Nothing Gonna Change My Love For You
|
|
Sân nay Tân Sơn Nhất, 10.00 pm - Mẹ … đi cẩn thận!- Pj có vẻ buồn. - Ừ- bà xoa đầu nhỏ – nhờ con chăm sóc Pj dùm dì!- quay sang Ken, cười. - Dạ, nhất định mà!- Ken cuối đầu lễ phép. - Tới giờ rồi, mẹ phải đi, 2 đứa về đi! Tạm biệt! Nói rồi bà kéo vali đi thẳng về hướng phòng chờ … Pj cứ đứng đó nhìn theo cho đến khi bà khuất bóng … Hình như lúc nào cũng thế nhỉ … những chuyến trở về vội vã, những sự ra đi chóng vánh đến xót xa, từ nhỏ cho đến lớn, chưa bao giờ sự tái ngộ diễn ra quá 10 ngày … Nhỏ biết vì sao bà lại làm việc 1 cách hì hục như thế, vì công ty bà đang xây dựng nên có nguồn gốc từ tay người mà nhỏ gọi là ” ba” , bỏ đi sau mối tình 1 đêm, sau những lời hứa hèn đầy ắp sự ngọt ngào … là 1 tờ hộp đồng chuyển nhượng công ty … hóa ra, ông ta chỉ xem đây là 1 cuộc trao đổi … Từ đó, bà quyết tâm phải gầy dựng công ty này thật lớn mạnh để rồi 1 lúc nào đó, nếu ông trời có mắt, sẽ để bà gặp lại ông trên thương trường, chính cái công ty mà được ông dùng để trao đổi với mối tình 1 đêm này sẽ đánh sập đi cái công ty mà ông đang cai quản … ” Trả thù ” , 2 từ đó ghê gớm thật! Chỉ vì như thế mà nhỏ ko nhận được sự quan tâm trọn vẹn của mẹ mình, chưa bao giờ bà cầm tay dẫn nhỏ đi công viên giải trí, chưa bao giờ bà đạt lên má nhỏ 1 nụ hôn, dù nhẹ thôi cũng được mà … chưa bao giờ nhỏ cảm nhận được thứ gọi là tình mẫu tử thực sự … chưa bao giờ … Nhưng là thế … nhỏ vẫn yêu mẹ mình, vì nhỏ hiểu những gì mà mẹ mình gánh lấy … cái gì cũng phải có lý do của nó … Vì quá hiểu về những điều đó nên nhỏ ko ghét Ken, dù Ken luôn xoay nhỏ như chong chóng … nhu nhược thật nhỉ? Nhỏ cảm thấy đáng thương thì đúng hơn, tất cả cũng chỉ vì … ” trả thù ” thôi mà … - Về thôi! Trễ rồi!- Ken. Ko để Pj đồng ý, tên đó đã xoay người, tiến về cổng ” exit ” … thấy thế, Pj vội chạy theo nhưng thỉnh thoảng, nhỏ lại ngoái đầu về phiá sau, chẳng biết là nhỏ mong chờ điều gì … Ken có vẻ như đang cố làm mọi chuyện thật nhanh, hôm nay tên đó ko đến bar, nghe lạ nhỉ, nhưng đó là sự thật . Tốc độ bận về còn nhanh hơn cả bận đi, có chút gì đó ko bình thường xảy ra với Ken … - Muốn về nhà ??? Buồn ngủ hay sao mà phóng xe như điên thế ? Ken ko trả lời, có thể vì tiếng gió vù vù xẹt qua tai lam tên đó ko nghe rõ những gì Pj nói hoặc là vì tên đó vốn ko muốn trả lời… Vừa về đến nhà, Ken đã đi thẳng lên phòng mình … Ken hôm nay … thật lạ … Pj cứ nằm trên giường mà nghĩ mãi … rốt cuộc là tên đó đã xảy ra chuyện gì? Hay là do bản thân nhỏ tự đoán lung tung? Phải chấm dứt mớ suy nghĩ hỗn loạn này mới được, nếu ko thì e rằng đến sáng nhỏ cũng ko ngủ được! Cách kết thúc nhanh nhất là … nhỏ đi xuống nhà dưới ” túm” lấy vài người lại để hỏi chuyện . - Các người có biết … Hi bị gì ko?- Pj Bọn họ vô thức gật đầu, rồi đột nhiên lại lắc đầu nguầy nguậy. ” Vậy là mình đoán đúng? ” - Nói nghe đi, mình chung nhà với nhau mà – cười ngọt. - Ko … ko được. Cậu chủ mà biết … bọn tôi … mất việc … – họ ấp úng. - Chỉ cần tôi im lặng ko nói gì trước mặt Hi là được rồi chứ gì? Tôi hứa đó! Nói tôi nghe đi!- Pj cứ mè nheo mãi. - Cô hứa rồi đó!… Ngày này của 2 , 3 năm trước là ngày cô Khánh Hạ bỏ đi … mỗi năm … cứ đến 7.4 … là cậu chủ … lại nhốt mình trong phòng – 1 người kể lại. - Thì ra là vậy!- Pj thở dài. Nếu thế, Ken chưa quên được Khánh Hạ sao? Còn sâu đậm như thế??? 1 năm rồi đấy … ken cứ chơi trò đó với Pj … ko định dừng lại sao? Còn muốn làm nhỏ đau tới bao giờ nữa! Sao cứ nhẫn tâm bắt nhỏ phải chứng kiến những chuyện mà bản thân ko hề muốn. Nếu bi giờ, vở kịch này kết thúc, chắc nhỏ sẽ ko đau nhiều như thế này nữa, ít ra chỉ còn 1 chút nỗi nhớ … 1 chút nỗi nhớ thôi … một chút thôi … Nếu Ken biết cái tình cảm đang lớn dần lên của nhỏ thì sẽ thế nào??? Nhếch môi cười và buông những lời cay độc ??? Điều đó đồng nghĩa với việc Ken đã thắng trong chính trò chơi mình bày ra … và rồi nhỏ sẽ bị quăng vào 1 góc nào đó chẳng đoái hoài nữa … Nếu sự thật là thế, thì nhỏ thề, sẽ chôn sâu cái bí mật đó cho đến khi chết đi! Nhỏ sẽ bảo vệ tình cảm của mình dù điều đó có làm nhỏ đau đến thế nào đi nữa! Với Pj, tình cảm là 1 thứ thiêng liêng, ko ai có quyền chà đạp lên nó! ” Nếu cảm xúc được diễn tả bằng lời … thì người ta đã chẳng gượng cười khi đau đớn Nếu nước mắt cạn khô làm người quay trở về … thì người ta đã chẳng ngậm ngùi với đau thương … Nếu yêu thương cứ cho đi là được nhận lại … thì trên đời đã chẳng tồn tại 2 chữ ” đơn phương ” ” ( st ) Nhỏ tiến đến cửa phòng Ken, đẩy nhẹ cửa, cửa ko khoá … Là may mắn hay đau khổ??? Cảnh tượng xoáy sâu vào mắt nhỏ… căn phòng tan hoang, mọi thứ đều vương khắp sàn, có rất nhiều mảnh thủy tinh nát vụn, những chiếc gối cũng bị gạt đi nằm lăn lóc trong vài góc nhỏ… Ken nằm trên giường với 1 vẻ bê bết khó tả, tàn tạ … Miệng tên đó thỉnh thoảng lại nhắc đến tên 1 người con gái nào đó … ko phải Pj … Đột nhiên Ken ngồi phắt dậy, túm lấy chai rượu gần đó tự trút lên đầu mình, thứ chất lỏng màu hổ phách trong chai được dịp tràn ra ngoài, chảy thẳng từ trên xuống, len lỏi qua mớ tóc màu nâu tạo thành những giọt nhỏ gỉ xuống, thấm đẫm vào áo, con người đó dường như ko có ý định dừng lại, cứ ngước mặt lên mà hứng lấy thứ chất lỏng đó … Pj bất ngờ với hành động của kẻ ngốc ở bên trong, ko cần biết ra sao, nếu cứ thế này, thì chất lỏng đó sẽ chảy vào mũi Ken mất, nhỏ chạy vội vào giật lấy … thứ nhận được chỉ là cái hất tay cực kì thô bạo … vì quá thô bạo nên nhỏ đã bị ngã ra sàn nhà, những mảnh thủy tinh vụn dưới đất cứ đâm vào tay nhỏ 1 cách ko thương tiếc, cũng phải … đồ vật thì làm gì biết đến thứ gọi là ” cảm xúc” … máu cũng từ đó mà tuôn ra … nhói … Có vẻ Ken cũng ý thức được điều đó nhưng tên đó cứ trơ ra gương mặt ko cảm xúc của mình … ánh nhìn sắc lẻm cứ như muốn Pj hãy rời phòng mình ngay lập tức … Nước mắt nhỏ chợt rơi dù đã cố kìm lại… Ken có hơi sững lại nhưng rồi lời nói phũ phàng cũng được thốt ra từ đôi môi ấy: - Ra ngoài! Khóc gì chứ! Đừng xen vào chuyện của tôi! Ko để cho nhỏ kịp phản ứng, Ken đã tiến lại, kéo nhỏ dậy bằng 1 cách ko hề nhẹ nhàng, thẳng thừng đẩy nhỏ ra bên ngoài, mất đà … nhỏ lại té phịch xuống nền đất lạnh … ko 1 ai đỡ dậy … lời phản bác chỉ là 1 cái xập cửa mạnh đến vô tình … ” Mày vui rồi chứ! Lo chuyện bao đồng làm gì? ” Cảm xúc của nhỏ bây giờ là gì? Đau đớn? Quá quen thuộc rồi, nỗi đau chai sạn rồi ý nhở? Hãy thử hỏi Ken đã gây cho nhỏ những gì? Người ta nói, đau rồi tự khắc sẽ buông, nhỏ đã vượt qua giới hạn của những niềm đau, đã ko biết đau là gì nữa vậy sao ko cho nhỏ buông đi, đã đau đến mất cả càm giác đau rồi mà! Sao vẫn chưa buông được? Ai đó làm ơn hãy kéo nhỏ ra khỏi Ken đi chứ, plz !!! Ngu ngốc thật! Nếu Ken biết được tình cảm của nhỏ thì sao chứ? Chắc lại giở giọng khinh thường, ko thì chắc cũng hả dạ lắm! Nhỏ tự hỏi bao giờ vở kịch này mới kết thúc? Bao giờ Ken mới buông tha cho nhỏ đây??? Nước mắt lại rơi trong vô thức … chưa bao giờ nhỏ thấy ê chề như lúc này … Ken đã nghĩ gì khi làm 1 việc như thế chứ ??? Ghét nhỏ đến thế à? Nếu thế sao ko nói thẳng ra? Pj biết, biết trong Ken tồn tại 2 con người, 1 là khi đối diện với mọi người, 2 là khi đối diện với Pj … trái ngược nhau hoàn toàn … Ngoài những nụ cười đầy giả tạo ra thì đằng sau vở kịch là những cái nhếch mép khinh thường, những ánh mắt sắt lạnh như băng, những câu nói ko đầu ko cuối, và những cách làm tổn thương người khác rta6 ” nghệ thuật ” … chỉ cần xảy ra, là nhớ cho đến mãi mãi … ” Kỉ niệm … … đó là thứ duy nhất khiến ta mỉm cười và nhớ về nhau … khi 2 đôi chân ko còn chung đường … Kỉ niệm … … cũng là thứ khiến ta bật khóc khi nuối tiếc nghĩ về quá khứ … đầy hạnh phúc … Hạnh phúc chỉ thoáng qua … nhưng niềm đau thì luôn còn mãi … ” ( st ) p.s: ta biết mình sắp bị ném đá, hk sao, ta cũng đang cần gạch xây nhà =,= ta cứ nghĩ chap 16.4 này rất ngắn cơ mà viết ra dài quá nên ta buộc pahi3 chia làm 2 phần, KenPj cho làm 1 phần nhỏ vậy, dẫu sao cugn4 nhờ họ mà Zu mới đến nhà Jun mờ, đúng hăm, theo cách viết mới nên ta truy ra đủ mọi cảm xúc, mai ta bận nhưng níu đk ta sẽ bung hàng vào đêm khuya cho mng , ta hứa ! 16.4 phần sau là những suy nghĩ của 2 bạn chẻ- JnZ , cơ mà 2 bạn chẻ sẽ tạm thời ko gặp nhau tropng suốt chap 16.4 này. Níu mún họ gặp thì đợi 16.5 đi nhớ ^^~
|
Tối nay Pj ko ngủ trong phòng mình, phòng đó trước kia vốn là phòng Khánh Hạ, biết đâu lỡ cơn say của Ken vượt quá giới hạn của bản thân tên đó thì tên đó l;ại qua phòng Pj, tưởng nhỏ là Khánh Hạ thì sao? Chẳng lẽ nhỏ phải trở thành nhân vật ” đóng thế” nghe những lời đầy đau khổ của Ken sao ? Nhỏ đâu phải Khánh Hạ chứ ! Con người thì phải biết tránh khỏi những đau thương mà bản thân đã lường trước ! Nhỏ tựa mình xuống chiếc ghế ngoài phòng khách, những cô hầu gái cứ đua nhau hỏi han vết thương trên tay Pj đang bị cắm sâu bởi những mảnh thủy tinh, nhỏ ko thể nói gì hơn ngoài cố nặn ra một nụ cười méo xẹo và mếch mó. Cứ như sợ bị tiếp tục làm phiền, nhỏ lấy 1 chiếc gối chắn gương mặt mình lại, bên dưới đó là những giọt nước mắt đu nhau rơi ra khỏi khóe mi … Thấm đẫm … Nhỏ mặc kệ vết thương trên tay mình, nhiễm trùng thì sao, mắc quá thì cưa bỏ đi 1 cánh tay thôi mà! Lo gì chứ! Nếu sống mà ko cảm nhận được bất kì một tình thương trọn vẹn nào thì cho dù có bị gì đi chăng nữa thì đó cũng ko phải là mối bận tâm của bất kì ai! Nhỏ từng trách ông trời sao lại ko công bằng với nhỏ! Mọi thứ dành cho nhỏ hầu như ko có gì là trọn vẹn … Mệt mõi … cuốn vào dòng suy nghĩ … Nhắm mắt lại … lạc bước vào những cơn mơ ko phải là cổ tích … . Người con trai có vẽ đã tỉnh rượu sau mấy tiếng đồng hồ, dường như bị đau rát ở cổ họng do uống những chai rượu nặng quá nhiều nên tên đó đi xuống nhà dưới tìm nước uống. Có cái gì đó ko bình thường ở phòng khách, người nào lại ngủ ở sopha giờ này nhỉ? Ken tò mò tiến lại gần, cái tay còn đọng lại nhiều vết máu khô, trong vết thương còn chíu lên những cái gì đó lấp lánh, điều đó được nhận thấy khá rõ dưới ánh đèn mờ mờ của căn phòng - Chẳng lẽ … – Ken. Ken nâng nhẹ cánh tay nhỏ lên, có lẽ một chút lí trí mơ hồ còn sót lại đủ để Ken biết có gì đó đã xảy ra … Ken lấy chiếc gối ra khỏi mặt nhỏ, lúc này trông nhỏ bình yên thật … vô tình sướt nhẹ tay trúng vết thương của nhỏ, mày nhỏ chợt xô vào nhau i … 1 bàn tay vội vàng rụt lại … Ken thở dài rồi đứng dậy, điều hòa đang ở mức trung bình nhưng về tối thì mức này có thể khiến người ta thấy lạnh, bằng chứng là nhỏ co người lại như 1 con tôm luộc … - Vì cái gì chứ? – giọng nói có hơi khàn vì do nốc rượu quá nhiều, nhưng chất khàn đó cũng rất hấp dẫn. Ken quay đi … sau khi quay lại là 1 chiếc chăn to và một hộp cứu thương trên tay … Chiếc khăn to được phủ trọn người của Pj, có vẻ như tìm được sự ấm áp, nó rút sâu đầu mình vào đó, trông như một con mèo con đang tìm lây hơi ấm … Ken dùng 1 vật gì đó lấy những mảnh vỡ nhỏ ra khỏi tay Pj, tên đó cố làm mọi chuyện thật nhẹ, cơ hồ như sợ Pj sẽ thức tỉnh vì đau … Coi như là một hành động chuộc lỗi vậy … - Khóc??? Vì cài gì???- 1 lời nói khẽ được bung ra nhưng lại bị nén lại ngay cổ họng. Linh tính của Ken mách bảo cho tên đó biết về một thứ cảm giác gì đó, đáng lẽ tên đó phải thấy hả dạ chứ? Nếu đó là kế hoạch từ ban đầu đã vạch ra thì tên đó đã thành công rồi còn gì! Sao ko cảm nhận được sự hả dạ mà chỉ là 1 cái gì đó khó có thể diễn tả thành lời … Chỉ là khi nhìn vào gương mặt sở hữu nụ cười đó, Ken tự hỏi có khi nào mình đã làm vấy bẩn 1 thiên thần … Mà tên đó đang nghĩ gì thế? Thương xót cho một đứa con gái sao? Đùa !!! Nhưng dù gì thì trò chơi này cũng cần phải có sự kết thúc, sẽ kết thúc nhanh thôi … Ken quay trở lại phòng mình, sau lưng là người con gái với chiếc chăn to và 1 cánh tay đã được sát trùng kĩ lưỡng … . Có 1 trận đánh cũng vừa diễn ra, đối thủ có lẽ khá mạnh, bọn nó chắc chắn mình sẽ thắng nhưng số bị thương cũng ko ít, bọn nó cần leader ở đây để cũng cố lại tinh thần … Nó hiểu những gì mà đàn em mình nghĩ, leader của bên kia xuất hiện trong khi nhóm nó tự chỉ huy lẫn nhau, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy hụt hẫng một chút … thế nên nó ko thể khoanh tay đứng nhìn được. Mấy đứa bào tin ko dám gọi cho Pj và Ken vì bọn nó sợ sẽ làm phiền 2 người họ, ai chẳng biết hôm nay Pj với Ken ra sân bay tiễn mẹ nhỏ, Jun thì ko gọi được nên bọn đó đành gọi cho nó thôi! Tụi nó phần lớn đều thiếu sự quan tâm, vì thế chỉ cần sự hiện diện của 1 leader, dù chỉ là xuất hiện chứ ko làm gì cả, cũng khiến tụi nó cảm thấy ấm lòng rồi! Hiễn nhiên, nó xuất hiện giải quyết tình hình. Băng trên dường với 1 tốc độ cực nhanh, 1 tay giữ chặt vô lăng, 1 tay ko quên dựng đứng cổ áo mình lên che đi vết màu đỏ. Khốn thật! Ko nói chuyện để rồi gặp nhau lại như thế này đây! tự hào chưa! Cả tuần nay như người mất hồn, với 1 kẻ như hắn tội tình gì nó lại thế! Nguyên nhân? Vì hắn ko coi trọng nó? Vì hắn đã ” trả” nó mọi thứ bằng những tờ tiền nhơ nhuốc đó? Nói trả là trả được sao? Muốn quy thành tiền là quy thành tiền? Những thứ đó đâu phải bụi, thổi nó có bay đi đâu! Ừ, mà ccũng đúng, cái mối quan hệ ” bay” rồi ý chứ, nó phải vui nhở? Sao có cái gì cứ day dứt mãi trogn lồng ngực trái này, nếu đã bay, sao ko bay hết ??? ” Tôi đã cho anh những gì để rồi anh trả lại tôi những thứ đó? ” /cho đi niềm tin để rồi trả lại dối trá … Có bao giờ hắn coi nó là bạn, chính miệng hắn cũng lạnh lùng thốt ra chỉ là người quen … Cho hắn 1 ” trò đùa” mất tích vào hôm đi chơi để rồi hắn trả nó … Hắn đội mưa tìm nó, hắn ghi nhớ rõ điều đó ko? Mưa hôm đó lạnh bao nhiêu? Sao bây giờ hắn lại trả nó cái lạnh đến phiêu người như vậy? Nếu tếh thì làm ơn đừng bao giờ đội mưa tìm nó nữa, nó đã chịu lạnh đủ lắm rồi!!! Lỡ mang cho hắn phiền phức, hắn trả lại nó … Lần đầu tiên đến nhà hắn, nó trượt chân xuống hồ, hắn đã ” vớt” nó lên, người hắn ướt như chuột lột, lúc đó hắn đã vắt áo khô chưa? Sao bi giờ nó thấy những lời nói của hắn như những làn nước tẩy của hồ ngày hôm đó, cố nhấn chìm nó xuống tận đáy, bơ vơ mãi vẫn ko có ai nắm tay kéo lên, ngạt thở … ” Tẩy” mối quan hệ chỉ nhờ vài câu nói, vài tờ bạc màu xanh?!? Hắn hay thật! Chất tẩy đó mạnh đến mức trái tim nó như bị mất đi màu đỏ của máu, màu băng giá của băng … chỉ còn chất tẩy đó làm cho khô cằn từng giây phút 1, in hằn lên đó là những vết nứt, chỉ cần hơi mạnh tay là nó sẽ vỡ tan tành … Cho hắn mối quan hệ thầm lặng, hắn trả nó … những điều như thế! Những ánh mắt xa lạ, những thái độ vô tình, những câu nói như lưỡi dao bén nhọn … xuyên thẳng vào tim! Phải thôi, đã bào là thầm lặng thì làm sao hắn biết! Là do nó tự chọn cho mình cách sống ôm tất cả vào lòng ! ” Có những kẻ ngốc cứ phủ nhận tình cảm nơi bản thân mình ” … @ all: tình hình là còn tới 1 đoạn đánh nhau n~, nên đành chia làm 3 phần z, thật ko thể ngờ được mà T.T , phần 3 thì cáo lỗi post sau đi, tại ta hứa là sẽ post vào tối nay nên … hứa là phải làm chứ ! ^^ Chap 16.4 ( tt ): KITTTTTTTTTTT Nó phanh xe gấp lại … Nó vừa làm cái trò gì thế? Suy nghĩ vớ vẩn khi lái xe à? Có biết là nó xém hại chết chính bản thân mình rồi ko? Chỉ 1 khoảng cách nhỏ nữa thôi, xe nó đã đâm phải gốc cây !!! ” Biến đi ! Đùng ” ám ” tôi mãi thế! ” Nó khẽ nghiến răng rồi lui xe về đúng làn đường. Lần này nó quyết tập trung tâm trí vào việc lái xe. ~ Vừa đặt chân vào, nó da04 thấy ngay 1 khung cảnh hỗn độn hiện ngay trước mắt. 2 bên đánh nhau có vẻ say máu đến mức1 leader như nó xuất hiện cũng ko ai mảy may nhận ra. Cứ thế nó chọn cho mình 1 góc khuất để tiện quan sát. Nó chắc chắn rằng nhóm nó sẽ thắng nhưng sẽ tốn khá nhiều công sức ! Tên thủ lĩnh phía bên kia nãy giờ chỉ khoanh tay đứng nhìn nên những hành động từ khi nó xuất hiện đã được tên đó thu gọn trong tầm mắt mình. Tên đó ngạo nghễ dẫn theo nhỏ bạn gái mình đi về phía nó. Nó ko muốn tiếp những tên dở hơi này nhưng do những đàn em nó đề ” bận” với công việc của riêng mình nên nó đành miễn cưỡng mà làm vậy! - Nhan sắt thua cả vợ tao! Tên đó hết nhìn nó rồi nhìn vào ” vợ” mình mà so sánh! Đôi mắt viền khói đó cũng chả lay động, nó thừa thông minh để hiểu tên đó đang cố tình chọc điên nó, nghĩ nó là ai? Zu đâu dễ dàng biến thành trò cười trong mắt người khác! Ngẩng mặt sang nhìn rồi trao cho 2 kẻ đứng đó một ánh nhìn đầy hở hững, khóe môi nhếch lên bỗng chốc háo tahnh2 nụ cười khinh bỉ, làn môi bắt đầu lay động: - Vợ mày – lướt nhẹ qua người nhỏ con gái- còn thau cả Gun! - Gun ??? -tên đó nheo mắt, có lẽ ko biết gì. - Mày dám so sánh tao với con chó của Jun?- 1 điều gì đó vừa thoáng qua khỏi đầu óc nhỏ con gái khiến nhỏ hét toáng lên. - Thông minh! Tao chả nói, mày tự nhận mà!- cười đểu. Hành động nối tiếp hành động, sau một nụ cười ko mang hàm ý tốt đẹp là 1 cái bạt tay giáng thẳng vào má nhỏ con gái đó. BỐP - Vợ! Có sao ko? Tên đó vội xoay mặt cô bạn gái mình lại phía đối diện, xem xét đủ mọi “góc cạnh” rồi như 1 con thú hoang, tên đó dùng tay bóp lấy cổ nó. - Mày chán sống rồi! Dám đánh vợ tao à??? Nó ko nói gì, nhìn tên đó như thôi miên rồi dùng tay mình bẻ ngược lại cánh tay rắn chắt đó, sức nó … có vẻ mạnh, điều đó khiến tên con trai đó đau đớn, ko ngờ thể lực và sức nó lại mạnh như vậy! Vừa bị cánh tay nó chụp lấy, cứ như có 1 dòng điện vừa chạy qua, tên đó chợt buông ra, cơ hồ như ko tin, còn đưa bàn tay mình lên xem xét! - Mày ko thắc mắc sao nó biết Gun à?- mở to đôi mắt viền khói, ánh nhìn lơ đễnh lướt qua nhỏ con gái đang xéo góc với mình. Như chợt vỡ lẽ ra điều gì đó, tên đó bỗng đanh mặt lại, thô bạo túm lấy cổ áo bạn gái mình. - Nói! Mày qua đêm tại nhà thằng Jun rồi đúng ko? - Hức … hức … ko có … chỉ là … em đã vô tình nghe đến ai … đó nói … Gun là .. con chó mà … Jun thương yêu nhất… thôi!- ” nước mắt cá sấu” – Zu đang cố tình … chia rẽ mình đó! Tên này ko biết tại sao lại nắm giữ được vị trí leader nhưng thực sự trông hắn có vẻ đần, vừa nghe mà chau7 kịp phân tích gì là đã làm trận làm thượng, bị lung lay bởi những lời nói, câu từ của người khác. Có vẻ như 2 người đó vẫn chưa nhận ra mình đã dần dần nằm trong vòng vây của tụi Zu, trận đánh ngoài đó cũng sắp đến hồi kết thúc, đàn em tên đó ai nấy cũng nằm la liệt, có một số đứa dù biết thua vẫn có mà chống chọi, đàn em nó thì nhẹ hơn 1 chút, chỉ có vài vết thương ngoài da. Nó hất mặt ra lệnh cho đàn em mình, hiểu ý, bọn nó lôi ngay nhỏ con gái ra khỏi tên cầm đầu. - Yah, buông ra, làm gì thế? Chồng!!! Nhỏ con gái đột nhiên bị giữ lại thì phát hoảng, nhỏ sợ Zu sẽ làm nhỏ 1 vố, chơi những trò đê tiện như sai đàn em cướp đi sự trong trắng của bản thân ( dù nó đã mất từ lâu ) . Nghe hài quá nhỉ? Tên bạn trai có vẻ sốt ruột cũng lên tiếng mắng mỏ, c- hửi rủa. - Tụi bây làm cái chó gì vậy? Thả nhỏ ra! - Calm down! – nhếch môi, khiêu khích thấy rõ. Tức giận vì bị coi thường, tên đó xông lên, định cho nó bài học, sự tức giận thôi thúc tên đó hành động nhanh hơn thường ngày, nahnh đến mức đàn em nó chẳng kịp ngăn lại. Nhưng đó chỉ là đàn em nó thôi, đàn em và leader có sự khác biệt khá xa về khoảng cách đấy, nó đương nhiên phải khác, khả năng phòng thủ nó cao hơn nhiều … Chụp mạnh vào cổ người vừa lao tới, ngăn ko cho tên đó tiến thêm bước nào nữa! Cơ hồ chỉ cần thêm lực 1 chút nữa thì những đốt xương ở cỗ tên con trai đó sẽ trở nên gãy khúc ngay lập tức … Ánh mắt ko chứa bất kì sự vướng bận nào, điều đó càng làm tên con trai trở nên hoảng loạn, chưa kể bàn tay nó ko ngừng siết chặt lại chưa có ý định sẽ buông ra… Mẹ kiếp! Nhục nhã khi phải thừa nhận điều này nhưng tên đó bắt đầu thấy khó chịu. Mọi ô xi đều bị chặn lại khi tới cuống họng, ko thể thông tới phổi được. Gỡ mà tay nó ko ra, sao mà chặt quá! Có khi nào nó sẽ bóp chết tên đó ??? - Chị … chị Zu … ! 1 tên đàn em xanh mặt kêu lên, nếu cứ thế ko khéo tên này chết mất! Nó lạnh lùng buông tay ra, hết mạnh tên đó xuống đất, chỉ mới đây mà cổ tên đó đã hằn lên 5 dấu tay của nó, màu đỏ bầm … Trông có vẻ đáng thương, tên con trai đó cứ cố hấp thu lấy ko khí xung quanh mình cứ như sợ nó sẽ bị tướt đoạt 1 lần nữa. Đáng thương!!! Nó hài lòng với những gì mình đã làm! Mang một người sắp đến địa ngục về trần gian! Lâu rồi mới cảm nhận được cảm giác này! Thú vị nhỉ ??? Bọn bên kai nằm la liệt dưới sàn là hiển nhiên! Bên nó, từng đứa dựa vào nahu mà đi! Đề phòng bất trắc nó đi cuối cùng để đảm bảo sự an toàn cho nhóm tránh khỏi những trò chơi khăm ! - Yah, con khốn, mày chết chắc! Tiếng bước chân ngày càng gần với nó, giọng nói văng vẳng bên tai. Nó xoay người lại, chợt nhận ra có 1 khúc gỗ đang giáng xuống đầu mình. Ngược thế, khoảng cách cũng khá sát khiến nó chẳng thể làm gì hơn ngoài đưa tay lên đỡ. RẮC Khúc gỗ bị mối ăn làm cho mục, vừa va chạm mạnh vào tay nó, khúc gỗ đã bị gãy làm đôi. Chợt nhíu mày nhìn vào đoạn tay vừa bị thương rồi liếc nhìn kẻ đang cầm khúc gỗ kia- bạn gái tên cầm đầu. Tên cầm đầu vừa định thần nay càng hoảng sợ hơn, chả ai biết được bạn gái tên đó sẽ phải trả cái giá bao nhiêu cho điều mình vừa gây ra. Dùng cánh tay ko bị thương túm lấy phần tóc mái của nhỏ rồi ghì nó lại sát mặt mình, bờ môi nó lạnh lùng buông ra từng chữ khiến đối phương ” lạnh” cả người. - Hình như … mày rất thích thu hút sự chú ý của tao ??? Lúc này, đứa con gái ngu dốt đó mới hiểu mình đã động vào 1 nhân vật ko – nên – động vào! Giương ánh nhìn bất lực và hối hận về phái tên bạn trai nhưng đáp lại vẫn là 1 ánh mắt bất lực ko kém, tên đó ko muốn thiếu oxi lần 2 đâu, cảm giác đó thật kinh khủng … Bàn tay đang túm lấy phần tóc mái chợt buông ra, thuận tiện đẩy ngã đối phương về phía sau, rồi ko thương tiếc mà ban cho nhỏ cú đạp vào bụng! Tình hình có lẽ ko có gì đáng nói nếu như lực đá của nó nhẹ hơn và nó ko mang giày cao gót! Đau điếng! Nhỏ giờ chỉ biết nằm dưới đất mà ôm bụng kêu rên, nước mắt chảy thành từng giọt ngắn dài ướt đẫm cả khuôn mặt, ruột gan phèo phổi như muốn rớt ra ngoài! Tên bạn trai bất tài khi thấy nó đi rồi mới dám mon men tiến lại người bạn gái. Nó kéo tay áo khoác mình lên xem xét, nhanh thật, chỉ cách có mấy phút mà đã sưng tấy lên! Nó suýt hại bản thân mình nặng hơn cả như thế cũng chỉ vì ko – tập- trung – 1 -lần- nữa! - Ko sao chứ Zu? 1 đứa đàn em đại diện đứng ra hỏi thăm nó. Nó lắc đầu, tỏ ý ổn, đã thế còn vỗ vỗ vào chỗ sưng đấy rồi thờ ơ kéo tay áo xuống như cố tình chứng tỏ cơn đau ở tay là ko tồn tại. ” Che lấp vết thương trên tay như che lấp cơn đau âm ỷ nơi lồng ngực Vỗ vỗ vào chỗ sưng như tự xác muối vết thương mình!!! ” < Chee > Tay vẫn còn cử động được! Chưa gãy !?! . - A lô! - ……………… - À, là anh Jun ạ! Em gọi anh mãi mà ko được! - ………………. - Xong cả rồi! Chị Zu quản lý mà anh! Biết nagy mà, cái ngữ điệu lúc n1o nói chuyện điện thoại là chỉ có đánh nhau thôi! Vậy mà lại ko thèm nói với hắn 1 tiếng, coi Leader như hắn là 1 con bù nhìn à? Lúc đó nó chẳng đang đứng dối diện hắn thì là gì? Quá lắm! -…….. - Sao ạ ? Có chút! Chị Zu bị chơi khăm phát cuối! - ……… - Bình thường ạ, thấy chị ấy cử động ko có gì là khó khăn! - ………. - Anh nói gì ạ? - Tao nói: phá nhóm bọn đó, ko cho phép tồn tại!- Jun lặp lại lời nói của mình, điều gì đã khiến hắn kiên nhẫn đến mức lập lại 2 lần một câu nói??? Ko biết tên đàn em có tiếp thu được hay ko nhưng hắn lặp lại 2 lần là quá nhìu rồi! Cái nhóm đó phải biến mất ngay, ko được hoạt động nữa, hắn ko muốn thì ko ai có thể thay đổi được ! Có cái gì đó xảy ra khiến hắn ko muốn nhóm đó tồn tại trong cái giới này!
|
Còn 5p nữa là tới giờ họp nhóm rồi, sao hắn vẫn chưa chịu xuất hiện ? Chẳng phải ngoài cái mác lạnh lùng ra, những người trong nhóm còn gọi hắn theo kiểu dí dỏm khác là ” Jun clock ” sao? Ừ, ngoài danh cuả 1 leader, tụi trong nhóm còn xem hắn là một cái đồng hồ- chiếc đồng hồ luôn chạy sớm một vài nhịp. Tác phong của 1 leader luôn khiến họ phải chạy đua với thời gian, như vậy cũng đồng nghĩa với việc uy tín của mình sẽ được nhìn nhận khá cao trong hàng chục con mắt quan sát. 1p 2p - Trễ 2p rồi!- Ken nhíu mày. - Mới có 2p, làm gì ghê thế?- Pj nhíu mày. - Ko bình thường tí nào! Jun coi trọng thời gian, nếu tới trễ dù chỉ là 1p thì thằng đó vẫn sẽ điện báo! Jun là thế, hắn lúc nào cũng rõ ràng về khoản đó, tình cảm có thể mập mờ ko phân định, tiền bạc có thể ” cúng” luôn mà ko cần trả nhưng thời gian, nhất định phải có sự phân biệt rạch ròi.. Ko chỉ là 1 leader tài năng, hắn còn được biết đến là 1 leader rất quan tâm tới các thành viên khác, dù ánh mắt hắn chưa bao giờ thể hiện lên điều đó nhưng chính những hành động dù nhỏ nhặt vẫn khiến tụi đàn em hiểu được hắn ko như các leader khác – các leader chỉ biết xem đàn em mình là những con cờ, sống cũng được mà chết thì chẳng sao. Trong một cuộc ăn chơi dù vui đến mấy, chỉ cần hắn nghe được tin tức liên quan tới nhóm hay thành viên của mình thì con người được cho là máu lạnh đó sẽ ko ngại ngần mà đứng thẳng dậy, rời bỏ cuộc vui phía sau và phóng xe như bay đến cái địa điểm mà mình vừa biết được! Cho dù cái tin đó là tích cực hay tiêu cực đi nữa thì diễn biến lần nào cũng thế! - Dạo này thằng Jun … ngộ! 2 người có cảm nhận được điều đó ko?- Ken có vẻ trầm ngâm, có lẽ tên đó đang thực sự quan tâm đến thằng bạn thân của mình, 2 tay tên đó khoan trước ngực, ngửa người ra sau ghế suy ngẫm, đôi mắt dương nhẹ qua nhìn 2 người con gái đang ngồi đó. Pj lắc đầu, vì trong mắt Pj hắn luôn đạt tiêu chuẩn của hàng ” bad” , vả lại, cũng chẳng thân thiết vs nhau là mấy nên dù hắn có thay đổi, Pj cũng ko thể nhận ra được. Nó ngước lên nhìn Ken, bắt gặp ánh mắt Ken đang dừng lại ngay mình thì nó hờ hững quay đi. Nhìn nó làm gì? Nó có biết gì đâu. Hắn đã trả cái mối quan hệ bọn nó về ban đầu rồi, rỗi hơi đâu mà quan tâm đến những chuyện của hắn nữa. Chả là gì của nhau tại sao nó phải quan tâm đến những thay đổi gì đó! Ngộ là ngộ thế nào? Trau chuốt hơn? Bớt lạnh hơn? Nói nhiều hơn? Ấm áp hơn? Hay … nụ cười chân thật duy nhất mà nó thấy hôm nào đã được hắn sẻ chia thêm cho 1 người con gái khác ??? Đột nhiên nó lại nở nụ cười nhạt thếch! Từ khi sinh ra, đã chẳng có cái gì là giành riêng cho nó rồi! - Mà … Jun thay đổi gì thế chồng?- Pj - Chỉ là theo cảm nhận của chồng thôi! Tên hâm đó quay lại bản chất thời kì “sơ khai” – lạnh lùng và tàn nhẫn! Mấy trận gần đây, Jun trực tiếp tham chiến, hẳn cả 2 cũng biết Jun mà nhúng tay vào thì bọn đó khó mà toàn vẹn được như lúc đầu!- Ken. - Có khi nào lâu ngày ko đánh nên anh Jun sợ mọi người ko còn coi trọng cái vị trí leader của anh ấy ko?- Pj. - Chả đứa nào dám nhìn tới cái ghế Leader đó đâu! Thằng Jun nổi như cồn trong cái thế giới đó rồi, đụng vào cho nó kill chết à? Vả lại, 2 người ko biết chứ từ khi EVIL và Mẫu Đơn sát nhập, tính nó ” nguội” đi nhiều! Chỉ là gần đây nó thay đổi, lấy thú vui là đánh nhau ko thì gái gú- cái thứ mà trước đây nó rất ít khi đụng vào! Ý cuối trong lời nói của Ken làm nó chợt nhớ tới nhỏ con gái hôm qua … - Gần đây nó thường nghe nhạc!- Ken. - Anh Jun lúc nào chả cắm tai phone vào tai ! 20/24 ý nhở, chỉ có lúc ở bar là ko có thường thôi!- Pj. - Ko! Cái đó biết mà! cái chính là 1 bài mà nghe đi nghe cả chục lần ý! - Hm? Vậy là ko bình thường nha!- Pj gật gù. ” Cô ấy giết chết lòng tự tôn của tôi Tôi biết là cô ấy giết chết lòng tự tôn của tôi Em thật khác biệt so với những người con gái khác … Anh phải lòng em rồi … Em thật xinh đẹp, anh thực sự bị cuốn hút bởi em … Anh như phát điên lên Và anh ko thể kiểm soát mình khỏi cơn choáng váng naỳ … Đến tận bây giờ anh vẫn nghĩ là mọi cô gái đều như nhau … Nhưng giờ đây anh đã bị đánh gục vì em … She kill my ego Bất chợt em thể hiện điều đó và khiến anh đau khổ … dường như anh sẽ sụp đổ ” ( EGO- BIG BANG ) ( nguồn sub tạm thời mình chưa tìm được, vì lời sub này do nhỏ em ghi vào giấy mà ko ghi nguồn ) - Hay là … vì chuyện hôn thê mà ba hắn sắp xếp nhỉ? – Ken. Như 1 phản xạ, nó đưa mắt nhìn Ken … Khoan đã, nếu logic lại có chút vấn đề. Chẳng phải Pj nói hắn có cảm tình với vị hôn thê của mình sao? Vậy thì cớ gì Ken lại nói có thể hắn tiêu cực như thời gian này là do chuyện đó? Ken hoặc Pj, 1 trong 2 người, có kẻ nói sai sự thật! Ken là bạn thân của Jun, có thể Ken đúng, vì tâm tư của hắn chỉ có Ken mới hiểu nổi. Vậy cớ gì mà Pj lừa nó??? Phải làm rõ mới được! Điên với 2 người này mất! KING KOONG Sau tiếng chuông cửa vài phút là sự xuất hiện của hắn Vẫn hào nhoáng và bóng bẩy … vẫn là mái tóc bạch kim đó … Style ăn mặc dạo này đỉnh thất! Tiến về phái cái ghế trống dành cho mình- bên cạnh nó, hắn từ tốn kéo ghế xuống ngồi, cử chỉ hắn lãnh đạm đến mức những người trong khoảng đó đều gần như ko tồn tại trước hắn. Hắn vuốt nhẹ tóc ra sau, kéo ngang qua tai để lộ ra chiếc bông tai nhỏ được làm bằng đá quý màu đen. Ngạo mạn và kiêu kì hệt như người đang sở hữu nó. - Mày tới trễ tận nửa tiếng đó thằng hâm!- Ken cằn nhằn. Đúng thật là Ken giờ chẳng hiểu nổi thằng bạn mình nữa rồi! Chưa bao giờ hắn như thế, ken dám khẳng định điều đó! Chẳng lẽ vì vụ hôn thê? Nhưng rõ ràng là hắn đã nói với EKn là sau những lần hắn từ chối bằng những lời lẽ hết sức ” nhẹ nhàng” thì ba hắn chả đá động tới nữa! Hông lẽ lại có vị hôn thê mới sao? - Họp lẹ đi, tao bận!- Jun. - Làm gì nóng vậy? Biết tụi tao chờ bao lâu ko? – Ken. - Mày thấy nóng à? Vậy mà có người kín bưng! Hắn liếc nhẹ mắt sang nó rồi nhếch môi cười. Khỏi nói cũng đủ biết hắn xỏ xiên ai, chỉ có Ken với Pj là đơ mặt ra ko thể hiểu gì. - Tay? Nó cố tình bơ đi câu nói của hắn mà chuyển sự chú ý sang cánh tay của Pj, nghe đến đó, Ken hơi giật mình, ko biết ông quản gia có nghe theo lời Ken nói ko. . - Cậu chủ … Ken đang đi chợt sững lại, chuyện băng bó … ông ta thấy rồi sao? - Thấy rồi? – giọng Ken thoảng qua nhẹ như 1 làn gió trong màn đêm mỏng manh. Trước câu hỏi của Ken, ông ta tự cho phép bản thân mình im lặng. - Nếu Pj đề cập đến chuyện đó, nói ai cũng được, tuyệt đối ko được nói tôi! Ken buông ra những lời nói rất khẽ … khi đi lướt qua ông quản gia già … Nhìn bóng lưng Ken khuất dần sau những bậc cầu thang, ông khẽ lắc đầu. Ánh mắt đó của Ken khi nhìn Pj có chút gì đó dịu dàng nơi đáy mắt … 1 chút thôi! Nhưng lâu lắm rồi … ông mới thấy lại cái được gọi là 1 chút đó … Có lẽ … Ken chưa nhận ra mình đã có chút thay đổi … nếu cứ như thế … ko sớm cũng muộn, có một ngày … Ken sẽ phải hối hận … . Pj vừa nghe câu hỏi của Zu thì chợt ngẩng ra. Nhỏ nhìn vào cánh tay đang băng bó của mình. Hôm qua trong giấc mơ, nhỏ thấy mình được Ken băng giúp. Ko biết thực tế ra sao, ko biết ng` trong thực tế đã làm nhẹ nhàng như thế nào- người đó hẳn đã rất nhẹ, nhẹ đến mức nhỏ chẳng thể cảm nhận đk những cái đau rát khi người đó gấp những mảnh thủy tinh ra khỏi tay mình. Là tại nhỏ hông muốn mở mắt ra, vì sợ giấc mơ đó sẽ tan biến hay vì người đó thực sự nhẹ nhàng, sợ làm đau nhỏ ??? Nhưng đó chỉ là giấc mơ có Ken thôi, sáng sớm vừa tỉnh dậy, nhỏ đã rất ngạc nhiên với dải băng trắng trên tay mình. Cứ ngỡ giấc mơ hôm qua là thật, nhỏ đã vui nhưng rồi cũng đã thất vọng khi biết được người băng tay cho mình lại là 1 chị hầu gái, cũng phải, đường băng chuẩn thế mà, lại rất đẹp nữa! Hẳn chị ta đã băng cho Pj rất kĩ nhỉ??? - Ko có gì! Mất khoảng khá lâu để Pj trả lời cho câu hỏi đó. Kèm theo là một nụ cười rất tươi, càng ngày nhỏ đóng kịch càng giỏi nhỉ? ” Tim và miệng là những bộ phận chẳng liên quan đến nhau… vì thế … khi tim đau thì miệng vẫn có thể mỉm cười ” Nhỏ cứ ngỡ hôm qua Ken say nên chẳng còn nhớ gì thế enn6 bây giờ nhỏ mới có thể bình tahn3 khi đối mặt với Ken như thế! - Jun, chờ xí! Em mang nước ra cho anh! Nói rồi nhỏ chạy biến ra khỏi phòng khách. Bất chợt điện thoại Ken đổ chuông, vậy là tên đó cũng ra chỗ khác để nghe điện thoại. Trong phòng chỉ còn 2 ” tảng băng” , nhiệt độ giảm đi thấy rõ dù điều hòa đang ở mức trung bình! Hắn ngồi đan chéo 2 chân mình lên bàn, 2 tay khoanh trước ngực, mái tóc bạch kim mượt mà rủ xuống do ko có chất xúc tác của gel nên nó ôm lấy gương mặt góc cạnh đó, chưa kể đến chiếc sơ mi trắng trên người hắn, trắng theo 1 nghĩa thực sự, ko vướng chút bụi bẩn nào, chiếc áo che lấy bờ vai rộng mà nó đã từng tựa vào khi hắn cõng nó trên vai, cả cái nét mặt lạnh băng … trông hắn cứ như 1 thiên thần … 1 thiên thần thuộc về miền băng mảnh. Nó cần giải quyết với Pj một số chuyện nên toan đứng dậy, nó cần tìm Pj … nếu ko giải quyết rõ thì cơ thể nó sẽ rất khó chịu. Chỉ còn cách cánh cửa 1 khoảng nữa thôi là nỏ đã chạm tới cửa vậy mà có một bàn tay rắn chắt đã níu giữ cánh tay nó … siết chặt … Nó xoay lại, nhíu mày nhìn hắn. Hắn cũng đổi tư thế, 2 chân lúc này đã chạm đất và dần đứng lên đối diện với nó … Tay hắn làm nó đau, chỗ hôm qua vẫn chưa hết sưng mà … Nó cứ im lặng ko hề lên tiếng rằng hắn đang siết vết thương của mình, cứ mím môi lại, ánh mắt có chút ko thoải mái … Hắn nhận ra sự ko thoài mái đó trong mắt nó, nhưng hắn nghĩ theo nghĩa khác, hắn ko nghĩ là vì vết thương nên nó mới ko thoải mái … đó là vấn đề … - Khó khăn vậy sao?- nhếch môi cười, ánh mắt xám tro như có những mảng băng vỡ. Nó ko trả lời vì thực ra nó ko hiểu điều hắn đang đề cập chứ ko có bất kì ý gì khác. Vì nó mặc áo tay dài nên hắn chẳng đủ tinh tế để nhận ra phía sau mảnh vải che tay đó là 1 vết thương đang sưng lên như dăng ứ mũ phía trong. - Đúng thật thế rồi!- lại cười, 1 nụ cười có vẻ chua chát, hệt như nụ cười nó thấy khi hắn vừa nói chuyện điện thoại với ba hắn xong. Thà là hắn cười những điệu cười ko mấy tốt lành nhưng ít ra nó còn đỡ hơn nụ cười đang hiện diện trước mặt nó … nó xoay mặt ra ngoài … Hắn … lại nghĩ hành động đó mang một ý nghĩa khác … thì ra nó chẳng còn muốn nhìn thấy hắn nữa … thế cơ đấy … chỉ cần hắn biến là được chứ gì … Cánh tay hắn siết nhẹ dần rồi từ từ buông thõng … ko có thêm bất kì lời mỉa mai nào khác … điều này làm nó ngạc nhiên … Nếu ko muốn thấy hắn tới mức độ này thì thôi vậy! Hắn đi là được rồi! Đến bây giờ, hắn vẫn ko hiểu là mình làm sai chuyện gì … Cái thứ cảm xúc hắn luôn phủ nhận trong giây phút nó đứng dậy muốn bỏ ra ngoài lại ” biểu tình” 1 cách dữ dội … lúc đó … là giây phút hắn biết mình ko thể che đậy thêm cho cảm xúc của mình … thật ngu ngốc khi cứ trốn tránh, rồi chà đạp, hành hạ và coi thường điều đó … thừa nhận với lòng rồi thì sao? Đau hơn nhiều ý chứ! Mệt mỏi rồi! Hắn muốn quên đi cái cảm xúc chết tiệt này! Nó làm hắn đánh mất tự tin của chính mình … Chưa bao giờ hắn muốn quên đi 1 thứ nhiều như vậy!!! Hắn nên rũ bỏ cảm xúc đó ??? Chắc thế! Vậy thì hắn sẽ rũ bỏ. Phủ nhận rồi thừa nhận, tiếp theo là rủ bỏ !!! Có quá bất công cho cái được gọi là ” thừa nhận” ??? Nó chưa tồn tại được bao lâu mà!!! Hắn rời khỏi phòng, sau lưng nó là 1 cánh cửa vừa khép lại … Nó nhận ra, có cái gì đó rất ko bình thường trong mẩu đối thoại này !!! Ngẫm lại … có chăng cả hai đều ko thể hiểu được những ý nghĩ của nhau … ??? Tất cả chỉ do hiểu lầm !!! Ánh mắt vỡ vụn, nụ cười chua chát … nó cảm nhận được nỗi đau đó của hắn! Tại sao hắn lại đau! Vì nó ??? Nếu thế thì xin đừng là sự thật !!! Nếu đó là sự thật thì những điều hiểu lầm trước đó, những hành động câu nói đó của nó sẽ khiến hắn đau hơn cả vạn lần! Nó ko muốn! Chỉ một mình nó đau thôi cũng được! Đây là lần đầu tiên trong đời nó muốn phản kháng lại 1 điều trong vô vàn điều trong cuộc sống !!! Nó luôn thả mọi thứ trôi tuột theo diễn biến tự nhiên!!! Nó sợ cái tổn thương mà nó dành cho hắn, nó sợ hắn sẽ cảm tahy61 điều đó thật! Nó … sai lầm quá lớn rồi! Quá nhiều hiểu lầm nối tiếp nhau … Ai làm ơn giúp cho hắn hiểu tất cả chỉ là giả dối … Nó … đã hiểu cảm xúc cảu bản thân mình !!! Khi bạn muốn gánh vát hết mọi đau đớn thay cho một người Thì khi đó bạn phải hiểu Bạn đã yêu người đó hơn chính bản thân của mình … Pj trở về phòng với li nước thì ko thấy Jun đâu cả, Jun bận đến thế sao??? Sao Zu lại đứng như trời trồng vậy nè!!! Một lúc sau Ken bước vào và đi thẳng luôn vào cuộc họp … Ken đã gặp Jun phái ngoài, hắn nói tới giờ hắn bận nên ko họp được, có gì tối cứ vào bar nhắn lại với hắn, hắn ko có quyết định trong kì họp này, mọi người muốn thế nào thì thế đó!!! Jun quả là càng ngày càng thay đổi! Ken … ko hiểu được hắn nữa rồi!
|
Hôm nay là ngày ấn định cuộc đua của tháng, đã được quyết định vào cuộc họp nhóm tại nhà Ken cách đây 3 ngày. Còn mấy tiếng nữa là tới giờ đua rồi vậy mà nó vẫn ngồi đó, chưa có dấu hiệu nào là cho thấy nó sẽ tới cuộc đua. Nó ngồi tựa lưng vào tường, đầu ngã về phía sau, mắt hướng về phía ánh trăng đang soi ngoài khung cửa sổ, nó ko bật đèn nên ánh trăng hắt vào từ phía ngoài càng làm cho gian phòng nó trở nên huyễn hoặc, những đợt gió cứ lùa vào đánh tung làn tóc mềm mượt đó. Nhìn dáng ngồi bó gối, cộng với cái màn đêm cực kì yên tĩnh này trông nó cô độc đến lạ lùng. Đã 2 đêm, nó hoàn toàn thức trắng chỉ vì nhớ về cuộc hội thoại với Pj, nghĩ về cảm xúc của Jun. . Cuộc họp kết thúc, nó cần Pj nói rõ với mình 1 vài việc, bỏ qua ánh nhìn tò mò của Ken, nó lôi Pj ra 1 quán trà sữa gần đó. - Chuyện Jun, sao lại nói dối Zu?- nó. - Cũng ko hẳn mà, Jun đúng là có vị hôn thê rồi!- Pj hối lỗi nhìn Zu- Chỉ là … - Chỉ là Jun đã từ chối và ko có tình cảm với ai!- nó tiếp lời câu cuối làm Pj chỉ biết cúi đầu. - Zu biết nhóm mình có trò ” nói dối ” mà! ( chương 13.3 / 52 có đề cập đến trò ” nói dối , bạn nào ko nhớ cứ xem lại ) … lúc đó quay chai trúng Pj nên Pj … – Pj. - Nên Pj đã chọn Zu là đối tượng ??? – 1 lần nữa nó lại tiếp lời Pj. - Nhưng chẳng phải Pj đã xin lỗi vì đã gạt Zu rồi sao? Pj thấy Zu gật gật, úứ nghĩ là Zu biết chuyện rồi nên mới im lặng thế!- Pj trình bày. Có sao? Pj có xin lỗi nó à? Lúc nào ? À, mà khoan, hình như nó nghe được loáng thoáng qua tai. Đó hình như là cái hôm sau đêm xảy ra chuyện với Jun nhỉ? Ko thể tin được! Nó bất bình thường tới mức độ đó sao? Nếu như lúc đó nó ko phớt lờ 1 cách ngớ ngẩn như thế thì bây giờ mọi chuyện đã ko đến nước này! Rốt cuộc lúc đó nó đã bị quái gì mà hành xử như thế chứ! Nghe thấy điều đó nhưng lại ko quan tâm đến! Loạn !!! - Zu?- Pj lay lay tay nó. Nó giật mình ngẩng đầu lên. - Bị gì thế?- Pj lo lắng. - Ko sao!- nó - Mà … hình như Zu với anh Jun có trục trặc nhỉ??? – Pj ngập ngừng vì rất ít khi nào nhỏ nhúng tay vào các mối quan hệ của Zu. - Ko, như xưa! Zu về trước! Nó đứng dậy rồi nhanh chóng rời đi, Pj chưa kịp nói tạm biệt mà, thậm chí nhỏ còn chưa kịp lên tiếng thốt ra bất kì chữ gì … . Đầu nó nhức thật, 2 đêm liền thức trắng, ko thể tham dự cuộc đua tối nay rồi, có hơi tiếc 1 chút … Call cho một số trong danh bạ … - Tối nay Zu ko tham gia! - ……… Đợi Pj trả lời xong rồi nó mới cúp máy, để điện thoại qua 1 bên, hôm nay nó sẽ ngủ sớm 1 bữa. . - Chút nữa đua luôn, ko cần đợi Zu!- Pj dõng dạc tuyên bố. - Sao thế?- 1 người thắc mắc. - Tháng này Zu ko thma gia đua!- Pj. ” Tuyệt tình thật! ” Nghĩ đến đó, hắn ko thể ko tự thưởng cho mình điệu cười mỉa mai quen thuộc. Đã nói là bỏ cái tình cảm này rồi mà sao có cái gì đó cứ âm ỷ mãi trong tim, cứ như 1 cây vằm nhọn gấp mãi ko chịu ra vậy! Ừ, đúng là thế, đúng là hắn bỏ nhưng tim hắn ko chịu bỏ =) Đến cho tới tận bây giờ, hắn vẫn ko biết mình đã sai lầm chỗ nào mà lại bị đối xử như vậy. Nghĩ đến những lời lẽ nhạo báng của nó tại sao hắn lại ko cảm thấy khinh thường nó mà lại khinh thường chính bản thân mình, khinh thường bản thân vì tại sao lại dễ dàng thấy ” đau” vì những điều đó! Ko đáng đâu nhỉ? Cảm giác đau chẳng phải mất đi rồi sao? Sao giờ lại quấy rầy hắn trong thời gian dài như thế, cho tới bây giờ, vẫn ko có ý rời đi? Đau nhất vẫn chính là vật đang co bóp trong lồng ngực trái … Cái thứ tình cảm mới nhen nhóm này ko nên tồn tại sẽ hay hơn và tuyệt hơn trong cuộc sống của hắn! Nó sẽ chẳng biết được! Nếu biết thì có gì khác? Hẳn nó sẽ hài lòng lắm vì đã ” thuần phục” được món đồ chơi đắt tiền là hắn? Tiếp sau, nó sẽ “xoay” hắn như chong chóng? Hắn cảm thấy chong chóng đúng là ngu ngốc, chỉ biết phụ thuộc vào gió! Ko có chủ kiến cho riêng mình … tồn tại mà ko thể thiếu gió được … ” Gió đến chong chóng sẽ lại quay ” Nếu gió ko đến, chong chóng sẽ chẳng quay được, sự chờ đợi của chong chóng có quá chăng là ngu xuẩn ??? Lại cười … - Mọi người chú ý, cuộc đua sắp bắt đầu! Trước khi đua, Pj nói rõ luôn, địa hình có 1 số đoạn khá nguy hiểm, nhất là chỗ khúc ngoặt, nó như chỗ khuỷu tay của mọi người khi co sát vào ngực vậy! Rất gắt! - Thế nên- Ken chen vào lời Pj- cái tao muốn là tụi bây phải tập trung tuyệt đối ở khúc đó, đã có rất nhiều vụ tai nạn, cháy xe, nổ xe xảy ra ở đó! Cái này tổ chức, thứ nhất là để xã stress, thứ hai là để nâng cao trình độ của những người thích đua xe, thứ ba là rèn luyện tinh thần tập truing cao độ. Cho nên, thắng thua ko quan trọng, vui là chính! OK? - Giờ vào đường đua nào!- Pj phấn khởi. ĐOÀNG Tiếng súng vang lên bào hiệu cuộc đua đã bắt đầu. . RẦM … - Nói tụi nó dừng ngay cuộc đua, gấp!!!- Ken. Mọi người có vẻ hoảng loạn … … Ò e ò e ò e ………. . Đang ngủ, chuông điện thoại bất ngờ vang lên làm nó choàng tỉnh. Nó do dự bấm vào phím nhận cuộc gọi, có cái gì đó … - Chuyện gì? – nó. - Zu, tới bệnh viện của nhà Ken gấp! Jun có chuyện rồi! Phòng 152 dãy B. Bọn này ko tới đó được, phải giải quyết vài chuyện với công an! Phiền Zu tới đó trông Jun giùm! Nói rồi người đó cúp máy, chắc là đang gấp! Quái gì thế? Jun sao lại nhập viện cơ chứ? Đua xe … bệnh viện … công an … mọi thứ rối tung cả lên. Điên mất! Cơn nhức đầu của nó cũng đột nhiên bay biến! Nó vội vã thay quần áo, nói với ông quản gia vài câu rồi rồi lấy xe vọt đi! Chân nó chợt khựng lại ở phòng B152. Cửa ko khoá kĩ, nó định đẩy cửa bước vào thì nghe được có người đang nói chuyện, nếu chen vào lúc này thì ko lịch sự chút nào. Sao lần nào cũng thế, lần nào nó cũng vào vai người nghe lén bát đắt dĩ ??? - Tin tới tai ông nhanh nhỉ? Giờ này mà còn làm phiền, ngại thật! Nó ko thấy được nét mặt hắn lúc này, cũng ko thể rõ tình hình ra sao nhưng cái chất giọng trầm khàn vang lên đều đều mang ngữ điệu châm biếm đó là bằng chứng hùng hồn và thực tế nhất khiến nó biết hắn vẫn còn nguyên vẹn … Chỉ là … nó đang thắc mắc, ko biết hắn đang nói chuyện với ai mà khách sáo đến như vậy … - Con có biết mình đua như thế rất nguy hiễm ko? Chết đấy!- ông nhíu mày, người đó ko ai khác chính là ba hắn. - Thương xót tôi sao?- nhếch mép cười. - Ý con thế là sao? – ba hắn có vẻ như đang có nén cơn giận. - Tôi chưa chết đâu!- hắn phớt lờ câu hỏi cảu ba mình- Thậm chí xương còn ko gãy đốt nào- hắn giương mắt nhìn ông, 1 ánh mắt ngang tàng … - Dẹp ngay cái điệu bộ đó!- ông trừng mắt- Đúng là sai lầm! Trong 1 giây, ánh mắt hắn có gì đó vỡ vụn, nhưng rất nhanh, nó đã bị ánh mắt sắt lạnh thường ngày giành lại ” thế” chủ động. - Sai lầm khi sinh tôi ra? Đúng chứ? Tôi tự biết là mình sẽ chẳng có cài quyền gì trong nhà nếu như ông có thếm 1 đứa con do bà ta sinh ra, trớ trêu, bà ta lại chẳng có khả năng sinh sản!- áắn cười mỉa mai. BỐP 5 dấu tay in hằn rõ trên mặt hắn, mạnh !!! Jun đã hiểu sai ý ông! Ông cũng chẳng ngờ mình lại đánh hắn mạnh như thế!!! Nghe tiếng động đó, nó sững cả người … Ko lẽ … ông ta đánh con trai mình sao? Đột nhiên nó rất muốn bật tung cánh cửa đó ra mà xông vào! Có lẽ vì cái tán quá mạnh, trường hợp xảy ra cũng khá bất ngờ nên hắn vô tình tự cắn trúng môi mình … Bật máu … Hắn chậm rãi dùng ngón tay cái quệt lấy vết máu trên môi rồi đưa lên miệng. Máu hắn sao có vị đắng thế này? Máu ai cũng như vậy sao? Đã thấm vào miệng rồi vẫn ko mất đi cái đắng đó! Khóe môi trong chốc lát lại vẽ nên nụ cười hờ hững. - Đánh đã tay ko? Còn bên này nữa!- hắn xoay mặt phiá bên kia về phía ba mình. - ……… - Ko sao! Đừng tỏ vẻ hốii lỗi như vậy!- rõ ràng là mang hàm ý mỉa mai chứ ko phải an ủi – Nếu thấy tôi chướng mắt quá thì giết tôi luôn bây giờ cũng được, cũng chả còn gì lưu luyến đâu!- hắn cười khẩy, cùng lúc đưa con dao gọt trái cây phía đầu giường cho ông. Nó chỉ biết đứng bên ngoài mà nín thở nghe từng lời hắn nói, ai thì ko, nhưng những gì hắn nói hắn đều có thể thực hiện, điên rồ hay ko cũng thế thôi! Hắn có biết mình đang nói nhảm gì ko? Sao lại ăn nói như thế! Đâu nhât thiết phải bất cần đến mức như thế!!! - Ông sợ mang tội giết con trai mình??? người đứng đầu tổ chức như ông lại sợ điều đó sao? Thôi thì để tôi làm thay ông, tay ông sẽ chẳng phải nhuốm giọt máu nào mà vẫn có thể khiến tôi biến mất! Nó cảm thấy cơ thể mình run nhẹ, hô hấp cũng gấp hơn, đứt quãng … khi hắn thốt lên câu nói đó! Đừng nói là tự giết bản thân, nếu điều đó là thật, nó biết hắn sẽ chẳng hành xử nhanh gọn đâu, ắt hẳn đó sẽ là một cái chết từ từ, khác nào là tự làm khổ chính bản thân mình ? Điên rồi! Quả thật điên rồi! Sao ông ta ko ngăn hắn lại? Ông ta muốn hắn chết thật sao? Cùng lúc đó trong phòng, hắn đang dùng dao áp ngay cổ tay phải, nhẹ nhàng ấn vào đó những vết cứa sâu và dài. Máu chảy ra mỗi lúc 1 nhiều, mỗi lúc một sậm! Mặt hắn cực kì bình tĩnh cứ như cổ tay mà hắn đang ” tạo nên” những vết cứa ko phải tay hắn vậy! Sâu hơn 1 chút, 1 chút nữa, lưỡi dao này sẽ ” liếm” 1 đường rất ” ngọt” qua tĩnh mạch và những sợi gân máu nơi cổ tay 1 cách rất nhẹ nhàng … Nó định xông vào thì chợt nghe tiếng kim loại rơi xuống nền đất, sau đó là tiếng rít lên của người đàn ông trung niên. - Con điên rồi! Chỉ 1 chút nữa thôi con đã tàn phế! Con cũng biết đây là trong những cách ” thanh toán” khiến đối phương đau đớn nhất mà! - Chẳng phải ông muốn thế? Chưa chết nhanh vậy đâu! Theo cách của ông, tôi phải cắt hết tĩnh mạch tay bên kia và 2 chân mình nữa kìa!- vẫn điệu cười cao ngạo đó. - Yên đó, đừng làm thêm trò ngu ngốc nào nữa! Ta sẽ gọi bác sĩ! Vừa nghe ông nói xong, nó vội né ra khỏi cánh cửa, tựa lưng vào bức tường gần đó, tay vờ nghịch điện thoại để tránh bị nghi ngờ. Có cái gì đó vừa va chạm khá mạnh vào cửa phòng hắn tạo nên 1 tiếng động vừa đủ để nó nghe thấy, tiếp theo đó là những tiếng rơi loảng xoảng, có lẽ, tiếng va vào cửa là tiếng cảu chai nước biễn mà hắn đã tháo kim tiêm ra ngay từ lúc ban đầu, còn tiếng vật dụng rơi xuống sàn hẳn là cái giá treo… Tuy ko bị gãy đốt thương nào nhưng trong quá trình xảy ra tai nạn, vai phải hắn đã va chạm khá mạnh xuống lòng đường nên giờ đây nó có vẻ ê ẩm và hơi buốt, thậm chí là ko cử động nổi, ban nãy, hắn cũng rạch cổ tay phải nhưng do cố chấp, máu hắn cứ tuôn ra ướt đẫm mọi vật màu trắng trên giường. Bằng 1 cách cố tình, hắn đã ép bản thân phải cử động bằng được cánh tay phải đó, cũng dùng bàn tay phải, hắn vò vò mái tóc bạch kim của mình, tay càng đau, hắn vận động càng nhanh và càng mạnh, cứ như là 1 trò đùa hành hạ thân xác … Mái tóc bạch kim đã nhuốm vài sợi đỏ … Cơn đau này có vẻ ko là gì với hắn bởi vì ngay trong lúc này, hắn vẫn còn có thể nở ra 1 nụ cười – 1 nụ cười cay đắng … 1 giọt nước mắt ứ đọng nơi khóe mi, chưa kịp rơi xuống đã bị hắn quệt đi 1 cách thô bạo… Cái chất lỏng đó là gì thế? Sao ko dưng lại muốn thoát ra khỏi mi mắt hắn? Ko đáng để rơi 1 giọt nước mắt nào cả! Hắn ổn và hắn mạnh mẽ!!! - Giả tạo! Tôi tồn tại vì điều gì? Tôi có chết thì cũng chẳng ai ngó tới! Ba có coi tôi là con ko?- hắn lẩm nhẩm- Các người ai cũng muốn ” xoay” tôi là sao hả?- đột nhiên hắn cao giọng, cái chất giọng trầm khàn nghe có vẻ đau đớn, rất nhanh, khi hắn nói câu sau, 1 giọt nước mắt đã rơi khỏi mắt … Rơi nhanh và thấm đẫm … Nó rơi nhanh như sợ rằng nếu chậm phút nào nữa thì Jun sẽ lại dùng tay quệt nó đi mà ko cho nó cái quyền tồn tại … 1 sự tồn tại hiếm hoi … Có ai đó đã cho rằng Jun là 1 người ko biết khóc, 1 vài người khác cũng đã thừa nhận: nước mắt Jun là thứ khó tìm thấy nhất trên đời … Nó cay đắng nghe hắn thốt lên câu nói đó, có phải … nó đã khiến hắn tiêu cực thế ko? Từ ban đầu nó đã là người sai? Chỉ biết làm tổn thương người khác để bảo vệ mình, ích kỉ thật!!! Tim nó đau, nó chỉ biết đưa tay giữ chặt lồng ngực trái. Nhưng khi hắn đau, hắn lại mỉm cười và hành hạ chính mình như 1 sự trừng phạt dành cho bản thân! Cổ họng nó rát … Nó tựa lưng vào bức tường hành lang rồi ngồi bệt xuống, dùng 1 tay che mắt lại, 1 giọt nước mắt cũng trào khỏi khóe mi, nó bất lực và căm ghét chính bản thân mình!!! p.s: ta đã hành hạ Jun theo đúng yêu cầu của các readers, hehe, thỏa mãn chưa mí tình yêu, hay muốn nặng hơn nữa
|
Vị bác sĩ và ba hắn vừa đẩy cửa bước vào phòng đã bị cảnh vật trước mắt làm cho sững sờ. Chai nước biển vỡ tan thành từng mảnh vụn, từng mảnh thủy tinh nhỏ nhưng sắc bén nằm vương đầy dưới cánh cửa chính, lấp lánh trong dịch nước biển đang chảy ướt sàn, giá treo ngã nghiêng, chăn gối trên giường cũng bị ném tứ tung xuống đất… trên đó có thấm đẫm vài giọt máu, điều đó cho thấy, hắn đã thực hiện những điều đó bằng cánh tay đau của mình… Mọi thứ hoang tàn, chính xác thì phòng bệnh ko còn là phòng bệnh nữa … Ơn trời là hắn ko đối xử tệ với bản thân mình, con dao vẫn còn nằm nguyên đó … Hắn nằm đó, phớt lờ đi sự hiện diện của 2 người mới vào, nhìn lên sàn nhà với vẻ vô cảm … người bê bết máu trông cứ như một con thú vừa bị tấn công. Lượng máu trong cơ thể mất đi khá nhiều, và điều đó khiến hắn thấy chóng mặt. Nó quyết định ko lén lút kiểu này nữa mà bình tĩnh ngồi vào dãy ghế ngoài hành lang, nó định khi nào 2 người đó rời đi, nó sẽ xem xét tình hình rồi vào thăm hắn. - Cậu đã làm điều ngu ngốc gì thế? Vị bác sĩ xem xét cổ tay phải của hắn rồi nhăn mặt hỏi. - Đừng đụng vào! Hắn lạnh lùng giật tay mình ra, điều đó ảnh hưởng đến vai hắn … hắn chợt nhíu mày lại vì đau … - Vai cậu đã bị tác động khá mạnh, gây nên tình trạng đau buốt. Trong thời gian chờ nó bình phục, cậu nên hạn chế dùng đến nó, nếu cậu cứ ngoan cố ko nghe, tay cậu mà phát sinh thêm gì nữa là tôi sẽ ko chịu trách nhiệm đâu! Còn nữa, cổ tay phải được sát trùng băng bó kĩ lưỡng, vết cứa rất dài và sâu, nếu cậu ko muốn mình bị liệt thật thì tốt nhất ngừng mấy trò dại dột lại đi! - Lắm lời! - Vũ !!! – ba hắn nghiêm giọng khi thấy hắn vô lễ với vị bác sĩ đó. Định răn đe thêm gì đó nhưng chuông điện thoại ông lại vang lên. - A lô?- ông xoay người sang chỗ khác nghe điện thoại. - ………. - Chuyện đó để tao giải quyết! - ……….. - Ngay bây giờ? – ông liếc nhẹ mắt nơi hắn đang nằm – uhm … – có chút ngập ngừng- tao tới liền! Trước khi cho điện thoại vào túi, ông liếc sơ qua chiếc đồng hồ nhỏ trên màn hình điện thoại, nhanh thật, 2 h mấy gần 3 h sáng rồi, ông cần gaii3 quyết gấp vài chuyện… nếu ông đi bây giờ, hắn sẽ trách ông chứ??? - Đi đi!- lời nói có chút hụt hẫng, thật khó để phát hiện ra sự hụt hẫng trong cái ngữ điệu lạnh băng đó. - Phiền bác sĩ băng bó vết thương trên tay nó!- ông quay sang nhìn vị bác sĩ với ánh mắt trông chờ. - Ko cần! Biến hết cho tôi nhờ!- hắn cao giọng. - Nếu cậu ko sát trùng thì rất có thể nó sẽ bị lở loét, nhiễm trùng kiểu đó rất nguy hiểm. Nếu nhiễm trùng quá nặng, vết thương sẽ ngày càng ăn sâu vào gây hoại tử, lúc đó phải cưa bỏ nó!- bác sĩ. Đang nằm, hắn ngồi phắt dậy, đưa mắt nhìn vị bác sĩ, thái độ tỏ vẻ bị làm phiền thấy rõ. - Chỉ cần tôi sát trùng thôi chứ gì?- hắn nhếch mép. Cả 2 người đều gật đầu nhẹ, nhưng sao câu hỏi đó của hắn làm cho cả 2 đều cảm thấy có chút gì đó ko ổn sắp diễn ra, cả nụ cười của hắn nửa, cái điệu nhếch mép sao quá đỗi quen thuộc, trông nó có vẻ phớt đời, có vẻ như não hắn lại nghĩ ra được cái gì mới chăng? - Dai như đỉa!- hắn lầm bầm- Tôi làm xong rồi thì 2 người cũng biến giùm! Dứt lời, hắn lấy chai thuốc sát trùng trong chiếc khay của vị bác sĩ vừa mang vào, cầm lên và từ từ mở nắp, thẳng tay trút vào vết thương trên cổ tay mình, nhiều đến mức những giọt nước cứ đua nhau nhau rơi xuống, ướt đẫm cả vùng cổ tay, thấm xuống đệm … nhỏ giọt … Người ngoài nếu nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ hắn đổ nước lên tay mình chứ ko phải là thuốc sát trùng … Đau và rát … bằng chứng là những giọt mồ hôi đã bắt đầu xuất hiện trên gương mặt góc cạnh đó dù chủ nhân của nó đã cố thả lòng toàn thân và biểu thị ra ngoài một vẻ bình thản, xấc xược nhất có thể … Ba hắn và vị bác sĩ đoán ko sai, cả 2 chỉ biết đứng nhìn và lắc đầu … hắn đúng là khó bảo … - Xong rồi! Đi đi rồi khép cửa hờ lại cho tôi! Làm phiền tôi thế đủ rồi, tôi muốn nghĩ ngơi! - Còn băng … - Đã sát trùng rồi thì ko chết được đâu!- hắn nhấn mạnh. Vị bác sĩ định lên tiếng giải thích thì ba hắn đã chặn lại, nét mặt ông trở nên khó coi thấy rõ, ông càng ngày càng thấy con trai mình quá đáng và ông ko đồng tình với cách cư xữ hỗn xược, ko coi ai ra gì đó … - Chúng ta đi! Ông cứ mặc nó! Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra trong tối hôm nay! Vị bác sĩ cũng chần chừ nhưng rồi cũng theo ông ra ngoài. Trước khi đi ra hẳn, ông còn để lại cuộn băng vải cho hắn và đồng thời, cũng lấy đi con dao đang đặt trên bàn. Hai người rời khỏi phòng, bỏ lại sau lưng là cánh cửa khép hờ … Đã có ai nói Jun 1 khi điên tiết lên đã rất đáng sợ chưa??? Hắn ko chỉ trưng ra bộ mặt ác quỷ với người khác mà ngay với chính bản thân mình, hắn đối xử cũng tàn nhẫn ko kém… hắn rất biết cách khiến bản thân mình đau, 1 cái đau mà người khác nhìn vào cũng phải rùng mình, đau xót cho hắn … Hắn nở nụ cười khổ, lúc này, tay hắn mới chịu ghì chặt vào tấm drap giường sau những giây phút gồng mình lên mà chịu đựng cơn rát buốt đến tận cùng này, tấm drap nhăn nhúm sau vài giây dù trước đó, nó khá phẳng … cổ tay hắn … rát quá … - Mẹ ơi!- tiếng gọi ứ nghẹn trong cuống họng bướng bỉnh ko chịu vang ra ngoài, đã có lúc hắn muốn chết quách đi cho rồi, nơi đó hắn sẽ được gặp lại mẹ mình, nhưng cứ như có 1 sự thúc ép vô tình nào đó, buộc hắn phải sống, đối mặt với những bon chen của sự đời… Tận sâu trong thân tâm, hắn vẫn là 1 con người với nhiều nỗi đau chồng chất … hắn yếu đuối và nhạy cảm hơn bất kì ai, chỉ là hắn đã mang một chiếc mặt nạ quá hoàn hảo và che giấu khuyết điểm một cách quá tuyệt vời… hoàn hảo và tuyệt vời đến mức chẳng ai biết được hắn cũng có yếu điểm của riêng mình … ai cũng ngỡ hắn bất bại, là 1 con người do trời tạo ra mà ko có bất kì ” lỗi sai” nào … Trong thân tâm, hắn cũng muốn tìm được 1 người hiểu mình thực sự, hắn ko thích nói nhiều, chính vì thế mà hắn muốn người đó sẽ hiểu và thông cảm cho hắn kể cả khi hắn ko nói gì nhiều … Nhưng có 1 điều hắn biết rất rõ là hắn đã thành công trong việc dựng nên bức tường thành vững chắc cho riêng mình … Mỗi khi cánh cửa phòng đóng chặt là hắn lại thấy sợ … rất sợ … điều đó cứ ám ảnh mãi lấy hắn … Năm đó, Jun 5 tuổi, đó là khoảng thời gian sau khi chuyện xảy ra với cô bạn nhỏ của hắn. Lúc đó hắn đã rất ghét và giận ba mình, hắn cứ ở lỳ trong phòng suốt ngày, ko ăn uống gì hết; tối đó, ba hắn đẩy cửa bước vào phòng, do vẫn còn giận ông nên hắn đã xoay lưng về phía ba mình, vờ như đã ngủ, nói mãi mà cũng ko thấy con trai mình phản ứng gì nên ông đứng dậy rời đi, vừa lúc đó thì cũng có một bóng người khác đi vào, tiếng giày cao gót vang lên cồm cộp xuống sàn gạch lạnh lẽo, kèm theo đó là 1 tiếng đóng cửa khá mạnh … Sau những lời thì thầm to nhỏ gì đó là những tiếng động từ quần áo tạo nên, ý thức của 1 úứa con nít báo cho hắn biết có ai đó đã cởi bỏ quần áo của họ … rồi nối tiếp sau là những tiếng va chạm thân thể, những tiếng rên la … điều đó khiến thằng nhóc mới 5 tuổi như hắn cảm thấy rất sợ và sởn gai ốc, âm thanh đó thật là khủng khiếp … hắn vẫn còn nhớ rất rõ mình đã cắn chặt vào chiếc gối ôm thế nào, nhớ cả cảm giác nóng ấm bởi những giọt nước mắt cứ đua nhau tuôn khỏi khóe mi, chịu đựng nỗi sợ hãi 1 mình …Lúc đó hắn vốn ko biết họ đã làm gì mà đã phát ra những thứ âm thanh ghê tợn đó, mãi cho đến sau này, khi đã hiểu được, hắn cảm thấy kinh tởm điều đó, kinh tởm hành động của ba mình … Làm việc đó trong phòng con trai mình với 1 ả đàn bà – ko – phải- vợ- hợp – pháp, ti tiện quá rồi … Dù đã lớn, đã hiểu, đã chối bỏ nhưng sao cái điều đó cứ ám ảnh mãi trong trí nhớ hắn, nỗi ám ảnh được dệt nên từ hồi còn nhỏ … Chính hắn đôi khi luôn cố khắc phục nỗi sợ hãi của bản thân bằng cách làm chuyện đó với những đứa con gái ham sắc mê tiền … nhưng quả thật … vẫn cảm thấy có chút gì đó kinh tởm, thật tanh tưởi … sau những lần làm việc đó, hắn đều tắm gội lại kĩ càng, cứ như chậm 1 phút nào nữa là những gì thứ dơ bẩn kia sẽ xâm nhập vào mình … đó là lí do tại sao hắn luôn ít quan hệ và qua lại với những đứa con gái … nhưng điều to lớn nhất mà hắn mãi ko khắc phục được trong mười mấy năm qua đó chính là đóng cửa phòng mình, mỗi khi đóng lại, dù sáng hay đêm … thì hắn luôn cảm thấy mình lại trở về là cậu nhóc 5 tuổi ngày nào … nỗi ám ảnh đó thật khủng khiếp, cứ vây mãi lấy hắn… Là ba hắn đã sai, 1 lỗi sai mà ông ko tài nào biết được. Lúc đó, trời đã khuya, lay mãi mà con mình ko dậy, cứ ngỡ là nó đã ngủ nên ông cũng định ra ngoài nhưng người đàn bà đó- ” mẹ” hắn ở thời điểm hiện tại- lại bước vào choàng lấy cổ ông nói những lời đường mật gì đó… Chỉ là lời nói, nguyên nhân chủ yếu cũng chính là do bản thân ông đã ko kìm được cơn ham muốn của bản thân mình. Ông biết rằng, 1 đứa trẻ khi đã ngủ say sẽ rất khó để làm nó tỉnh giấc nhưng ông ko biết rằng đứa trẻ đó chưa hề ngủ dù là 1 giây, Jun vẫn còn rất tỉnh táo và hắn còn là 1 đứa trẻ nhạy cảm … Ông cũng thừa biết ám ảnh là 1 gánh nặng khó trút bỏ của mỗi người bị ám ảnh nhưng ông lại ko biết rằng bản thân đã vô tình tạo nên một nỗi ám ảnh đáng sợ cho con trai mình… 1 nỗi ám ảnh mãi ko bao giờ xóa bỏ được … lúc đó, hắn còn quá non nớt … Con nít dễ quên… nhưng khi đó điều gì quá giới hạn của nó thì nó sẽ nhớ mãi … =) Jun là người… hắn cũng có nỗi sợ của mình … hắn đã diễn quá tốt và nhập tâm với cái mặt nạ mà mình đeo … Mệt mõi hắn chìm vào giấc ngủ … ~ Đợi đến khi căn phòng thực sự yên tĩnh, chắc chắn rằng người nằm trên giường đã hoàn toàn yên giấc nó mới đẩy cửa bước vào… Khung cảnh bao quát của căn phòng khiến nó ko khỏi sững sờ, như bãi chiến trường … hắn nằm đó, gương mặt khá nhợt nhạt … Nhẹ nhàng đặt ghế cạnh giường hắn, nhìn kĩ lại mới thấy những vết máu loang lổ trên tấm nệm- phía dưới cổ tay phải. Cẩn trọng cầm cổ tay phải đang úp xuống nệm lên xem xét, nó chợt thấy nhói lòng… vậy là hắn định tự tử thật … sao hắn lại coi rẻ mạng sống của mình như thế ??? Đây là kết quả của cuộc đối thoại đó sao? Tại sao ban đầu ba hắn lại ko chịu gạt con dao ra mà để nó tạo thành 1 đường dài như thế? Ông ta định thử độ gan dạ của hắn sao? Jun đã nói thì dù có tổn hại đến bản thân ra sao hắn cũng sẽ làm! Đừng dại mà thách thức hắn! Nhìn chai thuốc sát trùng nằm chỏng chơ dưới nền đất, nó đoán hắn đã sát trùng vết thương, còn tại sao hắn ko băng thì nó ko biết … chắc hắn muốn hành hạ bản thân mình. Lấy cuộn băng mà vị bác sĩ để lại, nó nhẹ nhàng băng tay hắn.. Cố gắng làm nhẹ nhất có thể để hắn ko phải chịu thêm bất kì đau đớn nào … Hài lòng với những đường băng đúng kĩ thuật và đẹp mắt, nó đặt tay hắn ngay ngắn lại trên giường … nhìn vào gương mặt đang ngủ đó mà ko khỏi mũi lòng… nó đang biểu hiện những cảm xúc thật của mình trên gương mặt, chỉ tiếc là … hắn chẳng có cơ hội để chứng kiến điều đó … Gương mặt say ngủ đó thấm vẻ mệt mỏi, có chút gì đó ko yên bình như mọi khi … Nó vô tình thấy 1 giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt hắn, trượt dài, thấm vào gối … đó là lúc nó nhận ra hắn cũng chỉ là 1 tên con trai bình thường, chỉ biết âm thầm gánh lấy nỗi đau cuả mình, tạo sự cách li với mọi người xung quanh… ai đó đã nói… những người như thể là những người cần được quan tâm hơn bất kì ai khác … Rốt cuộc trong giấc mơ của hắn đã có gì xảy ra … Hắn … là thiên thần hay quỷ dữ ??? Có chăng chỉ là 1 kẻ bình thường ko chút gì đặc biệt ??? Mái đầu bạch kim lem luốt bởi máu… đỏ sẫm … Dù là đang ngủ nhưng hắn vẫn toát lên vẻ cuốn hút và khó gần … Sao bây giờ nó mới nhận ra điều này nhỉ, khi ngủ hắn chẳng khác gì 1 đứa nhóc cấp 2; thường ngày, đôi mắt xám tro sắc lạnh kết hợp cùng với những đường nét trên gương mặt tạo nên 1 hình tượng lạnh lùng, bây giờ đôi mắt xám đó đã khép lại, nét lạnh băng cũng theo đó mà tan đi, chỉ còn những đường nét trên gương mặt kết hợp với nhau tạo nên một “hình tượng” khác hẳn … nó tự hỏi, nếu hắn phồng má thì sẽ thế nào? Đôi môi đó sẽ được dịp vểnh lên nhỉ? … Kể cả cặp mắt xám tro đó, nếu bớt đanh lại đi 1 ít, bình thường thì nó cũng đã đẹp lắm rồi, chỉ cần như thế mà mở mắt to ra xí nữa là đúng chất 1 đứa nhóc thực thụ… Ngẫm lại những ý nghĩ của mình mà nó ko thể ko mỉm cười nhẹ, từ bao giờ mà nó lại mong thấy được Jun mang hình tượng 1 đứa con nít thế? Nếu như thế thì chẳng phải hắn ko men nữa sao? Đời nào mà Jun lại như thế chứ! Jun vốn dĩ lạnh lùng, ko đời nào lại làm những trò con gái + con nít đó! Phồng má hả ??? Đợi hắn vài kiếp đi … mở to mắt ngạc nhiên sao? Hắn cũng muốn lắm đấy nhưng chưa có gì đủ khả năng để khiến hắn ngạc nhiên đến mức ” khiếp” như thế đâu!!! Mà đôi môi ấy bây giờ nhợt nhạt lắm … mất máu khá nhiều đã dẫn đến điều đó … như thế dù có vểnh môi cỡ nào cũng sẽ chẳng có gì hay ho … Đôi mắt xám đó, dẫu có mở to mà nó cứ vô hồn như thế thì cũng ko có gì đặc biệt!!! Nghĩ thế… nó lại cười buồn … Nhưng dù gì nó cũng muốn thử … mắt môi ko được thì nó sẽ làm cái khác thú vị hơn nhiều … cảm tưởng cuả hắn khi nhận ra điều mà nó sắp làm hẳn sẽ là gì nhỉ? Nó ko đoán được, nhưng chắc là sẽ rất ấn tượng … … Chuyện cần làm đã xong, có lẽ nó nên ngủ 1 ít … sáng nó sẽ dậy sớm rồi rời đi …
|