Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 60: Sớm muộn tôi cũng sẽ đòi lại những gì thuộc về tôi
Cận Tuyết Sơ lườm anh ta một cái: "Biết là được, không cần phải nói ra."
"Người như cô ta, chẳng khác gì một con hồ ly tinh, vừa nhìn là biết đã qua tay vô số người, cậu chơi thôi chứ đừng có động lòng."
Bỗng, phía sau vang lên tiếng của Yến Thanh Ti: "Cái gì gọi là qua tay vô số người."
Người đại diện chết sững: "Cô...cô nghe lén người khác nói chuyện."
"Mấy người không đóng cửa, còn trách người khác nghe lén."
Yến Thanh Ti tiến lên trước mặt anh ta, lạnh lùng quan sát: "Đàn ông quay tay tôi có vô số người nhưng hình như còn chưa có loại người nào như anh."
Người đại diện sợ hãi, ôm ngực lùi về phía sau: "Cô đừng có làm bậy, tôi không phải là người tùy tiện..."
Yến Thanh Ti khinh bỉ: "Không sao, tôi tùy tiện là được rồi."
Cận Tuyết Sơ cười phá lên giải vây cho người đại diện của mình: "Thôi, bắt đầu quay được chưa."
Đôi mắt như hồ ly của Yến Thanh Ti khiến người đại diện sợ tới phát run, cô trả lời Cận Tuyết Sơ: "Ừ, được rồi, bắt đầu quay thôi."
Yến Thanh Ti quay người đi trước.
Người đại diện ôm ngực nói: "Ôi mẹ ơi, sợ chết tôi, người phụ nữ này thật đáng sợ."
Cận Tuyết Sơ đứng lên, thản nhiên nói: "Về sau, không biết thì đừng có nói linh tinh, cũng đừng trông mặt mà bắt hình dong."
"Cậu thích cô ta thật à?"
"Còn chưa đâu."
.......
Quay MV khá là đơn giản, chẳng cần lời thoại, chỉ cần dựa vào ý tứ bài hát, sau đó biên ra, dù sao cũng chỉ là tình yêu nam nữ, hợp rồi lại tan.
Quá trình quay khá là thuận lợi, nhưng đến khúc giữa, tới đoạn Cận Tuyết Sơ sắp cúi xuống hôn lên môi Yến Thanh Ti, đúng lúc đó………mất điện.
Cảnh quay cũng đi tong.
Cứ nghĩ chỉ là trục trặc về hệ thống cấp điện, lát là có thể khôi phục nhưng sau khi người đại diện của Cận Tuyết Sơ chạy một vòng quay về, sắc mặt anh không được tốt lắm thì thầm với Cận Tuyết Sơ vài câu.
Cận Tuyết Sơ cũng biến sắc, quay đầu nói với Yến Thanh Ti: "Sự cố có chút nghiêm trọng, không thể khắc phục trong chốc lát, cô về trước đi, khi nào xong, tôi sẽ liên lạc lại."
Yến Thanh Ti có chút nghi ngờ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều: "Được rồi."
Đi ra khỏi Studio, Yến Thanh Ti nhìn thấy Tiết Tranh, cô ta đang ở chụp ảnh ở Studio bên cạnh.
Chính cô ta là người đã đá Yến Thanh Ti khỏi bộ cung đấu đợt trước, lúc này cô ta đang mặc một bộ đồ cổ trang hoa lệ, tóc vẫn cao, cực kì xinh đẹp. Yến Thanh Ti đanh mặt lại, lạnh lùng nhìn cô ta.
Chị Mạch cũng thấy, cắn răng: "Mẹ nó, miếng thịt này lại rơi vào tay cô ta."
Yến Thanh Ti xoay người rời đi, thản nhiên đáp lại: "Vẫn còn sớm, gấp cái gì."
Chị Mạch sửng sốt, chạy theo: "Ý em là gì?"
Yến Thanh Ti nheo mắt: "Thịt trong mâm em, cho dù có cướp đến tận miệng, em cũng bắt cô ta phải nhổ ra."
Chị Mạch kinh ngạc, con bé lại muốn làm gì?
Lên xe, Yến Thanh Ti nói với tiểu Từ: "Tiểu Từ, tối nay đi làm chút chuyện với chị."
Hôm nay rảnh rỗi, cô cũng cần giải quyết một số chuyện.
Chị Mạch gấp gáp hỏi cô: "Thanh Ti, em muốn làm gì, đừng có gây chuyện nữa."
Yến Thanh Ti cong môi cười một cách lạnh lùng: "Chị yên tâm, em không gây chuyện đâu."
Cô hỏi chị Mạch: "Chị, chị lăn lội trong giới giải trí lâu như vậy, có quen tên ‘chó săn’ nào không."
*Chó săn: chỉ những người phóng viên chuyên môn theo dõi ngôi sao.
Chị Mạch gật đầu: "Có, em muốn làm gì."
"Em muốn có hành tung của một người, chị mua giúp em."
Đám chó săn này không khác gì trinh sát, muốn biết hành tung ai cứ đi tìm chó săn là có.
Chị Mạch hỏi lại: "Ai."
"Lạc Cẩm Xuyên."
|
Chương 61: Không nỡ xử lý cô
Ở một nơi khác, Giang Lai cẩn thận gõ cửa rồi mới đi vào: "Nhạc tổng, đã xử lí xong hết rồi ạ, MV của Cận Tuyết Sơ mới quay được đoạn đã phải dừng lại."
Nhạc Thích Phong nở một nụ cười ác độc trong tay vẫn vân vê một đồng tiền xu.
Làn môi Nhạc Thích Phong vừa hồng lại vừa mỏng, lạnh lùng nhưng vẫn mê người: "Không trách được lại dám bỏ bom tôi, cứ tưởng cô nàng tự dưng lại có cốt khí hóa ra là đã tìm được “đông gia” khác, không ngờ cô ta lại có khả năng đến vậy, mới về nước được mấy ngày đã có thể bò lên người Cận Tuyết Sơ."
*Đông gia: Ông chủ.
Giang Lai không dám nói câu nào, những lúc như thế này tốt nhất là im miệng.
Chờ Nhạc Thích Phong nói xong, Giang Lai mới cắn răng mở miệng: "Nhạc tổng, nếu không quay được trong Studio, có khả năng Cận Tuyết Sơ sẽ chuyển sang quay ngoại cảnh."
Nhạc Thích Phong đảo mắt liếc cậu một cái, Giang Lai run rẩy.
"Tôi có hỏi cậu cái này sao?"
Giang Lai vội vàng lắc đầu.
“Cạch” - Nhạc Thích Phong đập đồng xu lên bàn, "Cái tôi muốn là anh ta vĩnh viễn không bao giờ quay được."
Giang Lai khẩn trương: "Nhạc tổng, sau lưng Cận Tuyết Sơ có hai công ty lớn là Kim Vũ và Hoàn Nhạc, bản thân anh ta cũng là cổ đông của hai công ty, như vậy...... không tốt lắm đâu."
Nhạc Thích Phong nghiêm túc gật đầu, "Đúng là không tốt lắm!"
Giang Lai còn chưa thở xong một hơi thì nghe Nhạc tổng nói tiếp:"Nói cho Khúc Kính, có thể liệt Kim Vũ và Hoàn Nhạc vào kế hoạch thu mua năm nay."
Giang Lai, ngã cái rầm!
Sếp, anh có thể đừng tùy hứng như vậy không?
"Vâng, tôi sẽ đi thông báo với Khúc tổng ngay bây giờ."
Nói cho cùng thì Giang Lai cũng có không có cam đảm để khuyên bảo ông sếp “đáng kính” của mình mà nhanh chóng chạy ra ngoài làm việc, một giây thôi cậu cũng không muốn ở lại.
Mười phút sau, chiếc điện thoại trên bàn làm việc của Nhạc Thính Phong vang lên, anh cầm lấy: "A lô."
Trong điện thoại lập tức vang lên giọng nam: "Đại ca, anh làm sao vậy, không phải đã nói năm nay không có kế hoạch cho việc phát triển ngành giải trí sao?"
Tay phải Nhạc Thích Phong chậm rãi xoay bút: "Bây giờ tôi lại muốn rồi."
"......"
Nhạc Thích Phong: "Còn vấn đề gì à?"
"Không...... không có vấn đề gì, vô cùng OK, cái đó...... Em sẽ mau chóng cho người lên kế hoạch thu mua."
Kết thúc cuộc gọi, Khúc Kính lập tức quay ra nhìn Giang Lai – người đang ngồi đối diện bàn làm việc mình.
"Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì, lại có người nào chọc vào vị tổ tông này hả? Đã lâu lắm rồi không thấy anh ta tức như vậy."
Giang Lai thở dài: "Bị người ta bỏ bom.”
Khúc Kính trợn tròn mắt, "Ôi đệt, vị cao nhân nào to gan vậy? Muốn tìm chết à."
Khúc Kính là con lai, anh có một phần tư dòng máu nước M, khuôn mặt ưa nhìn lại cộng thêm hốc mắt sâu hun hút nên trông khá là lãng tử, khi hai mắt anh ta trợn to như vậy, có chút giống như con mèo đang hoảng sợ quá độ.
Giang Lai buồn bã nói: "Một cô gái."
Khúc Kính bĩu môi: "Có phải đã bị ném xuống sông làm mồi cho cá rồi hay không?"
Giang Lai lắc đầu: "Cũng không có, người ta vẫn còn tốt lắm, tốt hơn tôi và anh nhiều."
Khúc Kính vỗ bàn: "Tại sao? Không thể nào, tôi biết anh ấy nhiều năm như vậy, chưa thấy ai chọc vào anh ấy mà có kết quả tốt cả, cậu cứ nhìn tôi mà xem, chẳng có ai là ngoại lệ cả."
Giang Lai: "Cái này thì có một nha."
"Dựa vào cái gì? Cô ta là ai, đúng là tò mò muốn chết, ai mà lại có bản lĩnh thông thiên vậy, chọc Nhạc Thích Phong nổi điên còn có thể toàn thân trở ra."
"Đại khái...... là không nỡ chứ sao?"
Khúc Kính —— có ý gì?
Giang Lai đứng dậy, "Tôi đi làm việc đây, mấy ngày nay ăn nói nên cẩn thận một chút."
Giang Lai đi một lúc lâu, Khúc Kính mới hơi hiểu ra.
Giang Lai nói không nỡ, hẳn là...... Nhạc Thích Phong không nỡ xử lý cô gái đó, nên chỉ có thể đi trừng trị người khác.
|
Chương 62: Muốn em đến không ngủ được
2 giờ sáng, Yến Thanh Ti cùng Tiểu Từ vẫn ngồi chờ ở dưới bãi đỗ xe tận 4 tiếng đồng hồ.
Tiểu Từ buồn ngủ nên ngáp lên ngáp xuống, trong mắt đều là tia máu: "Chị Thanh Ti, hay là tin tức không chính xác, nhỡ đâu tối nay Lạc Cẩm Xuyên lại không trở về thì sao?"
Yến Thanh Ti thì lại không lộ ra chút mệt mỏi nào, cô nhìn thời gian: "Đợi thêm một tiếng, nếu như anh ta vẫn không trở lại, chúng ta sẽ trở về."
Chị Mạnh giúp Yến Thanh Ti mua được hành tung gần đây của Lạc Cẩm Xuyên từ một người bạn phóng viên cũ. Cứ cuối tuần, anh ta sẽ ở chỗ của Tiết Tranh đến tận rạng sáng, sau đó sẽ quay về căn hộ của mình, hôm nay vừa đúng cuối tuần.
Hiện tại, Yến Thanh Ti đang ở dưới hầm – đây là bãi đỗ xe của khu nhà nơi Lạc Cẩm Xuyên đang sinh sống, chỉ cần anh ta trở về, tất nhiên sẽ phải đi qua chỗ này.
Lại đợi thêm nửa tiếng, bỗng từ cổng hầm có một chiếc xe đang đi tới, Yến Thanh Ti đánh thức tiểu Từ: "Chuẩn bị xong chưa."
Tiểu Từ giật cả mình, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại.
Yến Thanh Ti nói: "Nhớ cho kĩ, phải chụp sao cho rõ ràng nhưng không thể chụp mặt tôi."
"Hiểu rồi, chị yên tâm đi, hồi đi học em cũng tham gia hội nhiếp ảnh ở trường đấy."
Yến Thanh Ti nhanh chóng đeo kính và đội mũ vào, đẩy cửa xe, bước xuống.
Lạc Cẩm Xuyên tắt máy chuẩn bị xuống xe, hai chân vừa chạm đất, cửa xe còn chưa đóng, thì nghe thấy sau lưng có người nói: "Đi đâu vui vẻ mà về trễ vậy?”
Lạc Cẩm Xuyên quay phắt người lại, thì nhìn thấy Yến Thanh Ti đang dựa cả người vào chiếc xe bên cạnh, mái tóc có vẻ như vừa mới được cắt ngắn, hôm nay cô mặc một chiếc váy liền chữ A màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo da màu đen, trên vai áo còn gắn vài cái đinh nhọn, lộ ra đôi chân dài đang bắt chéo, vừa trong sáng ngây thơ nhưng cũng vừa gợi cảm, còn có thêm chút cá tính..
Thấy Yến Thanh Ti, khuôn mặt Lạc Cẩm Xuyên vốn đang không có bất cứ biểu cảm gì bỗng lộ ra một nụ cười gian xảo, phối hợp với cặp kính của người tri thức, trông vừa nho nhã lại vừa kiếm nhã.
Lạc Cẩm Xuyên nới lỏng cà vạt, bước từng bước tới gần Yến Thanh Ti: "Thế nào, cuối cùng chịu tới tìm tôi rồi à?"
Lạc Cẩm Xuyên mấy ngày nay cố ý gây áp lực cho đạo diễn Phùng, lại cho Tiết Tranh tới đoạt vai của Yến Thanh Ti, chính là muốn ép cô phải đến tìm mình, nhưng mãi chẳng thấy tin tức gì…
Thế nên tâm tình Lạc Cẩm Xuyên mấy ngày gần đây không tốt một chút nào, anh ta còn tưởng mình đã đánh giá sai về con người Yến Thanh Ti, nhưng...... Hình như cũng không phải vậy, không phải giờ đã vác mặt tới rồi sao…
Yến Thanh Ti khoanh tay, quan sát Lạc Cẩm Xuyên từ đầu đến chân: "Tới xem xem con hồ ly nào đã câu mất anh rể tôi thôi."
Lạc Cẩm Xuyên cởi hai nút áo trên cùng của áo sơ mi, nhìn thấy Yến Thanh Ti, chỉ thấy ham muốn trong lòng lại rục rịch bùng cháy.
Anh ta từ từ tiến tới trước mặt Yến Thanh Ti: "Chỉ cần em muốn, không ai có thể thay thế em."
Yến Thanh Ti khinh bỉ: "Vậy sao? Không phải là không thể thay thế sao, vậy thì vai diễn của tôi là sao vậy?”
Yến Thanh Ti chống hông, hất cằm, ưỡn ngực nói: "Thật khó hiểu, anh rể à, mắt anh bị mù sao? Cô ta có khuôn mặt xinh đẹp hay có vóc dáng bốc lửa như tôi không? Hay là cô ta...... công phu ở trên giường tốt?"
Lạc Cẩm Xuyên đưa tay ôm lấy eo của Yến Thanh Ti, kéo giật cô vào trong ngực, "Có tốt hay không? Chỉ cần em bằng lòng, cô ta chẳng là gì cả."
Yến Thanh Ti cố nén sự ghê tởm đang trỗi dậy, khống chế bản thân không giơ chân đạp vào gốc rễ của Lạc Cẩm Xuyên mấy phát.
Cô nghiêng nghiên đầu ghé vào tai Lạc Cẩm Xuyên, khoác tay lên bả vai anh: "Anh rể, anh thật sự muốn lên giường với cô em vợ của mình sao?"
Lạc Cẩm Xuyên nhắm mắt hít hà mùi hương trên cơ thể Yến Thanh Ti: "Đúng vậy, muốn đến nỗi không ngủ được."
-----
|
Chương 63: Yến Thanh Ti - Rất xinh đẹp nhưng cũng lại rất độc
Lạc Cẩm Xuyên nhìn đôi môi đỏ quyến rũ đến chết người của Yến Thanh Ti, khẽ nuốt nước miếng, nheo nheo mắt, cúi đầu xuống, anh muôn hôn lên đôi môi đó!
Yến Thanh Ti vươn ngón trỏ để trên môi Lạc Cẩm Xuyên, ngăn lại nụ hôn của anh ta, cô nói: "Nghĩ cũng hay nhỉ, tôi là người dễ dãi đến vậy sao, người ta... cũng không phải là người có thể tùy tiện động tay động chân, bằng không, đến bây giờ anh cũng chưa chiếm được tôi?"
Lạc Cẩm Xuyên cười ra tiếng, anh lại thích một Yến Thanh Ti gian xảo như vậy.
Biết rõ trong lòng cô không có mình, lòng dạ lại gian xảo độc ác, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nhưng anh vẫn không nhịn được ham muốn chinh phục, chiếm hữu cô.
Cô giống như là một con mồi đang nằm sẵn ở trước mặt mình, nhưng làm thế nào cũng không thể nhấm nháp được.
Cô như một đóa hoa anh túc, xinh đẹp, kiềm diễm nhưng lại tràn đầy độc tố.
Là một sự hấp dẫn chí mạng đối với bất cứ gã đàn ông nào.
Bởi vì, nhưng người như cô chỉ có thể gặp được một lần trong đời, cũng chỉ có đám đàn ông mới hiểu được sự tiếc nuối khi để vuột mất cô.
Mà lúc này, cô ta đang ở trước mặt anh, đang nằm ở trong vòng tay anh ta, cơ hội trời cho này, Lạc Cẩm Xuyên nhất định sẽ không bỏ qua.
Lạc Cẩm Xuyên nhấc cằm Yến Thanh Ti: "Vai diễn đó, chỉ cần em muốn, vĩnh viễn đều là của em."
Yến Thanh Ti bĩu môi, hừ lạnh nói: "Nói thì dễ nghe, thế còn hồ ly tinh Tiết Tranh kia thì sao?"
Mỹ nhân đang nằm ở trong ngực, Lạc Cẩm Xuyên không thể chờ đợi thêm nữa, anh ta muốn ăn cô ngay lập tức: "Sao cô ta có thể so bì được với em cơ chứ? Dĩ nhiên không thể nào quan trọng như em rồi, chỉ cần em đồng ý, ngày mai em có thể đến đoàn làm phim rồi."
Tiết Tranh thì tính cái gì? Có mười Tiết Tranh cũng không so được một Yến Thanh Ti!
Chỉ có điều, muốn có được cô ta còn khó hơn lên trời.
Yến Thanh Ti liếc mắt xem thường, "Ha ha...... Làm như tôi ngốc lắm đấy, lúc còn ở nước ngoài, có một cô bạn cùng phòng từng nói với tôi, lời của những gã đàn ông mà một lòng một dạ chỉ nghĩ đến chuyện lên người với mình thì đừng bao giờ tin, lời của bọn họ, còn không đáng tiền bằng một tiếng chó sủa."
Đàn ông sao? Ha ha...... là thứ không đáng tin nhất trên thế giới này.
Bị người ta nói kháy như vậy, Lạc Cẩm Xuyên không những không tức giận, ngược lại còn cười: "Vậy em nói xem, em muốn gì?"
Yến Thanh Ti bắt lấy cà vạt của Lạc Cẩm Xuyên, quấn từng vòng ở trên tay mình: "Tôi cũng chẳng phải là đứa trẻ ba tuổi thế nên chờ đến lúc tôi thấy, đoàn làm phim đá Tiết Tranh đi, sau đó gọi tôi về đã, nếu không, giữa hai chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả.”
Lạc Cẩm Xuyên vuốt thắt lưng của Yến Thanh Ti: "Em...... nhưng anh lại không tin em, cầm được vai diễn em lại chạy mất thì sao?"
Lạc Cẩm Xuyên dám đảm bảo, một khi Yến Thanh Ti lấy được vai diễn, cô ta sẽ đá bay anh ra như một con chó.
Cô ta không quan tâm tới bất cứ ai chỉ quan tâm tới lợi ích, lợi ích thực tế…
Dĩ nhiên, cô ta không quan tâm tới bất cứ ai, đây cũng là một chuyện tốt.
Như vậy ít nhất cũng có thể biết một điều, không có ai là đặc biệt với cô, anh ta hay bất cứ ai đều giống nhau, đều đứng ở cùng một vạch xuất phát, để rồi xem, đóa anh túc này sẽ rơi vào tay ai.
Yến Thanh Ti cười ha ha: "Nói cứ như hiểu tôi lắm ý, đến lúc đó có tôi muốn gặp anh hay không, vậy thì xem anh...... có đủ mị lực để khiến tôi quỳ gối tự cởi quần áo của mình, nằm ở trên giường chờ anh hay không, lẽ nào anh không có tự tin vào bản thân đến thế à?"
"Không phải là tôi không có tự tin đối với mình, là em...... không đáng để cho tôi tin."
Yến Thanh Ti nhếch môi đỏ mọng: "Anh rể....muốn có được tôi, thì cũng phải cho tôi thấy được thành ý của anh! Chỉ nói mồm thế đã muốn lừa tôi lên giường, đâu có dễ như vậy?"
-----
|
Chương 64: Anh rể, để tôi nhìn sự lợi hại của anh
Trên mặt của Lạc Cẩm Xuyên lúc này đã không còn ý cười, hai mắt khóa chặt ánh mắt của Yến Thanh Ti: "Nếu tôi muốn ngay bây giờ thì làm sao?"
Lạc Cẩm Xuyên biết Yến Thanh Ti định tính toán gì?
Đương nhiên anh ta cũng biết, hiện tại trong tay anh đang nắm thứ cô ta muốn.
Nếu dễ dàng cho cô ta được thỏa mãn, một giây sau cô ta sẽ trở mặt với mình,
Yến Thanh Ti bỗng kéo lấy áo sơ mi Lạc Cẩm Xuyên, trên mặt vẫn cười nhưng trong mắt đã lóe lên sự tàn nhẫn: "Vậy anh có thể thưởng thức...vừa hay, tôi cũng muốn nhìn xem, ông anh rể đáng kính của tôi, rốt cuộc, có bao nhiêu năng lực."
Hình bóng hai người phản chiếu trong mắt nhau, giống như nhìn thấu suy nghĩ của nhau, nhưng lại giống như không hiểu.
Ánh mắt Lạc Cẩm Xuyên trở nên u ám hơn, nguy hiểm hơn.
Giống như là đã tích trữ đủ năng lượng, chỉ chờ một giây kế tiếp là có thể nhào lên tấn công, Yến Thanh Ti chính là con mồi anh ta thèm thuồng đã lâu.
Lạc Cẩm Xuyên chậm rãi nói: "Vậy em cần phải mở to mắt mà nhìn cho rõ rồi..."
Chỉ có điều, Lạc Cẩm Xuyên vừa mới hạ quyết tâm, tối nay sẽ không bỏ qua cho Yến Thanh Ti, thì di động của anh ta đột nhiên vang lên.
Lạc Cẩm Xuyên vốn không có ý định nhận, nhưng tiếng chuông vẫn kiên trì vang lên, trong tầng hầm đỗ xe yên tĩnh trống trải, nghe vô cùng chói tai.
Lạc Cẩm Xuyên tức tối lôi di động ra trên màn hình hiện 3 chữ—— Yến Minh Châu.
Yến Thanh Ti liếc qua, trong lòng thầm cười lạnh, nếu như là một đôi tình nhân thật sự, tên đặt trong danh bạ điện thoại cũng phải tên thân mật chứ ai lại chơi cả tên cả họ thế này.
Nhìn cái tên trên màn hình, là biết Yến Minh Châu ở trong lòng Lạc Cẩm Xuyên cũng chẳng có vị trí gì đặc biệt.
Yến Thanh Ti buông cà vạt Lạc Cẩm Xuyên ra: "Ồ, bà chị gái quý hóa của tôi này, quản lí chặt nhỉ, anh rể, không muốn nghe sao?"
Hai mắt Lạc Cẩm Xuyên lạnh như băng, anh ta buông Yến Thanh Ti ra, nhấn tiếp cuộc gọi.
"A lô, Minh Châu à."
"Anh Cẩm xuyên em không ngủ được, anh ở chỗ nào vậy?"
Yến Thanh Ti đứng khá gần Lạc Cẩm Xuyên,nên có thể nghe thấy rõ giọng nói hờn dỗi của Yến Minh Châu trong điện thoại.
Vẻ mặt của Lạc Cẩm Xuyên đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nhưng giọng vẫn ôn hòa như cũ: "Anh đang ngủ, tại sao trễ vậy em còn gọi điện thoại."
"Em không ngủ được, nên muốn gọi điện thoại để xem anh đã ngủ chưa? Anh Cẩm Xuyên, đã mấy ngày rồi anh không tới tìm em, người ta rất nhớ anh."
"Công ty đang có chút bận, hai ngày nữa sẽ tìm em."
Yến Thanh Ti cười ha ha một tiếng, nếu như bạn trai nhiều ngày không có liên lạc với mình, liên lạc tới thì nghe mấy câu đại loại như, anh đang bận, anh không có thời gian… ha ha, không cần đoán nữa, nhất định là đã có người thứ ba.
Yến Minh Châu lầu bầu: "Hai ngày nữa hai ngày nữa, mỗi lần anh đều nói như vậy, em mặc kệ, ngày mai nhất định anh phải tới thăm em."
Yến Thanh Ti liếm liếm khóe môi, cơ hội tốt như vậy, hình như cô nên làm cái gì đó.
Nếu không, thật xin lỗi Yến Minh Châu.
Yến Thanh Ti khẽ vặn cổ, điều chỉnh giọng, nũng nịu nói: "Anh yêu... Tại sao anh còn chưa vào? Nước sắp lạnh tới nơi rồi, không phải anh nói muốn tắm uyên ương với người ta sao?"
Lạc Cẩm Xuyên quay phắt người lại, lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti.
Yến Thanh ti nhướng mày.
Để tôi xem giờ thì anh có bản lĩnh gì?
Ở đầu dây bên kia,Yến Minh Châu đã hét ầm lên: "Anh Cẩm Xuyên, con tiện nhân kia là ai? Anh đang ở chung với người phụ nữ khác sao? Hai người đang ở đâu, ở đâu, em phải tới xé nát mặt con tiện nhân ấy ra... Anh mau nói cho em biết..."
Lạc Cẩm Xuyên nhấc chân tiến về phía Yến Thanh Ti, lạnh lùng trả lời: "Không có, em nghe lầm rồi."
|