Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành
|
|
Chương 45: “Trộm sắc”.
Giờ tự học hôm đó kết thúc khá muộn, trên đường trở về ký túc xá, bốn người Triệu Tử Mặc, Cố Thành Tây, Khương Khương và Thi Tiểu Phì vẫn hệt như ngày thường, vừa đi vừa cười nói nhộn nhạo không thôi. Bỗng nhiên, Triệu Tử Mặc “A” lên một tiếng, rồi lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phía khu ký túc Mẫu Đơn, khiến cho ba vị mỹ nữ đang bám theo sau cũng phải toát cả mồ hôi. Thi Tiểu Phì lập tức gọi với theo: “A Mặc, mi vội vội vàng vàng làm cái quái gì thế hả?” Người đông quá, thậm chí còn không nhìn thấy bóng Triệu Tử Mặc đâu nữa! Cô Thành Tây đi bên cạnh, để lộ ra một nụ cười vẻ hiểu biết. Khương Khương nhìn thấy vậy liền hỏi: “Mi biết chuyện gì à?” Cố Thành Tây bình tĩnh đáp: “Vừa nãy, có phải có một ‘thiếu nữ’ vừa ba chân bốn cẳng chạy về phía ký túc Mẫu Đơn kia không?” Khương Khương đánh giá cách nhấn mạnh của Cố Thành Tây, rồi khẽ gật đầu, hình như đã hiểu ra đôi chút. Cái vị ‘thiếu nữ’ kia hình như đã có nói với ba người cô rằng: “Mai ta đi hẹn hò, bọn mi nói xem ta nên mặc gì thì tốt?” Quả nhiên ba người vừa về tới ký túc xá, liền thấy Triệu Tử Mặc vẻ mặt tràn đầy đau khổ đang ngồi bên mép giường, bên cạnh là một lô một lốc quần áo váy xống đủ màu sắc. “Bọn mi tư vấn cho ta đi, mai ta nên mặc gì thì đẹp?” Triệu Tử Mặc cảm thấy vô cùng buồn rầu. Ngày mai là buổi hẹn hò đầu tiên của cô với cực phẩm đó! Nếu như theo lời anh thì, hôm sinh nhật anh, hai người cùng đến chỗ Phó nãi nãi vẫn không được tính là hẹn hò, vậy thì ngày mai đích xác là buổi hẹn đầu tiên rồi, hơn nữa lại còn do cô chủ động nói ra! Vã mồ hôi, tại sao buổi hẹn đầu cũng là do cô chủ động cơ chứ!!! Mà thôi, ai chủ động trước cũng được, việc quan trọng trước mắt là phải chuẩn bị cho ngày mai, trọng đại đến thế cơ mà! Cố Thành Tây nhìn thấy vẻ sầu thảm của cô, tiện thể trêu chọc vài câu: “Mi mặc quần áo bình thường không được sao?” Triệu Tử Mặc cầm lên một chiếc áo khoác lông, rồi khoa tay múa chân trả lời: “Nhưng ngày mai không giống với ngày bình thường.” Khương Khương cũng xen vào góp vui: “Có gì mà không giống?” Ngoài dự kiến, Triệu Tử Mặc đáp lại cô nàng một cách rất thản nhiên: “Thì là ngày mai ta đi hẹn hò với cực phẩm mà!” Thi Tiểu Phì nhìn bản mặt nhơn nhơn của cô, không chịu nổi liền “Hứ” một tiếng tỏ vẻ khinh thường: “Sao ta thấy trước đây mi gặp cực phẩm có bao giờ chịu ăn mặc chải chuốt gì đâu? Thôi đi nhá, đừng có bày đặt chơi trò sợ sệt thua bạn kém bè (*) nữa đi.” (*) “Thua bạn kém bè”: Hán Việt là “Tương hình kiến truất”, tức là nếu so sánh thì thấy mình kém cỏi hơn người ta. Triệu Tử Mặc: “Cái đó khác, chẳng phải cố nhân có câu ‘nữ vi kỷ duyệt dung’ (*) đấy sao?” Dứt lời, cô lại tiếp tục lên giọng khệnh khạng kẻ cả: “Rốt cục bọn mi có chịu giúp không hả, nói một câu cho ta còn liệu đường!” (*) “Nữ vi kỷ duyệt dung”: Thiếu nữ làm đẹp vì người yêu. Ba vị mỹ nữ kia bất giác cảm thấy cực kỳ bực bội, người đâu mà, đã nhờ vả lại còn yêu sách… Cố Thành Tây gương mẫu dẫn đầu trước, tiến đến bên chiếc giường đang tấp một đống quần áo váy xống, cầm lên một bộ nhìn vừa bắt mắt lại vừa xinh đẹp quyến rũ, mở miệng nói: “Mặc cái này đi!” Triệu Tử Mặc vừa nhìn thấy, khuôn mặt đã liền dãn ra. *** Sáng hôm sau, trong phòng ký túc xá 0609 ở khu Mẫu Đơn, có ba vị mỹ nữ nào đó thi nhau trợn mắt há mồm, trân trối nhìn vào phía trong. Bạn Triệu Tử Mặc của chúng ta đứng ở cửa phòng tắm, vừa bước ra đã bị ánh mắt của ba kẻ kia hù cho sợ hết hồn, vội vàng níu lấy chiếc cổ áo vốn đã mỏng đã ngắn đến thảm thương, nhất thời lùi không được mà tiến cũng chả xong. Chẳng lẽ, bộ dạng này của cô lại có thể khiến cho ba vị mỹ nữ kinh ngạc đến thế sao! Có điều, bộ váy mà cô đang mặc trên người này đây hình như cũng có chút… Màu sắc hình như khá bắt mắt lại hơi phô trương: màu hồng đào. =..= Dáng người cũng có vẻ quyến rũ hơn ngày thường: bỏi vì cổ áo khoét khá sâu, cho nên thấp thoáng thấy được cả đường cong uốn lượn của cặp cup 34 C… Những đường cong hoàn hảo này, khuôn mặt xinh đẹp này, đôi mắt sáng ngời quyến rũ này, đôi môi đỏ mọng yêu kiều này… Chẳng phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đã tiến hóa thành tinh thì còn là gì! Cố Thành Tây trấn tĩnh lại trước tiên, vội vàng đẩy Triệu Tử Mặc quay trở vào phòng tắm: “A Mặc, như thế không được, hoàn toàn không được!” Triệu Tử Mặc dĩ nhiên chẳng hiểu mô tê gì: “Tại sao?” Bộ váy này chẳng phải do đích thân cô nàng chọn hay sao! Hơn nữa, đây cũng là quà sinh nhật của Cố Thành Tây tặng cho cô vào năm ngoái, sở dĩ cô cảm thấy màu sắc của nó quá phô trương quá lòe loẹt, hơn nữa lại không hợp với cái độ tuổi thanh khiết đơn thuần này, cho nên vẫn cất sâu vào tận đáy hòm. Cố Thành Tây trịnh trọng trả lời: “Nếu như anh trai biết người đã đề nghị mi mặc bộ váy này chính là ta, đảm bảo sẽ băm vằm ta ra thành trăm mảnh!” Triệu Tử Mặc: “Nghiêm trọng đến vậy sao?” Cố Thành Tây gật đầu y như thật: “Đúng đúng đúng, mi nhất định phải tin tưởng ta, ta có thể hãm hại mi, nhưng tuyệt đối không bao giờ làm hại bản thân mình!” Triệu Tử Mặc:”…” Có loại bạn bè nào như thế này không hả trời! Thi Tiểu Phì đứng ngoài cửa bắt đầu la hét: “A Mặc A Mặc, điện thoại mi đang reo kìa, trên màn hình còn hiện hai chữ ‘cực phẩm’…” *** Ngày hôm đó, thời tiết cực kỳ thuận lợi, khí trời tuy vẫn còn khá lạnh, nhưng những tia nắng cũng đã bắt đầu dày lên, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Cố Thành Ca không lái xe vào, chỉ đi bộ vào khuôn viên ký túc xá Mẫu Đơn. Anh mặc một bộ tây trang màu xanh thẫm, bên trong là chiếc áo tím mà hôm trước Triệu Tử Mặc đã tặng anh, mặc chiếc áo này lên người rồi anh mới biết, thì ra nó không lòe loẹt không phô trương như anh tưởng, ngược lại còn toát lên một vẻ gì đó rất trang nhã. Anh dừng lại, đứng đợi dưới một tán cây. Tư thái điềm đạm, vẻ mặt yên lặng mà kiên nhẫn. Triệu Tử Mặc leo từ trên phòng ký túc xuống dưới lầu, xa xa liền nhìn thấy hình ảnh yên tĩnh ấy của anh. Tựa hồ như cảm thấy điều gì, đột nhiên anh quay đầu nhìn sang, nhiệt độ trong đôi mắt thâm trầm ấy bỗng trở nên nóng rực như có lửa, anh yên lặng dõi theo từng bước chân cô, ánh mắt không hề di chuyển một chút nào. Triệu Tử Mặc vẫn khoác trên mình bộ váy màu hồng đào lúc nãy, có điều trên cổ nay đã choàng thêm một chiếc khăn cùng màu, mái tóc dài mềm mại xõa ra hai bên, che đi một mảng cổ để hở khá lớn, đồng thời lại càng làm nổi bật nét khuynh quốc khuynh thành trên khuôn mặt cô. Trên hành lang tầng sáu khu ký túc, có ba vị mỹ nữ đang ha hả cười đùa, lại cộng thêm ánh mắt vừa nóng rực lại vừa chăm chú của người nào đó, khiến cho Triệu Tử Mặc vốn dĩ mang trong bình tâm trạng thản nhiên, nay bỗng cảm thấy có chút chùn bước rồi. Cố Thành Ca lẳng lặng đợi cô tiến đến gần, ánh nắng ban mai chiếu rọi trên khuôn mặt anh, tụ lại thành một điểm sáng nhỏ trong đôi mắt, sau đó phản ra bốn phía, đẹp đến khó tin. Triệu Tử Mặc đón nhận ánh mắt vừa si mê vừa chuyên chú ấy của anh, tim bỗng đập thình thịch, lại vừa cảm thấy ngượng ngùng, không cách nào khác đành hơi cúi đầu xuống, hai bên má bắt đầu nóng rực, đỏ hồng như hai bông hoa đào. Đợi cô bước đến gần, anh liền nắm lấy tay cô. “Đi thôi.” Giọng nói của anh hôm nay không hiểu sao lại có chút lạ lùng. Tâm trạng lúc này của Triệu Tử Mặc có thể nói rằng vừa thấp thỏm lại vừa vui mừng, chỉ là đi mãi, cô vẫn không thể có đủ dũng khí để ngước lên nhìn người bên cạnh. Vì là ngày cuối tuần, cho nên trên sân trường lúc này có rất ít người, hai người họ lại tiếp tục chọn một nơi vắng vẻ nhất là cổng Tây, dọc đường đi chỉ gặp đôi ba vị bạn học, nhưng ai nấy khi nhìn thấy hai người bọn họ đều không thể không toát lên vẻ ngưỡng mộ sùng bái. Sắp tới cổng Tây, Cố Thành Ca bỗng nhiên dừng lại. “Chờ chút.” Triệu Tử Mặc giương mắt lên nhìn anh: “Sao thế?” Cố Thành Ca nhích tới gần, giơ bàn tay khác lên chạm vào mắt cô, những ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt vuốt nơi hàng mi dài. Triệu Tử Mặc: “Có chuyện gì thế?” Cố Thành Ca giơ ngón tay út của anh ra trước mặt cô. Phía trên đó, là một sợi lông mi. Triệu Tử Mặc không thể không kinh ngạc: “Nhỏ thế mà anh cũng phát hiện ra sao?” Cố Thành Ca mặt không đổi sắc gạt sợi lông mi đi, dưới ánh mặt trời, đôi mắt anh giờ đây lóe ra muôn vàn màu sắc. Anh thản nhiên nói: “Trên đường đi anh đều nhìn em, sao có thể không phát hiện cho được.” Triệu Tử Mặc: “…” Này này này, làm ơn đừng có bắt tim cô ngày càng đập mạnh như thế chứ! Trời ạ, không ngờ suốt cả quãng đường vừa rồi, cực phẩm đều chăm chú nhìn cô! Có điều, vẫn không thể phủ nhận rằng, sau khi kinh ngạc qua đi, trong lòng Triệu Tử Mặc lại cảm thấy vui mừng khôn xiết. Cực phẩm có thể phát hiện thấy một sợi lông mi bị rơi ra của cô, chứng tỏ trên đường đi anh phải quan sát cô cực kỳ chăm chú cực kỳ kỹ lưỡng, khiến cho cô giờ phút này cảm thấy có chút đắc ý, thì chẳng phải là, bất cứ người con gái nào cũng muốn bị bạn trai ‘trộm sắc’ theo kiểu ấy hay sao! Vốn dĩ ban đầu, cô còn cảm thấy hơi lạnh vì mặc độc mỗi một chiếc váy, nhưng lúc này đây, dường như cảm nhận thấy tình yêu của anh dành cho mình, trong lòng cô như có một dòng nước tuôn trào, khiến cho bầu không khí xung quanh cũng trở nên ấm áp hơn. Sau khi lên xe, Cố Thành Ca mới hỏi: “Đi đâu đây?” Triệu Tử Mặc ngơ ngác hỏi ngược lại anh: “Anh chưa lên kế hoạch hả?” Cố Thành Ca: “…” Triệu Tử Mặc: “Thân làm bạn trai như anh cũng quá thất trách rồi đi…” Cố Thành Ca: “… Em chủ động hẹn hò với anh, anh còn tưởng em đã có dự định trước cả rồi.” Vốn dĩ anh thật sự rất mong đợi, còn muốn chờ xem cô muốn đi đâu hôm nay cơ mà! Triệu Tử Mặc: “…” Ngước mắt hỏi trời ~ing, hôm trước cô chủ động hẹn hò với người ta xong, ngay sau đó đã cảm thấy rất rất xấu hổ rồi, làm gì có thời gian mà lên kế hoạch này nọ chứ! Còn nữa, anh ấy có cần phải nhấn mạnh hai chữ ‘chủ động’ thế kia không! “Được rồi,” Triệu Tử Mặc đành nhượng bộ: “Thì em quyết định vậy.” Vậy là, dưới sự chỉ huy của bạn Triệu Tử Mặc nhà ta, xe liền dừng lại tại một bãi đậu xe gần siêu thị. Sau khi xuống xe, cô liền mạnh mồm tuyên bố: “Kế hoạch của em là, hôm nay chúng ta sẽ đi dạo cả ngày trong siêu thị! Đúng lúc có rất nhiều thứ cần mua nè.” Cô hất tóc sang bên, hùng hổ bước lên mấy bậc thang. Cố Thành Ca nhìn theo dáng vẻ yêu kiều mảnh khảnh của cô, cuối cùng đành đưa tay lên sờ sờ cằm. Có phải, đôi lúc anh rất ngốc không? Chọc giận cô thế kia, anh có nên chạy đến dỗ dành giảng hòa với cô không nhỉ? Trong siêu thị, Triệu Tử Mặc đẩy xe chở hàng chen chúc qua đám người một cách khá là cực khổ, vậy mà Cố Thành Ca ở phía sau vẫn thản nhiên như thường, bước đi không nhanh không chậm, tư thái nhàn tản vô cùng. Dần dần, đồ trong xe cũng ngày một nhiều hơn. Triệu Tử Mặc xoay người lại, chăm chú so sánh giá tiền của mấy hộp sữa tắm, chọn một loại rồi chuẩn bị đi tiếp, đến lúc quay lại mới thấy, xe đẩy đã bị một người nào đó cướp lấy từ bao giờ, cô đành đưa hộp sữa tắm cho anh, anh nhận lấy bỏ vào xe đẩy, rồi đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô. Ánh mắt anh lúc này đây, sao mà dịu dàng đến lạ.
|
“A Mặc.” Triệu Tử Mặc nghiêng đầu nhìn anh một cái, rồi chẳng nói chẳng rằng cứ thế đi tiếp. Cố Thành Ca nắm lấy tay cô: “A Mặc.” Triệu Tử Mặc trợn mắt lườm anh, vẫn chẳng nói câu nào. Cố Thành Ca vừa giữ xe đẩy, vừa nhích lại gần phía cô: “A Mặc.” Triệu Tử Mặc: “…” Cố Thành Ca: “A Mặc…” Triệu Tử Mặc: “…” Tại sao nãy giờ cô cứ luôn cảm thấy, anh gọi tên cô thế kia, ngữ điệu sao mà giống như đang làm nũng thế nhỉ? Trời ạ, đừng nói là cực phẩm đang làm nũng với cô đấy nhá! Cố Thành Ca: “Bảo bối…” Được rồi được rồi, cô đầu hàng! Thật không ngờ, một Cố Thành Ca ngày thường lạnh lùng xa cách, cũng có thể tỏ ra vô sỉ đến nhường này. Những người mua hàng đi ngang qua họ, ai nấy cũng đều không nhịn nổi mà ngoái lại nhìn họ một cái. Triệu Tử Mặc lôi xe hàng chạy như bay: “Đi thôi đi thôi! Anh làm em buồn nôn muốn chết!” Cô cúi đầu, không khỏi để lộ một nụ cười. Đi qua một hàng dài xe đẩy, Cố Thành Ca bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Còn muốn mua gì nữa không?” Triệu Tử Mặc: “Khương Khương muốn mua mì với tương ớt, còn Tiểu Phì thì muốn một đống đồ ăn vặt…” Được rồi, cô bắt đầu cảm thấy hối hận rồi, sao lại bốc đồng đến nỗi đem buổi hẹn hò quý giá ra mà đi siêu thị chứ, đúng là qua hoang phí mà! Nghĩ đến đó, cô nhanh như chớp lôi một đống đồ ăn vặt mà Thi Tiểu Phì thích nhét vội vào xe chở hàng. “Rầm!” Hình như có tiếng vật nặng gì đó va vào nhau, giây lát sau, Triệu Tử Mặc chỉ còn biết ngây ngẩn nhìn kệ hàng đang đổ hướng vào người mình, nhất thời choáng váng không thể nghĩ được gì. Đột nhiên, có một đôi tay rắn chắc kéo cô vào lòng. Bởi vì đang đứng ở vị trí trung tâm các kệ hàng, cho nên bây giờ có muốn chạy cũng không kịp, Cố Thành Ca chỉ có thể ôm lấy cô, rồi để mặc những bao hàng, những chiếc hộp lớn cứ thế mà rơi xuống lưng mình. Còn cô, cô đang rất an toàn, trong vòng ôm của một người nào đó. Bên tai văng vẳng tiếng đồ đạc rơi xuống, cùng những tiếng thét chói tai của khách mua hàng. Một mảnh hỗn loạn. Cũng may bên kia còn có cột đá ngăn lại, cho nên mấy kệ hàng không sập xuống hoàn toàn, nhân viên siêu thị thấy thế cũng lập tức chạy tới, giải nguy cho những vị khách đang bị chôn vùi dưới đống đồ to nhỏ. Đến lúc ra được bên ngoài rồi, Triệu Tử Mặc vẫn không nói một câu nào, chỉ vội vàng ôm lấy một người nào đó, thật chặt. “Thành Ca, Thành Ca!” Bất chợt người anh khẽ run lên. Lần đầu tiên trong đời, cô gọi anh như vậy. Trong tim anh bỗng nhiên dâng trào một dòng nước ấm áp, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô: “A Mặc, anh không sao mà.” Triệu Tử Mặc vẫn siết chặt lấy anh, tay cô vòng qua eo anh, đầu cô vùi sâu vào ngực anh, không dám rời anh dù chỉ một giây. Đột nhiên, cô ngước đầu lên, nắm lấy tay anh vội vàng hỏi: “Anh thật sự không sao chứ? Có bị cái gì nện trúng không?” Hình như lúc nãy, cô có nghe loáng thoáng tiếng một vật nặng gì đó nện vào lưng anh mà. Cố Thành Ca chỉ im lặng nhìn cô. Quả thật anh cũng hơi xui xẻo, cái kệ hàng gần anh đó lại chất một đống hộp bánh quy lớn có nhỏ có, cơ mà, có thể thấy được sự lo lắng quan tâm không chút kiêng dè này của cô dành cho anh, kể ra cũng đáng… Lát sau, anh mới khẽ mỉm cười: “Anh không sao.” Triệu Tử Mặc vẫn không yên tâm: “Thật sự không sao chứ?” Cố Thành Ca khẽ vuốt ve mái tóc dài nay đã hơi rối của cô, nhẹ giọng nói: “A Mặc ngốc, không sao thật mà.” Chỉ là, trên lưng anh lúc này vẫn có cảm giác đau đau một chút thôi. Triệu Tử Mặc cảm thấy vô cùng ảo não: “Cũng đều tại em, đáng lẽ ra em không nên bốc đồng đến nỗi lôi anh đi siêu thị mới phải.” Cố Thành Ca nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt anh thoáng qua tia vui sướng: “Anh rất thích.” “Hả?” Cố Thành Ca: “Anh rất thích kiểu hẹn hò như vầy. Rất có không khí gia đình, rất lãng mạn.” Triệu Tử Mặc: “…” Cô không thể nói được gì, bởi vì đã quá cảm động. Triệu Tử Mặc bất giác cảm thấy, thì ra chỉ cần một hành động quan tâm, một lời nói ấm áp, cũng đủ khiến cho đối phương vui vẻ hạnh phúc rồi. Đột nhiên anh lên tiếng gọi: “A Mặc.” “Ừm?” “Nếu như thật sự em chưa lên kế hoạch gì hết cho hôm nay thì…” “Hả?” “Mua thức ăn đến nhà anh làm cơm đi!”
|
Chương 47: Em đau lòng thay anh!
Trong đôi mắt thâm trầm của anh lúc này đây, lại hiện ra một nỗi đau quá rõ rệt. Một Cố Thành Ca như vậy, trước đây Triệu Tử Mặc chưa bao giờ nhìn thấy, khiến cho tâm trạng của cô giờ đây, dường như cũng bị ảnh hưởng bởi nỗi đau đó của anh mà trở nên khó chịu lạ thường. Nhẹ nhàng, cô nắm lấy đôi tay đang khẽ run rẩy của anh. “Thành Ca, anh sao vậy?” Cố Thành Ca chậm rãi nhìn về phía cô, chỉ thấy cô đang nhìn anh đầy dịu dàng. Tâm tư của anh, dường như cũng đã bình lặng được phần nào. “Anh không sao.” Anh mỉm cười, xua đi bầu không khí lạnh lẽo bao quanh, cố gắng giữ cho giọng mình được bình thản: “Chiều nay anh lên kế hoạch hay em lên đây?” Triệu Tử Mặc vẫn không thể nào cười nổi. “Anh sắp xếp đi.” Cô nói, rồi nghiêm túc bổ sung thêm: “Nhưng trước đó, em muốn anh nói cho em biết, rốt cục là lúc nãy anh bị làm sao.” Bình thường anh luôn lạnh lùng xa cách, rất ít khi để lộ ra ngoài những suy nghĩ thật của mình, nhưng những biểu hiện của anh lúc nãy, ngay cả đứa thần kinh không ổn định cũng có thể dễ dàng nhận ra rằng đã có vấn đề, hơn nữa lại là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Cố Thành Ca thu nụ cười lại, chỉ yên lặng nhìn cô. Triệu Tử Mặc cũng không nói gì thêm, bình tĩnh chờ đợi câu trả lời. Một lúc lâu thật lâu sau, Cố Thành Ca đột nhiên đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào phòng ngủ. Triệu Tử Mặc ngơ ngác nhìn theo anh, trong lòng mãnh liệt gào thét: này này này! Anh có ý gì thế! Người ta đang quan tâm đến anh mà, đừng có phớt lờ người ta như thế chứ! Rất nhanh sau Cố Thành Ca đã quay trở ra, trong tay anh lúc này là một chùm chìa khóa lủng lẳng. Triệu Tử Mặc lại tiếp tục suy diễn: không thèm để ý đến sự tồn tại của người ta luôn, cứ thế mà bỏ ra xe hả!!! Đột nhiên, anh lên tiếng gọi cô: “A Mặc, em lại đây.” Thế là Triệu Tử Mặc vội vàng chạy qua. Cố Thành Ca đứng trước cửa một gian phòng sát ngay với phòng ngủ của anh, phía trước có một chiếc nắm cửa bằng đồng theo kiểu khá là cũ, anh khẽ cầm lấy, xoay chìa khóa một vòng rồi nhẹ nhàng mở ra. Cửa mở, anh vẫn không nói gì mà đi thẳng vào bên trong, còn Triệu Tử Mặc lại tiếp tục lẽo đẽo theo sau. Mặc dù lúc này ánh mặt trời ấm áp vẫn chiếu rọi ngoài kia, nhưng bên trong căn phòng lại chỉ có một màu đen tăm tối lạnh lẽo, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy rùng mình. Triệu Tử Mặc hốt nhiên dừng bước, hai tay cũng vô thức mà nắm chặt lấy nhau. “Thành Ca…” Được rồi, cô thừa nhận, vào cái phòng này y như đang vào nhà ma ấy, cảm giác có hơi rờn rợn. Một tiếng động nhẹ chợt vang lên trong không gian, ngay giây sau, cả căn phòng bỗng được chiếu sáng bởi ánh đèn. Sau khi đôi mắt đã thích ứng hoàn toàn được với ánh sáng đột ngột mà hơi chói này, Triệu Tử Mặc mới từ từ quan sát, âm thầm đánh giá căn phòng. Trên bốn bức tường treo rất nhiều tranh, có những bức đã hoàn thành xong, có những bức hỏng, lẫn những bức còn đang vẽ dang dở… Rõ ràng, đây từng là một phòng vẽ tranh. Căn phòng này cũng rất đơn giản, đó là còn chưa nói rằng nó hơi bừa bộn, trên mặt đất vung vãi nào tranh, nào giấy, nào màu vẽ… mấy chiếc giá vẽ cong queo dặt dẹo nghiêng trái nghiêng phải, một chiếc tủ dài được kê sát tường, ngay dưới chân tủ là đất và bột trắng quyện lẫn vào nhau, gần đó còn có một khối cầu bằng thủy tinh đã bị đập vỡ, nhưng viên bi bị rơi ra chạy dọc khắp phòng. Trên mặt đất, nơi có những viên bị vung vãi khá nhiều, xuất hiện một mảng lớn màu đen… Phải chăng đó đơn giản chỉ là màu vẽ bị rơi vãi, hay là… Triệu Tử Mặc nhìn về phía Cố Thành Ca. Lúc này anh đang đứng sát bên cửa sổ, hứng trọn lấy những tia nắng vô cùng yếu ớt từ bên ngoài hắt qua tấm rèm cửa, bóng lưng anh nào giờ vẫn vậy, mà không hiểu sao thời khắc này cô lại cảm thấy nó đau đớn và cô đơn đến lạ. “Thành Ca…” “Năm anh ba tuổi…” Cố Thành Ca bình tĩnh ngắt lời cô: “Một đứa bé trai, khoảng chừng tầm tuổi anh bị bắt cóc, anh đã tận mắt chứng kiến cảnh người phụ nữ ấy chĩa súng vào đầu thằng bé, rồi bà ta bất ngờ nổ súng, khiến cho bên huyệt thái dương của đứa bé ấy máu tuôn xối xả, và rồi, cũng chính mắt anh nhìn thấy Phó Khinh Chước điên cuồng nổ súng vào người đàn bà kia, nơi bà ta ngã xuống, máu đã chảy thành sông…” Triệu Tử Mặc nghe đến đây, liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đáng lẽ ra, ba tuổi phải là một khoảng thời gian đẹp đẽ, rực rỡ của tuổi thơ con người, vậy mà đối với anh, nó lại trở thành một ký ức ngập tràn máu tanh. Nhưng mà, cách xưng hô của cực phẩm hình như… Anh gọi người đó là Phó Khinh Chước, mà không phải là mẹ… Hơn nữa, anh còn dùng hai chữ “điên cuồng”, bọn bắt cóc giết chết con tin, cảnh sát nổ súng ngay lúc đó cũng là điều dễ hiểu, nhưng mà phải đến mức độ “điên cuồng” thì có hơi… Rốt cục là tại sao? Cố Thành Ca vẫn rất mực bình tĩnh nói tiếp: “Mười năm sau, anh mười ba tuổi…” Cảm xúc của Triệu Tử Mặc lại như muốn vỡ òa ra, chẳng lẽ bi kịch vẫn chưa chấm dứt hay sao? Cố Thành Ca bỗng nhiên ngừng lại đôi chút, giây lát sau, giọng nói của anh đã trở nên vô cùng bình thản: “Em từng nói em biết rằng Thanh Trạc của Song Thanh trong giới hội họa còn có một cái tên khác là Phó Khinh Chước đúng không, vậy chắc em cũng đã rõ chuyện, Phó Khinh Chước vì bị gắn cho cái tội danh phản loạn mà chết, hơn nữa còn là chết dưới súng của đồng đội mình.” Mặc dù lúc này anh đang quay lưng về phía cô, dẫu biết anh không thể nhìn thấy, nhưng cô vẫn khẽ gật đầu. Đương nhiên những chuyện anh nói cô biết cả, vì Cố Thành Tây, mà sau này những bài báo, những tin tức liên quan đến Phó Khinh Chước cô đều thu thập lại đầy đủ. Cố Thành Ca chậm rãi xoay người lại, từng bước tiến lại gần vũng đen trên sàn nhà, cái thứ mà cô không rõ là do màu vẽ vung vãi, hay do một cái gì khác làm nên kia. Anh ngồi xuống, duỗi ngón tay dài ra quẹt nhẹ lên vũng đen ấy, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Năm anh mười ba tuổi, đã tận mắt chứng kiến cảnh bà bị bắn tại đúng nơi này, máu nhuộm đỏ cả chiếc áo lông trắng đang mặc trên người…” Triệu Tử Mặc kinh hoàng! Hóa ra trên sàn nhà không phải là màu vẽ tung tóe, mà lại chính là… vết máu khô! Cô thật sự không biết, thì ra anh đã từng trải qua những thời khắc tồi tệ đến như vậy, tận mắt nhìn thấy người mẹ yêu quý của mình bị bắn mà máu chảy thành sông, thử hỏi tàn nhẫn biết bao! Nhưng mà… “Không phải bà ấy bỏ mạng ở hạng ổ của bọn buôn ma túy sao?” Sao cuối cùng lại thành ra ở ngay trong nhà mình chứ? Cố Thành Ca đứng dậy, đột ngột kéo rèm cửa sổ ra: “Lần đó, cảnh sát tập trung hành động ở khu vực phía sau căn nhà này.” Sau căn nhà này? Triệu Tử Mặc cũng đứng dậy theo, bước gần tới xem. Đó không phải là một khu đô thị sầm uất sao? Như đọc được nghi ngờ của cô, Cố Thành Ca giải thích: “Năm đó chỗ này vẫn chỉ là một khu phế tích.” Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: “Hồi đó, bà ấy đang còn trong thời gian nghỉ phép để ở nhà dạy anh vẽ tranh, bỗng nhiên nhận được mật lệnh tập kích của phía cảnh sát, hơn nữa địa điểm lại là ở ngay sau nhà, cho nên bà đành phải lao ngay vào nhiệm vụ. Xế chiều hôm ấy, phó cục trưởng Vương đích thân dẫn người lục soát cả khu nhà, bắt được bọn buôn ma túy. Không ngờ, chúng lại khai rằng chính bà là người đã tuồn những tin mật của phía cảnh sát cho bọn chúng, sau lại…” Cố Thành Ca bước đến chỗ có những vệt bột trắng và đất quyện lẫn vào nhau, từ tốn nói tiếp: “Cũng chính tại nơi đây, người ta đã tìm thấy hơn 500 gram thuốc phiện.” Những sự việc xảy ra trong ngày hôm đó, cả đời này Cố Thành Ca sẽ vĩnh viễn không quên. Hôm ấy là mùa xuân, không khí vô cùng trong lành ấm áp, ánh mặt trời của buổi bình minh chiếu rọi rực rỡ khắp không gian, gió hiu hiu thổi, trong nhà có ba con chim nhỏ ríu rít hót vang. Sáng hôm đó Cố Thành Ca dậy từ rất sớm, tâm trạng cực kỳ thoải mái, Phó Khinh Chước dọn bữa sáng từ trong bếp ra bên ngoài, mỉm cười dịu dàng gọi: “Thành Thành, mau tới đây ăn điểm tâm đi, hôm nay mẹ xin nghỉ phép một ngày để ở nhà dạy con vẽ tranh, con nhớ phải biết tận dụng thời gian đó.” Cố Thành Ca lúc ấy mới chỉ mười ba, tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng vẻ ngoài đã mang dáng dấp của một cậu con trai tuấn tú tao nhã, so với bọn con trai cùng trang lứa khác thì tính tình cậu cũng điềm tĩnh hơn nhiều. Có điều vẫn như bao đứa trẻ, nghe những lời gọi này của mẹ thì cậu không khỏi cảm thấy hạnh phúc, nở một nụ cười sáng lạn hơn cả ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia. Thế là cả buổi sáng, hai người đều ngồi trong phòng vẽ tranh, rèm cửa được kéo lên, những tia nắng màu vàng nhạt nhảy múa rọi lên mặt sàn, gột sạch những vệt bụi dài trong không khí. Hai mẹ con đắm mình trong ánh nắng, chăm chú ngồi vẽ tranh, bên ngoài cửa sổ là cảnh xuân trong vắt, muôn hoa đua nở, trong phòng lại là một cảnh tượng vô cùng đầm ấm, yên tĩnh nhưng vui vẻ. Khoảng thời gian đẹp như trong tranh vẽ ấy không kéo dài lâu, cho đến khi bị một tiếng chuông điện thoại cắt đứt. Cậu bé Cố Thành Ca mười ba tuổi cố che đi sự mất mát tiếc nuối trong đôi mắt mình, khẽ khàng hỏi mẹ: “Tối nay mẹ có định về không? Nếu không về thì để con sang nhà bà ngoại ngủ vậy.” “Về, tất nhiên phải về rồi!” Phó Khinh Chước trịnh trọng cam đoan: “Hang ổ của bọn buôn ma túy ở ngay sau nhà mình, mẹ đi bắt chúng một lát rồi về.” Dưới đáy mắt cậu bé ấy, lúc này ánh sáng rực rỡ đã trở lại: “Vậy mẹ cẩn thận một chút.” Phó Khinh Chước gật đầu, rồi lập tức trở về phòng để chuẩn bị những thứ cần thiết, lúc cô cầm khẩu súng trên tay, trong lòng bỗng thấy dũng cảm lạ thường, ra đến cửa liền dặn dò Cố Thành Ca mấy câu: “Thành Thành, mẹ đi đây, nếu trước mười hai giờ trưa mà mẹ vẫn chưa về thì con ăn cơm trước đi nha, còn nữa, hôm nay người ta sẽ đưa giấy và màu đến, con ký nhận hộ mẹ.” Quả nhiên đến khoảng mười hai giờ trưa, đã có người đưa giấy và màu vẽ đến. Cố Thành Ca trước giờ đã từng gặp người này mấy lần, tên là Lương Tích Côn, từ xưa đến nay đồ vẽ của mẹ đều là mua từ ông ta. Sau khi vào nhà, Lương Tích Côn vừa nghe điện thoại vừa đưa tấm biên lai cho Cố Thành Ca, ngay lúc cậu vừa ký tên mình lên trên đó xong, thì điện thoại trong phòng khách bỗng réo vang. “Thành Thành, mẹ con bị thương, đang nằm trong bệnh viện thành phố!” Cậu vội vàng cúp điện thoại, đến lúc ấy thì Lương Tích Côn cũng đã không còn ở trong phòng khách nữa, nhưng cậu không suy nghĩ nhiều, vội vàng quơ lấy chùm chìa khóa rồi chạy như bay ra cửa. Bệnh viện thành phố cách nhà cậu không xa lắm, chỉ cần chạy nhanh một chút là tới ngay. Vết thương của Phó Khinh Chước cũng không nặng, chỉ là trong lúc truy đuổi bọn buôn ma túy nên bị bắn trúng một phát vào tay, bôi thuốc rồi băng bó một chút là đã không còn gì đáng ngại. Vừa thấy Cố Thành Ca tới, cô liền kinh ngạc không thôi: “Thành Thành, sao con lại đến đây?” Sau khi đã xác định rõ ràng mẹ mình chỉ bị trầy xước ngoài da, tâm trí Cố Thành Ca lúc này mới dần dần buông lỏng. “Đồng nghiệp của mẹ gọi đến nhà, hình như…” Là giọng của ai, thì do lúc đó quá hoảng sợ nên cậu cũng không nghe rõ được. Một lúc sau, hai mẹ con cùng nhau về nhà, bất ngờ phát hiện ra, cửa không khóa, chỉ khẽ khép hờ. Phó Khinh Chước cười cười hỏi Cố Thành Ca: “Thành Thành, con thật sự lo cho mẹ đến vậy sao? Chưa kịp khóa cửa đã lao đến chỗ mẹ rồi.” Cố Thành Ca không lên tiếng đáp trả, cậu nhớ, lúc đó mình đã khóa cửa rồi cơ mà! Nhưng cũng có thể, tâm trạng lúc ấy đang hoảng loạn, quên mất khóa cửa cũng là điều dễ hiểu. Sau khi ăn cơm trưa xong, hai mẹ con lại tiếp tục lao vào công cuộc vẽ tranh, đương lúc bầu không khí vẫn đang chìm trong yên lặng thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, đập vỡ khoảnh khắc ấy, lại không ngờ tới nữa, lần này người đến là… Phó Khinh Chước bước ra mở cửa, liền đó mấy vị cạnh sát đồng loạt tiến vào, dẫn đầu là phó cục trưởng Vương Cức Chính. Vương Cức Chính là cấp trên của Phó Khinh Chước, đồng thời cũng là chỗ quen biết cũ, nếu lần này ông đến đây, rất có thể là tiện đường đưa cấp dưới ghé qua uống trà. Mặc dù phần lớn thời gian Cố Thành Ca đều ở với bà ngoại, nhưng cái chỗ ở tạm thời vốn thuộc về bà ngoại này của mẹ thì cậu vẫn thường đến để học vẽ tranh, cho nên việc Vương Cức Chính dẫn các đồng nghiệp tạt ngang qua đây uống trà thì cũng đã từng gặp mấy lần.
|
Lần này, có lẽ vẫn là như thế… Cửa phòng vẽ tranh được mở ra, truyền mấy tiếng nói từ bên ngoài vào. Phó Khinh Chước lên tiếng chào hỏi: “Phó cục Vương, đồng nghiệp Giang, hai người vào nhà ngồi đi.” Phó cục trưởng Vương Cức Chính vừa bước vào nhà, gương mặt đã thoắt trở nên nghiêm túc: “Khinh Chước, hôm nay tôi tới không phải để uống trà, đồng nghiệp Giang có nhiệm vụ phải làm ở đây.” Vẻ mặt Phó Khinh Chước cũng lập tức trở nên nghiêm túc theo. Viên cảnh sát họ Giang kia từ sau lưng Vương Cức Chính tiến lên phía trước, đôi mắt khẽ vụt qua một tia sáng: “Phó đội trưởng, hôm nay chúng tôi tiến hành tra khảo bọn tội phạm buôn ma túy vừa mới bắt được lúc trước, phạm nhân khai ra, Phó đội trưởng đã nhiều lần cung cấp tin mật cho bọn chúng, hơn nữa còn cung cấp cả nơi giấu ma túy.” Cô ta lấy ra hai tờ giấy, đồng loạt đưa lên cho cô xem: “Cái này là giấy tạm thời cách chức Phó đội trưởng, còn cái này là giấy cho phép lục soát nhà. Xin Phó đội trưởng biết điều hợp tác với chúng tôi.” Trên mặt Phó Khinh Chước lúc này đây chỉ còn độc vẻ khiếp sợ, ngạc nhiên tột độ ngoảnh sang nhìn Vương Cức Chính. Nghe tới đây, Cố Thành Ca đang ở trong phòng vẽ tranh cũng đi ra ngoài, đã thấy viên cảnh sát họ Giang kia dẫn thêm hai người nữa vào lục soát. Vương Cức Chính lúc này đang trấn an cô: “Khinh Chước, tôi hoàn toàn tin tưởng cô. Nhưng cô xem, đúng là trước kia cô đã từng nằm vùng ở chỗ bọn chúng, gây ra một tổn thất nặng nề cho mạng lưới buôn ma túy ở Phong Thành, bây giờ lại có người khai rằng, lúc cô nằm vùng đã ký một hiệp nghị với tên trùm sỏ, vấn đề này quả thực quá lớn, cho dù tôi tin cô, nhưng trên tôi vẫn còn Trưởng cục, không thể vì muốn bao che mà làm xằng làm bậy được, cho nên bây giờ chỉ còn cách chờ cho mọi hiềm nghi về cô được giải tỏa hết. Lần này đích thân tôi đi cùng mấy người bọn họ, cũng là muốn ngăn cản họ làm điều gì quá phận, yên tâm đi, có tôi ở đây cô sẽ không sao.” Phó Khinh Chước lúc này đã tức đến nỗi không thốt nên lời, nhưng tên cảnh sát họ Giang kia có trong tay giấy lục soát, khiến cho cô không biết phải làm gì, đành gọi Cố Thành Ca ra dặn dò mấy câu. “Thành Thành, con tạm thời qua chỗ bà ngoại đi, hôm nay mẹ không thể tiếp tục dạy con vẽ tranh rồi.” Cố Thành Ca vẫn nhất mực không chịu đi: “Mẹ…” Phó Khinh Chước cười trấn an: “Mẹ không sao, con yên tâm đi.” Cậu bé Cố Thành Ca lúc ấy chỉ mới có mười ba tuổi, cho dù có điềm đạm hiểu biết đến mấy, cũng có thể dễ dàng vì một nụ cười của Phó Khinh Chước mà ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng vừa ra khỏi nhà mấy bước, trong lòng vẫn cảm thấy hoang mang rối loạn, cậu liền đổi ý, chạy vội lên lầu bước vào nhà. Cậu chạy xuyên qua phòng khách, dừng sững lại trước cửa phòng vẽ tranh, ngay lúc ấy một tiếng “Đoàng –” lạnh lẽo vang lên, trên ngực Phó Khinh Chước đã nhuộm một màu đỏ tươi, chiếc áo lông trắng như ngập trong vũng máu, khiến cho Cố Thành Ca chết lặng, chỉ còn biết giương mắt nhìn. Cố Thành Ca vẫn không hiểu, hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao tình thế lại biến thành như thế, sau này Vương Cức Chính mới đau buồn nói cho cậu biết: “Mẹ cháu tàng trữ 500 gram thuốc phiện, vì cô ấy muốn phản kháng, cho nên mới bất đắc dĩ phải cướp cò…” … Tình thế hiện nay đối với Triệu Tử Mặc mà nói, đã không thể dùng hai từ “kinh ngạc” mà hình dung nữa rồi, hai lần, tại sao mới chỉ là một cậu bé, mà đã hai lần phải ngập ngụa trong những mảng kí ức ngập tràn máu tanh như thế? Chỉ có điều, anh của ngày hôm nay, không điên loạn cũng không bệnh hoạn biến thái – anh đơn giản chỉ là một người con trai lạnh lùng xa cách và luôn ẩn giấu suy nghĩ tâm tư của mình vào bên trong, âu cũng là sự phù hộ lớn của ông trời. Cô bước tới trước mặt anh, đưa tay lên nhẹ nhàng vòng qua eo anh, đầu tựa khẽ vào ngực anh, giọng nói dịu dàng tràn ngập yêu thương: “Thành Ca, mọi chuyện đều qua rồi, bây giờ anh đã có em…” Một lúc lâu sau, Cố Thành Ca mới đáp: “Ừ, bây giờ anh có em, cũng là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời anh.” “Thật không?” “Ừ. Trước kia anh thường gặp ác mộng, bây giờ hầu như không còn xuất hiện nữa.” “Còn gì nữa?” “Trước kia nếu như cảm thấy không cần thiết, anh rất ít khi mở miệng nói chuyện, còn bây giờ… ít nhất hôm nay đã lưỡi khô miệng nóng rồi.” Triệu Tử Mặc: “… Nhưng mà, những điều này cùng lắm cũng chỉ là thay đổi thôi, sao gọi là bước ngoặt được?” Nhiều thay đổi cùng một lúc như thế, sao không gọi là bước ngoặt được chứ? Thế là, Cố Thành Ca lại tiếp tục kiên nhẫn: “Vậy thì, từ nay về sau anh sẽ không còn phải cô đơn một mình nữa, có tính không?” Triệu Tử Mặc: “…” Tính, chắc chắn tính! Hơn nữa, cô còn rất thích cái cụm từ “từ nay về sau” nha… Có điều, tại sao anh lại khẳng định rằng trước đây anh luôn một mình cô đơn? Không phải anh có bà ngoại, có ba, có em gái Cố Thành Tây nữa sao? Mặc dù cô rất muốn hỏi, nhưng chỉ cần rằng nếu bây giờ mà tiếp tục hỏi về chuyện quá khứ của anh, chắc chắn sẽ làm anh thêm đau lòng, thì lòng hiếu kỳ trong tâm trí cô cũng đột ngột biến mất không còn tăm hơi. Bất chợt, anh lên tiếng hỏi: “Có phải anh rất ích kỷ, rất hèn hạ không?” Triệu Tử Mặc: “???” Cố Thành Ca: “Kể cho em nghe những chuyện tưới đẫm máu tanh như thế, tranh thủ sự thương hại của em.” Triệu Tử Mặc khẽ hừ mũi: “Em một chút cũng không hề thương hại anh.” Cô ngừng lại đôi chút, đôi tay càng siết chặt lấy anh: “Thành Ca, em đau lòng thay anh!” Phía trên đầu cô đã không còn giọng nói đáp trả nữa rồi, chỉ còn một vòng ôm, thật chặt, thật ấm áp. Một lúc sau, Triệu Tử Mặc hỏi: “Chiều nay anh muốn hai đứa tiếp tục ở trong phòng, hay muốn ra ngoài giải sầu đây?” Cố Thành Ca: “Chỉ cần em ở bên cạnh, thế nào anh cũng chịu.” Hay nói cách khác, cô không cần phải dành một không gian yên tĩnh cho anh đâu! Nghe thấy thế, Triệu Tử Mặc lập tức nhảy cẫng lên: “Vậy cùng em ra ngoài đi dạo đi! Tiếp tục ngày hẹn hò của chúng ta!”
|
Chương 48.1: Âm mưu, dương mưu. Cả buổi chiều, Triệu Tử Mặc phải mang trong mình một trọng trách rất to lớn và cao cả, đó là nghĩ cách làm sao cho mọi suy nghĩ tâm tư bị đè nén đã lâu của cực phẩm được giải tỏa hết. Có điều, bằng vào tính cách ương bướng ngang ngạnh nhưng vẫn rất đỗi vui vẻ thẳng thắn của cô, không cần phải nát óc suy nghĩ hay vắt kiệt sức để tìm ra trò gì khiến cực phẩm vui hết, bởi vì chỉ cần đi bên cạnh cô, được ngắm nhìn mỗi hành vi cử chỉ, được nghe giọng nói lanh lảnh trong veo của cô, cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái rồi. Sau khi ra khỏi nhà, Cố Thành Ca mới hỏi: “Em muốn đi tản bộ ở đâu?” Triệu Tử Mặc đáp: “Anh quyết định, em phối hợp.” Cố Thành Ca chẳng nói chẳng rằng, chỉ liếc cô một cái: đạo văn (*)? (*) Nhắc những bạn không nhớ này, ở chương 22, hai anh chị có một đoạn thế này: “A, lúc đó em hỏi anh, anh muốn chụp hình cho chuyên mục lần này như thế nào?” Cô ngắn gọn đặt một câu hỏi khác. Cố Thành Ca vẫn một mực vân đạm phong thanh: “Em quyết định, anh phối hợp.”
Triệu Tử Mặc hơi nghiêng đầu phản kháng lại ánh mắt ấy của anh, cô cười khẽ nháy nháy mắt mấy cái. Thế là, Cố Thành Ca đưa cô tới công viên giải trí. Triệu Tử Mặc vừa nhảy chân sáo vừa vui vẻ thốt: “Ha ha, giờ em mới biết thì ra tính anh cũng trẻ con thế đấy!” Cố Thành Ca chỉ cười nhạt: “Cho em thỏa sức bù đắp cho Cố Thành Ca cô đơn tịch mịch này đó.” Triệu Tử Mặc nhìn anh, lòng xẹt qua một tia đau đớn. Nhưng chỉ giây sau, cô đã nở nụ cười: “Em biết em biết, ý anh là muốn chiều nay, em cứ tự nhiên xem Cố Thành Ca anh như một đứa con nít chứ gì?” Nói rồi, cô liền nắm lấy tay anh. “Đi thôi, chị đây dẫn em đi chơi!” Cố Thành Ca: “…” Thế là, hắc tuyến của anh giờ đây đã rơi xuống sâu vạn trượng rồi. Có điều, anh vẫn không phản đối, để cô tùy ý nắm lấy tay anh chạy xuyên qua đám người đông đặc. Lát sau, Triệu Tử Mặc đã dừng lại trước một quầy hàng bán kẹo bông. “Cực ph…” Á, không được, bây giờ anh có phải là Cố Thành Ca của ngày thường đâu, gọi như thế tuyệt đối không được, ừm, Phó nãi nãi gọi anh là gì ấy nhỉ… Nghĩ nghĩ một lát, cô lập tức đổi cách xưng hô: “Thành Thành, muốn ăn kẹo bông không?” Được rồi, cô thừa nhận, cô bị nghiện cái trò này luôn rồi. Nghe cách xưng hô thay đổi chóng mặt của cô, Cố Thành Ca cũng không nói gì, chỉ gật đầu. Hai người không phải đợi lâu, chỉ một lát sau, hai que kẹo bông mềm mềm xốp xốp như hai đám mây lơ lửng trên bầu trời đã nhanh chóng được người ta làm xong. Trước lúm đồng tiên duyên dáng trên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Tử Mặc, trước bao ánh mắt tò mò lẫn ngưỡng mộ của những người đi đường, Cố Thành Ca không do dự nhận lấy một cây. Nhưng mà, vẻ mặt anh lúc này vẫn nhẹ nhàng hờ hững như bao lần, mãi mà chẳng thèm đưa que kẹo lên miệng. Còn vị đại mỹ nữ đi bên cạnh anh thì chả thèm kiêng kỵ gì hết, cứ phơi phới đưa kẹo bông trắng muốt lên liếm liếm, vẻ mặt sung sướng hạnh phúc như thể đang được thưởng thức cao lương mỹ vị vậy. Bắt gặp hình ảnh Cố Thành Ca vẫn đang cầm cây kẹo trong tay, Triệu Tử Mặc quay sang nở một nụ cười rạng rỡ: “Thành Thành, ăn đi ăn đi! Nếu thấy ngon thì cây kẹo của chị đây cũng nhường em luôn!” Cố Thành Ca: “A Mặc.” “Ừ?” Cố Thành Ca: “Đừng dùng giọng điệu như đang nói chuyện với đứa con nít ba tuổi đó để nói với anh.” Triệu Tử Mặc: “…” Cô nén cười đến nội thương. Cố Thành Ca: “Cả người anh nổi da gà hết cả rồi.” Triệu Tử Mặc cười ha ha một cách vô cùng gian xảo: “Vậy anh ăn kẹo đi.” Cố Thành Ca: “…” Suốt cả chiều hôm đó, hai người đi đến đâu, cũng đều tạo thành một cảnh tượng đẹp chói mắt, khiến cho bao người đi đường phải ngoái lại chăm chú ngắm nhìn, đã thế, người nào đó lại còn thích đổ thêm dầu vào lửa, vừa chơi mấy trò mạo hiểm vừa gào toáng lên, cứ thế vặn to âm lượng hết cỡ mà hét; ấy thế mà lúc xuống đến nơi, cô lại nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, cứ như thể đó là điều vui vẻ hạnh phúc nhất mà cô từng được trải qua vậy. Đứng trước một Triệu Tử Mặc tràn trề sức sống như thế, trái tim Cố Thành Ca cũng không kìm nổi mà bay bổng vui sướng cùng cô. Anh biết, cho dù quá khứ có tàn nhẫn, có bất công đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể làm ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai của anh nữa rồi. Bởi vì, từ nay về sau, anh đều có cô. Sau khi vui vẻ chơi thêm trò ngựa gỗ, Triệu Tử Mặc liền chạy đi mua hai chiếc hộp để thổi bong bóng xà phòng, hệt như đứa trẻ mà sung sướng ngồi thổi. Trải qua mấy lần kinh nghiệm của vụ ăn kẹo bông và vụ chơi trò mạo hiểm với cô, được nghe tiếng thét chói tai, được ngắm nụ cười rạng rỡ của cô, lúc này đây anh đã có thể vô cùng thản nhiên mà ngồi xuống, cùng cô thổi bong bóng xà phòng. Trên con đường rợp đầy bóng cây, cô ở một bên thổi bong bóng về phía trước, còn anh đứng đối diện với cô, hai người cách nhau khoảng một mét, vừa thổi, vừa chậm rãi lùi về phía sau. Anh thổi ra một chuỗi bong bóng dài đủ màu sắc sặc sỡ, bong bóng bay trong không trung, tha hồ thi nhau nhảy múa, Triệu Tử Mặc cười nhìn từng đợt bong bóng sà qua lượn lại trước mắt mình, rồi thỉnh thoảng lại tự mình thổi lên những đợt bóng khác. Phía sau, từng đám bong bóng xà phòng đủ màu sắc dần dần chuyển sang màu trong suốt, rồi vô cùng khẽ khàng, tựa hồ như không hề có lấy một tiếng động, chúng vỡ ra, tan vào trong không khí. Phía trước, những đợt bong bóng khác vẫn đua nhau nhảy múa, cảnh đẹp như trong mơ. Và người con trai trong bức tranh tuyệt đẹp ấy, vô cùng bình thản ung dung, khẽ nở một nụ cười. Bỗng nhiên vọng lại đâu đây, một tiếng cười hì hì thoáng ẩn thoáng hiện truyền tới từ phía sau bóng cây xa xa. Cố Thành Tây lúc này đang giơ camera lên chụp lia lịa cảnh tượng có một không hai trước mắt, mãnh liệt cảm khái: “Hai người đúng là có khiếu lãng mạn quá, y chang như đang diễn phim thần tượng ấy, làm bản cô nương đây ghen tỵ muốn chết!” Triệu Tử Mặc bước lại gần phía cô nàng, thổi một chuỗi bong bóng dài, liếc nhìn Tiêu Sở Diễn đang phải làm cu li cõng Cố Thành Tây một cái, rồi nhướn môi chọc: “Phim thần tượng làm sao mà so bì với phim thần thoại của hai người được, Trư Bát Giới cõng vợ, đúng là màn lãng mạn đậm chất kinh điển mà!” Lúc này Cố Thành Tây đang bám sau lưng Tiêu Sở Diễn, bất ngờ bị phản kích thì á khẩu không đáp lại được câu nào, còn bạn Tiêu đại bổn tôn trở thành nạn nhân dính líu thì vừa bực – bị người ta kêu mình là Trư Bát Giới; lại vừa vui – vì ngay sau đó còn gắn thêm hai chữ “cõng vợ”. Vì thế cho nên hắn ta cũng chả thèm đáp lại câu nào sất, chỉ quay sang Cố Thành Ca đang đứng cách đó không xa, chào hỏi mấy câu. “A Mặc, cho ta mượn cục cưng của mi chút xíu.” Cố Thành Tây bỗng nhiên nhảy xuống khỏi người Tiêu Sở Diễn, đi thẳng đến trước mặt Cố Thành Ca: “Anh trai, lại đây em nói chuyện tí.” Nói đoạn, cô nàng lôi Cố Thành Ca đi xa mấy mét. Triệu Tử Mặc hết sức tò mò: có chuyện gì mà phải tránh mặt cô với Tiêu Sở Diễn thế không biết? Nhìn sang phía Tiêu đại bổn tôn, hắn cũng lắc đầu, tỏ vẻ không rõ. Bỗng nhiên, giọng nói đầy vẻ châm chọc mỉa mai của Cố Thành Ca từ xa xa truyền đến: “Ông ta muốn gặp anh làm gì? Kể từ lúc ông ta đuổi anh ra khỏi cổng Cố gia, anh với ông ta đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa rồi!” Cố Thành Tây nghe vậy thì tỏ ra hơi hoảng hốt: “Anh! Bây giờ ba…” Cố Thành Ca lạnh lùng cắt ngang: “Thành Tây, không cần phải nói hộ cho ông ta, anh bây giờ vẫn xem em là em gái. Việc đã rồi, anh cũng không cần phải nói tha thứ hay không mà làm gì nữa. Từ trước đến nay, người mà ông ta nợ, chỉ có mẹ em thôi!” Cố Thành Tây cứng người, không biết phải nói gì. Lát sau, Cố Thành Ca quay trở về chỗ Triệu Tử Mặc và Tiêu Sở Diễn đang đứng, khuôn mặt tuấn tú bất phàm của anh giờ phút này đã bị bao phủ bởi một luồng khí lạnh, anh bước tới nắm lấy tay cô: “A Mặc, chúng ta về.” Sau khi lên xe, lâu thật lâu anh vẫn chưa có động tĩnh gì, hai bàn tay chỉ ghì chặt lấy vô lăng, đôi mắt sâu thăm thẳm trông hệt như dòng nước xoáy đen ngòm. Triệu Tử Mặc không dám mở miệng, chỉ nơm nớp len lén nhìn anh. Lúc lâu sau, Cố Thành Ca mới chậm rãi khởi động xe. Anh nói: “A Mặc, anh không sao.” Triệu Tử Mặc buông lỏng một hơi, trong trí nhớ của cô, từ trước đến nay rất hiếm khi anh để lộ tâm tình suy nghĩ của mình ra bên ngoài, giọng nói tràn đầy hàn khí và khuôn mặt lạnh lẽo như núi băng ngàn năm của anh ngày hôm nay, quả thực cô chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng lần này cô cũng không hỏi gì cả, bởi vì cô nghĩ, làm sao có thể chỉ trong một ngày mà khơi dậy cả hai nỗi đau của anh được, cho nên chỉ dịu dàng nói: “Vậy chúng ta đi ăn cơm đi? Em đói muốn chết rồi!” Hoàng hôn buông xuống khắp nơi, bốn phía đều đã lên đèn, Triệu Tử Mặc gục đầu lên cửa kính xe nhìn những cột đèn đường sáng trưng đang chiếu rọi, ngàn dặm phồn hoa. “Cực phẩm, dừng xe dừng xe!” Cô bỗng nhiên kêu to mấy tiếng. Cố Thành Ca quay sang nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?” Mặt mày Triệu Tử Mặc lúc này trông hớn hở lạ thường: “Anh cũng xuống xe đi!” Nói đoạn, cô kéo anh xuống xe, rồi vội vã đưa anh đi ngược lại phía họ đang đứng khoảng chừng 20m, cuối cùng dừng lại ở một ngã rẽ. Trước mặt họ, ánh đèn phía hai bên vệ đường đang tỏa ra một màu vàng đẹp mắt. Từng hàng cây long não cao ba, bốn mét rợp bóng lên mặt đường, những tán cây tỏa ra bốn phía, giống hệt như một chiếc dù khổng lồ, ánh sáng màu vàng len qua những lỗ hở nhỏ xíu trên từng tán cây, tạo thành một vầng hào quang tuyệt đẹp. Mà dưới mỗi thân cây, đều mắc ba dây đèn: màu đỏ, màu xanh, màu tím, màu lam… mỗi sợi dây đèn lại được phân làm hai nhánh nhỏ, một được mắc vòng qua những tán lá, một nối liền với những sợi dây của thân cây phía đối diện. Trên con đường dài ấy, từng ánh đèn lấp lánh đủ màu sắc quyện lẫn vào nhau, ánh hào quang tỏa lan trong không gian, đẹp đẽ hệt như cảnh tượng trong mơ vậy. Triệu Tử Mặc ngẩng đầu lên nhìn sang người đứng bên cạnh mình, khẽ mỉm cười: “Bây giờ chúng ta cùng bước đi trên con đường này, đến lúc trở về, em hy vọng tâm tình của anh sẽ được ánh hào quang nơi đây chiếu sáng.” Anh nhìn cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm. Cô nở một nụ cười rạng rỡ, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Hai bóng người cùng bước đi, một lúc sau, bóng lưng màu tím của anh và thân hình màu hồng của cô đã như ẩn như hiện trong ánh đèn rực rỡ, cuối cùng, hai người khuất bóng, biến mất vào màn đêm, không còn thấy gì nữa. Con đường dài vẫn tĩnh lặng dưới bầu trời đêm… Hai bóng người lần nữa xuất hiện, từ phía quảng trường Cẩm Phong xa xa kia đột nhiên vang lên tiếng nhạc thấp thoáng, cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng bước đi bên cạnh anh, hai người xoay vòng, cùng khiêu vũ theo nhịp điệu… Sau khi quay trở vào xe, Cố Thành Ca khẽ nghiêng người sang, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn lên vầng trán cao cao của cô. Hết thảy, đều không nói một lời.
|