Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 420: Con mắng mẹ là được rồi, đừng mắng Thanh Ti
Hai người ngồi bên giường canh Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong phụng phịu hỏi: "Mẹ, hai người tối hôm qua đi đâu? Làm gì?"
Nhạc phu nhân sau khi nghỉ ngơi xong tinh thần khá là phấn chấn: "Đi chơi bài, Thanh Ti đi lấy lại thể diện cho mẹ, con không biết con bé lợi hại đến thế nào đâu, vừa ra tay đã đại khai sát giới đánh cho đám người Trương Tố Nhã tè ra quần luôn, mẹ nói với con này, cuối cùng ấy, bọn họ thua sạch bách chỉ còn lại bộ quần áo lót trên người thôi, hahaha, cái bộ dạng như lợn luộc của bọn họ đúng là buồn cười muốn chết, giờ cứ nghĩ đến cảnh đó lại càng sảng khoái."
"Hừ, mẹ bị đám người kia ức hiếp nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tranh được ngẩng cao đầu lấy một lần, con trai, con trai, lần sau nhất định sẽ cho con chiêm ngưỡng phong thái của Thanh Ti nhà mình."
Nhạc Thính Phong nhất thời cạn cmn lời, hẳn là đi chơi bài? Chơi bài thâu đêm... ôi đệch.
"Mẹ, con không ở nhà trông coi thì hai người tạo phản đúng không? Chơi bài mà cũng dám chơi cả đêm, mẹ cho mẹ được mấy tuổi rồi? Cô ấy còn trẻ không nói, mẹ thì sao? Một lão thái thái hơn năm chục tuổi đầu rồi, sao không để người khác bớt lo vậy?"
Nhạc phu nhân bị Nhạc Thính Phong mắng méo cả miệng, rụt cổ rụt tai không dám ho he một câu nào nữa.
Nhạc Thính Phong nghiến răng liếc sang Yến Thanh Ti: "Còn cả cô ấy nữa... chờ cô ấy tỉnh, con nhất định sẽ thu thập cô ấy một trận, đầu óc của mẹ không được thông minh sáng dạ lắm, nhưng đầu óc của cô ấy đâu có đến nỗi, ấy thế mà lại dám cùng mẹ quậy không biết bờ bến luôn."
Nhạc phu nhân ngẩng đầu: "Con không được mắng con bé... con muốn dạy dỗ, thì... con dạy dỗ một mình mẹ là được rồi, Thanh Ti thấy mẹ bị ức hiếp quá đáng nên mới giúp mẹ xuất đầu, dạy dỗ đám khốn nạn kia."
Nhạc Thính Phong cười ha hả: "Ô được đó nha, con mới đi được vài ngày, không ngờ hai người đã thân thiết tới mức độ này? Còn biết nhận tội thay cô ấy cơ đấy?"
Nhạc phu nhân gật đầu liên tùng tục nói: "Đây là điều đương nhiên rồi, con bé tốt như thế, mẹ đương nhiên là thích rồi, con cả ngày chỉ biết mắng mẹ nhưng con bé tốt hơn con nhiều, lần nào thấy mẹ bị ức hiếp nó đều giúp mẹ xử lí đám cặn bã ấy."
Nhạc Thính Phong vốn là rất tức giận nhưng nghe mẹ đẻ của mình nói xong, đúng là không biết nên để cơn tức này phát vào đâu. Rõ rành rành là xong chuyện này, tiểu lão thái thái nhà anh lại càng thích Yến Thanh Ti hơn, so với anh còn thích hơn nhiều.
Anh nhếch nhếch khóe môi, tùy ý hỏi một câu: "Mẹ... được rồi, con không bằng cô ấy chi bằng mẹ lấy cô ấy về cho con đi!"
Nhạc phu nhân "hừ" một tiếng, đột nhiên giơ tay nhéo lỗ tai Nhạc Thính Phong: "Con đúng là biết nằm mơ, nếu con không chịu thua kém, bà già này có phải làm những chuyện thất đức như thế không hả?"
"Con..."
Nhạc Thính Phong vừa mới mở miệng, Yến Thanh Ti mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nhạc phu nhân đẩy Nhạc Thính Phong ra, tiến lại gần cô: "Thanh Ti... Thanh Ti... cháu thế nào rồi? Có đói bụng không? Đầu có còn đau không?"
Yến Thanh Ti nhất thời đang không biết mình đang ở chỗ nào, một lát sau nhìn thấy gương mặt lo lắng của Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân mới dần tỉnh táo lại.
Yến Thanh Ti muốn ngồi dậy, Nhạc Thính Phong vội vàng đỡ cô dậy.
"Sao rồi?"
Nhạc phu nhân áy náy nói: "Là bác không đúng, không nên để cháu thức cả đêm như thế, giờ cháu thấy trong người thế nào?"
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Cháu không sao, cháu thấy tốt lắm.., giờ mấy giờ rồi ạ!"
"Hai giờ rưỡi chiều."
Yến Thanh Ti vội vàng hất chăn ra: "Cháu có việc, phải ra ngoài một chuyến."
Nhạc Thính Phong kéo cô lại: "Trông em thế này con muốn đi đâu?"
Yến Thanh Ti do dự một lát, cuối cùng cũng không nói những việc này trước mặt Nhạc phu nhân: "Tôi có chút chuyện riêng cần giải quyết, anh nghỉ ngơi trước đi."
Nhạc Thính Phong thay đổi giọng nói, nắm chặt lấy cổ tay cô: "Anh đưa em đi."
Nhạc Thính Phong đương nhiên biết Yến Thanh Ti muốn đi đâu, anh đã nhận được tin về cái chết của Yến Tùng Nam từ trước đó.
Yến Thanh Ti tám phần là đang bị kích động, giờ điều mà cô muốn thấy nhất có lẽ chính là thi thể của Yến Tùng Nam, vì họ đều biết rõ Yến Tùng Nam không thể nào tự sát được.
Nhạc phu nhân sốt ruột nói: "Thanh Ti, tới giờ con vẫn chưa chịu ăn gì cả, con ăn chút gì đã rồi hãng đi."
Yến Thanh Ti vốn muốn từ chối bà, nhưng thấy thấy vẻ mặt tràn ngập sự săn sóc và lo lắng của Nhạc phu nhân, cô lại không thể nào thốt ra khỏi miệng được, cô gật đầu: "Vâng!"
Yến Thanh Ti không biết mình đang ăn gì, trong đầu cô giờ chỉ còn là cái chết của Yến Tùng Nam.
Cô ăn qua loa một chút rồi rời khỏi nhà họ Nhạc.
Tầm hai ba giờ chiều, ánh náng chói mắt, Nhạc Thính Phong lo lắng cho sức khỏe của cô nên cũng không bật điều hòa trong xe quá cao.
Yến Thanh Ti đã bình tĩnh lại, cô hỏi Nhạc Thính Phong: "Anh biết Yến Tùng Nam chết rồi phải không?"
"Biết rồi."
"Anh có tin là ông ta tự sát không?"
Nhạc Thính Phong lắc đầu: "Chắc không phải đâu."
Mắt Yến Thanh Ti lóe lên một tia lãnh ý: "Tôi cảm thấy... chuyện này là do Diệp Thiều Quang làm."
Khi biết tin Yến Tùng Nam chết, người đầu tiên mà Yến Thanh Ti nghĩ tới chính là Diệp Thiều Quang.
Hôm đó, khi cô thấy Yến Tùng Nam, rõ ràng là ông ta đã hoàn toàn bị lay động, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ hết một đêm, ông ta hi vọng có thể tìm được một lối thoát cho mình đến như thế cơ mà.
Vậy mà giờ còn chưa tới hai ngày ông ta đã chết là sao?
Hôm ấy, Yến Tùng Nam sợ hãi như vậy, chính ông ta còn nói sợ rằng chỉ một thời gian nữa thôi, nhà họ Diệp sẽ giết ông ta.
Mà Diệp Thiều Quang trước đây vẫn luôn theo dõi cô, hôm trước, khi cô từ trại tạm giam đi ra, vừa ra khỏi cửa cũng đã gặp Diệp Thiều Quang.
Một kẻ thông minh như gã ta, sao lại không đoán ra cuộc giao dịch giữa Yến Thanh Ti và Yến Tùng Nam chứ.
Có lẽ, chính điều này khiến Yến Tùng Nam động tâm, cho nên mới ra tay với ông ta trước.
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Hiện giờ ngoài nhà họ Diệp ra, có vẻ như thật sự cũng không tìm được ai khác có thể ra tay với Yến Tùng Nam nữa."
Diệp Thiều Quang sẽ ra tay với Yến Tùng Nam, chuyện này nghe thì có vẻ như cũng chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng nếu như anh ta không làm gì thì đó có khi mới là điều khiến người ta sửng sốt.
Nhạc Thính Phong nắm lấy tay Yến Thanh Ti: "Không sao đâu..... Còn có cách khác mà, chuyện này cũng không đến mức độ hoàn toàn không thực hiện được, em không được chẳng lẽ anh cũng không được sao? Anh thông minh thế này cơ mà."
Yến Thanh Ti thấy hơi hối hận: "Đáng lẽ tôi không nên kéo dài, hôm đó đáng ra tôi nên....."
Nhạc Thính Phong ngắt lời cô: "Dù hôm đó em có thuyết phục được Yến Tùng Nam thì sao? Nhà họ Diệp muốn động thủ với lão ta, em vẫn khó mà đề phòng được."
Yến Thanh Ti hơi chán chường, Nhạc Thính Phong nói đúng, kể cả hôm ấy Yến Tùng Nam có đồng ý, kể cả cô có muốn ra tay thì vẫn chỉ là cơ hội không thể nào thực hiện được.
Yến Thanh Ti vực lại tinh thần hỏi: "Sao anh lại trở về?"
Nhạc Thính Phong ghét bỏ bĩu môi: "Phí lời, tất nhiên là anh phải về rồi, không về để em cả mẹ anh trèo lên trời chắc."
Yến Thanh Ti cười: "Cũng có làm gì đâu, chỉ là đi chơi bài, rồi làm mấy chuyện trái pháp luật thôi mà."
"Không làm gì à, ai thắng cũng chỉ còn mỗi cái quần lót, Hạ Lan gia, Lí gia, Châu gia đều gọi điện mách anh hết cả rồi."
Yến Thanh Ti châm biếm: "Còn có mặt mũi mà đi mách tội cơ mà? Hơ..... Không hiểu cái gì gọi là dám chơi dám chịu à, kĩ thuật chơi bài thì kém lại kêu người khác mạnh, mấy hôm trước khi bọn họ thông đồng lại cướp 250 vạn của bác gái, sao không mách với anh luôn đi? Giờ còn cáo với chả trạng... Hơ hơ...... Anh trả lời họ thế nào?"
|
Chương 421: Anh mà còn không về, hai người còn một tấc lên trời hả?
Nhạc Thính Phong đương nhiên biết Yến Thanh Ti muốn đi đâu, anh đã nhận được tin về cái chết của Yến Tùng Nam từ trước đó.
Yến Thanh Ti tám phần là đang bị kích động, giờ điều mà cô muốn thấy nhất có lẽ chính là thi thể của Yến Tùng Nam, vì họ đều biết rõ Yến Tùng Nam không thể nào tự sát được.
Nhạc phu nhân sốt ruột nói: "Thanh Ti, tới giờ con vẫn chưa chịu ăn gì cả, con ăn chút gì đã rồi hãng đi."
Yến Thanh Ti vốn muốn từ chối bà, nhưng thấy thấy vẻ mặt tràn ngập sự săn sóc và lo lắng của Nhạc phu nhân, cô lại không thể nào thốt ra khỏi miệng được, cô gật đầu: "Vâng!"
Yến Thanh Ti không biết mình đang ăn gì, trong đầu cô giờ chỉ còn là cái chết của Yến Tùng Nam.
Cô ăn qua loa một chút rồi rời khỏi nhà họ Nhạc.
Tầm hai ba giờ chiều, ánh náng chói mắt, Nhạc Thính Phong lo lắng cho sức khỏe của cô nên cũng không bật điều hòa trong xe quá cao.
Yến Thanh Ti đã bình tĩnh lại, cô hỏi Nhạc Thính Phong: "Anh biết Yến Tùng Nam chết rồi phải không?"
"Biết rồi."
"Anh có tin là ông ta tự sát không?"
Nhạc Thính Phong lắc đầu: "Chắc không phải đâu."
Mắt Yến Thanh Ti lóe lên một tia lãnh ý: "Tôi cảm thấy... chuyện này là do Diệp Thiều Quang làm."
Khi biết tin Yến Tùng Nam chết, người đầu tiên mà Yến Thanh Ti nghĩ tới chính là Diệp Thiều Quang.
Hôm đó, khi cô thấy Yến Tùng Nam, rõ ràng là ông ta đã hoàn toàn bị lay động, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ hết một đêm, ông ta hi vọng có thể tìm được một lối thoát cho mình đến như thế cơ mà.
Vậy mà giờ còn chưa tới hai ngày ông ta đã chết là sao?
Hôm ấy, Yến Tùng Nam sợ hãi như vậy, chính ông ta còn nói sợ rằng chỉ một thời gian nữa thôi, nhà họ Diệp sẽ giết ông ta.
Mà Diệp Thiều Quang trước đây vẫn luôn theo dõi cô, hôm trước, khi cô từ trại tạm giam đi ra, vừa ra khỏi cửa cũng đã gặp Diệp Thiều Quang.
Một kẻ thông minh như gã ta, sao lại không đoán ra cuộc giao dịch giữa Yến Thanh Ti và Yến Tùng Nam chứ.
Có lẽ, chính điều này khiến Yến Tùng Nam động tâm, cho nên mới ra tay với ông ta trước.
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Hiện giờ ngoài nhà họ Diệp ra, có vẻ như thật sự cũng không tìm được ai khác có thể ra tay với Yến Tùng Nam nữa."
Diệp Thiều Quang sẽ ra tay với Yến Tùng Nam, chuyện này nghe thì có vẻ như cũng chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng nếu như anh ta không làm gì thì đó có khi mới là điều khiến người ta sửng sốt.
Nhạc Thính Phong nắm lấy tay Yến Thanh Ti: "Không sao đâu..... Còn có cách khác mà, chuyện này cũng không đến mức độ hoàn toàn không thực hiện được, em không được chẳng lẽ anh cũng không được sao? Anh thông minh thế này cơ mà."
Yến Thanh Ti thấy hơi hối hận: "Đáng lẽ tôi không nên kéo dài, hôm đó đáng ra tôi nên....."
Nhạc Thính Phong ngắt lời cô: "Dù hôm đó em có thuyết phục được Yến Tùng Nam thì sao? Nhà họ Diệp muốn động thủ với lão ta, em vẫn khó mà đề phòng được."
Yến Thanh Ti hơi chán chường, Nhạc Thính Phong nói đúng, kể cả hôm ấy Yến Tùng Nam có đồng ý, kể cả cô có muốn ra tay thì vẫn chỉ là cơ hội không thể nào thực hiện được.
Yến Thanh Ti vực lại tinh thần hỏi: "Sao anh lại trở về?"
Nhạc Thính Phong ghét bỏ bĩu môi: "Phí lời, tất nhiên là anh phải về rồi, không về để em cả mẹ anh trèo lên trời chắc."
Yến Thanh Ti cười: "Cũng có làm gì đâu, chỉ là đi chơi bài, rồi làm mấy chuyện trái pháp luật thôi mà."
"Không làm gì à, ai thắng cũng chỉ còn mỗi cái quần lót, Hạ Lan gia, Lí gia, Châu gia đều gọi điện mách anh hết cả rồi."
Yến Thanh Ti châm biếm: "Còn có mặt mũi mà đi mách tội cơ mà? Hơ..... Không hiểu cái gì gọi là dám chơi dám chịu à, kĩ thuật chơi bài thì kém lại kêu người khác mạnh, mấy hôm trước khi bọn họ thông đồng lại cướp 250 vạn của bác gái, sao không mách với anh luôn đi? Giờ còn cáo với chả trạng... Hơ hơ...... Anh trả lời họ thế nào?"
|
Chương 422: Anh chỉ muốn ôm em thôi
Nhạc Thính Phong nhếch môi: "Anh bảo..... May mà họ gặp phải hai người đấy, nếu là anh... Ngay đến cái quần lót cũng chẳng còn, đá thẳng ra giữa đường cái, tiện thể gọi phóng viên tới chụp vài tấm hình luôn, đánh không thắng người ta còn đổ lỗi sao?"
Yến Thanh Ti cười ầm lên, nỗi lo trong tâm trí cô cuối cùng cũng tan đi.
...........
Hai người tới bệnh viện, nhưng người trong viện lại nói xác của Yến Tùng Nam đã được mang đi rồi, là Diệp Linh Chi đem đi, bên trại tạm giam cũng đồng ý.
Tuy tình cảm của Diệp Linh Chi và Yến Tùng Nam sớm đã rạn nứt, nhưng vẫn chưa có thủ tục ly hôn, bà ta vẫn còn là vợ của Yến Tùng Nam nên việc bà ta đưa xác ông ta đi cũng là lẽ đương nhiên, cảnh sát căn bản không có lí do gì để từ chối cả.
Yến Thanh Ti siết chặt nắm tay, cô càng có thể khẳng định chính nhà họ Diệp đã giết Yến Tùng Nam.
Nhạc Thính Phong gọi một cuộc điện thoại, anh ôm lấy vai Yến Thanh Ti: "Đi thôi, về nhà, mai còn tham gia tang lễ."
Yến Thanh Ti kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"
Nhạc Thính Phong nghĩ tới Diệp Thiều Quang, anh khinh thường nói: "Tất nhiên, em nghĩ họ sẽ giữ lại cái xác đó bao lâu chứ, chuyện này đương nhiên phải xử lí càng nhanh càng tốt rồi, hơn nữa, anh đảm bảo đã mang đi hỏa táng rồi luôn."
Yến Thanh Ti cắn răng, tất cả kế hoạch của cô đều bị Diệp Thiều Quang phá hỏng hết rồi.
Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti đi ra ngoài: "Đừng giận, không phải vội, có anh, sớm muộn gì anh cũng sẽ giết chết Diệp Thiều Quang cho em."
Chỉ một câu này thôi cũng khiến cơn tức giận của Yến Thanh Ti tiêu tan đi không ít.
"Mình tôi cũng có thể mà."
Nhạc Thính Phong sờ ngón tay cái lên môi, nhíu mày: "Vậy nên tại sao anh phải nói với em, anh chỉ mong sao em nói sai vài lần, như vậy anh mới có thể hôn em nhiều hơn vài cái đấy."
Yến Thanh Ti............
"Về nhà đã, fan cuồng số 1 của em còn đang đợi em kia kìa?"
"Fan gì cơ?"
"Fan mạt chược, thực lực chơi của em đã nổi tiếng lắm rồi em không biết hả? Giờ đang sùng bái em kinh khủng luôn kia kìa."
.........
Buổi tối, Yến Thanh Ti vẫn ngủ lại nhà họ Nhạc, cô tưởng tối Nhạc phu nhân sẽ kéo cô vào ngủ chung với bà, ai ngờ, ăn xong cơm chưa được bao lâu, Nhạc phu nhân lại nói: "Ai ya, buồn ngủ quá.... Mẹ đi ngủ trước đấy, hai đứa cũng nghỉ sớm đi nhé."
Yến Thanh Ti...........
Nhạc Thính Phong đứng dậy, hất cằm với Yến Thanh Ti: "Đi thôi."
"Làm gì?"
Nhạc Thính Phong bế bổng Yến Thanh Ti lên: "Tất nhiên là.... làm chuyện mà mình thích rồi! Em không thấy hả, mẹ anh vẫn còn thương anh lắm, biết anh bao ngày ở ngoài công tác vất vả, thế nên..... đặc biệt dành cho anh thời gian để bò lên giường đấy."
Không đợi Yến Thanh Ti mở lời, Nhạc Thính Phong đã bế cả người lên, hung hăng xông lên lầu.
Yến Thanh Ti vốn tưởng Nhạc Thính Phong muốn ngủ với cô, ai dè, người ta tắm xong, ôm lấy cô, úp sấp vào lòng cô ngủ.
Điều này khiến Yến Thanh Ti hơi ngạc nhiên: "Anh........."
Nhạc Thính Phong cạ cạ vào ngực cô: "Ngủ đi, anh chỉ muốn ôm em thôi, mới mấy ngày không gặp mà anh đã nhớ em rồi."
Yến Thanh Ti mềm lòng: "Nhưng......."
"Em cũng nhớ anh đúng không, anh biết mà, em không cần phải nói đâu."
Yến Thanh Ti cười nói: "Tôi chỉ muốn nói... Tôi còn chưa tắm thôi."
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu hôn lên cằm Yến Thanh Ti: "Không sao, anh không ghét bỏ em đâu, bảo bối ngủ đi, còn nếu như em thật sự muốn kéo anh lăn giường thì anh cũng không từ chối đâu."
|
Chương 423: Cưng à, em nói với chị đi mà
Yến Thanh Ti vươn tay nghếch cằm Nhạc Thính Phong lên: "Năm đó, tôi mà biết anh sẽ trở nên không biết liêm sỉ là gì thế này, chắc tôi thật sự không dám ngủ với anh đâu."
Nhạc Thính Phong tóm lấy tay cô hôn một cái: "Năm ấy tôi mà biết tôi sẽ vì em mà trở nên vô liêm sỉ đến thế này, tôi sẽ không nên để em ngủ chỉ một đêm đó."
Nên... ngủ mãi mãi luôn.
Yến Thanh Ti cười nhẹ một tiếng: "Nhớ thật đấy, trước đây chỉ cần nói bừa một câu cũng có thể khiến anh nổi giận, tiếc là, hiện tại hình như có nói gì cũng vô dụng rồi.”
Nhiều khi Yến Thanh Ti cũng thất bại lắm, Nhạc Thính Phong càng ngày càng vô liêm sỉ, càng ngày càng không biết xấu hổ, quả thật anh đã phát huy được hai chữ "vô lại" tới cực điểm luôn rồi.
Nhạc Thính Phong thở dài một hơi: "Chỉ trách hồi đó còn quá trẻ người non dạ."
Khi ấy anh cao ngạo không làm rõ được tình hình, tới giờ mới rõ ràng được mọi thứ.
Yến Thanh Ti lườm anh, cô chọc chọc Nhạc Thính Phong: "Anh nói về Diệp Thiều Quang cho tôi nghe đi."
Nhạc Thính Phong kiên quyết từ chối: "Không được."
Yến Thanh Ti hỏi: "Tại sao?"
"Sao em lại có thể hỏi anh về người đàn ông khác như vậy, dựa vào cái gì anh phải nói cho em biết chứ, giờ anh ghen rồi, mau dỗ anh đi." Nhạc Thính Phong thật lòng không thích nghe Yến Thanh Ti nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh.
Nhưng anh biết, Yến Thanh Ti hỏi như vậy không phải vì cô có hứng thú với Diệp Thiều Quang.
Mà cô đang nghĩ xem nên đối phó với hắn ta như thế nào, vậy nên cô muốn hiểu về hắn.
Nhưng Nhạc Thính Phong vẫn không muốn nói cho cô biết về con người của Diệp Thiều Quang, Yến Thanh Ti không đấu lại được với hắn.
Thủ đoạn của đàn ông, đôi khi không giống với phụ nữ.
Khi đàn ông trở nên ác độc, chưa chắc phụ nữ đã có thể bì được.
Ít nhất những chuyện mà Diệp Thiều Quang làm, Yến Thanh Ti sẽ không làm, vì, kì thực cô vẫn là một cô gái có tâm địa thiện lương, cô chỉ bị hiện thực tàn khốc bức ép tới nỗi không thể không trở nên ác độc thôi.
Nhưng Diệp Thiều Quang thì không như vậy, Nhạc Thính Phong và gã quen biết nhau đã nhiều năm nay, năm ấy sớm đã có người nói, tên nhóc Diệp Thiều Quang này máu lạnh từ trong trứng nước, thích hợp nhất là tồn tại trong hoàn cảnh như nhà họ Diệp.
Yến Thanh Ti điểm nhẹ ngón tay lên mũi anh: "Dỗ xong rồi, có nói được không?"
Nhạc Thính Phong bĩu môi: "Xem tình hình đã, để xem em có thật lòng dỗ anh không, hay chỉ muốn làm cho có lệ thôi."
Yến Thanh Ti bỗng kéo Nhạc Thính Phong lên, cô lật người đè lên người anh, hôn xuống, tay còn thọc thẳng vào trong áo ngủ của anh.
Nhạc Thính Phong chỉ cảm thấy vừa thoải mái vừa như đày đọa, nhưng anh lại muốn được giày vò như vậy cả đời.
Yến Thanh Ti buông Nhạc Thính Phong ra, ngón tay điểm nhẹ lên môi anh, mê hoặc nói: "Cưng à, nói cho chị đi mà? Được không?"
Nhạc Thính Phong hít sâu một hơi, vô liêm sỉ nói: "Vậy chị hôn em thêm mấy cái nữa đi."
"Được thôi."
Sau đó, Nhạc Thính Phong hài lòng chẹp chẹp miệng, miễn cưỡng vẫn có thể thỏa mãn.
Tuy anh có lòng muốn kéo cô lăn giường thật, nhưng sáng sớm mai còn phải đi dự tang lễ của Yến Tùng Nam, tối nay anh không nỡ dày vò Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti nói: "Thật ra, Diệp Thiều Quang là một kẻ máu lạnh, gã không có tình cảm với bất cứ ai, người nhà họ Diệp đều là một lũ lòng lang dạ sói, Diệp Thiều Quang trời sinh đã là một kẻ máu lạnh, ngay đến em gái hắn hắn còn có thể tận mắt nhìn cô ta chết, em nói xem tại sao gã phải bảo vệ Diệp Linh Chi chứ."
Yến Thanh Ti nhíu mày nói: "Tôi nhớ...... hắn từng nói, khi đó ý của hắn là, bất kể tôi có đối phó với Diệp Linh Chi thế nào cũng được, nhưng với điều kiện không được lấy mạng bà ta."
Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Thế nên em nhìn đi, thật ra gã cũng chẳng thật sự muốn bảo vệ Yến Linh Chi đâu, gã làm vậy chẳng qua là tuân thủ quy tắc hoặc đang làm việc giúp ai đó thôi."
|
Chương 424: Cuộc chơi này, tôi sẽ chơi cùng anh
Yến Thanh Ti hỏi: "Làm giúp người khác.... cũng vì lợi ích thôi phải không?"
Nhạc Thính Phong véo mặt cô: "Thông minh lắm, trên đời này ai mà chẳng vì lợi ích của bản thân, không vì lợi ích gì gã lại chịu giúp Diệp Linh Chi sao? Anh biết em đang nghĩ gì, em muốn tìm được móc xích lợi ích của gã, sau đó phá vỡ nó đúng không, chuyện này em cứ để anh xử lí là được rồi, những chuyện khác em cũng không cần quan tâm đâu."
Yến Thanh Ti muốn nói gì đó, nhưng Nhạc Thính Phong đã lấp miệng cô lại.
"Ngủ đi, đừng nghĩ nữa."
Sáng hôm sau, thời tiết không được tốt lắm, bầu trời âm u, còn có mưa phùn.
Nhạc Thính Phong cầm ô ôm Yến Thanh Ti xuống xe, tang lễ của Yến Tùng Nam ngoài gia đình họ Diệp ra, hầu như cũng chẳng có mấy ai tới dự, à, Yến Như Kha cũng ở đây.
Yến Thanh Ti mặc một chiếc váy hoa ngũ sắc, màu những đóa hoa ấy vừa tươi đẹp lại rực rỡ, màu sắc và hoa văn trên đó nhìn có chút thoát tục, nhưng khi Yến Thanh Ti mặc lên lại đẹp chói mắt.
Yến Thanh Ti khoác tay Nhạc Thính Phong, như thể không phải cô tới để tham dự tang lễ mà đang tham gia một buổi tiệc vậy.
Thấy Yến Thanh Ti, ánh mắt Diệp Linh Chi ngập tràn cơn phẫn nộ cùng điên cuồng.
Yến Minh Châu tới hôm nay vẫn bị nhốt trong viện thương điên, Diệp Linh Chi sao có thể hòa nhã vui vẻ với cô được chứ.
Yến Thanh Ti vờ như không thấy, cô đi thẳng tới ngôi mộ của Yến Tùng Nam.
Diệp Linh Chi mặc một bộ vest đen, bà ta lạnh mặt chặn Yến Thanh Ti lại: "Cút ngay……”
Yến Thanh Ti mỉm cười nhìn bà ta: "Thật ngại quá, sợ là tôi không thể cút được rồi, tôi thân là con gái, giờ còn không thể tham gia tang lễ của cha đẻ mình sao?
Diệp Linh Chi gầy xơ xác, bà ta nói một cách cay nghiệt: "Tham gia tang lễ? Sao tao thấy mày như đang đi dự tiệc đấy chứ, ngay đến phép tắc cơ bản nhất cũng không hiểu à."
Yến Thanh Ti ha hả cười: "Tất nhiên là đi dự tiệc rồi....... Mẹ tôi mất bao nhiêu năm nay, bà ấy ở dưới kia cô đơn lâu quá rồi, ngày nào bà ấy cũng đợi các người chết, hôm nay...... cuối cùng Yến Tùng Nam cũng chết rồi, ông ta có thể xuống đó tìm mẹ tôi, từ từ nói rõ chuyện năm ấy, đương nhiên tôi cũng nên vui một chút chứ, mẹ tôi một mình chờ đợi bao nhiêu năm mới đợi được Yến Tùng Nam, tôi đương nhiên là phải vui cho bà ấy chứ, yên tâm, đợi tới khi bà chết, tôi còn vui hơn nữa cơ."
Diệp Linh Chi siết chặt nắm tay, bà ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thiều Quang, hắn lạnh lùng nghiêm nghị, vẻ mặt dửng dưng, như thể hắn căn bản không định can dự vào việc của bà ta.
Diệp Linh Chi tức giận, thằng khốn Diệp Thiều Quang này trước giờ chưa từng xen vào việc của bà ta, chỉ cần bà ta không chết thì kẻ khác có bắt nạt bà ta thế nào hắn cũng chẳng thèm hỏi.
Yến Thanh Ti đứng trước bia mộ, cô vốn tưởng mình dù không vui nhưng ít nhất cũng sẽ không có bất cứ cảm xúc nào khác.
Nhưng hiện tại, khi thấy tấm ảnh của Yến Tùng Nam, không ngờ cô lại cảm thấy một cảm giác....... chua xót khó nói thành lời.
Yến Tùng Nam cứ vậy mà chết rồi, một cái chết không hề được báo trước.
Người đàn ông này, là cha đẻ của cô!
Yến Thanh Ti mặc một bộ đồ sặc sỡ, cô đứng trước tấm bia màu xám, tất cả mọi thứ xung quanh đều là một màu xám tro, cô là điểm sáng duy nhất ở đây.
Trong tiếng mưa rơi tí tách, cô bỗng nghe thấy tiếng của Diệp Thiều Quang: "Cô Yến nén bi thương."
Yến Thanh Ti nhếch miệng: "Ngài Diệp, trên đời này, chắc anh cũng từng nghe tới câu vạn sự đều có nhân quả luân hồi, cái gọi là báo ứng chắc anh cũng biết nhỉ."
Môi Diệp Thiều Quang đỏ nhưng mỏng, vô tình mà tuyệt diễm.
Hắn như không hiểu ý của Yến Thanh Ti, lại nói: "Tôi chỉ từng nghe câu, thế giới này chỉ là cuộc chơi của kẻ mạnh thôi."
Nhạc Thính Phong im lặng đứng sau lưng Yến Thanh Ti, dáng vẻ của anh tựa như anh sẽ gánh cả bầu trời này vì cô vậy: "Vậy trò chơi này, tôi sẽ chơi với anh! Bất kể có sống chết thế nào, tôi cũng sẽ tiếp anh tới cùng."
|