Nothing Gonna Change My Love For You
|
|
Xe đến, 2 tên đàn em có vẻ ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt : - Anh Jun … ??? – 1 tên ngập ngừng hỏi. - Trúng gió !!! Ko sao !!! – hắn gượng ngồi dậy, mặt tái nhợt. 1 tên đàn em mở cửa, giúp nó đỡ Jun vào xe. Về đến nhà hắn, nó dìu hắn vào nhà, ra hiệu cho xe đứng chờ ở đó… Lúc sau , nó quay ra: - 2 người đến bãi xe ….. ở đường ……. , có chiếc xe của Jun, lấy nó về rồi vá lốp lại!- nó đưa vé xe cho 2 người. - Về ko? Tao chở về luôn? – 1 đứa hỏi. - Chưa phải lúc! Để lại 2 tên ở đó với vẻ mặt ” đơ” ko chịu được, nó quay trở vào nhà… Thấy hắn nằm trên giường, mắt cứ khép lại lờ đờ, mồ hôi trên trán ko ngừng vã ra … Con Gun cứ đứng đó mãi, xem chừng, nó cũng lo cho chủ nó lắm… - Gun, ra ngoài đi! Chủ mày đang mệt!- nó. Gun cứ hứ hứ mãi, con chó có vẻ ko muốn … - Sẽ ổn! Tin tao!- nó. Ko biết có hiểu được hay ko nhưng Gun đã ra ngoài, đuôi nó cụp lại, thỉnh thoảng lại quay đầu lại, bốn chân chầm chậm di chuyển … xem ra con chó có chút ko can tâm… - Ổn ??? – nó hỏi hắn. - Ngoài da … ko đáng kể … -hắn. Rõ ràng là hắn nói dối, nếu ko đáng kể thì hắn đã ko gục dễ dàng như thế … Vết thương chưa ăn sâu vào trong đã khiến hắn xây xẩm mặt mày như thế … , máu ra nhiều nhưng ra sao thì cũng ko nhiều bằng những lần đánh nhau trước đây, lần này tính ra còn ít … vậy mà hắn lại như thế, có chút gì đó ko bình thường … - Lá bài đó … – nó ngập ngừng. - Có tẩm chất độc … – hắn thở gấp. Đúng là thế giới ngầm quả thật rất đáng sợ, họ ” khử” nhau bằng những loại vũ khí, độc dược mà mình thí nghiệm ra … Nếu thế thì ko biết là loại độc này có làm hắn mất mạng ko ??? - Có chết ko??? – nó. Hắn chợt phì cười trước câu nói đó của nó, cười nhẹ và yếu ớt … , nhẹ như 1 làn gió … , tính nó đúng là nghiêm nghị và thẳng thắng thật … hỏi thế cũng được, ko biết phép nói giảm nói tránh gì cả, cứ như con nít … Tính tình nó đôi khi thật trái ngược với vẻ bên ngoài … bên ngoài lạnh như băng nhưng tính cách đôi khi như 1 đứa con nít, ngang ngược, bướng bỉnh, chỉ biết làm theo ý mình mà chưa bao giờ chịu sự chi phối của người khác nếu điều đó làm ảnh hưởng tới lợi ích của mình, ai nói gì cũng ko nghe … có thể gọi là ” nít hư” ko nhỉ??? Có một cái gì đó vừa thoáng qua tim nó … Nụ cười của hắn … có chút gì đó… thật khác biệt, một nụ cười rất tự nhiên, ko fake … ko giễu cợt, ko khinh thường, ko mỉa mai … Có chút gì đó … yên bình … yên bình đến mức nó ko dám làm gì … chỉ sợ… nụ cười đó vụt tắt … Đã bao giờ hắn cười với người nào như thế ??? Thì ra một thằng con trai “tồi” như hắn, hiếu thắng như hắn … ko coi trọng ai ngoại trừ 2 người thân thiết của mình ( Ken và Nan ) lại sở hữu một nụ cười mang lại cảm giác cho người khác như thế … Có chút gì đó quen thuộc mà bản thân ko thể định hình rõ … Nụ cười hiếm hoi đó kết thúc bằng cái nhếch môi rất chi là khinh thường khi thấy nó cứ đứng đó nhìn mình mãi như thế … - Ko chết nổi! Đừng vội mừng!- hắn. - Sure???- nó nhướng mày. - Đã từng bị … tới sáng … có lẽ sẽ hết… – hắn. Thấy hắn như thế, nó gọi về cho ông quản gia, đầu dây bên kia vừa nhấc máy, nó liền nói: - Tối nay con ko về được! - ………… - Dạ! Con biết rồi! Nhà hắn tạm thời ko có ai cả, hôm nay là ngày cuối tháng nên những người giúp việc của nhà hắn đều được phép về quê thăm nhà kể cả bà quản gia cũng thế … thường thì lịch về của bà ko như những người khác nhưng vì lần này nhà bà có chuyện gì đó cần giải quyết nên bà cũng xin được ” lui” sớm … Nếu cứ bỏ hắn suốt đêm 1 mình thế thì nó cugn4 ko an tâm vì dù gì … vì nó enn6 mới xảy ra cớ sự như vậy !!! - Ko cần! Đi đi … Hắn thở dài một cách nặng nhọc… Nghe nói thế, hành động của nó chợt khựng lại nhưng rồi nó lại lơ đi và tiếp tục công việc của mình … - Khỉ thật !!! – hắn vơ chiếc li thủy tinh dùng để uống rượu đang được đặt ở chiếc bàn cạnh giường quăng xuống đất … vỡ tan – Ko nghe à??? Cút đi!!!- hắn thở ngày càng gấp, nặng nhọc, 2 tay chống lên giường để thế ngồi được giữ vững. Nó đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng buông 1 câu nói: - Yên đó! Nói rồi nó cuối xuống thu gom mảnh thủy tinh, do dọn bằng tay nên một mảnh vỡ ghim vào tay nó, giật mình, nó rụt tay lại … máu nhỏ từng giọt xuống nhà … đỏ đậm … - Cô tường mình là ai chứ? Để yên đó và bấm lẹ … con gái như cô… qua đêm tại nhà … một thằng con trai … hư hỏng thật đấy … Hắn nói nhũng lời nặng nề nhất với nó hắn ko muốn nó ở đây để rồi chứng kiến được điều đó, sẽ có lúc cơn đau này lên đến đỉnh điểm, hắn đã từng bị… nên hiểu rõ … hắn ko muốn nó thương hại mình … hay chứng kiến được 1 điều mà bản thân hắn ko muốn nó thấu được … Jun chợt nằm vã ra giường, mồ hôi túa ra ngày càng nhanh … tay hắn bấu chặt vào tấm drap giường , cắn chặt môi dưới đến túa máu … có lẽ cơn đau đã phát tán mạnh … Hắn có vẻ đau đớn tuy thế hắn lại ko hề rên la, cứ cắn chặt một mình chịu đựng … có phải trong cuộc sống hàng ngày … hắn cũng như thế …cho dù đau hay tổn thương đến mấy vẫn chọn cách im lặng … giữ riêng cho bản thân mình … ko muốn ai biết đến sự tồn tại của nó … Mặt hắn lạnh nhưng chưa bao giờ nó thấy mắt hắn buồn … trong đó chỉ tồn tại những mảng băng khó tan … Là nó ko thấy được hay vì hắn che giấu quá kĩ ??? Kĩ đến mức ẩn sâu trong đó là một cảnh quan vô hồn … ” Tổn thương đến mức ko biết mình tổn thương … Nỗi đau tôi xin được giữ cho riêng mình …” Cứ lau mồ hôi cho hắn mãi cũng ko phải cách … băng bó thì cũng băng cả rồi … áo mới cũng bị hắn làm cho ướt đẫm bởi những giọt mồ hôi … Hắn gượng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường… tay cứ ôm lấy bả vai… có lẽ đó là chỗ đau nhất … Nó ngồi lên giường, đối diện với hắn … ko để cho hắn kịp nói thêm gì nó đã làm một hành động táo bạo đến mức khiến hắn sững lại … nó ghì mạnh cổ áo hắn về phía mình, theo đã áắn chúi về phái nó, ” khóa môi” thành công … Việc này chắc có lẽ có tác dụng … hắn ko còn thở gấp nữa … nhịp thở bắt đầu ổn định … Môi hắn ấm, đầu lưỡi cũng rất ấm … Môi nó lạnh, đầu lưỡi cũng rất lạnh … Cả hai thứ đối lập hòa vào nhau như 2 thái cực … có được coi là phép bù trừ ko ??? Người hắn vẫn còn đau, đau buốt … nỗi đau chưa lúc nào là giảm nhưng tại sao … hắn lại cảm thấy mọi thứ như biến mất ??? Ào !!! Cảm nhận được mọi thứ có vẻ ổn nó rời môi hắn đi … phớt nhẹ qua như 1 làn gió … Nó quay mặt đi, có lẽ hành đông nó còn nhanh hơn cả lí trí … - Mặt đỏ … First kiss ??? – hắn mỉm cười hứng thú . Đúng thật đây là first kiss của nó… nhưng nó chả quan tâm đến vấn đề này … Nếu như làm như thế để giúp hắn vơi đi một phần thì cũng đáng thôi … Mà nó cũng ko ngờ là có lúc bản thân mình lại ” lố lăng” như thế … - Cô đúng là bad girl !!! Thế mà cũng được … – hắn nói khích. - Bad nhưng ko buông thả … – nó. - Như thế là buông thả! Nếu ko, tại sao lại lấy nụ hôn đầu ra mà kiss bừa bãi như thế? Nghe nói … – hắn cố tình kéo dài chữ – con gái chỉ trao nụ hôn đầu cho người mình yêu. Hay là … em phải lòng tôi rồi? – hắn nhìn thẳng vào mặt nó, cười 1 nụ cười khó nắm bắt, mang một chút ý trêu đùa … - Ngủ đi !!! – nó nói một câu ko ăn nhập đến vấn đề của hắn. - Về đi!- hắn. - Ko- nó. Hắn chợt thấy buồn ngủ đến lạ … sao kì thế nhỉ ??? - Ly nước ban nãy có thuốc ngủ, giờ này, thuốc ngấm rồi! – nó - Cô dám!- hắn. - Lúc này thuốc ngủ dùng là có hiệu quả nhất! Ngủ đi, ít ra nó giúp anh qua được đêm nay!!! Nói rồi nó mở cửa ra ngoài, chắc là ra chơi với Gun rồi! Giờ hắn muốn chạy lại, “đá” nó một cái ra ngoài cũng ko đủ sức nữa… Nó cũng “chơi chiêu” thế!!
|
Vừa thấy nó đẩy cửa bước ra, con Gun đang nằm đấy bổng ngẩng đầu dậy … Đứng nhìn 1 lúc, nó khụy chân xuống, vuốt nhẹ đầu con Gun. - Ngủ rồi! Gun có vẻ hiểu vấn đề nó đang đề cập vì ngay sau đó, con chó đã đứng lên, vẫy nhẹ đuôi vài cái rồi chạy vào phòng Jun. . Nó tiến về hồ bơi, thả chân xuống dưới dòng nước lạnh, điều đó làm nó khuấy khỏa đến lạ… Xem nào, lần đầu tiên nó thực sự chứng kiến được con người thứ hai của hắn là tại đây… Xung quanh hắn quả thật có rất nhiều điều mà nó ko ngờ tới, tính ra là nó còn biết được những chuyện mà những người khác ko bao giờ biết đến… Vậy có được coi là niềm vinh hạnh ko nhở??? Chợt nghĩ về nụ cười ban nãy của hắn … sao hình ảnh đó chưa chịu biến mất khỏi trí nhớ của nó chứ? Cái đó có gì đáng phải quan tâm đâu! Nhưng nó thật ko nghĩ là hắn lại sở hữu 1 nụ cười đẹp đến thế … Vì hắn quá lạnh lùng, ko bao giờ hé môi cười một – nụ- cười – thật- sự nên dù ” fan” hắn ko ít nhưng họ vẫn có chút e dè, nếu hắn chuyển ” tông” , cứ cười mãi như thế thì xem ra … Mà nó đang nghĩ gì vậy? Buồn cười!!! Nếu thế … có bao giờ Ken đi với Pj mà gặp phải trường hợp như thế ko? Chắc là ko … nghe nói phía sau Ken luôn có 1 toán người hỗ trợ ” ngầm”, sau những lần bị truy đuổi, ba Ken quan tâm nhiều hơn đến sự an nguy của con mình… Vậy sao một leader tương lai như hắn lại ko được như Ken? Là ba hắn ko làm thế hay bởi vì hắn ko cần??? Lúc chưa chạm mặt nhau, ai cũng nói hắn rất tàn bạo, ngoại trừ những người trong nhóm hay những ” món đồ chơi” thì mọi thứ trong mắt hắn tất cả đều ko tồn tại. Vậy nó thuộc loại nào, người trong nhóm ??? Hắn có vẻ miễn cưỡng mỗi khi tiếp xúc với nó, thậm chí có khi còn bơ nhau. ” Món đồ chơi” ??? Đâu dễ thế !!! Thái độ của hắn với nó ko có chút hứng thú thì chơi bời gì. Cả chuyến đi chơi nữa, tới bi giờ nó vẫn nghi ngờ, người cứu nó thật là Jun sao??? Nhưng dù gì thì bờ vai đó cũng rộng lắm, rất vững chắc… Mon kể hắn đã đội cả mưa để đi tìm nó… Cớ gì phải gấp thế chứ, người rớt xuống vực là nó chứ có phải ” người yêu” hắn hay ai khác đâu mà lại khẩn trương thế? Hắn bị độc như thế mà nó lại cho hắn uống thuốc ngủ có sao ko nhỉ? Nó chưa nghĩ tới trường hợp đó… Liệu có tác dụng phụ gì ko??? Nếu có thì xem ra … có chuyện lớn rồi! Sao nó lại ko nghĩ tới từ ban đầu vậy chứ!!! Vội đứng dậy rồi chạy về phòng, con Gun có vẻ chưa biết gì cứ nằm đó mà ngủ cho đến khi nó bước vào thì Gun mới mở mắt ra… Đúng thật là có vấn đề rồi, nhìn biểu hiện của hắn thì biết: mặt tái xanh, mồ hôi tuôn ko ngừng dù máy điều hòa vẫn đang bật, hơi thở nặng nhọc và khó khăn, chuyển động cơ thể ko yên, cứ cựa quậy mình… Nó đưa tay sờ thử lên trán hắn, thân nhiệt hắn cao quá, sốt rồi! Phải chuyển hắn đến bệnh viện!!! . Có lẽ vì nhiệt độ cơ thể khá cao nên khi tay nó vừa chạm vào trán hắn đã khiến hắn cảm nhận được một nhiệt độ khác … Lờ đờ mở nhẹ cặp mắt ra thì thấy nó ngay đó, nét mặt nó trông ko như bình thường. Yếu ớt gạt tay nó ra khỏi trán mình, hắn xoay mặt đi chỗ khác… - Chưa về??? Ăn vạ ở đây luôn sao??? Cả giọng nói của hắn cũng bị biến đổi, nó đục và khàn!!! - Tới bệnh viện! - Ko! Nó ko quan tâm tới chữ hắn vừa thốt ra, vẫn cứ bấm số… - Nếu thế … đừng bao giờ … nhìn tôi nữa! Trông hắn lúc này lộ rõ vẻ cương quyết, hắn có vẻ ko thích mùi thuốc sát trùng ờ bệnh viện … Những thứ đó làm hắn thấy ngộp và có cảm giác như bị giam cầm … - Nhưng … – nó. - Tôi nói ổn là ổn! Sáng sẽ hết!- hắn lại thở dài. - Anh cũng đã từng như … bây giờ!- nó nhướng mày. Hắn nghĩ mình ko phải trả lời câu hỏi cảu nó … Lần trước vì quá đau, hắn cũng thử dugn2 thuốc ngủ, định ngủ một mạch đến sáng rồi tính tiếp nhưng rốt cuộc lại sốt đến mức mê sản. Nếu ko nhờ con Gun đi gọi bà quản gia thì xem chừng hắn có lẽ đã ko vượt qua được… Cơ thể nóng như muốn nổ tung ra … Thì ra là thế, giờ thì nó đã hiểu tại sao hắn lại nhíu mày khi biết nó cho hắn dùng thuốc ngủ … Nó trở nên phiền phức từ bao giờ thế??? Cơn sốt mạnh đến mức khiến hắn dù đã dugn2 thuốc ngủ vẫn phải tỉnh lại … Giờ hắn mệt đến mức ko đủ sức để nói khích nó… Nghĩ gì đó, nó rời khỏi phòng, vì quá mệt nên hắn cũng ko bận tâm đến những gì nó làm. Lát sau nó bước vào với túi đá chườm trên tay. - Wey!- nó khẽ gọi. Hắn chầm chậm mở mắt ra… đón lấy túi đá từ tay nó rồi đặt lên trán mình. Khó chịu quá! Cơ thể như bị lửa đốt! Nó làm những chuyện trong phạm vi cuả mình: chỉnh lại nhiệt độ máy điều hòa, pha cho hắn li nước chanh, lục thuốc trong tủ cho hắn uống, thỉnh thoảng lại xem xét nhiệt độ hắn ổn chưa … Ko biết do bệnh hay do hắn đã mơ thấy một điều gì đó mà nó đã thấy một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt hắn… Hờ, xem ra nó cũng ko uổng công, bớt sốt rồi, cái này có được xem là kì tích ko nhể??? Khuôn mặt hắn ngủ trông ko được bình yên cho lắm… hình như hắn có thói quen châu mày khi ngủ… . Hắn giật mình tỉnh dậy từ khá sớm, trời còn chưa sáng hẳn, đúng thật, vết thương chỉ còn âm ỷ chút chút, sốt cũng chưa khỏi hoàn toàn, nhưng dù gì cũng ko hạ gục hắn được… Jun bất bại mà! ( =)) ) Nó ngồi dưới đất, tựa đầu lên giường mà ngủ. Hắn nhìn nó một chút rồi lướt qua, trông nó có vẻ mệt mỏi… . Nó tỉnh dậy bởi những tiếng nói khá lớn, là giọng của hắn. Chỉ nghe hắn độc thoại một mình, chắc là đang nói chuyện điện thoại… Ai có thể khiến hắn kích động thế??? Vớ tay lấy chiếc điện thoại xem giờ, chỉ mới 5h sáng thôi! 1 tiếng nữa những người giúp việc mới đến. ” Nhức đầu thật!”, nó đưa tay vỗ nhẹ lên đầu mình, à, giờ mới để ý, sao nó lại nằm trên giường nhỉ? Bao giờ thế? Có vẻ như ko suy nghĩ được lâu vì những tiếng nói lớn sau cánh cửa khiến nó chú ý… Ko nhất thiết phải rời khỏi giường vì ngồi ở đó cũng nghe được đoạn hội thoại… . - ……. - Kệ tôi! Ko cần bà quan tâm! - …… - Chấp nhận??? Các người gặp tôi chỉ biết nói có nhiêu đó???- hắn nhếch môi. - …… - Im đi!- hắn lớn giọng- bà ko đủ khả năng thay thế mẹ tôi đâu! -…… Han91 cúp phăng điện thoại… Cứ tiếp tục mãi thế hắn điên mất! Kêu hắn chấp nhận??? Hài thật! Họ nghĩ họ là ai chứ? Nếu như lúc xưa ba hắn chấp nhận mẹ nó thì k ochung72 bi giờ nó sẽ chấp nhận bà ta! Một kiểu logic rất buồn cười nhỉ? Jun là thế, toàn nghĩ đến những thứ khiến người ta ko ngờ tới… Nếu như vế 1 xảy ra thì đã ko có vế 2 rồi! . Được một lúc nó ko nghe tiếng nói chuyện nữa, nhưng nó đã nghe thấp thoáng một câu khá nhỏ, chỉ là loáng thoáng thôi… ” Ước gì tôi chưa bao giờ tồn tại! ” Sau đó thì im lặng hẳn… Lúc sau hắn đẩy cửa vào phòng, trên tay là li sữa nóng, chắc là pha cho nó… Xem ra hắn chưa biết nó đã nghe được đoạn hội thoại đó… - Uống rồi out! Tôi ko muốn phiền phức! Hắn tiến lại chiếc ghế gần đó ngồi… Mặt hắn vẫn rất bình thản, cứ như là ko có gì vừa xảy ra hết… Thì ra hắn đã tổn thương vì gia đỉnh nhiều đến thế, chưa bao giờ nó nghĩ đến điều đó… người như hắn … cũng có lúc mong bản than mình chưa bao giò tồn tại trên đời… Trước khi rời đi, nó còn thấy nụ cười hờ hững vẫn còn đọng trên môi hắn… ” Tận cùng nỗi đau ko phải là nước mắt mà là nụ cười lạnh ngắt đến vô tình …”
|
Chương 15 : NỘI BỘ
” Em ko biết nhưng xin anh đừng nói Nói ra rồi anh có thấy vui ko? “ Cuối cùng thì lễ hội thể thao cũng đã tới- lễ hội mà cả bọn ” đấm đá” như bọn nó rất hóng chờ. Mon hôm nay có lẽ ko may mắn như tụi nó, khi con người gặp xui 1 lần thì dường như mọi lần sau đó cũng tương tự như thế … Vừa vào cổng thì cô bé đã bị chặn lại: - Wey, đứng lại coi! Cô bé ngẩng đầu lên thì thấy 2 đứa con gái đang chắn đường mình. - Mày gan nhỉ? Dạo này cứ bám lấy Nan riết! Mon liếc nhìn 2 nhỏ đó với ánh mắt cực sắc làm cho bọn đó có chút … hoảng. Hồi đó giờ, Mon nổi tiếng là đứa dễ bắt nạt nhất trong Mẫu Đơn, nhưng bi giờ lại … Con người ai chả có lúc thay đổi … có cái gì gọi là ” mãi mãi” đâu … - Nan là của chung, tụi này là bạn, tiếp xúc với nhau cũng có vấn đề à ??? – lời nói của Mon vô cùng sắc. - Tụi này mặt ko dày! Mon nhìn sát vào mặt đứa con gái vừa lên tiếng, nhìn theo kiểu rất chăm chú, đã thế còn dùng ngón tay khều khều 1 bên má nhỏ đó làm nhỏ đó cũng ko hiểu mô tê gì mà vội lấy 1 tay lên che mặt lại, hất tay Mon ra khỏi khuôn mặt mình … - Phấn dày thật!!! Thế mà bảo ko! Ko mà mở miệng ra là 1 tiếng Nan, 2 tiếng cũng Nan… Ngớ ngẩn! - Mày … !!! Nhỏ con gái vung tay lên, định cho Mon 1 cái tát nhưng ngờ đâu Mon lại giữ được cánh tay đó, đã thế còn xiết nó thật chặt … - Đánh ghen sao ??? Tôi đang tưởng tượng Nan mà chứng kiến được cảnh này sẽ nghĩ sao về các người, dơ bẩn ! Đứa con gái đứng phía ngoài nghe thế, dường như là nãy giờ uất ức lắm bèn rút sẵn cái lưỡi lam đã thủ sẵn trong túi hướng về phái Mon mà sấn tới ( con gái đánh ghen đáng sợ thật ^^! ) . Nhận định được tình hình, Mon thả tay đứa con gái ra, vội né đòn, bọn họ đến 2 người mà cô bé chỉ có 1 , 1 chọi 2 quả thật rất bất tiện . ” ROẸT ” - A ! Do ko cẩn thận cộng với cái chân đang bị thương khiến cô bé di chuyển ko kịp, kết quả là khuôn mặt thì an toàn nhưng khúc từ khủy tay đến nửa bắp tay thì lãnh phải 1 đường khá dài, được thế, 2 nhỏ đó lấn tới, ép sát Mon vào tường . - Cảm giác thế nào? Ban nãy mày xung lắm cơ mà! Mon cố gắng né cái lưỡi lam đang chuẩn bị ” chạy” 1 đường lên mặt mình. - Các người làm trò gì thế??? Một giọng nói cất lên khiến cả bọn ngoái lại nhìn, thẩn thờ … ngạc nhiên… pha chút sợ sệt, cả 2 đứa con gái đều giãn ra … - A … Nan … chào buổi sáng! - Bọn tôi … có làm gì đâu!- cười giã lã. - Cút !!!- Nan. Chỉ 1 câu như thế cũng có thể khiến họ xanh mặt rời đi, ko dám hó hé thêm lời nào, trước khi đi, họ còn rỉ vào tai Mon 1 câu rất nhỏ, rất rất nhỏ chỉ đủ để mình nhỏ nghe thấy: - Sẽ có sự ưu ái bọn tao cho mày! Họ vừa đi là người Mon cũng trượt dài xuống theo bức tường, ngồi bệt xuống đất. Gì chứ? Cô bé cũng có khá hơn gì đâu, tất cả chỉ là bề ngoài thôi … trong lòng thì nhỏ sợ chết đi được! Ơn trời, cũng may là Nan xuất hiện kịp lúc, ko thì chả dám tưởng tượng … Phù !!! Đáng sợ thật ! Kể từ ngày trong bệnh viện với Nan tới giờ là ko lúc nào nhỏ ko bị làm phiền . Do đang đứng nghiêng mặt nên vết thương trên tay Mon bị khuất lại, Nan ko hề thấy được cái vết rạch dài đang dần rỉ ra nhiều máu ở phái cánh tay bên kia. - Đứng lên! Mon đứng dậy rồi đưa mắt nhìn Nan, thấy cậu nhóc đang tiến về phía đối diện mình nên cô bé vội giấu cánh tay ra phía sau. - Người của nhóm mà lại thế? Có ai như cô ko?- Nan có vẻ chỉ trích. - Kệ tôi! Nếu thế thì ban đầu đừng giải vây giúp tôi! Tự hỏi bản thân rồi ngẫm lại coi vì chuyện gì mà tôi phải hứng chịu điều đó!- Mon. - Sáng sớm tôi ko muốn gây nhau với 1 đứa như cô!- Nan. - Okie! Nếu thế thì cậu đi hướng đó – Mon chỉ tay về 1 hướng – tôi đi hướng này! – nhỏ hất mặt về phái ngược lại- ko phiền, ổn chứ?- Mon. Nan thề là ko biết nguyên nhân do đâu nhưng cậu nhóc thực sự ghét cái điệu bộ buông lơi mọi chuyện, ko coi ai ra gì của Mon… Tính ra lúc trước cô bé đâu như thế nhỉ ??? Hình như cô bé có chút gì đó ko bình thường… chỗ nào ??? À, cánh tay … - Giấu giếm gì thế? Bỏ ra!- Nan có vẻ khó chịu. - Độc tài thế? Kệ tôi !!! – Mon. Nhìn thấy mảnh lưỡi lam nằm chỏng cheo dưới đất, trên đó có vương chút gì đó đỏ đỏ… Nan chợt nhíu mày, nhìn cô bé rồi bất ngờ chụp lấy cánh tay cô bé. Thấy một đường dài trên cánh tay Mon, máu có vẻ cứ tuôn ra, ko thấy có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại, Nan chợt gắt lên. - Giấu … giấu … giấu ! Giấu vui lắm hả? - Đả bảo là đừng quan tâm mà!- Mon giệt cánh tay ra. - Đừng làm giá! Pj nhờ tôi để mắt đến cô thôi!- Nan. - À, ra thế! Nghĩa vụ!!!- lời nói có chút chua xót. Nan kéo cô bé tới vòi nước gần đó nhưng … cúp nước rồi !!! Nan nghĩ gì đó, phòng y tế cách đây khá xa, phải băng qua 2 dãy hành lang dài, phòng y tế mỗi khu đều có nhưng vì hôm nay chỉ tổ chức thể thao ở phía bên kia nên những phòng y tế ở các khu khác đều khóa cửa, chỉ mỗi phòng y tế ở khu đó là hoạt động. Bất giác, Nan sát trùng cánh tay Mon bằng cách đưa lên miệng mình ( mọi người tự hiểu nhé ^^ , khả năng diễn đạt Chee chỉ đến đây ) … Điều đó làm Mon bất giác đỏ mặt nhưng nghĩ lại, việc này với những đứa con gái khác với Nan chắc hẵn cũng bình thường thôi mà !!! Thói quen thôi đúng ko ??? Nét mặt Nan có vẻ ko thoải mái, chắc là vì vị tanh của máu … Có vẻ đã xong, Nan buông cánh tay Mon ra … Cậu nhóc đột ngột cởi chiếc áo khoác, đưa lại cho Mon… - Chị Pj bảo cậu làm thế???- Mon. - Cầm! Túi áo có chiếc thẻ nhớ, tôi rất tin tưởng vào túi áo đó! Nếu mất… cô tự biết hậu quả!!! Nói rồi cậu nhóc quay đi … . - Hú … hú ( nghe như khỉ ^^! ) , Zu, thằng Jun tìm! Nghe thế, nó bước ra khỏi phòng, thấy hắn đang đứng khoanh tay dựa tường, nó chợt khựng lại … nhìn một chút rồi mới tiến đến trước mặt hắn. - Trễ 1 phút, chưa tính 5 giây nhìn tôi!- hắn đánh mắt sang nhìn nó, 1 cặp mắt sâu và lạnh. Câu nói hắn thốt ra làm nó ko thể nói thêm gì khác vì sự thật là như thế!!! =”= Dạo này cơ thế nó cứ quái quái, cứ rãnh là lại ” thả hồn theo gió” , ko thì lại nhìn ” ai đó” một cách vô thức … - Chuyện gì?- Zu. Đáp lại lời nói của nó là một hành động, hắn ko nói gì, chỉ lẳng lặng nắm tay nó kéo đến khu vườn trường, ra hiệu cho nó ngồi xuống bãi cỏ… Thấy nó cứ đứng đó mà ko ngồi xuống, Jun mới để ý rằng tay mình chưa buông tay nó ra ( >”< ) . Nhẹ nhàng thả ra, hắn buông giọng: - Ngồi! Nó ngồi xuống, hắn cũng khụy 1 chân xuống trước mặt nó, đột ngột ngửa lòng bàn tay nó lên, vết thương trong lòng bàn tay nó đáng lẽ là phải đỡ hơn rồi chứ nhưng sao nó ngày càng thâm đen. - Bị bao giờ?- ý chỉ vết thương. - Hôm qua!- nó. Đúng là hắn nghĩ ko sai. Vết thương của hắn đã làm ảnh hưởng đến vết thương của nó. Chắc máu của hắn đã lan vào vết thương của nó trong lúc nó trị thương cho hắn… - Cảm giác!- cũng là chỉ vết thương. - Ko bình thường … – nó. Hắn ko nói gì thêm, nhẹ nhàng lấy từ chiếc túi sau lưng ra đồ dùng cứu thương, hắn băng bàn tay nó lại một cách cẩn thận, vừa xong hắn quăng vào nó 1 bịch thuốc nhỏ. - Thuốc giảm đau! Cơn đau sẽ phát tán dữ dội hơn! Ko muốn đấu bóng chuyền thì đừng uống! Nói rồi hắn đứng dậy, cả nó cũng thế. Ko may là 2 chân nó bị cuộn vào nhau nên mất thăng bằng mà ngả vào người hắn, ko trở tay kịp, hắn … cũng chịu chung số phận như nó. E hèm, tình hình bây giờ là nó đang nằm đè lên hắn, mặt cách mặt chỉ 5 cm là cùng. Nó cảm nhận được từng hơi thở của hắn phả vào mặt mình khi hắn lên tiếng: - Nặng thật! Nghe thế, nó vội chống tay đứng dậy. - Đuối lý ??? – hắn nhếch môi khinh thường. - Nhịn thôi!- nó. - Nhịn là nhục!- hắn lại tiếp tục điệp khúc ” mỉa” . - Nhịn ko phải nhục, nhịn là để hạ gục đối phương!- nó. - Nội dung gợi tình nhỉ? Nhưng cố đến mấy cũng vậy, ko gục nổi đâu! Cừu non thôi! – hắn có vẻ khinh khỉnh. Sau đó, cả hai đều rời đi theo những hướng riêng … . - Này, mắt tôi cứ giật mãi! Có cái gì đó hình như ko ổn!!! – Pj. - Nói nhau nghe làm gì?- Ken. Nếu là bình thường, Pj đã cãi lại đanh đảnh nhưng lần này nhỏ chỉ nhoản miệng lại cười, Ken cứ ngỡ nhỏ bị hâm đo hay tự kỉ gì đó! Đơn giản là vì tâm trạng nhỏ khá tốt, hôm nay mẹ nhỏ sẽ về Việt Nam!
|
Khỏi nói cũng biết là tụi nó đã thi đấu hăng đến cỡ nào. Bọn hắn giành hạng nhất bóng chuyền nam, còn bọn nó thì ko bằng 1 chút, chỉ được hạng nhì bóng rỗ nữ thôi! Một phần còn lại thì đứa có giải đứa ko có. Nhưng dù gì thì ai nấy cũng đã cố gắng hết mình, tuy ko có giải nhưng họ ko hề buồn hay gì cả, trông rất tràn đầy sức sống. Chỉ tội mỗi Mon, cái chận bị trật mới chỉ đỡ hơn chút xíu mà lại phải nhún nhảy cổ vũ cho tập thể, cũng may là cô bé chỉ đứng ở hàng phụ chứ ko phải là hàng chính nên những động tác cũng ko đến nỗi là phức tạp… Dù vậy, sự thật là chân đau thì vẫn đau… . Lê từng bước chân chạm rãi về phòng nghỉ, cô bé cần lấy 1 chút vật dụng để đi trà sữa với đám cổ vũ nhí nhố. Cảm nhận có người đi phía sau nên nhỏ quay lại nhìn, lạ thật, ko ai cả !?! Tại nhỏ đa nghi ??? Vừa quay đi i chuyển được vài bước thì cô bé đã bị ai đó giữ chặt từ phiá sau, chiếc khăn áp lên miệng cô bé có cái gì đó khiến mặt cô bé nahnh chóng bị ” sụp” xuống, ko mỡ ra được… - Tụi em xong bước 1 rồi chị! - Tốt, có ai thấy ko?- người trong điện thoại. - Ko ạ, khu này của riêng tụi cổ vũ, hầu như cả bọn đều tập trung bên ngoài để đi uống nước rồi! - Tuyệt! Giờ cẩn thận chuyển nó đi! Ko được để ai trông thấy!- người trong điện thoại. - Nhưng … từ đây lên sân thượng dãy C … 2 đứa con gái tụi em, e ko đủ sức! - Đưa điện thoại cho nhỏ cạnh mày đi, tao sẽ hướng dẫn tụi bây phải làm thế nào, giờ mày cõng nó, tao ko biết bằng cách nào nhưng tuyệt đối tụi bây ko được để người khác thấy tụi bây!- người trong điện thoại như ra lệnh. Cả hai đứa con gái nhanh chóng rời đi… nếu cứ đứng đây ko chừng nguy cơ bị phát hiện sẽ rất cao… ” Nghe kĩ, chỉ cần thoát ra được khu A này thì tụi bây ổn rồi, thể thao diễn ra ở khu A nên khu B và C cực kì vắng, tao xem xét kĩ rồi! Tới khu C, nó xa khu A nhất nên tao tin là mọi chuyện sẽ kết thúc đẹp ở đó, cứ tới đó, có người mở nguồn điện rồi! Bằng thang máy, đưa thẳng nó lên sân thượng!!! ” . Sau khi trói tay Mon vào thành lan can bằng một chiếc còng số 8, thấy Mon chưa tỉnh lại, 1 đứa con gái đã tán liên tiếp vài ba cái vào mặt Mon với lực ko hề nhẹ tí nào! Vì đau, cô bé đã tỉnh dậy sau đó! - Các người … các người … làm gì thế???- Mon có vẻ hốt hoảng. - Tụi tao đã nói … sẽ có đặc ân cho mày mà!- cười hả dạ- thú vị chứ? - Thả tao ra!- Mon vùng vẫy, chợt nhận ra tay mình đã bị trói với những thanh sắt. - Chìa khóa đây- đung đưa chìa kháo trước mặt Mon- giỏi thì lấy, ko thì ở đây đi! Hahaaa Vì còn 1 bên tay nên Mon ra sức chụp lấy, nhỏ con gái đối diện cứ cố tình chìa ra rồi giật lại cố tình trêu ngươi, trông cứ như đang chơi trò ” nhử mồi cho cá ” . - Báo mày biết, hôm nay thứ 7, mày chịu khó ở đây thêm ngày chủ nhật, ko ai vào trường đâu ngoại trừ mấy lão bảo vệ, có cũng như ko thôi, mấy lão đó cugn4 ko biết đến sự tồn tại của mày đâu vì ít phút nữa … cánh cửa sân thượng sẽ được tụi tao khóa lại… – nhỏ còn lại nói rồi nở lên điệu cười man rợ. - Nhưng bọn tao vẫn còn tốt chán, ngồi ko thế mà vẫn được ngày 3 bữa, cánh tay trái và 2 chân mày vẫn còn được tự do… Sướng nhở !!! Chị ấy nhân từ với mày quá rồi! Ganh tị thật đấy! Cơm bưng tới, ăn uống thế nào là tùy mày! Chắc là thú vị lắm!- nhỏ cầm chìa khóa. - Haha, tao đang tưởng tượng đây! Một tay cầm đũa gấp đồ ăn bỏ vào miệng, mày thuận tay phải nhở! Haha, đồ ăn lúc đó sẽ rơi vương *** đầy ra đấy, trông bê tha chẳng khác gì một con chó, đáng thương thật! Bọn đó dùng những từ vô cùng xúc phạm nhằm đánh bại tinh thần Mon, khiến nhỏ lung lay về tâm lý… - Bọn khốn!- Mon ko thể làm gì ngoài chuyện chì chiết ngược lại bọn đó. - Cứ nói gì mày thích… OK??? Tao ko quan tâm, thứ 2 mới vào học, nếu mày hên, có người lên sân thượng mở cửa sớm thì mày thoát sớm, trễ thì mày thoát trễ… lần này chỉ là cảnh cáo thôi, tránh xa Nan ra!!! - Tụi mày nghĩ là Mẫu Đơn sẽ để yên cho tụi bây sao?- Mon cười khẩy. ” BỐP” - Con ranh! Dám mách lẻo à? Giả sử tụi tao mà bị gì thì mày cũng chả còn nguyên vẹn nấc thịt nào đâu!- nhỏ con gái gần đó ” dậm” thêm sau khi cho Mon 1 cái tát điếng hồn. - Ngớ ngẩn!- Mon nhếch môi, chưa bao giờ cái nhếch môi đó lại hoàn hảo như lúc này- thể hiện rõ sự khinh bỉ đến cùng cực- tao e, Mẫu Đơn mà biết chuyện thì tụi bây ” thân tàn ma dại” rồi, họ sẽ tăng phòng thủ, chăm tao rất kĩ, tụi mày chơi lại sao? Châu chấu mà đòi đá xe, lũ ko biết điều!- Mon dọa. - Bọn tao ko thể, đương nhiên! Nhưng nếu đó là người chung nhóm với mày thì có thể chứ? - Mày nói gì?- Mon nhíu mày. Đứa con gái đó dường như đã vô tình nói điều gì đó mà bọn họ đáng ra ko nên tiết lộ, nhỏ còn lại đã vội bịt miệng nhỏ đó lại, mặt 2 nhỏ có hơi biến sắc. - Thì ra là thế! Mon tự lảm nhảm, môi vẽ ra nụ cười nhạt… thì ra là có người ghen tức nên muốn chơi khăm nhỏ, mọi người đoán ko sai, là kẻ nội bộ, ban đầu nhỏ ko tin … nhưng giờ thì … Cái giá cho việc quá ngây thơ là đây… đối xử hết lòng với mọi người nhưng rốt cuộc cũng chả nhận được gì… cuộc sồng này quá ư là bon chen … Cư xử hết lòng để rồi bị người quay lưng … - Bây giờ là phần tụi tao thích nhất! Nụ cười xảo quyệt nở ra trên môi 2 đứa con gái khiến Mon có chút e sợ, nhỏ đứng gần Mon nhất lấy trong túi ra một mảnh sành khá bén, nhỏ còn lại hiểu ý, tiến lại gần Mon, túm chặt lấy phần tóc mái cô bé. Mon cứng đầu quyết ko phục, xoay mạnh đầu mình sang hướng khác hòng thoát khỏi bàn tay dơ bẩn đang túm lấy tóc mình… ” BỐP” - Khá lắm! Vùng ra à?- nhỏ vừa tán Mon vừa cười khoài trá. - Lần này đừng mong ai cứu được mày! Mon quả thật rất sợ, lì lợm cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài… nếu bây giờ cô bé tỏ vẻ sợ sệt , 2 đứa con gái hẳn sẽ khoái chí lắm… Mon bất chợt rùng mình, chẳng lẽ ko ai cứu cô bé thật sao??? Chỉ cần mường tượng đến cảnh ở trên sân thượng này 2 đêm thì Mon đã muốn khóc, ban ngày ko đáng kể, nhưng ban đêm thì … chưa kể đến những cái nắng, cơn mưa bất chợt … liệu nhỏ sẽ phải làm sao chứ??? Chết mất thôi! ~ 1 đứa con gái tiến gần lại Mon, đưa tay chạm vào mặt cô bé rồi trượt dài xuống tay … - Da mày đẹp lắm! Nhưng tin tao đi, nó sẽ ko tồn tại lâu đâu!!! 2 đứa con gái nhìn nhau cười đầy ẩn ý… Mon chỉ biết là sẽ có môt chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp ập đến… Kì này thì mọi người khó mà biết được cô bé ở đâu…
|
Sau trận thi đấu, mọi người trong đội cổ vũ rủ nhau đi trà sữa, Mon nói vào bên trong lấy gì đó mà cả bọn chờ mãi vẫn ko thấy cô bé trở ra nên cho vài đứa vào gọi… Có vẻ sự mất tích đột ngột của Mon làm cả bọn nháo nhào … Kế hoạch trà sữa bị gạt ra, thay vào đó là lo lắng ko nguôi của những đứa con gái trong đội cổ vũ dành cho bạn mình … Thấy chiếc áo khoác đặt trên giỏ đồ của Mon, 1 đứa con gái cầm lên: - Cái áo này … thấy quen quen … Đứa bên cạnh nghe thế liền giật lấy cái áo lên ” xoi” - ” Â .L ” ??? – nhỏ có vẻ ko hiểu hai chữ cái đó mang ý nghĩa gì. - Âm Lịch hả? Nhận được cái quắc mắt từ mọi người, nhỏ vừa phát ngôn ra hai tư đó liền nín bặt, chợt 1 đứa con gái thắt 2 bím đứng đối diện la lên như bắt được vàng: - Trời ơi … tao nhớ rồi!!! Khổ thiệt!!! Áo này … là của Nan đó! - Nan gì??? Sáng nay Mon mặc mà!- cả bọn tròn xoe mắt nhìn đứa con gái thắt bím. - Ko tin hả? Mấy người có là fan của anh nào trong EVIL hông đã??? ( ==”) – một vài đứa gật gật – là fan mà hông biết gì hết hả ( nghe như thuyết giáo), đây là kiểu áo khoác nhóm của EVIL, con gái áo trắng chữ đen, con trai áo đen chữ trắng, kèm theo đó là 2 kí tự đầu của tên mỗi người! - Ừ ha, đúng rồi!- có vẻ như có người nhận ra điều đó- nhìn đi nhìn lại thì hồi sáng Mon mặc, chiếc áo này quá khổ so với nhỏ… Vả lại chiếc áo này màu đen, chữ ” Â.L” thì trắng toác, Â.L là 2 kí tự tắt của tên Nan : Âu Lăng … - Đem trả Nan đi, nói cậu ta chuyện của Mon coi cậu ấy có giúp gì được ko, khẩn trương đi!!! Cũng may là bọn con gái đó tốt bụng chứ ko có ghen tuông vớ vẩn như 1 số người khác. Cả bọn cấp tốc chạy đi tìm Nan, tới nơi, thấy Nan đang đứng khoanh tay tựa lưng vào tường, dáng vẻ trông suy tư đến lạ khi mắt hướng về 1 khoảng vô định nào đó ở phái xa xa, cả đám con gái chứng kiến được điều đó chợt nghệch mặt ra mà nhìn ( ==” ). Nhận biết được có những ánh mắt đang dồn về mình, Nan xoay đầu lại thì bắt gặp ngay cái áo khoác, hơi nheo mày, cậu nhco1 nghiêng đầu hỏi: - Tìm tôi??? * cả bọn gệt đầu lia lịa, đều đẹp đúng chật nhóm cổ vũ : D * - Áo cậu – 1 đứa con gái đưa áo lại cho Nan- Vả lại… cậu thấy Mon đâu ko??? - Có chuyện gì?- Nan. - Tụi này ko biết Mon ở đâu nữa! Cuối buổi bọn tôi thống nhất với nhau là sẽ đi trà sữa, Mon có nói là đợi nhỏ một lúc, nhỏ cần quay vào trong để lấy gì đó nên kêu tụi này đợi ngoài sảnh, khoảng khá lâu nhưng tụi này lại ko thấy Mon trở ra nên quay vào tìm…, vẫn ko thấy Mon !!! Tới đây, bộ não thông minh của Nan chợt nghĩ đến chuyện lúc sáng, lẽ nào … Nan gấp rút lấy chiếc điện thoại trong túi ra, gọi cho một số người để hỏi về Mon nhưng kết quả là chỉ nhận được những câu mang nội dung tương tự như ” ko thấy” … Cảm ơn đội cỗ vũ xong, cậu nhóc chạy thẳng qua chỗ của Jun, Nan kễ lại mọi chuyện, ít phút sau, cả bọn tụi nó đã có mặt tại đó. - Chuyện thật ra thế nào?- Pj. - Chuyện là ……….. – Nan kể lại những gì mà đám con gái cổ vũ đã nói với cậu ban nãy, cả chuyện lúc sáng mà cậu chứng kiến được. - Bây giờ … bọn nó đã cố tình, thì làm sao biết Mon ở đâu?- Pj Nan lục lại túi áo khoác, chiếc thẻ nhớ …. ko có , túi áo khoác cảu EVIL rất OK, bỏ vào đó rồi thì khó mà rơi rớt được, nếu thế thì … có chút hi vọng. Nan chỉnh chỉnh gì đó trong điện thoại rồi cất lời: - Em muốn mọi người giúp em chuyện này! - Nói- nó. - Em muốn nhờ anh Jun và chị Zu lên sân thượng dãy C giúp em, em ko chắc al2 Mon sẽ ở đó nhưng mà …. , nếu ko có thì làm phiền liên lạc với em gấp, còn ngược lại … - Cho 1 vé, tiễn vong!!!- Jun nói ko chút do dự. - “Chạy bộ” kiểu này xem ra mệt lắm, làm phiền 2 người rồi!- Nan. Hai người được trông cậy ko nấn ná thêm giây phút nào nữa, họ rời khỏi đó ngay sau vài giây… - Tại sao lại là sân thượng dãy C ? – Ken - Em sẽ giải thích sau! Anh Ken… chuyện mất tích hôm bữa anh có điều tra ra được gì ko? Nghe đến điều đó, khóe môi Ken chợt nhếch lên 1 nụ cười trông ngạo nghễ vô cùng. - Điều tra là sở trường của tao! Này nhé, theo như thông tin tao thu được, khoảng thời gian 2 người họ bắt đầu mất tích cũng có 1 số người ko có mặt tại nhà! Zu mất tích cung2 Mon nên ko nói nhiều. Thứ nhất là thằng Jun, nó làm xong việc từ sớm nên mượn máy tao đi chụp cảnh, một số cảnh nó chụp trùng với thời gian Mon và Zu rơi xuống dưới nên người làm những điều đó ko thể là thằng đó được! 2 là Mit, 3 là Ruy, 4 là Mei, 5 là Hun, 6 là Tup, còn 8 là …. vợ đấy!- Ken dí 1 ngón tay vào trán Pj. Pj gạt tay Ken ra, vờ nhăn mặt, 1 tay che trán lại. - Thật ra … – Pj ấp úng- nhỏ Mit và thằng Tup ko liên quan gì đâu! Chắc chắn đó … - Sao chị khẳng định thế?- Nan. - Bọn chị gốm có chị, nhóc Hun và anh Ruy … lúc đó mọi người ko thấy tụi này cũng phải… tại vì lúc đó tụi này sang khu rừng phía xa hơn 1 chút để lấy củi và trái cây mang về, ở đó ko có ai nên những thứ mình cần nó cũng có nhiều hơn, rừng bên đây thì đông quá … – Pj. - Anh Ruy ??? ” Anh” cơ đấy! Mấy người làm gì mà lại ko có mặt trong giờ điểm danh???- Ken nhìn Pj vẻ nghi ngờ. - Thì đã nói là qua khu rừng phía xa hơn mà, xa hơn thì thời gian đi sẽ lâu nên mới về trễ! Chỉ toàn nghĩ bậy bạ rồi nói nhăng nói cụi!- Pj có vẻ bực. - Cho em xin đi 2 anh chị!!! Chị nói tiếp đi, chuyện đó liên quan gì tới Mit với Tup?- Nan. - Là vì đi xa hơn nên … nên … tụi này … vô tình thấy … thấy … – Pj lại ấp úng – thấy 2 người họ làm ” chuyện người lớn” – Pj cúi gầm mặt xuống mà nói, những ngón tay đan vào nhau trông bẽn lẽn đến phát cười, như 1 đứa con nít. - Vậy là … chỉ còn mỗi Mei ???- Ken. - Pj! Ngoại giao tôi nhờ chị, cảm phiền chị hỏi giùm tôi xem Mei đã rời trường về chưa, nếu biết được nhỏ đang ở đâu thì càng tốt! - OK!- Pj ra hiệu rồi chạy bắn đi. Để xem, Mei tham gia câu lạc bộ cầu lông, muốn biết thì lại nhóm cầu lông mà hỏi là ra thôi! Đến nơi thì cả bọn đi chơi hết, cũng may còn le que vài người, Pj quệt đi mồ hôi trên mặt, lấy lại nét tươi tỉnh để bắt chuyện. - À, bạn ơi! Pi khều vai 1 đứa con gái gần đó, nhỏ vừa quay lại Pj tiếp lời: - Cho tôi gặp Tuyết Lan ( Mei ) ! - Tuyết Lan hả? * Pj gật đầu * Nó ko có đi chơi với nhóm nên ko biết về chưa nữa! Thường thì nhỏ này cũng ham vui lắm! - Vậy … bạn biết bây giờ Lan ở đâu ko?- Pj - Tui ko rành nữa! Nhưng mà … – nhỏ đó ngẫm lại- hình như hồi nãy tôi nghe loáng thoáng nhỏ nói chuyện điện thoại với ai ở phái ngoài á, hình như là tới lớp của Nguyệt Cát á! ” Nguyệt Cát !!! Là Mon mà … Mei lại lớp Mon làm gì nhỉ? Hay là Mon bị bắt rồi đưa tới đó … ? “- Pj thầm nghĩ- Cảm ơn bạn nhiều nha!- Pj cười Nhỏ nói rồi gấp rút quay đi.
|