Nothing Gonna Change My Love For You
|
|
Hắn mơ thấy mình đang ở lốt 1 đứa trẻ chừng 5 tuổi , ngồi trong một chiếc xe với ba và 1 chú tài xế … chiếc xe cứ chạy mãi … chạy mãi … chạy một cách hối hả … dù phía sau có một cô bé ko ngừng chạy theo, miệng í ới gọi gì đó mà hắn chẳng thể nghe được, chắc có lẽ là gọi tên hắn. Cô bé cứ đuổi theo chiếc xe mà ko để ý rằng mẹ của mình cũng đang chạy theo phía sau với vẻ lo lắng. Hắn lia mắt thấy gì đó nên đã vội la lên, cô bé nhận ra nhưng ko hiểu biểu hiện của hắn có ý nghĩa gì nên chợt đứng sựng lại, nét mặt của người mẹ chưa kịp vui mừng vì đuổi kịp cô con gái bé nhỏ của mình thì đã chợt tái xanh … ko kịp suy nghĩ, bản năng của người làm mẹ đã khiến bà chạy thật nhanh đến và ôm lấy con mình ghì chặt vào lòng, xoay tấm lưng ra ngoài … RẦM Âm thanh chát chúa vang lên, hắn vội dùng tay bịt mắt mình lại, cú va chạm quá mạnh khiến hắn ko dám nhìn… sự việc vừa xảy ra làm cho hắn sợ, lúc sau gỡ tay ra, chỉ thấy phía xa xa là một vũng máu … Máu nhuộm đỏ cả một vùng … Chiếc xe vừa gây án cũng ko thấy đâu, tài xế đã bỏ chạy chỉ sau vài tích tắc xảy ra tai nạn … Khung cảnh lúc đó chỉ thấy những làn người bu lại chật kín … dù còn nhỏ nhưng sự nhanh nhạy vốn có đã báo cho hắn biết cái thực tế vừa xảy ra là gì, hắn đã gào thét, thậm chí là xin ba mình dừng xe lại nhưng sao … chiếc xe cứ di chuyển, hòa vào làn đường đông đúc … là ba hắn đã ko cho phép nó dừng lại… khoảng cách giữa hắn và 2 người nằm dưới con đường kia ngày càng xa dần… Vài ngày sau đó … hắn nhận được tin cô bạn mình qua đời, thậm chí là từ ngày sau tai nạn … hắn chả có cơ hội để nhìn mặt người bạn thân yêu của mình … mẹ cô bạn đó đã mất từ ngay lúc tai nạn vừa xảy ra … Cơn ác mộng đưa hắn trở về những ngày kinh hoàng của tuổi thơ … một tuổi thơ ko êm đẹp … - Mây !!! Hắn choàng tỉnh, mặt lấm tấm mồ hôi … cả áo hắn cũng bị ướt đẫm … Chợt thở dài, hắn cắn chặt môi dưới , dùng tay quệt đi những vết mồ hôi đang tồn tại trên mặt … nhờ thế hắn mới để ý tay mình đã được băng lại cẩn thận … Cứ ngỡ vị bác sĩ đã canh lúc hắn ngủ mà lẻn vào băng nên miệng hắn cứ lầm bầm gì đó tỏ ý ko hài lòng. À khoan, có gì đó bất thường đang diễn ra ở căn phòng này… Quay mặt sang hai bên ngoáng ngóng thì thấy nó đang nhìn mình với ánh mắt chất chứa đầy sự khó hiểu, hắn quay sang chỗ khác, thì ra là nó tới thăm … Mà ko đúng, hắn lại quay phắt sang nó, thể hiện một sự ngạc nhiên cho điều vừa thấy, gì thế ???? Nó đã ở đây từ lúc nào??? Bây giờ chỉ mới 5h mấy 6h sáng là cùng … - Tôi chưa chết nên thất vọng lắm hả?- hắn nhếch môi Nó vẩn im lặng ko nói gì, mắt đánh sang hướng khác. Hắn khinh khỉnh nhìn nó, nó chẳng biết được là hắn suýt mất mạng vì nó. Ngay chỗ ngoặc, não bộ hắn ko chịu tập trung vào chỗ nguy hiểm đó, nó chỉ lo nghĩ về chuyện Zu ko tham gia cuộc đua lần này, phân tích vớ vẩn những lý do tại sao Zu lại ko tham gia, tại sao Zu lại tếh này, tếh kia, thế nọ … , vì thế, xe hắn đã bị lao thẳng ra khỏi làn đường, tông mạnh vào vách dựng ngay đó … chiếc xe hư hại khá nặng nề, thậm chí nó còn bốc khói và muốn phát hỏa sau cú đâm đó … cũng may lí trí hắn đã kịp tỉnh thức, hắn đã liều mạng mà xông ra khỏi xe… vì thế mới thoát chết, nhưng cánh tay phải cũng vì đó mà va chạm mạnh xuống làn đường … một lực ma sát mạnh và kéo dài … - Vì tương lai của nhóm, tôi nghĩ … chúng ta nên có cuộc nói chuyện rõ ràng! Nó nhìn thẳng vào mắt hắn. - Chẳng phải cô là người ” khơi màu” trước sao? Gì mà vì tương lai của nhóm chứ?- hắn nở nụ cười trào phúng. Nhưng có vẻ nó chẳng quan tâm tới câu nói móc méo đó. - Tuần sau ít nhất anh cũng lếch tới trường được rồi, chân bị chẳng bao nhiêu mà!Thứ tư, sân thượng dãy C, tan học chiều! Ko đến chứng tỏ anh muốn nhường lại EVIL cho tôi quản thúc!- nó cố tình nhấn mạnh câu cuối- nhớ, anh chẳng có lý do gì để từ chối, đây là chuyện nhóm! - Đến chứ!- khéo môi ko tự chủ mà nhếch lên- Liệu hồn, tôi vì nhóm, đừng có mà giở trò!- hắn gằn giọng dọa. Chuyện này cần kết thúc sớm !!! Nó đứng dậy nhưng do ngồi lâu nên đầu gối nó ko thể trụ được … Chống vội 1 tay lên giường để giữ cơ thể ko bị ngã xuống sàn, theo phản xạ, hắn cũng dùng tay níu cánh tay nó lại, , phản xạ thôi, cho là thế đi! Nhưng cái chính là hắn đã hình thành cái phản xạ đó từ bao giờ??? A, hắn nắm nhầm vào chỗ đau của nó rồi! Cảm nhận được sự bất thường từ tay nó, hắn đưa mắt lên quan sát biểu hiện trên gương mặt đó, quả thật là hắn đã thấy 1 cái nhíu mày nhẹ dù nó thoáng qua khá nhanh. Hắn buông tay ra, nó cũng rụt tay lại. Có lẽ đây là vết thương trên tay nó mà hôm đó nói qua điện thoại bọn đàn em đã đề cập đến … Hình như là sưng to quá nhỉ??? Giờ quan sát lại bằng mắt mới thấy rõ! Lúc này nó đã ra đến cửa trong khi hắn cứ ngồi đó mà suy nghĩ, trước khi mở cửa ra, ko biết có chuyện gì nó lại ngoái đầu nhìn hắn như xem xét lại điều gì đó rồi chợt nở nụ cười trông ranh mãnh và nghịch vô cùng. Ranh mãnh thật … nhưng hắn dám cá đó là nụ cười chân thật và xinh nhất của nó mà hắn từng thấy … ko thể phủ nhận rằng nụ cười đó đã làm tim hắn trễ 1 nhịp… 1 nét mặt tinh nghịch chứ ko phải là lạnh lùng !!! - Cute guy!!! Bỏ lại cho hắn 2 từ khó hiểu cùng nụ cười hết sức ” chân thành” rồi nó khép cửa lại, để hắn ở đó với gương mặt đơ ra vì ko thể tiếp thu được lời nói cảu nó. Gì mà cute chứ? Một thằng con trai như hắn chẳng thích cái từ đó tẹo nào! Phải nói đúng hơn là đặc biệt ghét! Vừa mở cửa ra thì nó đã thấy cả nhóm đứng phiá ngoài, mỗi người đang làm 1 việc khác nhau, ko có chút liên hệ nào … xem ra Jun chỉ bỉ có như thế mà đã nhận được sự quan tâm của nhiều người quá nhỉ? Nghĩ thế nó cười thầm … Nó tia mắt 1 lượt rồi lên tiếng. - Sáng sớm đừng đến khủng bố người khác! Nói rồi nó rời đi mà ko để ý rằng cả nhóm đang thầm thở phào nhẹ nhõm. Nó thực sự muốn biết hắn đã mơ thấy gì và cái người mà hắn đã gọi tên là ai … Trong khi đó, cả bọn nháo nhào mang danh “vào thăm bệnh” vẫn chưa hết nháo nhào. - Thấy chưa, thấy chưa? Con Zu nó quan tâm thằng Jun đó! - Quan tâm gì? - Mày ko nghe nó nói tụi mình đừng đến ” khủng bố” thằng Jun hả? - Chời ơi, mà hên! Cũng may nó ko biết mình nghe lén nó với thằng Jun nói chuyện! - Mà đúng, tao công nhận tụi mình “diễn” hay mạy!Vừa thấy nó chuẩn bị đi ra là đứa nào cũng làm mỗi đứa 1 việc! há há Cả bọn cứ nho nhỏ mà xì xào với nhau. - Đã nói al2 họ có chuyện mà! Phải tạo cơ hội riêng vào mỗi lúc này mới mong mọi chuyện êm xuôi!- Pj cười đắc chí. - Sao chị biết họ như vậy ế? - Thấy! Cảm nhận nữa! Chị chơi thân với Zu mà cưng!- Pj ngẩng đầu tự hào- À, chồng, chuyện bên cảnh sát sao rồi!- nhỏ quay sang ken. - Xong từ tối qua rồi! Nhỏ như con thỏ!- Ken cao ngạo dùng ngón tay cái quệt mũi. - Mà nghe ko, thứ 4 tuần sau, sân thượng dãy C, buổi chiều đó! Tính gì đi chị Pj. - À… – Pj suy nghĩ- Có rồi!- đó là câu nói nhỏ thốt lên sau vài phút suy nghĩ.- Họ đã ” đánh lẻ” ko muốn cho mình biết thì mình cứ lơ đi vậy! Sẽ có chuyện hay!!! - Hóng quá đê!!! - Thôi, zô coi thằng Jun sao rồi! Hôm qua đứa nào cũng ngủ trong chăn êm nệm ấm, có nó phải ngủ ở cái nơi đầy mùi sát trùng này! - Có Zu nữa mày! Mà thôi, zô trong đi! Nói rồi cả bọn chỉnh đốn lại trang phục, vuốt lại đầu tóc rồi mới bước vào phòng. Cửa phòng mở ra, kẻ ngồi trên giường liếc mắt nhìn đám loi nhoi mới vào. Hắn thực sự khó chịu khi thấy cả bọn mà mình xem là bạn lại bỏ mặt mình suốt cả đêm … Ko ai coi hắn là Leader sao? Có nó nên quên hắn hả? Ngược hoàn toàn với thái độ của hắn, cả đám ko ai hẹn ai lại trố mắt ra nhìn hắn, bao nhiêu lời dỗ ngọt được vạch sẵn cũng theo đó mà bay biến. - Muốn chết??? Làm trò khỉ gì thế?- hắn nheo mắt nhìn cả bọn khi thấy họ đang nhìn mình như nhìn một sinh vật ngaoi2 hành tinh. Đúng thật là cảnh tan hoang trong phòng cũng làm cả bọn sửng sốt nhưng điều đó ko đáng ngạc nhiên bằng người đang ngồi trên chiếc giường kia… 1 tràng cười rộ lên, cả bọn cười đến mức rơi cả nước mắt … Đây là Leader luôn giữ khăng khăng cái hình tượng lạnh lùng mà bọn nó luôn ngưỡng mộ đây sao? Thật là ngoài sức tưởng tượng, trông đáng yêu ko thể tả … Hắn càng ngày càng ko hiểu cái gì đang diễn ra nên mặt đanh lại thấy rõ. - Điên rồi, cả đám tụi bây! Lúc này Ken mới ngừng cười, có vẻ như nhịn dữ lắm, lần đầu tiên sau ngần ấy năm làm bạn tên đó mới thấy bạn mình như thế này , Ken tằng hắng, giả vờ nghiêm túc: - Mày đổi style hả? - … – nhíu mày. - Thay đổi hình tượng cá nhân sao?- Ken. - … – mày nhíu sâu hơn, hắn ko hiểu thật. ” TÁCH ” Trước khi nói thêm điều gì, Ken đã tia điện thoại ” ghi” lại hình dạng ” hiếm” của Leader . 1 bộ mặt siêu kute, bảo đảm nếu bung tấm hình này lên trang web của trường, lượng fan của Jun sẽ tăng nhanh đến chóng mặt :> - Giờ nghe đây! Mày thực sự ko biết gì sao?- Ken hỏi lại lần nữa dù đã biết rõ câu trả lời. - … – im lặng. Ko chỉ hắn im lặng mà cả bọn cũng im lặng. - Vợ! Gương!- Ken quay sang Pj. Pj lục lại giỏ mình rồi quăng cho Ken cái gương có võ bọc hình con nhím, Ken mở gương ra rồi đưa lại gần mặt hắn với vẻ khá gian … Hắn cầm lấy chiếc gương soi thì gương mặt tựa hồ như ko có cảm xúc đó đang lần lượt thay đổi biểu cảm xoèn xoẹt, đây là chuyện hiếm thấy nhất ở Jun mà bọn nó được chứng kiến, người như Jun… cũng có những nét mặt này sao??? Rõ ràng là biểu lộ sự tức giận và bực doc mà sao vẫn thấy … yêu quá vậy nè??? >////< Leader của bọn họ thực sự ko vô cảm như họ nghĩ- họ mừng thầm. Thì ra Jun lại có biểu cảm thù vị như vậy! Hôm nay đúng là ngày đáng nhớ mà! Trong khi đó, Jun thì đang rất bực … việc này quá sức hắn tưởng tượng rồi, chưa bao giờ hắn bị như thế … cái hình tượng như thế này thì sau này ai mà sợ hắn nữa chứ … aiz, cái bọn này nhớ dai lắm, chắc chắn sẽ ko quên nổi đâu!!! Hắn nghiến răng.
|
Tình hình là phần tóc mái trước trán của hắn đã được buột lên thành 1 búi củ tỏi nhỏ, mái tóc bạch kìm ôm sát vào 2 bên má … đôi mắt màu tro đó đúng thật là nó có thể “giết người” khi nó biểu đạt biểu cảm gì đó, khi ” lạnh” , nó thực sự rất sâu, ánh mắt lúc nào cũng sắc bén và ko chứa bất kì gam màu nào, cứ trống rỗng, vô hồn … nhưng khi mở to ra vì sự ngạc nhiên quá giới hạn như ban nãy thì quả thật … phải nói rằng trông hắn dễ thương cực … đó là 1 loại biểu cảm của hắn mà cả bọn chưa ai chứng kiến được, Ken cũng ko ngoại lệ, đây là lần đầu tiên cả bọn thấy hắn có biểu cảm như thế … Trông cứ như … 1 đứa nhóc cấp 2 … - Đứa nào làm???- hắn gằn giọng, tay bóp chặt cái gương. - Sao tụi tao biết! Chẳng phải Zu ở với mày suốt sao?- Ken bỡn cợt. Nói mới nhớ! Sao hắn lại quên chuyện đó chứ, thậm chí nó chỉ mới rời phòng mấy phút trước. Nghĩ đến điều đó, Jun khẽ nghiến răng. - Tao ko biết phải mày tự vẽ hay ko nhưng lần sau ko cần” khẳng định bản thân” kiểu đó đâu! Tao biết mày thương tụi tao, quan tâm tụi tao, quan tâm đến mức ghi nguyên chữ ” EVIL” lên 1 bên má cuả mình!- Ken. Hình dáng này của hắn lúc này tính ra ko có gì đáng cười nếu hắn là 1 đứa con trai bình thường, bọn nó cười là vì ko ngờ rằng có 1 ngày, Leader đứng đầu đầy quyền uy như hắn, ko ai là ko biết đến, nổi tiếng với cái mác “lạnh lùng” … cũng có lúc như thế này đây! Hỏi sao ai kiềm chế cho nổi! Cả bọn ko hét toáng lên thì cũng là hay lắm rồi! Tính quay về làm con nít sao? Cái thời mà buột 1 chỏm lên đầu bằng mấy cọng thun cột tóc ? =)) Hắn biết tại sao bọn nó cười ” khí thế” như vậy? Chuyện này Zu làm thật sao? Đời nào lại để 1 đứa con gái xỏ mũi chứ, chỉ có hắn xỏ mũi người khác thôi, chưa bao giờ bị ê chề như vậy! Điện thật! Kì này nó sẽ ko xong với hắn đâu! Giờ thì hắn đã hiểu tại sao trước lúc ra cửa nó còn quay lại nhìn áắn đầy ẩn ý rồi nở nụ cười, bỏ lại 2 chữ ” cute guy” ! Thật điên rồ là hắn đã thấy nụ cười đó trông có vẻ ” tỏa nắng” ! Người ta chọc quê mày mà mày còn nghĩ tốt! Mày đúng là thằng đần đó Jun !!! Jun đang ko ngừng xiả xói bản thân mình vì ý nghĩ đó! ) Hắn liếc mắt chậm rãi nhìn từng đứa trong phòng, đám con trai nhìn hắn rất khác, mất đi vài phần ” sợ hãi” như mọi khi, còn bọn con gái … nhìn hắn với vẻ rất ư là ……. Sao bây giờ hắn mới nhận ra là đám con gái đó quả thật ” háo sắc” , cứ nhìn hắn ko chớp mắt … Gớm thật!!! - Mày, mày, mày, cô, cô, cô, mày … , nói chung là cả đám tụi bây- hắn chỉ tay một loạt người- biến đi khuất mắt tao!- hắn nghiến răng. - Làm gì nóng vậy?- Ken cười xòa- Mới sáng mà- Ken vờ đập đập tay vào lưng Jun nhưng đã bị hắn đẩy ra 1 cách “phũ phàng” – Ồ, bạn Jun ko thích bị làm phiền thì về đi tụi bây ơi, đứa nào muốn có tấm hình kia thì pm cho tao! - Mày dám … – Jun trừng mắt. - Chồi ôi, dễ thương chưa kìa! ” Cậu nhóc” trừng mắt với tao kìa!- Ken cố tình làm hắn 1 vố- Xin lỗi mày- Ken vờ nghiêm túc nhìn hắn- nhưng với bộ dạng này cuả mày bây giờ thì chẳng có ai sợ mày đâu con ơi!- cười đểu. Bọn này hôm nay uống thuốc liều hay sao mà lại chống đối hắn như thế! Cãi lời hắn đấy, xỏ xiên hắn đấy! Tại ai? Người nào đã khiến hắn lâm vào tình trạng dở khóc dở cười này? Zu đấy!!! Tay hắn mà bình phục, bọn nó chết chắc rồi, dám mang hắn ra làm trò cười . Nhất là Zu … Tay đang bị thương nên hắn cũng chả thể phản ứng mạnh được, bọn này lợi dụng lúc hắn đang ” yếu thế” mà ” tấn công” đây mà … Hắn bực tức cắn nhẹ phần môi dưới… Đây là lần đầu tiên trong đời hắn hiểu thế nào là cảm giác bỉ mặt … =)) - Aaaaaaaaaaaaaa – cả bọn con gái đột ngột la lên. Hắn liếc mắt nhìn sang phải nhìn đám con gái, nhận ra tiếng mọi ánh mắt đang hướng về phái mình thì mày hắn chợt nhíu lại … - Sao bây giờ tao mới biết mày đẹp như zậy hả Jun ??? - Em chính thức tuyên bố từ giờ này phút này em sẽ là fan trung thành nhất của anh Jun à ~ - v.v.v.v……v …. Và còn nhiều hơn thế nữa! - Bọn đó bị gì thế?- Jun hất hàm về phiá bọn con gái, nhìn Ken tìm câu trả lời. - Tao đã nói rồi! Bây giờ chỉ cần mày làm 1 hành động đơn giản thôi cũng đã khiến bọn nó phát điên rồi! Với cải chỏm trên đầu mày, đi kèm với chữ ” EVIL” bay bướm như thế thì dù mày có cố tỏ ra “dữ tợn” tới đâu cũng ko đứa nào sợ đâu! Rồi … vậy là Jun ngậm bồ hòn làm ngọt ! Nhục nhã chưa? Ê chề chưa?=”= ( Jun à, mất hình tượng quá nha a =)) ) - Tao còn chưa xử tụi bây cái tội bỏ tao nằm 1 mình trong bệnh viện! Biến!!!- Jun nhẫn nhìn lặp lại, từ bao giờ mà trong từ ngữ của hắn lại xuất hiện 2 từ ” nhẫn nhịn” thế này. - Ê, hôm qua tụi tao phải lo vụ công an nha! Chỉ có mày sướng được nằm đây thôi, tụi tao phải làm việc ở đồn suốt đêm kìa, sáng vừa xong là vào đây với mày luôn đó!- Ken. - Mày đừng xạo! Chẳng phải búng tay một cái là mày giải quyết xong rồi sao? Ngụy biện!- Jun. - Về tụi bây! Mình vì nó mà nó ko tin mình kìa!- Ken giả vờ giận lẫy. - Get out! Ko tiễn!- hắn thẳng thửng. - Nhưng mà … anh Jun … chuyện hiếm đó! Giờ mà về là hum có cơ hội thấy hình ảnh này lần 2 đâu!- Pj bễu môi. - Thích lắm sao? – Ken nhăn mặt. - Đương nhiên. Vợ vốn ko thích mẫu con trai lạnh lùng, nếu như Jun cứ xây dựng hình tượng này thì quá tuyệt!- Pj búng tay, quay sang nhìn Jun mà cười. Vài đứa con gái cũng gật đầu tán thưởng theo Pj - Cuteeeeeeeeeeeee !!!- cả đám lại 1 lần nữa đồng thanh. - Get out !!!- ko biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn nói những câu mang nội dung như thế. Âm điệu có phần đáng sợ hơn, nhờ thế mà cả bọn mới khúm núm đi ra, nói là đi nhưng những cặp mắt thỉnh thoảng lại cứ quay lại nhìn hắn với vẻ nuối tiếc. Đến khi căn phòng ko còn ai ngoài bản thân mình hắn mới bực tức tháo ngay cọng thun trên tóc ra. Do vì đang tức giận nên theo thói quen hắn vẫn dùng tay phải, đau đến buốt, cái đau đến quá bất ngờ khiến hắn buông thõng tay xuống. - Khốn! Đến cả mày cũng chọc quê tao? Hắn vuốt pàần tóc mài trở lại bình thường, nhưng khổ nỗi nó cứ phồng phồng lên, trông mắc cười, ngố ngố … Hắn men thế còn gì, ở đó mà ” cute” ! Hắn đặc biệt dị ứng với những từ này… Cứ như chỉ 1 đứa con gái … - Zu! Được lắm! $&^%#!@*$ – hắn nói nhảm gì đó mà chỉ mình hắn nghe được, cứ như đang rủa “người ta” vậy. Thật ra sau khi tưởng tượng xong về ” hình tượng” 1 đứa con nít ở Jun, nó càng muốn thấy được điều đó, đây là 1 cơ hội tốt … chuyện sau đó thì ai cũng biết, đó là đầu Jun đã xuất hiện 1 ” củ tỏi” nhỏ nhỏ, điều đó vẫn chưa khiến nó hài lòng lắm nên ngay sau đó, trên má của Jun đã được ” khắc họa” thêm chữ ” EVIL” khá bay bướm bằng cây bút kẻ mắt. Quả thật khá tự hào về thành quả cuả mình, nó cũng đâu ngốc đến mức ko biết lấy điện thoại chụp lại bức ảnh này. Nó biết rõ điều gì sẽ xảy ra khi hắn tỉnh dậy và phát hiện ra những thứ này, chỉ đáng tiếc là nó ko được dịp chứng kiến cảnh hắn tức giận đến mức bao nhiêu biểu cảm cũng để lộ ra ngoài … . Như vậy là ngày ngày trôi qua, thứ tư cũng đã đến, ngày khá quan trọng với những đứa trong nhóm, nhất là 2 nhân vật chính. Hắn và nó sẽ giải quyết chuyện của nhau, bọn trong nhóm sẽ đứng phía sau ” hỗ trợ” để giúp cho cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ và đi theo hướng tích cực. Tay hắn được coi là khá hồi phục, chỉ sau 2, 3 ngày là hắn có thể cầm nắm bình thường, đương nhiên là chỉ có thể là những vật nhẹ … nhưng cổ tay vẫn còn phải quấn dãi băng trắng. Tuy nhiên, mãi cho đến chiều thứ tư hôm nay hắn mới bước vào trường ” học”. Rất nhanh sau đó, cả trường đã rộ lên tin hắn đi học trở lại. Thái độ của mọi người vẫn còn bình thường, chứng tỏ họ chưa biết đến sự tồn tại của tấm hình quỷ quái kia đâu. Xem ra … bọn trong nhóm vẫn còn biết sợ hắn. Hắn xuất hiện khá ấn tượng với mái tóc màu rêu, màu cổ cổ khiến hắn nổi bật hẳn khi đứng dưới ánh nắng ban trưa. Nếu mái tóc đỏ ban đầu khiến hắn trông kiêu hãnh, đầy tự tin; mái tóc bạch kim làm nổi bật lên vẻ phớt đời vốn có cuả mình thì tóc màu rêu lần này lại giúp hắn trông thư sinh hơn hẳn … cộng với cài việc đóng kín cúc áo ( do trời nắng) thì trông hắn trờ nên hiền hơn. ~ - Zu, Jun đi học lại rồi đó!- Pj. - Thì sao?- nói thế thôi, chứ nó biết là hắn nhất định sẽ vào để giải quyết mọi chuyện mà. - Jun lại đổi màu tóc nữa!- Pj đưa cho nó điện thoại có hình Jun- Cái này mới bắn bluetooth từ máy nhỏ kia qua á! Góc chụp đẹp ha! Nó nhận lấy điện thoại từ tay Pj, chăm chú nhìn vào màn hình trước mặt. - Ukm- lời đồng tình phát ra từ miệng nó nhỏ đến mức Pj chẳng có cơ hội để nghe được. Đúng là góc chụp đẹp, hình chụp ngang, từ phiá trên chụp xuống. Ánh nắng len lỏi xiên qua người hắn tạo nên 1 bức ảnh đặc biệt đến thế, duy chỉ có ánh mắt hắn làm nổi bật bức hình hơn cả, cứ hướng về phía trước, cứ độc lập như thế cứ như ko có gì có thể chứa đựng trong đôi mắt xám đó …Nhưng với màu tóc này … sao trông ” hiền” thế ko biết … Pj quan sát từng nét trên gương mặt Zu dù nó chẳng biểu lộ ra tí biểu cảm nào nhưng ánh mắt Zu thật sự đang rất chú ý tới bức hình đang hiển thị trên điện thoại. Pj nhoẽn miệng cười ranh mãnh. ~ Aiz, hôm nay tăng tiết buổi chiều, nó chẳng ngủ trưa được nên đã chợp mắt 1 chút dù đây là trong giờ học, còn 2 tiết nữa là hết giờ… trời cũng dịu đi hẳn, hôm nay trời tắt nắng sớm, thật ko tin được là trưa nay còn nắng chan chan ra đấy, vậy mà giờ này trời đã mát rười rượi, ko ngủ cũng uổng! Nhắm mắt ngủ chưa bao lâu thì nó đã bị bà cô phát hiện … bà cô đó vốn ko ai thích . - Mãu Đơn !!! Ai cho em ngủ trong tiết của tôi???- bà cô rít lên. Vài người gần đó lay nó dậy. - Buồn ngủ thì ngủ! Quy luật tự nhiên mà!- nó thường ko vô lễ với giáo viên, trừ phi giáo viên đó có vấn đề khiến nó ko ưa nổi. - Em đong tiền vào đây để ngủ hả? Có biết phải mất bao nhiêu tiền em mới được đặt chân vào đây ko? - Thế cô dạy Toán hay Văn mà giảng lí lẽ!- nó nhẹ giọng hỏi lại. - Em… – đơ. Ko cần bất kì ai cho phép, nó tự động ngồi xuống. - Em lên bảng làm bài này cho tui! Đó quả thật là 1 bài nâng cao, thậm chí là bà ta còn chưa dạy phần cơ bản của bài đó … Bà ta muốn cho tên Zu vào sổ kỉ luật đây mà …! Cả lớp nháo nhào, bất bình thay cho Zu. Zu vẫn cứ im lặng ko nói gì, đưa mắt nhìn lên bảng, khóe môi thoáng qua nụ cười ngạo nghễ. - Cô có chắc là bài đó!- nó. - Ko al2m được thì ra cữa lớp đứng! - Nếu tôi làm được, cô phải bỏ tiết này!- nó. - Em nghĩ em là ai mà ra điều kiện với tôi như thế?- bà ta gắt. - Thưa cô!- Pj đứng dậy- Em nghĩ thế cho công bằng ạ! Cô giao cho Zu 1 bài àm chưa dạy tới, còn bảo ko làm được thì ra ngoài! Ko phải là quá đáng ạ? Zu ra ngược lại 1 điều kiện là quá công bằng! Nếu cô ko đồng ý, lớp tụi em sẽ ko học tiết này. Sau lời nói của Pj là sự ủng hộ nhiệt tình cuả các thành viên lớp. - Im lặng là đồng ý!- Pj cười rồi ngồi xuống, nụ cười tươi nhưng mang ý nghãi chẳng hề tốt lành. Ánh mắt bọn trong lớp lại đổ dồn vào nó, ko để mọi người đợi lâu, nó từ tốn bước lên bục,c ầm cây phấn trắng mà làm, ko hề vội vã. Chưa đầy 5p sau, nó bỏ phấn xuống và quay sang bà cô. - Tôi làm đúng chứ?- nó. - …….. -im lặng. - Đi ra khỏi lớp đi!- nó. Nói rồi nó quay trở về chỗ ngồi của mình mà gục mặt ngủ tiếp. Bà cô dù rất tức nhưng cũng đành phải ôm đồ mà đi, vậy là tiết đó lớp nó tự quản. ~ Sao bi giờ Jun mới biết là 1 góc của sân thượng dãy C lại có thể nhìn thấy một vài phòng học ở dãy B. Nhờ thế mà bao nhiêu chuyện ” vui” cuả lớp nó Jun đều vô tình chứng kiến được, dù ko thấy rõ và cũng chẳng nghe được họ nói gì với nhau nhưng nhìn vào sự việc thì hiểu rõ được hết. Khóe môi cong lên thành 1 nụ cười chả rõ được tâm trạng của người đó. - Tôi cũng muốn xem lát nữa cố sẽ làm gì với tôi!
|
Trống tiết cuối vang lên, nó thu dọn đồ tập sách rồi đi trước, Pj vờ như ko quan tâm nhưng khi nó vừa ra khỏi lớp thì ngón tay của nhỏ đã luyến thoăn thoắn trên bàn phím điện thoại. - Bắt đầu! Tập trung chỗ cũ đi! Coi chừng trễ kế hoạnh thì khốn! Cửa sân thượng vừa mở ra, đập vào mắt nó là 1 bóng hình cao lớn mà gần cả tuần nay nó ko hề được thấy mặt, người đó đang đối lưng về phiá nó, 2 tay thong dong cho vào túi quần, đáng đứng thẳng, hẳn sau này sẽ là người thành công trong xã hội … trông kiêu kì đến lạ; mái tóc màu rêu càng sẫm hơn khi trời dần sập tối. 1 con người nhỏ bé – 1 bầu trời bao la … con người đó trông cô độc hơn bao giờ hết, ánh nắng chiều dần tắt đi rồi nhạt màu khiến bóng người con trai trải dài trên nền sân thượng … Rồi hắn quay người lại, nhìn nó với vẻ mặt ko chứa biểu cảm nào. Đúng là hắn để mái tóc này nhìn hắn đẹp hơn hẳn, mái tóc đã được tỉa cao hơn, màu bạch kim cũng được thay bằng màu rêu cổ điển … Nhìn thế này đúng là đẹp hơn cả tấm hình trong điện thoại, nét ngang tàng vẫn còn đó nhưng sóng bước cùng là một nét thư sinh mới được tạo nên… - Tôi chỉ có 1 tiếng! – hắn. - Nghĩ mình là ai mà ra điều kiện với tôi?- nó cười bỡn cợt. - 1 người dưng nhưng đầy quyền lực! – hắn nhìn nó với vẻ thách thức. - Được thôi! Anh đi là chuyện cuả anh, tôi phát tán hình là chuyện của tôi!- nó khoanh 2 tay hờ trước ngực. - Hình ??? – khẽ nheo mắt. - Quên rồi sao? Hôm ở bệnh viện … tôi nghĩ anh phải nhận ra chứ nhỉ ?- nó nghiêng đầu, nở 1 nụ cười tỏ ý trêu đùa. - Quả là cô làm!- hắn nghiến răng. - Chẳng phải dễ thương lắm sao?- lại cười. Hắn liếc mắt nhìn nó, khẽ hừ nhẹ. - Nói chuyện chính đi!- hắn vào đề- tôi ở đây lúc này ko phải để nói nhảm. Sau câu nói đó của hắn, mặt nó cũng nghiêm lại. - Tôi nghĩ chúng ta nên chấm dứt chuyện này, chả tốt cho nhóm chút nào!- nó. - Ai gây nên trước? Là cô tất cả. ” Khúc dạo đầu” tuyệt quá đó chứ! Ko định tiếp ” bản giao hưởng” luôn sao?- hắn giương cao 1 bên mày, miệng thì nhếch lên, lời nói rõ ràng là tỏ ý châm biếm. - Đó là chuyện ngoài ý muốn- nó. - Làm tổn thương người khác rồi bảo ngoài ý muốn! – hắn. - Tôi có lý do của mình!- nó. - Tôi ko phải 1 thằng nhóc ko hiểu chuyện, sao tôi phải nghe những lời ngụy biện nhảm nhí đó! Hắn phóng vào nó 1 ánh nhìn thật sắc rồi quay lưng định bỏ đi, hắn tới đây ko phải để nghe nó nói suông, càng ko phải đến để tiếp tục những trận cãi vã rồi làm tổn thương nhau bằng các lời lẽ nặng nề, khi đó, hắn sẽ ko biết mình nhẫn nhịn bao lâu để ko phải làm tổn thương nó thêm lần nào nữa! Nó có thể làm hắn tổn thương nhưng lần này thì hắn sẽ ko thể làm điều đó với nó … RẦM Chính xác là cánh cửa sân thượng đã bị ai đó đóng lại ngay khi hắn vừa quay lưng lại. Bây giờ chưa đến giờ đóng cửa sân thượng mà. Ông bão vệ rốt cuộc bị hâm đơ hay gì thế ??? Hắn dùng sức nắm lấy tay cầm mà mở ra nhưng vẫn ko ăn thua, cửa bên kia chắc bị khóa rồi, hắn còn nghe được cả tiếng chân đang bỏ chạy! Trò lố gì đang diễn ra thế! Mặc kệ đi, đứa đó một hồi cũng chạy lên mở cửa ra thôi mà! - Ông trời ko cho anh đi! Nói rồi nó bình thản tiến về phía bức tường và ngồi xuống. - Tôi đã nói rồi! Anh tin cũng được, ko tin cũng ko chết ai! Nhận ra âm điệu hơi chùn xuống từ lời nói đó, hắn bỏ tay nắm cửa ra mà quay sang nhìn nó, tiếc là hành động chậm rãi khiến hắn ko thể thấy được 1 tia hy vọng ánh lên từ mắt nó. - Bắt tôi tin ? Chỉ bằng lời nói?- hắn. Nghe hắn nói thế, nó chợt đứng dậy. Kéo khoá ba lô ra rồi lấy từ đó ra 1 xấp tiền … sao giống với lần đó của hắn … - Vậy thì cái này thì sao? Tôi ko nhiều bằng anh! – nó cười khiêu khích. Nó muốn điều gì từ những tờ tiền đó? Chẳng lẽ … hắn ” trả” nó thiếu thứ gì và bây giờ nó muốn giải quyết ” sòng phẳng” lại hết với hắn luôn sao? Mối quan hệ đánh đổi bằng vật chất? Nghe rẻ rúng nhỉ? Giây phút này, hắn ko kìm nổi nụ cười của mình – 1 nụ cười cay đắng . Và nó … đủ tinh tế để nhận ra điều đó- hắn đang tổn thương. - Tôi muốn dùng nó … mua lại mối quan hệ lúc trước!- nó. Hắn ko rõ lắm ý của nó … - Tôi ko muốn ” bán” – hắn nhìn ra bầu trời, dù ra sao hắn cũng ko muốn một mối quan hệ phát sinh từ vật chất, từ những đồng tiền hôi tanh đó. Bất ngờ, nó dùng tay kéo mặt hắn quay lại đối diện mình rồi nahnh chóng ghì sát mặt hắn xuống, đặt lên đôi môi lạnh 1 nụ hôn phớt qua … điều đó khiến hắn giật mình mà mở mắt to ra … Phớt qua … nhưng ngọt lịm … Ngọt đến mức mà cái đắng nơi cuống họng hắn suốt thời gian qua cũng theo đó mà bay biến … Nhìn thẳng vào nó lúc này thì thấy nó đang cuối mặt xuống đất, chưa đầy 5 giây sau, nó lại ngẩng lên: - Tôi muốn dùng tiền mua lại mối quan hệ lúc trước, cái mà anh đã dùng tiền cuả mình trả nó về lại ban đầu! Nụ hôn vừa nãy – nó hơi ngập ngừng – thay thế cho những lời lẽ nặng nề mà tôi đã nói! Cảm giác hắn bây giờ thế nào? Ko định hình được … chỉ biết là miệng vẫn còn đọng lại vị ngọt … Hắn vốn ko phải loại tin người 1 cách dễ dàng nhưng tại sao vào lúc này niềm tin hắn lại dấy lên cao như thế, có vẻ như nó dần hồi sinh … Có lẽ , biểu cảm vừa nãy chưa trong đôi mắt vốn ko biểu lộ suy nghĩ gì của nó đã khiến hắn cảm thấy có điều gì đó chân thật … - Tại sao? Hòn đá đã ném đi, chẳng thể lấy lại được- hắn. - Tôi có lý do của riêng mình. Anh muốn biết tôi sẽ nói nhưng ko phải lúc này- nó vẫn cương quyết, ko lẽ nói thẳng với hắn là tại vì nó thấy khó chịu và bức bối khi nghe tin hắn có hôn thê, thế nên bao nhiêu bực tức nó mới trút hết lên hắn cho hả giận à??? PHỤT Trời lúc này đã tối, những ánh đền điện trên sân thượng vừa được mở cách đây ko lâu nay lại đột nhiên cúp đột ngột, cái chính là các dãy kia đều đang sáng đèn, thậm chí là các tầng của dãy C cũng thế, chỉ có mỗi tầng thượng này là đèn bị tắt đi. Ánh sáng từ các dãy khác cũng như ánh sáng từ tầng dưới ko đủ mạnh để chíu rọi sân thượng dãy C Trời chưa tối hẳn, vẫn còn có thể nhìn thấy được dáng vẻ cuả nhau nhưng nếu ở đây đến lúc trời tối thêm chút nữa thì đảm bảo phải mò đường mà đi, gặp hôm nay lại là đêm ko trăng … Bỏ dở cuộc nói chuyện đang diễn ra, nó tiến lại xoay nắm cửa nhưng hình như kẻ khoá nó đã cố tình làm điều đó và ko có ý định quay trở lại để mở ra … Nó rất sợ bóng tối, nếu cứ như thế …. Tay nó lướt trên màn hình điện thoại, bấm gì đó rồi nó áp vào tai nhưng rất nhanh sau đó lại bỏ điện thoại xuống với vẻ mặt có chút hoảng loạng … Vào những lúc này vậy mà chẳng liên lạc được với ai … Có lẽ hắn chợt ngộ ra điều gì đó … Cửa ko mở được chứng tỏ 2 người đã bị nhốt lại, trời thì càng tối hẳn đi, điện thoại thì ko liên lạc được với ai vào lúc này, toàn máy bận ko thì cũng là những tiếng nhạc chờ kêu văng vẳng mà ko có ý định kết thúc … Hắn cũng có liên lạc lại thử sau vài phút nhưng ko khả quan hơn chút nào … Hắn ko sợ bóng tối, càng ko sợ khi phải qua đêm ở chỗ này … Cái hắn lo nhất chính là … nó . Đêm trên sân thượng rất lạnh, dù nó có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng chưa chắc nó sẽ chống chịu dược … chỉ mong trời đừng mưa, chưa kể đến nó chỉ khoác lên mình chiếc áo đồng phục tay lửng và chiếc váy ngắn trên gối … - Khốn !!! Ko ai liên lạc được! Mua điện thoại để trưng cả lũ! Hắn khẽ rít lên rồi quay sang nó, lúc này ko còn nhìn thấy rõ nữa, chỉ là nhìn thấy một bóng đen đang ngồi thu lu gần đó, chỉ là cái nhìn loáng thoáng thôi, hình như nó đang tựa đầu lên gối … Phải … nó đang trốn tránh cái bóng tối đang vây kín lấy mình … Đáng sợ !!! Hắn cũng ko nói thêm gì, lẳng lặng tiến lại gần đó nhưng cũng chừa ra 1 khoảng cách tương đối. Nhiệt độ không khí có dấu hiệu giảm đi … Những cơn gió dần tự do hơn khi màn đêm buông xuống … gió vô hình tung đôi cánh bay xa, thổi từng đợt mạnh qua tầng sân thượng … Hắn cảm nhận được tiếng thở dài, đôi khi hơi đứt quãng cuả người con gái ngồi kế. Vả lại … hình như nó bắt đầu thấy lạnh ??? Aiz, trường thiết kế cho nam cái áo khoác làm gì chứ … chỉ vì hôm nay vào trường vào buổi ban trưa nắng nóng nên hắn mới khoác lên người thôi… Giờ thì hết nắng rồi, cái áo khoác vướng víu thật, hắn cũng chả cần dùng đến nó nữa… Giải quyết sao đây ??? ~ Nó nhắm chặt mắt lại! Bóng tối khiến nó chùn bước! Làm ơn … ai đó mở cánh cửa sân thượng ra đi chứ! Nó sẽ trả đũa kẻ nào đã làm cái chuyện điên rồ ngày hôm nay … Chỉ cần nó ra được nơi này nó nhất định sẽ làm rõ cho bằng được… Đột nhiên nó cảm nhận được có vật gì đó đang trùm lên đầu nó, phủ kín xuống tận lưng … hơi ấm dần lan tỏa nửa thân trên, có cả mùi bạc hà thoang thoảng… Ngẩng đầu lên vì ngạc nhiên, vật trên người cũng theo đó mà trượt xuống do ko còn điểm tựa, hơi ấm vừa cảm nhận được cũng theo làn gió thổi qua mà bay biến như chưa hề tồn tại … mùi bạc hà thoảng qua rồi ko còn cảm nhận được nữa… Có cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó … ~ Hắn rọi ánh đèn từ điện thoại vào gương mặt nó vừa ngẩng lên rồi chuyển xuống rọi vào ra sau lưng nó khi nghe tiếng vật gì đó vừa rơi nhẹ xuống sàn. - Cái áo tôi làm gì có tội chứ! Người cô ghét chẳng phải tôi sao? Hắn nheo mày tỏ ý ko bằng lòng nhưng nó chẳng bao giờ thấy được, chỉ biết là lời nói hắn nghe có vẻ khó chịu, cái chất giọng khàn chẳng âm điệu nào càng làm cho không khí lạnh thêm … A, giờ thì nó mới biết thì ra cái vật đó là cái áo của hắn, mà nó có cố tình đâu chứ! Chỉ là ngước đầu lên thì cái áo theo tự nhiên mà tụt xuống thôi … Hắn với tay định nhặt áo lên thì cùng lúc đó nó cũng quay xuống mò mẫm tìm lại chiếc áo. Tay chạm tay … tay hắn ấm thật, thật ko công bằng khi tay nó lại lạnh đến mức muốn đóng băng … Nó rụt tay lại. Hắn nhặt chiếc áo lên rồi giũ mạnh vài cái … - Lấy điện thoại bật sáng màn hình lên! Hắn nói ko chủ vị nghe ngang như cua, chưa kể lời nói còn mang hàm ý như ra lệnh cho người khác. Màn hình bật sáng, ko gian tối loe loét 1 ánh sáng mờ ảo … Trời tối mà còn ánh sáng kiểu đó như trong phim kinh dị … trông càng đáng sợ hơn … - Xích lại! Nó trơ mắt ra nhìn hắn, hắn kêu nó ngồi xích lại sao? - Nhìn gì? – hắn nhíu mày- Ko hiểu tiếng người ? Ko xích lại làm sao thưc hiện vụ “mua bán”? Lần này đến nó nhíu mày. Tại sao vào lúc này lại ngây mặt ra nhìn hắn chứ? =”= Mà khoan, hắn còn chưa biết nó muốn ” mua” mối quan hệ “lúc trước” là ” lúc trước” nào? - Nói đi!- hắn hỏi! “Lúc trước” là lúc nào? Lúc chưa gặp mặt? Lúc solo lần đầu? Lúc 2 nhóm sát nhập? Trước lúc xảy ra chuyện đó? Sau khi xảy ra chuyện đó hay … gần đây nhất – xem nhau như người dưng nước lã?- hắn nhếch mép, nó thừa nhận bản thân ghét nụ cười đó khi hắn dùng với nó. Nó vẫn ko trả lời, mặt tỏ vẻ suy tư, hình như là đang phân tích từng câu chữ trong lời nói của hắn. Nó biết câu trả lời của bản thân nhưng điều nó đang băn khoăn là từng giai đoạn mà hắn đề cập. Ko lẽ cảm xúc và thái độ của hắn đối với nó cũng đã thay đổi dần qua từng giai đoạn đó sao? Hắn hỏi nó câu đó nhưng lại ko biết rằng đó luôn là câu trả lời mà hắn luôn tìm. Jun luôn tự hỏi bản thân từ lúc nào mà nó đặt chân vào và làm xáo trộn cuộc sống của hắn mà hắn ko hề hay biết. - Trước lúc ! Câu trả lời khẽ vang lên trong đêm, câu trả lời của nó làm hắn ngạc nhiên, trước lúc là trước lúc xảy ra chuyện … đúng chứ ??? Trước lúc xảy ra chuyện là lúc mối quan hệ của 2 người tiến triển tốt nhất, ko cãi cọ, ko nhìn nhau bằng ánh mắt ” viên đạn ” … Ko lẽ nó cũng … Dòng suy nghĩ chợt bị cắt ngang khi nó ngồi xích lại gần hắn hơn 1 chút. - Anh ” bán” nó thế nào? Bước đầu cho vụ ” giao dịch” ? Đèn điện thoại đã tắt đi từ lúc nào. Nó dần cảm nhận lại được hơi ấm ban nãy … chiếc áo hắn lại khoác lên nó lần nữa … xem ra nó được hắn ” đặt cách” khá nhiều lần, như đã biết, Jun ko bao giờ cho những đứa con gái khoác lên mình trang phục của hắn dù cho đó là những bộ quần áo hắn ko hề mặc. Lần trước là chiếc áo sơ mi, lần này là chiếc áo khoác … - Giao dịch hoàn tất bước 1 !- giọng hắn vang lên, phá tan sự tĩnh mịch. Tuy nói chuyện và ngồi kế hắn … có chút an toàn nhưng nó ko thể phủ nhận rằng nỗi sợ trong nó vẫn còn tồn tại chút ít … Lại 1 cơn gió thổi qua, len lõi vào từng mớ thịt khiến nó bất chợt rùng mình … - Sợ ???- hắn. - Maybe !- nó. - Bóng tối?- hắn. - 1 chút … nhưng tôi sợ anh hơn?- nó. - Lý do??? – nếu là lúc ban đầu hắn sẽ hả hê lắm khi nó sợ hắn, vì hắn đã từng nói sẽ khiến nó khuất phục mình mà, nhưng bây giờ thì … - Nhìn vào bóng tối… thấy những gì ?- nó hỏi ngược lại hắn. - Màu đen !- hắn đáp ko suy nghĩ. - Vì ko thấy màu đen nên tôi sợ anh!- nó. - Liên quan gì tới tôi?- hắn hỏi, nó ko thấy màu đen thì liên quan gì đến hắn mà lại sợ hắn chứ. - Anh lấy đi màu đen đó của tôi!- nó. - Thế cô thấy … ???- hắn nín thở nghe câu trả lời. - Người đã lấy nó! Dựa trên vế trên chẳng phải người đó là hắn sao ??? Cái này có được xem là lời tỏ tình ko ??? Nhưng tỏ tình mà lời nói lại bình thường ko chứa cảm xúc âm điệu nào như thế à??? Chẳng phải trong phim thường lúng túng ngập ngừng lắm hay sao? Cũng may là trong ko gian tối mịt mù thế này hắn ko thể nhận ra được mặt nó đã đỏ gay lên. Ngồi sát thế chỉ cầu trời cho hắn đừng nghe được nhịp tim của nó … Ko thì ngượng chết mất … Ko gian yên tĩnh hẳn đi, kéo dài gần nữa tiếng đồng hồ, hắn mở miệng phá đi ko khí nặng nề đó. - Đói ? - Chút chút!- nó. - Ráng nhịn tới mai đi! Ngày mai sẽ điều tra rõ về chuyện này!- hắn. - Cần thiết ko? -nó. - Theo tôi thấy … ko nhất thiết! Nhưng nếu cô … – hắn. - Ko cần! Chẳng phải nhờ thế mới giải quyết xong mọi chuyện sao? Nó chen ngang vào, đột nhiên nó rụt người vào sâu hơn lớp áo của hắn, do là áo khoác đồng phục nên chẳng thể giữ ấm tốt được… - Lạnh??? - Ukm!- âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ cuống họng. Hắn nhìn vào màn hình điện thoại, mới ko để ý chút xíu mà trời đã tối vậy rồi sao, hắn nhớ cả 2 chẳng nói gì với nhau nhiều vậy mà giờ này đã 10h đêm rồi … nhanh thật !!! - Ngủ sớm !- hắn quay đồng hồ trên màn hình cho nó xem. - Lạnh thế … ko ngủ được!- nó khẽ lắc đầu- Ko gian … quá yên tĩnh … chỉ toàn tiếng gió rít trong cái màn đêm dày đặc như thế … chẳng phải … giống phim kinh dị lắm sao? Hắn chỉ biết cười thầm cho mặt trẻ con của nó, cách nó so sánh mọi vật như 1 đứa con nít … Hắn nhét vào tai nó 1 headphone, 1 bên còn lại hắn nhét vào tai mình … ” Baby goodnight Baby goodnight … Em là người con gái của anh Cho dù sự thật cũng chưa thực sự chắc chắn Em hoàn hảo, cám ơn em đã ở bên cạnh anh ( I ‘ll always love you girl ) … Một bóng dáng hoàn hảo làm tăng thêm hương vị của đêm … Em hoàn hảo như một bức tranh vừa vẽ Anh như đứng lặng trước hình bóng trong tranh Không thể làm được gì nữa … Baby goodnight … Baby goodnight ( don’t wanna say goodbye ) … Khi bóng tối bao trùm chúng ta, nhắm đôi mắt tuyệt đẹp của em và ngủ đi … Anh muốn bày tỏ lòng mình khi đối diện với gương mặt kia Thời gian bất chợt ngừng lại và cứ giữ nguyên như thế … Ánh mắt chạm vào nhau và sâu hơn nữa … Hương bạc hà tỉnh táo cùng với những chỉ dẫn, Câu trả lời chính xác là em … ~ Đôi mắt nhắm nghiền, mùi hương … Giọng nói của anh làm cho em say đắm như sắc đỏ của loại rượu ưa thích của anh ~ ” ( Baby goodnight – GD & TOP < BIG BANG> ) ( Nguồn dịch : sontinh1.com ) Lời hát nhẹ nhàng, mang tí âm hưởng lãng mạn … sao bây giờ nó mới cảm nhận được bài hát này thực sự hay nhỉ ? Có lẽ đêm nay sẽ là 1 đêm ngon giấc … Hắn cho nó tựa đầu vào vai phải cuả mình, tay phải cũng theo đó vuốt lấy mái tóc dài … tay phải vuốt tóc, hành động của hắn dịu dàng đến lạ … hắn dùng tay phải ôm hờ lấy đầu nó và cho tựa sát vào người mình, cằm đặt phía trên, mùi hương từ tóc nó cứ chờn vờn trước cánh mũi … dễ chịu … Dịu nhẹ … Đã lâu rồi trong cả 2 mới cảm nhận được cái cảm giác gọi là yên bình … đêm nay sẽ là 1 đêm ấm … =) - Ngủ được chứ? – hắn nhẹ nhàng hỏi, tay vẫn cứ vuốt mái tóc nó, trông cứ như đang nâng niu con mèo nhỏ. - Ukm!- nó trả lời. Hắn buông người nó ra rồi nhẹ giọng. - Em gối đầu lên chân tôi đi!- hắn đột nhiên đề nghị Nó định vị vị trí xong rồi nắm xuống, gối đầu lên đùi hắn, vị trí này xem ra thoải mái hơn ban nãy nhiều, bớt mỏi lưng … nó trùm cái áo hắn lên người để giữ ấm … áo hắn to thật … - Tay và vai anh… ko sao chứ?- nó bất chợt hỏi ngay khi vừa nằm xuống. - Ko sao!- cười nhẹ, tay cứ mân mê tóc nó, ko biết thế nào, nhưng nó thích cảm giác này. - Nếu thế này … – nó chợt ngẩng đầu lên- anh sẽ lạnh … và mỏi lưng đấy!- nó ngập ngừng. Hắn ép đầu nó nắm xuống, nụ cười mỉm nở trên môi nhưng nó chẳng thể thấy được. - Tôi ko sao! Em ngủ đi! Có lẽ giác quan khiến hắn cảm nhận được vị trí vì sau khi trả lời nó xong hắn đã phớt lên trán nó 1 nụ hôn nhẹ khiến tim nó như ngừng đập trong vài phút … hơi thở cuả hắn lúc nào cũng lạnh như thế … Giờ thì hắn nhận ra, tận sâu bên trong, nó cũng mềm mỏng và đáng yêu hơn bất kì người con gái nào khác … Baby goodnight … ” Bạn có thể che đôi mắt cuả mình khỏi những thứ mà bạn ko muốn nhìn … Nhưng bạn ko thể che trái tim của mình khỏi những thứ mà bạn muốn nó cảm nhận …” Sống cho thật với cảm xúc nhé!
|
Chap 17.1 : LOVE IS BLIND !!!
” Love you girl only you are my heaven … 24/7 Thiên đường nơi anh cố chạm đến 24/7 Nhưng chỉ là những giấc mơ 24/7 Thiên đường bất diệt 24/7 Heaven … Những gì trong quá khứ sẽ không bao giờ rời xa Không bao giờ anh có thể ngờ rằng tình yêu lại có thể đến và đi như thế … that’s forever love … Chỉ mình em là khác Anh đã luôn tin rằng đó là định mệnh … you’re the only one in my life … happiness…sadness…tears… sky…stars…and my heaven … For eternity, you are my heaven … You’ re my heaven ~ ” ( My heaven – Big Bang ) ( nguồn dịch: yume.vn ) Chỗ ngủ và kiểu ngủ lạ khiến nó thức dậy từ rất sớm, trời vẫn chưa sáng hẳn, sương mù giăng kín trong không gian tầng thượng tạo nên một 1 mảng trời mờ ảo. Đầu nó vẫn đang yên vị trên đùi hắn, chiếc áo vẫn khoác trên người nó, mùi bạc hà vẫn còn thoang thoảng đâu đó qua nơi cánh mũi tạo nên một cảm giác ấm áp, chiếc áo to tạo cho nó cảm giác được chở che … Nhưng chắc là … hắn lạnh với tê chân lắm! Nó xoay nhẹ người lại, nhìn thẳng mặt với hắn. Mọi chuyện tình cờ đến mức nó cũng chẳng tin nổi! Chưa bao giờ nó nghĩ mình với hắn sẽ có 1 lúc như ngày hôm nay! Nó thề là lần đầu tiên sau khi solo với hắn xong nó chỉ muốn cái nhóm mang tên EVIL biến mất mãi mãi! Solo lần 2 trên sân khấu, chấp nhận là động tác nhảy của hắn khiến mắt nó phải dõi theo, động tác nhảy mạnh mẽ, dứt khoát, rất cuốn hút người xem … chả bị trùng lập với ai, nhưng đặc biệt nhất vẫn là mái tóc hung đỏ, những ánh đèn màu từ sân khấu vẫn ko thể ” chọi” lại hay làm lấn át đi màu đỏ rực đó, kết hợp cùng là những nét ánh lên từ viên đá quý nhỏ đính bên tai hắn … tất cả đều tạo nên 1 nét ngông cuồng, kiêu kì đến vô đối!!! Tuy nó chẳng phải good girl, càng ko tốt hơn bất kì đứa con gái nào nhưng những thằng con trai mặc áo bung cúc đầu, cúc hai ,… khiến nó chẳng có thiện cảm nào! Nhưng ăn mặc thế nào là quyền cuả người khác, nó cũng chẳng để ý nhiều! Hắn cũng thế, nhảy với cái cổ áo bung hờ hững như thế làm bọn con gái bên dưới la hét ko ngừng, điếc cả tai, lúc đó chỉ muốn dùng tay chỉ thẳng vào mặt hắn mà bảo hắn cài ngay cúc lại, ko thì tháo phăng nó ra hết chứ đừng chơi kiểu nửa kín nửa hở như thế !!!Nhìn chướng cả mắt, ko biết có gì hay ho mà bọn phiá dưới cứ hú rồi lại hét … điên chết được! Mà giờ ngẫm lại … hình như lúc đó nó cũng bị hắn … thu hút … 1 chút … Đó là lần đầu tiên 1 Zu kiêu hãnh như nó lại mang cái quan niệm ” Mình có thể thua ??? ” … Điều thu hút nó ko phải là cái cổ áo bung hờ hững kia mà là đôi mắt, hắn có đôi mắt rất đẹp: lạnh, sâu, sắc và vô hồn … Đôi mắt đó cứ chiếu những tia nhìn chăm chăm vào nó, những tia nhìn thách thức và đầy kiêu ngạo … đó cũng là lần đầu tiên nó biết cái cảm giác ko- tự- nhiên khi bị 1 tên con trai nhìn như thế, con trai nhìn nó ko ít, thậm chí là ánh nhìn còn … “ghê tờm” hơn cả như thế nhưng nó chẳng có tí cảm nhận gì! Nó có nói là nó thích mẫu con trai luôn nhìn về trước và có dáng lưng thẳng, 2 tay luôn thong dong cho vào túi quần chưa nhỉ? Jun là 1 tên con trai hội tụ đủ những điều mà nó tưởng tượng, sao bây giờ nhìn nhận lại nó mới thấy rõ??? Nó cứ nằm ngang nhìn hắn như thế, đầu nghĩ vẩn vơ chừng … nửa tiếng hơn …, mái tóc hắn gợn nhẹ theo làn gió sớm… Nó ko phủ nhận rằng hắn để màu này trông rất đẹp, ko ngông cuồng như hai kiểu kia, nhưng đổi lại, nó có nét chững chạc và trầm lắng hơn rất nhiều … có vẻ từ lâu rồi, hắn ko còn sống đúng với lối sống của những người cùng tuổi! Cuộc đời cho hắn quá nhiều nỗi đau và tổn thương, chính những điều đó đã trở thành 1 con quái vật vô tình giết đi bản chất thật của một con người như hắn … Hình tượng mới này khiến hắn toát lên 1 vẻ đẹp mới, 1 vẻ đẹp nguy hiểm (???) Kể cả con gái hàng ” mọt sách” cũng dần bị kiểu đầu mới của hắn làm cho lú lẩn … Chàng thư sinh – Nàng mọt sách , chẳng phải đẹp đôi lắm sao? Mắt hắn vẫn còn đang khép lại. Nó hơi ganh tị đấy, ngủ mà cũng hút người ta thế sao?!? Hai tay cứ thế mà khoanh hờ trước ngực … Nó cử động nhẹ, lấy chiếc điện thoại gần đó lên xem giờ, mới 5h … Sẵn tiện, nó đứa ống kính hướng lấy gương mặt hắn … nhấn phím … vậy là 1 pic hình mới được lưu vào ổ đĩa của nó … - Chụp lén là phạm pháo! Tiếng nói phát ra khiến nó ngước lên nhìn?. Chẳng phải hắn ngủ sao? LÀm sao mà hắn biết được, điện thoại nó hoàn toàn chỉnh chế độ im lặng cơ mà !!! Rốt cuộc là hắn đã dậy từ lúc nào chứ??? >< Thấy nửa vòng cung hoàn hảo trên môi hắn, nó khẽ nhíu mày rồi ngồi dậy, ko nói thêm gì, nó lại đứng lên, tiến lại phía lan can ngắm nhìn quang cảnh sớm mai, lưng đối về phái hắn. Hắn nhìn theo dáng nó mà cười thầm, trông nó cứ như đang chống chế cho cái hành động vừa nãy! Tính ra thì hắn thức sớm hơn cả nó, nói thẳng ra là hắn ko ngủ được, giấc ngủ cứ chập chờn, 1 chiếc áo đồng phục mỏng ko thể chống lại cái lạnh cắt da của những cơn gió đêm, phần còn lại là vì hắn ko thể ngủ được trong cái tình trạng này … Dù là hắn nhận thấy máu nơi đùi mình bị “tắt nghẽn” nhưng sao hắn lại cảm thấy thoải mái đến vậy !!! Ko ngủ được tính ra cũng ko tệ, nhờ thế mà hắn có thời gian để cảm nhận cái cảm giác yên bình này- cái cảm giác cơ hồ như đã bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của hắn! Nhìn dáng người con gái đang tựa người vào ban công, môi hắn lại ko thể giấu đi nụ cười. Xem ra 2 ngày hôm nay hắn cười nhiều nhỉ? Một chuyện đáng nhớ và hiếm hoi đấy! - Đổi màu tóc đi! Lời đề nghị của nó làm hắn ngạc nhiên, tóc này trông tệ lắm sao? - Lý do! – hắn tựa người vào bứa tường phía sau. - Ko hợp!- nó quay lại. - Từ từ sẽ hợp! Tay hắn vẫn khoanh hờ trước ngực, hắn ko tin là cái lý do chỉ đơn giản như thế, nếu ko hợp thì ban nãy nó chụp hình lại làm gì!!! - Trông lừa tình!- nó nói rồi nhanh chóng quay mặt đi, cứ như sợ hắn sẽ nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình. Nụ cười thích thú vẽ ra trên môi hắn, ” lừa tình” ??? Nói thế chẳng khác nào nó đang công nhận vẻ đẹp và sức hút của hắn! Xem ra ko uổng khi hắn quyết định để màu này nhỉ? Hay ho thật!!! Nó ko thể nói thẳng rằng nó đề nghị hắn đổi màu tóc là vì nó thấy khó chịu được! Hắn thừa biết mình được bọn con gái ” săn đón” thế nào mà, mặt đẹp, dáng chuẩn, học tập dù ko đứng nhất nhưng luôn biết cách giữ cho bản thân đứng trong hàng top, thể thao good … cộng thêm cái vẻ phớt đời thì đứa con gái nào mà ko đổ??? Chỉ là vẻ ngoài thôi mà! Bây giờ lại thêm cả cái hình tượng thư sinh … Hôm qua tối nó có vào 4rum dành cho thành viên, học sinh trường để xem thông tin, chủ đề ” hot boy- hot girl ” nổi bần bật lên tấm hình cảu hắn! Nhiều ko đếm xuể, chỉ qua 1 ngày mà có đến gần 10 topic hình nói về hắn, mỗi topic kéo xuống muốn mỏi cả tay ( hình như chị Zu bấm vào xem hết nên mới biết nó dài =)) ) Hiếm khi nào nó vào 4rum mà lại sôi nổi như hôm nay, cả những box chat cộng đồng cũng thấy tên hắn được nhắc đến … Zu là 1 người tưởng chừng như ko có tính sở hữu bất cứ thứ gì nhưng 1 khi tính cách đó trỗi dậy sẽ khiến nó độc tài hơn bất kì ai khác! Đã có ai nói điều đó chưa?
|
Hắn men theo bức tường phía sau lưng mà đứng dậy, chân hắn tê cả lên, muốn trụ ko vững ! Lấy được thế cân bằng, hắn rút trong túi ra một bao thuốc, ngậm hờ một điếu trên miệng rồi dùng bật lửa dí sát lại gần, 1 đốm hồng xuất hiện mờ nhạt trong ko gian … Mùi khói thuốc cứ bay lẩn quẩn khắp nơi, bay tới nơi nó đang đứng. Nó xoay lại nhìn hắn rồi nheo mắt tỏ vẻ ko hài lòng, nhận được cái nhíu mày từ nó, hắn vẫn dửng dưng, nhún hai vai tỏ vẻ ko liên can rồi tiếp tục rít 1 hơi dài… Nó tiến lại gần hắn, nét mặt ” hình sự” thấy rõ, đưa tay gạt phăng điếu thuốc trên tay hắn xuống đất, chẳng màn đến thái độ và ánh mắt hắn ra sao, nó quay người trở về phía lan can đứng, lén lút xoa nhẹ mu bàn tay trái, trong lúc gạt điếu thuốc, 1 tàn thuốc nhỏ đã rơi trúng tay nó. Chỉ vì lo cho sức khỏe của hắn thôi, thế nên nó mới hành động như thế, vậy mà cái nó nhận được lại là 1 nhíu mày hở hững … Đang bực với thái độ của hắn nó chợt cảm nhận được 1 hơi ấm đang bao lấy mình, đôi bàn tay rắn chắt của hắn choàng qua người nó, ngay cả đầu nó cũng là điểm tựa cho cái cằm kia. - Sao lại hành động thế?- chất giọng trầm khàn lướt nhẹ và đều qua tai nó, hình như hơi thở hắn … lúc nào cũng ấm và nóng như thế … - Thứ đó ko tốt lành gì!- nó. - Lần sau đừng như thế nữa!- hắn buông người nó ra, xoay về phía đối diện mình. - Thích thứ đó đến thế à?- nó nghĩ hắn ko thích mình phá ngang hay xen vào việc làm/ sở thích cuả hắn. - Ko ! Nhưng điều đó sẽ làm em bị thương!- hắn khoanh tay trước ngực, nhìn kỉ từng đường nét trên mặt nó. Nó hơi ngạc nhiên, thì ra là thế! Hắn sợ nó bị thương chứ ko phải là … Chợt nó đưa tay lên áo hắn cài lại chiếc cúc đầu tiên mà hắn luôn cố tình bung ra, cài xong nó lùi lại 1 bước ngắm nghía tỏ vẻ hài lòng. Hắn dùng tay chạm vào chiếc cúc áo rồi ngước lên, ko chỉ riêng cúc áo mà cả chiếc cà vạt cũng được nó thắt lên cao đúng mức nhà trường quy định, ngoại trừ đầu tóc ra thì có thể nói rằng trông hắn lúc này đúng chất là ” trai ngoan”. - Cứ kín đáo như thế! Nó nhìn mặt hắn rồi buông lời nhận xét. Thật ra ” kín” hay ” hở” vốn là chuyện nó ko lưu tâm, nếu nó thích kín đáo thì nó đã chẳng mặc những chiếc áo hở lưng và váy ngắn hay những thứ tựa tựa như thế! Nhưng nếu là hắn thì lại khác, nó cực kì chướng mắt khi thấy những đứa con gái hay những ” gái” trong quán bar cứ nhìn hắn với tần suất 5p/ 1 lần chớp mắt … Hắn vốn là 1 tên con trai vượt quá tiêu chuẩn cho phép, thế nên những đứa con gái bị hắn hút lấy là bình thường thôi … - Vậy dẹp ngay những thứ quần áo ” thiếu vải” đó đi! ( chị Zu mặc có gì quá đáng đâu mà anh gọi là thiếu vải vậy Jun =)) ) – hắn “trả giá”. - No problem!- nó gật đầu như chuyện hiển nhiên- trường mình hôm nay nghỉ buổi sáng? hắn gật đầu. - Chiều qua học bù cho sáng nay ! Sáng chuẩn bị cho party tối nay! Giờ nó mới nhớ hôm nay là lễ thành lập trường, chả bù cho sáng thứ hai nghe phát biểu đủ điều, chụp hình gì búa xua, làm mất hết 3 tiết học của nó ( siêng dữ ) ), nói gì nhiều khiếp, nghe phát mệt. Chuông điện thoại hắn chợt reo lên, nhìn vào màn hình điện thoại, hắn khẽ nhếch môi, rốt cuộc thì Ken chịu gỏi lại cho hắn rồi cơ đấy! - … – hắn. - Mày bắt máy rồi đó hả Jun? Mốt bắt máy nhớ a lô hay gì gì đó nhá! Mà hôm qua gọi tao chi?- Ken - Tưởng tụi bây chết hết rồi chứ! Định đi viếng!- hắn cười khẩy. - Cái thằng này, độc miệng vậy hả? Mà có chuyện gì?- Ken. - Vào trường, lên sân thượng dãy C mở cửa cho tao!- hắn. - Mày bị nhốt à? Đứa nào gan thế?- Ken cố nhịn cười. - 1 tên bại não! Nhanh! Cho mày 5 phút!- hắn. - Bại não??? – Ken trợn mắt vì kẻ khóa cửa ko ai khác là tên đó =)) – 5p? Nhanh vậy? Nhà tao sao lên kịp đó? - 300s đếm ngược!- hắn. - Ya, thằng khùng này! Ken thốt lên rồi cúp máy ngay, 5p đấy, Ken chỉ có 5p thôi … hắn là 1 tên coi trọng thời gian, Ken mà tới trễ ko biết hắn sẽ bày trò gì đâu! Hắn ko trả thù, bạn bè với nhau mà! Nhưng hắn sẽ trả đũa :> , 1 khi Jun mà bày trò thì lúc cũng có thể tiến thẳng lên thành cơm! Ko tin thì cứ thử!!! . Mọi trò đều do mấy đứa trong nhóm bày ra, mà nói thẳng ra là do Ken và Pj cầm đầu! Tụi nó lém lỉnh ghê lắm! Cả bọn huà nhau vào căn hộ chung cư đối diện dãy C, chọn khu vực cao hơn tầng thượng 1 tầng, thuê ngay 1 phòng hướng về phiá sân thượng bên kia, có người thuê phòng này hay chưa ko phải là điều quan trọng với tụi nó … người ta nói tiền dù bẩn hay ko thì chỉ cần có nó thì mọi chuyện từ nhỏ đến to sẽ được giải quyết mà! mười mấy mạng chui vào căn phòng be bé, dường như mọi thời gian đều tụm đầu về phiá khung cửa sổ … bao nhiêu ống nhòm, bắp rang đều được chuẩn bị đầy dủ từ A- Z … nếu gnuoi72 ta xem phim bằng kính 3D thì tụi nó xem ” phim” xuyên ko gian bằng ống nhòm?!? Dù ko có tiếng, chỉ có hình thôi cũng đủ khiến cả bọn thỏa mãn!!! 1 góc nhìn tuyệt vời ! =)) Vậy là bao nhiêu cảnh xảy ra đều được thu gọn vào tầm nhìn của tụi nó, thật ko tin là Jun và Zu cũng có những biểu hiện đó!!! Kết quả là cả bọn ” phục kích” cho đến “tối mịt mù” ko thấy gì nữa! Dù việc ” cắt điện” sân thượng khiến cả bọn hơi nuối tiếc, chỉ thấy được loáng thoáng, còn phải căng mắt ra mà để ý nhưng xem ra cũng khá ổn! Việc cắt điện do Nan phụ trách, cậu nhco1 vốn là hacker mà, nếu xét về trình độ thì chỉ thua mỗi Ken và Pj thôi, thế nên việc xâm nhập vào mạng điện của trường bằng máy th2i chẳng khó khăn gì … bình thường cả mà … . Cửa sân thượng vừa mở ra, Ken thật ko tin kẻ đứng trước mặt mình lại là Jun. Làm bạn với hắn bao nhiêu năm, chưa bao giờ Ken thấy hắn ” chỉnh tề” trong bộ đồng phục, cúc cài tươm tất này, cà vạt thắt đúng mức quy định của trường, ngaon vậy sao ??? Từ bao giờ vậy, sao Ken ko biết gì hết? O.o Nhận được ánh nhìn ko chớp mắt từ Ken hắn quay sang lườm 1 cái thật sắt, cái ánh nhìn giết người đó khiến Ken ” tỉnh” lại. đúng là Jun rồi, Ken ko nhìn nhầm, chỉ có Jun mới sở hữu ánh nhìn làm rợn người đến thế!!! - Sao 2 người lại ở đây?- Ken vờ hỏi. - Đã nói là bị tên bại não giở trò mà! Hắn đáp rồi lướt thẳng qua Ken àm đi xuống cầu thang, Zu thì đứng đó nhìn Ken 1 lúc rồi tiếp tục tì tay vào lan can mà nhìn ngắm bầu trời. Ken chưng hửng ra đấy! Tên đó bị bơ đấy!!! Bị gọi đến mở cửa rồi ai cũng bơ đi mà ko có kèm theo lời cảm ơn nào ;__; Còn nữa, 2 người họ trông ko giống như là … với nhau cả! Ken đang nghĩ, có khi nào hôm qua thấy được những cảnh đó đều do mình nhìn nhầm hay tưởng tượng quá mức !?! Họ chẳng có gì là chú tâm đến nhau cả, Jun chẳng phải đi về trước mà ko nói hay nhìn Zu lấy lần nào à??? . Buổi party hôm nay là ngày mà mọi người trông đợi, lễ kỉ niệm trường mở party rất lớn !!! Cả bọn tập trung đủ cả, còn thiếu sự xuất hiện của mỗi hắn! Xem ra cả bọn ham vui nên ai cũng tới sớm, chỉ có hắn, đối với mọi việc lúc nào cũng bình bình như vậy! Tiếng nhạc vang lên đều đều nhưng bầu ko khí đột nhiên im lặng đến lạ, có cái gì đó vừa xảy ra, hướng mắt về phiá cửa sẽ tìm thấy ngay câu trả lời … đơn giản chỉ là hắn vừa xuất hiện, là hắn đứng đó với mái tóc ko gel, ko dựng ngược, ko có bất kì trò gì, chỉ là nằm đó, để tóc tự do phủ xuống, phần tóc mái che phủ hết 1 phần trên trán, đâu đó dưới phần tóc lòa xòa ấy vẫn là đôi mắt sắt lạnh thân quen; chiếc áo thun trắng khá mỏng, hơi ôm lấy phần cơ thể nhưng cũng đủ làm lộ ra cơ thể rắn chắc đó, tay áo dài xoăn lên tới khuỷu tay, cổ áo khá rộng và hơi trễ xuống, chỉ cần hắn hơi khum người thì cổ áo đó sẽ trễ xuống 1 đoạn, nhiêu đó cũng đủ khiến những đứa con gái mê mẩn, vạc áo dài, nửa bỏ nửa ko bỏ vào quần tạo nên sự xộc xệch đến mứa nổi loạn; đi kèm theo là chiếc quần đen khá trễ … và ôm lấy chân, con trai mặc quần ôm ko hay lắm, nhưng chủ yếu là tùy dáng người thôi, chân hắn dài và rất gọn… Jun có điểm riêng của mình, những bộ trang phục khoác lên người hắn sẽ ko bao giờ thấy nhàm… Có con gì đó vừa bay trúng môi hắn, khá đau … hắn bất giác nghiêng đầu, dùng ngón tay cái quệt mạnh lấy môi mình, trong khi đó bước chân vẫn sải đều từng bước rộng về nơi mà nhóm mình đang tụ tập, 1 tay vẫn nằm yên trong túi quần, dáng vẻ đó khiến mọi người cảm thấy mình bị lu mờ … dường như ánh nhìn của hắn ko chứa chấp ai cả … Jun lúc nào cũng thế !!! Chính điều đó đã khiến mọi người nhìn hắn và ko thôi bàn tán từ nãy đến giờ, xem ra hắn cũng thích hợp với màu tóc này nữa! Hắn bình thản ngồi xuống chiếc ghế nệm dài đã được đặt sẵn ở đó, dáng ngồi tỏ rõ là 1 tên con trai tệ, nửa nằm nửa ngồi như thế trông bạc nhược … >.< , bàn chân phải thì vắt chéo lên đùi trái, 1 tay cầm li rượu nhẹ ( ở trường nên ko có rượu mạnh : D ) có sẵn lắc đều, cái chất lòng màu cam nhạt cứ lượn lờ trên thành ly chực muốn văng ra ngoài … sóng sánh … tay còn lại sải dài trên thành ghế … tất cả hành động của hắn đều dù vô tình hay cố ý thì có thể dễ dàng cưa đổ bất kì đứa con gái nào trông thấy … 1 người cảm thấy ko vừa mắt vì những gì chứng kiến được từ ban đầu đến hiện tại… Có lẽ nhiều ánh nhìn sẽ ko dời đi nếu tiếng vị MC ko vang lên trên sân khấu … - Let’s go to the party !!!!!!!!!! Người MC hét to lên, kéo dài âm điệu phần cuối nhằm khuấy động tinh thần mọi người và xem ra ông đã thành công khi nhận được tiếng hú hét từ bên dưới. - Mở màn buổi tiệc xin mời những vị dancer lên sân khấu góp vui !!! Chúng ta sẽ mở màn với phần nhảy đối kháng giữa nam và nữ !!! Mọi người ko phải chờ lâu, hắn chủ động bước lên sân khấu, Ken thấy thế cũng hí hửng tham gia … đồng loạt đám nữ sinh có mặt trong buổi tiệc náo loạn hẳn lên, là Ken và Jun đó !!! Ai mà lại ko biết họ chứ!!! Họ lên sân khấu như thế thì xem ra sẽ hay ho lắm đây!!! Bọn con gái đang đấu tranh, họ cũng muốn được nhảy với họ, biết thế đã chẳng diện những thứ này lên người, đầm dài chấm đất thì nhảy thế nào được ??? Có vài đứa con gái định đi lên nhưng nó đã nhanh chân hơn mà đi lên trước, thấy nó rồi thì ko ai dám giữ cái ý định lên nữ, Pj ham vui nên cũng chạy lên tham gia cùng. Ken trông khá lãng tử với chiếc áo phông mỏng, cánh tay cụt, màu đen, phần đuôi áo phía sau có in 3 chữ ” K.E.N” màu vàng nổi bật, chiếc quần làm từ chất liệu kaki, màu trắng trái ngược hoàn toàn với màu chiếc áo, phía trên con đỉa quần được Ken trang bị them 1 chiếc khăn treo vào, phá cách ^^ ; Pj thì trông đúng chất 1 nàng tiểu thư, tóc uốn thành 2 lọn to thả xuống 2 bên, phiá trên là chiếc băng đô trắng muốt, chiếc váy xòe màu trắng ngắn tới gối, 2 tay áo dài phủ hơn nữa cánh tay, chân mang đôi giày búp bê dế bệt màu trắng nốt, chưa kể đến chiếc kính ngố to bản mà nhỏ đeo lên mặt hôm này … trông dễ thương và hiền lành cực kì !!! Nó thì mặc chiếc áo sơ mi sát cánh màu hồng nhạt, bên ngực trái có đính 1 bông hoa khá nhỏ nhưng nhiều cánh màu trắng viền đỏ, dường như là mô phỏng lại từ hoa Mẫu Đơn, kèm theo là chiếc quần lửng tới gối màu vàng sậm được mài rách 1 vài chỗ, chân mang đôi giày cao gót màu đen, tóc đen xỏa xuống tự do, nó bắt một ít tóc bên tai trái rồi thắt thành 1 cái bím nhỏ quàng qua đầu, kết thúc ở vành tai phải … 4 hình tượng nổi tiếng cuả trường đều đang tập trung trên sân khấu … mọi người ai nấy đều trầm trồ … - Họ định so tài với nhau sao??? - Nhóm họ có trục trặc hả, sao nội bộ lại thi thố với nhau? bla bla bla Nhiều câu hỏi, câu bàn tán, câu tán dương .. đủ loại … lại vang lên phái dưới sân khấu . - Ủa, Ken với Pj 2 đứa hâm đó thì ko nói đi, còn Zu với Jun kìa!!! Sao lại vậy? Ngộ dzạ? Nhảy đối kháng… cái này làm tao nhớ tới hồi 2 nhóm tụi mình thi với nhau quá! - Ờ, mày nói tao mới nhớ! Giống thiệt! Mà có thiệt là 2 đứa tụi nó gì gì với nhau ko ấy? - Ai biết! Chắc ko có gì lớn lao đâu! Vui thôi mà, coi mặt Ken với Pj hai đứa cứ tủm tỉm cười thì biết, có gì nghiêm trọng tụi nó chẳng cười như thế đâu! - Mà sao kì kì á!!! - Đã nói ko biết mà! Thì cứ coi đi đã, sớm muộn gì mình cũng biết à!
|