ông, gã nào mà chẳng đê tiện như nhau
Người ta còn chẳng buồn chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh nữa cơ.
Cận Tuyết Sơ quay người về phòng, căn phòng này, phải đã rất lâu rồi anh mới quay trở lại, không nghĩ rằng lần này ngẫu nhiên quay về lại gặp một người thú vị đến như thế.
.......
Sáng sớm hôm sau, Yến Thanh Ti bị tiếng chuông di động oanh tạc cho tỉnh.
Mới sáng sớm, cô cực kì mệt, tiếng chuông còn kêu liên tục không ngừng, đau hết cả đầu.
Yến Thanh Ti khó hiểu, rút cuộc là điện thoại của ai đang kêu vậy, cô bò ra khỏi giường, mò quanh một hồi mới tìm ra thủ phạm, không phải chiếc di dộng mà Nhạc Thính Phong đưa cho cô thì còn ai vào đây.
Yến Thanh Ti vò đầu mình mấy phát: "Mẹ nó, không phải hôm qua đã tắt rồi sao? Chẳng lẽ lại tự khởi động lại?
Chắc chắn tám phần mười là chế độ tự khởi động lại vào sáng sớm.
Cô bực mình cầm lấy di động, không cần nhìn cũng biết người gọi tới là Nhạc Thính Phong. Phản ứng đầu tiên của Yến Thanh Ti là, dập máy đi, dập máy đi, dập máy đi.
Nhưng vừa mới nhấn nút tắt chưa đến một phút, lại có thêm một cuộc khác gọi tới.
Yến Thanh Ti nghiến răng ken két, nếu không tiếp cái tên Nhạc Thính Phong chết tiệt kia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Hít sâu một hơi, cô nhấn nhận cuộc gọi.
"A lô..."
"Không tồi, còn dám nghe điện thoại cơ đấy."
Yến Thanh Ti nghe cái giọng cao cao tại thượng của Nhạc Thính Phong, trong lòng thầm cười lạnh, vừa ngáp vừa chậm rì rì trả lời: "Ồ, tại sao lại không dám nghe nhỉ, nói cứ như Yến Thanh Ti tôi làm ra cái gì đuối lý ấy, tôi cũng chẳng có trộm mất điện thoại của người khác nha."
Hay cô không muốn tiếp điện thoại của Nhạc Thính Phong thì cũng chẳng có gì sai cả.
Dựa vào cái gì mà anh ta muốn cái gì thì cô phải làm cái đó.
Muốn lên giường với cô mà không chịu bỏ ra thứ gì xứng đáng, đừng có nằm mơ giữa ban ngày.
Đàn ông, gã nào cũng đê tiện hạ lưu như nhau, nếu dễ dàng cho anh ta nếm được ngon ngọt, thì đừng có nghĩ tới việc có thể khiến anh ta chết mê chết mệt bạn.
Nhạc Thính Phong một tay cầm điện thoại, một tay mở tủ lấy quần áo, cực kì điềm tĩnh, cực kì thản nhiên, nhưng, cánh tay xiết chặt điện thoại đã làm bại lộ ngọn lửa giận dữ trong lòng anh.
Tuy anh biết lá gan của Yến Thanh Ti rất lớn, cô dám bỏ bom anh đã là chuyện trong dự liệu.
Nhưng khi nghe cái giọng thản nhiên như không của cô nàng, cứ như thể đổ thêm dầu vào ngọn lửa tức tối bực dọc trong anh.
Từ lúc sinh ra tới giờ, một khi anh đã nói 2 thì không có một người nào dám đứng trước mặt anh xưng 1.
Yến Thanh Ti có gan cho anh đợi cả đêm, chuyện này không thể cứ thế mà xong.
Cô nàng này bỏ bom anh đã không biết quỳ xuống cầu xin tha thứ, còn tự cho rằng cô ta không đến là điều đương nhiên. Ngay từ đầu người ta đã đùa giỡn trêu chọc anh, gì mà buổi tối sẽ qua hầu hạ anh chứ?
Nhạc Thính Phong nở nụ cười, đây là biểu hiện khi cơn tức đã đến cực điểm: "Yến Thanh Ti, cô giỏi lắm, đừng tưởng rằng dùng mấy cái chiêu không lên được mặt bàn* mà câu dẫn được Nhạc Thính Phong tôi."
*Không lên được mặt bàn: giống như xã hội cũ ở Việt Nam, mẹ và các con phải ăn dưới bếp, chỉ có bố với con trai được ăn mâm trên, dùng để ám chỉ sự hạ lưu thấp kém.
Yến Thanh Ti mở tủ lạnh lấy một chai nước: "Nhạc tiên sinh quá khen rồi, nói tới thì, không phải anh cũng đang mồi chài tôi à?
"Rầm", Nhạc Thính Phong đóng cánh cửa tủ lại: "Ngay từ đầu, cô đã không muốn tới?"
"Tối hôm qua tôi nên làm cái gì sao? Sao tôi không nhớ gì nhỉ?"
"Lại còn giả vờ giả vịt, có tin tôi cho sếp của cô về quê chăn lợn không?"
Yến Thanh Ti nắm chặt chai nước khoáng, về quê chăn lợn, haizzz, Nhạc gia thái tử lợi hại như thế, chỉ cần anh ta muốn có ai mà anh ta không xử lý được.
Yến Thanh Ti làm như không nghe thấy câu vừa rồi: "Ồ, chuyện tối qua sao, điện thoại người ta hết pin nha..."
Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Mẹ kiếp, bớt ăn nói hàm hồ đi, phần trăm pin của chiếc điện thoại đó là bao nhiêu, cô nghĩ tôi không biết sao?"
|
Chương 57: Có giỏi thì đến làm chết tôi đi!
Yến Thanh Ti lỡ đãng đáp lại: "Ồ! Có thể là không cẩn thận tắt mất nha."
Nhạc Thính Phong quát lên: "Yến Thanh Ti...."
Chai nước trong tay bỗng bị cô ném mạnh xuống đất, giọng cô trở nên đầy giận dữ: "Là tôi cố ý tắt đấy thì sao nào, Yến Thanh Ti tôi chính là không muốn lên giường với anh đấy thì làm sao? Có bản lĩnh thì tới mà cưỡng tôi."
Nhạc Thính Phong chậm rì rì đáp lại: "Đây mới là những lời thật lòng của em?"
Nhạc Thính Phong đã sớm biết Yến Thanh Ti không muốn tới, cũng biết cô có ý lạt mềm buộc chặt.
Nhưng mà...
Tới bây giờ, anh mới biết trong lòng cô căn bản không muốn hầu hạ anh. Cô nàng này, chướng mắt anh!
Nhạc Thính Phong anh là loại người nào, xưa nay chỉ có anh chướng mắt người khác chứ chưa bao giờ có người dám quăng sắc mặt với anh!
Yến Thanh Ti mở miệng, còn chưa nói thì đã nghe Cận Tuyết Sơ gọi.
"Yến Thanh Ti, đừng có ngủ nữa, dậy đi quay MV."
Yến Thanh Ti bước ra ban công: "Ok, sửa soạn ngay đây."
Yến Thanh Ti nói với người ở đầu dây bên kia: "Tôi còn phải đi làm, Nhạc tiên sinh…cứ thế trước đi."
Nhạc Thính Phong nghe thấy giọng của đàn ông, trong lòng đã nôn nóng như lửa đốt: "Yến Thanh Ti, cô mà dám dập điện thoại thì tự mình lãnh lấy hậu quả."
"Có bản lĩnh thì tới làm chết tôi nha!"
Yến Thanh Ti châm chọc lại rồi nhấn tắt cuộc gọi luôn, hiện tại cô cũng không muốn vì một chuyện cỏn con mà làm ầm ĩ với Nhạc Thính Phong.
Cô chán ghét cái cảm giác vĩnh viễn phải thấp hơn Nhạc Thính Phong một cái đầu, làm chuyện gì cũng phải quan sát sắc mặt của anh ta, quan trọng hơn cả là cái thái độ kia, trong mắt anh ta cô chỉ một món đồ chơi.
Chuyện tình nam nữ, đôi lúc cạnh khóe nhau chưa chắc đã là chuyện xấu.
Cô biết mình nên làm thế nào để khơi dậy sự hứng thú của Nhạc Thính Phong.
Hiện tại, anh ta vẫn còn cảm thấy mới mẻ hứng thú, cô cần lợi dụng điều đó. Rồi sẽ có ngày, anh ta sẽ không cách nào thoát khỏi tay cô, cô có cách chơi đàn ông của riêng mình.
...
Nhạc Thính Phong nhìn hàng chữ "kết thúc cuộc gọi” trên màn hình.
Đột nhiên nở nụ cười, anh ta khẽ liếm khóe miệng mình: "Dám dập thật cơ đấy? Cũng cứng phết nhỉ."
Nhạc Thính Phong nhấn gọi một số khác: "Đi điều tra xem Yến Thanh Ti hôm nay quay MV ở đâu, quay cùng ai."
Không biết người kia nói gì mà hai mắt Nhạc Thính Phong nheo cả lại, cả người toát ra khí thế lạnh lẽo.
Chỉ nghe thấy anh ta không mặn không nhạt nói một câu: "Thì thế nào? Cậu nói xem?"
...
Yến Thanh Ti rửa mặt và chỉnh trang xong cửa phòng đã có người nhấn chuông, mở cửa ra, là Cận Tuyết Sơ, anh ta vẫn đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, bịt khẩu trang che kín mặt, võ trang thường thấy của các ngôi sao lớn.
Yến Thanh Ti hỏi: "Đã đi chưa?"
Cận Tuyết Sơ đánh giá cô một hồi: "Thu thập xong chưa?"
"Ukm, ok?"
"Không trang điểm à?"
Yến Thanh Ti hất tóc: "Chị đây, mà cũng cần trang điểm à."
Cô khá là tự tin với khuôn mặt yêu mị của chính mình.
Cận Tuyết Sơ nhướng mày: "Đúng là không cần."
Yến Thanh Ti: "Vậy thì đi thôi, để tôi gọi điện cho chị Mạch, bảo chị ấy đến Studio luôn.
Cận Tuyết Sơ dựa người vào cửa: "Có vẻ, đôi lúc em cũng không hiểu phong tình lắm nhỉ, ví dụ như lúc này, sao không mời tôi vào nhà uống ngụm nước sôi?"
Yến Thanh Ti cầm lấy túi sách, đóng cửa lại: "Nước sôi? Anh cũng nghĩ ra được, chỗ tôi nước ấm còn xa xỉ nữa là nước sôi."
Từ lúc dọn đến đây, cô còn chưa bật bếp lên bao giờ đâu.
Cận Tuyết Sơ lắc lắc đầu, giơ tay nâng cằm Yến Thanh Ti lên: "Con gái con đứa liều mạng như thế làm gì, tìm lấy một người đàn ông để anh ta chăm sóc cho em không phải tốt hơn sao?"
|
Chương 58: Tôi dám lấy liệu em có dám gả không?
Yến Thanh Ti rướn người lên phía trước, tiến gần tới trước mắt Cận Tuyết Sơ, giơ tay kéo chiếc kính râm của Cận Tuyết Sơ xuống trước mũi: "Gả? Ai dám rước một người đàn bà như tôi về nhà đây? Anh sao?"
Mắt của Cận Tuyết Sơ là một đôi mắt hạnh to tròn, nhìn thế nào cũng giống mắt con gái, nhưng lại rất có thần, cực kì xinh đẹp. Trong đáy mắt xinh đẹp đó phản chiếu hình ảnh của Yến Thanh Ti, ngón tay anh siết chặt cằm của Yến Thanh Ti: "Đúng vậy? Tôi dám rước liệu em có dám gả không?"
Chị Mạch vừa bước từ thang máy ra thì thấy một màn kia, nhất thời cảm thấy cực kì xấu hổ, ho khan hai tiếng: "Khụ, khụ.... cái kia....?"
Sự xuất hiện của chị Mạch kịp thời cứu Yến Thanh Ti thoát khỏi cái cảnh đáng xấu hổ vừa rồi, Cận Tuyết Sơ buôn cằm Yến Thanh Ti ra, cô cũng điều chỉnh lại tư thế đứng.
Yến Thanh Ti hỏi: "Chị Mạch sao chị lại đến đây? Em đang định gọi cho chị."
Chị Mạch lúng túng: "Chị… không phải sợ em ngủ nướng sao? Nên.. mới cố ý đến đón em?"
Thực tế thì trong lòng chị đang thầm ói mửa, đạo hạnh con bé hồ ly Yến Thanh Ti này đúng là quá cao mà, mặt chị thì đỏ bừng hết lên mà nó, một chút biến sắc cũng không có.
Ba người cùng bước vào thang máy, Cận Tuyết Sơ hỏi Yến Thanh Ti: "Đi chung xe chứ?"
Chị Mạch nhanh mồm đáp: "Cái đó thì… cứ để Thanh Ti đi chung với tôi đi, đám phóng viên theo dõi cậu sát sao như thế, lỡ bị chụp lại, sẽ ảnh hưởng danh tiếng của cậu."
Cận Tuyết Sơ bĩu bĩu môi: "Tùy chị thôi."
....
Lần này lái xe vẫn là tiểu Từ. Văn phòng của chị Mạch vẫn còn khá nhỏ, không có nhiều người thế nên để tiểu Từ kiêm mấy việc liền một lúc.
Cậu đưa bữa sáng cho Yến Thanh Ti, một chiếc bánh trái cây và một cốc sữa đậu nành, những món ăn bán ở ven đường.
"Chị Thanh Ti, em có mua bữa sáng cho chị.... cũng không phải đồ đắt tiền gì... chị chịu khó ăn tạm vài miếng vậy?"
Trong lòng cô dâng lên một sự ấm áp, lâu lắm rồi, từ khi mẹ cô mất, không còn ai mua bữa sáng cho cô nữa.
Yến Thanh Ti cười với tiểu Từ: "Đúng lúc chị đang đói, cảm ơn cậu nhé."
Tiểu Từ cao hứng, gật đầu lia lịa: "Dạ… không có gì đâu chị..."
Chị Mạch không nói gì, đợi Yến Thanh Ti ăn xong mới nói: "Hình như vừa Cận thiên vương nói muốn rước em về nhà?"
Yến Thanh Ti nở nụ cười lấy ra hai viên kẹo cao su nhai cho đỡ lưu lại mùi.
"Lời một gã mới quen biết chưa được mấy ngày đã muốn bò lên giường chị, chị nói xem có đáng tin không?"
Chị Mạch ngẫm nghĩ lại: "Nói cũng đúng, lời của mấy gã đó mà tin được thì heo mẹ cũng biết leo cây."
Nói xong liền giơ tay chọc ót Yến Thanh Ti: "Nói tới thì, con nhỏ này, ai em cũng chơi trò mập mờ được là sao, hết Nhạc gia thái tử giờ lại đến Cận thiên vương, em định bắt cá hai tay đấy à."
Yến Thanh Ti dựa cả người vào người chị Mạch: "Còn chưa dụ dỗ xong đâu, bắt cái lông? Trong tay họ có thứ em cần, sao em lại không thể chơi trò mập mờ với họ được? Với lại có phải em chủ động đi mời chào đâu, là do họ tự động dâng lên miệng em mà, không dùng thì hơi phí?"
Cô muốn có sự nghiệp của riêng mình, không thể cứ sống trong cảnh nơm nớp lo sợ ngày này qua ngày khác, hay vì một câu nói của bất cứ ai mà bị "lưu đày" ra nước ngoài, ngày nào cũng trốn chui trốn lủi như một con chó ----- Cô còn phải báo thù nữa!!!
Không phải ai cũng nói, Yến Thanh Ti cô sinh ra là để làm người thứ ba, là hồ ly tinh, là phò, là phạch sao? Không có ai có thể so sánh với cô về độ hư hỏng và vô sỉ sao?
Nếu đã nhận định cô là người như vậy thì cô đành làm cho bọn họ "hài lòng" thôi!
Trốn chui trốn lủi ở nước ngoài ba năm, trừ bỏ thân thể của mẹ cô cho là còn sạch sẽ thì tâm cô, đã bị sớm bị vấy bẩn, không cách nào làm tẩy trắng được.
Mập mờ thế này đã là gì, những trò độc ác, ghê tởm hơn cô cũng đã từng chứng kiến qua, có gì là đáng sợ đâu?
Yến Thanh Ti cười một cách châm chọc, dù sao cũng chỉ là trêu chọc đàn ông thôi mà!
-----
|
Chương 59: Không có ai đau lòng chị thì chị khóc cho ai xem?
Với lại, cô làm sai gì nào? Nếu không phải do bọn họ tự động bò tới thì cô có chọc đến thế nào đi chăng nữa cũng chưa chắc lay chuyển được họ.
Chẳng có lí do gì mà đám đàn ông có quyền được chơi gái mà phụ nữ lại không có quyền chơi trai cả!
Chị Mạch thở dài: "Thanh Ti, là một người từng trải chị khuyên em một câu, em cứ chơi trò mập mờ như vậy mà không cho người ta chút lợi lộc gì, coi chừng có ngày bọn họ trở mặt."
Yến Thanh Ti nhún nhún vai: "Em biết mà, nhưng mà... bây giờ em đã thu được lợi lộc gì đâu? Cứ tạm thế đi đã."
Chị Mạch lắc đầu, con bé này, mặt ngoài thì chẳng có điểm nào giống đám người hiện đại, suốt ngày tranh đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng so với bất cứ ai thì nó lại càng độc ác, càng tâm cơ.
Nhưng là, chính chị lại không thể chán ghét, ghê tởm nó được.
Chị và Yến Thanh Ti quen nhau cũng được hai năm, tới giờ chị vẫn nhớ như in hình ảnh đầu tiên khi chị nhìn thấy Yến Thanh Ti ở nước M, lúc đó cô giống như một con dã thú rơi vào bước đường cùng, chân cô bị người ta bẻ gãy nhưng vẫn không ngừng giãy dụa lê lết ở trên đường, nhưng, trái ngược với cơ thể tàn tạ, ánh mắt cô lại rất sáng, rất mạnh mẽ. Dường như trong cô chỉ có một nguyện vọng nhỏ nho là sống sót, sống sót trong cái thế giới đầy rẫy gian trá, xảo quyệt và đen tối này.
Cô chỉ mới có hai mươi lăm tuổi đầu nhưng dường như cô chưa từng được sống an ổn lấy một ngày, nếu không phải bị bức ép thì cũng chẳng có ai muốn rơi vào hoàn cảnh như thế.
Có ai là không mong muốn sống an nhàn hạnh phúc đâu.
Hồi trước, có lần chị từng hỏi cô, "Có lúc nào em không chịu đựng nổi mà khóc không?"
Yến Thanh Ti chỉ nói lại đúng một câu --- "Không có ai đau lòng chị, chị khóc cho ai xem?"
Yến Thanh Ti cô là một đứa nhỏ không ai quan tâm, không ai yêu thương, bất cứ chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mính.
Chị Mạch thở dài một hơi: "Em chú ý một chút."
"Em biết mà, chị yên tâm, em sẽ không gây phiền phức cho chị đâu."
Chị Mạch lại hỏi đến chuyện khác: "Thế người nhà em thì..."
"Tạm thời giấu đã, em không thể để cho bọn họ biết em đã trở lại, chưa tìm được chỗ đứng cho riêng mình, em không thể để cho Yến gia biết được tung tích của em."
Cô không thể để họ biết cô đã trở lại, bằng không sẽ bị rơi vào tầm ngắm điên rồ của mấy người nhà họ Yến.
Ít nhất cũng phải chờ tới lúc cô trở nên nổi tiếng, có chỗ đứng trong làng giải trí, Yến gia không cách nào giải quyết cô như một con chó thì cô mới xuất hiện.
....
Tại Studio, cảnh quay đã được bố trí xong, đạo diễn quăng cho Yến Thanh Ti một kịch bản, bảo cô xem.
Lúc trang điểm, người đại diện của Cận Tuyết Sơ cầm di động khoe với anh: "Nam chính đó, có phải là rất man không?
Người đại diện của Cận Tuyết Sơ đúng là một chàng gay chính hiệu, lại còn là bóng lộ nữa, thích nhất là mấy anh chàng nam tính.
Cận Tuyết Sơ chẳng thèm nhìn lấy một cái, đẩy cậu ta ra: "Đuổi đi."
"Làm sao thế, tìm mãi mới được đấy, giờ cậu lại muốn đổi, làm sao mà tìm người thay thế kịp."
Cận Tuyết Sơ vuốt tóc: "Lần này, đích thân tôi sẽ lên sàn."
Người đại diện hét lên: "Cái gì cơ?"
Cận Tuyết Sơ chỉnh chỉnh tóc nói: "Đi nói với đạo diễn thêm mấy động tác tiếp xúc thân mật."
Người đại diện chỉ tay vào anh ta lắp bắp nói: "Cậu...cậu..."
"Tôi nói không rõ ràng sao?"
"Rõ..."
Cận Tuyết Sơ: "Rõ thì đi nói với đạo diễn đi."
Người đại diện đột nhiên giơ tay ra sờ trán anh: “Cậu không sốt đấy chứ? Tôi có nghe lầm không đây? Cậu mà là Cận Tuyết Sơ à?”
Cận Tuyết Sơ lập tức đẩy anh chàng ra: “Hừ, đừng có đụng vào tôi.”
Người đại diện dùng Lan hoa chỉ vào anh: “Cậu… debut hơn mười năm chưa từng diễn chung MV với bất cứ cô nào, hôm nay lại nổi điên, không phải có bệnh thì là gì?”
Cận Tuyết Sơ miễn cưỡng nói: “Hiện tại thị trường album buôn bán khó khăn như vậy cũng phải có chiến lược kích cầu chứ?”
Người đại diện tức giận dậm chân: "Thúi lắm, cậu đừng có lừa anh, album của người khác không bán được thì còn nói được chứ Cận thiên vương cậu mà đã tung chưởng thì còn thiếu người mua à, nói thật đi, có phải nhìn trúng con nhà người ta rồi không?"
-----
|