Hôn Nhân Không Lựa Chọn
|
|
CHƯƠNG 20: NGÃ VÀO LÒNG ANH
Đôi môi Tần Hàm Dịch hơi cong lên, ánh mắt bình tĩnh hướng về người phóng viên vừa đặt câu hỏi, anh nói: “Ở trên máy bay tôi đã gặp Hứa An Ca, từ tay anh ấy mua lại chiếc váy cưới thiên thần này để tặng cho thái thái của tôi làm món quà cưới.”
Diệp Dĩ Muội giật mình, có chút không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, cô ngước mắt lên nhìn Tần Hàm Dịch.
Sao anh ta lại có thể nói dối không chớp mắt như thế chứ? anh ta gặp Hứa An Ca khi nào? Trả cho anh ta một xu nào chưa?
Nếu bị Hứa An Ca nhìn thấy những dòng tin tức này anh sẽ nghĩ gì về cô?
“Tần thiếu gia, Hứa thiếu gia khi thiết kế ra chiếc váy cưới thiên thần này đã có rất nhiều người trả giá cao ngất ngưởng để mong có được nó, nhưng đều thất bại, xin hỏi Tần thiếu gia đã làm thế nào để thuyết phục được Hứa thiếu gia vậy?” đám phóng viên rõ ràng là không tin lắm vào lời nói của Tần Hàm Dịch.
“Dùng tình yêu của tôi đối với thái thái làm anh ấy cảm động.” Tần Hàm Dịch nói, trên má của Diệp Dĩ Muội đặt xuống một nụ hôn, để thể hiện “tình yêu” của anh ta.
Thế nhưng, đám phóng viên cũng chẳng phải là kẻ ngốc.
“Tần thiếu gia, tại sao tuần trăng mật của anh và Tần thái thái lại còn đưa cả Châu tiểu thư cùng đi?” một phóng viên hỏi rất thẳng thắn.
Sắc mặt Tần Hàm Dịch đột nhiên sầm xuống, báo hiệu một sự tức giận.
Còn Châu Lan Na đứng bên cạnh thì ánh mắt hằm hằm sát khí nhìn Diệp Dĩ Muội.
Trong lúc Diệp Dĩ Muội quay đầu đi liền bắt gặp ánh mắt thù hằn của Châu Lan Na.
Cô nhếch mép cười giễu cợt, đột nhiên cảm thấy bản thân có cơ hội để lên tiếng trả đũa cho những lần bị Châu Lan Na bắt nạt.
Vậy là, cô cố ý ngả mình vào lòng của Tần Hàm Dịch, nhìn vào người phóng viên vừa đặt câu hỏi, trả lời nhẹ nhàng: “Vị phóng viên đây, anh dùng sai một từ rồi, không phải “tại sao đưa Châu tiểu thư cùng đi” mà là Châu Tiểu thư “sao lại cùng đến!”
Lời nói của Diệp Dĩ Muội làm cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều hết sức ngạc nhiên, bao gồm cả người đang ôm lấy cô là Tần Hàm Dịch, cánh tay anh ta cứng đơ lại.
Còn Châu Lan Na đang đứng ở một nơi không xa đó, sắc mặt của cô ta liền trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
Nếu không phải có một đám phóng viên đang ở đây, cô ta nhất định sẽ xông tới, bóp chết Diệp Dĩ Muội.
“Tần phu nhân, nếu cô đã ngầm đồng ý cho Châu tiểu thư tới, có phải cô cũng ngầm thừa nhận mối quan hệ của cô ấy và Tần tiên sinh không?” lập tức có một người men theo câu trả lời của Diệp Dĩ Muội mà tiếp tục hỏi.
Diệp Dĩ Muội nghe thấy vậy, không kìm được mà quay đầu lại nhìn vào Tần Hàm Dịch đang đứng bên cạnh, thực sự rất muốn rất muốn dùng ánh mắt đốt cháy anh ta. Nếu không phải anh ta, cô việc gì phải bị người khác hỏi những câu hỏi mang đầy tính sỉ nhục thế này!
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
CHƯƠNG 20: NGÃ VÀO LÒNG ANH
Đôi môi Tần Hàm Dịch hơi cong lên, ánh mắt bình tĩnh hướng về người phóng viên vừa đặt câu hỏi, anh nói: “Ở trên máy bay tôi đã gặp Hứa An Ca, từ tay anh ấy mua lại chiếc váy cưới thiên thần này để tặng cho thái thái của tôi làm món quà cưới.”
Diệp Dĩ Muội giật mình, có chút không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, cô ngước mắt lên nhìn Tần Hàm Dịch.
Sao anh ta lại có thể nói dối không chớp mắt như thế chứ? anh ta gặp Hứa An Ca khi nào? Trả cho anh ta một xu nào chưa?
Nếu bị Hứa An Ca nhìn thấy những dòng tin tức này anh sẽ nghĩ gì về cô?
“Tần thiếu gia, Hứa thiếu gia khi thiết kế ra chiếc váy cưới thiên thần này đã có rất nhiều người trả giá cao ngất ngưởng để mong có được nó, nhưng đều thất bại, xin hỏi Tần thiếu gia đã làm thế nào để thuyết phục được Hứa thiếu gia vậy?” đám phóng viên rõ ràng là không tin lắm vào lời nói của Tần Hàm Dịch.
“Dùng tình yêu của tôi đối với thái thái làm anh ấy cảm động.” Tần Hàm Dịch nói, trên má của Diệp Dĩ Muội đặt xuống một nụ hôn, để thể hiện “tình yêu” của anh ta.
Thế nhưng, đám phóng viên cũng chẳng phải là kẻ ngốc.
“Tần thiếu gia, tại sao tuần trăng mật của anh và Tần thái thái lại còn đưa cả Châu tiểu thư cùng đi?” một phóng viên hỏi rất thẳng thắn.
Sắc mặt Tần Hàm Dịch đột nhiên sầm xuống, báo hiệu một sự tức giận.
Còn Châu Lan Na đứng bên cạnh thì ánh mắt hằm hằm sát khí nhìn Diệp Dĩ Muội.
Trong lúc Diệp Dĩ Muội quay đầu đi liền bắt gặp ánh mắt thù hằn của Châu Lan Na.
Cô nhếch mép cười giễu cợt, đột nhiên cảm thấy bản thân có cơ hội để lên tiếng trả đũa cho những lần bị Châu Lan Na bắt nạt.
Vậy là, cô cố ý ngả mình vào lòng của Tần Hàm Dịch, nhìn vào người phóng viên vừa đặt câu hỏi, trả lời nhẹ nhàng: “Vị phóng viên đây, anh dùng sai một từ rồi, không phải “tại sao đưa Châu tiểu thư cùng đi” mà là Châu Tiểu thư “sao lại cùng đến!”
Lời nói của Diệp Dĩ Muội làm cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều hết sức ngạc nhiên, bao gồm cả người đang ôm lấy cô là Tần Hàm Dịch, cánh tay anh ta cứng đơ lại.
Còn Châu Lan Na đang đứng ở một nơi không xa đó, sắc mặt của cô ta liền trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
Nếu không phải có một đám phóng viên đang ở đây, cô ta nhất định sẽ xông tới, bóp chết Diệp Dĩ Muội.
“Tần phu nhân, nếu cô đã ngầm đồng ý cho Châu tiểu thư tới, có phải cô cũng ngầm thừa nhận mối quan hệ của cô ấy và Tần tiên sinh không?” lập tức có một người men theo câu trả lời của Diệp Dĩ Muội mà tiếp tục hỏi.
Diệp Dĩ Muội nghe thấy vậy, không kìm được mà quay đầu lại nhìn vào Tần Hàm Dịch đang đứng bên cạnh, thực sự rất muốn rất muốn dùng ánh mắt đốt cháy anh ta. Nếu không phải anh ta, cô việc gì phải bị người khác hỏi những câu hỏi mang đầy tính sỉ nhục thế này!
|
CHƯƠNG 21: ÔM LẤY CÔ
Diệp Dĩ Muội lạnh lùng liếc nhìn người phóng viên đó, trong lòng cô không hiểu tại sao lại đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận và rất muốn trút hết ra ngoài.
“Cô sẽ ngầm chấp nhận việc chồng cô hoặc bạn trai cô cơm ngon canh ngọt ở nhà không ăn mà lại đi ra ngoài ăn phở à?”
Điều mà Diệp Dĩ Muội không ngờ được đó là Tần Hàm Dịch không hề trả miếng hay phản đối lại lời cô nói, mà lại nhìn cô với ánh mắt khá hào hứng và như thể tán thành.
“Tần thiếu gia, nếu anh đã yêu Tần thái thái như vậy, Tần thái thái cũng yêu anh, vậy thì tại sao lại cho phép Châu tiểu thư cùng đi đến?”
Cô phóng viên vừa nãy bị Diệp Dĩ Muội hỏi vặn lại vẫn không can tâm lại tiếp tục nhìn về hướng Tần Hàm Dịch đặt câu hỏi.
Tần Hàm Dịch nhìn Diệp Dĩ Muội với ánh mắt “thâm tình” giải thích một cách vô cùng tự nhiên và thoải mái: “Mọi người đều biết, Châu tiểu thư là thư ký của tôi, bao nhiêu năm nay, đều là do cô ấy đứng ra sắp xếp mọi công việc của tôi. Tôi đưa thái thái đi hưởng tuần trăng mật, luôn cần có một người, trước sau giải quyết những việc cần thiết để không ảnh hưởng tới tuần trăng mật ngọt ngào.”
Diệp Dĩ Muội đúng là không thể không bái phục khả năng diễn xuất xuất chúng của người đàn ông nay, bất luận là từ ánh mắt hay nét mặt, anh ta đều không để lộ điều gì bất thường cho người khác nhìn thấu được.
Còn cô, gần như chết đuối anh trong ánh mắt “thâm tình” đó của anh ta.
“Tần thiếu gia, vậy trong buổi phát biểu những thiết kết mới của Hứa thiếu gia sẽ diễn ra sau đó, Tần thái thái thái có phải sẽ xuất hiện không?” cuối cùng cũng có phóng viên không còn hứng thú với những tin đồn về chuyện phong lưu của Tần Hàm Dịch nữa.
“Vấn đề này tạm thời cần phải bảo mật!” Tần Hàm Dịch ôm lấy eo của Diệp Dĩ Muội đỡ cô đi, rồi nói: “Thôi, hôm nay tạm thời dừng ở đây đã!”
Vừa dứt lời, mặc kệ đám phóng viên vẫn tiếp tục đặt ra câu hỏi, Tần Hàm Dịch vẫn nhất quyết không quan tâm, hai tay đỡ lấy eo của Diệp Dĩ Muội đi thẳng ra khỏi sân bay.
Ra khỏi sân bay, Tần Hàm Dịch không hề thương hoa tiếc ngọc, anh ta đẩy mạnh Diệp Dĩ Muội vào trong một chiếc xe Rolls-Royce sau đó bản thân mình cũng ngồi vào trong.
Còn Châu Lan Na thì lẽo đẽo chạy sát theo sau, đang định ngồi vào hàng ghế sau thì liền nghe thấy Tần Hàm Dịch nói giọng không vui như ra lệnh : “ngồi lên ghế đằng trước kia.”
“Ồ.” Châu Lan Na liếc nhìn Tần Hàm Dịch với ánh mắt tủi thân, nhưng cũng chỉ biết ngoan ngoãn đóng cửa xe lại, đi lên ghế trên ngồi.
Tần Hàm Dịch hạ cửa kính của xem xuống, ngồi trong xe nhưng bàn tay anh ta vẫn ôm lấy eo của Diệp Dĩ Muội, mặc kệ phía bên ngoài xe phóng viên vẫn bám lấy và chụp ảnh lia lịa.
Diệp Dĩ Muội thấy vậy, không thể không hiểu, Tần Hàm Dịch đưa Châu Lan Na đi qua hết nơi này tới nơi khác như thế, chẳng qua cũng là vì muốn nói với toàn thế giới rằng anh ta không đối xử tệ bạc với cô ta sao?
Lúc này, anh ta lại đóng kịch ân ái với cô, là vì cái gì? Chiếc xe được khởi động và lái xxi, Diệp Dĩ Muội vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, còn Tần Hàm Dịch giống như một con sói hiện hình, anh ta liền nhảy bổ vào ôm lấy cô.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
CHƯƠNG 21: ÔM LẤY CÔ
Diệp Dĩ Muội lạnh lùng liếc nhìn người phóng viên đó, trong lòng cô không hiểu tại sao lại đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận và rất muốn trút hết ra ngoài.
“Cô sẽ ngầm chấp nhận việc chồng cô hoặc bạn trai cô cơm ngon canh ngọt ở nhà không ăn mà lại đi ra ngoài ăn phở à?”
Điều mà Diệp Dĩ Muội không ngờ được đó là Tần Hàm Dịch không hề trả miếng hay phản đối lại lời cô nói, mà lại nhìn cô với ánh mắt khá hào hứng và như thể tán thành.
“Tần thiếu gia, nếu anh đã yêu Tần thái thái như vậy, Tần thái thái cũng yêu anh, vậy thì tại sao lại cho phép Châu tiểu thư cùng đi đến?”
Cô phóng viên vừa nãy bị Diệp Dĩ Muội hỏi vặn lại vẫn không can tâm lại tiếp tục nhìn về hướng Tần Hàm Dịch đặt câu hỏi.
Tần Hàm Dịch nhìn Diệp Dĩ Muội với ánh mắt “thâm tình” giải thích một cách vô cùng tự nhiên và thoải mái: “Mọi người đều biết, Châu tiểu thư là thư ký của tôi, bao nhiêu năm nay, đều là do cô ấy đứng ra sắp xếp mọi công việc của tôi. Tôi đưa thái thái đi hưởng tuần trăng mật, luôn cần có một người, trước sau giải quyết những việc cần thiết để không ảnh hưởng tới tuần trăng mật ngọt ngào.”
Diệp Dĩ Muội đúng là không thể không bái phục khả năng diễn xuất xuất chúng của người đàn ông nay, bất luận là từ ánh mắt hay nét mặt, anh ta đều không để lộ điều gì bất thường cho người khác nhìn thấu được.
Còn cô, gần như chết đuối anh trong ánh mắt “thâm tình” đó của anh ta.
“Tần thiếu gia, vậy trong buổi phát biểu những thiết kết mới của Hứa thiếu gia sẽ diễn ra sau đó, Tần thái thái thái có phải sẽ xuất hiện không?” cuối cùng cũng có phóng viên không còn hứng thú với những tin đồn về chuyện phong lưu của Tần Hàm Dịch nữa.
“Vấn đề này tạm thời cần phải bảo mật!” Tần Hàm Dịch ôm lấy eo của Diệp Dĩ Muội đỡ cô đi, rồi nói: “Thôi, hôm nay tạm thời dừng ở đây đã!”
Vừa dứt lời, mặc kệ đám phóng viên vẫn tiếp tục đặt ra câu hỏi, Tần Hàm Dịch vẫn nhất quyết không quan tâm, hai tay đỡ lấy eo của Diệp Dĩ Muội đi thẳng ra khỏi sân bay.
Ra khỏi sân bay, Tần Hàm Dịch không hề thương hoa tiếc ngọc, anh ta đẩy mạnh Diệp Dĩ Muội vào trong một chiếc xe Rolls-Royce sau đó bản thân mình cũng ngồi vào trong.
Còn Châu Lan Na thì lẽo đẽo chạy sát theo sau, đang định ngồi vào hàng ghế sau thì liền nghe thấy Tần Hàm Dịch nói giọng không vui như ra lệnh : “ngồi lên ghế đằng trước kia.”
“Ồ.” Châu Lan Na liếc nhìn Tần Hàm Dịch với ánh mắt tủi thân, nhưng cũng chỉ biết ngoan ngoãn đóng cửa xe lại, đi lên ghế trên ngồi.
Tần Hàm Dịch hạ cửa kính của xem xuống, ngồi trong xe nhưng bàn tay anh ta vẫn ôm lấy eo của Diệp Dĩ Muội, mặc kệ phía bên ngoài xe phóng viên vẫn bám lấy và chụp ảnh lia lịa.
Diệp Dĩ Muội thấy vậy, không thể không hiểu, Tần Hàm Dịch đưa Châu Lan Na đi qua hết nơi này tới nơi khác như thế, chẳng qua cũng là vì muốn nói với toàn thế giới rằng anh ta không đối xử tệ bạc với cô ta sao?
Lúc này, anh ta lại đóng kịch ân ái với cô, là vì cái gì? Chiếc xe được khởi động và lái xxi, Diệp Dĩ Muội vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, còn Tần Hàm Dịch giống như một con sói hiện hình, anh ta liền nhảy bổ vào ôm lấy cô.
|
CHƯƠNG 22: SỰ PHẪN NỘ CỦA ANH
Tần Hàm Dịch ép cô vào giữa cơ thể anh ta và ghế xe, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cô như con đại bàng đang nhìn vào con mồi.
“Diệp Dĩ Muội, tôi hỏi lại cô một lần nữa, váy cưới thiên thần tại sao lại được mặc trên người cô?” Tần Hàm Dịch gằn giọng nói lạnh lùng, sự dịu dàng nhẹ nhàng vừa nãy sớm đã biến mất một cách triệt để rồi, thay vào đó là một tư thế và giọng điệu làm cho người khác phải sợ hãi.
“Anh nói chiếc váy tôi đang mặc trên người á?” cô không thể không nói, cô rất thích cái tên của chiếc váy này.
“Đừng có giả vờ mơ hồ với tôi.” Tần Hàm Dịch đưa tay ra, dùng lực bóp chặt lấy cằm cô, vẫn nói với giọng bá đạo.
“Tôi căn bản không quen biết gì người đó, là anh ta tốt bụng, thấy váy của tôi bẩn nên đã đem chiếc váy này tặng cho tôi.” Diệp Dĩ Muội cảm thấy cơn đau ở cằm như đang truyền ra khắp cơ thể, cô sắp không chịu được nữa rồi, nét mặt vô cùng nghiêm túc trả lời anh ta.
Chẳng phải là sợ Tần Hàm Dịch, chỉ là cô thấy anh ta thế này, Diệp Dĩ Muội càng biết rằng sự việc rất nghiêm trọng, đương nhiên không muốn đối đầu với anh ta.
“Cô lừa ai chứ!” Châu Lan Na đột nhiên lên tiếng, giọng nói đầy sự khinh bỉ: “Chiếc váy này từng có người ra giá 1000 vạn, Hứa An Ca cũng không chịu bán, vậy mà lại tặng cho cô?”
Diệp Dĩ Muội bị thái độ khinh bỉ của Châu Lan Na chọc cho tức điên muốn phản kích lại, nhưng khi hiểu ra ý trong câu nói của cô ta, đột nhiên cô đơ người ra.
Tần Hàm Dịch nhìn Diệp Dĩ Muội với ánh mắt thăm dò rồi bỗng nhiên thả cô ra, cầm lấy chiếc máy tính bảng bên cạnh, nhanh chóng mở ra, vào mạng và nhập ba chữ “Hứa An Ca” vào mục tìm kiếm.
“Cô nhìn xem, người cô gặp là anh ta đúng không?” Tần Hàm Dịch chỉ tay vào bức ảnh trên màn hình máy tính bảng, giọng nói trầm xuống như đang cố kìm nén cơn tức giận.
Diệp Dĩ Muội đột nhiên tròn xoe mắt, hết sức giật mình nhìn vào màn hình chiếc máy tính bảng.
Đây chẳng phải là người đàn ông vừa tặng cô chiếc váy này sao?
Tần Hàm Dịch nhìn nét biểu cảm trên mặt của Diệp Dĩ Muội, không cần hỏi thêm anh ta cũng đoán được ra câu trả lời.
Anh ta thu ánh mắt về, lại mở weibo của Hứa An Ca ra, bèn nhìn thấy dòng trạng thái vừa mới được đăng cách đó không lâu: hôm nay cuối cùng cũng đem chiếc váy thiên thần tặng cho cô ấy.....
“Cô còn dám nói không quen với Hứa An Ca?” Tần Hàm Dịch đóng chiếc máy tính bảng lại, quay mặt ra lườm Diệp Dĩ Muội.
“Tôi....” Diệp Dĩ Muội lắc đầu lia lịa, muốn giải thích, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Hai chữ “cuối cùng” của Hứa An Ca đúng là quá dễ để khiến người khác hiểu lầm.
“Diệp Dĩ Muội, cô phải biết rõ rằng, chúng ta vẫn còn chưa ly hôn.” Tần Hàm Dịch túm lấy gáy cô, dí sát mặt mình vào mặt cô, dùng hơi rượu vẫn còn đọng lạnh trong miệng, phả ra cùng hơi thở để nói với cô về sự phẫn nộ của anh ta.
“Tôi không quen biết gì với anh ta....” Diệp Dĩ Muội vội vàng giải thích, không phải sợ, chỉ là trong tiềm thức của cô, không hi vọng Tần Hàm Dịch hiểu lầm cô. Chỉ là, sao sau khi nói ra lời như vậy, tự bản thân cô lại cảm thấy đó là lời nói dối lòng?
|
CHƯƠNG 23: CẮM SỪNG
Đối với Hứa An Ca, Diệp Dĩ Muội tuy trong kí ức không hề tìm thấy con người này, nhưng ở đâu đó, lại luôn có một cảm giác rất quen thuộc, nó cứ quanh quẩn vướng vít trong trái tim cô.
“Diệp Dĩ Muội, ánh mắt nhấp nháy của cô đã bán đứng cô rồi.” Tần Hàm Dịch liền ghé sát vào cô hơn nữa, khi nói, anh ta chỉ mấp máy đôi môi mỏng hồng hào, không ngừng vuốt lên má cô.
Diệp Dĩ Muội run lên từ tận trong tim, cô muốn đẩy Tần Hàm Dịch ra.
Ai mà biết được, Tần Hàm Dịch như sớm đã có sự chuẩn bị, anh ta cứng đơ ra như một ngọn núi, đè vào cô, không động đậy.
“Tần Hàm Dịch, anh không tin tôi thì thôi.” Diệp Dĩ Muội nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn sự lạnh lùng và nghi ngờ đó, thái độ của cô cũng hết sức cứng rắn.
Chỉ là, vì khoảng cách giữa hai người quá gần, lúc môi cô mấp máy đã chạm vào một bên má của anh ta, đột nhiên làm cho bầu không khí trở nên ấp áp hơn.
Tần Hàm Dịch ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ thoáng qua, anh ta vẫn giữ tư thế ghé sát vào với Diệp Dĩ Muội, dùng giọng nói uy hiếp để nói với cô: “Diệp Dĩ Muội, tôi không cần biết trước đây cô và Hứa An Ca có quan hệ gì với nhau. Nhưng, bây giờ cô là Tần thái thái, cô hãy an phận thủ thường cho tôi.”
“Tôi cũng đã rất biết thân biết phận rồi, chính những hành vi của bản thân anh mới là sai trái.”
Nghe thấy tiếng nói uy hiếp của Tần Hàm Dịch, Diệp Dĩ Muội tức giận liền đá lại một câu.
Anh ta đem cả người tình của mình đi hưởng tuần trăng mật cùng vợ, nhưng cuối cùng lại làm như cô đã làm gì có lỗi với anh ta, cứ như là cô đã cắm sừng anh ta không bằng.
“Ha ha....” Tần Hàm Dịch đột nhiên bật cười, anh ta nhếch mép lên khinh bỉ: “Cô nói thế là đang ghen đấy à?”
Diệp Dĩ Muội dường như bị nhìn trúng tim đen vậy, cô nheo mày, nói vặn lại: “Ai thèm ghen chứ, đồ thần kinh.”
“Diệp Dĩ Muội, cô nói lại một lần nữa xem nào?” Tần Hàm Dịch thở ra hơi thở thù địch, giống như núi lửa chuẩn bị phun trào ra vậy.
Diệp Dĩ Muội đột nhiên run lên, quay đầu đi không nhìn vào anh ta nữa.
“Sự tồi tệ tới mức không biết xấu hổ” của Tần Hàm Dịch cô đã từng thấy, cô tuyệt đối sẽ không ngốc tới mức mà đấu khẩu với anh ta làm gì, tránh việc lát nữa anh ta lại lấy gia đình cô ra để uy hiếp cô. Tần Hàm Dịch cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, nhìn thấy cái bộ dạng tức giận của Diệp Dĩ Muội, thậm chí anh ta còn rất muốn rất muốn bóp chết cô.
|
CHƯƠNG 24: THỰC THI QUYỀN LỰC
Khoảng cách quá gần giữa hai người, lại thêm với áp suất không khí như bị giảm xuống, đúng là làm con tim người khác không thể không tăng nhịp đập.
Nếu, trước mặt Diệp Dĩ Muội là một người đàn ông khác, có khả năng Diệp Dĩ Muội còn có thể phản kháng lại được.
Nhưng, mỗi khi đối mặt với Tần Hàm Dịch, cô luôn có cảm giác chân tay mình mềm nhũn ra và tê dại đi, anh đúng là kiếp nạn của cuộc đời cô.
“Diệp Dĩ Muội, không kể bên ngoài tôi có bao nhiêu người phụ nữ, nhưng cũng không thay đổi được hiện thực rằng cô là Tần thái thái. Những người khác, tốt nhất cô hãy đừng có mơ tưởng tới nữa.” Tần Hàm Dịch cuối cùng cũng không chịu được cái bầu không khí ngột ngạt này, anh ta dùng tiếng nói lạnh lùng để cảnh cáo cô.
Tiếng nói lạnh lùng như được phát ra từ địa ngục làm cho Diệp Dĩ Muội nếu không mặc quần áo thì chắc toàn thân cô sớm đã đóng băng lại mất.
Tần Hàm Dịch thấy Diệp Dĩ Muội chỉ nheo mày không nói gì, trong lòng anh ta chợt thấy hoảng loạn, anh ta đột nhiên hôn lên môi cô, đẩy lưỡi mình vào trong miệng cô, lỗ mãng khống chế cô mặc kệ cho cô vùng vẫy và ánh nhìn của những người khác đang ngồi trong xe.
“... .....” Châu Lan Na đau khổ nhìn tình cảnh trước mắt, cuối cùng cũng vẫn không dám mở miệng, chỉ biết quay đầu lên.
Hai tay Diệp Dĩ Muội bóp chặt vào đùi cô, tới nỗi cô cảm nhận được cơn đau, cô dùng chính cơn đau đó để nhắc nhở bản thân rằng không được đắm chìm vào nụ hôn của anh ta.....
Còn Tần Hàm Dịch hôn cô một lúc lây mà không thấy cô có một chút phản ứng gì, lúc này mới chịu bỏ cô ra nhưng vẫn chưa chịu buông tha cho cô, anh ta cắn lên cổ cô.
“Diệp Dĩ Muội, bây giờ tôi phải có được cô, xem cô còn đi quyến rũ Hứa An Ca được nữa không.” Anh ta nói giọng tức giận và thách thức, trong giọng nói đó còn thể hiện chút gì đó thèm muốn mà ngay đến cả bản thân anh ta cũng không phát hiện ra.
“Không, Tần Hàm Dịch, anh không thể.....” Diệp Dĩ Muội hốt hoảng muốn đẩy anh ta ra, nhưng làm sao cô có thể địch nổi với sức lực của một người đàn ông....
Cô biết, Tần Hàm Dịch tuyệt đối là loại người nói được làm được.
Anh ta sẽ chẳng quan tâm xem trường hợp gì, không biết thế nào là xấu hổ, anh ta nói muốn có được cô thì anh ta tuyệt đối có thể ở trên xe, trước mặt tài xế và Châu Lan Na để xé nát quần áo của cô ra.
Thế nhưng cô không phải là anh ta, lại càng không phải là Châu Lan Na - kẻ có thể sẵn sàng vì anh ta mà làm chuyện đó mọi lúc mọi nơi.
“Tần Hàm Dịch, anh là đồ khốn nạn, bỏ tôi ra!” Diệp Dĩ Muội vừa cố hết sức đẩy anh ta ra, vừa hét lên.
“Khốn nạn?” Tần Hàm Dịch nắm lấy bàn tay đang đấm thình thịch vào người anh ta của Diệp Dĩ Muội, dùng ánh mắt khinh miệt, đối với anh ta việc cưỡng bức cô là một việc làm chẳng có chút gì đáng khinh bỉ. “Diệp Dĩ Muội, cô là vợ của Tần Hàm Dịch này, tôi chỉ đang thực thi quyền lực mà tôi nên có thôi, có gì không đúng nào?” Tần Hàm Dịch hất cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào cô như muốn ăn thịt cô ngay lập tức.
|