Boss Hung Dữ, Ông Xã Kết Hôn Đi
|
|
Chương 466: Nghe thấy cái tên đó là thấy buồn nôn![EXTRACT]Trời hôm nay có hơi âm u, nhiệt độ sáng sớm có thấp hơn hôm qua, mấy chiếc xe phun nước đều đang hoạt động, đạo diễn hô bắt đầu, sau khi Yến Thanh Ti và Tống Thanh Ngạn đối thoại xong, đứng ở hai bên sườn xe. Đây là cảnh nam nữ chính tuyệt vọng và đấu tranh nhất trong các cảnh của Lãnh Hương, Yến Thanh Ti còn phải tát Tống Thanh Ngạn một cái. Cô không ngờ, lúc quay thật, Tống Thanh Ngạn vì muốn cảnh quay có được cảm giác chân thực nhất mà để Yến Thanh Ti đánh mình thật, hơn nữa còn phải đánh thật mạnh, có một máy quay quay không rõ nên phải quay lại một lần. Yến Thanh Ti thấy chấn động, đây là lần đầu tiên cô thật sự nhìn nhận về người nam diễn viên này, cho dù anh đã quay cùng cô bao ngày qua. Yến Thanh Ti vẫn luôn nghĩ Tống Thanh Ngạn là một diễn viên không bao giờ để ý tới mọi chuyện xung quanh, luôn kiêu căng ngạo mạn và coi thường tất cả mọi người xung quanh. Nhưng qua chuyện hôm nay, khiến Yến Thanh Ti hiểu ra được, chúng ta chỉ thấy ánh hào quang hiện tại của người khác mà bỏ quên đi bao sự vất vả và gian khổ ẩn sau ánh hào quang đó, với sự nghiêm túc trong diễn xuất của Tống Thanh Ngạn, những thành tựu mà giờ anh ta đạt được là hoàn toàn xứng đáng. Cảnh quay kết thúc, hai người đều diễn rất nhập tâm, mưa dầm rả rích, nỗi tuyệt vọng xé lòng, áp lực không có nơi nào để phát tiết đều được hai người thể hiện một cách rất nhuần nhuyễn, tinh tế và sâu sắc. Tiểu Từ và Quý Miên Miên vội lấy khăn và áo choàng chạy tới. Yến Thanh Ti thấy mặt Tống Thanh Ngạn sưng đỏ lên, cô cúi gập nửa người xuống, "Thật xin lỗi." Tống Thanh Ngạn sờ sờ mặt, cười nói: "Đây là do tôi tự yêu cầu thôi, không liên quan gì tới cô cả, nhưng phải nói thật, sức cô cũng không nhỏ tí nào đâu." Quý Miên Miên bĩu môi, nữ thần của tôi đã nhẹ tay lắm rồi đấy nhé? Nếu tôi mà tát một cái thôi thì cũng đủ khiến anh vỡ sọ luôn đấy. Advertisement / Quảng cáo Yến Thanh Ti quay xong đã là hơn 8 giờ sáng, cô lo lắng cho Nhạc phu nhân nên liền thu dọn đồ, vội vàng trở về. ......... Nhạc phu nhân tỉnh dậy không thấy Yến Thanh Ti đâu thì biết chắc cô lại đi quay phim rồi, bà nhìn đồng hồ, giờ chắc Tô Tiểu Tục cũng bảo người đưa bữa sáng tới rồi, thế nên bà liền xuống lầu lấy bữa sáng, chuẩn bị mang qua cho Yến Thanh Ti. Vừa xuống lầu, tới bàn lễ tân lấy hộp cơm, đang chuẩn bị đi, bỗng phía trước có một bóng đen bay tới, ôm chặt lấy Nhạc phu nhân. "Dì Mi, thấy dì con vui quá....." Nhạc phu nhân cau mày, nhìn cô cái trẻ trước mặt: "Ai là dì cô, đừng có nhận bừa, tránh ra, đừng có chắn đường tôi." Mặt mũi cô gái kia rất xinh đẹp, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, vóc dáng yểu điệu, gợi cảm, nụ cười rực rỡ, dáng vẻ rất phóng khoáng. "Sorry dì Mi, dì không quen con, nhưng con biết dì, cũng tại con, con còn chưa giới thiệu nữa, con là Đinh Mộc Liên, daddy của con là Nhạc Bằng Trình, Đinh Phù là mami con, con thường thấy hai người họ nhắc tới dì." Sắc mặt Nhạc phu nhân tức khắc trầm xuống, câu nói của Đinh Mộc Liên như một tiếng nổ mạnh bên tai bà, cái tên mà bà ghét nhất, kinh tởm nhất vừa xuất hiện bên tai bà, khiến bà cảm thấy thật buồn nôn. Nhạc phu nhân gầm lên một tiếng: "Cô cút đi!" Đinh Mộc Liên liền tỏ ra tủi thân: "Dì Mi, sao dì lại vậy chứ, con nhiệt tình tới chào hỏi dì như vậy, sao dì lại nỡ bảo con cút đi vậy? Thân là người lớn, chẳng phải dì nên yêu quý người nhỏ tuổi hơn một chút sao?" Nhạc phu nhân cầm luôn lọ hoa có cắm một bông hồng ngay trước bàn lễ tân ném thẳng vào Đinh Mộc Liên: "Tôi bảo cô cút đi........" Đinh Mộc Liên tránh ra, đầy bụng oan ức, nhún vai nói: "Dì Mi, dì sao vậy, được rồi, kể cả dì có không thích con, nhưng daddy với mami con cố tình tới gặp dì, dì cũng không thể không gặp được?” Đinh Mộc Liên vẫy tay hai người phía sau lưng Nhạc phu nhân: "Daddy, mami, dì Mi ở đây này, chẳng phải hai người đang tìm dì ấy sao?" ------------- Yến thổ hào: Mẹ, mẹ cố gắng chống đỡ một chút, con với linh vật nhà mình tới ngay đây!
|
Chương 467: Đôi cẩu nam nữ đó đã bò trở về rồi[EXTRACT]Cơ thể Nhạc phu nhân run lên, đôi cẩu nam nữ đó cuối cùng cũng trở về rồi.... Không ngờ bọn họ còn dám vác mặt trở về đây. Không ai có thể hiểu được sự căm phẫn đang trỗi dậy trong lòng Nhạc phu nhân to lớn đến nhường nào, cơn giận đang thiêu đốt bà, nóng tới nỗi đầu óc bà váng vất, mọi thứ trước mặt trở nên chao đảo, bà thấy gương mặt của Đinh Mộc Liên, chỉ cảm thấy buồn nôn, đây chính là con tiểu tiện nhân do đôi tiện nhân kia nuôi dưỡng. Nhạc phu nhân tóm lấy điện thoại ở bàn lễ tân, ra sức đập Đinh Mộc Liên: "Cút đi, cút đi....." Hiện tại bà chẳng nghĩ được gì nữa cả, bà chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi khiến bà cảm thấy ghê tởm này. Đinh Mộc Liên dễ dàng tránh được, cô ta tóm lấy cổ tay bà: "Dì Mi, dì đi đâu đấy, daddy cả mami con đều tới rồi, sao dì lại không chào hỏi họ một chút chứ, người trong nước như dì chẳng phải luôn đề cao việc lễ nghĩa sao? Con không trách dì nói năng lỗ mãng với con, dù sao con cũng là bề dưới, nhưng dì cũng phải tôn trọng daddy với mami con chút chứ?" Đinh Mộc Liên dùng sức nắm chặt lấy cổ tay bà, không để bà rời khỏi đó. Nhạc phu nhân vùng vẫy: "Buông ra, mày buông tay ra.... Con khốn kia, mày cút đi cho tao." Bà không thể tiếp tục ở đây thêm nữa, nhìn thấy những gương mặt đó, bà sẽ điên mất.......... Đinh Mộc Liên bày ra vẻ mặt ngạc nhiên cùng vô tội, nói: "Dì Mi, dì nói gì cơ? Dì....... dì chửi con là con khốn á? Con tôn kính dì như vậy, con coi dì là trưởng bối của con, thế mà dì... sao dì có thể đối xử với con như vậy? Dì khiến con thất vọng quá.” Advertisement / Quảng cáo "Tô Ngưng Mi, bà tỏ ra uy phong cái gì chứ, đừng có cậy bà là con gái nhà họ Tô mà có thể kiêu ngạo, càn quấy như vậy, mau xin lỗi Mộc Liên ngay." Giọng Nhạc Bằng Trình từ phía sau truyền tới. Đối với Nhạc phu nhân mà nói. Giọng nói của ông ta giống như một chiếc máy khoan, khoan sâu vào não bà, cố gắng quấy nhiễu bà, Nhạc phu nhân đầu đau như muốn nứt ra, còn chưa ăn sáng, dạ dày đã co quắp, quằn quại. Người mà bà cảm thấy ghê tởm nhất, ghét bỏ nhất, không muốn nhìn thấy nhất cuộc đời này, cứ như vậy, không hề có chút điềm báo mà đã xuất hiện trước mặt bà. Nhìn thấy hai gương mặt kia, cuối cùng Nhạc phu nhân chịu nổi nữa liền nôn thốc tháo ra. Trước đây, khi Nhạc Bằng Trình còn ở nước ngoài, Nhạc phu nhân còn có thể coi ông ta như chết rồi, vì bà không cần phải nhìn thấy bọn họ. Năm ấy, Tô gia và Nhạc gia cũng đã bàn bạc kĩ, Nhạc Bằng Trình khi còn sống sẽ không trở về nước, trừ khi cho tới ngày ông ta chết, tro cốt của ông ta mới có thể được mai táng tại phần mộ tổ tiên của nhà họ Nhạc. Nhưng không ngờ hôm nay, Nhạc Bằng Trình lại trở về, còn đem theo con tiện nhân Đinh Phù về cùng nữa. Nhạc phu nhân thật muốn xé nát hai gương mặt khiến bà phát nôn lên kia. Nhạc phu nhân muốn mắng chửi người, bà muốn bảo họ cút hết đi, nhưng bà phát hiện, tất cả những lời lẽ ác độc và bẩn thỉu nhất mà bà có thể nghĩ tới, đều không đủ để hình dung đôi cẩu nam nữ trước mắt này. Đinh Phù đứng đối diện với Nhạc phu nhân, không hề cảm thấy chột dạ, bà ta đứng thẳng tắp, vẻ mặt thẳn nhiên, nói với Nhạc Bằng Trình: "Bằng Trình, anh đừng có to tiếng như vậy, nhất định là do Mộc Liên có phần không đúng, nó là bề dưới, người lớn có dạy bảo đôi ba điều cũng là chuyện bình thường thôi, đâu ra cái đạo lí để người lớn đi xin lỗi vậy chứ, anh đừng có chuyện gì cũng trách chị ấy, còn chưa biết rõ mọi chuyện là thế nào mà.” Nhạc Bằng Trình cả giận nói: "Có gì mà chưa rõ, bà ta vừa xong nói Mộc Liên như thế nào em cũng nghe thấy cả rồi đấy, người lớn thì sao, thường ngày nếu có trách oan cho Mộc Liên hay Cẩm Quỳ, có lần nào em không xin lỗi chúng không, chẳng lẽ em không phải người lớn?" Đinh Phù nhíu mày: "Được rồi, có chuyện gì to tát đâu mà anh phải nói thế chứ, Mộc Liên....... mau xin lỗi đi, nghe lời mẹ." Đinh Mộc Liên tức giận: "Nhưng mà mami, rõ ràng không phải là lỗi của con, con rất nhiệt tình tới chào hỏi dì Mi, dì ấy lại không để ý đến con, còn bảo con cút đi, người ta cũng oan ức lắm chứ bộ."
|
Chương 468: Tiện nhân và tra nam đúng là một cặp trời sinh[EXTRACT]Đinh Mộc Liên tức giận: "Nhưng mà mami, rõ ràng không phải là lỗi của con, con rất nhiệt tình tới chào hỏi dì Mi, dì ấy lại không để ý đến con, còn bảo con cút đi, người ta cũng oan ức lắm chứ bộ, chẳng phải mẹ nói nếu không làm sai thì không cần xin lỗi sao, con không sai, con không xin lỗi." Nhạc Bằng Trình tức giận trừng mắt với Nhạc phu nhân: "Tô Ngưng Mi, bà xin lỗi Mộc Liên ngay cho tôi, là người lớn thì cũng nên tỏ ra mình là người lớn chứ, bà như vậy có khác gì mấy con mụ chợ búa không hả, chẳng trách bà lại coi trọng loại phụ nữ như Yến Thanh Ti, hai người đúng là một giuộc với nhau...." Đang nói, Đinh Mộc Liên bỗng thảm thiết kêu lên một tiếng, mọi người nhìn qua, thì thấy Yến Thanh Ti đang cầm một cây lau nhà, còn đang giơ cao chưa kịp thu về. Đinh Mộc Liên quay phắt lại, sau lưng đau vô cùng, nhìn thấy Yến Thanh Ti, cô ta chửi một tiếng: "****, mày làm cái gì vậy?" Yến Thanh Ti cười lạnh: "Làm gì à? Ha ha......... Thì dùng gậy lau nhà, đập chết mày đấy!" Nói rồi, Yến Thanh Ti đập thẳng lên người Đinh Mộc Liên. Cô quả thực sắp điên đến nơi rồi, cô lo cho Nhạc phu nhân nên vội vàng từ phim trường lao về, nhưng vừa mới vào tới cửa khách sạn, đã nhìn thấy có người chỉ chỉ trỏ trỏ, cô tách đoàn người ra, thấy Nhạc phu nhân đang bị Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù vây lại, còn có một con nhãi ranh đang tóm lấy cổ tay bà nữa. Yến Thanh Ti thấy cả người Nhạc phu nhân run lên, bà đã không nói được gì, cứ bất lực như vậy, bà muốn phản kháng, muốn nói gì đó nhưng lại bị lũ khốn kia ức hiếp không thể phản kháng lại được. Lửa giận trong lòng Yến Thanh Ti tức khắc bùng lên, từ rất lâu rồi cô không hề tức giận như vậy, cô nhìn bộ dạng đó của Nhạc phu nhân cứ như nhìn thấy chính mẹ mình vậy, những người lương thiện như họ đều bị bức đến đường cùng. Advertisement / Quảng cáo Yến Thanh Ti vừa liếc mắt thấy một nhân viên vệ sinh đang quét dọn giữa sảnh, cô liền giật chiếc gậy lau nhà từ tay người đó rồi xông tới, dùng hết sức lực của mình đập cho Đinh Mộc Liên một gậy. Đinh Mộc Liên đau đớn ôm bụng, rên rỉ, cô ta muốn chửi, nhưng lại bị Quý Miên Miên tóm lên rồi ném đi như một bao cát. Rơi bịch một tiếng xuống đất, giãy giụa, một lúc sau vẫn chưa thể bò dậy được. Yến Thanh Ti kéo cây lau nhà đứng sang bên cạnh Nhạc phu nhân, cô nắm lấy tay bà, rồi đanh mặt nhìn Nhạc Bằng Trình. "Ông Nhạc, ông nói đúng lắm, trên đời này vật thì họp theo loài, ông và Đinh Phù, tiện nhân cùng tra nam* là một cặp trời sinh mà, có nói thế nào đi nữa thì đĩ cũng chỉ đi được với chó, trước đây tôi còn không hiểu câu nói này có nghĩa là gì, nhưng nhìn hai người tôi mới hiểu được, câu nói này thật đúng là chân lí." *Tra nam: ám chỉ loại đàn ông cặn bã, chuyên đi phụ bạc phụ nữ.Một câu chửi của Yến Thanh Ti khiến cả Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù đều đỏ bừng cả mặt. Đinh Phù nhíu mày, không nói gì, Nhạc Bằng Trình tức đến vặn vẹo cả mặt mũi: "Yến Thanh Ti, hôm qua tôi nghĩ cô còn trẻ nên không so đo, tính toán với cô, còn cả nể cô, nhưng cô đừng có mà quá đáng, cô là cái thá gì chứ, chuyện gia đình tôi chưa đến lượt cô xen vào." Nhạc phu nhân nắm chặt lấy tay Yến Thanh Ti, đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của bà, có Yến Thanh Ti, cuối cùng bà cũng có thể tìm được hi vọng trong cơn bất lực đến tuyệt vọng này, bà muốn gọi tên Thanh Ti, nhưng lại không thể thốt ra được từ nào. Yến Thanh Ti vỗ nhẹ lên tay Nhạc phu nhân: "Bác, đã có con ở đây." Chỉ một câu nói đơn giản, cũng có thể khiến Nhạc phu nhân dần bình tĩnh trở lại. Yến Thanh Ti khinh khỉnh đảo mắt qua Nhạc Bằng Trình: "Tôi không cần ông phải nể mặt tôi, loại đàn ông vừa không có thể diện vừa không có da mặt, vừa già vừa tiện vừa bẩn thỉu như ông, tôi nhìn là thấy là mắc ói, giờ ông cút ngay cho tôi, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát, kiện ông tội quấy rối, trong nước của chúng tôi không dung tha cho cái loại chó điên hở ra là cắn bừa như ông đâu."
|
Chương 469: Ra tay với phụ nữ, ông có còn là đàn ông nữa không?[EXTRACT]Bị Yến Thanh Ti chửi là chó điên, Nhạc Bằng Trình tức giận vung tay lên muốn đánh cô, nhưng tay vừa giơ lên đã bị Quý Miên Miên tóm lấy. Quý Miên Miên dùng lực nắm chặt lấy cổ tay Nhạc Bằng Trình, Nhạc Bằng Trình hoàn toàn không thể động đậy nổi, chỉ cảm thấy xương cổ tay mình như đang bị bóp nát ra. Quý Miên Miên ở bên cạnh nghe một lúc cũng hiểu được tương đối, cô cười hê hê, nói: "Chú à, tôi thấy bộ dạng mặt người dạ chó như chú, sao có thể làm chuyện như con người được, giữa chốn đông người thế này mà ra tay với một phụ nữ, chú có còn là đàn ông nữa không? À, không phải, chú có phải là đàn ông đâu, là con chó dại mà, sao có thể coi là người được chứ?" Lời của nữ thần, Quý Miên Miên vừa nghe liền thông suốt. Quý Miên Miên lớn tiếng hô lên: "Mọi người mau tới phân xử chút đi này, thằng khốn này đem theo bồ nuôi mấy chục năm cả đứa con nuôi của mình tới bức vợ cả nhường chức này, đàn ông khốn nạn tôi gặp nhiều rồi, nhưng chưa thấy tên nào khốn nạn như ông ta đâu đấy, loại đàn ông đê tiện như ông ta tôi đúng là lần đầu được gặp, nếu là tôi, con mẹ nhà nó chứ... tôi không đánh cho ông tàn phế tôi không làm người." Yến Thanh Ti ôm lấy vai Nhạc phu nhân: "Nhạc Bằng Trình, nếu ông còn là đàn ông thì lập tức cút về nước ngoài của ông đi, nếu không, sau này tôi thấy ông lần nào thì sẽ đập ông lần đấy, còn cả bà hai nhà ông nữa, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cả can axit cho bà ta, nếu như các người đã chẳng cần đến mặt mũi nữa, vậy thì cũng không cần da dẻ làm gì nữa đâu nhỉ." Nếu như không phải ôm lấy Nhạc phu nhân để động viên bà, chắc giờ Yến Thanh Ti đã lao tới đạp chết bọn họ luôn rồi. Cái loại không biết xấu hổ này xuất hiện chỉ để người khác ghê tởm thôi phải không? Lần đầu tiên Yến Thanh Ti cảm thấy, so với đôi gian phu dâm phụ đê tiện nhất trong lịch sử - Yến Tùng Nam và Diệp Linh Chi, hình như họ cũng không kinh tởm như cái đôi này. Advertisement / Quảng cáo Người xung quanh bu lấy càng ngày càng đông, có người nhận ra Yến Thanh Ti liền không ngừng chụp hình cô, còn có người quay phim lại nữa. Đinh Phù cảm thấy bầu không khí không được ổn, vươn tay kéo Nhạc Bằng Trình muốn bảo ông ta đi. Nhưng Nhạc Bằng Trình lại tưởng Đinh Phù nổi giận rồi, ông ta chuyển mục tiêu lên người dễ bắt nạt nhất là Nhạc phu nhân, mở miệng chửi: "Tô Ngưng Mi, đây là loại con dâu mà bà chọn đấy hả, không được dạy dỗ, không hiểu lễ nghĩa, cuộc sống cá nhân thì trụy lạc, phóng túng, không biết liêm sỉ, chuyện hôn sự của Thính Phong vào tay bà mới đúng là bị hủy hoại, bà xem bà làm được chuyện gì tốt đẹp, bao nhiêu năm không gặp, tôi tưởng bà có thể tốt lên một chút, ai ngờ, càng già càng hồ đồ, bản thân đã không ra gì, còn muốn lôi theo cả con trai........" Một tiếng "rầm" cắt ngang lời Nhạc Bằng Trình. Cả người Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù ướt sũng, một dòng nước đen ngòm hôi thối dội từ trên đầu dội xuống. Mái tóc được chải chuốt cẩn thận của Đinh Phù đều rơi hết xuống, bộ quần áo trắng tinh thơm tho trên người bị nước bẩn thấm qua, cả người chật vật không chịu nổi. Quý Miên Miên vuốt vuốt ngực: "Phù, may mà tôi chạy nhanh." "Xoảng" một tiếng, Nhạc Thính Phong ném chiếc thùng rỗng xuống. Nhạc Bằng Trình nhìn Nhạc Thính Phong với ánh mắt kinh ngạc vô cùng: "Thính Phong..........." Ông ta vừa mở miệng, nước bẩn kia liền chảy vào miệng, một mùi vị kinh khủng, kì quái xộc lên tận mũi. Đinh Phù lần này tức run cả người, bà ta không nói gì, đứng cạnh Nhạc Bằng Trình, cúi thấp đầu, không ai biết bà ta đang nghĩ gì. Nhạc Thính Phong móc khăn tay ra lau ngón tay, anh từ từ đi tới bên cạnh Nhạc phu nhân và Yến Thanh Ti, anh nhìn Nhạc Bằng Trình, thản nhiên nói: "Bẩn quá, hắt cho thùng nước dội cho sạch." Gương mặt già nua của Nhạc Bằng Trình tức khắc đỏ lên, ông ta bị chính con trai mình chê bẩn thỉu, chẳng khác gì đem thể diện của ông ta dẫm nát. Nhạc Bằng Trình đối diện với bất cứ ai cũng hung hồn, ông ta cảm thấy ông ta không sai, chỉ duy nhất khi đối diện với Nhạc Thính Phong, ông ta lại luôn cảm thấy chột dạ.
|
Chương 470: Tình cha con chúng ta tới đây là hết[EXTRACT]Cha con hai người hầu như chưa bao giờ chung sống với nhau, ông ta thì quanh năm sống ở nước ngoài, Nhạc Thính Phong thì lại ở trong nước, dù ông ta chỉ có đứa con đẻ duy nhất là Nhạc Thính Phong nhưng ông cũng chỉ nhìn thấy nó qua ảnh. Ông ta cũng chẳng mấy khi quan tâm tới đứa con này, càng không biết năm tháng tuổi thơ của Nhạc Thính Phong ra sao. Đợi tới khi ông ta thật sự gặp mặt Nhạc Thính Phong, thì anh cũng đã là một thiếu niên rồi. Lần đầu hai người ở cùng nhau cũng chỉ quá hai ngày, ấn tượng rõ nét nhất mà Nhạc Thính Phong để lại cho ông ta chính là lòng dạ đứa trẻ này cực kì độc ác và nham hiểu. Nó trơ mắt nhìn Đinh Mộc Liên đang vùng vậy trong bể bơi, chỉ đứng cạnh lạnh lùng nhìn, khóe miệng còn mang theo tia cười lạnh, một người máu lạnh đến đáng sợ. Khi đối mặt với nó, dường như nó có thể nhìn thấu mọi tâm tư của bạn. Đối diện với Nhạc Thính Phong, Nhạc Bằng Trình luôn có một cảm giác chột dạ khó hiểu. Nhạc Thính Phong không nhìn Yến Thanh Ti, cũng chẳng nhìn Nhạc phu nhân, anh đứng chắn trước mặt hai người, bóng lưng cao lớn, lần đầu tiên khiến Yến Thanh Ti cảm thấy, đây là một ngọn núi có thể che mưa chắn gió cho cô. Nhạc Thính Phong trong giây phút này là một người Yến Thanh Ti chưa từng thấy bao giờ, thần sắc lạnh nhạt, không chút độ ấm, sự lạnh lùng toát ra từ người anh khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Hàng ngày, khi đối mặt với cô, anh luôn bày ra dáng vẻ lưu manh, không nghiêm chỉnh, nên cô cũng quên mất dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn ngày thường của anh là như thế nào. Nhạc Thính Phong nhìn Nhạc Bằng Trình nói: "Lần trước những gì tôi nói lúc tới nước M, ông còn nhớ chứ." Advertisement / Quảng cáo Nhạc Bằng Trình mở miệng: "Thính Phong, lần này ba trở về là..........." Nhạc Thính Phong lạnh lùng ngắt lời: "Nếu như ông đã không nhớ, vậy để tôi nhắc lại cho ông, lần trước tôi nói: Nếu ông dám bước chân về nước một bước, cái gọi là tình cảm cha con giữa chúng ta coi như chấm hết.” Môi Nhạc Bằng Trình run lên, ông ta nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Thính Phong, trong lòng hơi hoảng sợ. Vì, lúc này ông ta có thể cảm nhận được, ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Thính Phong, không hề có bất cứ tình cảm nào, nó thật sự....... không coi ông là cha đẻ nữa sao? Nếu như vậy........thật sự......... không dễ xử lí nữa rồi. Đinh Phù ngẩng đầu, dịu dàng nói: "Thính Phong......... Xin lỗi, chỉ là chúng ta tuổi tác đã lớn, trước khi chết muốn về nước một chuyến, chúng ta......... hai ngày nữa sẽ đi thôi." Ánh mắt sắc bén của Nhạc Thính Phong, khiến Đinh Phù không dám nhìn thẳng anh nữa. Có điều, câu nói của Đinh Phù khiến Nhạc Bằng Trình bỗng nhớ tới mục đích về nước lần này của họ. Nhạc Bằng Trình vội tóm lấy tay bà ta, cả hai người đều hôi hám, thối hoắc, ông ta cũng chẳng quan tâm nhiều, nói: "Tiểu Phù, em đừng nói nữa, nếu anh đã đưa em về đây, vậy sẽ không về bên đó nữa....." Nhạc Bằng Trình ngẩng đầu lớn tiếng: "Ta là ba con, không có ba thì làm gì có con, ba muốn đi đâu con cũng không can thiệp vào được, trên đời này chưa từng thấy con trai mà đi quản giáo ba mình như vậy đấy." Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: "Xem ra, ông Nhạc đây cố tình muốn đối đầu với tôi rồi." Nhạc Bằng Trình kinh sợ, không ngờ Nhạc Thính Phong còn không gọi ông là ba nữa, tuy trước đây anh cũng rất ít khi gọi. "Mày........mày, mày phản quá rồi, mày dám gọi thẳng tên của ba mày, mày còn có biết chữ hiếu viết như thế nào nữa không hả?" Nhạc Thính Phong nhếch miệng, trên mặt đầy sự khinh miệt: "Chữ hiếu? Xem ra ông Nhạc đây cứ bắt tôi phải lột ông ra, vứt ra ngoài nắng phơi rồi? Lúc ông nội tôi mất, ông còn mải ở nước ngoài lăn lộn với mụ đàn bà này, ông nói chữ hiếu với tôi, ông thử nghĩ ông trước xem, để xem tối nay liệu ông nội tôi có tới tìm ông không rồi hãng nói nhé." Nhạc phu nhân tựa vào người Yến Thanh Ti, tay bà lạnh toát. Yến Thanh Ti vừa lo lắng vừa thương cho bà, nhìn thấy Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù, cô thật sự chỉ muốn cầm dao đâm cho một nhát. Yến Thanh Ti vội nói: "Nhạc Thính Phong, anh đừng phí lời với bọn khốn này thêm nữa, nếu ngay đến việc này anh cũng giải quyết không xong, tôi thật sự quá xem thường anh rồi đấy.”
|