Nothing Gonna Change My Love For You
|
|
Nothing gonna change my love for you – chương 13.5
- Chị Zu, chị lạnh à? Sao… lại run thế??? Nó ko nói gì, chỉ lắc nhẹ đầu. Lạnh à? Có chút chút nhưng cái khiến nó sợ đến phát run như thế chính là bóng tối… Ừ, từ nhỏ thì nó đã bắt đầu sợ bóng tối … - Nếu như em ko hậu đậu… nếu như em biết quan sát nhiều hơn… nếu như em ko sảy chân thì… chị đã ko phải nắm tay giữ em lại… lòng bàn tay chị cũng sẽ ko phải va trúng mũi đá nhọn đó… chị bị thương nhiều thế… là do em cả… – Mon tự trách bản thân mình. Nó dùng tay, xoa nhẹ lên đầu Mon như muốn cô bé đừng trách mình nữa… - Là phúc thì ko phải họa, là họa thì ko tránh khỏi… – nó. Rồi cả hai cứ im lặng nghe tiếng mưa rơi trên mái hiên… Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sao lại chậm đến thế, chưa bao giờ nó muốn trời sáng như lúc này, chắc là cả bọn giờ lo cho nó với Mon lắm, nó ghét cảm giác này, thật ko hay tẹo nào… Để trấn át nỗi sợ, nó cố dỗ bản thân vào giấc ngủ… nó ko ngủ được nhưng cơ thể mệt rã rời khiến nó muốn ngất đi, 2 hàng mi khép lại, ko thể mở ra nổi… Mon chỉ biết ngồi đó bó gối, 1 tay nắm chặt tay Zu như để biết nó còn ở đó… lúc này, Mon thấy nó thật gần gũi… Hóa ra chỉ cần một khoảnh khắc thì con người ta có thể phá vỡ hết mọi khoảng cách… . - Zu… Nghe được tiếng gọi từ phía xa… Mon gắng gượng đứng dậy, tiến ra ngoài hiên. Thấy bóng dáng ai loáng thoáng như là hắn, dù đã bị màn mưa làm mờ đi đôi chút nhưng cái dáng vẻ cô độc đó ko thể lẫn với ai được… Mon gọi to: - Anh Jun!!! Em và chị Zu ở đây! Ngôi nhà!!! Mon cứ lập đi lập lại câu nói 2, 3 lần cơ hồ như sợ hắn sẽ ko nghe thấy… Rất nhanh sau đó, hắn đã xuất hiện trong mái hiên nhà với dáng vẻ ướt như chuột lột, thấy Mon và Zu cũng ở đây, hắn chờ cho thân nhiệt mình trở lại ổn định, cũng may, cơn mưa này với hắn ko phải là vấn đề to tát gì… hắn bắt liên lạc với 2 người kia… - Nghe rõ chứ??? - ………………… – Nan, Ken. - Nan, tao đang ở hướng Tây… nhìn theo la bàn rồi cứ đi, có 1 ngôi nhà… Ken, xong rồi, dẫn Pj về trước đi!- Jun - ………………… – Nan. - Cả 2 người đều ở đây!- Jun. Ko nói thêm gì nữa, hắn đi lại phía Zu; ko cần hắn phải nói thêm gì, Mon cũng tự hiểu và dịch ra xa… - Chờ!!!- chỉ đơn giản một từ thế thôi, rồi hắn lại quay sang Zu bỏ Mon lại ở đó với ánh nhìn ngơ ngác… ” chờ” ??? Hắn cho đầu nó tựa lên vai mình, hắn cảm nhận được nó đang run… Gạt đi những sợi tóc lòa xòa trước mặt nó… hắn choàng tay qua người nó như để giữ ấm… Jun ko thể định hình được cảm xúc của mình lúc này… chỉ biết là khi nghe tin nó mất tích, hắn muốn phát điên lên được… Cứ bịn rịn ko yên… Ánh mắt hắn lúc đó… dậy sóng… Khi tìm thấy nó thì đột nhiên thấy nhẹ nhõm… nhưng đến lúc phát hiện những vết trầy sướt của nó thì đột nhiên thấy … tội… Rốt cuộc là cảm xúc đeo bám hắn từ lúc nó bị mất tích tới bây giờ là gì??? Bám hắn dai như đỉa… Qua ngày mai nó mất đi được chứ??? Trông nó lúc này mỏng manh quá… trái ngược hẳn với hình ảnh một con nhóc ngỗ ngược, ngang tàng… ko biết sợ ai… đã từng so lo với hắn… - Anh Jun!!! Tiếng của Nan vang lên làm dòng suy nghĩ của hắn tạm thời bị đứt quảng… Nghe được giọng nói quen thuộc… hàng mi đang lim dim của Mon cũng bừng mở… thấy dáng vẻ lúc này cảu Nan nhỏ có chút chạnh lòng… Mưa lúc này đã tạnh dần, gió thổi mạnh… 1 cơn gió khẽ lùa vào hiên khiến Mon co rút người lại… Hắn cho nó tựa người vào vách… đổi tư thế, nhẹ nhàng cõng nó lên vai… Chỉ còn Mon là ko biết phải cư xử thế nào, đến mặt Nan mà nhỏ cũng ko dám nhìn… Cô bé men theo vách tường mà đứng dậy… - Bị gì??? Sự hỏi thăm của Nan làm cho Mon hơi lúng túng… - À… ờ… ko sao… chỉ là… hốc đá… cái chân… bị mắc vào… Trời ạ, ngôn từ cảu cô bé loạn cả lên… Nan thôi ko nói nữa, đột nhiên khum người xuống, 2 tay tựa lên đầu gối. Mon ko hiểu gì xấc, đứng đó mà tròn xoe mắt nhìn… - Nhìn gì? Lên đi! - Nhưng… – Mon hơi ngập ngừng. - Đừng bắt mọi người chờ!- Nan Xoay qua thấy Jun cũng đang cõng Zu trên vai, nhàn hạ nhìn ra bên ngoài… cô bé ngại ngùng trèo lên lưng Nan… bờ vai cậu nhóc quả thật rất vững chải… mang lại cho Mon cả một khoảng trời bình yên… Cô bé nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cậu nhóc… Ước sao, cho thời gian ngưng đọng… . - Về thôi!- Ken đứng dậy sau khi hội thoại với hắn. - Họ có sao ko?- Pj - Ổn! Pj ko nói gì nữa, chỉ biễu môi mỉa mai rồi bật đèn bin đi trước… - Á…- Pj la lên, ánh sáng đèn bin cũng vụt tắt, có lẽ nhỏ bị té… - Gì vậy???- Ken dừng lại, đảo mắt tìm người trong bóng tối… - Đang… đang ở đâu… thế? Pj lắp bắp… tay chân quờ quạng trong bóng tối… 1 bàn tay… tìm thấy 1 bàn tay… - Nắm chặt vào! Mất tích tôi ko quay lại tìm đâu!- Ken Ken cầm đèn bin dự phòng đi trước, Pj nắm tay tên đó đi sau… thật chặt… tim Pj đập lệch 1 nhịp… Bàn tay đó, tạm thời Pj giữ được… chỉ là tạm thời thôi mà… Pj tự nhủ…
|
Nó tỉnh dậy vào lúc trời đã khuya, căn phòng này là một căn phòng nhỏ chứ ko phải là một căn phòng tập thể mà Ken đề cập tới… Thấy nó tỉnh lại, Mon và Pj vội chạy lại, hỏi han nó đủ điều nhưng nó đều lờ đi, ko trả lời chỉ hỏi lại 1 câu: - Làm sao tìm ra tụi này? - Chuyện kể ra dài dòng lắm: ……………………………….. – Pj tường thuật rõ ràng lại mọi chuyện cho nó nghe. Vậy ra người cõng nó là Jun sao? Ko nói gì thêm nó lẳng lặng quay mặt vào trong … Nó ko ngủ chỉ là cần yên lặng để suy nghĩ lại một số chuyện- cảm xúc của bản thân… Chỉ nhớ man mán là trong nó đã nhen lên một xí cảm xúc an toàn và… bình yên … khi tựa đầu vào một thứ gì đó… cảm giác thứ đó rất vững chãi và rộng lớn… Mọi vết đau của nó… được ai đó chạm vào… những nỗi đau đớn về thể xác hầu như tan biến vào lúc đó… Các cảm giác lạ đó… chưa bao giờ tồn tại… Lúc ấy, nó rất muốn mở mắt ra nhưng hàng mi nó luôn rụp xuống ko cho phép nó mở ra… thỉnh thoảng tai nó cũng loáng thoáng được vài mẫu đối thoại nhưng người cõng nó chỉ im lặng, ko phát ra bất kì âm thanh gì, nhịp thở vẫn cứ thế mà đều đều… Đúng thật là sự im lặng đến đáng sợ đó chỉ có thể là Jun thôi… Nhưng … hắn lạnh băng cộng thêm cái vẻ chả ưa gì nó thì làm sao có thể??? Vì trách nhiệm của Leader ??? Ừ nhỉ, sao nó lại quên mất chứ, Pj đã nói là người nào ngồi kế nhau thì phải có trách nhiệm với nhau mà… Vậy có ý nghĩa là gì, có nghĩa là hắn ngồi kế nó, nó mất tích… hắn đi tìm… Sao biết là thế… nhưng nó cũng có một phần ko muốn thừa nhận cái lý do đó??? Tại sao???? Mon và Pj thì rất vui vì gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ. Pj và Ken đã bình thường lại với nhau, nói chuyện lại như trước… nhưng giữa họ quả thật là vẫn còn khoảng cách, một khoảng cách vô hình… Chưa thể gọi là ” tình bạn” , cũng chưa đến phải là yêu… Một mối quan hệ ko rõ ràng… Nồng nhiệt hơn tình bạn nhưng đôi lúc lại lạnh nhạt hơn người dưng… Cho dù là tình yêu thì nó cũng chỉ bắt nguồn từ một phía… tình đơn phương… Mon đã nhận được lời xin lỗi từ Nan dù lời xin lỗi có vẻ… mập mờ đôi chút… Nhưng thôi kệ, trước mắt làm bạn với nhau thì cô bé cũng vui rồi… Cứ như thế trước đã… từ từ rồi tiến cũng ko sao… Mon chưa bao giờ nói lên tình cảm của mình với Nan nhưng điều đó chắc là ko cần thiết… Nan tinh tế hơn cô bé nghĩ… có vẻ… cậu nhóc đã ” nhìn thấy” được tình cảm của Mon từ lâu rồi… . - Mọi người sắp xếp về trước, tụi này sẽ về sau!- Ken. - Xe đâu mà tụi bây zề?- 1 đứa hỏi. - Yên tâm, tụi này gọi xe rồi! Về vui!- Nan đưa tay lên vẫy nhẹ vài cái, miệng cười nhạt. Sau khi bọn kia về, cũng khoảng 30p sau đã có xe lên rướt bọn nó. Sắp xếp ổn định hành lý lên xe, tụi nó cugn4 tìm cho mình một vị trí ngồi ưng ý nhất… Pj và Ken để đóng cho trọn vở kịch nên ngồi kế nhau là chuyện đương nhiên. Nó thì chọn cho mình chỗ ngồi sát trong góc, gần cửa sổ… Mon tính ngồi kế nó nhưng khi nghĩ đến chuyện tối qua nên cô bé cũng dịch sang chỗ khác, chừa lại chỗ đó cho người ” xứng đáng” hơn… - Anh Ken, sao ko nói thẳng với mọi người là lên đây trông nhà?- Mon thắc mắc, có lẽ nhỏ giữ thắc mắc này lâu lắm rồi. - Ừ, thì biết là vậy… nhưng nhục lắm… ( _ __” ) 1 tay phải có phong độ của EVIL như anh lại phải lên cái nơi khỉ ho cò gáy này trông nhà… bọn khùng đó mà biết chắc cười đến ko có chỗ trốn ấy!- Ken tự sướng. - Đúng thật là con trai cung Sư Tử nhỉ???- Pj hỏi, có vẻ như xoáy thì đúng hơn ý ==” - Đúng á chị, trọng thể diện ghê luôn, đã thế cũng nóng tính nữa!- Mon ko biết gì, cứ vô tư tung hứng với Pj như thế… - Dẹp hết đi! Kể lại đầu đuôi chuyện hôm qua!- Nan đề nghị. - Ukm… thì vừa đi hái trái cây về thì máy em có tin nhắn, nội dung thì ai cũng biết hết rồi… cho nên mới ra chỗ đó… – Mon - Bộ ko để ý đó là khu vực nguy hiểm à?- Pj. - Tại… em ko có tâm trạng ạ!- Mon nặn ra nụ cười, gãi đầu. - Zu, tại sao cậu lại vào đó? Chẳng phải cậu hay đi với Pj lắm sao?- Ken. - Pj? Ko thấy!- nó nói ngang. - Hm? Hèn gì! Pj, lúc đó vợ ở đâu, nói mới nhớ, ko thấy vợ trong danh sách điểm danh lúc đó…- Ken quay sang nhìn Pj. - À, vợ … đi tìm trái cây… – Pj. Ken có chút ko tin nhưng ko hỏi nữa, quay về chủ đề chính, tiếp tục quay sang hỏi Zu. - Tại sao cậu đi vào đó, người cẩn trọng như cậu phải nhận biết được đó là nơi nguy hiểm chứ?- Ken - Có người theo Mon- nó. - Thế nên chị mới đi theo? Vậy… chị thấy dáng vẻ người đó ko?- Nan nghe thế liền hỏi. - Ảo lắm!- nó nhìn ra bên ngoài, lời nói có chút gì đó… ko can tâm… có lẽ nó đang trách mình vì ko nhìn thấy được dáng vẻ đó. - Vậy nếu… Zu bên cạnh… thì làm sao Mon rơi xuống vực được?- Pj nhíu mày. - Tại có con rắn… lúc đó em đứng ngay dốc… ko may cái dốc lại bị lở… mà em hoảng quá… nên… nhưng… nhưng mà chị Zu có giữ em lại kịp… - Giữ được? Tại sao ngã?- Jun nói với vẻ mặt ko chút biểu cảm nào làm cho Mon chợt thấy lạnh người, sao cứ như là… hắn đang trách cô bé… hay tại tính cô bé hay lo nên như thế nhỉ??? - Mưa, đất ẩm, trơn… Cục đá chịu lực cũng vì thế mà trượt đi, ko chịu lực nổi! Rơi! Đơn giản!- nó tỉnh bơ trả lời, cứ như là kể lại chuyện của người khác chứ ko phải là nó. - Chính… chính vì thế mà… chị Zu bị góc nhọn của cục đá ấy… đâm sâu vào tay…- Mon cúi mặt xuống. Ánh mắt của một “ai đó” đang thờ ơ nhìn ra bên ngoài… nãy giờ ko có hứng thú lắm với câu chuyện đột nhiên chuyển xuống tay của “người ngồi cạnh”… “Người ngồi cạnh” vô tình quay sang nhìn nhóm người đang thảo luận câu chuyện nên chợt bắt gặp ánh mắt chứa đầy tia phức tạp của ai kia đang ở dừng trên tay mình… vẫn chưa có ý dời đi… Ko hiểu cớ gì mà “ai kia” cứ nhìn tay mình mãi, chẳng lẽ nó còn đẹp hơn cả mặt mình… hay là tay nó bị dị tật chỗ nào mà ko biết nhỉ??? ” Người ngồi cạnh” chợt xòe bàn tay mình ra xem ( ) ) , trông ngây ngô đến phát cừơi… Nhưng cũng nhờ thế mà ” ai đó” mới thấy được, một vết thương sâu hoắm… vẫn chưa được băng bó… sao Mon và Pj lại vô ý đến thế nhỉ??? ” Ai đó” có vẻ ko hài lòng lắm dù đã quay mặt đi… Thật là… tại sao lúc đó chỉ thấy mấy vết sước trên người nó mà ko để ý tới tay kia chứ? - Người nôi bộ!- Jun khẳng định, ánh mắt đanh lại thấy rõ, điều đó như muốn nói rằng, nếu kẻ đó ở ngay trước mặt, ko khéo Jun có thể giết kẻ đó chết mất… - Cứ để tụi này lo. Nếu thế… chỉ có thể là người của EVIL thôi… nói ko chừng, vụ này với vụ bức hình là một người gây ra…- Ken - Thôi… từ từ sẽ truy ra … giờ nghĩ ngơi đi… đường từ đây về thành phố còn xa lắm…
|
Chap 14. Cuộc sống vẫn tiếp diễn… Chiều hôm đó, Mon vào bar sớm hơn mọi ngày vì… cô bé có hẹn với Nan, một cái hẹn thông thường… Cô bé đã chủ động mở lời với Nan về việc giúp cậu nhóc khôi phục lại pic hình bị xóa, cậu nhóc thì khỏi phải nói, đương nhiên là đồng ý rồi! Mon bước vào căn phòng riêng của nhóm, vẫn chưa có ai, cũng đúng thôi, cô bé đến sớm hơn tới tận 1 tiếng. Thấy Nan chưa đến, Mon vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại đầu tóc. Gần 15p sau, Mon bước ra, đi thẳng ra gian phòng chính, Nan tới rồi nhưng cậu nhóc ngồi đối lưng lại với cô bé, do có 1 phần tường bị chia cắt nên Nan vẫn ko biết có một người đang âm thầm nhìn cậu từ phía sau… âm thầm thôi nhé… Vì là đứng phiá sau… nên… bất cứ khi nào mệt… cứ quay lại thì nhất định sẽ thấy tớ… tớ … sẽ ko đi đâu hết… Định bước ra nhưng thấy có người con gái bước vào nên Mon dừng lại, nép mình phía sau bức tường, vô tình chứng kiến được một số chuyện do chiếc gương đối diện Nan phản chiếu lại … có lẽ là ko nên biết … thì sẽ hay hơn… - Nan! Giọng nói nhỏ ngọt như đường… ko câu nệ gì cứ thế mà sà vào lòng Nan… - Em nghe Pj nói… anh và Mon trong đây… nên… thế Mon đâu rồi ??? Nhỏ đó dùng tay đi từng dường trên áo Nan, cậu nhóc vẫn để yên thế… ko có ý sẽ từ chối… - Ko biết, nhưng sao thế cưng ??? Kèm theo lời nói, Nan mi nhẹ lên môi nhỏ… Bất chợt… Mon thấy nhói… Nan nói… cậu nhóc ko thích loại người giả tạo, thế mà với những người như thế… cậu cũng ko từ chối… còn nhớ lần đó… cậu nói… nếu là cô bé… thì cậu nhóc càng ghét hơn … Mon sai chỗ nào chứ??? Ko xinh, ko ” dữ dằn” , ko có số đo 3 vòng đúng chuẩn, ko có cá tính… phải rồi… nếu là thế… thì Mon ko sánh bằng với mấy người kia… làm sao mà cô bé quên cho được điều đó ” con trai yêu bằng mắt ” … Mọi thứ Mon đều ko có … Cũng có bao giờ … cậu nhóc nói chuyện bình thường với cô bé câu nào đâu, lúc nào cũng thờ ơ … ko thì cụt ngũn … nghe cứ như là bị ép buộc phải nói … - Từ hồi đi chơi về, em thấy Mon có cái gì lạ lắm nha!- nhỏ đó vờ nũng nịu rồi dùng tay choàng lên cổ Nan, đầu thì tựa vào khuôn ngực cậu… - Nothing!!! Bình thường cả thôi! Nói rồi Nan cười nhạt… thoáng qua … ko ai có cơ hội để thấy nó… thì ra, bọn con gái chỉ có thế! Ko ngại ngần tặng nhỏ cái mi làm nhỏ sướng đến ngây người … ” khuyến mãi” thêm những cái sờ soạng cố tình khiến nhỏ đôi khi ko làm chủ được cơ thể mình mà bám chặt vào cánh tay rắn chắt của Nan … ko gian yên tĩnh … giờ nhường lại cho những tiếng thở gấp gáp của người con gái đang ngồi trong lòng Nan và người con gái … đứng phía sau bức tường… Mon đau, đau lắm! Cơ hồ muốn chết đi sống lại… ko thở nỗi… Cô bé dặn mình phải mạnh mẽ lên, ko được khóc … bởi vì … Nan ko thích những đứa con gái yếu đuối … Vẫn biết là Nan ko thật lòng với ai … nhưng … lời nói, cử chỉ của Nan với người con gái đó khiến cô bé cảm thấy đau đớn… Rõ ràng là Nan biết Mon sẽ đến… tại sao còn làm những chuyện đó… chẳng lẽ bắt Mon chứng kiến được cảnh đó… cậu nhóc thấy vui lắm sao ??? Cậu nhóc ko biết thật hay là giả vờ ko biết … ??? Ko giữ nổi bình tĩnh, Mon vô tình làm rơi cả chiếc điện thoại trên tay xuống đất… Tiếng động vang lên … khiến Nan nhận ra sự có mặt của người thứ ba trong phòng này… Dù đang làm những việc đó nhưng cậu nhóc vẫn còn rta61 tĩnh táo vì thực sự … cậu ko chú tâm vào những việc mình làm… Nan dừng mọi động tác lại, hướng về nơi phát ra tiếng động khiến nhỏ kia cũng tò mò nhìn theo… Mon luống cuống bước ra, giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể … nhỏ kia vẫn ngồi trên đùi Nan thế thôi, đã thế lại còn làm những cử chỉ như muốn chứng tỏ ” Nan là của tôi, cô ko có cơ hội đâu! ” - À, xin lỗi, làm phiền rồi! Mei … Nan … 2 người … cứ tiếp tục … Nói rồi, nhỏ cúi đầu chào thật sâu, có ai biết nhỏ đã bấu móng tay cắm vào lòng bàn tay mình thật chặt. cơ hồ như muốn rỉ máu ra để giữ cho đôi mắt mình ráu hoảnh… Trước khi mở cửa phòng, cô bé còn nói thêm 1 câu, tuyệt nhiên ko way mặt lại: - Tôi mệt… cậu … gửi lại thẻ nhớ cho ai cũng được… tôi… sẽ nhận lại sau! Về trước, xin lỗi! Cửa phòng vừa khép lại, nụ cười đắc chí nở ra trên môi 1 người… Những giọt nước mắt cứ đua nhau mà rơi xuống… Cô bé chạy thật nhanh… muốn thoát khỏi nơi đó… gì chứ, Mon đã cố cho bản thân thật đẹp, cứ nghĩ là sẽ có một kỉ niệm đáng nhớ, niềm hi vọng của hôm qua cũng theo đó mà bị cuốn trôi đi… 1 cánh tay níu cô bé lại, quay người lại nhìn, sững sờ… Nan đã như thế lại đuổi theo cô bé làm gì chứ? - Sao lại khóc? Sao lại về??? Trừ những giọt mồ hôi nhễ nhại trên mặt Nan ra thì … giọng nói cậu nhóc vẫn rất bình thản… Mon giật mạnh tay mình ra, thay thế câu trả lời bằng một câu hỏi … - Đi theo làm gì? Nan chìa tay ra, đưa trả lại cô bé chiếc điện thoại đã bị đánh rơi ban nãy… 1 tấm hình của Nan được Mon chụp dùng làm nên cho điện thoại … điện thoại đang sáng … vậy là … Nan đã thấy nó ??? Mon lau hết nước mắt trên mặt mình rồi cười nhạt … 1 nụ cười bất cần lần đầu tiên Nan được thấy trên gương mặt người con gái này… - Tôi như 1 con ngốc nhỉ?- ( lại) cười nhạt- Cậu biết tôi ghét cậu lắm ko? Tôi ghét cái nhếch môi của cậu, trông nó thật đểu… Tôi ghét cặp mắt của cậu, trông nó thật vô hồn … Tôi ghét dáng vẻ của cậu, bất cần đến khó chịu … Tôi ghét sự kín đáo của cậu … Ghét cả sự mâu thuẫn trong bản thân cậu nữa … Ghét cả cái cách cậu đối xử với tôi, thật ko công bằng… Mon lẳng lặng quay đi ” Dù vậy… nhưng tôi vẫn rất thích nụ cười đó … Cả dáng vẻ của cậu nữa, nó khiến tôi thấy xót… và cậu cũng rất kín đáo … ” . Đó là những lời thì thầm chỉ để mỗi bản thân cô bé nghe thấy… Nan cứ thế mà nhìn người con gái dần bước xa hơn… Cậu ko hài lòng với cẩm xúc bản thân lúc này, tại sao cậu lại đuổi theo làm gì??? Nan chỉ biết cười, một nụ cười khó diễn tả… sao bản thân lại cảm thấy khó chịu thế chứ???
|
tip di,mong duoc doc lai.gio doc cu tuong nhu truyen ms
|
- - Này, chị Pj! Nghe tiếng gọi của Nan, Pj giật mình, quay sang nhìn cậu nhóc: - Gì thế? Làm hết hồn à!- Pj - Nhìn anh nào mà đắm đuối vậy?- Nan - Bậy! Anh Jun vừa hỏi chị có ai trong phòng của nhóm ko, chị ko để ý nên nói “ko” , giờ nhớ lại, Zu cũng ở trỏng! Trời ạ! 2 người đó mà vô chung 1 phòng chắc đóng băng hết quá! Cậu nhóc ko nói gì thêm chỉ gật gù ra vẻ đã hiểu. - Mà sao hôm nay ai cũng chui vào đó hết nhể? Đi chơi mệt thì zề nhà mà nghỉ, ko dưng vào đây cho đã rồi chui vô phòng… Hết Mon rồi tới em với Mei, giờ lại là Jun với Zu… ko biết còn ai nữa đây! Pj tỏ vẻ ” hỏi trời sao thấu” mà ko để ý tới sắc mặt Nan có chút biến đổi… - Mà này, mấy phút trước chị vừa gọi cho Mon, nghe giọng con bé ngộ ngộ… hình như mới khóc thì phải! Vừa nãy 2 đứa mới gặp nhau, có chuyện gì thế?- Pj tò mò. - Anh Ken nói đúng! Chị nói nhiều kinh khủng, như cái loa phóng thanh ý!- Nan đánh trống lãng. Vừa dứt lời là một cái cốc đầu siêu mạnh giáng xuống đầu Nan, chủ hành động đương nhiên là Pj rồi! . Tới phòng riêng của nhóm, vừa đẩy cửa vào phòng, Jun hơi bất ngờ, Pj bảo ko có ai trong phòng mà tại sao Zu lại ngồi đây nhỉ? Thấy Jun, nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng lại ngồi cuối xuống cuốn tạp chí như cũ tỏ vẻ ko quan tâm… Hắn vốn kiệm lời nên cũng ko quan tâm là mấy, hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện nó, trên tay cầm ly vang đỏ… Cả 2 ngồi như thế gần cả 15p , nó lặng lẽ ngước lên nhìn hắn, hôm nay hắn mặc chiếc áo thun tay dài, có vẻ mỏng, cổ áo tròn rộng, chiếc quần hip hop dài đáy trễ, từ trên xuống dưới là một cây đen toàn tập, có vẻ tủ đồ hắn có màu đen chiếm chủ đạo thì phải? Trời nóng mà còn mặc áo tay dài thế, hâm chắc??? Từ lúc đi chơi về cho tới giờ, nó thấy hắn cứ mặc áo tay dài mãi… lúc sáng ngồi trên xe cũng thế… Nhưng ko thể phủ nhận rằng, nếu như chỉ nhìn nửa phần trên, với phong cách mặc đồ như thế trông hắn như một gã trai trưởng thành ấy… Dù sao thì nhờ chiếc áo mà trông hắn cũng có chút …dễ thương… vì tay áo khá dài, nó phủ xuống, che đi gần nửa bàn tay của hắn … nhìn cứ như là một đứa con nít mặc quần áo quá khổ ý … Cảm nhận được có ai đó “săm soi” mình, hắn ngước đầu lên … nhìn nó bằng ánh nhìn khó hiểu … Nó cũng rất chi là tĩnh, lại chuyển ánh nhìn vào cuốn tạp chí … hắn tự hỏi hôm nay nó có bị vấn đề về não ko??? ==” . Định nói gì đó nhưng điện thoại hắn lại vang lên: - Chuyện gì?- hắn. - ……………………….. - Tao tới! Hắn cúp máy rồi đứng dậy đi thẳng ra khỏi cửa mà ko nói tiếng nào. - Đi mà ko rủ?- nó. - Hah, chỉ là đánh lặt vặt, làm sao dám phiền!- hắn cho tay vào túi quần, giọng điệu cứ như là đang trêu ngươi. - Tôi thích bị phiền! – nó cũng đáp trả. Nghe thế, Jun quay người đi … Nó cũng tiếp bước đi theo, giờ mới để ý, hắn đúng là cao thật, dáng lúc nào cũng thẳng, đầu lúc nào cũng ngẩng cao… có lẽ cũng chính vì những yếu tố đó cũng góp phần tạo nên vẻ ngang tàng, ngạo mạn, tự tin vô đối của hắn… Với tốc độ lái xe siêu nhanh. mấy chốc cũng đã đến nơi, gửi tạm xe vào bãi gần đó rồi sải những bước dài đến chỗ được đề cập đến trong điện thoại… - Anh Jun, ý có chị Zu nữa hả? – nhìn nó. - Chuyện gì? -hắn. - Giờ tính sao hả anh, bọn đó!- tên đàn em hất đầu về phía bọn kia. Nhìn bọn ko sợ chết kia, hắn lên tiếng: - Ai đứng sau? - Em ko biết, bọn nó ko nói!- tên đàn em trả lời. Môi hắn hiện lên nụ cười ác quỷ… Hắn… thay đổi nhanh thật… - Ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm! Trai thì đánh cho hết đường lui, gái thì tùy tụi bây! “Tiếp đãi” cho tốt! Hắn nói rồi quay đi, chân rời khỏi chỗ đó … chỉ biết phía sau là những tiếng rên la thảm thương… Đi được một quãng gần đến chỗ để xe, cảm nhận được có cái gì đó đang hướng về phía mình và nó với tốc độ rất nhanh… nhanh như cắt, hắn kéo nó lại, ghìm sát vào người mình … nhìn thân cây bên cạnh là 2 lá bài đang cấm thằng vào cây … con Jocker … - Bọn chó đánh hơi được rồi! Ko để nó kịp nói câu nào, hắn đã kéo nó chạy nhanh ra xe, xúi quẩy thật, bọn đó nhanh hơn hắn một bước rồi, lốp xe bị phá thủng… Hắn tỏ vẻ ko hài lòng, 2 mày nhíu lại rồi rất nhanh, kéo nó chạy khỏi đó … 2 người họ cứ chạy mãi, phía sau là những chiếc camry đen cứ bám mãi theo sau… Hắn chạy vào những nơi đông người, khốn nỗi là quanh đây ko có cái hẻm nhỏ nào… Cứ chạy như thế nhưng những chiếc xe đó cứ bám dai dẳng theo sau … Nó có vẻ mệt … Tuyệt đối ko thể nào để bọn người đó tóm được, nếu ko chỉ có con đường chết… Bọn nó cứ chạy mãi qua những con đường mà bọn nó rất ít khi lui tới, do vậy, đường xá nơi đây, cả hắn và nó đều ko rành… Trời ko phụ lòng người, phía trước là một cái hẻm nhỏ, nơi đây ngõ ngách cũng khá nhiều nên việc lẩn trốn cũng ko còn khó khăn nữa… Nhưng bọn Camry có vẻ “lỳ” , thấy bọn nó chạy vào hẻm, bọn đó cũng phái vài người chạy theo … truy cùng diệt tận ??? - Mẹ kiếp!- hắn rít lên khi thấy có vài tên đã xuống xe đuổi theo mình. Cả 2 bọn nó cứ chạy mãi, ko biết là bao lâu và qua bao nhiêu ngõ hẻm … Kết quả là đã cắt đuôi được bọn đó… bọn đó cũng dai thật … Nó và hắn ngồi bệt xuống đất, tựa vào bức tường sau lưng, thở hổn hển … - Tại sao … ??? – có vẻ do thở quá gấp nên nó nói ko thành câu. - Phiền phức!- hắn vuốt mặt. - Chẳng lẽ … đó là … – nó nghi ngờ. - Tôi sẽ kế nghiệp ông ta ( ý là ba hắn) , là một Leader tương lai… , bọn đối lập muốn khử trước … nhưng … – hắn thở hổn hển. - Chẳng phải … nhắm vào tôi sao???- nó. - Đúng! Bọn đó hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta!- hắn. - Thế nên … bọn đó muốn khử tôi trước?- nó hỏi. - Để giết chết tôi về mặt tinh thần, cho tôi thấy khó mà lui!!!- hắn Cũng đúng… bọn đó tưởng nó với hắn là một couple nên mới như thế … muốn giết nó để hắn phải đau khổ… rồi rút lui khỏi cương vị Leader tương lai. Bọn đó cũng thấy được hắn là con bài chủ chốt của Tổ chức, nếu hắn lui … thì Tổ chức đó sẽ mau chóng đi xuống … Vậy thì, kẻ thù như bọn người kia sẽ thừa cơ mà nhúng tay vào … Có lẽ, nếu kì này giết nó thành công thì đây sẽ là một đòn ” dằn mặt” khá đau đớn với hắn… Nếu thế, so với việc giết hắn thì giết ” người yêu” của hắn sẽ khiến hắn dằn vặt hơn … Hah, bọn đó hiểu lầm rồi! - Bị như thế bao nhiêu lần?- nó nhíu mày. - Ko đếm xuể! Nhất là khi đi 1 mình!- hắn. - Vậy ra những lúc kia là có Ken nên bọn đó ko vội hành động?- nó ngộ ra. Hắn gật đầu, Ken cũng là một xã hội đen, ba Ken có quan hệ mật thiết với ba hắn nên chuyện của Ken bọn đó biết cũng ko có gì là khó hiểu. Thấy mặt hắn có chút gì đó bất thường… Môi hắn đột nhiên nhạt hẳn đi, thấy hắn cứ ôm lấy bả vai trái nó lúc này mới vỡ lẽ… gạt tay hắn ra… cánh tay phải của hắn dính đầy máu … thì ra là trong lúc che cho nó … hắn đã bị thương … có lẽ vết thương khá sâu nên mới ra nhiều máu như thế … bọn đó ra đòn xem ra cũng ” khiếp” thật … Vậy mà nãy giờ nó lại ko biết gì? Một phần cũng là do hắn mặc áo đen nên ko thể thấy được màu của máu … phần còn lại là do hắn đã kìm nén cảm xúc quá tốt … đau thế mà vẫn dẫn nó chạy mãi ko dừng … thời gian chạy lâu như thế … chứng tỏ hắn cũng đã chịu đựng trong khoảng thời gian tương đương… Hắn cắn chặt môi dưới, chân mày châu lại khá sâu … đây là lần đầu nó thấy hắn có dáng vẻ như thế … Đôi mắt xám vẫn lạnh như thế nhưng … nó vẫn nhuốm chút màu mệt mỏi … Nó xem xét lại tên đường, gọi người lên giúp đỡ… Trong khoảng đó, nó đỡ hắn ra trạm xe buýt ngồi chờ … Nó cho hắn gối đầu lên tạm đùi mình … hắn có vẻ cũng ko còn sức để mia mai hay trêu ngươi nó như mọi lúc… Nhịp thở của hắn lâu lâu lại bị đứt quảng … nghe có vẻ nặng nề… Có đứa mắt nhìn hắn … nhìn con người hắn lúc này thật lạ, nói sao nhỉ ??? Như một con ác quỷ bị thương chăng??? Sao nó lại thấy tim mình có chút gì đó bất thường … Cái gì mới được chứ??? Nội tâm nó cũng ko yên ổn … Cảm nhận được mùi hương nơi cánh mũi … tuy có chút mệt mỏi… nhưng hắn vẫn nhắm mắt hờ lại … Có chút gì đó bình yên trỗi dậy… bình yên mang màu của nắng … Thật xa nhưng hóa ra cũng thật gần … Đây là lần thứ 2 hắn giúp nó đỡ đòn …
|