Thiên Tài Khí Phi
|
|
|
Chương 147: Yến hội thủy Edit: Sunny Út Đi khỏi Kim phủ, Vân Y cảm thấy cảm giác của mình khác với lúc vào. Vuốt trang giấy trong tay áo, Vân Y cảm thấy mình lại nhiệt tình, tin tưởng. Kim Dịch, không bao lâu nữa, nàng sẽ đưa hắn đoàn tụ với Kim Tử. Trở lại phủ, Vân Y viết một phần báo cáo tra án giao cho Kim Dịch. Nội dung đơn giản là tất cả chứng cớ đều chỉ về phía Mộc Bách Nhiên, cuối cùng kết quả là Mộc Bách Nhiên có ý định mưu hại Kim Tử quận chúa. Lúc giao báo cáo này, Vân Y có cảm giác không vui. Vậy là đã xong vụ án thứ nhất, bởi vì theo ý của hắn. Tuy rằng trong lòng cảm thấy có chút hoang vắng, nhưng đây là kết quả không phải sao? Rất nhiều chuyện, tuy rằng biết, nhưng cũng không thể thay đổi. Có thể làm chỉ là thuận theo nó, hoặc phải cố gắng, để có thể leo lên được vị trí cao, có thể quyết định một việc theo ý mình. Hôm sau, Kim Dịch phái người tuyên đọc thánh chỉ. Cuối cùng, kết quả vụ án này là do Hoa Sen bên cạnh Kim Tử bất mãn Kim Tử đánh chửi mà hạ độc giết nàng. Vụ án này cứ như vậy chấm dứt, chấm dứt ngoài dự đoán mọi người. Sau chuyện này, Vân Y ngoài mặt trở nên nhu thuận. Mà Kim Dịch lại càng bành trướng, trên triều, chỉ cần Kim Dịch nói, cho dù bị người khác phản đối, cuối cùng cũng thành thánh chỉ. Mà Bắc Dương lại càng trầm mặc, mỗi lần vào triều, cơ bản cũng không lên tiếng. Tất cả, làm cho quyền lực của Kim Dịch nghiễm nhiên đạt tới cực hạn. Hắn nghiễm nhiên có quyền lực ngang Hoàng thượng, mang tư thế của Hoàng đế. Kim Dịch cái gì cũng làm, chỉ thiếu mỗi tạo phản xưng đế. Vân Y vào triều cũng không lên tiếng, làm việc vô cùng cẩn thận. Kim Dịch thấy vậy nghĩ nàng thỏa hiệp, Kim Dịch đoán Vân Y vì chuyện của Mộc Bách Nhiên nên đã giác ngộ. Biết kết cục đối đầu với hắn, cho nên bắt đầu thuận theo. Nhưng sự thật chỉ có Vân Y tự biết mình ra sao? Sự thật là, Vân Y bề bộn nhiều việc, gần đây nàng thật sự bề bộn nhiều việc. Nàng vội vàng lặng lẽ điều ngân lượng ở Sở quốc, bởi vì bây giờ nàng rất cần bạc. Bây giờ, nàng phải lặng lẽ hối lộ quan viên, bởi vì đây là cách nhanh nhất. Vốn nàng cũng không muốn dùng cách này, nhưng tất cả là do Kim Dịch áp bức. Cho nên muốn dùng trí từ từ để mưu tính thì không thích hợp, hơn nữa Kim Dịch gần đây đã có dã tâm lớn, cũng có lẽ sắp muốn tạo phản. Như vậy nàng sẽ chịu thiệt, tới lúc đó như là lấy trứng chọi đá. Bởi vậy, cách nhanh nhất là mua chuộc người của Kim Dịch. Mà muốn mua chuộc, cách nhanh nhất là dùng tiền. Đôi khi, có tiền có thể sử quỷ thôi ma, những lời này cũng có đạo lý. Những người đi theo Kim Dịch, chắc chắn là vì quyền lực về sau, cuộc sống khá giả. Bởi vậy, lần này Vân Y bí mật điều ngân lượng của Thiên Binh các. May mắn Thiên Binh các không thiếu tiền, lúc trước đoạt được quốc khố của Sở quốc từ tay Sở Minh An có rất nhiều vật vô giá a. Bởi vậy, Vân Y bây giờ không thiếu tiền, chỉ thiếu thời gian. Nàng chờ được, độc của Sở Hiên không thể chờ. Hơn nữa lấy vị thuốc này cũng chưa đủ, còn thiếu sinh mệnh chi hoa. Sinh mệnh chi hoa, không biết đang ở đâu? Quên đi, tới đâu tính tới đó. Bây giờ bắt Kim Dịch trước, sau đó lấy Hồi sinh thảo, cuối cùng lại đi tìm sinh mệnh chi hoa. Bây giờ đã có chút ngân lượng chuyển vào Bắc quốc, tiếp theo nên dụ dỗ quan viên, cho bọn họ lấy tiền, sau đó quy thuận, tới thời cơ làm cho Kim Dịch một đao trí mạng. Kỳ thật, Vân Y cũng có nghĩ tới dùng tiền là cách nhanh nhất. Nhưng lúc trước Vân Y vừa tới Bắc thành, cái gì cũng không biết. Không có thân phận, không có bối cảnh, bởi vậy muốn tiêu tiền cũng rất khó a. Nhưng bây giờ lại khác, bây giờ có thế lực của Mộc Bách Nhiên, nàng giống như có thế lực trung thành ở Bắc thành. Có thế lực như vậy, nàng làm việc cũng dễ hơn. Nàng có thể mượn dùng thế lực đó tiếp cận người của Kim Dịch. Nhưng tất cả đều phải làm trong bí mật. Nếu không cẩn thận, sẽ rước lấy phiền toái lớm, có lẽ sẽ đưa tới tai ương ngập đầu. Bởi vậy, Vân Y còn mời nhiều sát thủ của Đoạt Hồn lâu đến giám sát. Nói đến Đoạt Hồn lâu, Vân Y buồn bực, đây là thế lực của Hàn Băng. Vốn nàng chỉ cần nói một tiếng, Đoạt Hồn Lâu sẽ nghe lệnh. Nhưng không có cách khác, ai kêu Hàn Băng cùng tỷ tỷ chạy tới biên cảnh giúp biểu ca, sau đó chuyện của Đoạt Hồn lâu đều giao cho thủ hạ. Vì thế, Vân Y căn bản không thể không tiêu tiền. Bởi vậy, Vân Y chỉ có thể an ủi mình, không có việc gì, dù sao bây giờ mình cũng có nhiều tiền. Nhưng đồng thời Vân Y cũng hò hét trong lòng, khi trở về phải lấy lại một ít trân bảo. Có quan viên, không thích bạc, chỉ thích bảo vật. Không có cách khác, đành phải đưa thôi. Ai, không biết Hàn Băng cùng tỷ tỷ khi nào sẽ phát hiện mình lừa bọn họ. Mình căn bản không phải đi giải sầu, mà là ở đây làm chuyện đại sự. Nếu bọn họ biết, có thể chạy tới giúp mình hay không. Đến lúc đó, mình nhất định phải làm cho Đoạt Hồn lâu trả bạc lại cho mình. Thật là, Hàn Băng cũng dám lấy tiền của mình, không thể tha thứ. Lần sau thấy hắn, thế nào cũng phải đá xoáy hắn. Bây giờ chỉ có thể nhờ người của Đoạt Hồn lâu hỗ trợ. Ai kêu Hàn Băng đem thế lực ở Bắc thành phát triển tốt như vậy, tuy rằng ở Yến kinh cũng rất mạnh, nhưng cũng có mức độ, cũng yếu hơn Bắc thành. Vân Y tốn nhiều tiền mời người Đoạt Hồn lâu đến, không chỉ muốn giám sát những người đó, đối với người có hai lòng, vậy thì giết sạch. Tuy rằng giết sạch, nhưng cũng phải thiết kế. Bằng không trong triều bỗng nhiên có quan lớn chết, vậy sẽ có sóng to gió lớn. Hơn nữa, nếu để Kim Dịch cảnh giác, càng không ổn. Vì thế, Vân Y ngày đêm tính toán, không ngừng nuôi trồng thế lực của mình. Thời gian qua đi, trong nháy mắt đã qua một tháng, thi võ nghệ cũng sắp bắt đầu. Cuộc thi này so với thi khoa cử ở Bắc thành càng xem trọng hơn, bởi vì dân ở Bắc thành rất bưu hãn, tôn trọng võ nghệ. Bởi vậy, tuy rằng mọi người cũng quan tâm tới thi khoa cử, hơn nữa cũng bắt đầu coi trọng. Nhưng trong tiềm thức của họ vẫn càng coi trọng thi đấu võ nghệ. Dù sao ở cổ đại, đôi khi, ai mạnh sẽ thắng, có quyền lực sẽ có tiếng nói. Tuy rằng có chút tàn khốc, nhưng cũng là sự thật. Thi võ nghệ, đây là thời cơ tốt.
|
Tất cả đều đã sắp xếp, chờ Kim Dịch tự tin bành trướng đến lúc không thể áp chế. Đến lúc đó, hắn bị kích thích tạo phản, như vậy danh chính ngôn thuận, Vân Y có thể mang theo thế lực của Mộc Bách Nhiên giao cho nàng, cũng là thế lực của Bắc Dương đi giết Kim Dịch. Những thế lực này đều cực kỳ đáng tin, bởi vì bọn họ đều trung thành với triều đình. Bọn họ là người luôn vì sự hưng suy của triều đình, bởi vậy những người này luôn hy vọng triều đình sẽ giành thắng lợi. Mà Vân Y thu mua những quan viên này, sẽ trở thành điểm mấu chốt của sự thành công. Kim Dịch, để hắn kiêu ngạo thêm chút nữa, bởi vì tai ương ngập đầu sẽ nhanh chóng nghênh đón hắn. Kim Dịch gần đây quá thoải mái, bởi vì trong triều không còn ai chống chế lại hắn. Có lẽ Mộc Bách Nhiên cuối cùng lặng yên ẩn lui, hắn nắm Mộc gia trong tay, các quan viên trong triều đều thấy rõ tình huống, biết ai mới là chủ nhân của Bắc thành, ai mới là người nắm quyền cao nhất ở Bắc quốc. Bởi vậy, Kim Dịch gần đây không có chuyện không hài lòng. Hơn nữa gần đây, hắn lại được tặng vô vàn mỹ nữ và châu báu vốn là của Bắc Dương. Ngay từ đầu Kim Dịch cũng hoài nghi, nhưng sau đó, cũng không phát hiện gì. Bởi vì Kim Dịch có thể có hôm nay, tất nhiên là có thủ đoạn. Bởi vậy, nếu có gì bất thường, đó chính là muốn chết. Bởi vậy, sau khi cẩn thận kiểm tra cùng điều tra, Kim Dịch an tâm hưởng thụ mỹ nữ, ngày ngày ở phủ sống mơ mơ màng màng. Tất cả những thứ hắn được hưởng đều là Vân Y cung cấp, Vân Y bỏ rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng đám mỹ nhân này. Vân Y tin rằng, Kim Dịch sẽ không phát hiện. Bình thường lúc này, dùng mỹ nhân mê hoặc một nam nhân là hữu hiệu nhất. Bởi vậy, Kim Dịch đem lực chú ý đều chuyển sang mỹ nhân xem có giết hắn hay không, nên hắn đã phạm vào sai lầm lớn. Bởi vì, Vân Y sẽ không dùng cách ngu xuẩn như vậy, Vân Y muốn từng bước một lặng lẽ ăn thế lực của hắn, làm cho hắn chỉ còn vui chơi với mỹ nhân, Vân Y cũng âm thầm mua được sát thủ Đoạt Hồn lâu tới giết thủ hạ của hắn. Mỹ nhân là điểm yếu của anh hùng, đây là đạo lý từ xưa đến nay. Ăn no mặc ấm, dâm dục, Kim Dịch gần đây sống thoải mái như Hoàng đế. Nhìn Bắc quốc từ bên ngoài đã không thể kiềm chế được hắn, Mộc gia vì chuyện của Mộc Bách Nhiên đã theo phe Kim Dịch. Thủy gia vẫn bảo trì trung lập, bởi vì quan hệ với Nhiếp chính vương phi, Kim Dịch chưa từng làm Thủy gia khó xử. Bởi vậy, Thủy gia vẫn tồn tại trên triều đình. Đồng sự đã sớm rời khỏi chính trị của Bắc quốc, Thổ gia tuy chưa theo hắn. Nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn. Bởi vì gần đây cũng có tin, nói là muốn tứ hôn cho Mộc Vũ cùng cháu gái Thổ Cũng Linh của Thổ gia gia. Hơn nữa lúc tin này truyền ra, Thổ gia lại không có phản ứng. Bởi vậy, Kim Dịch cảm thấy Bắc quốc là do hắn nắm quyền. Nói tới nhiếp chính vương phi, Kim Dịch cũng thật sự thích nàng. Tuy rằng Kim Dịch mỗi ngày đều hưởng thụ rất nhiều nữ nhân, nhưng trong lòng cũng thích Thủy Nhu. Bởi vì, lúc trước Bắc Ngạo Thế còn sống, Kim Dịch vì Thủy Nhu mà thiếu chút nữa đem thế lực của mình nuôi dưỡng nhiều năm hủy hoại chỉ trong chốc lát. Tuy rằng Thủy Nhu gả cho Kim Dịch, nhưng cũng không thích hắn. Mà Kim Dịch luôn cố gắng lấy lòng Thủy Nhu, nhưng Thủy Nhu vẫn mang bộ dáng không quan tâm. Kim Dịch có cố gắng thế nào, Thủy Nhu đều thờ ơ. Mà kiên nhẫn của hắn cũng đã không còn. Bởi vậy, sau này Kim Dịch tìm rất nhiều mỹ nhân, mỗi ngày đắm chìm trong mỹ nữ. Nhất là sau này Kim Dịch nắm quyền lực vô hạn bành trướng, hắn càng khó chịu sự hờ hững của Thủy Nhu. Bởi vậy, đó cũng giúp Vân Y có cơ hội thiết kế hắn. Ngay cả như vậy, vị trí của Thủy Nhu trong lòng Kim Dịch vẫn như cũ. Gần đây, Kim Dịch đắm chìm vào thỏa mãn quyền lực và nữ sắc. Tựa hồ quên đi sự lạnh lùng Thủy Nhu gây cho hắn, bởi vậy Kim Dịch có ý muốn tổ chức yến hội. Cho quan viên mang theo gia quyến đến tham dự. Nhận được tin tức này, Vân Y thật muốn mắng người. Nàng bây giờ rất bận rộn. Làm sao nhàn nhã giống Kim Dịch, cả ngày không có chuyện gì làm. Nàng ngày nào cũng phải quan sát động thái của Kim Dịch, tùy thời chuẩn bị. Nhưng thánh chỉ đã hạ, không đi không được. Không có cách khác, Vân Y cũng chỉ có thể mắng hắn trong lòng, hành vi khác, nàng vẫn không dám. Đa số những người ở Bắc thành cũng thích tổ chức yến hội. Bởi vì trong mắt những quan viên nhỏ, đây là cơ hội tốt. Bởi vì gần đây Nhiếp chính vương bắt đầu yêu thích sắc đẹp. Đây là cơ hội tốt a, như vậy bọn họ có thể mang nữ nhi của mình theo, nếu được Nhiếp chính vương coi trọng, đó là chuyện rất vui a. Bởi vì, nhờ nữ nhi của họ, họ có thể nhanh thăng chức. Có người vui mừng, có người buồn rầu. Bắc Dương không thích chuyện này, đó cũng chỉ là một sự bài trí. Nhưng cho dù không muốn, yến hội vẫn bắt đầu. Ban đêm, bóng đêm lưu tinh, mang theo một tia xinh đẹp lạnh lẽo. Khi Vân Y vào yến hội, đã có rất nhiều người đến. Các đại thần được sắp xếp ngồi hai dãy, sau lưng họ là phu nhân và nữ nhi. Mà Bắc Dương cũng đã đến, còn Kim Dịch kia cũng chưa tới. Kim Dịch thật là càng ngày càng kiêu ngạo, dám làm càn như vậy. Kim Dịch thật sự nghĩ hắn là Hoàng đế, cũng phải xem người khác có đáp ứng hay không. Giấu đi mũi nhọn trong mắt, Vân Y vui vẻ vào trong. Mọi người thấy Vân Y, cũng không có phản ứng gì. Vì vậy tân khoa trạng nguyên, tuy rằng là người đứng đầu bảng vàng. Nhưng sau khi vào quan trường, yên lặng vô danh. Khi vụ án Kim Tử quận chúa bị giết, Vân Y cũng không làm gì, tất cả đều là Nhiếp chính vương Kim Dịch làm chủ. Mà sau sự việc đó, tân khoa trạng nguyên lại mai danh ẩn tích. Trên triều, hắn cũng chưa từng có phát ngôn. Hơn nữa Nhiếp chính vương tựa hồ cũng không thích hắn. Như vậy tự nhiên hắn bị đào thải. Bởi vậy khi họ thấy Vân Y, không ai chào hỏi hắn, đều coi hắn không tồn tại. Người của Kim Dịch tất nhiên chán ghét Vân Y, mà người của Bắc Dương tự nhiên sẽ không ngốc mà đi qua chào hỏi, để mọi người biết Vân Y là người của Hoàng đế. Vân Y không để ý bọn họ nghĩ thế nào, nàng chỉ cần biết mình đang làm gì, suy nghĩ gì thì tốt rồi. Bởi vậy, ánh mắt của người khác không liên quan đến nàng. Ngồi xuống vị trí của mình, Vân Y cầm lấy ly rượu trên bàn, thản nhiên uống rượu, tinh tế bình phẩm. Người bên cạnh hì hì nháo nháo uống rượu, bàn luận đủ chuyện. Mà Vân Y giống như bị cô lập, mang theo vẻ tiêu điều. Nhưng Vân Y nhưng không để người khác cảm giác sự vắng vẻ cô tịch cùng thê lương. Ngược lại có cảm giác như ở một cảnh giới khác. Vân Y đơn độc ở một thế giới khác, không ai có thể quấy rầy, không ai có thể tiếp cận. Nhưng không làm cho người khác cảm thấy đáng thương. Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đã bị Kim Dịch làm hấp dẫn. Hôm nay Kim Dịch rất đàng hoàng, một thân quần áo màu vàng, mặt trên thêu đầy yêu dị xà. Âm lãnh mà cao ngạo. Đứng bên cạnh Kim Dịch là vương phi Thủy gia Thủy Nhu, một thân màu lam, mang theo cỗ hơi thở tự nhiên. Khí chất thoải mái này, làm cho người ta mềm mại đến đáy lòng. Im lặng mà tốt đẹp, như vậy làm cho người ta muốn quý trọng cùng bảo hộ. Tuy rằng Thủy Nhu mang bộ dạng bình thường, nhưng cỗ hơi thở này có thể làm cho vô số nam nhi vì nàng khom lưng. Khó trách Bắc Dương cùng Kim Dịch đều vì nàng không thể tự kềm chế, nàng xác thực đáng giá. Ngày ấy ở Quỳnh Hoa yến, tiếng đàn sạch sẽ trong sáng, vẫn quanh quẩn bên tai, làm cho Vân Y đối với Thủy Nhu sinh ra một cỗ lo lắng cùng thích thú.
|
Vân Y nhìn Thủy Nhu, chỉ cảm thấy trong lòng nháy mắt thanh thấu. Nhưng ở sau lưng, có một ánh mắt mãnh liệt phóng tới nàng. Vân Y cả kinh, quay đầu lại. Lại nhìn thấy một nam nhân một thân hồng bào, trong lòng thầm hô không tốt. Sao lại gặp hắn ở đây? Kim Lãng, con của Kim Dịch. Người ở trường thi, vẫn ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng. Gần đây có nhiều việc, nàng đã sớm quên chuyện này, cũng quên người này. Nhưng bây giờ lại gặp được hắn, Vân Y chỉ cảm thấy không tốt. Người như thế, như độc xà, làm cho người ta cảm giác lạnh lẽo. Trên hồng bào của hắn thêu đầy Mạn châu sa hoa, nhìn hoa văn trên y phục, ánh mắt Vân Y chợt lóe. Loài hoa quen thuộc, gợi lên tình cảm đau xót của Vân Y. Đôi mắt nàng hiện lên vẻ phiền muộn, khẽ nhắm mắt, bỏ qua Kim Lãng. Mà Kim Lãng thấy Vân Y không nhìn mình, hắn cảm thấy trong lòng rầu rĩ không vui, đổ hoảng. Không biết vì sao từ ngày ấy, sau khi Kim Lãng coi thi về, lại khó có thể quên bóng dáng ấy. Nam tử có hơi thở như thanh liên. Nếu thích, như vậy cho vào phủ là được. Nhưng cảm giác này quá mức mãnh liệt, bởi vậy Kim Lãng vẫn bắt buộc mình không cần để ý hắn. Bởi vì quá mức để ý không phải là chuyện tốt. Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Càng muốn quên, trong đầu lại càng nhớ rõ ràng. Bị cảm xúc phức tạp tra tấn lúc lâu, Kim Lãng nghĩ, nếu đã gặp lại, hắn sẽ chiếu cố tốt cho hắn. Mà nay gặp lại, nhưng hắn lại không nhìn mình. Xem ra không cho hắn thấy, hắn không biết mình lợi hại. Ánh mắt Kim Lãng híp lại, chứa một ánh sáng lạnh, sắc bén bắn về phía Vân Y. Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thế nhưng Vân Y cũng có thể cảm nhận ánh mắt mãnh liệt của hắn. Vân Y bất đắc dĩ phục hồi tinh thần lại, trong lòng bất mãn, hắn muốn làm gì a? Hắn rảnh lắm sao? Thật sự rất muốn tìm người giết hắn, để khỏi chướng mắt. Nhưng bây giờ động đến hắn vẫn không thích hợp. Vài quan viên chết, Kim Dịch cũng không để ý. Nhưng nếu con chết, Kim Dịch chắc chắn sẽ điều tra. Như vậy, thật không ổn. Đôi khi, mình cũng muốn rút kiếm đi Kim phủ trực tiếp giết Kim Dịch, như vậy có thể bớt lo. Nhưng Kim Dịch võ công cao cường, hơn nữa ám vệ quanh người vô số, không phải dễ dàng động vào. Nhẫn nại, chỉ cần nhẫn nại thêm một thời gian nữa thì tốt rồi. Tất cả đều sẽ qua đi, mây đen sẽ tan, ánh sáng sẽ lại soi sáng. Vân Y mang thần sắc bình tĩnh, nhưng sâu trong mắt lại thật sự chờ mong. Mà Kim Lãng cho dù dùng ánh mắt như vậy nhìn Vân Y, nhưng vẫn không được Vân Y đáp lại. Kim Lãng thầm hận trong lòng, chút nữa sẽ cho hắn đẹp mặt. Chỉ là quan tứ phẩm, lại bị phụ vương chán ghét, nên phủ phục dưới chân hắn mới đúng. Lại dám hờ hững với hắn. Nhiếp chính vương ngồi vào chỗ của mình, yến hội bắt đầu. Đầu tiên là màn biểu diễn ca múa, trong lúc biểu diễn, Kim Lãng thỉnh thoảng dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá Vân Y, làm Vân Y nổi da gà. Mà Kim Dịch tựa hồ cũng phát hiện, nhìn về phía Vân Y. Đột nhiên gọi thái giám bên cạnh, nói mấy câu bên tai. Thái giám nghe xong, gật đầu, sau đó lại cẩn thận nhìn về phía Vân Y. Vân Y không hiểu gì mà vẫn ngồi đó, thật sự là phiền toái lại tới nữa......
|
Chương 148: Diệt sát Edit: Sunny Út Vân Y mạc danh kỳ diệu ngồi ở chỗ kia, thật sự là phiền toái lại tới nữa...... Chắc chắn không có chuyện tốt, hai cha con này thật là có đức hạnh, không cho người khác sống yên. Vân Y buồn bực ngồi ở kia, cùng đợi chuyện sắp xảy ra với mình. Nhưng giống như không có chuyện gì xảy ra. Ca múa xong, thái giám tuyên bố, các thiên kim tiểu thư có thể hiến nghệ biểu diễn. Lời này vừa nói xong, các khuê tú đều rất hưng phấn. Bởi vì, cha con Kim Dịch đều có bộ dáng bất phàm, hơn nữa thân phận cao quý, nắm quyền cao, bất luận được người nào ưu ái đều là chuyện tốt a. Tuy rằng Kim Dịch cùng Kim Lãng mang thanh danh không tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tư của các nàng. Không có cách nào, nam nhân cổ đại mấy ai mà không háo sắc. Hơn nữa cho dù xuất sắc như Mộc Bách Nhiên, cuối cùng lại có kết cục như vậy. Cho nên trong mắt nữ tử, chi bằng tìm nam tử có quyền thế thì càng an tâm. Bởi vậy một đám nữ tử hưng phấn đòi hiến nghệ. Tiếp theo các nữ tử lên đài, dùng hết năng lực biểu hiện. Nhìn các nàng biểu diễn, Vân Y không thấy có gì mới, quay đi quay lại cũng chỉ có vậy. Không phải khiêu vũ thì đánh đàn, ngẫu nhiên lại thổi tiêu. Hoạt động ở cổ đại quá ít, khó trách khi không có chuyện gì thì đi tính kế người khác. Biểu diễn vẫn đang tiến hành, đa số nam tử đều chăm chú, trong ánh mắt ngẫu nhiên có sự tham lam. Nhưng nhìn thấy Kim Dịch đang ngồi, ánh mắt vội thu lại. Nhìn bọn họ xem say sưa như thế, Vân Y thật không biết nói gì. Một đám kia không biết đang làm cái gì, cầm nghệ, chỉ động ngón tay, không có ý cảnh. Bất quá, coi như là đàn gảy tai trâu, cũng không ai thưởng thức. Bọn quan viên này chỉ xem nữ tử bộ dạng có đẹp hay không, cái khác bọn họ cũng không chú trọng. Bởi vậy, cũng có thể nói ở trên ra sức biểu diễn, phía dưới cũng coi như là cao hứng. Nhìn chiếc đàn kia, Vân Y lại nhớ tới tiếng đàn của Thủy Nhu ở Quỳnh Hoa yến. Đơn thuần như vậy, đến nay vẫn là có một không hai. Cũng chỉ có nữ tử tốt đẹp như Thủy Nhu mới có thể làm cho tiếng đàn có sinh lực. Mang theo hơi thở tự nhiên thanh khiết, làm cho người ta nghe vào lòng, toàn thân thả lỏng. Chỉ là không biết, có cơ hội nghe lại tiếng đàn đó hay không. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt Vân Y khẽ chuyển động, thấy được đôi mắt tinh thuần kia. Đôi mắt ấy cũng đang nhìn mình, tràn đầy thiện ý. Thủy Nhu mỉm cười, tuy rằng trên mặt nàng không có biểu hiện gì. Nhưng Vân Y biết nàng đang cười, dùng ánh mắt thiện ý nhìn mình. Nàng nhận ra mình. Kỳ thật ngẫm lại cũng có thể hiểu được, đôi khi càng là người tinh thuần thì càng không nhìn thấu. Mà Thủy Nhu như nữ thần, mang theo một thân thanh thuần hiền lành đi vào nhân gian. Vô luận ở đâu, đều khó mà chịu được sự ô nhiễm. Mà Kim Dịch là người tay dính đầy máu, càng thêm khát vọng nàng. Bởi vì bọn họ đen tối, sợ hãi âm mưu. Có lẽ, Kim Dịch cũng vì đôi mắt của Thủy Nhu mà lạc đi. Dù sao, người như Thủy Nhu, khó ai có thể cự tuyệt. Nhìn Thủy Nhu, đôi mắt Vân Y cũng mang ý cười. Nhu muốn nói, nàng sẽ giúp nàng. Bắc Dương, chính là người Thủy Nhu chờ mong. Vân Y có thể cảm giác, tuy rằng Bắc Dương không liếc mắt nhìn Thùy Nhu. Nhưng tâm thần của hắn đều ở trên người Thủy Nhu. Bắc Dương, như một đứa trẻ mới lớn cô độc và u buồn. Đúng, một đứa trẻ, một đứa trẻ mới lớn. Mà Thủy Nhu lại là một tiểu cô nương nhà bên, hai người thanh mai trúc mã, chưa từng nghĩ sẽ có ngày đen tối như vậy. Nhưng ngày đó đã tới, đột nhiên như vậy, làm cho người ta trở tay không kịp. Vân Y không tự giác nhớ tới chuyện của Bắc Dương cùng Thủy Nhu, chuyện này là do Mộc Bách Nhiên nói với nàng. Đến tận đây, nàng mới biết, một đoạn tình yêu cũng đủ làm cho người ta hạnh phúc. Bắc Dương, đứa con duy nhất của Bắc Ngạo Thế. Bắc Ngạo Thế có rất nhiều nữ nhi, nhưng chỉ có một đứa con trai, bởi vậy từ nhỏ tuy rằng được sủng ái, nhưng cũng không cưng chiều, vẫn bồi dưỡng Bắc Dương thành một thái tử vĩ đại. Văn thao võ lược, mọi thứ tinh thông. Bắc Dương, là kiêu ngạo, là ánh mặt trời. Thủy Nhu, là cháu đích tôn của Thủy gia. Bởi vì Thủy gia nữ nhi rất ít, bởi vậy Thủy Nhu cũng là trân bảo. Thủy Nhu người cũng như tên, nhu uyển như nước, yêu cầm phi thường. Sau đó lại theo sư phó học đàn, năm tuổi Thủy Nhu đã xa nhà, mười năm sau trở về, trở thành một nữ tử ôn nhu uyển tĩnh. Thủy gia từng là đế sư, bởi vì lúc nhỏ, Thủy Nhu có bộ dạng phi thường đáng yêu, được Bắc Ngạo Thế yêu thích. Bởi vậy, Thủy gia cũng thường xuyên mang Thủy Nhu vào cung, để Thủy Nhu và Bắc Dương cùng nhau học tập. Tình cảm của hai người cũng dần nảy sinh, những ngày tháng ấy vô cùng tốt đẹp. Mười năm sau, hai người lại gặp nhau, giật mình phát hiện trong lòng của cả hai đều đã khắc sâu đối phương.
|