Thiên Tài Khí Phi
|
|
Lục quốc đã xong, rốt cục cũng đến phiên Bắc quốc.
Mọi người nhất thời im lặng, chờ Bắc quốc trình lên.
Mọi người đối với Bắc quốc đều có thái độ hoài nghi.
Vân Y nhìn sắc mặt mọi người, hoặc là hèn mọn, hoặc là khinh thường, hoặc là hoài nghi. Có thể nói là cái gì cũng có, mọi người đều đang chờ Bắc quốc diễn.
Nhất là đại quốc, đều có bộ dáng xem kịch vui.
Vân Y nâng mắt, thấy Quân Ánh Nguyệt nhíu mày nhìn mình.
Đây là ý gì?
Khiêu khích?
Hèn mọn?
Hay là ý tứ khác, Vân Y cảm thấy tò mò, nghĩ Quân Ánh Nguyệt này bị gì a?
Sao lại có địch ý với mình?
Là vì mình không đưa Hồi sinh thảo cho nàng, hay là vì Tư Cảnh Hiên?
Chỉ là, mình cùng Tư Cảnh Hiên có quan hệ gì? Tựa hồ, không có quan hệ.
“Ta nghe lịch sử Bắc quốc đã lâu, hơn nữa Vân Y thừa tướng lại là người kinh tài tuyệt diễm. Nói vậy, lần này Bắc quốc có thể cho mọi người một kinh hỉ.” Thanh âm dễ nghe của Quân Ánh Nguyệt quanh quẩn, mang theo nhè nhẹ gợn sóng. Quân Ánh Nguyệt vừa nói, mọi người đều an tĩnh, lẳng lặng nghe nàng nói chuyện, như là nghe nữ thần đang nói chuyện.
Quân Ánh Nguyệt vô luận là dung mạo, trí tuệ, thân phận địa vị, đều vô cùng tuyệt thế, nữ tử như vậy, nam tử trong thiên hạ đều xem nàng như nữ thần.
Chỉ là nàng cũng như nữ nhân bình thường, yêu đơn phương Tư Cảnh Hiên.
Vân Y có chút suy nghĩ.
Trên mặt Vân Y phong đạm vân thanh, khóe miệng mang theo nụ cười không rõ ý tứ, nhìn thuộc hạ của mình đem văn hóa Bắc quốc trình lên.
Bắc quốc đã trình lên, đưa cho các bị giám khảo bắt đầu bình phán.
Các cao nhân ngay từ đầu là thái độ khinh thường, không để ý Bắc quốc trình lên cái gì. Dày như một bộ từ điển của hiện đại.
Nhìn bộ dáng bọn họ, Vân Y muốn cười. Lát nữa họ nhìn thấy nội dung thì biểu tình có bao nhiêu phấn khích. Bọn họ không phải khinh thường Bắc quốc này sao?
Cũng đúng, Bắc quốc nguyên bản là quốc gia mới thành lập, không có văn hóa, làm sao có thứ tốt được.
Người phía dưới nhìn phản ứng của giám khảo, đều nghĩ Bắc quốc chắc chắn không có gì đặc biệt. Trong lòng nghĩ, Bắc quốc giống như đang bỏ quyền thi đấu? Dù sao ở quân sự, còn có thể lấy thứ tự tốt. Trận thi văn hóa này, sẽ rất mất mặt xấu hổ.
“Bắc quốc thật là, cũng không nhìn xem mình có gì sao?”
“Đúng vậy a, quả thực là lãng phí thời gian.”
“Đừng nói như vậy, vừa rồi Ánh Nguyệt công chúa khích lệ Bắc quốc thừa tướng kinh tài tuyệt diễm a.”
“Đó là Ánh Nguyệt công chúa đáng thương Bắc quốc hàng năm đều bỏ quyền, mới cổ vũ bọn họ một phen. Ai ngờ, bọn họ lại tự đắc như vậy.”
Vân Y bất đắc dĩ nghĩ, sao tai của mình lại tốt như vậy?
Chuyện gì cũng nghe dược, lại nghe rất rõ ràng.
Vân Y khóe miệng run rẩy nghĩ, nàng bỏ cuộc sao? Nằm mơ sao?
Vân Y nghĩ, cười đi cười đi, chờ một chút đừng khóc lên là được.
Quả nhiên một vị giám khảo kêu lên, người ngồi gần đó chuẩn bị phê phán, lại dừng lại.
“Cái gì!” Một vị giám khảo tóc trắng đứng dậy, trên mặt biểu tình khiếp sợ dị thường.
Ngay sau đó lại có nhiều cao nhân đứng dậy, còn có thanh âm sợ hãi.
Cái này, mọi người không hiểu.
Hoàn toàn không biết nên nói cái gì, vốn nghĩ là cái không có ý nghĩa. Nhưng mới xuất khẩu, các vị giám khảo đều cả kinh đứng dậy, trên mặt biểu tình kinh ngạc vô cùng. Nụ cười trên mặt họ, bây giờ lại cứng ngắc, cười cũng không được, không cười cũng không xong. Bọn họ cảm thấy, giờ phút này muốn khóc. Bọn họ có dự cảm mãnh liệt, kết quả sẽ làm họ không tiếp thu được.
Bắc quốc lần này trình lên quyển sách Vân Y phỏng theo sử ký mà sáng tác, ghi lại năm ngàn năm lịch sử của Bắc quốc. Tuy rằng nói Bắc quốc vừa thành lập không đến ba mươi năm, nhưng nhân dân Bắc quốc tồn tại đã lâu, bởi vậy lịch sử có khả năng lên tới năm ngàn năm.
Năm ngàn năm trước, đó là chuyện rất lâu, như vậy quyển sách này ý nghĩa phi phàm. Có chút bác học hơn nữa là người có năng lực phi phàm, có thể thông quyển sách này nghiên cứu ra quy luật phát triển của lịch sử.
Bắc quốc sử, đây là quyển sách làm thiên hạ khiếp sợ.
Trận đấu văn hóa này, Bắc quốc hoàn toàn xứng đáng đứng nhất.
Các quốc gia khác không phải không ghi lại lịch sử, chỉ vì trình độ hạn chế, bọn họ ghi lại đều rất thô ráp. Mà Vân Y viết quyển sách này lại khác, nội dung phong phú trật tự rõ ràng, nói có sách, mách có chứng. Lại phân tích quy luật, có nhiều tri thức ở hiện đại.
Một quyển sách như vậy, sao cổ nhân không kinh diễm được?
Bắc quốc, không thất học! Bắc quốc, quật khởi từ hôm nay.
|
Tác giả: Ngọc Khuyết Chương 163: Trận chiến cuối cùng Bộ sách sử của Bắc quốc làm thay đổi cái nhìn của các nước khác, từ nay về sau lịch sử của Bắc quốc lưu truyền hậu thế.
Đây gọi là cao nhân.
Mọi người bất ngờ ở tình huống này, bọn họ nghĩ Bắc quốc sẽ bỏ cuộc như trước. Nhưng bọn họ không nghĩ đến kết quả như vậy.
Quân Ánh Nguyệt đột nhiên quay đầu, nhìn Vân Y thật sâu, cái nhìn đó làm Vân Y như đang ở trong hoang mạc, không thể dựa vào ai.
Quân Ánh Nguyệt động sát khí với nàng!
Vân Y cụp mắt xuống, thần sắc trong mắt biến mất, lẳng lặng đứng đó, giống như không chú ý cái gì. Chỉ là, có nhiều ánh mắt chú ý trên thân thể của nàng, có hâm mộ, có ghen tị, có thiện ý, có ác ý.
Tất cả, Vân Y đều bình tĩnh đón nhận.
Tỷ thí văn hóa làm cho rất nhiều đến xem thổn thức không thôi. Từng quốc gia trình lên, đều hiếm thấy, làm cho người ta thán phục. Bởi vì tỷ thí văn hóa rầm rộ, người trong thiên hạ đều chờ mong trận tiếp theo.
Khi Vân Y trình lên sách sử của Bắc quốc. Lúc ấy mọi người chỉ chê cười. Ai ngờ, qua vài canh giờ, tất cả đều cải biến. Chuyện không có khả năng, lại xảy ra. Tỷ thí văn hóa chấm dứt, Vân Y mang theo các quan văn của Bắc quốc rời khỏi.
Lần này, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đi trước, không dám nói gì.
Nhìn bóng dáng Vân Y rời đi, khóe miệng Quân Ánh Nguyệt hiện lên nụ cười rõ ràng.
Kết quả được công bố sau khi thi cả ba phần.
Khi Vân Y rời đi, những người khác cũng bắt đầu rời đi.
Trở lại dịch quán, Vân Y lập tức gọi Thổ Dũng tiến vào. Thổ Dũng chưa nghỉ ngơi, lại đột nhiên nghe thừa tướng muốn gặp hắn. Mang theo nghi hoặc, Thổ Dũng đi tới phòng Vân Y.
Vừa vào phòng, thấy Vân Y một mình đứng ở cửa sổ, hơi thở cao ngạo. Nhìn Vân Y, trong lòng Thổ Dũng sinh ra một cỗ kính trọng.
“Thừa tướng.” Thổ Dũng mở miệng kêu.
Nghe xong, Vân Y chậm rãi xoay người lại, mang theo nụ cười ôn hòa.
“Ngồi đi.” Vân Y cười mở miệng nói, trên người là hơi thở gần gũi bình dị.
Thổ Dũng không tự giác bị cuốn hút, thần sắc cũng nhu hòa rất nhiều. Thổ Dũng nghe lời Vân Y ngồi xuống, Vân Y cũng ngồi ở đối diện.
Hai người ngồi xong, Vân Y mỉm cười mở miệng nói:“Hôm nay Bắc quốc đứng thứ nhất, ngươi có cảm giác gì?”
Lời nói Vân Y nhẹ nhàng ôn nhu, làm cho Thổ Dũng có một loại ảo giác, giống như đang ngồi đối diện hắn là một nữ tử.
Giương mắt nhìn về phía Vân Y, Vân Y vẫn một thân áo trắng, có phong độ, hơi thở lăng nhiên. Tuy rằng thần sắc ôn hòa, nhưng mũi nhọn trong mắt lại không che dấu được. Hơi thở bị kiềm hãm, Thổ Dũng thu hồi tầm mắt, cung kính trả lời:“Thuộc hạ coi đây là vinh, nguyện ý vì Bắc quốc đến giọt máu cuối cùng.” Thanh âm Thổ Dũng vang lên, hàm chứa tâm huyết bảo vệ quốc gia.
Vân Y nở nụ cười, nụ cười hiểu ý. Thổ Dũng tuy rằng nhìn thô lỗ, nhưng là người có tâm tư tinh tế. Hắn không trầm mê trong thắng lợi, mà là nghĩ đến lâu dài.
Bắc quốc chỉ là tiểu quốc, lại đột nhiên được vinh dự như vậy, có thể làm người khác ghi hận.
Vân Y biết sẽ có hậu quả như vậy, nhưng nàng vẫn lựa chọn làm như vậy. Bởi vì cho dù nàng yếu thế, đại quốc cũng sẽ không buông tha cho tiểu quốc. Bởi vậy, không bằng nở rộ tốt một chút, khích lệ con dân bảo vệ quốc gia.
“Ngươi biết là tốt rồi, Bắc quốc có nhân tài như ngươi, ta cũng an tâm.”
“Thừa tướng......”
“Ngươi khoan nói, nghe ta nói xong. Nói thật, dù sao đương kim hoàng thượng cũng biết. Ta đến Bắc quốc là có mục đích, ta vì Hồi sinh thảo mà đến. Mà đến Quân quốc, ta vì Sinh mệnh chi hoa mà đến. Bởi vậy, lấy được Sinh mệnh chi hoa, ta sẽ lập tức rời đi. Có lẽ sẽ biến mất. Mà nếu ta đi, ta lo lắng nhất là những người đó sẽ đem lửa giận phát tiết với Bắc quốc. Bởi vậy, ta hy vọng các ngươi cố gắng bảo hộ Bắc quốc. Các ngươi yên tâm, ta đã vì Bắc quốc chuẩn bị rồi.” Vân Y nói xong, lẳng lặng nhìn Thổ Dũng.
Thổ Dũng nghe Vân Y nói, mày càng nhíu lại.
Vân Y lẳng lặng chờ hắn bình tĩnh trở lại, nói cho hắn kế hoạch cụ thể. Thổ Dũng lâm vào tự hỏi, cuối cùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vân Y, ánh mắt kiên nghị vô cùng.
Vân Y biết hắn đã hiểu, nên tiếp tục nói:“Khi ta rời đi, ta sẽ làm lục quốc bị thương, cho Bắc quốc có thời gian phát triển. Mà ta cũng là các chủ Thiên Binh các, ta sẽ cho Thiên Binh chú ý Bắc quốc, một khi Bắc quốc có nguy hiểm, như vậy Thiên Binh các chắc chắn sẽ tương trợ.” Vân Y nói xong, liền lặng lẽ rời đi, để lại Thổ Dũng suy nghĩ.
Thổ Dũng cần thời gian bình tĩnh, mà nàng cũng cần thời gian bình tĩnh. Rất nhiều chuyện, đều không thể lựa chọn.
Đêm nay, Quân Ánh Nguyệt sẽ động thủ. Có lẽ bây giờ, cũng có thể là ngay sau đó.
Hôm nay biểu hiện của Bắc quốc đã ảnh hưởng đến lợi ích của nàng, dù sao lấy quân sự của Bắc quốc cũng đủ có địa vị cao. Nhưng bây giờ đã như vậy, Quân Ánh Nguyệt tuyệt đối sẽ không giữ lại mối nguy hiểm này.
Vân Y gắt gao nắm chặt tay mình, sau đó lại chậm rãi thả lỏng.
Không thể dễ dàng sử dụng Linh Âm, nếu không sau khi trận đấu kết thúc, mình sẽ mất đi con cờ chính. Nhưng Quân Ánh Nguyệt võ công cực cao, nếu không có Linh Âm, làm sao có thể đào thoát.
Vân Y nghĩ cách giải quyết, ánh mắt lẳng lặng nhìn cảnh vật xung quanh. Đột nhiên lóe lên. Nháy mắt, Vân Y nghĩ tới trận pháp. Bất quá, nghe nói Quân Ánh Nguyệt cũng là cao thủ cái này, như cung điện dưới đất của Sở quốc. Hiện tại mình cùng với nàng tỷ thí trận pháp, gian nan.
Người ta vì phú quý mà nguy hiểm, mình lại vì sinh mệnh.
Đơn thuần đấu pháp, mình không phải đối thủ của nàng. Nhưng nếu mình bỏ vào cơ quan một ít độc, như vậy chắc sẽ có chút hiệu quả.
Trong lòng nghĩ, trên tay lập tức động. Vân Y tụ lại kình khí ánh huỳnh quang trên tay.
Vân Y nhanh chóng nhảy lên, đứng trên nóc nhà, đánh kình khí về các hướng. Trong sân kình khí vờn quanh, trong sân rất nhanh có một trận pháp nhỏ. Vân Y đột nhiên nhảy tới, hướng lên trên đánh một kình khí mãnh liệt. Lập tức, trong sân xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong sân như một mê cung, không thấy rõ nguy hiểm cùng cơ quan vi diệu. Nhìn trận pháp mình vất vả bày ra, khóe miệng Vân Y lộ ra nụ cười xơ xác tiêu điều.
Quân Ánh Nguyệt, ngươi tốt nhất đừng tới.
Chỉ là, sự tình thường không theo ý người. Vân Y lẳng lặng đứng ở trên cây, ánh mắt bình thản nhìn về phương xa.
Đột nhiên, lá cây nhẹ nhàng động. Nhìn lá cây nhẹ nhàng run run, Vân Y mím môi. Đồng thời, mấy tiếng xé gió vang lên, mang theo sát khí sắc bén. Vân Y nâng mắt, ánh mắt nhìn về phía xa, thấy được cỗ kiệu từ xa đang đến.
|
Bốn người nâng kiệu, bên cạnh có hai người đứng. Cả hai đều mặc áo trắng, mặt mang lụa trắng. Từ thân hình có thể thấy được, bọn họ một là nam, một là nữ.
Hơn nữa dù là người nâng kiệu, hay bên cạnh đều là cao thủ. Nữ tử bên cạnh trên người hơi thở có vẻ yếu ớt, nữ tử này làm cho người ta có cảm giác quen thuộc. Vân Y nhìn nàng liếc mắt một cái, mang thâm ý.
Quân Ánh Nguyệt không hổ là thiên hạ đệ nhất nữ tử, cư chủ Nguyệt Thần cư, võ công quả nhiên siêu phàm nhập thánh. Vân Y không thể cảm giác được hơi thở của Quân Ánh Nguyệt, có thể thấy được võ công của nàng rất cao.
Lúc này, nguy hiểm.
Nhưng, Vân Y tuyệt đối không nhận thua. Vân Y không chú ý đến nam tử mặc áo trắng kia, lúc hắn nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo tình cảm sâu đậm.
Vân Y đứng ở trên cây, chưa động đậy.
Cỗ kiệu màu trắng cũng từ từ đến gần, tựa hồ trong nháy mắt liền đã đến trước người Vân Y.
Hạ kiệu, hai người bên cạnh vén màn, Quân Ánh Nguyệt một thân tử y, đẹp đẽ quý giá bước ra từ trong cỗ kiệu.
Quân Ánh Nguyệt giờ phút này trên mặt đã không có ý cười hiền lành, trên mặt mang thần sắc lạnh như băng. Nàng vừa đi ra, ánh mắt thản nhiên nhìn Vân Y. Sau đó dời mắt, nhìn cảnh vật xung quanh, vẻ mặt khinh miệt, cười nhạo một tiếng:“Vân các chủ, hay là Hiên vương phi, đừng nói chỉ một chút tài mọn này mà làm khó ta chứ? Ta vẫn rất để mắt ngươi, hay là ngươi khinh thường ta?” Nói xong, Quân Ánh Nguyệt thản nhiên nở nụ cười, khóe miệng mang theo vẻ châm chọc.
Nghe thanh âm như vậy, Vân Y vẫn không nói gì. Nàng chỉ lẳng lặng đứng trên cây, ánh mắt bình tĩnh nhìn Quân Ánh Nguyệt, tựa hồ lời Quân Ánh Nguyệt nàng không để vào mắt.
“Ngươi thử xem thì sẽ biết!” Thanh âm Vân Y bình tĩnh, khi lọt vào tai Quân Ánh Nguyệt lại coi thường.
Quân Ánh Nguyệt nổi giận, lập tức ra một chưởng vung lên thân cây.
Nhất thời một chưởng hướng tới Vân Y. Nhìn nội lực thâm hậu, ánh mắt Vân Y nhịn không được run lên, thầm nghĩ, võ công Quân Ánh Nguyệt quả nhiên danh bất hư truyền, sâu không lường được.
Võ công như vậy, nàng chỉ cảm thụ được ở Tư Cảnh Hiên.
Trong lúc suy nghĩ, Vân Y cũng nhanh chóng chém ra một chưởng, lại bị Quân Ánh Nguyệt tiếp được, đánh ngược vào thân cây bên cạnh.
Ngay lúc đó Quân Ánh Nguyệt lại ra tiếp một chưởng. Nháy mắt, một chưởng kia đánh vào Vân Y, trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, toàn thân như muốn tan đi. Vân Y ngón tay nhẹ nhàng run, sắc mặt tái nhợt.
Chỉ một chưởng, đã làm cho mình bị thương.
Khóe miệng Vân Y lộ ra nụ cười trong suốt, lạnh nhạt nhìn Quân Ánh Nguyệt.
Một chưởng của Vân Y đánh ra, nháy mắt khởi động trận pháp. Trận pháp nhỏ nhoi trong mắt Quân Ánh Nguyệt nháy mắt bị một cỗ kỳ dị lực lượng đưa lên. Nháy mắt giữa sân bộc phát ra khí thế tận trời, chiếu sáng một khu vực.
Trận pháp khởi động, giống như thiên quân vạn mã, ngàn vạn cơ quan khởi động. Vân Y lẳng lặng nhìn Quân Ánh Nguyệt chống cự với trận pháp bên trong, trong mắt mặt lóe ra thị huyết.
Quân Ánh Nguyệt phát ra chiêu thức càng ngày càng cuồng bạo, hơi thở trên người càng ngày càng ám trầm, mang theo một cỗ mãnh liệt sát ý. Ánh mắt sắc bén, mang theo một cỗ tử vong lành lạnh nhìn Vân Y.
Đột nhiên, Quân Ánh Nguyệt bức ra nội lực mười phần.
Thấy như vậy, Vân Y đột nhiên cả kinh, nhanh chóng muốn tránh xa. Nhưng ở phía sau, bên tai vang lên một trận nói nhỏ.
“Vũ nhi, Vũ nhi ngoan của ta......”
“Bà ngoại......”
Miệng Vân Y thì thào nói, quay đầu nhìn, đã thấy Quân Ánh Nguyệt phá trận mà ra, lúc này mang vẻ mặt lạnh như băng nhìn mình.
Nhất thời một trận khí lạnh từ đáy lòng toát ra, làm cho Vân Y tỉnh táo lại. Đây là ảo giác, chắc chắn Quân Ánh Nguyệt dùng bí thuật để mê hoặc mình. Nhưng đã quá trễ, Quân Ánh Nguyệt cách Vân Y càng ngày càng gần, một chưởng tiếp theo chứa đầy nội lực.
Giờ khắc này, đầu Vân Y trống rỗng, chỉ có một bóng dáng không ngừng xoay quanh. Một thân áo trắng, nam tử như thần. Đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt thản nhiên lại mang theo quang hoa lưu chuyển.
Vân Y nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười chua sót cùng không cam lòng. Ít nhất, cho mình nhìn hắn một cái, nhìn thấy hắn sống tốt.
Nhìn cái chết đang đến gần, thần sắc từ từ biến mất.
Lúc này, Vân Y đã chuẩn bị. Sau đó, Vân Y không cảm nhận được cảm giác đau đớn, ngược lại bị ôm vào cái ôm xa lạ. Cái ôm này cho nàng có cảm giác an toàn, có cảm giác sống sót. Vân Y chưa kịp cảm khái, ngay sau đó lại cảm thấy một chưởng của Quân Ánh Nguyệt một chưởng thật mạnh đánh vào người ôm mình. Ngay sau đó, người ôm mình bị văng đi rất xa.
Vân Y đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn người cứu mình, dung nhan quen thuộc hé ra.
Sở Dạ, sao có thể là hắn?
Gió đêm phơ phất, Sở Dạ ôm Vân Y bay vút, quần áo trong gió bay phất phới. Sở Dạ ôm Vân Y đi tới cạnh dòng song nhỏ ngoài thành.
Vừa dừng lại, Vân Y theo quán tính rời khỏi ngực của Sở Dạ. Làm xong động tác này, Vân Y phát hiện mình có chút quá đáng. Nghĩ có nên xin lỗi hay không, trong lòng lại đột nhiên nghĩ đến Sở Dạ nhưng vì cứu mình mà đã trúng một chưởng, không biết có bị gì hay không.
“Ngươi không sao chứ......” Vân Y ngẩng đầu lên, hỏi Sở Dạ có bị thương hay không.
Chỉ là, chưa kịp nói xong, thấy Sở Dạ đột nhiên xông ra một ngụm máu tươi, sau đó từ từ ngã xuống đất. Vân Y nhanh chóng tiếp được Sở Dạ, tay nàng ôm Sở Dạ run run.
“Ngươi không sao chứ......” Thanh âm Vân Y bối rối, ánh mắt thật cẩn thận nhìn Sở Dạ.
Sở Dạ suy yếu muốn nhìn Vân Y, nhưng lại cảm thấy trước mắt một mảnh đen tối.
“Vũ nhi, Vũ nhi, Vũ nhi......” Thanh âm Sở Dạ suy yếu dần.
Nhìn Sở Dạ như vậy, thanh âm Vân Y mang theo một tia nghẹn ngào. “Ta đây, ta dây, ta ở đây, Sở Dạ ngươi sẽ không có việc gì, ngươi nhất định sẽ không có việc gì ......”
Vân Y lúc này cảm thấy đầu hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ mong Sở Dạ đừng chết đi. Nàng không thể nhìn người cứu mình, ở trước mặt mình mà chết.
Có lẽ, trước kia nàng chán ghét Sở Dạ. Nhưng, sự chán ghét đó cũng tan thành mây khói theo cái chưởng kia.
Vân Y nhìn Sở Dạ, nhìn khóe miệng hắn không ngừng ra máu, hơi thở mỏng manh gần như không có. Nhìn Sở Dạ, Vân Y không khỏi hoảng hốt, lo lắng:“Sở Dạ, Sở Dạ, ngươi không được a. Nói chuyện, nói chuyện, nói chuyện cùng ta a.”
Vân Y vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mặt Sở Dạ, không cho hắn lâm vào bóng tối.
Sở Dạ cố gắng trợn tròn mắt, muốn thấy Vân Y, suy yếu nói:“Vũ nhi, ta...... yêu nàng, thật sự...... yêu nàng. Thực xin lỗi, trước kia...... Ta không biết...... Quý trọng nàng, nếu...... có cơ hội......, ta sẽ dùng......toàn bộ sinh mệnh......để quý trọng nàng. Vũ nhi, đừng...... Trách ta......Ta, ta......yêu nàng, thật sự......nàng.” Sở Dạ suy yếu nói, đến cuối cùng cũng không nghe hắn nói gì.
“Không cần nói, không cần nói. Ta không trách ngươi, thật sự không trách ngươi.” Vân Y cũng nhịn không được hai mắt đẫm lệ, thanh âm khẽ run, nàng gắt gao ôm Sở Dạ, đem mặt dán vào tai Sở Dạ, muốn nghe rõ câu nói của hắn.
Sở Dạ nhìn Vân Y khóc vì hắn, khóe miệng không tự giác nở rộ một nụ cười hạnh phúc. Hắn nhẹ nhàng vươn tay, muốn đụng vào mắt Vân Y. Nhưng tay còn chưa chạm đến, cũng đã mất đi khí lực.
Tay Sở Dạ từ từ buông xuống, miệng cũng nói: “Vũ nhi, ta yêu nàng......” Tiếp đó, mắt hắn từ từ nhắm lại, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Vân Y nhìn về phía Sở Dạ, nàng có cảm giác đau đớn. Sở Dạ, chung quy nàng vẫn không thể chán ghét hắn.
Vân Y có chút thất thần nhìn người trong lòng, nhìn hắn vì cứu nàng mà chết. Loại cảm giác này, quá khắc dâu. Mới phát hiện, cái nhìn trước kia của mình không có ý nghĩa.
Đi thôi, Sở Dạ hãy lên đường bình an. Hy vọng, Sở Dạ trên đường xuống hoàng tuyền gặp Vân Mộng Vũ.
|
Vân Y thất thần nhìn thi thể lạnh băng, ánh mắt có chút mờ mịt.
Xa xa, ánh mắt Tư Cảnh Hiên ảm đạm nhìn một màn này. Hai tay không ngừng nắm chặt, hơi thở càng rét lạnh hơn mùa đông.
Hôm sau, trời trong nắng ấm.
Trên Thương Sơn, lại tụ tập nhiều người. Hôm nay tỷ thí tài lực, nghĩ Bắc quốc có biểu hiện kinh người gì không?
Bắc quốc luôn biểu hiện tài lực rất tốt. Không biết hôm nay, sẽ có biểu hiện gì? Hôm nay Bắc quốc cũng làm cho mọi người kinh ngạc một phen, bởi vì hôm nay Bắc quốc đến tương đối sớm, cơ hồ là sớm nhất.
Mọi người thấy như vậy, đều kinh ngạc một phen. Trong lòng nghĩ, Bắc quốc hôm nay làm sao vậy?
Lúc mọi người nhìn lại, phát hiện chuyện kì quái hơn. Vân Y thừa tướng lại không có ở đây.
Nhất thời, mọi người đều đoán, chẳng lẽ này thừa tướng đại nhân chuẩn bị vũ khí bí mật, muốn nổi tiếng?
Mọi người đều đoán, nhưng không có được kết quả.
Thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người tới.
Lúc Quân Ánh Nguyệt đến, đầu tiên nhìn lướt qua Bắc quốc. Lúc phát hiện không có Vân Y, trong ánh mắt hiện lên mũi nhọn.
Tỷ thí tài lực không có thay đổi, thứ tự vẫn như cũ. Không có gợn sóng, làm cho mọi người thất vọng.
Nhất thời, mọi người đối với Bắc quốc cũng giảm bớt nhiệt độ.
Mọi người đều trở về, chuẩn bị trận cuối cùng.
Quân sự, có thể nói là trọng yếu nhất, mọi người đều chờ mong quân sự sẽ có biểu hiện phấn khích.
Sau khi trở về, ai cũng phái nhiều mật thám điều tra Vân Y ở đâu. Nhưng làm cho mọi người thất vọng, một chút tin tức về Vân Y cũng không có. Mọi người đều rất ngạc nhiên, Vân Y giống như đã biến mất a.
Mọi người đều đoán, Vân Y có phải vì biểu hiện quá mức xuất sắc. Nên bị người khác lặng lẽ ám sát. Người làm chuyện này, không cần nói cũng biết. Bằng không, hôm nay tỷ thí tài lực, Vân Y sao lại không tham gia. Vừa vặn hôm nay Bắc quốc tham gia tỷ thí lại ở vị trí kém cỏi.
Mọi người còn cho rằng Vân Y biết Bắc quốc tài lực không đủ. Cho nên không dám lộ mặt. Mà lúc này, trong ngự thư phòng của Quân quốc.
“Có phải ngươi làm hay không?” Thanh âm Quân Lãnh Mạc đạm mạc lạnh như băng truyền đến.
Đối diện Quân Lãnh Mạc là một thân tử y, dung mạo tuyệt diễm vô song. Người này đúng là Quân Ánh Nguyệt, mang vẻ mặt bất mãn đứng đó.
Quân Ánh Nguyệt lạnh lùng nói: “Là ta làm thì thế nào? Hoàng huynh, ngươi muốn thay nàng báo thù sao?” Quân Ánh Nguyệt nói xong, quật cường nhìn Quân Lãnh Mạc.
Nghe Quân Ánh Nguyệt nói, Quân Lãnh Mạc nháy mắt mờ mịt.
Đúng vậy, đã biết thì thế nào?
Quân Lãnh Mạc.
Nhìn hắn như thế, thần sắc trên mặt Quân Ánh Nguyệt dịu đi một ít, ôn nhu khuyên nhủ: “Hoàng huynh, không phải chỉ là một nữ nhân sao? Đợi cho ngươi chiếm được thiên hạ, lo gì không có mỹ nhân. Huống chi Vân Mộng Vũ, cũng không phải nữ tử bình thường. Nàng là các chủ Thiên Binh các, thân phận không gtầm thường. Hơn nữa nàng là thê tử của Sở Hiên, Sở Hiên lại đối đầu với Bồng Lai đảo. Như vậy, nữ nhân kia cũng coi như là địch nhân của Bồng Lai đảo. Nữ nhân như vậy, nếu có quan hệ với nàng thì sẽ có vô số phiền toái a.”
Quân Lãnh Mạc không nói gì, tựa hồ như nghe lọt, tựa hồ lại không nghe.
Quân Ánh Nguyệt yên lặng nhìn hắn, trong ánh mắt bắt đầu khởi động thần sắc không hiểu. Hít một hơi, Quân Ánh Nguyệt lặng lẽ lui đi ra ngoài.
Ngày thứ ba, vẫn là thời tiết không tốt lắm. Hôm nay tỷ thí quân sự, có nhiều người chú ý. Dù sao chuyện khác thì không quan trọng, nhưng quân sự đối với một quốc gia rất quan trọng.
Vân Y đứng trong đám người phía dưới, lẳng lặng nhìn mọi người tỷ thí. Hôm qua, nàng cũng xem như đã rời khỏi Bắc quốc. Bắc quốc, hẹn gặp lại.
Quân Lãnh Mạc ra lệnh một tiếng, chính thức bắt đầu.
Bảy quốc gia, Quân quốc trước giờ đều thắng, cho nên không tham gia vòng thứ nhất.
Vòng thứ nhất là sáu quốc gia tiến hành rút thăm, an bài số người bằng nhau tiến hành công kích, đoạt cờ đối phương, không được ảnh hưởng đến mạng người.
Vòng thứ nhất, Bắc quốc may mắn bốc trúng Tây quốc, quốc gia này không phát đạt về quân sự.
Kết quả này, Vân Y cảm thấy buồn cười.
Quân Ánh Nguyệt muốn để Bắc quốc làm ngọn sóng, làm cho Bắc quốc rơi vào hiểm cảnh, bức mình đi ra.
Vân Y khóe miệng mang theo nhợt nhạt ý cười, trong lòng nghĩ Quân Ánh Nguyệt rất quan tâm tới nàng a. Bắc quốc lần này rất có thực lực, không chỉ có thể thắng, sẽ lấy được thứ nhất.
Nếu không, sao có thể danh chính ngôn thuận lấy sinh mệnh chi hoa?
Bằng không, theo phong cách làm việc của Quân Ánh Nguyệt. Cuối cùng nếu Quân quốc chiếm được thứ nhất, như vậy không có cơ hội thấy được sinh mệnh chi hoa.
Tỷ thí bắt đầu, tràng thượng nháy mắt xơ xác tiêu điều, đằng đằng sát khí. Binh mã Tây quốc dưới sự chỉ huy của quân sư, không ngừng biến ảo đội hình. Hẳn là muốn dùng chiến thuật với Bắc quốc.
Mà Bắc quốc bên này dưới sự dẫn dắt của Thổ Dũng, binh mã đều cố gắng kháng địch. Nhưng khi Tây quốc dùng chiến thuật, Bắc quốc lại cố gắng hết sức.
Nhìn như vậy, thần sắc mọi người đều bình thường, nghĩ Bắc quốc có vẻ có thực lực bình thường. Kết quả cuối cùng, Bắc quốc gian nan chiến thắng Tây quốc, thu hoạch thắng lợi vòng thứ nhất.
Nhìn kết quả như vậy, Vân Y nhịn không được ý cười.
Thổ Dũng quả nhiên là một nhân tài, hơn nữa là văn võ toàn tài. Lại muốn biết điểm yếu của kẻ địch, làm cho địch nhân thả lỏng cảnh giác. Tuy rằng lấy phương thức phức tạp mà phiền toái để thắng lợi. Nhưng lại có lợi.
Đợt thứ hai, Bắc quốc và Sở quốc.
Quả nhiên Bắc quốc lại thắng.
Nhìn kết quả, mọi người nghĩ Bắc quốc lần này chỉ may mắn. Dù sao vừa rồi Bắc quốc thắng Sở quốc, vẫn phải cố hết sực.
Binh mã của Sở quốc so với Tây quốc, thật khác xa. Binh mã Sở quốc đội hình chỉnh tề, chiến lược đều càng nghiêm cẩn, có phong thái của đại quốc. Mà lần này, Bắc quốc áp dụng chiến thuật khác mà đánh thắng.
Mà trong đó, Vân Y lại dạy cho Thổ Dũng một ít binh pháp Tôn Tử. Như vậy, dưới chiến thuật kì quái cùng với binh pháp tinh diệu của Bắc quốc, Sở quốc thua.
Bên ngoài nhìn vào, Bắc quốc vẫn may mắn mà thắng được.
Mọi người rất tò mò với tiểu quốc này, tuy mỗi lần đều ‘may mắn’ thắng. Nhưng thắng chính là thắng, đây là chuyện không thể thay đổi. Mọi người đều tập trung lực chú ý chờ xem trận tỷ thí cuối cùng, cuối cùnglà siêu cường quốc Quân quốc và tiểu quốc Bắc quốc.
Quân Ánh Nguyệt nhìn binh mã của Bắc quốc thần sắc đen tối không rõ, trong mắt có tia sắc bén.
Trận cuối cùng, sẽ công bố kết quả. Thắng, thì thứ nhất, thua thì thứ hai. Nhưng vô luận như thế nào, không nên khinh thường Bắc quốc.
|
Tác giả: Ngọc Khuyết Chương 164: Thời khắc nguy hiểm Trận cuối cùng, sẽ công bố kết quả. Thắng, thì thứ nhất, thua thì thứ hai. Nhưng vô luận như thế nào, không nên khinh thường Bắc quốc.
Trận đấu cuối cùng bắt đầu, Quân Lãnh Mạc mang ánh mắt cao ngạo nhìn binh lính Bắc quốc. Ánh mắt kia lạnh lùng mà khiêu khích, mang theo cuồng ngạo.
Nhìn ánh mắt đó, Vân Y cảm thấy trong lòng không thoải mái. Đại quốc, cường quốc, hôm nay chắc chắn sẽ có ưu thế tuyệt đối.
Ánh mắt Quân Ánh Nguyệt châm chọc, lúc nãy Bắc quốc chỉ là do may mắn. Nhưng sự may mắn trước mặt nước lớn, thì không có tác dụng. Nàng chờ, chờ xem cảnh tượng binh lính Bắc quốc bị binh lính Quân quốc ngược đãi.
Tiếng trống vang lên, tỷ thí chính thức bắt đầu.
Binh lính Bắc quốc chia làm 2 phe, một phe ở lại giữa sân, một phe khác lại chạy đi.
Nhìn một màn này, tất cả mọi người chưa phục hồi tinh thần lại, đây là có chuyện gì?
Mọi người không hiểu nhìn binh mã Bắc quốc chạy lên đỉnh núi, nhìn như vậy, mọi người không đoán ra Bắc quốc đến tột cùng muốn làm cái gì.
Nụ cười của Quân Ánh Nguyệt càng châm chọc, trong lòng nghĩ đây chỉ là lấy lòng mọi người thôi.
Mà Quân Lãnh Mạc mang vẻ mặt khó lường nhìn binh mã của Bắc quốc, không biết ở tự hỏi cái gì, nụ cười ở khóe miệng càng lãnh khốc.
Mọi người nhìn biến hóa, trong lòng nghĩ, Bắc quốc muốn bỏ quyền sao?
Nếu không thì sao chỉ để lại một nửa thi đấu?
Ở bọn họ nhìn đám người trên đỉnh núi, nghĩ họ bỏ quyền thi đấu. Bởi vì cách quá xa, ở trên núi không thể sử dụng được gì, bắn tên thì quá xa, căn bản không có khả năng bắn tới.
Nếu thắng, trừ phi bọn họ có thể bay!
Binh mã Quân quốc nhìn hành vi của Bắc quốc, trên mặt chê cười. Bọn họ sớm đã có thói quen nhìn xuống người khác. Bởi vậy, Bắc quốc là quốc gia nhỏ yếu nhất, trong mắt bọn họ không đáng giá nhắc tới.
Mà hiện tại, họ lại đấu với quốc gia này, bọn họ cảm thấy nhạt nhẽo. Hơn nữa hành vi của Bắc quốc, bọn họ lại cảm thấy phẫn nộ.
Bọn họ muốn giáo huấn Bắc quốc một trận, hơn nữa công chúa điện hạ âm thầm nhắc nhở nên chiếu cố Bắc quốc. Bởi vậy, bọn họ không muốn chấm dứt trận tỷ thí này, bọn họ muốn nhìn Bắc quốc giãy dụa, đến khi cầu xin tha thứ mới thôi.
Binh lính Quân quốc, khóe miệng mang theo nụ cười tàn khốc, tựa hồ có thể đoán được kết cục bi thảm của Bắc quốc.
Tiếng trống càng ngày càng kịch liệt, tỷ thí bắt đầu.
Binh mã Quân quốc quả nhiên người người dũng mãnh, mà binh mã Bắc quốc lại có chiến thuật quỷ dị. Hơn nữa, Quân quốc không dùng hết lực, cũng làm cho Bắc quốc thở dốc.
Tỷ thí càng về sau, Bắc quốc càng biểu hiện yếu thế.
Quân quốc nhìn như vậy, trên mặt biểu hiện ra ý cười dữ tợn. Tướng quân Quân quốc đột nhiên đánh một cái thủ thế, nháy mắt thế công của Quân quốc vô cùng mãnh liệt đi lên.
Nhìn tình huống này, trên mặt mọi người đều có thần sắc như đã rõ, nghĩ trận tỷ thí này đã xong.
Quân quốc lại đứng nhất, Bắc quốc đứng thứ hai.
Khóe miệng Quân Ánh Nguyệt mang nụ cười lãnh khốc, muốn xem binh mã của Bắc quốc binh mã bị giết hại. Tuy rằng tỉ thí quân sự, không thể lấy mạng. Dựa vào Nguyệt Thần cư cùng với thực lực của Quân quốc, phá lệ thì sao chứ.
Trong lòng nghĩ, ánh mắt Quân Ánh Nguyệt càng hưng phấn. Sự hưng phấn này chưa duy trì bao lâu, lại đột nhiên bị một tiếng thét kinh hãi đánh gãy.
Mọi người tò mò, nhìn về phía người kinh hô. Chỉ thấy người kia miệng mở to, vẻ mặt bất khả tư nghị, ngón tay chỉ lên trời, lắp bắp nói: “Bay, Họ....Họ bay......”
Nghe như thế, mọi người nghi hoặc nhìn lên trời. Khi nhìn thấy trên trời, mọi người đều ngừng động tác, vẫn ngẩng đầu.
Cảm nhận được sự im lặng, Quân Ánh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc thấy binh lính Bắc quốc, trên mặt nàng cứng ngắt. Mà binh lính Quân quốc hưng phấn xông lên, lại bị tên bắn trúng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Binh lính Quân quốc nháy mắt kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy binh lính của Bắc quốc, lập tức hóa đá. Mà binh lính Bắc quốc cũng lập tức bắt được cơ hội này, hai mặt giáp công, đem binh mã Quân quốc lập tức biến mất tại chỗ.
Trên sân chỉ còn lại binh lính Bắc quốc, cùng với thi thể của binh lính Quân quốc.
Mọi người trong lúc nhất thời chưa phục hồi tinh thần lại, nhiều người còn thấy sau lưng binh lính Bắc quốc có dây cột như dây diều.
Mà Quân Ánh Nguyệt nhìn một màn như vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Đây là đánh vào mặt nàng a, tuyệt đối không thể tha thứ.
“Thế nào, các vị bình phán, quân chủ Quân quốc, không biết Bắc quốc chúng ta có tư cách được thắng lợi hay không?” Lúc mọi người im lặng, một thanh âm dễ nghe truyền đến.
Mọi người đều nhìn về phía thanh âm kia, lại thấy Vân Y một thân áo trắng.
Nhìn Vân Y bình yên vô sự, trong mắt Quân Ánh Nguyệt có sự tàn bạo không thể che dấu. Quân Ánh Nguyệt đem toàn bộ lực chú ý đặt trên người Vân Y, chưa từng phát hiện Tư Cảnh Hiên nhìn ánh mắt của nàng mang sát khí sắc bén.
Mọi người cũng đều phục hồi tinh thần lại, không khỏi thán phục Bắc quốc.
Nghe câu hỏi, Quân Lãnh Mạc lạnh nhạt, lạnh giọng trả lời: “Bắc quốc giỏi lắm, rất giỏi!” Nghe thế, Vân Y cũng không để ý, trả lời: “Phải không? Cảm ơn Quân hoàng khích lệ, Bắc quốc chúng ta hoàn toàn xứng đáng. Đúng rồi, phần thưởng khi nào thì phát a?” Lúc Vân Y nói đến nửa câu sau, ánh mắt nhìn về phía Quân Ánh Nguyệt.
Quân Ánh Nguyệt thấy nàng nhìn mình, nhất thời sắc mặt khó coi nhìn Vân Y, sau đó chớp mắt, lại khôi phục bộ dáng hiền lành, ôn nhu trả lời:“Phần thưởng đương nhiên là đợi ngày mai sẽ phát, Vân thừa tướng cũng đừng quên, còn phải đàn một khúc cho chúng ta nghe a.”
Nghe nói như thế, Vân Y chỉ cười.
Quân Ánh Nguyệt hận trong lòng, trên mặt lại giả bộ tươi cười hiền lành.
Tỷ thí quân sự đã xong.
Thất quốc thi đấu đã xong, Bắc quốc hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất.
Nhìn kết quả, thiên hạ ồ lên. Mọi người muốn xem xem Bắc quốc còn có thể tồn tại bao lâu. Dù sao đứng nhất cũng không tốt cho lắm, sẽ có họa diệt quốc.
|