Chồng Lưu Manh
|
|
Edit: Xu Chương 5.2:
“Cháu cưới Mạt Nhi ngay lập tức.” Trợn mắt nhìn đứa cháu trai một hồi lâu, lúc này Chức Điền mới chậm rãi mở miệng. Hạ Tử Đàm nhìn bà, giật nhẹ môi. “Bà ngoại, cháu cho rằng bà rất thích Hiểu Hi đấy.” Nó cho rằng? Tại sao nó cho rằng vậy? Chức Điền tức giận trợn mắt nhìn anh một cái. “Vì sao bà phải thích một người phụ nữ chạy đến ở trong nhà người ta, còn tùy tiện như vậy hả?” Bà cố ý giận anh. “Hiểu Hi tùy tiện khi nào?” Hạ Tử Đàm cố ý hỏi, sau đó mới bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Bà ngoại chỉ chuyện tối qua cháu ngủ trong phòng cô ấy chứ?” Bà hừ một tiếng. Hạ Tử Đàm ngưng cười: “Bà ngoại, sao lại là lỗi của Hiểu Hi được? Do cháu cố ý muốn ngủ chung một chỗ, sức cô ấy nhỏ, đẩy cháu không nổi, cô ấy đã rất cố gắng phản kháng cháu, nhưng sức cháu hơi lớn, cô ấy đánh không lại, cho nên mới phải để cho cháu ngủ chung . . . . . . Bà ngoại biết chứ?” Anh cười rất đểu, rõ ràng biết bà một mực giám thị anh và Hiểu Hi, chỉ là không tách bọn họ ra thôi. “Dù sao thì cháu phải lập tức cưới Mạt Nhi!” Bà lại một lần nữa hét lên. Bà sắp bị đứa cháu trai duy nhất chọc cho tức chết. . . . . . “Sợ rằng không được, bà ngoại ạ.” “Tại sao không được? Mạt Nhi là vị hôn thê của cháu——” “Cho tới bây giờ, cô ấy không phải là vị hôn thê của cháu, ít nhất cháu chưa từng thừa nhận qua, luôn là do mấy người lớn tự ồn ào lên, chẳng lẽ muốn cháu phụ trách lời nói đùa của mấy người sao?” Chức Điền nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, đột nhiên nhíu mày, thử dò xét hỏi: “Cho nên, ý của cháu là cháu phải cưới Hiểu Hi?” Hạ Tử Đàm nhìn bà. “Ừ. . . . . . Trên thực tế, chúng ta đã công chứng tại Las Vegas rồi, cho nên hôm qua cháu ngủ trong phòng cô ấy là chuyện bình thường, thưa bà ngoại đáng kính.” Cái gì? Chức Điền trợn to mắt. “Các cháu đã kết hôn rồi?” Thật là quá đáng! Tại sao bà lại có đứa cháu bất hiếu như vậy? “Đúng vậy.” Không, không đúng. . . . . . Thắng oắt này nhất định là lừa gạt bà! Vì không để bà đem tài sản quyên góp vào hội từ thiện, cho nên mới làm như vậy. . . . . . “Vậy lúc trước cháu tại sao không nói?” “Cháu chỉ sợ bà ngoại bị dọa.” “Chứng thư đâu?” “Cháu để ở Paris, cần cháu đi lấy không?” “Không cần.” Chức Điền lạnh lùng nhìn anh. “Nếu công chứng rồi, liền lập tức tổ chức hôn lễ đi, bà không thể nào cho phép đứa cháu trai duy nhất kết hôn nhưng ngay cả tiệc mời cũng không có, bà sẽ lập tức phái người đi làm, mười ngày sau chính thức cử hành hôn lễ. . . . . .” ★★★ Bây giờ, mặt trời cũng sắp phơi đến mông, Lam Hiểu Hi cũng chưa xác định tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Hạ Tử Đàm hôn cô, không chỉ một lần. . . . . . Đêm qua, anh nói muốn ngủ lại, và anh ở lại thật, nhưng anh ngủ của anh, cô ngủ của cô, người đàn ông lớn tiếng kêu la muốn lưu lại ngủ, trừ lúc hôn cô, sau đó chuyện gì cũng không làm gì nữa, hại cô một buổi tối tinh thần có chút không tập trung, mãi đến khi trời sáng quá mệt mỏi mà ngủ. “Là mộng sao?” Cô đột nhiên từ trên giường bò dậy, đưa tay gõ trên đầu một cái. “Rốt cuộc là thật hay mộng?” Cô thật mơ hồ, không thể xác định chuyện đêm qua Hạ Tử Đàm có phải ở lại hay không, hơn nữa đã rất nhiệt tình hôn cô? Xong rồi. . . . . . Cô còn trẻ như vậy mã đã mắc chứng đãng trí của người già? Còn nữa…, bây giờ đã 10h 20 sáng, sao không ai tới gọi cô đi dùng bữa ăn sáng? Bà ngoại rất tức giận chứ? Bảo cô là người chẳng có tý phép tắc gì, ngủ đến gần trưa! Nghĩ tới đó, Lam Hiểu Hi vội vàng đứng dậy, mặc áo khoác, bước ra cửa phòng, không nghĩ tới vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy lão quản gia ở bên ngoài tự lúc nào. Cô vội vàng hướng bà cúi người chào. “Xin chào, tiên sinh Noriko.” Lão quản gia cũng hướng cô khom người chào. “Chàu tiểu thư Hiểu Hi, lão phu nhân giao phó, bà chủ và tiểu thư dùng đồ ăn sáng.” “Phải . . . . . Thật xin lỗi, bà nên gọi cháu dậy sớm hơn.” Cô xấu hổ vừa khom người chào. Ngủ trễ như thế, còn khiến một người già chờ bên ngoài, thật sự rất mất thể diện. “Tiểu thiếu gia nói, sợ tiểu thư hôm qua quá mệt mỏi, cho nên đặc biệt giao phó chúng tôi không thể đánh thức tiểu thư.” Hả? Sợ cô hôm qua quá mệt mỏi? Lam Hiểu Hi nghe được đỏ bừng cả khuôn mặt, tay chân cũng không biết đi hướng nào cho phải. “Cái đó. . . . . . Thật xin lỗi, cháu phải đi trước dùng đồ ăn sáng rồi.” “Tiểu thư, bên này. Lão phu nhân cũng đang chờ tiểu thư, nói có lời muốn nói cùng cô.” “Bà ngoại sao? Không biết là muốn nói với cháu chuyện gì?” Thành thật mà nói, mỗi lần đối mặt với bà ngoại của Hạ Tử Đàm, cô đều có chút sợ sệt. “Là chuyện liên quan đến việc chuẩn bị hôn lễ, tiểu thư không cần lo lắng, nhà Chức Điền là một đại gia tộc, tuyệt đối sẽ làm hôn lễ cho tiểu thư cùng tiểu thiếu gia long trọng.” Lam Hiểu Hi dừng chân, ngạc nhiên nhìn quản gia. Cô không nghe lầm chứ? Lão quản gia nói bà ngoại phải giúp cô làm một. . . . . . Hôn lễ đồ sộ? Vậy là sao? Cô kết hôn với Hạ Tử Đàm không phải là thật mà! “Tiên sinh Noriko, ngài phải biết. . . . . . Cháu là nói Tử Đàm đang ở đâu ạ?” “Thưa tiểu thư, tiểu thiếu gia đang ở trong sân. . . . . .” “Vậy sao? Cám ơn bà, tiên sinh Noriko, cháu đi trước tìm anh ấy, sau đó sẽ gặp bà ngoại.” Nói xong, xoay người chạy ra ngoài. ★★★ Khi Lam Hiểu Hi định gọi Hạ Tử Đàm thì vừa lúc bắt gặp hình ảnh Mạt Nhi dựa vào trong ngực Hạ Tử Đàm khóc thút thít . Người khóc đến không kịp lau khô nước mắt, người an ủi cũng không kịp thu hồi đôi tay đang vỗ nhẹ trên lưng người ta, mà cô gái chạy xông xênh tới cũng không kịp né tránh, cứ như vậy. . . . . . Ba người nhất thời hai mặt nhìn nhau, không khí trong sân trở nên rất quỷ dị. Trên cây, Diệp Tử bị gió thổi rơi, vừa lúc rơi vào trên tóc, trên mặt, trên người Lam Hiểu Hi, làm cho cô một thân nhếch nhác. Mạt Nhi từ trong ngực Hạ Tử Đàm ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng nhìn cô, hại cô nhất thời cảm thấy mình là người phá hư tình cảm của người khác, là người thứ ba đáng ghét. Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy mình căn bản không nên xuất hiện, cũng lần đầu tiên ghét sự lỗ mãng của mình đến vậy. “Đúng. . . . . . Không nên quấy rầy hai người.” Đầu cô cúi thấp, xoay người muốn đi. “Em đứng lại, Lam Hiểu Hi!” Hạ Tử Đàm theo bản năng gọi cô lại. Nghe vậy, bước chân của Lam Hiểu Hi có chút dừng lại, ngay sau đó lại chạy đi. Anh muốn đuổi theo, nhưng một bàn tay kéo anh lại. Anh nhìn về chủ nhân của cái tay kia, Phạn Mạt Nhi van xin nhìn anh. “Đừng bỏ em lại, Tử Đàm, ít nhất giờ khắc này đừng thế, làm ơn. . . . . .” Hạ Tử Đàm nhắm mắt than nhẹ, muốn đẩy tay cô ra. “Mạt Nhi, em tội gì phải làm vậy?” Cô không thuận theo, nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy anh. “Sao anh không cho em chút thể diện nào hết vậy? Ngay cả trước mặt cô gái kia cũng vậy sao? Có thể anh không yêu em, nhưng người luôn luôn dịu dàng như anh sẽ không nhẫn tâm bỏ em như vậy chứ?” Đúng vậy, anh không biết. Mạt Nhi luôn luôn hiểu rõ anh. Nhưng, nhìn bóng lưng nhỏ bé chạy càng ngày càng xa lần đầu tiên , anh lại chán ghét sự dịu dàng vốn có của mình đối với phái nữ. . . . . .
|
Edit: Xu Chương 6.1:
Cô, thật sự yêu anh chứ? Nếu không, tại sao cô mỗi lần gặp đôi nam nữ này, không phải vội vã muốn tránh thì chính là vội vàng chạy trốn? Cô là kẻ ngu, là kẻ ngốc, là ngu ngốc, mới có thể yêu một người đàn ông căn bản không nên yêu. Lam Hiểu Hi chạy một đoạn đường, sau đó liền từ từ dừng đi, cô thở gấp, tâm tính thiện lương, nhưng mắt lại chua sót như bị bụi bay vào. Thật sự là không giải thích được, tất cả đều tới quá nhanh quá quỷ dị, tại sao hai mươi bảy năm qua, nhịp tim cô không nhảy nhanh giống như ở bên cạnh Hạ Tử Đàm vậy? Không nên . . . . . . Cô có Hạ Mân, không phải sao? Coi như Hạ Mân chưa từng khiến nhịp tim cô mất tốc độ, khi cầm tay cô cũng không khiến toàn thân cô nóng lên, lúc rời đi anh cũng sẽ không nhớ, không muốn nghe giọng nói của anh, không muốn gặp anh. . . . . . Nhưng, dù sao bây giờ anh ấy vẫn là bạn trai của cô, không phải sao? Cô lại động lòng đối với Hạ Tử Đàm. Cô lại yêu Hạ Tử Đàm. Hoặc giả, cô không thật yêu anh, mà bởi vì cô vọng tưởng, cho nên sinh ra một loại cảm giác mộng ảo? Nghĩ tới, Lam Hiểu Hi lấy điện thoại di động ra, tìm một số điện thoại quen thuộc, ấn nút gọi —— Điện thoại rất nhanh được đối phương bắt máy, cô lại chỉ nắm lấy điện thoại di động, lẳng lặng nghe giọng nói của đối phương, một câu cũng không có nói. “Alo, Hiểu Hi hả? Có phải Hiểu Hi hay không? Tại sao không nói lời nào?” Cô rớt lệ, sau đó dùng tay gạt đi. “Hiểu Hi? Em đang khóc sao? Tại sao khóc? Xảy ra chuyện gì?” Cô khóc càng lớn hơn, cảm thấy thật có lỗi, cảm thấy áy náy, cảm thấy bất đắc dĩ, lại hoàn toàn không phải do mình nhớ anh. Làm sao bây giờ? Cô một chút cũng không nhớ Hạ Mân. Làm sao bây giờ? Cô thật sự không yêu Hà Mân. “Có phải em không? Hiểu Hi? Trả lời anh!” “Là em.” Lam Hiểu Hi cười, nhưng vẫn rơi lệ. “Thật xin lỗi. . . . . . em chỉ . . . . . Quá nhớ anh.” Cô nói láo, nói láo khủng. Nhưng đứng ở sau lưng cô, Hạ Tử Đàm chẳng biết lúc nào đuổi theo kịp lại đem những lời này nghe được rõ ràng, cũng thấy cô khóc thút thít, không ngừng rơi nước mắt, trở thành cô vì nhớ bạn trai mà như vậy. Hoặc giả, anh quá tự tin, cho là cô đối với anh có tình cảm. Thật lâu chưa bị người khác ruồng bỏ, nhưng bây giờ có. Không phải là lỗi của cô, nhưng lồng ngực của anh giống như bị người khác hung hăng đâm một đao, cảm giác đau đớn mấy năm rồi anh chưa gặp, khiến anh cơ hồ không cách nào chịu đựng nỗi. Lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng Hạ Tử Đàm cũng xoay người tránh ra —— Ngồi lên xe nhà Chức Điền, ngay sau đó, anh gọi một cuộc điện thoại cho người bạn Tống Minh Hi đang ở Đài Loan vì cưới cô vợ ở đó. “Tử Đàm? Ngọn gió nào thổi cậu tới vậy? Ban ngày gọi điện thoại cho tớ làm gì?” “Bây giờ cậu ở Đài Loan sao?” Hạ Tử Đàm cũng không dài dòng, trực tiếp đi vào trọng điểm. “Đúng vậy, vợ tớ vừa mới sinh đứa thứ hai, nên đang ở cạnh cô ấy.” Giọng nói của Tống Minh Hi nghe giống như tắm gió xuân, rất hạnh phúc. Thành thật mà nói, lại không ngờ để anh cũng cảm thấy có chút hâm mộ. Tống Minh Hi là một trong ba người bọn anh là người kết hôn sớm nhất, cũng có hai đứa con rồi, mà người bạn Nghiêm Mạc Thần, gần đây đột nhiên phát hiện mình có một đứa con trai ba tuổi, thật vui vẻ làm cha, vì vậy đem cô gái tình một đêm nhiều năm trước lấy về nhà, chỉ có anh còn độc thân. Không biết có phải bởi vì anh nhiều thêm mấy tuổi, mà khoảnh khắc thanh xuân giảm bớt, bây giờ còn bắt đầu học người ta muốn cưới vợ hay không nữa? “Này, gọi điện thoại cho tôi mà ngẩn người hả?” Tống Minh Hi ở một đầu khác thấy lâu không có giọng nói, không khỏi cười nói: “Đừng nói với tớ là gần đây nhà thiết kế Hạ muốn hương vị khác chứ, bên cạnh cậu không thiếu đàn bà mà, nói mau đi, tìm tớ làm gì? Tớ còn muốn giúp vợ thay tả cho con kìa.” Thay tả? Ha ha, Hạ Tử Đàm khẽ thay đổi mặt, rốt cuộc có một chút cảm thấy khi sung sướng của người đàn ông độc thân. “Tớ muốn cậu tra giúp một người, nhân viên công ty SS, tên là Hà Mân. . . . . .” ★★★ Lúc hoàng hôn, Lam Hiểu Hi ở hành lang nhà Chức Điền, tìm khắp mọi nơi mà không thấy bóng dáng Hạ Tử Đàm. Lên vài bậc thang ngắn, còn chưa tới đỉnh, cô nhìn qua khung cửa kính thấy người đàn ông kia đang vẽ tranh, tấm vải to được đặt trên khung dựng, anh ưu nhã ngồi trên ghế cân cao, một tay cầm bút vẽ, một tay cầm bảng màu, trong ánh chiều tà, bản thân anh chính là một bức tranh xinh đẹp làm người ta than thở. Cô biết từ nhỏ người đàn ông này đã là một kỳ tài hội họa, nhưng trừ khi còn bé vẽ tranh ra, bức tranh anh vẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng công khai trước mắt người đời, mà trải qua hơn hai mươi năm, mọi người chỉ biết là anh là với cái danh chuyên gia thiết kế thời trang, mà không xưng anh là hoạ sĩ. Cô cho rằng, anh sẽ không vẽ tranh nữa. Lam Hiểu Hi chậm rãi hướng anh đến gần, Hạ Tử Đàm nhìn thấy cô, tay dừng lại, mắt híp lại, trong nháy mắt, cây bút trong tay anh tiếp tục vẽ tranh sơn dầu lên tấm vải, giống như hoàn toàn không vì người khách đột nhiên xuất hiện mà bị quấy rầy. Cô lại không dám tiến lên làm phiền anh, xoay người ngồi xuống trên ghế mộc, không biết qua bao lâu, sắc trời đã tối, cô mới nghe được tiếng Hạ Tử Đàm nói—— “Đang đợi anh sao?” Anh cười hỏi. Cô vội vàng đứng dậy, đôi tay chà xát trên váy. “Ừ.” “Chuyện gì?” “Em có lời muốn nói.” “Nói đi.” Anh tựa vào trên lan can nhà gỗ, dịu dàng nhìn cô. Lam Hiểu Hi giật giật môi, mới nói: “Em nghe nói bà ngoại giúp chúng ta làm hôn lễ, hơn nữa còn rất long trọng…, Hạ Tử Đàm. . . . . . Chúng ta chỉ giả kết hôn, không phải sao? Một hôn lễ to như vậy, về sau làm sao bây giờ? Lập tức kết hôn lại lập tức ly hôn sao? Chúng ta phải giải thích thế nào cho mọi người hiểu?” Anh liếc xéo nhìn cô. “Lập tức kết hôn lại lập tức ly hôn? Ai nói với em chúng ta có thể như vậy? Em không muốn chúng ta sẽ bên nhau cả đời sao?” Lam Hiểu Hi ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn anh. “Anh nói gì?” “Anh nói, có lẽ hôn lễ này chỉ có một lần, bây giờ là giả, về sau có thể là thật, đến lúc đó hối hận sẽ không kịp.” Thật sự là. . . . . . , một chữ cô cũng nghe không hiểu. Kết hôn giả chính là kết hôn giả, làm sao sẽ thành thật đây? Đột nhiên Hạ Tử Đàm xoay người một cái, ôm cô vào lồng ngực của anh, nửa người trên cơ hồ muốn dán lên cô, nghiêng người bên tai cô nói: “Không muốn cả đời bên anh sao? Thật. . . . . . Một chút cũng không động lòng sao? Đến bây giờ, trong lòng em chỉ yêu người đàn ông tên Hạ Mân à? Cũng chưa. . . . . . Một chút yêu anh ư?” Anh thử dò xét hỏi, rõ ràng là giọng có chút trêu chọc, nhưng thân thể của anh rất căng thẳng. Anh đang khẩn trương. . . . . . Gặp quỷ đấy! Từ khi anh chính tai nghe cô gái này nhớ người đàn ông kia, anh liền mất tất cả khống chế. . . . . . Lần đầu tiên, anh đối với phái nữ có loại cố chấp khát vọng, ngoài dự đoán, rồi lại tựa hồ rất bình tĩnh đón nhận. Nhưng, cô lại là cô gái của người đàn ông khác. . . . . . Nghĩ đến chỗ này, con mắt anh không khỏi tối lại, lo lắng và cố chấp nổi lên trong mắt của anh. Hạ Tử Đàm quá gần, hại lỗ chân lông toàn thân của Lam Hiểu Hi cũng bởi vì khẩn trương bất an mà dựng hết lên. Anh nhìn ra cái gì sao? Nhìn ra cô yêu anh? Nhìn ra cô ghen tỵ Mạt Nhi? Nhìn ra cô mất hồn mất vía? Lam Hiểu Hi hốt hoảng không dứt nhìn của anh. “Đến tột cùng anh đang nói cái gì? Ban đầu nói muốn em giúp anh chuyện này, anh sẽ đem quyền độc quyền cho em, cho nên em mới đáp ứng, trừ lần đó ra, cái gì cũng không… cũng không có gì cả, không biết tại sao anh nói như vậy? Còn có. . . . . . Tại sao không thể là Mạt Nhi? Nếu chỉ vì an lòng bà ngoại mà kết hôn giả, ai cũng có thể, không phải sao? Mạt Nhi yêu anh mà, anh có thể cưới cô ấy——” “Cũng bởi vì cô ấy yêu anh, cho nên anh không thể nào cưới cô ấy, kết hôn giả cũng không được.” Hạ Tử Đàm nhàn nhạt cắt đứt cô. “Mà anh không thương cô ấy, anh đã nói rồi mà? Làm sao anh có thể cưới một người yêu anh mà anh không yêu được? Vậy sẽ đả thương lòng của cô ấy, cũng sẽ tạo phiền toái cho anh, muốn thân cũng không thân được, mà muốn li hôn cũng không nỡ, phải không?” Hoá ra là vậy. Tìm một người nguyện ý cùng anh giao dịch, tất cả đều đơn giản dễ dàng rất nhiều. Lam Hiểu Hi cười, đáy mắt lại cất giấu lòe lòe lệ quang. Cho nên, cô không thể yêu anh. Nếu khiến anh biết cô yêu anh, anh sẽ không giao dịch cùng cô, không chỉ cô không lấy được quyền độc quyền, cũng không có cách nào ở bên cạnh anh giống như bây giờ, đương nhiên sẽ không ở chung một chỗ với anh. “Em hiểu rồi, hôn nhân của chúng ta sẽ biến mất khi bà ngoại mất, phải không?” Cô vô cùng hiểu cuộc giao dịch này là do bà ngoại bệnh. Hạ Tử Đàm nhìn cô thật sâu, lại không lập tức trả lời cô. “Em là người phụ nữ đầu tiên muốn rời khỏi anh, thật tổn thương lòng của anh, Lam Hiểu Hi.” “Chúng ta còn phải lập hiệp ước hôn nhân không.” Lam Hiểu Hi cười cười nhắc nhở anh. Giờ phút này, bề ngoài của cô giả bộ rất lý trí, nội tâm lại đang len lén khóc thút thít. “Thật là hung ác, cô gái này khôn khéo hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.” Hạ Tử Đàm đưa tay siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giễu cợt cô. Lam Hiểu Hi không có né tránh, ngoan ngoãn chịu đựng không khí thân mật. Tạm thời như vậy đi, khi cùng anh kết hôn, sau đó, đem hôn lễ này lén làm thành hôn lễ chính thức của cô, cũng đem anh, len lén trở thành chồng chính thức của cô. Đây là lần đầu tiên cô mất đi trái tim của mình. . . . . . Yêu một người không nên yêu, một người đàn ông vô cùng xuất sắc.
|
Edit: Xu Chương 6: (2)
Hôn lễ, đúng hạn cử hành, long trọng xa hoa, cử hành trong nhà thờ giữa thành phố, tuy là một nhà thờ không có tiếng tăm gì, nhưng là nơi đã tổ chức hôn lễ của bà ngoại và ông ngoại, đối với gia đình Chức Điền vô cùng có ý nghĩa. Hạ Tử Đàm mang một bộ tây trang màu trắng gọn gàng, kèm theo cà vạt đỏ tươi, vóc người trời sinh khiến anh đứng nơi nào cũng vô cùng lóa mắt, chung quanh bày đầy hoa hồng, hình thể cao ngất, làm cho người ta cảm thấy đỏ mắt. Lam Hiểu Hi nhìn anh, trong lòng thỏa mãn. Cô thật muốn gả cho người đàn ông này rồi. . . . . . Trước khi rời Đài Loan, làm sao cô có thể tưởng tượng rằng mình sẽ lấy được chuyên gia thiết kế thời trang Hạ Tử Đàm mà mình ngưỡng mộ đã lâu? Coi như nằm mộng cũng chưa từng mơ thấy chuyện này, trên thực tế lại xảy ra, thật không thể tưởng tượng nổi! Đến bây giờ cô cũng còn không thể nào tin nổi. Hạ Tử Đàm đi về phía Lam Hiểu Hi, cô mặc bộ váy lục trắng, đưa tay nâng lấy tay của cô, nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, vẻ mặt hồng hào trên mặt. “Em thật là đẹp, cô dâu của anh.” tự đáy lòng anh than thở. Không nói cho cô biết, bộ đồ trên người cô là do anh tự tay thiết kế, để nhiều người ngày đêm không ngủ để đính cườm, nếu nói cho, e rằng cô cho là anh có tâm xấu, cho nên anh không nói gì. Anh nói, cô dâu của anh. Coi như là giả, Lam Hiểu Hi nghe được, trong lòng vẫn ngọt như mật. “Cám ơn. . . . . . Anh cũng là chú rễ đẹp nhất mà em từng thấy.” Anh cười, lôi tay của cô, đứng lẳng lặng trước cha sứ, cảm giác như mới một luồng ánh sáng chiếu xuống , đem anh cùng Lam Hiểu Hi ôm lấy. Là thiên thần sao? Anh nâng khóe môi, nheo lại mắt, ngửa đầu chịu ánh sáng. nghi thức kết hôn bắt đầu, cũng giống như bao hôn lễ khác, trình tự cố định, không có một chút mới mẻ. Trừ. . . . . . câu nói ‘Chú rễ có thể hôn cô dâu’, mới khiến anh mong đợi. Nghiêng người, Hạ Tử Đàm hôn thật sâu Lam Hiểu Hi, khi mọi người chứng kiến và vỗ tay, thì hoàn thành nghi thức này. Thành thật mà nói, đời này anh vốn không có ý định kết hôn, anh không kềm chế được bản tính phong lưu, chỉ có thể lưu lạc mãi bên ngoài, không muốn có cô gái nào bên cạnh. Nhưng vào giờ phút này, khi anh kéo tay của cô đứng trước mặt cha sứ, khi anh cúi đầu hôn môi cô ấy, cảm nhận được sự thẹn thùng cùng ngọt ngào, anh lại muốn có cô, mãi mãi. ★★★ Sau khi kết thúc nghi thức, dạ tiệc kết hôn tổ chức tại nhà Chức Điền. Hạ Tử Đàm kiên quyết mãi, thì bữa tiệc mới mang hai phong cách Nhật và phương Tây, có vài người phục vụ rượu, về phần thức ăn thì tự mình chọn, cũng có sáu đầu bếp của nhà hàng sáu sao được mời đến, hòa với món ăn Nhật và dàn nhạc trình diễn, có thể nói là tất cả đều là hương vị của khách sạn sáu sao, mà còn có nhiều cảm giác thân thiết và ấm áp hơn. Chức Điền phát thiệp mời quá muộn, hầu như tất cả các tân khách đều vội vã chạy tới, thậm chí nhiều người phải tạm hoãn những cuộc họp hay cuộc gặp quan trọng mới có thể đến tham gia được, trong đó bao gồm cả hai người bạn của Hạ Tử Đàm: Nghiêm Mạc Thần cùng Tống Minh Hi. “Chưa từng nghe cậu nói đã rơi vào bể tình, liền vội vàng kết hôn, chuyện gì xảy ra vậy?” Tống Minh Hi giễu cợt, một cú đấm bay tới. “Cái tên này thật là, mỗi lần đến hay đi đều giống như trận gió, ngay cả cưới cũng giống vậy, nhìn quanh cũng chẳng thấy doanh nhân nào đến từ Paris cả, đừng bảo là thiệp hồng của cậu chỉ gửi cho bọn tớ thôi chứ?” “Đúng vậy.” Hạ Tử Đàm cười gật đầu một cái. Tống Minh Hi trừng lớn mắt. “Không thể nào? Cậu chỉ phát cho chúng tớ?” Người đàn ông một bên, luôn im lặng: Nghiêm Mạc Thần, giờ phút này cũng nâng lên khóe môi, gia nhập đề tài. “Cậu kết hôn giả à? Nhưng e rằng sau này mà ly hôn sẽ rất khó coi đấy?” Trời ạ. . . . . . Hai người kia lại nữa rồi! Tống Minh Hi giơ tay bưng kín miệng Nghiêm Mạc Thần . “Này, tớ nghĩ chúng ta nên đến bàn mà uống mừng, sao cậu vẫn không đổi được thói quen hả, hôn lễ của bạn còn nguyền rủa người ta à?” Nghiêm Mạc Thần gạt tay Tống Minh Hi, hừ lạnh một tiếng. “Tớ thù cậu cả một đời cũng không hết.” Nghe vậy, Hạ Tử Đàm cười ha ha. “Thế nào, bà vợ thứ hai của cậu nhớ đến tớ sao? Vậy thì cậu không cam tâm phải không, con cậu chắc giống tớ lắm nhỉ?” Nói đến chuyện giữa anh và Nghiêm Mạc Thần thật là một cuộc đùa giỡn rất dài. Chỉ là, đối với anh mà nói, đùa giỡn đã kết thúc hơn nhiều năm trước rồi, anh cũng không để trong lòng. “Con tớ không giống cậu.” Nghiêm Mạc Thần rất nghiêm túc phủ nhận, nhưng không có bất cứ tức giận nào, mặc dù anh vô cùng hiểu Hạ Tử Đàm, người này tuyệt sẽ không đụng vào vật của anh. Hạ Tử Đàm giơ tay lên, nhìn đông nhìn tây, lại cúi đầu nhìn Nghiêm Mạc Thần. “Quái, cậu cố ý không mang Nguyên Nhi cùng Ti Man tới tham gia hôn lễ của tớ sao? Không thể nào! Lòng dạ cậu hẹp hòi như vậy sao xứng làm đại trượng phụ được?” Lại nói bậy rồi. . . . . . Tống Minh Hi ở trong lòng than thở, lập tức đứng giữa hai người. “Tớ cũng không mang theo vợ con, Tử Đàm, sao không hỏi tớ?” Nghe vậy, Hạ Tử Đàm trừng lớn mắt, rất nghiêm túc nhíu mày hỏi: “Không thể nào? Tống Minh Hi, vợ cậu cũng yêu tớ à?” Thật đáng đánh đòn . . . . . . Tống Minh Hi giận đến nghiến răng nghiến lợi. “Cái người này, cậu là chú rễ, sao một chút hạnh phúc cũng không có vậy?” Coi như Tống Minh Hi là người luôn luôn hiền hoà, dễ gần, nhưng cũng không phải tùy tùy tiện tiện có thể để người khác vương vấn vợ mình, nếu người trước mắt không phải là Hạ Tử Đàm, có lẽ anh đã cho một quyền rồi. Nghiêm Mạc Thần liếc anh một cái. “Không phải như cậu nói đâu, nguyên nhân kết hôn chỉ sợ là kết hôn giả, nếu không thì. . . . . .” “Có con mới cưới?” Tống Minh Hi nói tiếp, lông mày vểnh cao. Hạ Tử Đàm ngoắc ngoắc môi, giơ ly rượu lên kính hai người bạn. “Nếu như có thể được vậy, tớ cũng vậy rất muốn, uống đi, khó được tới Nhật Bản một chuyến, khó được tham gia hôn lễ của bản thiếu gia đây, tối hôm nay, chúng ta không say không về!” Không say không về? Nghiêm Mạc Thần như có điều suy nghĩ nhìn Hạ Tử Đàm. Người này, xem ra thật sự có tâm sự, chỉ là, tửu lượng quá tốt, muốn uống đến say, vậy thì bọn họ chắc đã sớm ngã xuống đất, không dậy nổi rồi. ★★★ Đêm tân hôn, Hạ Tử Đàm bị người dìu vào phòng, mùi rượu đầy người, nhưng vẫn duy trì nụ cười mê người, anh nói anh không say, bàn tay cầm lấy tay cô, đặt cạnh khóe miệng, hôn nhẹ. Lam Hiểu Hi thấy anh muốn cởi cà vạt, không khỏi tiến lên đưa tay giúp anh cởi cà vạt xuống, sau đó mở hai cúc áo, để cho anh có thể thoải mái một chút, không nghĩ tới người đàn ông này lại đưa tay ôm cô vào lòng, bàn tay đặt trên mông và eo thon. “Hạ Tử Đàm, anh buông em ra. . . . . .” Cô nhỏ giọng kháng nghị, bởi vì hai người gần sát nhau, cộng thêm việc cô giãy dụa, bộ ngực mềm mại ma sát trước ngực của anh. “Em thật là đẹp, Hiểu Hi. . . . . .” Hạ Tử Đàm mỉm cười, đôi mắt say lờ đờ nửa nhắm nửa mở liếc nhìn cô, muốn có bao nhiêu mê người thì có bấy nhiên mê người. “Anh muốn hôn em, có được không?” “Không được. . . . . .” Cô suy yếu trả lời, khí nóng từ trên ngực, mông và eo khiến thân thể cô nóng bỏng vì dục niệm. Cô nói không, nhưng không đẩy anh ra, thậm chí khẽ ngước nhìn đôi môi đẹp mắt mà lại khêu gợi, nghe được tim của mình nhảy lên mãnh liệt. Anh một thân mùi rượu, rồi lại hỗn tạp nhàn nhạt hương nước hoa, hoàn toàn không khiến người ta chán ghét, còn có một cỗ mị hoặc vốn có của phái mạnh. Nếu như, anh thật muốn quyến rũ cô, cô căn bản một tí sức chống cự cũng không có. “Anh muốn hôn, cho anh hôn. . . . . .” đột nhiên, anh lật người đè cô xuống phía dưới, hơi thở phái nam bao trùm toàn bộ không khí, anh thử dò xét dùng làn môi mềm mại quét về phía cô, cô thở khẽ, đỏ mặt, sâu kín oán trách nhìn anh. Con ngươi của anh vẫn chằm chằm nhìn môi cô, đưa đầu lưỡi dịu dàng lướt qua cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở kia, chỉ vậy, thân thể của cô đã không ngừng run rẩy, giống như đóa hoa chọc người thương tiếc. “Hạ Tử Đàm. . . . . .” Cô yếu đuối gọi tên anh. Bởi vì anh trêu ghẹo, bộ ngực giấu dưới áo ngủ đã sớm đứng thẳng căng đau, thân thể của cô bị lửa nóng thiêu đốt mà căng thẳng. Giọng nói yêu kiều mềm mại khẽ gọi, đối với anh 100% là thuốc trợ tình. môi Hạ Tử Đàm cuối cùng cũng phủ xuống lên môi của cô, bàn tay thăm dò bên trong áo ngủ, vuốt ve bên trong bắp đùi cô, đóa hoa tuyệt đối thẹn thùng. “A. . . . . .” Cô không chịu nổi, yêu kiều ra tiếng, nửa người trên không ngừng nẩy lên, anh cởi áo ngủ rồi đến áo lót của cô, liếm hôn vùng da tuyết đẫy đà cùng mềm mại, anh ôm cô giống như rắn nước, chiếc vòng eo mảnh khảnh đối diện, để cho cô có thể tiếp cận với lửa nóng dục vọng, cọ sát lẫn nhau. . . . . . Đó là một loại hành hạ. Bất kể là đối với anh hay là đối với cô, cái loại cảm giác khiêu chiến, lau súng cướp cò tuyệt đối là một khốc hình. Anh chỉ hy vọng để thân thể cô ấm áp hơn một chút, chấp nhận được anh, cô lại bởi vì dục hỏa đốt nóng mà không chịu nổi, lắc lắc eo nhỏ, phía dưới vọng động, hoàn toàn không biết làm như vậy đã khiến anh sắp phát điên. . . . . . “Ngoan, Hiểu Hi, không nên lộn xộn.” Anh dụ dỗ, sợ của mình vào sẽ làm cô đau. Cô lại khóc lên, đôi tay ôm chặt lấy tấm lưng to lớn, nỗ lực muốn giảm đi sự thống khổ bởi khẩn trương buồn bực. . . . . . Anh, cuối cùng không thể không theo ý cô, nếu không, chắc bị máu nóng lên đầu mà chết mất. Nghiêng người, anh đem lấy chính mình thật sâu vùi vào mềm mại—— “A. . . . . .” Cô gào thét ra tiếng, đồng thời cũng rơi lệ. “Thật xin lỗi. . . . . .” Còn làm đau cô. Con mắt anh mang theo một cỗ áy náy, nhưng lại không có hối hận. Anh muốn có cô. . . . . . Đối với chuyện phải giữ lấy người mình yêu, cho tới bây giờ, Hạ Tử Đàm anh chưa bao giờ hối hận.
|
Edit: Xu Chương 7 (1)
Đó là một cuộc kích tình vô cùng cuồng dã. Hôm sau khi tỉnh lại, toàn thân Lam Hiểu Hi đau nhức giống như là mình phải làm mười ngày khổ lực, nhiều lần mở mắt lại mệt mỏi ngủ đi, mãi cho đến khi ánh mặt trời xuyên vào trong nhà, nghe được tiếng đi lại và nói chuyện ngoài cửa sổ, cô mới giật mình vội vàng từ trên giường bò dậy. Bên cạnh, đã không thấy bóng dáng của Hạ Tử Đàm. Đồng hồ treo tường chỉ đúng mười giờ hai mươi lăm phút. Hôm nay là buổi sáng đầu tiên sau ngày cưới của cô, cô nên thức dậy sớm để đi chúc bà ngoại, thậm chí nên biểu hiện đức tính nên có của cô dâu, đi vào phòng bếp giúp một tay, dọn đồ ăn sáng cho bà ngoại cùng chồng, cho dù những thứ này không phải tự tay làm, nhưng không như vậy thì ít nhất cô nên cùng mọi người dùng bữa ăn sáng, cô lại vắng mặt, vẫn chưa có người nào tới gọi cô. Nghĩ đến, nếu bà ngoại ra lệnh, cô liền là người không có chỗ để về rồi. Ở căn phòng to như vậy, Lam Hiểu Hi không dám tưởng tượng đêm qua cô đã kêu rên ầm ĩ, rốt cuộc, có truyền đễn trong tai mỗi người không. . . . . . Nhất định là vậy. . . . . . bức tường chỉ dán bằng miếng giấy mỏng dính thì có thể có hiệu quả cách âm gì được? Trời ạ. Bây giờ, ngay cả dũng khí bước ra cửa phòng cô cũng không có. Nhớ tới đêm qua, mặt của cô lần nữa ửng hồng, mắc cỡ quá, cô đem mặt vùi vào trong chăn. Đều tại say rượu mà gây họa. . . . . . Rõ ràng là kết hôn giả, cô lại cùng người đàn ông này lên giường. . . . . . Bây giờ cô làm thế nào nhìn anh đây? Thật lúng túng. Thật mắc cỡ. Cô rất muốn biến mất, khiến người trên toàn thế giới này không thấy cô nữa. Cửa, nhẹ nhàng bị kéo ra. Lam Hiểu Hi chôn ở trong chăn bỗng dưng ngẩng đầu lên, vừa lúc chống lại cặp mắt mê người của Hạ Tử Đàm. Sáng nay, anh mặc áo màu tím cùng với quần dài trắng, nhẹ nhàng khoan khoái, mê người cực độ, khiến cô không thể không động lòng. “Mệt không? Có muốn ngủ thêm một lát nữa không?” Anh tự tay vuốt ve mặt của cô. Cô bị anh đụng chạm mà khẽ run, mắc cỡ cúi đầu. “Thật xin lỗi.” Anh nói. “Tối hôm qua, anh uống nhiều rượu rồi.” “Em không cần anh phụ trách.” Cô nói, suy nghĩ một chút, cảm thấy không ổn, sửa lại: “Ý của em là em sẽ không vì đêm qua mà quấn quít anh không buông, chúng ta đều người đã trưởng thành, đêm qua. . . . . . Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, chúng ta quên đi, việc này không có gì, không phải sao?” Cô biết, đêm qua chỉ là một giấc mơ đẹp ngoài ý muốn, cô sẽ không vì vậy mà chờ mong vĩnh viễn. “Em là cô gái còn trong trắng.” Hả? Lam Hiểu Hi đỏ mặt. “Cái đó. . . . . . Không phải lỗi của anh. . . . . .” “Em nên đẩy anh ra, hoặc trực tiếp sử dụng chân đá anh ra ngoài, kêu to, thế nào cũng được, đêm qua anh say đến bất tỉnh nên không biết.” Anh cố ý đem trách nhiệm đẩy tới người cô, nhìn cô rơi vào đường cụt. “Sức anh quá lớn, em đẩy không nổi.” Cô chột dạ nói. Trên thực tế, cô bị anh ôm cùng hôn, căn bản đến một tý sức chống cự cũng không có, nhưng cô sẽ không nói cho anh biết. “Bạn trai em làm sao bây giờ?” “Anh ấy sẽ không biết. . . . . . anh ta và em chưa quan hệ tới tình trạng này. . . . ” Nói xong, Lam Hiểu Hi cắn môi. “Chúng ta có thể đừng thảo luận đề tài này nữa không? Dù sao, anh cũng không nên lo lắng em, vì vậy chuyện tối hôm qua quên đi” Cô sẽ quên, nhưng mà, anh lại nhớ. Cô đem lần đầu tiên của mình cho anh, anh có thể không dây dưa sao? Hoặc là, mặt khác, anh cố ý đem cô biến thành của mình, vì thế cả đời muốn cuốn lấy cô! Phải . . . . . Anh rắp tâm hãm hại, là một người đàn ông lưu manh, cái mà người ta nói là ‘sói đội lốt cừu’, chính là dùng để chỉ anh. Dù sao anh không tổn thất gì, ngược lại đổ hết tội đêm qua cho cô. “Đói bụng không? Quản gia còn đang chuẩn một bữa ăn chờ em đi đến đấy. Thay xong quần áo rồi ra chứ? A, đúng rồi, chúng ta còn phải đi hưởng tuần trăng mật nữa, ăn xong bữa sáng thi chuẩn bị một chút hành lý, máy bay sẽ cất cánh vào tối hôm nay mà.” Hưởng tuần trăng mật? mắt Lam Hiểu Hi nháy nháy, không thể tin được nhìn anh. “Chúng ta… như vậy. . . . . . Cũng có thể đi hưởng tuần trăng mật sao?” Cho tới bây giờ cô không dám hy vọng xa vời, người đàn ông này sẽ đem lễ kết hôn này làm giống như thật, dù sao là chỉ tùy tiện nói một câu, có cần thiết phải hoang phí như vậy không? Hạ Tử Đàm buồn cười nhìn cô. “Tại sao không được? Anh còn có một món quà lớn muốn cho em, em quên sao?” “Hạ Tử Đàm. . . . . .” Cô cảm động nhìn anh. “Đừng nhìn anh như vậy, như vậy sẽ khiến anh muốn nhào tới ăn em.” Nói xong, anh tiến lên, hôn cô một cái. Mặt cô đỏ lên. “Không phải anh muốn nói giỡn à?” Sao người đàn ông này qua một đêm lại có thói quen hôn cô chứ? “Còn đau không?” Anh đột nhiên hỏi. “Hả?” Cô sững sờ nhìn anh. Hạ Tử Đàm nhìn cô không hiểu, nâng lên khóe môi, cười có chút bất đắc dĩ. “Anh là hỏi thân thể em còn đau không? Tối hôm qua. . . . . . Khụ khụ, có phải không thoải mái không?” Lam Hiểu Hi rốt cuộc hiểu anh đang hỏi cô cái gì, vốn là khuôn mặt hồng hồng, bây giờ đã nóng lên, vội vàng cúi đầu dùng đôi tay che. “Anh đi ra ngoài đi…em muốn thay quần áo.” Cô xấu hổ mở miệng đuổi người ta. Anh quay lưng đi. “Anh sẽ không nhìn lén, mau thay đi.” “Không cần. . . . . .Anh ra ngoài trước đã.” Anh cười, quả thật không biết nên làm gì cho phải, toàn thân cô đều bị anh sờ qua, còn sợ thay quần áo trước mặt anh sao? “Hiểu Hi.” “Hử?” “Về sau phải gọi anh là Tử Đàm hoặc Đàm, không thể gọi cả tên cả họ, biết không?” “Dạ.” Cô chần chờ đáp một tiếng. “Kêu một tiếng xem nào.” “. . . . . .” “Vậy em muốn gọi anh là ông xã sao?” “Đàm. . . . . . Gọi Đàm hay lắm.” Cô vội vàng trả lời. Hạ Tử Đàm hài lòng, phủi mông một cái, đứng lên đi ra cửa, kéo cửa, nhìn cô một cái thật sâu. Ánh mắt kia, nóng bỏng vô cùng, tựa như đêm qua anh đè cô xuống dưới thân, dùng ánh mắt này nhìn toàn thân cô . . . . . . Trần truồng đoạt lấy. . . . . . thân thể Lam Hiểu Hi giống như bị yếm bùa, sợ hãi, giống như bị ánh mắt anh lột sạch quần áo vậy. Thời gian giống như dừng lại, tim của cô đập đập mạnh, rốt cuộc, cô không chịu nổi, xông lên trước mặt anh, đem cửa kéo lại—— Cái gọi là khổ sở, phải là hoàn cảnh bây giờ của anh chứ? Hạ Tử Đàm sờ sờ lỗ mũi, lắc đầu cười khổ rời đi. ★★★ Sau giữa trưa, mưa nhẹ kéo đến, tiếng mưa rơi tích tích đáp đáp như bản nhạc ru ngủ, nhưng cũng có thể làm phiền người khác, phải xem tâm trạng mỗi người thế nào đã. Chức Điền nằm, Hạ Tử Đàm ngồi ở một bên, một bà một cháu, không khí có vẻ quỷ quyệt dị thường. “Ngày gần đây, bà đã đem tất cả tài sản sang tên cho cháu rồi.” Hạ Tử Đàm chau chau mày, mỉm cười. “Cảm ơn bà, chỉ là, chuyện này không vội, bà khỏe mạnh là được, gần đây cháu cũng không thiếu tiền, bà cũng còn có thể sống lâu trăm tuổi, chỉ cần viết xong di thư giao cho cháu bảo quản, để cho cháu xác định tài sản của bà sẽ không bị đóng góp ra ngoài xã hội, như vậy là được rồi.” “Sống lâu trăm tuổi?” Chức Điền nhíu nhíu mày. “Chuyện bà bị ung thư. . . . . . Cháu biết khi nào?” “Mấy ngày trước, nghe được bà và quản gia đang nói khẽ.” Mấy ngày trước? Đó chính là trước ngày hôn lễ sao? Chức Điền quỷ dị nhìn anh. “Vậy sao cháu còn ngoan ngoãn nghe lời đi kết hôn?” “Cái vấn đề này rất kỳ quái, bà ngoại, không phải cháu đã nói rồi sao, cháu đã đăng kí kết hôn với Hiểu Hi tại Las Vegas, cũng coi như là đã kết hôn, cháu làm gì mà nghe lời chứ?” “Vậy sao?” Chức Điền cũng học anh hếch lên mày. “Cháu cho rằng bà sẽ tin chuyện hoang đường do cháu bịa ra sao?” Anh nheo lại mắt. “Hả? Vậy sao bà ngoại lại đồng ý việc cháu cưới Hiểu Hi?” Chức Điền liếc cháu trai một cái. “Con bé ấy là một cô gái tốt, xứng với cháu, lại do cháu mang về, sao bà phải phản đối? Bà chỉ muốn thấy cháu lập gia đình, mục đích đạt tới là tốt rồi.” “Cho nên. . . . . . Bà cố ý tìm Mạt Nhi tới để khích cháu nhanh kết hôn phải không?” Chức Điền ho vài một tiếng, chứng minh bà ấy chột dạ. “Bà ngoại, bà rất gian trá.” Anh mỉm cười kết luận. Quả thật là con hồ ly già mà, anh Hạ Tử Đàm coi như là cúi lạy sát đất luôn. Chỉ là, chuyện này nếu để cho Lam Hiểu Hi biết, có thể không đơn giản. Nếu như cô biết chuyện bà có thể sống lâu trăm tuổi, cô sẽ ngoan ngoãn làm bà xã của anh sao? Điểm này, anh hoàn toàn không nắm chắc. “Chúng ta làm hiệp nghị đi, bà ngoại.” Hạ Tử Đàm nhẹ nhàng mở miệng. “ Trước mặt Hiểu Hi, bà phải tiếp tục diễn. . . . . .” ★★★
|
Edit: Xu Chương 7 (2)
Lam Hiểu Hi không nghĩ tới, nơi hưởng tuần trăng mật trong miệng Hạ Tử Đàm lại là Đài Loan. Một vài rương hành lí không biết từ đâu lòi ra, ngay cả cô cũng không biết bên trong nó đựng gì, anh nói đó là thứ quan trọng, những thứ khác sẽ chuyển tới sau. “Em ở chỗ nào?” Cô sững sờ, nói một địa chỉ. Hạ Tử Đàm mỉm cười vỗ vỗ vai tài xế tắc xi. “Chú đưa bọn cháu đến đó.” “Anh đến nhà em?” Anh nhìn cô. “Anh là chồng em, đến nhà của em có cái gì không đúng chứ? Chẳng lẽ em muốn anh ngủ ở ven đường hoặc là công viên sao?” “Cho nên bây giờ anh có ý là muốn ở nhà em ư?” “Bà xã à, em cứ hỏi như vậy, khiến ông xã thật mất mặt, em xem, cả tài xế tắc xi đều cười trộm anh.” Nghe vậy, Lam Hiểu Hi nhìn kính chiếu hậu một cái, quả nhiên tài xế đang cười trộm, vẫn còn trong gương nhìn cô. “vợ chồng mới cưới giận dỗi nhau à?” Tài xế hỏi. Hạ Tử Đàm rất dùng sức gật đầu một cái, khoa trương nói: “Đúng vậy, chúng cháu nghèo, đến một ngôi nhà cũng không chuẩn bị cho cô ấy đã ép cô ấy kết hôn, là lỗi của cháu.” Tài xế cười ha ha. “Không sao, vợ chồng mà, đầu giường giận cuối giường vui, tiền không phải là chuyện quan trọng nhất…, đừng nghĩ quá nhiều, cháu gái à, chú nói có đúng hay không?” Đúng cái con khỉ. . . . . . Người đàn ông này căn bản có tiền đến vài đời xài cũng không hết cơ mà! “Chỗ em rất nhỏ, mấy rương lớn hành lý của anh nhét không vừa đâu.” “Không sao, hành lý có thể để ở khách sạn.” Lam Hiểu Hi trừng to mắt mà nhìn anh, người đàn ông này bị bệnh à. “Vậy tại sao anh không ở khách sạn mà muốn chen chúc vào nhà em?” Hạ Tử Đàm buồn cười nhìn cô một cái. “Anh chỉ muốn đi xem chỗ ở em một chút thôi mà, không phải em giấu tình nhân ở nhà chứ? Sao căng thẳng như vậy?” “Tốt nhất là anh mau đến khách sạn đi, để tránh tự mình chuốc lấy cực khổ, tốt nhất là anh lập tức buông tha chuyện đi nhà em đi, nhà em có mỗi gường đơn, anh mà đến là nằm đất!” Cô nói một chuỗi, anh đều không nghe được, chỉ có nghe thấy câu này - giường đơn. A, thật tốt, vì tấm giường đơn này, anh sẽ kiên trì đi nhà cô ngủ một đêm. ★★★ Bỏ đồ vào nhà, một cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài bờ đê Viễn Sơn dài, trên đê trồng rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, sông không có nước, ngược lại bị cải tạo thành sân bóng rỗ và nơi tập lái xe. Nhà màu hồng, hoàn toàn là style của cô khi anh gặp cô ở Paris, tràn đầy hồn nhiên ngây thơ cùng lãng mạn. Bóng lưng Hạ Tử Đàm cao lớn, ưu nhã đi về phía giường đơn duy nhất trong phòng, phía trên còn treo rèm che, gió nhẹ nhẹ quanh quẩn theo cửa sổ vào, giống như diều trong gió, anh ngồi xuống, lại nằm xuống, thoải mái duổi tấm lưng mỏi, cứ như đây là chuyện rất đương nhiên. Lam Hiểu Hi nhìn anh. “Tối nay anh muốn ngủ nơi này sao?” “Ừ.” Đầu anh cũng không ngẩng. “Nhưng mà em không có nhiều chăn với gối đầu, cũng không có chiếu, không thể để cho anh nằm dưới đất ngủ được.” “Ai nói anh muốn nằm ngủ dưới đất?” Hạ Tử Đàm từ trên giường bò dậy, buồn cười nhìn cô. “Anh thích giường, mặc dù rất nhỏ, nhưng thoải mái.” “Anh ngủ giường? Vậy em ngủ nơi nào?” Người đàn ông này muốn cô ngủ dưới đất hả? Đây là nhà cô mà! Huống chi cô là phụ nữ, không phải anh đối với phụ nữ rất dịu dàng săn sóc sao? Sẽ vô sỉ như vậy chứ? Hạ Tử Đàm vỗ vỗ giường. “Đương nhiên là nơi này, chúng ta cùng nhau ngủ.” Hả? Như vậy sao được? “Hạ Tử Đàm, anh đừng nói giỡn, chuyện này không đáng để cười đâu!” Mặc dù cô và anh đã có ‘quan hệ kia’, nhưng đó là bởi vì anh uống say, hoàn toàn không phải do chủ động. “Anh không nói giỡn, trời cũng sắp sáng rồi, chấp nhận một chút đi, tới đây.” Anh vỗ vỗ ga giường. “Thôi, để em ngủ trên sofa.” Cô ôm áo khoác của mình chạy đến trên ghế sofa, nằm xuống, đem áo khoác đắt lên người. “Anh ngủ đi, em cũng rất mệt mỏi, ngủ ngon.” “Không muốn ngủ chung giường với anh ư?” “Không.” “Em là xấu hổ? Hay sợ anh ăn em?” Hạ Tử Đàm cười nhạt. “Nếu như là lí do sau thì em không cần lo lắng đâu, đâu phải anh lúc nào ôm lấy phụ nữ cũng phải nhất định làm cái gì đó, em đừng suy nghĩ lung tung.” Ặc ~~ Lam Hiểu Hi đỏ mặt, đem áo khoác che đầu, cô không muốn nghe nữa. “Không phải là em bị ám ảnh bởi đêm tân hôn chứ? Em biết đấy, chuyện này anh vô tội, chỉ là, nói thế nào cũng do anh không đúng, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.” Trời ạ, anh có thể đừng nói nữa hay không. . . . . .nhất định anh phải nhắc lại chuyện đêm hôm đó sao? Đúng vậy, anh vô tội, nếu như không uống rượu say, người đàn ông giống anh nhất định cũng sẽ bảo cô như thế! Dù sao cũng có một lần anh ôm cô đến trời sáng, chuyện gì cũng không xảy ra mà. . . . . . Đúng, cô thậm đã quên mất chuyện anh là một quân tử. Hôm nay anh nói muốn cùng cô ngủ chung một giường, nhất định không có ý định đen tối nào, là cô, tất cả đều là lỗi của cô, bởi vì từ sau đêm hôm đó, mỗi lần nhìn thấy anh, từng hình ảnh anh hôn cô, ôm cô, vuốt ve cô, và trêu đùa cô sẽ hiện lên, khiến tâm của cô nhảy loạn, thân thể phát run, giống như mình bị bệnh. Tại sao cô có thể chen chúc cùng anh trên một cái giường đơn? Lỡ như cô ngủ thiếp đi, có thể cô sẽ nhào vào lồng ngực bền chắc kia. . . . . . Ngủ thôi, mau ngủ thôi, cô nhắm thật chặt hai mắt, thôi miên chính mình. Không ngờ, cố gắng niệm chú để thôi miên chưa đọc được lần thứ ba, thân thể của cô đột nhiên bị người ta ôm lấy —— “A.” Cô bị dọa sợ, giống như con thỏ nhỏ. Hạ Tử Đàm cười nhẹ ra tiếng, bế cô lên giường, còn đắp kín mền cho cô. “Mau ngủ đi, em cho là anh sẽ chiếm đoạt giường của em để ngủ sao? Sáng sớm ngày mai, chúng ta phải đi đến công ty em, nói chuyện độc quyền nhãn hiệu.” Độc quyền? Đúng vậy, thiếu chút nữa cô đã quên mục đích của việc giả kết hôn với anh. “Vậy anh ngủ ở đâu?” “Đương nhiên là trên ghế sofa.” Lam Hiểu Hi từ trên giường bò dậy. “Vậy thì anh ngủ trên giường đi, en ngủ ở sofa cũng được, người anh to cao thế kia sao vừa ghế sofa——” Anh ngăn cản cô. “Anh nói rồi, anh sẽ không để em ngủ trên sofa.” “Nhưng mà. . . . . .” “Vậy thì cùng nhau ngủ?” Anh mỉm cười đề nghị. Cô nhìn anh một lát, đem thân thể dịch sát bên trong, đưa tay vỗ vỗ một nửa giường, nói quanh co mà nói: “Vậy. . . . . . Ngủ chung đi, dù sao, cũng không phải là không ngủ qua. . . . . .” Đối mặt cô, Hạ Tử Đàm vẫn còn ở chống đỡ buồn bực. “Anh không muốn gây khó dễ cho em, mau ngủ đi, đừng lo lắng cho anh.” Nói xong, anh xoay người, một bàn tay nhỏ níu lấy áo anh—— “Ngủ chung đi, anh mà ngủ trên sofa, ngày mai nhất định sẽ đau lưng, mặc dù đây là do anh tự mình làm, nhưng mà, em sẽ cảm thấy băn khoăn, dù sao thì em cũng là chủ nhà, không thể đãi khách như thế được. . . . . . anh lên đây đi.” Hạ Tử Đàm đưa lưng về phía cô, bả vai nhẹ nhàng giật giật, anh đang cười, cười trộm, thật sự không cười được thì anh sẽ nội thương mất, cho nên phải mạo hiểm để khỏi bị phát hiện. Cô gái nhỏ này, thật sự rất đáng yêu, dễ dàng bị dụ. . . . . . “Thật?” “Thật, anh lên đây ngủ đi.” Mặt cô hồng hồng mà nói, càng nói thân thể lại càng lui vào bên trong. Hạ Tử Đàm nằm xuống, cho dù cô đã co rúm thành một quả cầu nhỏ, thì thân thể cao lớn như anh cũng rất khó để tránh đụng vào cô được. “Em có thể nằm trên người anh, như vậy tương đối thoải mái.” “Không. . . . . . .” Lam Hiểu Hi thà để cả người dán lên tường, cũng không thể để mặt úp lên ngực anh, quá nguy hiểm. “Anh thì không sao, em có thể nằm ngủ trên người anh——” “Anh đừng nói nữa, em muốn ngủ, ngủ ngon.” đưa lưng về phía anh, cả người Lam Hiểu Hi cuộn tại, dựa vào tường, giả bộ ngủ. Bên cạnh, truyền đến mùi thơm đặc biệt của anh. Còn nữa…, hơi thở và nhịp tim của anh. Cô lẳng lặng nghe, suốt đêm khó có thể ngủ say được. . . . . .
|