Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 65: Có Yến Thanh Ti, ai còn để ý tới Yến Minh Châu
Yến Thanh Ti nhếch môi: "Cẩm Xuyên, anh nói chuyện với ai vậy? Lại là cô bạn gái đáng ghét của anh à, không phải anh nói, cô ta còn không bằng một sợi tóc của em, có em rồi, sẽ đá cô ta sao? Còn để tâm tới cô ta làm gì, mau tới vui vẻ với em nào!
Nói xong, Yến Thanh Ti liền ba chân bốn cẳng chạy mất, trước khi Lạc Cẩm Xuyên kịp đuổi theo cô đã mở cửa lên xe.
Tiểu Từ nhanh chóng khởi động xe, nhấn chân ga lao đi như một cơn gió.
Yến Thanh Ti hạ cửa sổ xe xuống, vẫy vẫy tay ra hiệu với Lạc Cẩm Xuyên, sau đó ra dấu ngón giữa, không thèm che dấu sự khinh bỉ trong mắt!
Làm cho to chuyện lên đi, càng to càng tốt.
Một khi Yến Minh Châu đã làm ầm lên, Lạc Cẩm Xuyên đừng mong được yên ổn.
Không ngờ cuộc điện của Yến Minh Châu lại giúp cô trốn thoát một cách thuận lợi, nếu không cô còn phải tự mình đích thân ra tay tìm lối thoát, chuyện ngày hôm nay thuận lợi một cách ngoài ý muốn.
Lạc Cẩm Xuyên nheo mắt, Yến Thanh Ti ngồi xe rời đi giờ có đuổi theo cũng không kịp, anh ta lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội có được Yến Thanh Ti.
Yến Minh Châu vẫn còn đang khóc và là ầm ĩ ở trong điện thoại, Lạc Cẩm Xuyên nghe thấy tiếng của cô ta là đau hết cả đầu.
Anh ta lạnh lùng nói: "Khuya lắm rồi, anh cần nghỉ ngơi."
"Lạc Cẩm Xuyên, anh đã lên giường với con tiện nhân đó đúng không? Làm sao anh lại như vậy với em, anh không được phép chạm vào người đàn bà khác, nếu như anh làm thế thật, em sẽ khiến anh hối hận..."
Yến Minh Châu hét ầm lên.
Trên mặt của Lạc Cẩm Xuyên lúc này chỉ còn lại phiền chán và mất kiên nhẫn: "Tôi đã chạm rồi đấy, Yến Minh Châu, chia tay thôi, tôi thấy phiền..."
Đúng vậy anh ta thấy rất phiền!
Không có Yến Thanh Ti, anh ta còn có thể có lệ đôi câu với Yến Minh Châu.
Nhưng mà, Yến Thanh Ti trở lại, có người phụ nữ xuất sắc như vậy, hơi đâu mà để ý tới Yến Minh Châu chứ.
Giọng Yến Minh Châu run lên: "Anh Cẩm Xuyên... Anh nói gì?"
Lạc Cẩm Xuyên: "Chia tay đi! Không cách nào duy trì mối quan hệ này được nữa đâu…"
Nói rồi dứt khoát tắt luôn điện thoại.
Anh ta nhìn lối ra của bãi đỗ xe, trong lòng đầy nghi ngờ, Yến Thanh Ti vì vai diễn mà mò tới, còn không lấy được đáp án đã bỏ chạy???
Cô ta... cũng không phải người dễ dàng chấp nhận thua cuộc như vậy, trừ phi... còn có những tính toán khác?
Người phụ nữ này có những lúc máu lạnh đến đáng sợ, nhưng có biết rõ điều đó, anh cũng cách nào bứt ra khỏi sự cám dỗ của cô ta.
Ngược lại còn muốn nhìn xem, cô ta còn có chiêu trò gì!
...
Tiểu Từ lái xe chạy như bay ra khỏi bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đi lên mặt đất, Yến Thanh Ti hỏi: "Chụp rõ ràng chứ?"
Tiểu Từ dùng 1 tay đưa máy ảnh cho Yến Thanh Ti: "Chị yên tâm đi, này, của chị đây."
Yến Thanh Ti cầm lấy bắt đầu xem xét từng tấm ảnh, tấm nào cũng chỉ chụp lấy bóng lưng của Yến Thanh Ti cho dù có chụp nghiêng khuôn mặt cũng bị tóc che kín, không thấy rõ bộ dáng, nhưng Lạc Cẩm Xuyên thì lại không như thế, tấm nào cũng lộ rõ mặt..
Tất cả đều là hình ảnh của cô và Lạc Cẩm Xuyên mập mờ ôm nhau, có mấy tấm bởi vì góc độ chụp, còn giống như vừa ôm hôn, tóm lại, rất có tác dụng.
Yến Thanh Ti khá là hài lòng, "Đợi đến khi nào chị có tiền, chị sẽ trọng thưởng cho cậu."
Mục đích Yến Thanh Ti tới tìm Lạc Cẩm Xuyên, chính là để diễn một vở kịch cho Yến Minh Châu xem. Chứ cô cũng chẳng trông cậy vào việc anh ta sẽ bị cô mê hoặc mà đáp ứng trả vai diễn lại cho cô.
Tiểu Từ cười hì hì: "Cảm ơn chị Thanh Ti."
"Nhớ kĩ, không được tiết lộ cho bất cứ ai."
Tiểu Từ vỗ ngực: "Chị yên tâm, nhất định em giữ bí mật."
Tiểu Từ đưa Yến Thanh Ti về nhà trọ, nhìn cô vào cửa, cậu ta mới lái xe rời đi...
|
Chương 66: Yến Thanh Ti, chúng ta thật có duyên!
Yến Thanh Ti đứng ở trước cửa sổ, nhìn tiểu Từ lái xe rời đi.
Cách trời sáng vẫn còn mấy tiếng, thừa dịp Yến gia đang loạn, cô phải làm thêm gì đó nữa mới được.
Sau đó, cô lôi điện thoại gọi.
"Là tôi, gặp nhau chút, chỗ cũ."
Cúp điện thoại, Yến Thanh Ti thay một bộ quần áo thể thao màu đen như lần trước, đội mũ lưỡi trai và bịt khẩu trang, sau đó lại lôi ra một gói bột nhỏ nhét vào túi.
Xuống dưới lầu, Yến Thanh Ti đi tới chỗ gửi xe của khu dân cư, xe gửi ở đây đều là xe điện và xe máy, cô lấy một chiếc kẹp tăm từ trên đầu xuống cạy mở khóa của một chiếc xe điện.
Dắt xe ra, cô mới nhớ tới một chuyện, mẹ kiếp, xe chạy bằng điện, không có chìa khóa khởi động thì không nhúc nhích được.
Yến Thanh Ti cắn răng, không có xe đúng là đau đầu mà.
May chỗ này là cũng gần chợ, nửa đêm nửa hôm, nếu may mắn, có lẽ còn có thể gặp được taxi chạy ngang qua.
Nhưng đi hơn mười phút, đến bóng còn chả nhìn thấy nữa là gặp.
Ngay lúc Yến Thanh Ti đang sốt ruột, thì di động bỗng vang lên, cô móc ra nhìn —— Nhạc Thích Phong.
Yến Thanh Ti cười lạnh, cô quá hiểu tính tình của Nhạc Thính Phong, anh ta mà đã gọi điện tới, nếu không nhận thì tối nay đừng có nghĩ yên ổn, Yến Thanh Ti đưa di động lên tai: "Bà đây ngủ mất rồi, không rảnh để đùa với anh."
"Ngủ rồi sao? Xem ra là bị mộng du, nửa đêm canh ba lại còn ngủ ở vỉa hè..."
Giọng của Nhạc Thính Phong có vẻ biếng nhác lại hơi khàn khàn, trong đêm tối, nghe cực kì gợi tình.
Yến Thanh Ti thầm giật mình: "Làm sao anh..."
Còn chưa dứt lời, sau lưng đã có một luồng ánh sáng chiếu tới, cô liền hiểu, quay người lại thì thấy một chiếc xe đang chầm chậm đi tới, châm chọc nói: "Nửa đêm canh ba đi ở vỉa hè cũng có thể gặp được Nhạc tiên sinh, duyên phận này, tôi nên vui mừng? Hay là nên... chửi mẹ nhà anh đây?"
Mẹ nó chứ đen tới phát ớn, mỗi lần muốn làm chuyện gì xấu, đều đụng phải cái tên khốn kiếp này.
Nhạc Thính Phong ngồi ở trong xe cười với cô: "Xem ra tâm tình không tệ."
Nhạc Thính Phong ngồi ngây người ở Bích Lan Đình đến nửa đêm, tâm tình cũng chẳng tốt lên tí nào, đang định lái xe về nhà, kết quả ở trên đường... Lại để cho anh phát hiện một trò chơi mới!
Yến Thanh Ti —— đúng là thật có duyên!
Yến Thanh Ti cắn răng, tâm tình không tệ cái đầu.
"Cực kì tốt, tốt đến độ nếu như bây giờ tôi mà lái xe, nhất định sẽ đâm chết anh."
"Ồ, vậy thì em phải lái nhanh một chút, nếu không, đừng nói đâm tôi, đuổi theo cũng cũng còn chả kịp nữa là?"
Yến Thanh Ti cắn răng, khẽ nheo mắt, cười một cách quỷ dị: "Thế cơ à? Có đuổi theo anh đến giường, cũng không đuổi kịp sao? "
"Chờ... Tôi đưa giường tới trước mặt em!"
Đô——Đô——Đô
Điện thoại đã bị cúp, xe cũng chậm rãi dừng ở trước mặt cô.
Yến Thanh Ti cau mày, cái gã khốn kiếp này, mẹ nó, sao suốt ngày đụng độ nhau vậy!
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Nhạc Thính Phong: "Giường đã tới, thế nào, nửa đêm canh ba chính là thời điểm vụng trộm tốt nhất, cũng bù cho bữa tối hôm trước luôn?"
Cánh tay Nhạc Thính Phong gác lên cửa sổ xe, ngón trỏ thì chậm rãi vuốt môi dưới, ánh mắt thâm thúy nhìn Yến Thanh Ti, nguy hiểm mà quyến rũ!
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Thật ngại quá, mới vừa đi ăn vụng với người khác về, no lắm rồi, bây giờ không có khẩu vị!"
Nhạc Thính Phong nhìn bộ quần áo trên người Yến Thanh Ti, "Không có khẩu vị vụng trộm, thì có khẩu vị giết người sao?"
Màn đêm yên tĩnh, không khí bỗng trở nên nguy hiểm.
Yến Thanh Ti từ từ cúi người xuống, một tay chống lên mui xe, dán đôi môi đỏ mọng vào bên tai Nhạc Thính Phong, đè nhỏ giọng, như đang thì thầm giữa tình nhân mềm mại nói: "Giết anh! Có cho không?"
-----
|
Chương 67: Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu
Giọng nói của Yến Thanh Ti có chút mềm mại du dương, đầy quyến rũ và mê hoặc khiến cho bất cứ gã đàn ông nào nghe qua đều không thể quên.
Cho dù lỗ tai của anh trở nên tê dại, nhưng trong lòng anh lại vô cùng rõ ràng, ý đồ của Yến Thanh Ti không hề dễ nghe như giọng nói của cô.
Yến Thanh Ti, cô ta thật sự muốn giết chết anh.
Vì anh ta đã nhìn thấy cô động thủ với Yến Minh Tu…
Có nhiều lúc anh nghĩ hình như trái tim của người phụ nữ chỉ có một màu đen, đen tới mức không thể nào cứu vãn, không có cách nào làm nó hồi phục lại được màu đỏ ban đầu.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Nhạc Thính Phong lại muốn nắm chặt người phụ nữ này, giấu cô ở một nơi chỉ mình anh biết.
Nhạc Thính Phong cười nhẹ, "Vậy phải xem, em giết như thế nào? Nếu như là ở trên giường... thì sẵn lòng thôi."
Yến Thanh Ti từ từ đưa tay khoác lên cổ Nhạc Thính Phong, "Bảo đảm anh chết dưới chân mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
Khi nói những lời này ngoài mặt vẫn tươi cười, nhưng trong đó ẩn chứa bao nhiêu sát khí, ai cũng không rõ ràng bằng cô.
Yến Thanh Ti thật sự, thật sự, muốn giết người diệt khẩu ngay tại chỗ này.
Anh ta có chết thì sự uy hiếp của cô mới được loại bỏ.
Nhưng mà, trên thực tế, cô không có năng lực đó.
Một người đàn ông khỏe mạnh và một cô gái yếu đuối, nhìn bằng mắt thường cũng thể thấy sự cách biệt to lớn về hình thể.
Nhạc Thính Phong đưa tay ôm lấy eo Yến Thanh Ti, "Tôi trao cơ thể tôi cho em, em có muốn thử không?"
Yến Thanh Ti nhướng mày: "Được thôi!"
Nhưng giây kế tiếp, cô lại nói: "Chẳng qua... Tối nay không được."
Nhạc Thính Phong xiết chặt vòng eo nhỏ nhắn của Yến Thanh Ti: "Sao? Lại muốn đi làm chuyện xấu à?"
Yến Thanh Ti nhướng mày: "Chuyện riêng? Tốt nhất anh đừng có quản, coi như có biết thì cũng làm bộ như không biết cho tôi, nếu không... biết quá nhiều, tôi không biết sau này tôi làm ra chuyện gì với anh đâu?"
Nếu như Nhạc Thính Phong biết quá nhiều chuyện của cô, sớm hay muộn cô cũng có một kế hoạch hoàn mỹ để dồn anh ta vào chỗ chết.
Cô sẽ không bao giờ để lộ quá nhiều nhược điểm trước mặt một người không đáng tin cậy, Nhạc Thính Phong, người đàn ông này, cô không tin cũng không có ý định tin tưởng.
Đàn ông, là đồ vật sao?
Nhạc Thính Phong nhìn vào đôi mắt của Yến Thanh Ti, cô có đôi mắt của loài hồ ly, chuyên dùng để quyến rũ người khác, nhưng trong ánh mắt đó lúc này lại không hề che giấu sự độc ác và tàn nhẫn.
Cô... chính là một người phụ nữ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích không những thế cô…còn tràn đầy tính khiêu chiến, làm trỗi dậy ý muốn chinh phục của anh.
Giết người phóng hỏa?
Bản thân anh cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, không lẽ lại đi bắt người khác tuân thủ luân lí đạo đức?
Nhạc Thính Phong nắm lấy cằm Yến Thanh Ti, bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Ồ... tuyệt tình thật đấy, hai chúng ta, dầu gì cũng là người có cùng chung một bí mật?"
Yến Thanh Ti cười lạnh, cùng chung một bí mật? À... bí mật đã uy hiếp cô!
Nhạc Thính Phong nói: "Lên xe, đi chỗ nào, tôi đưa em đi, đã hơn nửa đêm rồi, em định căng hải tới sáng hả? Chưa kể dạo này hay xảy ra mấy vụ mất tích của mấy em gái trẻ hay ra đường lúc nửa đêm, mấy hôm sau mới tìm thấy thi thể bị vứt lăn lóc ở đâu đó, em không sợ sẽ giống họ sao?"
Yến Thanh Ti: "Không, tôi sợ nếu tôi lên xe anh, mấy ngày nữa, ở một chỗ nào đó sẽ phát hiện ra một thi thể của nam giới đang nằm lăn lóc ở đó."
Cô sợ cô không thể không chế được mình, mà ra tay xử Nhạc Thính Phong.
-----
|
Chương 68: Tôi chính là hồ Ly tinh, chuyên môn ăn thịt đàn ông
Nhạc Thính Phong khẽ nhướn đuôi mày, ngả ngớn nói: "Nói cứ như em là yêu tinh thực thụ ấy, em có thể ăn được tôi sao?"
Yến Thanh Ti nhếch khóe môi, chậm rãi nói: "Đúng thế, tôi chính là hồ ly tinh, chuyên môn đi... ăn thịt đàn ông, nhất là…loại người như anh."
"Như thế thì càng phải lên xe, tôi thích bị hồ ly tinh ăn thịt."
Yến Thanh Ti vừa nghe là biết Nhạc Thính Phong tính dây dưa đến cùng với cô, cô gật đầu, bóp chặt cổ Nhạc Thính Phong, cười nói: "Muốn chết lắm đúng không?"
Vẻ mặt Nhạc Thính Phong vẫn rất thong dong không chút sợ hãi: "Em dám không?"
Giây tiếp theo đã thấy Yến Thanh Ti leo lên xe.
"Anh đã cam tâm tình nguyện, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh."
Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti không có thắt dây an toàn, cũng không nhắc nhở, "Đi chỗ nào?"
Bây giờ đã là nửa đêm, nhưng tinh thần Nhạc Thính Phong vẫn khá là tỉnh táo.
Yến Thanh Ti liếc anh một cái: "Nếu là đi giết người, đương nhiên là chỗ cũ."
Nhạc Thính Phong khởi động xe, mười mấy phút đồng hồ sau, xe đã dừng ở giữa quảng trường trung tâm.
Yến Thanh Ti từ xa đã nhìn thấy một bóng người màu đen đang ngồi chờ ở đó, đã hơn nửa đêm nên chỗ này chẳng còn bóng ai qua lại.
Yến Thanh Ti nhảy xuống xe: "Ở đây chờ tôi."
Nhạc Thính Phong kéo tay của cô, siết chặt lòng bàn tay cô: "Anh là người từng chứng kiến em giết người, sao giờ lại không thể nhìn?"
Yến Thanh Ti trở tay bắt lấy cổ tay Nhạc Thính Phong, quay ra cười quyến rũ với anh: "Đúng vậy, đã là chuyện xấu, không thể cho người khác biết, Nhạc tiên sinh anh nên cánh xa tôi một chút, nếu không... Biết quá nhiều, nói không chừng, tối nay sẽ giết anh diệt khẩu."
Yến Thanh Ti nửa thật nửa giả nói.
Nhạc Thính Phong: "Tôi nhất định phải đi cùng?"
Yến Thanh Ti đưa tay khoác lên bả vai anh: "Vậy anh cứ thử xem..."
Trong buồng lái tối đen ánh mắt của hai người va chạm nhau.
Yến Thanh Ti rút ra tay mình ra, đẩy cửa xe đi xuống, Nhạc Thính Phong ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng của Yến Thanh Ti.
Anh nheo mắt lại, người phụ nữ này... mẹ nó, yêu nghiệt đến đáng sợ.
Nhạc Thính Phong không đi cùng, anh không thể ép Yến Thanh Ti quá, nếu không, sẽ mất cả chì lẫn chài.
Anh phải từ từ, mới có thể chộp cô vào trong tay.
Yến Thanh Ti đội mũ và bịt khẩu trang lại rồi đi tới trước mặt Thang Ngọc Dao.
Thang Ngọc Dao nhìn thấy Yến Thanh Ti: "Cô đến rồi à."
Yến Thanh Ti gật đầu, lấy gói đồ từ trong túi ra, đưa cho Thang Ngọc Dao.
Thang Ngọc Dao nhận lấy: "Đây là cái gì?"
Yến Thanh Ti: "Thuốc, thuốc làm cho người ta chết."
Trong đêm tối, câu nói của Yến Thanh Ti nghe vô cùng đáng sợ, đánh mạnh vào thần kinh người ngồi đối diện.
Tay Thang Ngọc Dao khẽ run lên: "Cái này..."
Yến Thanh Ti lạnh lùng: "Gần đây, Yến Tùng Nam gặp khá là nhiều phiền phức, đây chính là cơ hội hiếm có để cô thu thập ông ta, cố gắng tận dụng nó, loại thuốc này không màu không mùi, là độc dược mãn tính*... mỗi ngày dùng một ít, ngay cả bác sĩ cũng không kiểm tra ra được, dùng hay không, tùy cô."
*Độc dược mãn tính: dùng lâu mới có thể trúng độc, khi trúng độc rất khó chữa khỏi.
Thang Ngọc Dao đấu tranh nội tâm một lúc mới nắm chặt lấy bao đồ đó.
"Ok, tôi biết rồi."
Yến Thanh Ti: "Chúc cô thuận lợi."
Thang Ngọc Dao: "Cô... Cũng vậy!"
...
Thang Ngọc Dao rời đi, Yến Thanh Ti cũng xoay người đi, mỗi người một hướng.
Yến Thanh Ti trở lại xe: "Đi thôi."
Nhạc Thính Phong hỏi: "Đi chỗ nào?"
Yến Thanh Ti thổi móng tay, cười tà ác: "Em trai yêu quý của tôi nằm viện cũng mấy ngày rồi, đến bây giờ, tôi còn chưa có đi xem nó lần nào, là một người chị gái, tôi cảm thấy... có chút thất trách!"
-----
|
Chương 69: Tôi cởi quần áo còn quen tay hơn là mặc vào
Yến Thanh Ti liếc Nhạc Thính Phong một cái: "Nếu hôm nay, Nhạc tiên sinh đã có hứng thú như vậy, tôi sẽ để cho anh có thêm mấy bí mật chung nữa!"
Không giết được Nhạc Thính Phong thì thôi nhưng không thể cứ để anh ta uy hiếp mãi thế được.
Nếu anh đã biết một bí mật, vậy cho anh biết thêm cái nữa, để cho anh từ người chứng kiến, biến thành —— đồng lõa.
Yến Thanh Ti từ trước tới nay đều như vậy, tôi không sống tốt, vậy anh... cũng đừng nghĩ tới việc trốn tránh trách nhiệm.
Nhạc Thính Phong đã hứng thú như vậy, vậy thì cùng kéo nhau xuống nước là được rồi.
Nhạc Thính Phong nhướng mày: "Được!"
Ấy thế mà trong lòng anh lại có chút kích động, giống hệt cái cảm giác kích thích khi gây ra mấy chuyện nghịch ngợm hư hỏng lúc còn đi học.
Nhạc Thính Phong lái xe đến bên ngoài bệnh viện.
Bênh viện vào lúc nửa đêm, rất ít người, yên tĩnh đến đáng sợ, lại có chút u ám, còn chưa tiến vào đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong không khí.
Yến Thanh Ti nhảy xuống xe, trực tiếp đi vào trong bệnh viện.
Nhạc Thính Phong lại kéo cô: "Cô tính cứ như vậy đi vào hay sao?"
Yến Thanh Ti trợn trắng mắt: "Trong mắt anh, tôi là người ngu xuẩn như vậy sao?"
Tránh thoát camera giám sát của bệnh viện, hai người tới phòng trực, y tá trực đang ngủ gật, Nhạc Thính Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn Yến Thanh Ti mở khóa tủ để đồ một cách thuần thục, cô lấy ra một chiếc blouse trắng, một bộ đồng phục y tá.
Đi tới phòng vệ sinh nữ, Yến Thanh Ti: "Thay đi."
Nhạc Thính Phong không nhúc nhích, "Tôi chưa bao giờ mặc quần áo của người khác."
Quỷ mới biết, cái áo này là của ai, đã bao nhiêu người từng mặc qua, Nhạc Thính Phong anh chưa bao giờ dùng đồ người khác đã từng dùng.
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Vậy sao?"
Giây tiếp theo đã thấy Yến Thanh Ti xoay người, mở vòi nước, cầm cái cốc không biết đã ở đấy bao lâu, hứng đầy nước, hất thẳng lên người của Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong: "Cô..."
Yến Thanh Ti đặt chiếc cốc xuống, giơ áo blouse lên: "Nếu hôm nay, anh đã tới nơi này, bắt buộc phải thay nó, không muốn... cũng phải mặc."
Đã đến nước này rồi cô bắt buộc phải dụ dỗ được Nhạc Thính Phong.
Anh đừng có nghĩ sẽ đứng ngoài chuyện này.
Nhạc Thính Phong nhìn cái áo nhỏ nước tỏng tỏng, rồi lại liếc mắt nhìn Yến Thanh Ti, đột nhiên nghĩ tới, có phải anh lại bị Yến Thanh Ti kéo vào tròng rồi không.
Nhạc Thính Phong nhíu mày, "Em mặc cho tôi sao?"
Dưới ánh đèn, nụ cười trên mặt anh vừa quyến rũ vừa đứng đắn, mặc dù bị ướt nhưng không thấy chật vật chút nào, trên đời này luôn có một loại người như vậy, bất cứ lúc nào cũng cao quý hơn so người khác.
Nhìn bản mặt đang tươi cười trước mặt, Yến Thanh Ti có chút ngứa ngáy: "So với mặc quần áo, tôi có thói quen cởi quần áo hơn."
Nhạc Thính Phong tiến mặt tới gần: "Đương nhiên là cởi quần áo tốt hơn rồi, nơi này cũng không có ai!"
Sự mập mờ rất rõ ràng, chỉ thiếu nước nói thẳng, chúng ta làm luôn ở chỗ này đi.
Yến Thanh Ti hất tay của Nhạc Thính Phong ra: "Được thôi, tôi mặc cho anh..."
Nhạc Thính Phong giơ cánh tay lên, Yến Thanh Ti khoác chiếc áo vào cho anh: " Nhạc tổng, đi thôi!"
Mang theo khẩu trang y tế, Yến Thanh Ti cùng Nhạc Thính Phong đi ra ngoài.
Nhạc Thính Phong đi ở phía trước, lúc đi qua camera giám sát cũng khoong trốn tránh, trong bệnh viện yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Hai người thuận lợi đi tới bên ngoài phòng ICU, dù đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể nhìn rõ ý cười ở trên mặt Yến Thanh Ti, tà ác tới cực điểm.
Yến Thanh Ti kéo Nhạc Thính Phong đi vào.
Trên giường bệnh, hai mắt Yến Minh Tu nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, đang cắm ống thở.
Yến Thanh Ti nhẹ nhàng vuốt mặt Yến Minh Tu, dịu dàng nói: "Em trai yêu quý, chị gái tới thăm em đây."
-----
|