Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 210: Giành người đàn ông của tao, tao đánh chết mày
Thang Ngọc Dao làm ra vẻ khiêm tốn: "Không phải đâu."
Chiếc vòng trên cổ Thang Ngọc Dao đúng là rất bắt mắt, có người nói: "Ôi, Từ phu nhân này, hồi trước bà cũng có một chiếc vòng bằng ngọc sapphire nhỉ, nhưng hình như không thể so với chiếc vòng của cô gái này rồi."
"Cái vòng của tôi thì đáng bao nhiêu, mua về đeo chơi mấy bữa thôi, cái vòng của cô ấy đang đeo cũng phải mấy chục triệu."
Yến Thanh Ti xoay người nhìn thẳng vào mắt Diệp Linh Chi: "Dì à, dì không cảm thấy chiếc vòng này rất quen sao."
Hai mắt của Diệp Linh Chi dán lấy chiếc vòng trên cổ Thang Ngọc Dao, chiếc vòng đó và chiếc vòng trong những tấm hình vừa rồi đang đan xen trong tâm trí bà ta, cuối cùng nhìn thẳng vào cô gái đang đứng trước mặt bà, Diệp Linh Chi bỗng như một người điên, liên tục mắng chửi: "Con đĩ.........chó..........chết."
Giọng nói của bà ta rất to, khuôn mặt cũng vặn vẹo theo, hai mắt đỏ lừ chỉ còn oán hận, ai nhìn và cũng thấy sợ.
Đột nhiên, Diệp Linh Chi xông lên bắt lấy tóc Thang Ngọc Dao rồi điên cuồng đấm đá vào cô.
"Con đĩ, kẻ thứ ba.. dám tranh đàn ông với bà, bà đánh chết mày, đánh chết mày..."
Một màn này diễn ra quá nhanh, khiến mọi người đều ngây người khiếp sợ, nhất thời không ai kịp phản ứng lại.
Cứ thế cho đến khi Thang Ngọc Dao bắt đầu phát ra tiếng kêu đau đớn: "Cứu...cứu mạng...đừng đánh tôi, tôi đang mang thai, không thể đánh, xin bà, xin bà đừng đánh tôi..."
Yến Thanh Ti đứng một bên nhìn mà trong lòng đau sót khổ sở, đây, tất cả đều là do cô và Thang Ngọc Dao lên kế hoạch, thế nhưng... nhìn nó diễn ra, trong lòng cô lại rất khó chịu.
Yến Thanh Ti xông lên: "Được rồi, đừng có đánh nữa, bà không nghe cô ấy nói cô ấy đang có thai sao?"
Nhưng không ngờ hai chữ "mang thai" lại kích thích Diệp Linh Chi điên cuồng hơn: "Mang thai? Ngay cả tiểu tạp chủng cũng có, tao phải đánh chết mày, đánh chết con hồ ly đê tiện..."
Sức của một người điên có bao lớn, bao tàn ác, những người bình thường đương nhiên là không thể chống đỡ.
Yến Thanh Ti hét lên với những người xung quanh: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau ngăn bà ta lại."
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng lại, nhanh tay lôi kéo Diệp Linh Chi.
Yến Tùng Nam đang ra sức nịnh nọt ông Lạc, nhưng thấy bên này động tĩnh quá lớn, hai người liền vội vàng đi qua.
Đền gần, ông ta thấy Diệp Linh Chi đang phát điên rồi điên cuồng đấm đá Thang Ngọc Dao, mà Thang Ngọc Dao đang ôm bụng kêu rên một cách đau đớn.
Yến Tùng Nam hoảng sợ, trong nháy mắt toát hết cả mồ hôi lạnh, con của ông!
Ông ta nhanh chóng xông lên, dùng hết sức ngăn Diệp Linh Chi lại, không đợi bà ta nhìn thấy ông đã giơ tay tát một phát thật mạnh khiến Diệp Linh Chi lật mặt xuống dưới đất.
Diệp Linh Chi té ngã, khóe miệng bị rách ra, răng như sắp rụng tới nơi, ù hết cả tai, bà ta ôm lấy mặt mở miệng chửi: "Yến Tùng Nam, thằng chó, mày vì con hồ ly đê tiện này đánh tao, tao liều mạng với mày..."
Diệp Linh Chi lồm cồm bò dậy, muốn xông lên đánh nhau với Yến Tùng Nam.
Nhưng trong mắt Yến Tùng Nam giờ chỉ có đứa bé trong bụng Thang Ngọc Dao, lại giơ tay đánh bà ta thêm một cái bạt tai: "Con điên, cút...tao chưa tính toàn với mày thì thôi, mày còn đòi tính toán với tao..."
Yến Thanh Ti đứng lẫn trong đám người quan sát hai người họ cắn xe nhau bằng một đôi mắt lạnh, chó cắn chó, cắn mạnh vào!
Cô thầm nói: "Mẹ, mẹ chờ xem, sớm muộn gì con gái cũng sẽ tống bọn họ xuống dưới mà liếm chân cho mẹ."
|
Chương 211: Cô ấy mà có chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày đâu
Hai vợ chồng nhà họ Yến không màng tới hình tượng, danh dự của bản thân mà đánh nhau trước mặt mọi người, để việc xấu trong nhà phơi bày trước mặt bàn dân thiên hạ, nhưng tất cả đều bàng quan không quan tâm, chẳng ai muốn tiến lên ngăn lại, chỉ đứng nhìn, chế giễu hai người họ.
Cho dù có lôi kéo cũng chỉ là làm bộ.
Sắc mặt hai vợ chồng nhà họ Lạc thì đen như mực, bữa tiệc rượu bọn họ tỉ mỉ tổ chức bị mấy con chó điên này phá hủy hoàn toàn.
Lúc đầu thì là do Yến Minh Châu, lúc sau thì là vợ chồng nhà họ Yến, người của Yến gia đúng là có bản lĩnh gây chuyện.
Sắc mặt ông Lạc tái mét, muốn mượn tiền, đừng có nằm mơ, giờ ông không ra tay giết chết mấy người của Yến gia đã là phúc đức lắm rồi.
Đột nhiên không biết là ai hét lên: "Trời ơi, máu... thật nhiều máu..."
Tất cả sự chú ý của mọi người tập trung vào Thang Ngọc Dao, sắc mặt cô trắng bệch, vẻ mặt đau đớn, nước mắt liên tục rơi xuống, yếu ớt rên rỉ: "Mau, mau cứu lấy con của tôi...đau...đau quá, xin mấy người đó...mau cứu lấy con tôi..."
Phía dưới cô đã chảy ra một vũng máu lớn, chiếc váy cách tân sáng màu cũng bị máu nhuộm cho đỏ rực, khiến mọi người xung quanh khiếp sợ, náo loạn hết lên.
Yến Thanh Ti siết chặt nắm đấm, chuyện này đã nằm trong tính toán nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến cho lòng Yến Thanh Ti trở nên đau đớn.
Yến Tùng Nam một cước đá văng Diệp Linh Chi ra, nhào tới bên người Thang Ngọc Dao: "Em cố gắng gượng... cố...chống...đỡ... đứa bé... đứa bé..."
Yến Tùng Nam phát hoảng, đứa bé trong bụng Thang Ngọc Dao là niềm hi vọng duy nhất hiện giờ của ông ta, khi Yến Minh Tu xảy ra chuyện ông ta chỉ lo là Yến gia bị đoạn hương khói* chứ chẳng quan tâm thương thế của nó ra sao.
*Đoạn hương khói: không có con cháu=> không ai thắp hương
Thang Ngọc Dao có thai một lần nữa giúp ông ta phấn chấn trở lại, rồi ông ta sẽ lại có con trai nối dõi.
Nhưng giờ, cả người Thang Ngọc Dao đang đau đớn mà không ngừng run lên, máu cứ thế chảy, lênh láng cả một vùng, tất cả đang sụp đổ.
Thang Ngọc Dao dùng một cánh tay đầy máu bám lấy Yến Tùng Nam: "Yến tổng, mau...cứu...cứu...đứa bé..."
Yến Tùng Nam nhất thời hoảng loạn không biết làm thế nào: "Đứa bé...đứa bé... làm sao để cứu."
Yến Thanh Ti lạnh lùng tiến đến: "Tôi đã gọi tới bệnh viện, bọn họ sẽ tới nhanh thôi."
Sau đó, lại nói tiếp: "Đúng rồi... tôi cũng đã đã báo cho cảnh sát rồi, không cần cảm ơn tôi đâu."
Ông Lạc gầm lên: "Cô báo cảnh sát?"
Chuyện này mà kinh động tới cảnh sát, tức là sẽ khiến nhiều người biết tới chuyện này, dù không phải là chuyện xấu của Lạc gia nhưng nó lại xảy ra trong buổi tiệc rượu của Lạc gia tổ chức, chưa kể ai cũng biết quan hệ giữa nhà họ và nhà họ Yến, đừng hòng nghĩ phủi tay.
Yến Thanh Ti châm chọc: " Đánh con nhà người ta thành như vậy, chẳng lẽ lại không nên báo cảnh sát? Nếu đứa bé của cô ta bị đánh hỏng, có muốn giấu cũng chẳng được."
Câu "nếu đứa bé của cô ta bị đánh hỏng" của Yến Thanh Ti nháy mắt đã đâm thẳng vào trái tim của Yến Tùng Nam, ông ta tiến tới trước mặt Diệp Linh Chi, đá mấy phát vào người bà ta: "Con khốn, cô ấy mà xảy ra chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày đâu."
Xe cảnh sát và xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, Thang Ngọc Dao được đưa vào bệnh viện, Yến Tùng Nam đi cùng.
Yến Thanh Ti muốn đi theo nhưng nhìn thấy Thang Ngọc Dao liên tục hướng về phía cô lắc đầu, nên thôi...
Cảnh sát sau khi biết rõ tình huống, chụp ảnh hiện trường xong, lấy lời khai từ tất cả nhân chứng có mặt tại hiện trường, trong đó có cả Yến Thanh Ti. Muốn dẫn Diệp Linh Chi đi, lúc này bà ta mới hoảng sợ, gương mặt sưng phù như bánh bao, gào thét như một người điên: "Tôi chỉ đánh con hồ ly tinh quyến rũ chồng tôi, tôi mới là người bị hại... cô ta phá vỡ gia đình tôi..."
|
Chương 212: Tôi xem xem, ai dám đụng đến Yến Thanh Ti
Cảnh sát mặc kệ: "Sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, bà không thể kết tội người khác được, cho dù bà có lý nhưng không nên ra tay độc ác như vậy, nhất là khi cô ta nói cô ta đang mang thai, bà vẫn cứ đánh như thế là cố ý đả thương người khác."
Cảnh sát dẫn Diệp Linh Chi đi cũng thuận tiện dẫn những nhân chứng nhiệt tình đi cùng.
Màn kịch khôi hài này cũng đã kết thúc, những người tham gia cũng chưa muốn rời đi, họ đang chờ màn kế tiếp.
Lãnh Nhiên đi tới: "Chị Thanh Ti, chúng ta đi thôi."
Lãnh Nhiên rất nghe lời Yến Thanh Ti, chỉ đứng quan sát, thấy Yến Thanh Ti gặp nguy hiểm cũng không tiến lên.
Xem xong màn kịch vừa rồi, cậu cũng hiểu bảy tám phần, giờ đã kết thúc cậu cần nhanh chóng dẫn người rời đi, ai biết sau sẽ lại xảy ra chuyện gì, chị Mạch gọi điện nãy giờ, cũng phải bảy tám cuộc, không ngừng hỏi tình huống bên này.
Mọi chuyện thành công một cách tốt đẹp, Yến Thanh Ti cũng muốn rời đi.
"Ok, đi thôi."
Hai người chuẩn bị rời đi thì bị ông Lạc ngăn lại.
"Đứng lại."
Yến Thanh Ti xoay người lại, mỉm cười nói: "Không biết ngài Lạc đây có cái gì chỉ giáo?"
Lạc Cẩm Xuyên sắc mặt có chút phức tạp nhìn Yến Thanh Ti, lúc nãy cô vẫn còn gọi cha anh bằng bác, giờ xong việc lại trở mặt gọi là ngài, kéo khoảng cách giữa hai người ra ngàn dặm.
Đối với anh ta cũng như vậy, lúc lợi dụng anh ta thu thập Yến Minh Châu thì kéo tay thân thiết, xong việc rồi chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Trong lòng Lạc Cẩm Xuyên dâng lên một cơn tức giận, Yến Thanh Ti dựa là cái gì mà cho rằng có thể tùy tiện lợi dụng anh? Hơn nữa mục đích cô đến buổi tiệc của Lạc gia là phá hoại, khiến cho gia đình anh mất mặt, cơn tức trong lòng anh lại càng mãnh liệt.
Biết rõ cha mình muốn tính sổ Yến Thanh Ti, anh cái gì cũng không nói.
Ông Lạc lạnh lùng: "Cô Yến, Lạc gia chúng tôi không thù không oán gì với cô, cô phá tanh bành buổi tiệc nhà chúng tôi rồi cứ thế nhẹ nhàng mà đi sao?"
Ông Lạc dù gì cũng là người làm ăn, ánh mắt sắc bén, gây áp lực cho người khác.
"Ngài Lạc thật biết đùa, chuyện này có liên quan gì tới tôi?"
"Tôi có căn cứ để hoài nghi những việc này là do cô bày ra."
Yến Thanh Ti đảo mắt qua Lạc Cẩm Xuyên: "Ngài Lạc đề cao tôi quá, tôi mà lợi hại như vậy đã sớm chơi lại con trai nhà ngài rồi, còn ở nhà ngài làm mưa làm gió nữa cơ."
Ông Lạc uy hiếp: "Cô Yến cô cũng biết Lạc gia chúng tôi ở Lạc Thành cũng có chút mặt mũi, cô phá hư hình ảnh của Lạc gia như vậy thì phải công khai lên tiếng xin lỗi chúng tôi, thừa nhận mọi chuyện là do cô bày ra, tất cả chuyện này không có quan hệ gì với Lạc gia."
Bữa tiệc đã bị phá tanh bành giờ chỉ còn tìm cách cứu chữa thôi, ông Lạc biết Yến Thanh Ti là nghệ sĩ, mà nghệ sĩ thi lại có sức ảnh hưởng với quần chúng, không chừng còn giúp đề cao hình ảnh của Lạc gia.
Yến Thanh Ti châm chọc: "Xin lỗi, mặt mũi của ông còn chưa lớn đến mức độ ấy đâu, tiểu Lãnh, chúng ta đi."
Ông Lạc quát: "Trước khi công ty đại diện cô đăng lời xin lỗi và giải thích mọi chuyện thi đành để cô Yến ở lại đây vậy, mấy người dẫn cô Yến vào trong nghỉ ngơi."
"Tôi xem xem, ai dám động vào cô ấy."
Một giọng nói đột nhiên vang lên, phảng phất mang theo một áp lực vô hình khiến cho người khác không kìm được mà cúi đầu.
Yến Thanh Ti quay phắt lại nhìn hình bóng người đang đi tới, trong lòng cô thầm than một tiếng: Anh ta, cuối cùng cũng tới!
|
Chương 213: Người của tôi, ai dám đụng
Trong nháy mắt cô bỗng nhớ lại vụ án thông dâm ba năm trước, khi cảnh sát, phóng viên đổ xô đến kì thật khi đó là khoảng khắc khó khăn nhất đời cô, cô chỉ có thể dùng sự vô liêm sỉ, đê tiện để làm vũ khí tự vệ cho bản thân mình, cứ thế kiên trì cho đến hiện tại.
Yến Thanh Ti biết ngày đó nếu Nhạc Thính Phong không phối hợp cô, cô không thể nào một mình vượt qua cửa ải khó khăn đó, hóa ra người đàn ông đã dây dưa với cô nhiều năm như vậy.
Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong bước tới, anh ta không nhìn cô mà nhìn chằm chằm vào ông Lạc, ánh mắt sắc bén nháy mắt đã đè ép dáng vẻ bệ vệ của ông ta xuống. Khi anh ta mà bày ra khí thế của mình thì không ai có thể so được với anh ta, kể cả những người từng trải như ông Lạc,
Sắc mặt hai cha con nhà họ Lạc nhanh chóng biến thành màu gan heo khi nghe thấy giọng của Nhạc Thính Phong, nhất là Lạc Cẩm Xuyên, anh ta nhìn Yến Thanh Ti với một ánh mắt phức tạp.
Trong lúc Yến Thanh Ti vẫn đang ngây người nghĩ về những chuyện trước đây, cô đã bị Nhạc Thính Phong kéo mạnh vào ngực, một bờ ngực ấm áp và vững trãi. Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm và nụ cười mỉm kiêu ngạo lạnh lùng của anh ta.
Lãnh Nhiên bị Nhạc Thính Phong đẩy ra, lung lay hai cái mới đứng vững được, xoa xoa đầu rồi ngoan ngoan đứng bên cạnh quan sát.
Nhìn tình hình, hai cha con nhà họ Lạc nháy mắt liền hiểu, hèn chi Yến Thanh Ti lại có cái gan không coi ai ra gì như vậy, hóa ra là có Nhạc Thính Phong làm chỗ dựa, cô ta là người phụ nữ của Nhạc Thính Phong.
Ông Lạc âm thầm hối hận, Lạc gia bọn họ ở Lạc Thành tuy coi như có chút mặt mũi nhưng muốn so sánh với Nhạc gia thì không đáng để nhắc tới. Nháy mắt đổi thành gương mặt tươi cười: "Không nghĩ cháu cũng tới, đúng là niềm vui ngoài ý muốn."
Là một người từng trải ông ta biết cách giao tế thế nào để thu được nhiều lợi ích nhất, nhanh chóng đem lý do Nhạc Thính Phong đến đây hôm này chuyển thành đặc cách tới tham gia bữa tiệc mừng của Lạc gia.
Ông ta gọi Nhạc Thính Phong một tiếng "cháu" là muốn nhắc nhở anh ta dù sao ông ta cũng là trưởng bối, anh ta là vãn bối. Lạc gia đã muốn cúi đầu không đề cập tới chuyện này nữa hy vọng Nhạc Thính Phong cũng có thể buông tay không cần lại gây khó dễ cho Lạc gia. Bậc thang* bọn họ cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ Nhạc Thính Phong đặt chân xuống thôi.
*Khi xảy ra tranh cãi, nếu không muốn cuộc tranh cãi cứ mãi tiếp tục, một trong hai bên sẽ tìm một cái cớ để hòa hoãn, cái cớ này được ví là bậc thang,
Nếu theo lẽ thường, để tránh ảnh hưởng tới lợi ích kinh doanh, khi có vấn đề người ta hay ngồi lại với nhau để tìm ra phương án giải quyết, nếu đối phương đã đồng ý hạ mình, bên kia sẽ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện mà thuận theo ý hai cha con nhà họ Lạc. Nhưng Nhạc Thính Phong từ trước tới giờ chưa bao giờ làm việc theo lẽ thường.
Nhạc Thính Phong một cước đạp vỡ bậc thang mà ông ta đã bày sẵn cho anh: "Lạc đổng* vừa rồi oai lắm cơ mà, người của tôi, ông cũng dám đụng?"
*Đổng trong đổng sự trưởng, là thành viên chủ chốt của hội đồng quản trị của một tập đoàn.
Người ta gọi anh là cháu, anh gọi người ta là đổng sự trưởng, chẳng khác gì đang nói thẳng với ông ta, đừng có mà chèo kéo tôi, chúng ta không thân đến thế.
Mọi người trong bữa tiệc lại bắt đầu xầm xì, trán ông Lạc cũng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, nghe đồn Nhạc Thính Phong là một kẻ ngạo mạn, coi trời bằng vung đã lâu nhưng ngày hôm nay mới được tận mắt chứng kiến.
Thấy cha mình bị người khác làm cho khó xử, Lạc Cẩm Xuyên liền mở miệng nói: "Nhạc thiếu, đều là hiểu lầm thôi... cha tôi cũng không muốn gây khó dễ với...cô Yến...?"
Lạc Cẩm Xuyên vốn định nói là Yến Thanh Ti nhưng nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của Nhạc Thính Phong bèn nhanh chóng đổi thành cô Yến.
Ông Lạc cũng vội vàng nói đế theo: "Đúng vậy, đúng vậy, chỉ là hiểu lầm, người trẻ tuổi mà... nỏng nảy cạnh khóe nhau một chút thôi...là tôi hiểu lầm cô Yến."
Thắt lưng Yến Thanh Ti bị Nhạc Thính Phong siết chặt cứng như sắp bị chắt đứt đến nơi. Cô hít một hơi, mỉm cười: "Sao lại là hiểu lầm được? Ngài Lạc đây vừa rồi không phải yêu cầu công ty đại diện của tôi đứng ra công khai xin lỗi và giải thích sao, hay lắm, đúng lúc ông chủ tôi cũng có mặt ở đây, ngài có điều kiện gì thì cứ nói, ông chủ tôi dễ nói chuyện lắm."
|
Chương 214: Người của Nhạc Thính Phong tôi, ông còn chưa đủ tư cách đụng tới
Một câu này khiến tất cả mọi người khiếp sợ, lập tức quay ra nhìn Nhạc Thính Phong.
Lẽ nào ông chủ của cô ta là......
Khi tất cả ý thức được Nhạc Thính Phong đúng là ông chủ của Yến Thanh Ti, ngay lập tức thấy ba chữ "dễ nói chuyện" mà Yến Thanh Ti vừa nói đúng là rất dọa người, đây chắc câu chuyện cười thiếu muối nhất ngày hôm nay.
Cánh tay Nhạc Thính Phong đặt ngang hông Yến Thanh Ti bỗng nhéo một phát, anh nói: "Yến Thanh Ti là nghệ sĩ dưới trướng của Nhạc thị, Lạc đổng muốn bồi thường hay xin lỗi cứ tìm tới tôi chứ đừng có gây khó dễ cho người của tôi, có yêu cầu gì thì cứ việc nói?"
Dù sao, anh cũng chẳng đáp ứng bất cứ thứ gì.
Ý của Nhạc Thính Phong có ai là không hiểu, người ta đang uy hiếp ông đó.
Ông Lạc bị Nhạc Thính Phong quét sạch mặt mũi, trong lòng tức đến hộc cả máu nhưng cũng hiểu hơn ai hết nếu giờ không nhẫn nhịn, Lạc gia nhất định sẽ bị Nhạc Thính Phong thu thập.
Giờ gió chiều nào phải theo chiều ấy, lập tức bày ra vẻ áy náy, buông mình khom lưng trước mặt Yến Thanh Ti: "Thật xin lỗi cô Yến, là tôi đã hiểu lầm cô, tôi xin thay mặt Lạc thị xin lỗi cô, hy vọng cô không cần phải so đo với lão già lẩm cẩm này."
Lời của ông ta mặc dù có chút cậy già lên mặt nhưng lời xin lỗi này nghe vô cùng thành thật, hơn nữa thái độ cũng rất khiêm tốn.
Yến Thanh Ti không ngờ ông ta lại có thể dễ dàng cúi mình xin lỗi cô như vậy, điều này cũng khiến cô phải thay đổi cách nhìn nhận về ông ta.
Nhìn từ ngoài vào, ông ta không thể chống đỡ được khí thế của Nhạc Thính Phong mà lựa chọn khuất phục cũng như làm mất mặt Lạc gia. Nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra ông ta không phải là hạng người dễ đối phó, trong một thời gian ngắn ngủi như thế có thể cân nhắc lợi hại mà tìm ra phương pháp bảo toàn hoàn hảo nhất, cho dù việc này sẽ khiến danh dự của nhà ông bị tổn hại nghiêm trọng nhưng ông ta vẫn lựa chọn làm như thế. Có thể làm được đến trình độ đó đúng là không hề đơn giản chút nào.
Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng, trong lòng thì chửi thầm một câu, đúng là bỏ được. Hại anh không thể phát huy được uy lực của mình, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Ông Lạc đã hạ mình đến thế, nếu anh lại tiếp tục kiếm chuyện thì không khác gì đang ra vẻ Nhạc gia nhà họ đang ỷ thế hiếp người.
Nhưng anh cũng không phải là hạng vá áo túi cơm, hôm nay tạm buông tha mấy người, ngày mai ông sẽ cho việc làm ăn của Lạc thị mấy người tổn thất nặng nề.
Nhạc Thính Phong không cười nữa mà châm chọc nói: "Tiểu công tử của Lạc đổng mới có 5 tuổi thôi, bảo đao còn chưa cùn sao gọi là già được, nhắc tới thì cũng phải chúc mừng Lạc đổng, lại có thêm người kế thừa rồi."
Câu nói này nháy mắt đã khiến mẹ con Lạc Cẩm Xuyên biến sắc, xung quanh cũng vang lên tiếng cười nhạo.
Yến Thanh Ti liếc nhìn Lạc Cẩm Xuyên: "Cứ nghĩ Lạc gia chỉ có một người thừa kế hóa ra phía sau vẫn còn giấu thêm một người nữa. Già như vậy rồi mà vẫn còn đẻ được đúng là không dễ dàng gì, sao không mang ra giới thiệu cho mọi người cùng biết."
Kẻ xướng người họa làm cho ông Lạc đỏ mặt tía tai, xấu hổ cắn răng nói: "Nhạc tổng lại đùa rồi, chuyện ngày hôm nay là lỗi của chúng tôi, hôm khác sẽ tới cửa xin lỗi."
Nhạc Thính Phong nhướng mày: "Tới cửa xin lỗi thì không cần đâu, chỉ hy vọng Lạc đổng nhớ kĩ cho, người của Nhạc Thính Phong tôi, ông còn chưa đủ tư cách đụng tới."
|