Hào Môn Tranh Đấu: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 467: Con thỏ nhỏ
"A . . . . . .. . . . . . " Một âm thanh hoảng sợ trong đêm tối, truyền đến! ! Đường Khả Hinh mới vừa cầm một bó Hoa Bách Hợp đã héo tàn, đi ra cửa chính, muốn đi bỏ, nhưng dừng tại chỗ, sửng sốt nhìn tới trước. . . . . . "A! ! Anh ta ném tôi, Anh ta ném tôi, Anh ta có thể ném tôi vào! A. . . . . . . . . . . ." Tô Lạc Hoành nằm ở trên cỏ bên trong hàng rào, bị đau nắm chặt hông của mình, ở nơi đó kêu to ôi chao, ôi chao. "A . . . . . ." Một tiếng kêu sợ hãi, cả người Lâm Sở Nhai lại bị ném vào, phịch một tiếng, nện ở trên người của Tô Lạc Hoành! "A . . . . . ." Tô Lạc Hoành gào khóc một tiếng, cảm giác mình sắp tắt thở, ngẩng đầu lên, kêu to: "Muốn chết hả! Đè trên người của tôi!" "Đừng, đừng, đừng! !" Tiếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến, không đến bao lâu, một bóng dáng bị người ta ném mạnh vào, rầm rầm rầm ngã trên mặt cỏ ở chỗ khác! ! "Mẹ của tôi! Gãy xương sống rồi! Không sinh được đứa bé!" Trong lúc nhất thời, Trang Hạo Nhiên ôm chặt ngang lưng của mình, đau đến không chịu nổi. Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia, hai mắt rưng rưng nhìn Trang Hạo Nhiên trên cỏ kêu to oai oái, trong lòng đau xót, cũng không lên tiếng. Đầu kia, một loạt tiếng bước chân truyền đến. Ba người đàn ông đau đến lăng lộn lung tung, ngẩng đầu lên, thấy một mình Lãnh Mặc Hàn, hết sức tiêu sái, đôi tay cắm túi quần đi tới, nhìn bọn họ. . . . . . "Anh. . . . . ." Tô Lạc Hoành tức giận ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi: "Tại sao anh không có bị ném vào?" Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn vẫn bình tĩnh, nói: "Rất đơn giản, bởi vì. . . . . . Tôi đầu hàng. . . . . ." Anh nói xong, bất đắc dĩ giơ hai tay lên. "Shit, anh đó ! ! Anh biết rõ như vậy, còn nhìn chúng tôi phản kháng! ! Anh không có lương tâm! !" Tô Lạc Hoành lại ôm hông của mình, kêu ôi chao, ôi chao. Sau lưng mười mấy tên vệ sĩ, giơ súng lên, chỉ vào Lãnh Mặc Hàn, còn có bọn Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói: "Muốn tìm Đường tiểu thư, tại sao không đi cửa trước? Trèo tường làm gì? Thật sự cho mình là chim sao ! ! ?" Mấy người đàn ông nằm trên mặt đất, tiếp tục ôm hông, kêu ôi, ôi, ôi. Trang Hạo Nhiên cảm thấy thận của mình cũng bị vỡ ra, đang suy nghĩ tương lai có thể đoạn tử tuyệt tôn hay không, lại cảm thấy phía trước có bóng dáng rất dịu dàng đứng ở dưới ánh đèn, anh không khỏi ngẩng đầu lên. . . . . . Quả nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc váy len dài màu đen, khoác áo khoác dài màu trắng, đầu đội mũ, tóc dài che khuôn mặt, đón gió lạnh thổi qua, nhìn mình, hai mắt giống như đã trải qua ngàn vạn năm tang thương, ảm đạm và không còn hơi sức. . . . . . Anh lẳng lặng nhìn cô, hai mắt xẹt qua một chút bất đắc dĩ. Bọn người Lãnh Mặc Hàn cũng không nhịn được nhìn Tiểu Đường. . . . . . Đường Khả Hinh nhìn mấy người bọn họ vẫn nằm trên mặt đất, nét mặt nhăn nhó đau đớn, trong lòng đau nhói, nhưng vội ôm bó hoa héo tàn, xoay người muốn đi vào bên trong nhà. . . . . . Vệ sĩ nhìn thấy thái độ của cô còn không muốn gặp người, lập tức muốn ném mấy người bọn họ ra ngoài. "Cô xoay người đi, tôi sẽ không để ý tới cô nữa!" Trang Hạo Nhiên chợt đứng dậy, nhìn bóng dáng nhàn nhạt đó, kêu to. Đường Khả Hinh dừng ở cạnh cửa, đưa lưng về phía bọn họ, không lên tiếng. "Cô đã từng xoay người hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác buông tôi ra! Cô nên biết chuyện này rất khó khăn! Cô nên biết hiện tại tôi rất khó khăn!" Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo cứng rắn nghiêm mặt, tức giận nói: "Không có ai giống như cô! Khi tất cả mọi người biết ơn cô còn sống, cô lại sống không bằng chết! Sớm biết như vậy, lúc ấy tôi cũng sẽ không mạo hiểm tánh mạng, lái xe vài chục km trong vài giây, để cho Tô Thụy Kỳ kéo cô từ trong quỷ môn quan trở về! ! Để cho cô chết là được! Khi đó, nếu như chúng tôi trở lại chậm một chút, trái tim trong thân thể cô sớm đã bị moi ra! !" Đường Khả Hinh run rẩy, ôm bó Bách Hợp héo tàn, hai mắt nhấp nháy, nước mắt lập tức lăn xuống. Trang Hạo Nhiên lại nhìn bóng lưng của cô, thật lòng nói: "Tôi suy nghĩ rất nhiều kết quả sau khi cô phẫu thuật xong! Nhưng tôi không nghĩ tới, lại là kết quả như vậy. Cô thật làm cho tôi rất thất vọng. . . . . ." Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, nước mắt trong hai tròng mắt lại từng viên chảy xuống. "Nếu như cô thật muốn cáo biệt với tôi, mời cách xa chúng tôi một chút, yên lặng đi khỏi, một mình kéo hành lý đi càng xa càng tốt, tôi sẽ tin cô kiên cường!" Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo cứng rắn nói. "Này!" Lâm Sở Nhai có chút căng thẳng nhắc nhở anh, sợ anh kích Tiểu Đường. Đường Khả Hinh ôm chặt bó hoa, cúi xuống, nước mắt từng viên rơi xuống đất. "Tôi cho cô biết, Đường Khả Hinh! ! Tôi lại cho cô một cơ hội xoay người, tha thứ cho cô cả buổi tối làm cho tôi cảm động, lại bỏ lại tôi! Cô đừng học anh ấy, sau khi cho người khác hi vọng, rồi ném người ta xuống, chính là vô cùng tàn nhẫn!" Trang Hạo Nhiên nhìn chừng cô nói: "Giữa chúng ta, không phải là hoa nho và rượu đỏ sao? Mặc kệ, cô cách tôi rất xa, tôi cũng mãi mãi nhớ tới mùi hoa này. . . . . ." Nước mắt Đường Khả Hinh lại chảy xuống. "Cô nhớ không, tôi đã từng nói một câu, muốn cô đi tới trước mặt của tôi . . . . . Cô hiểu ý của tôi không?" Trang Hạo Nhiên đột nhiên nhìn cô, hỏi. Đường Khả Hinh không hiểu, chỉ lặng lẽ rơi lệ, cuối cùng chậm rãi xoay người, im lặng nhìn anh. Trang Hạo Nhiên nhìn thấy cô xoay người, chợt mỉm cười. Đêm, thật yên tĩnh, mùa xuân đến rồi, cơn mưa đi qua, dịu dàng, bi thương, cũng đã rửa sạch sẽ. Mặt trăng giống như bánh xe màu bạc thật lớn, phát ra ánh sáng huyền diệu. Mấy người Lâm Sở Nhai đứng ở bên ngoài căn phòng nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng trên bầu trời, lạnh đến thở ra khí trắng, nhưng vẫn nói cười. Bên trong nhà, rất ấm. Tầng hai, phòng khách nhỏ theo phong cách Châu Âu, là tầng tầng lớp lớp, bày trí tinh xảo. Trong phòng có cánh cửa, nhẹ mở, lộ ra ánh sáng ấm áp. Đường Khả Hinh vẫn mặc váy len dài màu đen, khoác áo khoác, đầu đội mũ, sắc mặt tái nhợt bưng một bình thủy tinh, bên trong nhộn nhạo hoa Cúc vàng và kỷ tử màu đỏ, sau đó đặt nó lên bếp điện đang đun nóng trước một cái bàn sách nho nhỏ. . . . . . Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên giường nho nhỏ, mượn ánh sáng yếu ớt đèn bàn trong gian phòng, nhìn Đường Khả Hinh. Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, hai mắt vẫn mờ mịt, thật bình tĩnh mà từ bên cạnh giá sách thủy tinh, bưng ra một khay trà, phía trên có bốn cái ly thủy tinh, cẩn thận đặt nhẹ ở trên bàn sách, thấy bình thủy tinh đã dần dần sôi lên, cô liền muốn đi lấy một chút viên đá và đường, lúc xoay người đã nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đứng ở trước mặt của mình, hai mắt nóng bỏng nhìn mình. . . . . . Đường Khả Hinh đứng trước mặt của anh, cúi đầu, không lên tiếng. Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô thật lâu, mới khẽ mỉm cười, vươn tay, cách mũ đội đầu, khẽ vuốt cái ót cô, nhìn viền nón che kín má trái, ngược lại càng lộ vẻ mông lung xinh đẹp. . . . . . Đường Khả Hinh tiều tụy đứng đó, không lên tiếng. Nước trong bình thủy tinh sôi lên. Anh nghiêng người tới trước, đưa tay muốn đè xuống nút tắt lửa, lồng ngực áp tới, sắp dựa vào cô gái trước mặt, Đường Khả Hinh lui về phía sau một bước, tựa vào bên cạnh bàn, muốn tránh tiếp xúc tay chân với anh, thế nhưng anh lại sợ cô đụng phải phích nước nóng sau lưng, chợt đưa tay ôm cô vào trong ngực. Đường Khả Hinh trở nên mất hồn, đã tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh, cái mũ nhẹ rơi ra, lộ ra tóc ngắn đã dài đến vai, rũ xuống cái cổ trắng tinh khêu gợi, đôi mắt to sáng ngời, cánh môi hồng hồng, màu sắc trơn bóng, thuần khiết, mê người. . . . . . Trang Hạo Nhiên cười. Đường Khả Hinh nhìn anh, có chút bất đắc dĩ. Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt cô vào trong ngực, dựa vào bên tường, hai người ở trong bóng tối, anh cúi xuống, nhìn đôi mắt mơ mộng xinh đẹp của cô, hấp dẫn, mập mờ hỏi: "Ngửi ra, hôm nay tôi xức nước hoa mùi gì không ?" Trái tim của Đường Khả Hinh chợt cảm thấy đau, nhớ tới mình mất đi khứu giác xuất sắc, hai mắt lập tức rưng rưng. "Ngửi được không?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hỏi nữa! ! Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, nước mắt chảy xuống. Trang Hạo Nhiên mỉm cười, đột nhiên thật nhanh chóng đứng ở trước mặt của cô, cởi tây trang màu đen xuống, ném sang một bên, mặc áo sơ mi trắng thật mỏng, quần tây màu đen phẳng phiu, lộ ra làn da khêu gợi, lại mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, dựa vào chiều cao và sức mạnh, kiềm chế Đường Khả Hinh, giống như con thỏ nhỏ. . . . . . Đường Khả Hinh chợt đỏ mặt, không hiểu tựa vào trong ngực của anh, nghi ngờ, nhưng không muốn nói chuyện. Trang Hạo Nhiên lại cúi xuống, nhìn cô, rất hấp dẫn cười nói: "Hiện tại ngửi được không?" Đường Khả Hinh không lên tiếng, tay chống nhẹ trước lồng ngực rắn chắc của anh, giống như có thể cảm nhận trái tim của anh, không ngừng phập phồng, rất nóng bỏng. . . . . . "Vẫn không ngửi ra? Vậy tôi cởi tiếp, dù sao cũng tắm xong, lúc chưa mặc quần áo, phun nước hoa. . . . . ." Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, lại lập tức muốn nới lỏng cúc áo. . . . . . "Không cần. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh đỏ hơn, theo bản năng, xấu hổ ngăn cản. Trang Hạo Nhiên dừng lại, lại ôm nhẹ cô, dịu dàng hỏi: "Vậy cô ngửi ra?" Đường Khả Hinh không lên tiếng, mặt tựa vào trước lồng ngực của anh, khẽ chớp mắt, theo bản năng ngửi mùi thơm bay ra trên người anh, chỉ là mùi nước mưa, nhưng vẫn có mấy phần mùi thơm ẩn núp phía dưới, cô lại nhẹ nhàng dùng chóp mũi nho nhỏ, dọc theo lồng ngực của anh, cổ của anh, rồi tới xương quai xanh đầy nam tính của anh, nhăn nhẹ lông mày, nhón chân lên, lại muốn đi lên . . . . . . Cô sửng sốt, ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cúi xuống, đang nóng bỏng nhìn mình, môi mỏng khêu gợi sắp dán lên môi nhỏ của mình, thậm chí khí nóng nhẹ nhàng trêu đùa. . . . . . Đỏ mặt. Cô vội vã muốn tránh thoát ngực của anh. Trang Hạo Nhiên lại mạnh mẽ cúi xuống, môi mỏng đến gần làn môi của cô, cảm tính nỉ non như người tình thì thầm mập mờ nói: "Nếu như cô không ngửi ra, tôi cởi quần áo hả ?" Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức nhấp nháy, biết anh nói được là làm được, liền không nhịn được vươn tay, kéo nhẹ cổ của anh, nhón chân lên, kê sát mặt, chóp mũi kề sát khuôn mặt của anh, đến sau dái tai, môi đỏ mọng hé mở, thở nhẹ khí nóng. . . . . . Có chút nhồn nhột ngứa ngáy. Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút ánh sáng mê ly, không nhịn được ôm chặt cô gái trong ngực, tay nhẹ nhàng rơi vào sau lưng cô, khẽ vuốt ve. "Dior No1. . . . . ." Rốt cuộc Đường Khả Hinh có đáp án, nhẹ nhàng buông ra cổ của anh ra, muốn giãy giụa trong ngực của anh. Trang Hạo Nhiên vẫn đè cô ở cạnh tường, cúi đầu mỉm cười hỏi: "Cái gì?" "Dior. . . . . . No1. . . . . ." Đường Khả Hinh lại cúi xuống, nói nhanh. "Thành phần là cái gì. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại hỏi. "Đinh Hương, hoa hồng trắng, lá đàn hương. . . . . ." Theo bản năng cô còn muốn nghĩ, mới tiếp tục dịu dàng nói: "Còn có một chút hoa Bạc Hà. . . . . . Tôi . . . . . Tôi chỉ có thể ngửi được như vậy. . . . . ." "Còn thiếu một thứ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên chợt mỉm cười, nhìn cô, nói. Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu. Trang Hạo Nhiên nhìn đôi mắt to xinh đẹp của cô, mỉm cười nói: "Mùi thơm cơ thể tôi. . . . . ." Đường Khả Hinh không nói nhìn anh. Trang Hạo Nhiên đột nhiên vui vẻ cười to nói: "Cô không có thiên phú, cô cũng không nhận được mùi thơm này sao?" Đường Khả Hinh không lên tiếng. "Cô không có thiên phú, cô đã cảm thấy, đối với rượu ngon, thức ăn ngon và hiểu biết, đều biến mất sao?" Trang Hạo Nhiên hỏi tiếp. Đường Khả Hinh cúi đầu xuống. "Tôi cho cô biết, Đường Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt sắc bén, nóng bừng, nghiêm nghị nói: "Tôi để cho cô sống ở bên cạnh tôi, tương lai giao cho cô trách nhiệm nặng nề, không phải bởi vì thiên phú của cô, là bởi vì cô kiên trì, nhiệt tình, còn có tinh thần dâng hiến có một không hai đối với rượu đỏ mà rất nhiều mọi người không có! ! Cô cảm thấy thiên phú, nó có thể thành tựu cái gì? Nó là cái chết! ! Cô mới là sống! ! Chẳng lẽ, cô cảm thấy sau khi thành công, càng nhận được vui vẻ hơn? Thật ra cô sẽ phát hiện, sau khi thành công, cô phải khổ sở hơn là thành công vui sướng! ! Chuyện này, tôi cũng đã nói! ! Cho tới bây giờ tôi cũng không có cảm thấy, cô mất đi thiên phú, đây là một chuyện rất bi ai! ! Bởi vì cuộc sống chính là không ngừng nghênh đón nó từng giai đoạn khiêu chiến! Đây chỉ là một bước khiêu chiến trong đời của cô mà thôi! Cô đã cố gắng, để cho cô biết trên thế giới có rất nhiều mùi vị! ! Cho nên, có thiên phú là tốt. . . . . . Thật ra lúc cô đã có tất cả kinh nghiệm và mùi thơm chồng chất thì nó sẽ từ từ biến mất! Đây là một việc thoải mái! Thượng Đế không có vứt bỏ cô, nếu như cô biết quý trọng, sẽ liền phát hiện, nó đóng một cánh cửa sổ của cô, thì mở ra cánh cửa chính! Nó cho cô quà tặng quý giá nhất, không phải thiên phú! Mà là tình cảm! !" Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, ngẩng đầu lên, vẫn có chút buồn bã nhìn anh. Trang Hạo Nhiên lại mỉm cười xúc động nói: "Không nên cảm thấy buồn bã, thật ra nó vẫn luôn ở trong thân thể của cô, thỉnh thoảng sẽ bướng bỉnh chạy đến, giống như tôi..tôi cũng từng bởi vì một chuyện, mà để nó biến mất. . . . . . Nhưng tôi phát hiện, lúc nó trở lại, tôi đã không cần nó. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt ngập nước, nổi lên nước mắt, dọc theo khuôn mặt chảy xuống. "Cô đã trốn quá lâu rồi, thời gian tôi cho cô cũng đã hết, cuộc rtranh tài chuyên gia hầu rượu đã khởi động, trong tay tôi còn cầm bảng tên dự thi của cô. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười nói: "Tôi sẽ không bỏ lại cô. . . . . . Tôi cũng đã nói. . . . . ." . Đường Khả Hinh cúi xuống, kích động run rẩy đến nói không ra lời. Trang Hạo Nhiên lại bá đạo nâng mặt của cô lên, nhìn băng gạc bên má trái của cô, lại dịu dàng hỏi: "Cậu chủ Tô nói, lúc nào có thể tháo băng gạc này?" Đường Khả Hinh dịu dàng nói: "Giống như. . . . . . Phải qua chút thời gian. . . . . . Da của tôi quá nhạy cảm. . . . . ." Trang Hạo Nhiên bật cười, nói: "Tốt." Anh mới vừa định nói chuyện, lại đột nhiên nhăn mặt, đè chặt ngang lưng, khổ sở nói: "A! ! Trời ạ! ! Lại đau! Mới vừa người kia quá độc ác, ném tôi vào !" Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh, nói: "Không phải anh biết võ thuật sao?" "Tôi biết. . . . . ." Anh lại xoa ngang lưng, nói: "Nếu như tôi đánh nhau với anh ta, anh ta làm sao có thể ném tôi vào được?" Đường Khả Hinh sững sờ nhìn anh. Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, có chút đáng thương. Phốc! Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
|
Chương 468: Tìm đường chết
Tiểu Đường . . . . . . mở cửa nhanh! ! Các người không chịu cho chúng tôi vào! ! Chúng tôi thật sắp lạnh chết rồi! !" Đang lúc hai người trò chuyện với nhau thật vui thì nghe được dưới lầu có người kêu lên, Đường Khả Hinh lập tức kinh ngạc đi tới bên cửa sổ, chậm rãi đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy đám người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành đang đứng ở trên đất trống dưới lầu, lạnh đến run chân, ngước lên kêu to: "Lạnh muốn chết, từ nay về sau cô sẽ không có anh trai nữa!" "Phi! Cậu là anh trai của cô ấy cái lông!" Trang Hạo Nhiên lập tức hướng dưới lầu kêu to: "Lạnh chết các người! ! Hai tên không có lương tâm!" "Anh đừng nói kiểu đó, tôi cảnh cáo anh, Trang Hạo Nhiên!" Tô Lạc Hoành tức giận, chỉ vào anh, vừa lạnh run run vừa kêu to: "Hôm nay nếu không phải là tôi nói cho anh biết, tình huống của cô ấy, đoán chừng anh cũng sẽ không đi ! !" Trang Hạo Nhiên vừa nghe, ôi một tiếng, vừa muốn cầm quyển sách trên bàn, ném bọn họ. Đường Khả Hinh lại nhanh chóng đi xuống lầu, đi qua phòng khách ấm áp, lập tức mở cửa. "Tiểu Đường . . . . . ." Ba người Lâm Sở Nhai đồng thời kêu to, Tô Lạc Hoành xông lên trước, ôm lấy Đường Khả Hinh hưng phấn xoay một vòng! "Hôn một chút! !" Lâm Sở Nhai chợt nhào lên, muốn bưng mặt của cô hôn. "Cậu dám! !" Trang Hạo Nhiên vừa đi xuống lầu, vừa chỉ vào bọn họ kêu to: "Ai dám động đến cô ấy, tôi sẽ giết người đó ! ! Rồi tôi chôn ở sân cỏ bên cạnh!" "Phi! !" Lâm Sở Nhai lập tức ôm lấy Đường Khả Hinh, Trang Hạo Nhiên quả thật đi tới, kéo Đường Khả Hinh qua một bên, muốn đưa chân. Lãnh Mặc Hàn thật yên tĩnh đứng ở bên cửa, nhìn Đường Khả Hinh mấy tháng không thấy, người hơi tiều tụy, điềm đạm đáng yêu đến khiến người ta đau lòng, tóc ngắn chạm vai che má trái cô, không có ảnh hưởng chút nào đến khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhất là lỗ mũi, rất đẹp mắt. . . . . . Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười nhìn Lãnh Mặc Hàn. Lãnh Mặc Hàn đứng tại chỗ, lập tức cúi đầu, không lên tiếng. "Phó tổng. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười đứng ở bên ghế sa lon, nhìn Lãnh Mặc Hàn. "Ừ." Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, có chút nhỏ giọng đáp. Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai có chút yên lặng nhìn anh, Trang Hạo Nhiên cũng không hiểu ánh mắt của anh, chỉ giơ tay cười nói: "Đừng để ý đến bọn họ! ! Đến đây! Ngồi xuống." Đường Khả Hinh lập tức mời các vị Phó Tổng ngồi, hơi áy náy nói: "Thật xin lỗi, chỗ này cách nội thành quá xa, cho nên không có biện pháp chuẩn bị một chút ăn ngon cho mọi người, chờ một chút, tôi đi pha trà trước. . . . . ." "Ôi chao, vừa nhắc tới ăn ngon, tôi liền rất nhớ món bào ngư xào của Tiểu Đường !" Lâm Sở Nhai ngồi ở trên ghế sa lon ấm áp, không ngừng thở khí trắng, nói. Đường Khả Hinh nghe vậy, cũng hơi sững sờ, mỉm cười nói: "Trùng hợp như thế? Sáng sớm hôm nay, quản gia mới mang một chút bào ngư tới đây, muốn bảo đầu bếp làm một chút cho tôi ăn, hiện còn ở trong tủ lạnh, tôi làm cho mọi người ăn hả ?" "Tốt, tốt! !" Đám người Tô Lạc Hoành tham ăn, liền vui vẻ kêu to! ! "Các người cút đi! !" Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, vòng tay trên ghế sa lon ở sau lưng cô, nhìn bọn họ tức giận nói: "Cậu nhìn bộ dáng cô ấy, rất tiều tụy, còn nở lòng để cho cô ấy làm món ăn cho các người?" Bọn Tô Lạc Hoành lập tức không dám lên tiếng. Đường Khả Hinh xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: "Không có chuyện gì." Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười, nói: "Nói cho tôi biết, ở chỗ này, không ăn cái gì sao? Sắc mặt rất tiều tụy." Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, cúi đầu. Trang Hạo Nhiên không có cách nào với cô, ngồi dậy, cuốn ống áo sơ mi tay, nói: "Được rồi, vì nể tình cô nhóc nhỏ gần đây không có muốn ăn, tôi tự mình làm cho các người một chút." Ánh mắt bọn Lâm Sở Nhai sáng lên, vui vẻ kêu to: "Có thật không?" Đường Khả Hinh cũng hơi sững sờ nhìn Trang Hạo Nhiên. "Xào! ! Còn hấp nữa đấy?" Trang Hạo Nhiên cười đứng lên, căn dặn bọn họ nói: "Đi phòng bếp, lấy một than lò ra đây." "Tốt! !" Bọn người Tô Lạc Hoành lập tức nhảy dựng lên. Trang Hạo Nhiên lại đi ra ngoài phòng. "Anh đi đâu vậy?" Đường Khả Hinh vội vàng đi theo ra ngoài, lập tức cảm thấy không khí ngoài nhà, thật sự lạnh lẽo. "Cô ra ngoài làm gì? Thời tiết rất lạnh." Trang Hạo Nhiên chỉ mặc áo sơ mi mỏng và quần tây dài đen, không sợ rét lạnh, trực tiếp đi về phía khu rừng nhỏ bên kia, trong tay đã có thêm một con dao nhỏ bén nhọn. "Anh muốn làm gì?" Đường Khả Hinh vẫn có chút không hiểu. Trang Hạo Nhiên không nói gì, lấy dao nhỏ ra, lập tức chặt rất nhiều cây trúc, lưu loát tỉa cành lá, kéo bọn chúng về. Đường Khả Hinh không hiểu, cũng đi vào theo, lúc này, bọn Tô Lạc Hoành đã rất ăn ý lấy ra một cái lò than nho nhỏ, đặt ở trên bàn trà. Trang Hạo Nhiên cầm cây trúc thật dài đi vào phòng bếp, đi tới trước tấm thớt, hai mắt nghiêm túc chăm chú, cầm dao xắc thức ăn lên, cắt trúc thành từng đoạn từng đoạn, sau đó chẻ thành chiếc đũa mảnh, chiều dài bằng bàn tay, căn dặn: "Lấy bào ngư ra, tách thịt và vỏ ra, rửa sạch." Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, vẫn sững sờ nhìn anh. Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Còn ngây ngốc đó làm gì? Rửa bào ngư! Mau!" "À!" Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức đi tới, từ trong tủ lạnh lấy bào ngư ra, bỏ vào bên trong bồn rửa tay, nhanh chóng rửa sạch sẽ bào ngư, tách thịt và vỏ, cẩn thận đặt vào hai cái đĩa. Trang Hạo Nhiên lập tức cầm dao xắc thức ăn lên, sau khi lau sạch sẽ, cầm một tấm thớt khác, đặt bào ngư lên trên mặt, đao pháp rất lạnh lùng cắt thành ba miếng, mở ra. Đường Khả Hinh đứng ở một bên, quay mặt sang, nhìn nửa khuôn mặt kiên nghị của Trang Hạo Nhiên và hai mắt lóe sáng, môi mỏng hấp dẫn mím chặt. . . . . . "Đẹp trai không?" Trang Hạo Nhiên vừa chăm chú cắt bào ngư, vừa hỏi. Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, cúi đầu. Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, lại rất lưu loát cắt gọn bào ngư, đặt ở trong đĩa, cầm củ tỏi, đập mấy cái, sau đó đông đông đông lưu loát băm nát, lấy một chút bỏ vào trong bào ngư, lại đem bào ngư cắt xong, cẩn thận đặt ở phía trên tỏi băm, cầm lấy một khay thật lớn, đặt từng miếng từng miếng bào ngư ở trên mặt, nói: "Bưng ra đi." Đường Khả Hinh ngửi mùi tỏi, đang cảm thấy thoải mái, nghe anh kêu lên, lại vui vẻ đáp: "Được." Nghe âm thanh hoạt bát, Trang Hạo Nhiên cười. Đường Khả Hinh thật cẩn thận đi ra phòng khách, đã thấy mấy người Tô Lạc Hoành thật sự tìm được than, đốt lửa xong, cô mỉm cười đi tới, cẩn thận để cái khay xuống, cười nói: "Đã chuẩn bị xong rồi sao?" "Chuẩn bị xong rồi! !" Tô Lạc Hoành rất hả hê cười nói: "Chờ lão đại của chúng ta trổ tài." "Ngày ngày chỉ có biết ăn thôi! !" Lúc này Trang Hạo Nhiên đã đang cầm một đĩa bào ngư còn sót lại, và bó trúc nhỏ đi ra, cùng Đường Khả Hinh ngồi ở trên sô pha dài, trên khay còn có một ít bột hồ tiêu, muối, ớt cắt sợi, hành tây. . . . . . Đường Khả Hinh mong đợi nhìn anh. Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lại nghiêm túc và yên lặng, nhanh chóng cầm vỉ sắt để ngang trên lò than, trước tiên bày một phần nhánh trúc, sau đó cầm cây gắp, kẹp vỏ bào ngư đặt ở trên nhánh trúc, rưới lên mặt đồ gia vị khác nhau mà từng người thích ăn, Tô Lạc Hoành thích ăn cay, Lãnh Mặc Hàn thích ăn lạt, Lâm Sở Nhai thích ăn tỏi băm, Đường Khả Hinh. . . . . . Anh im lặng rưới lên một chút tiêu, mới dùng cây quét, nhúng dầu vừng, quét lên bào ngư . . . . . . "Lạc Hoành, đi giá rượu chuẩn bị rượu vàng, lúc tôi mới vừa lên lầu, nhìn thấy trên kệ rượu có chai Hoa Điêu thật tốt." Trang Hạo Nhiên cảm thấy lửa than dần dần mạnh lên, bào ngư tươi mới bên trong vỏ, bắt đầu dần dần bung dầu, sôi lên, tỏi băm ở trong dầu tỏa mùi thơm ngào ngạt, lập tức phủ phía trên thanh trúc, làm cho mùi trúc bên dưới hòa với bào ngư, thật sự là ở bên trong mùi thanh, đặc biệt lộ ra mùi tỏi thơm. Đường Khả Hinh không nhịn được nuốt cổ họng một cái, nhiều ngày trôi qua, vẫn không thấy đói bụng, thế nhưng mùi than đốt, thật là khiến người ta hơi chảy nước miếng. Tô Lạc Hoành cầm lấy rượu vàng, để lên bàn. Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chờ bào ngư tươi nóng bay ra mùi thơm mới cầm chai rượu vàng, đi vào phòng bếp, tìm ra một bình sứ trắng kiểu hồ lô, rót rượu vàng vào trong, sau đó cầm một cái chậu, đổ nước nóng, đặt bình sứ vào bên trong, bưng đi ra! ! "Oa, ồ! ! Thời tiết lạnh như vậy, uống rượu này, ăn bào ngư, thật sự quá tuyệt vời! !" Bọn Tô Lạc Hoành rối rít kêu to. Trang Hạo Nhiên cười ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, đặt cái chậu xuống, cũng không sợ nóng đưa tay vào trong nước nóng, lấy ra chai rượu, rót cho mỗi người một ly rượu. Đường Khả Hinh đột nhiên có chút vui vẻ, cũng nâng ly rượu trống không, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên để chai rượu xuống, nói: "Bao tử của cô không tốt, tạm thời đừng uống." Cô có chút thất vọng. Trang Hạo Nhiên lại không để ý đến cô, trực tiếp cầm cây gấp, lật hàng trúc thứ nhất, nhìn tất cả bào ngư trắng tươi mới, ở trong cái vỏ màu xanh xám, hơi nhô lên, dầu và củ tỏi sôi tí tách, rất thơm. . . . . . "Trời ạ! ! Bào ngư của tôi!" Bọn Tô Lạc Hoành lập tức vui vẻ cầm đũa lên, nhanh chóng kẹp lát bào ngư, bỏ vào trong miệng, vừa nhai, vừa hít mùi thơm bào ngư, cười nói: "Ăn rất ngon!" "Đúng là rất ngon! Rất lâu không có ăn bào ngư nướng lão đại làm rồi !" Lâm Sở Nhai cũng rất vui vẻ, kẹp một lát bào ngư, ăn rất thích thú. Trang Hạo Nhiên im lặng mỉm cười, cầm đũa lên, gắp lên một lát bào ngư, đưa về phía Đường Khả Hinh. . . . . . Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, thật dịu dàng nhìn anh. "Há miệng?" Anh giơ lát bào ngư đến bờ môi cô. Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, liền nghiêng người tới trước, vui vẻ há miệng ra, muốn ăn lát bào ngư này. Trang Hạo Nhiên lại rụt tay về, bỏ lát bào ngư vào trong miệng của mình, có chút hả hê nhai nuốt. Đường Khả Hinh có chút đáng thương nhìn anh. Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tiếp tục cầm đũa lên, gắp một lát bào ngư, đưa về phía bờ môi cô, nhìn cô. Đường Khả Hinh có chút không tin liếc về phía anh. Trang Hạo Nhiên vừa nhai lát bào ngư trong miệng, vừa nhịn cười nhìn cô. Ánh mắt của Đường Khả Hinh nhíu lại, nhìn bào ngư thơm ngát kẹp trong đôi đũa, đột nhiên đôi tay khẽ chống ghế sa lon, nghiêng người tới trước muốn ăn lát bào ngư kia . . . . . . Trang Hạo Nhiên lại chợt ôm lấy Đường Khả Hinh, cúi người xuống, đè cô ở trên ghế sa lon. Mấy người Tô Lạc Hoành đồng thời ngẩng đầu lên, như bị điểm huyệt đần độn nhìn hai người trước mặt! Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, ngẩng đầu lên, mắt to ngập nước, giờ phút này có chút mê ly nhìn Trang Hạo Nhiên, thân thể có chút nóng ran. "Sau này. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cúi xuống, sống mũi cao thẳng, nhẹ điểm trên chóp mũi nho nhỏ của cô, hai mắt nóng bỏng, có chút bá đạo mở môi mỏng, hỏi: "Sau này, xảy ra chuyện, còn dám không ăn cơm hay không?" Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, ngây ngốc lắc đầu một cái. "Nói !" Trang Hạo Nhiên đè chặt ở trên người của cô, cường thế nói. "Không dám. . . . . ." Đường Khả Hinh lại ngoan ngoãn lắc đầu. Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt khéo léo của cô, đột nhiên mỉm cười, kẹp một lát bào ngư nhẹ nhàng đưa đến bờ môi cô, nói: "Ăn đi." Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn anh, nhẹ nhàng há miệng ra. Trang Hạo Nhiên cầm lát bào ngư nho nhỏ, dịu dàng đưa vào trong miệng nhỏ của cô. Đường Khả Hinh há miệng ra, nhẹ nhàng nhai lát bào ngư tươi mềm kia, cảm thấy ăn thật ngon, trên mặt nở nụ cười tươi tắn. Trang Hạo Nhiên hài lòng mỉm cười, ôm nhẹ cả người, nhìn ba người Tô Lạc Hoành vẫn nhìn mình, như bị điểm huyệt, anh bỗng tức giận rống lên: "Nhìn cái gì vậy, muốn tôi bóp các người hả?" Mấy người đàn ông cười đùa ăn bào ngư. Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, mặt đỏ rần. Trang Hạo Nhiên không nói chuyện, rót một chút rượu vàng hâm nóng vào trong ly rượu nhỏ, đưa đến bên môi cô, nói: "Uống một chút cho ấm người, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng trước kia, không biết đi đâu mất rồi." Đường Khả Hinh xấu hổ mỉm cười, nhẹ nhàng nghiêng người tới trước, uống một hớp rượu vàng, chợt cảm thấy có chút cay, ho khan mấy cái. Trang Hạo Nhiên lập tức ôm nhẹ eo cô, vỗ nhẹ sau lưng nói: "Xem cô, uống chút rượu đã sặc như vậy rồi, không có việc gì, tối nay tôi ở bên cô. . . . . ." Phốc! ! ! Bọn người Tô Lạc Hoành lập tức phun rượu vàng trong miệng ra ngoài, vẩy vào trên người Trang Hạo Nhiên! ! Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhắm lại, mở mắt ra, chợt nhìn thấy áo sơ mi trắng thật đắt của mình đều là rượu vàng, anh lập tức nhìn về phía bọn họ quát to: "Này ! ! Áo sơ mi thật đắt đấy! ! ! Tìm đường chết hả! ! !"
|
Chương 469: Cười lên rất đẹp
Lạnh quá, lạnh quá. Đường Khả Hinh đứng ở cửa, có chút không nở, có chút lúng túng nhìn bọn người Tô Lạc Hoành. Tô Lạc Hoành đứng ở trước cửa, nhìn nét mặt Đường Khả Hinh điềm đạm đáng yêu, lập tức ôi một tiếng, giả vờ như không có việc gì cười nói: "Không có việc gì..., không có việc gì ! Anh ấy ở lại cũng không dám làm gì cô? Cô không có phát hiện, mới vừa rồi anh ấy phục vụ chúng ta ăn, cố ý không uống rượu, chính là sợ mình say rượu mất lý trí, xông vào phòng của cô, nhào tới giường của cô. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức có chút căng thẳng. "Đi!" Lâm Sở Nhai lập tức đẩy ra Tô Lạc Hoành, nói: "Con mẹ nó, anh đừng có nó anh ấy thành cầm thú! Nếu như anh ấy là cầm thú, trước khi Tào Anh Kiệt gặp phải Mạn Hồng, còn có thể là trai tân sao?" Đường Khả Hinh bất đắc dĩ cười. "Đi thôi." Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, bình tĩnh nói: "Mọi người đừng hù dọa cô ấy, để cho cô ấy đi vào nghỉ ngơi sớm một chút." Đường Khả Hinh có chút biết ơn ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn, mỉm cười. Lãnh Mặc Hàn cũng nhìn cô nói: "Thời tiết lạnh. Vào đi. Không có chuyện gì. Nhưng nửa đêm đóng cửa chặt." Phốc! Bọn Lâm Sở Nhai che miệng cười âm hiểm đi khỏi. "Đi thong thả . . . . . ." Đường Khả Hinh đi ra cửa, nhìn bóng dáng bọn họ đi khỏi, không yên lòng dặn dò, nói: "Lúc lái xe đi ra, cẩn thận một chút, vài giờ trước, mới vừa mới có mưa, đường rất gập ghềnh." "Biết rồi, mau trở về đi." Bọn Tô Lạc Hoành đã đi tới đầu kia. Đường Khả Hinh đón gió lạnh, nhìn bóng dáng bọn họ càng lúc càng xa, nhưng bọn họ mới vừa ồn ào vẫn vang tràn ở bốn phía, giống như cười vui vẫn chưa qua, trong lòng khẽ mềm mại, im lặng đi vào nhà phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên bởi vì lúc nảy trên người dính rượu, cho nên phải đi lên lầu tắm, muốn ở lại qua đêm, nói mình nếu như qua mười hai giờ không ngủ, ngày mai không tâm tư ăn cơm, không tâm trạng làm việc, không muốn làm người. . . . . . Cô bất đắc dĩ thở dài, cười khẽ xoay người, đi lên cầu thang, mới vừa lên tới phòng khách nhỏ lầu hai, cũng đã nghe được trong phòng tắm gian phòng của mình, phát ra tiếng nước chảy, cô suy nghĩ một chút, liền xoay người, đi về phía một gian phòng khác, mở ra, bật đèn, phòng ngủ của Tô Thụy Kỳ, từ trước đến giờ thiết kế ấm áp tao nhã, cô im lặng đi về phía trước tủ quần áo, kéo nhẹ cửa ra, từ bên trong lấy ra áo len màu trắng và quần tây màu trắng . . . . . . So với Tô Thụy Kỳ, dường như Trang Hạo Nhiên cao hơn. Đường Khả Hinh im lặng đóng cửa tủ, đi ra phòng của anh, lại vào gian phòng của mình, nhìn ánh đèn phòng tắm bên kia giường, cô liền khe khẽ đi tới, đưa tay vừa muốn gõ cửa, cánh cửa tách một tiếng, mở ra, Trang Hạo Nhiên cởi trần nửa người trên, dùng áo choàng tắm màu trắng vây chặt dưới người, tóc và khuôn mặt ướt róc rách, hai mắt nóng bỏng nhìn mình. Cô lập tức đỏ mặt quay mặt đi, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết anh đi ra, tôi muốn đưa quần áo cho anh." Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn Đường Khả Hinh cầm trong tay quần áo nam, nhíu mày, hỏi: "Đây là quần áo của người nào?" Đường Khả Hinh cúi xuống, dịu dàng nói: "Tô Thụy Kỳ . . . . . ." "Anh ấy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát, mới nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh có chút xấu hổ, hỏi: "Bình thường anh ấy cũng ở nơi này? Qua đêm?" "Rất ít. . . . . ." "Là có đúng không?" Đường Khả Hinh bất đắc dĩ quay mặt sang, nhìn mặt Trang Hạo Nhiên còn ướt át, cùng tóc ướt đẫm rũ xuống, nói: "Anh lau khô thân thể nhanh lên, thời tiết rất lạnh, cầm quần áo." Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cầm quần áo trong tay cô, nói: "Được rồi." "Tôi đi ra ngoài. . . . . ." Đường Khả Hinh xoay người muốn đi ra ngoài. "Không cần. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đã đóng cửa phòng tắm, bên trong truyền đến âm thanh thay quần áo. Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa phòng tắm, không biết nên làm sao, đột nhiên nhìn đến trên bàn sách, bày một cái hộp màu hồng, cô có chút ngạc nhiên đi tới, đôi tay đặt nhẹ ở trên cái hộp xinh đẹp mộng ảo, dịu dàng hỏi: "Tổng Giám đốc, cái hộp này là anh đặt ở trên mặt sao? Tại sao mới vừa, tôi không nhìn thấy vậy. . . . . ." Bên trong phòng tắm không có tiếng trả lời. Cô sững sờ, xoay người, đã thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, đứng ở trước mặt của mình, cúi xuống, hai mắt nóng rực nhìn mình, cô chợt sợ hết hồn, tựa vào trước bàn đọc sách, nói: "Anh làm tôi sợ muốn chết! Anh đi ra không có tiếng động vậy?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, im lặng không lên tiếng. Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên. "Sợ tôi à?" Trang Hạo Nhiên đột nhiên nhìn cô, có chút thâm trầm hỏi. Đường Khả Hinh im lặng, có lẽ bởi vì hơn bốn tháng không gặp, có chút xa lạ, một chút cảm giác tự nhiên trong quá khứ theo thời gian trôi mất. Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, nhìn cô vậy thẹn thùng, đột nhiên mỉm cười, vươn tay, nắm nhẹ cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Trong không gian yên tĩnh, chỉ có ánh sáng chiếc đèn bàn, gian phòng hơi nhỏ, cho nên hơi thở hai người tản ra ấm áp, tràn ngập cả gian phòng. Cửa vô tình đóng lại rồi. Đường Khả Hinh có chút căng thẳng ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên. Trang Hạo Nhiên nắm cằm nhọn của cô, nhìn cô bởi vì ăn không ít bào ngư, uống một chút rượu vàng lúc nảy, rốt cuộc vẻ mặt hơi hồng nhuận, anh ôn nhu mỉm cười, nói: "Bây giờ nhìn lại, mới đẹp. . . . . ." Đường Khả Hinh mở đôi mắt to ngập nước, có chút mê ly nhìn anh. "Tôi không thích sắc mặt cô tái nhợt." Trang Hạo Nhiên buông tay ra, sau đó nhẹ nhàng tiến lên, cẩn thận ôm cô vào trong ngực của mình, lại cầm cái hộp màu hồng phía sau lưng cô, mở ra, cười nói: "Đây là quà tặng tôi cố ý mang tới cho cô, là quà trước kia đi nước Anh chuẩn bị muốn tặng cho cô." "Thật sao?" Đường Khả Hinh xoay người, có chút ngạc nhiên xuyên qua đèn bàn, nhìn cái hộp nhỏ màu hồng. "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười đáp xong, mở ra cái hộp nhỏ. Dù sao cũng là con gái. Đường Khả Hinh có chút mong đợi nhìn cái hộp nhỏ màu hồng, trên mặt không nhịn được nở nụ cười, lúc anh mở ra, vẻ mặt lập tức thay đổi, con ngươi trừng to muốn rớt ra ngoài, kêu nhỏ: "À?" Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười. "Đây là cái gì?" Đường Khả Hinh cầm từng khối từng khối hình dáng không đồng nhất trong hộp, mảnh ghép lộn xộn, có hơi thất vọng nói: "Sẽ không trêu chọc tôi như vậy chứ? Tôi có thể nếm rất nhiều rượu, tôi có thể làm được rất nhiều việc nhà, tôi có thể giặt quần áo cho anh, tôi có thể nấu cơm cho anh, nhưng tôi không muốn ghép hình. . . . . ." Cô uất ức mất mát cúi đầu, lầu bầu nói. "Làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm cho tôi. . . . . . Tốt như vậy?" Trang Hạo Nhiên đứng ở phía sau, ôm nhẹ cô vào trong ngực, dịu dàng hỏi. Đường Khả Hinh khẽ thở dài một hơi, không muốn quà tặng này, liền vội vàng gật đầu. "Cô cũng không phải là vợ tôi, ! Tại sao làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm cho tôi?" Trang Hạo Nhiên lập tức buông cô ra, giọng nói cứng rắn: "Lúc tôi đi dạo ở nước Anh, rất ưa thích hình ghép này, nhưng nó là bức tranh chưa sắp xếp, hơi lộn xộn, tôi liền nhanh chóng mua lại, biết cô sẽ giúp tôi ghép lại!" "À?" Đường Khả Hinh nhìn anh, lập tức muốn lắc đầu. "Nhanh lên! ! Tới đây, tối nay tôi không ngủ, cùng với cô ghép lại!" Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, cũng đã cầm cái hộp kia, chiếm giường lớn rất mềm mại của cô, mở cái hộp và hình mẫu ra . . . . . . "Tôi không muốn" Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia, không chịu qua đi. "Không tới?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đột nhiên mạnh mẽ hỏi. Đường Khả Hinh nhanh chóng lắc đầu một cái. Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận, nhanh chóng xuống giường, đi tới trước mặt cô, chợt khom người, ôm cô lên, dựa vào lồng ngực rắn chắc của mình. . . . . . "À?" Đường Khả Hinh khẽ kêu một tiếng, đôi tay không nhịn được vươn tay, ôm cổ của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh. Trang Hạo Nhiên nhìn cô, chợt mỉm cười, nói: "Xem đi? Không nghe lời!" Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh. Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh đi tới bên giường, đặt cô ở trên giường, mình cũng ngồi xuống, ở giữa chính là đống hình lộn xộn và hình mẫu ghép. . . . . . Đường Khả Hinh nằm lỳ ở trên giường, nhìn những khối hình, thở dài một cái. Trang Hạo Nhiên lại cười có chút hả hê, ôm gối đầu vào trong ngực, nói: "Đến đây! Bắt đầu!" Đường Khả Hinh nhìn anh rất thích, chỉ đành phải giúp anh, có chút nhàm chán cầm khối hình ghép, đối chiếu hình mẫu bên ngoài chừa lại một chút hoa văn phong cảnh, cái này cũng không đúng, kia cũng không đúng, cô hơi buồn ngủ, ngáp một cái. . . . . . Trang Hạo Nhiên lập tức từ trong ngăn kéo trước giường, rút ra một hộp kim châm, đặt lên. Đường Khả Hinh lập tức chấn động tinh thần, chống người ngồi dậy, có chút bất đắc dĩ nhìn anh. Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục cầm khối hình ghép, đặt ở một mảnh đối diện. "Lúc nảy tôi nên nghe lời của Phó tổng!" Đường Khả Hinh có chút không cam lòng, khẽ cắn môi dưới, nói. "Cái gì?" Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên hỏi. "Nửa đêm đóng cửa thật chặt!" Đường Khả Hinh nói nhanh. Trang Hạo Nhiên cầm lên một khối vuông trong đó, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, bật cười nói: "Chẳng lẽ, cô còn tưởng rằng tôi là cầm thú, nửa đêm xông vào phòng cô, đè cô ở trên giường, hôn cô à?" Mặt của Đường Khả Hinh vừa đỏ, vừa tức, vừa phồng lên nhìn anh! "Nhanh lên!" Trang Hạo Nhiên thúc giục cô ghép hình, mới nói: "Nếu thật như vậy, cô đóng cửa có thể ngăn cản được tôi sao?" "Đóng cửa, anh còn có thể làm gì tôi?" Đường Khả Hinh cầm khối ghép hình, đặt ở trước mắt, lật qua nhìn một chút. Trang Hạo Nhiên mãnh liệt nhào tới, đè cả người xuống giường, kéo chăn, đắp lên trên người của hai người, quá mức mờ ám. Đường Khả Hinh giật mình, trợn to hai mắt, ở trong không gian nho nhỏ, lộ ra một chút ánh sáng, nhìn hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng. Trang Hạo Nhiên cúi xuống, thật dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tay không nhịn được khẽ vuốt ve eo nhỏ của cô, mập mờ nói: "Chính là làm như vầy. . . . . ." Đường Khả Hinh nuốt cổ họng khô khốc, sợ hãi nhìn anh. Ánh mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, nở nụ cười đẹp trai, giống như lời thì thầm, cúi xuống, rất cảm tính nói: "Biết cô lạnh, ôm cô, đắp kín chăn, cho cô một chút ấm áp, bởi vì khi đó, cô từ phòng giải phẫu ra ngoài, sắc mặt thật trắng, mặc dù trái tim đã khôi phục đập trở lại, nhưng tôi cảm thấy cô rất lạnh, rất lạnh. . . . . .". Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, trong lòng có chút chua xót nhìn anh. Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô thật sâu, thật lòng nói: "Sau này uống nhiều rượu đỏ, để cho nó bổ sung máu mới cho cô, khuôn mặt phải hồng giống như hôm nay, hả?" Nước mắt chảy xuống. Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ kích động run rẩy cánh môi, nghẹn ngào gật đầu. Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hài lòng mỉm cười, buông lỏng chăn ra, lại rất hăng hái ngồi dậy, nói: "Nào! ! Bắt đầu!" Mới vừa cảm động xong. Đường Khả Hinh lau đi nước mắt, đột nhiên có chút giả bộ đáng thương nói: "Tôi, đột nhiên có chút nhức đầu." Tay Trang Hạo Nhiên nhấn hộp kim châm một cái. Đường Khả Hinh lập tức ngồi dậy, trên mặt vẫn treo nước mắt, rất yên lặng cầm khối ghép hình, không cam lòng, tình không nguyện so sánh từng cái từng cái, rốt cuộc tìm được một khối hoa văn lá cây nho nhỏ, cùng hình mẫu đối chiếu nhau. Trang Hạo Nhiên cười. Đường Khả Hinh thở nhẹ một hơi, lấy thêm khối ghép hình, như có như không nói: "Lúc nảy nghe bọn họ nói, anh đã cua được Tinh Xuyên rồi hả ?" "Cua được, còn tới tìm cô sao?" Trang Hạo Nhiên cũng không có ngẩng đầu lên, lại dán một khối hình mẫu, nói thẳng. Đường Khả Hinh chợt ngẩng đầu lên, nhìn người này, luôn luôn thích làm chuyện một hòn đá hạ hai con chim, thật đáng ghét, cô lại hung hăng tìm hình mẫu. . . . . . Đêm càng lúc càng sâu, cũng càng lúc càng lạnh. Ngoài cửa sổ vầng trăng đã núp ở dưới ngọn cây, thỉnh thoảng bóng cây lay động, mới nhô ra ngoài. Một chút gió lạnh từ song cửa sổ bên cạnh lùa vào. Hệ thống sưởi ấm cũng không dùng được. Đường Khả Hinh khoác chăn trên người, rất chăm chú cầm khối module, đặt ở trước mắt, so sánh, hết sức chăm chú. . . . . . Không biết lúc nào, có lẽ bởi vì quá mức mệt mỏi, Trang Hạo Nhiên cứ nghiêng người nằm ở bên cạnh hình mẫu, nhắm mắt lại, hai chân thon dài hơi co lại, đã ngủ say sưa. Đường Khả Hinh nương theo ánh đèn bàn hơi yếu, lại lắp vào một khối module, mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, bất đắc dĩ dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng đứng dậy, quỳ gối bên cạnh anh, đỡ hai chân của anh, nâng nhẹ đầu của anh tựa vào trên gối đầu mềm mại, kéo tấm chăn lông ngỗng, đắp nhẹ lên trên người của anh. . . . . . Ánh đèn dịu dàng, chiếu rọi nửa khuôn mặt của anh. Đường Khả Hinh ngồi ở một bên, nhìn anh nhắm mắt, lông mi thật dài, sống mũi cao thẳng, rất kiêu ngạo, môi mỏng nhấp nhẹ, cũng hơi giống đứa bé. . . . . . lẳng lặng nhìn anh, nhìn một chút, không nhịn được cười. . . . . . Ngoài cửa sổ có chút gió lạnh lùa vào, cô vội vã kéo xuống chăn lông trên người, đắp lên trên người của anh, mới ngáp một cái, lại chuyển người qua, nhớ tới anh đã nói, thật sự thích mô hình này, liền cắn răng kiên trì cầm khối ghép hình, cố nén buồn ngủ, tiếp tục xếp từng khối từng khối . . . . . . Thời gian trôi qua một chút. Ánh trăng từ từ lặn xuống ngọn cây, ánh sao bên kia bầu trời, cuối cùng sáng lên. Đường Khả Hinh cố nén mệt mỏi, mắt nửa nhắm nửa mở, án theo màu sắc hình ảnh, rốt cuộc theo như hình mẫu, ghép xong, cô cảm thấy vui sướng thở dốc một hơi, dịu dàng thỏa mãn, mỉm cười nhìn bộ ghép hình trên giường, vẻ mặt từ từ thu lại, hai mắt run rẩy nước mắt có chút kích động, nhìn trên hình đã ghép xong. . . . . . Đó là một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt mềm mại ửng hồng, nhìn một mảnh rừng phong đỏ rực trước mặt, lộ ra nụ cười xinh đẹp động lòng người, đôi mắt to ngập nước, nụ cười,tràn đầy dịu dàng môi đỏ mọng hé mở, giống như trăng rằm, tình ý như thế, lãng mạn như thế, tuyệt vời như thế. . . . . . "Cô biết không? Cô cười lên rất đẹp. . . . . ." Có một câu nói, nhẹ xoáy quanh trong phòng. Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nước mắt không nhịn được chảy xuống, kích động nhìn Trang Hạo Nhiên. Anh đang mệt mỏi ngủ say sưa, mặt hơi nghiêng, hai mắt khép chặt. . . . .
|
Chương 470: Xung quanh cũng yên tĩnh
Sáng sớm. Đầu xuân, ánh mặt trời vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng quét ở trên thảm cỏ, một mảnh màu vàng kim. Căn phòng nhỏ trang nhã truyền đến một chút tiếng thở dốc nhỏ nhỏ. Đường Khả Hinh đắp chăn nằm nghiêng ở trên giường, ngủ ngon, hai mắt nhắm lại, lông mi thật dài. Ngoài cửa sổ, trong sân nhỏ truyền đến âm thanh gãy vỡ nho nhỏ, một mùi gạo nhẹ nhàng bay tới. Nửa bên mặt cô đã vùi vào trong chăn, nhẹ nhíu mày. Mùi gạo giống như khói, vẫn nhẹ nhàng từng đợt bay tới. Rốt cuộc, Đường Khả Hinh đang nhắm hai mắt, lông mi di động, nhẹ nhàng mở mắt, tiếp xúc được một vệt ánh mặt trời bị ngăn ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh, lại tạo thành ánh sáng chói mắt giống như viên hồng ngọc, cô không cách nào thích ứng, chớp mắt, rúc khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong chăn, suy nghĩ bắt đầu dần dần hiện lên, bức trang ghép hình cô gái, xuất hiện tại trong đầu, ngày hôm qua Trang Hạo Nhiên tìm đến mình, không phải nằm mơ. Đường Khả Hinh đột nhiên bình tĩnh, mở hai mắt lim dim, hơi nâng thẳng người, nhìn không gian yên tĩnh xung quanh gian phòng, nhìn lại bên cạnh trống trơn giường nệm, tay nhẹ phủ đến một gối đầu mềm mại khác, hơi ấm đã sớm tiêu tán. Anh đi đâu? Đường Khả Hinh nhẹ nhàng ngồi dậy, cũng không nhớ mình thiếp đi như thế nào, cô muốn vén chăn xuống giường, lại thấy chăn đắp lên trên người mình thật dầy, một cái chăn lông, sau đó là tấm ga giường thật mỏng. Đường Khả Hinh cười, có chút gấp gáp rời giường, đi vào trong phòng tắm trước, nhanh chóng rửa mặt, sau đó chỉ mặc váy len dài mỏng màu đen, cầm một khăn choàng kẻ sọc màu xám, khoác lên trên người của mình, nhanh chóng xuống lầu. Cửa trước biệt thự màu hồng mở ra. Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, có chút kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên đứng trên đất trống đầu kia, mặc áo trắng và quần tây màu trắng, xắn ống tay áo, lộ ra cánh tay to lớn, ngồi xổm trước giá gỗ dựng lên đã buộc chặt, nhìn nồi đất đặt nằm giữa hai bên cạnh thanh giá, bên trong cháo gà sôi ùn ục, anh khẽ mỉm cười, lấy thêm cây củi khô, ném vào đống lửa ở dưới nồi đất, để cho nó cháy hừng hực . . . . . . Đường Khả Hinh sửng sốt, đôi tay nắm chặt áo khoác, đạp lá khô thật dầy trên đất, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngạc nhiên hỏi: "Tổng Giám đốc. . . . . . anh đang. . . . . ." Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, hai mắt nóng bỏng nhìn Đường Khả Hinh, đẹp trai cười, nói: "Đã dậy rồi hả ?" "Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh tùy tiện đáp, sau đó trở về đống lửa trước mặt, nhìn nồi đất treo ở giữa, bên trong cháo đang sôi hết sức thơm, liền có chút tò mò hỏi: "Trong nhà có phòng bếp rất tốt, anh không dùng, tại sao muốn như vậy?" Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ cười, đem cây củi mình bổ ra, ném vào dưới đáy nồi, mới nói: "Lúc tôi dậy sớm, thuận tiện đi dạo hoàn cảnh xung quanh một chút, phát hiện ở đầu kia khu vườn, có một vài gia đình sống, vườn rau của bọn họ có thể trồng không ít kỷ tử, còn có nuôi không ít gà núi, tôi liền đi qua nói chuyện với bọn họ một lát, mua một chút kỷ tử, cùng một con gà trở về, thấy khắp núi củi khô rất tiếc, cô phải biết, truyền thống người Trung quốc chúng ta nấu ăn bằng cách đốt than và củi, sẽ có mùi thơm đặc biệt, tôi liền dựng lên một cái giá để nấu một chút." Đường Khả Hinh nghe vậy, đứng ở trước nồi thơm ngát, nhìn bên trong, còn nổi lên một chút màu trắng giống như khoai tây, liền tò mò hỏi: "Vậy. . . . . . Thứ màu trắng là . . . . ." "Củ từ." Trang Hạo Nhiên nói xong, liền cầm một cái thìa nhỏ bên cạnh, múc nhẹ một chút cháo mềm, nhẹ nhàng nếm xong, cười hài lòng, lại múc một chút, đưa lên môi thổi mấy cái, mới đưa đến bên môi Đường Khả Hinh, dịu dàng mà cưng chìu nói: "Nè, nếm thử một chút." Gió, rất lạnh. Đường Khả Hinh đón gió, nếm thử một chút cháo thơm ngát, chợt cảm thấy cháo mịn, vào miệng có mùi thơm đặc biệt nói không ra được. . . . . . Cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, hỏi: "Ăn rất ngon...!!. thêm một chút củ từ, cháo mịn hơn. . . . . ." Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Đường Khả Hinh nhắc tới thức ăn thì ánh mắt trong suốt, anh đột nhiên mỉm cười, đi về phía bên cạnh giá gỗ, cầm lấy cái ghế nhỏ, đặt ở bên cạnh bếp lửa, nói: "Ngồi đi, buổi sáng xuân, ăn chút cháo nóng, rất thoải mái." Đường Khả Hinh vừa nhìn anh, vừa mỉm cười ngồi xuống, nâng nhẹ váy dài. Trang Hạo Nhiên cầm chén lên, múc một chén cháo nóng hổi, đưa tới trước mặt của Khả Hinh. Khả Hinh vui vẻ nhận lấy, cầm cái muỗng, khuôn mặt tươi cười đáng yêu khuấy cháo, theo bản năng ngửi mùi vị một cái, rất thư thái. . . . . . Trang Hạo Nhiên cười, lại cầm một cái tô, múc một tô thật to, đặt ở trong khay, bưng đi về phía bên ngoài hàng rào. "Anh đi đâu?" Đường Khả Hinh nhìn anh, ngạc nhiên hỏi. "Đưa ra cho hai vệ sĩ trai đẹp đứng ở ngoài cửa, giữ một buổi tối, rất mệt !" Trang Hạo Nhiên nói xong, trực tiếp bưng tô cháo đi khỏi. Đường Khả Hinh xoay người, nhìn bóng lưng cao lớn của Trang Hạo Nhiên, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh lúc cha kết thúc công việc vào đêm khuya, nhìn nguyên liệu nấu ăn còn sót lại của khách sạn, ngày mai sẽ hư, thích làm một ít món ăn, đưa ra bên ngoài cho mọi người ăn, ôn hòa nói: "Làm việc vất vả. . . . . ." Trang Hạo Nhiên trở lại rất nhanh, cùng ngồi trên băng ghế, cầm chén lên, múc một chén cháo, cũng thật đói, ăn rất chăm chú. Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn anh. "Nhìn cái gì?" Trang Hạo Nhiên múc một cục thịt gà, đưa đến trong chén Đường Khả Hinh, hỏi. Đường Khả Hinh cười khẽ, tiếp tục ăn cháo. Lúc này điện thoại di động vang lên. Trang Hạo Nhiên vừa ăn cháo nóng, vừa lấy điện thoại di động ra, mở ra màn hình, nhìn mã số gọi tới, nhận máy, đáp: "Ừ. . . . . ." Tiếng của Tiêu Đồng truyền đến. Trang Hạo Nhiên rất yên lặng nghe. Đường Khả Hinh bưng cháo nóng, vừa ăn vừa nhìn Trang Hạo Nhiên. "Được, tôi lập tức trở lại." Trang Hạo Nhiên đáp lời, liền cúp điện thoại. Trái tim Đường Khả Hinh khẽ nhảy lên, nhìn anh, nói: "Anh. . . . . . Phải đi về rồi?" "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đáp lời, rất nhanh ăn xong chén cháo, thật có chút gấp gáp. Đường Khả Hinh lập tức nhạt nhẽo vô vị, nhìn Trang Hạo Nhiên cúi đầu ăn cháo cũng rất đẹp trai, cô không nở, lẳng lặng nhìn anh. "Chừng nào cô đi?" rốt cuộc Trang Hạo Nhiên hỏi. Đường Khả Hinh nghĩ đến đi khỏi chỗ này, trong lòng vẫn có chút chùng bước, cúi đầu, im lặng không lên tiếng. Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ăn xong chén cháo, nhìn bộ dáng cô im lặng, cũng không có miễn cưỡng cô, chỉ hơi cười nói: "Không có chuyện gì, muốn cô lập tức tiếp nhận tôi..., có thể có chút miễn cưỡng. Cô ở nơi này nghỉ ngơi mấy ngày nữa, tôi có thời gian sẽ tới thăm cô, được không?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh, cười dịu dàng. Trang Hạo Nhiên thật sự không có thời gian, liền nhanh chóng đứng lên, vỗ nhẹ bả vai của cô, lại đi về phía ngôi biệt nhỏ. Đường Khả Hinh cũng buông chén xuống , đứng lên, đi về phía nhà, nhưng vừa đi đến cửa, đã thấy Trang Hạo Nhiên vẫn mặc quần áo của Tô Thụy Kỳ, khoác thêm tây trang màu đen của mình, có chút gấp gáp đi ra, nói nhanh: "Cô ở nơi này, buổi tối ngủ, nhớ đóng cửa sổ, đắp kín chăn, không nên quá lười, nếu như có thời gian, tự mình làm gì đó ăn. Sắc mặt mới tốt, mấy ngày nữa tôi tới, nếu như cô tiều tụy, tôi không tha cho cô đâu." Trái tim Đường Khả Hinh không ngừng phập phồng, đi theo anh đi ra vườn, đôi tay cũng níu chặt quần áo, nói: "Anh thay lại quần áo ở chỗ này, tôi sẽ giặt sạch sẽ, phơi khô cho anh. . . . . ." "Ừm!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi tới bên cạnh xe, hai vệ sĩ canh giữ ở trong vườn, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cũng đã hơi cung kính gật đầu. "À. . . . . ." Đường Khả Hinh đi theo sau lưng anh, lại nói nhanh: "Anh...anh, lần sau anh tới, anh muốn ăn cái gì? Tôi làm cho anh. . . . . ." "Tùy tiện!" Trang Hạo Nhiên lấy chìa khóa bảo vệ, nhấn nhẹ, mở chiếc Audi Pikes Peak, anh nhanh chóng đi tới, ngồi vào ghế. "Anh không thể nói tùy tiện, đến lúc đó tôi không biết chuẩn bị cái gì cho anh!" Đường Khả Hinh đi tới bên cửa sổ, nhìn người anh đã lái xe, chuẩn bị đi khỏi, trái tim lại nhảy lên, căng thẳng nói. Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh ở phía ngoài cửa sổ nhìn mình, ánh mắt căng thẳng mờ mịt, chợt mỉm cười, nói: "Vậy thì. . . . . . Làm một chút sushi dưa xanh đi. Lần trước làm ăn thật ngon." "Đó là để bạch tuộc, hay để. . . . . . Để. . . . . . Để lươn nướng?" Đường Khả Hinh nhìn anh đã lái xe, có chút căng thẳng hỏi. "Lươn đi!" Trang Hạo Nhiên nhìn cô mỉm cười, từ từ buông thắng xe, cho xe chạy tới phía trước, nói: "Mau trở về đi, thời tiết rất lạnh." Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn anh thật chặt, đi theo xe đi về phía trước. Trang Hạo Nhiên đạp chân ga, cho xe chạy thẳng đi phía trước, theo bản năng liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, Đường Khả Hinh mặc váy dài màu đen, bên ngoài khoác khăn choàng kẻ sọc, đón gió xuân giá rét, đứng ở trên lá vàng, nghiêng người nhìn theo mình, bóng dáng thật cô đơn, anh không lên tiếng, cầm tay lái, tiếp tục lái xe chạy đi. . . . . . Đường Khả Hinh nhìn xe đi xa dần, hai mắt lập tức đỏ bừng, toàn bộ thế giới, đột nhiên cô đơn. Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, nhìn đầu đường núi giao nhau ở phía trước, hai mắt anh xoay tròn, nắm chặt tay lái, cắn răng đạp chân ga. . . . . . Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, cảm thấy xe sắp rời khỏi, cúi đầu xuống, vừa muốn xoay người đi khỏi. "Chi . . . . . .. . . . . ." một tiếng thắng gấp, ở phía trước truyền đến. Đường Khả Hinh trở nên kích động xoay người, nhìn thấy chiếc Audi Pikes Peak dừng ở trước đường giao nhau, cô sửng sốt. Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ lái xe, dừng xe, đi xuống xe, đứng bên cạnh sườn xe sáng chói, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Đường Khả Hinh đứng ở phía trước, anh chợt bất đắc dĩ mỉm cười, cất bước đi về phía cô. Đường Khả Hinh đứng ở giữa trời gió lạnh, nghi ngờ nhìn anh. Trang Hạo Nhiên mỉm cười, từng bước từng bước, đạp đoạn đường bùn đất, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đau lòng nhìn cô gái này, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai mắt tràn nước mắt, nói: "Được rồi, cùng tôi đi về. . . . . ." Nước mắt trong đôi mắt to mơ mộng của Đường Khả Hinh nhanh chóng chảy xuống, kích động nhìn anh. Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ mỉm cười, đi tới trước mặt cô, ôm nhẹ cô vào trong ngực, nói: "Chúng ta đi về trước, thu dọn hành lý của cô lúc tới đây, còn có mô hình tối hôm qua chúng ta làm, tiếp, tôi nắm chặt tay của cô, cùng cô đi về nhà. . . . . ." Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, nghe anh nói như vậy, ấm áp, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào không lên tiếng. Trang Hạo Nhiên hở dài một hơi, tay nhẹ phủ cái ót cô, cười khổ nói: "Xem ra trách nhiệm làm anh trai chống đỡ còn chưa đủ. Phải làm cha của cô mới được. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, dựa sát vào ở trong ngực anh, mặt dán chặt vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim đập, trong lòng từ từ yên ổn.
|
Chương 471: Ngọt ngào
Chiếc Audi Pikes Peak ở trên đường núi ngoằn ngoèo, nhanh chóng chạy như bay, nhiều lần leo dốc núi, cũng vô cùng xinh đẹp và chói lọi. Đường Khả Hinh mặc váy dài trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, đầu đội mũ che kín má trái, hai mắt dịu dàng mà mờ mịt nhìn phong cảnh ngoài xe, liên miên bất tuyệt, rừng núi xuân ý dạt dào, khắp nơi cành trơ trọi nhé chồi xanh mướt, mấy con bươm bướm phá tan cái lạnh lẽo ngày xuân, giương cánh bay cao, cô nhìn mấy con bươm bướm dũng cảm bay dưới bầu trời xanh, dáng dấp xinh đẹp phóng túng bay đi. . . . . . Ánh mắt đuổi theo thật chặt. "Bắt đầu từ hôm nay, tất cả khổ sở, tất cả mọi thứ tự mình tôi chịu đựng. Cho dù số mạng của tôi sẽ gãy đổ, tôi cũng cam tâm trạng nguyện! !" Tim cảm thấy đau đớn sâu sắc, đau đến đổ mồ hôi hột, lạnh lẽo run rẩy! Cô chợt níu chặt áo trên ngực, trên trán xuất mồ hôi, hai mắt run rẩy nước mắt, hồi tưởng lại buổi tối đáng sợ đó, một đao đáng sợ, còn có từng trận tiếng kêu khóc truyền tới phòng giải phẫu, cùng người kia im lặng đáng sợ, cô đột nhiên cất tiếng hét to: "Dừng xe . . . . . . . . . . . " "Chi . . . . . .. . . . . . " Một tiếng thắng gấp! ! "Chuyện gì vậy ?" Trang Hạo Nhiên quay đầu, vội vã hỏi. Cả người Đường Khả Hinh run rẩy vặn cửa xe, nước mắt rơi xuống, tinh thần thất thường lao xuống xe, dọc theo đường lúc đến, chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa gào: "Cứu mạng . . . . . . cứu mạng . . . . . . đừng có giết tôi, đừng giết tôi, ! Đừng moi tim của tôi!" "Khả Hinh . . . . . ." Trang Hạo Nhiên gấp gáp nhào ra xe, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, nhìn cô gái đột nhiên sụp đổ, hoảng sợ khóc rống chạy đi, trong lòng của anh đau nhói, chạy như bay về phía trước, kêu to: "Khả Hinh . . . . . ." "Đừng moi tim của tôi! ! Đừng! Tôi không muốn chết! ! Cứu mạng . . . . . . " Đường Khả Hinh vấp ngã xuống con đường mòn nào đó trong rừng núi, nhớ tới kí ức đi qua, cô không ngừng khóc rống, muốn chạy trốn, muốn chạy trốn, trong đầu cảm thấy hỗn lọn, sắp chạy qua một con đường nhỏ khác trong rừng núi, không ngờ bị vấp tảng đá, cả người nhào vào trên đất, hai tay chống đá vụn trên đường nhỏ, cô vừa khóc vừa điên cuồng đứng lên, muốn chạy như bay về phía trước, phải ẩn trốn. "Khả Hinh . . . . . .. . . . . . " Trang Hạo Nhiên từ trong rừng cây chạy như bay xuống, gấp gáp kêu to: "Cô đừng như vậy! Tất cả đều đã qua! Không sao! !" Đường Khả Hinh không nghe, thân thể nhỏ nhắn tiếp tục rơi lệ chạy như bay về phía trước, nhớ tới đêm đó từ linh hồn đến thân thể đều rét lạnh thấu xương, cả người cô run rẩy chạy về phía trước, mắt nhìn thấy trước mặt có một hồ nước, cô không nói hai lời, thần trí mơ hồ muốn nhảy xuống . . . . . "Khả Hinh! ! !" Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ nắm chặt cánh tay của cô, xoay cả người cô lại, nhìn cô đau lòng gọi: "Cô đừng như vậy! !" Đường Khả Hinh điên cuồng giãy giụa thân thể kích động run rẩy, nhìn Trang Hạo Nhiên, mất hồn rơi lệ lạnh lẽo nói: "Tôi không đi! ! Tôi không trở về! Tôi muốn về nhà! ! Tôi muốn về nhà! ! Anh buông tôi ra! Tôi muốn về nhà!" Sắc mặt của cô tái nhợt, tức giận rét lạnh run rẩy đẩy Trang Hạo Nhiên ra, muốn xoay người chạy về phía trước. "Cô trở về nhà nào?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô rống giận nói: "Nơi đó là nhà của cô sao?" Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, nước mắt chảy xuống, không lên tiếng. Trang Hạo Nhiên đứng ở sau lưng cô, nắm chặt quả đấm, tức giận nhìn cô nói: "Cô nói cho tôi biết, đó là nhà của cô sao? Cái nhà kia thậm chí không phải của Tô Thụy Kỳ, đó là của Tô tiểu thư đấy! Thế giới này có rất nhiều người đều có nhà! ! Nhưng chỉ có cô là không có! ! Thậm chí ngôi nhà cô và Nhã Tuệ ở hiện tại, cũng không phải là nhà của cô! ! Cô nói cho tôi biết, cô sống lâu như vậy, đi theo tôi bao lâu, cô có chính thức sáng lập một phần giá trị thuộc về chính cô hay không?" Thân thể Đường Khả Hinh lảo đảo muốn ngã, sắc mặt tái nhợt, hai mắt rơi lệ. "Cô không có! ! Cô không có! !" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, rống giận nói: "Đây chính là nguyên nhân cho tới nay, mặc dù đau lòng cho cô, nhưng tôi cũng không thưởng thức cô! ! Tôi không thích nhất là loại phụ nữ như cô! Mỗi một phút cũng sống yếu ớt, dùng sự hiền lành đáng chết của cô, sau khi làm tổn thương mình, lại để cho người khác dọn dẹp cục diện cho cô! Cô đừng cho rằng cô có thể trốn tránh cả đời ở chỗ đó! Không có ai, có bất kỳ nghĩa vụ đối tốt với cô cả đời! Qua chút thời gian, một chút lời đồn đại, cô lại muốn trốn ở chỗ nào?" Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nói không ra lời. Trang Hạo Nhiên đứng gần phía sau cô, nóng mắt nhìn cô, nói: "Trong đời tôi không thích nhất một chuyện, chính là miễn cưỡng người khác! ! Nếu như cô không tự nguyện, vậy cô ở lại đây đi. Tôi không có ý miễn cưỡng muốn dẫn cô đi!" Sắc mặt của anh lạnh lẽo, đạp con đường đá gập ghềnh, muốn đi lên núi. Một bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của anh. Trang Hạo Nhiên chậm rãi quay đầu, im lặng nhìn cô. Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhìn anh, sắc mặt tiều tụy, vừa điềm đạm đáng yêu, vừa giống như con thỏ nhỏ mềm mại. "Cô nắm tôi làm gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn cô, không khách khí hỏi. Nước mắt chảy xuống. "Chân của tôi . . . . . Bị thương. . . . . ." Cô nhìn anh, đột nhiên mềm nhũn nói. Trang Hạo Nhiên nhìn cô, trong đầu lập tức thoáng qua một hình ảnh, trên cỏ Lavender, cô gái nhỏ ngồi ở trên tảng đá nhỏ, mềm nhũn khóc nói: "Chân của em bị thương." Anh không nhịn được nhìn cô. Đường Khả Hinh xin lỗi cúi đầu, nước mắt từng viên chảy xuống, cũng không dám lên tiếng. Trang Hạo Nhiên không có cách nào với cô, nhẹ nhàng bước tới trước, xoay người nói: "Lên đây đi." Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của anh, đang do dự. "Lên đây đi! Kiếp trước tôi mắc nợ cô đấy!" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói. Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ lóe lên ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn nhẹ nhàng tiến lên, từ phía sau lưng ôm nhẹ của anh. Trang Hạo Nhiên lập tức cõng Đường Khả Hinh lên, sau đó dựa vào trí nhớ, đi về phía đường lúc đến. Đá nhỏ gập ghềnh, Trang Hạo Nhiên bước lên đều có đá vụn ào ào lăn xuống, anh vì sợ ngã xuống, ánh mắt sắc bén mà chăm chú, cắn chặt răng, cõng người sau lưng, từng bước từng bước lên trên. Mặt của Đường Khả Hinh dính vào bả vai rộng rãi của Trang Hạo Nhiên, giống như có thể cảm giác bên trong thân thể của anh, khí nóng đang lưu chuyển, tiếng trái tim đập thình thịch, truyền tới. Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, tiếp tục cắn chặt răng đi lên trên. "Anh rất giống một người anh trai lớn lúc tôi còn nhỏ. . . . . ." Tiếng của Đường Khả Hinh lại êm dịu nhẹ nhàng truyền đến. "Ha ha! Thật khó được!" Trang Hạo Nhiên cười khổ nói: "Phụ nữ bên cạnh tôi, mọi người đều nói tôi giống như em trai của các cô." "Tôi nói thật. . . . . ." Đường Khả Hinh lại nghiêm túc nói với anh. "Mặc kệ cô có phải thật hay không. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói thẳng. Đường Khả Hinh nghe được lời này liền mất hứng, liền hơi nghiêng mặt, nhìn nửa khuôn mặt kiên nghị của anh, cẩn thận, thật dịu dàng hỏi: "Anh tức giận à?" "Có gì phải tức giận. Tôi và cô không có quan hệ gì, đón cô trở về cho Nhã Tuệ, tôi liền theo đuổi Tinh Xuyên của tôi! Sau này cô sống hay chết, tôi đều mặc kệ!" Trang Hạo Nhiên tiếp tục cõng cô, lên trên. Đường Khả Hinh nhấp nhẹ đôi môi, có chút đau lòng ngẫm nghĩ, liền nghiêng mặt, có chút lấy lòng cười nói: "Tôi . . . . . Tôi giúp anh theo đuổi Tinh Xuyên?" "Không cần cô lo!" Trang Hạo Nhiên nói ngay. Trong lòng của Đường Khả Hinh hơi đau, mặt dính vào trên bả vai của anh, không biết nên nói gì. Trang Hạo Nhiên không nói lời nào, tiếp tục cõng cô lên trên. Đã trưa rồi, dưới ánh mặt trời chói lọi chiếu vào chiếc lên Audi Pikes Peak, giống như tên của nó, rất lợi hại. Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên thở hổn hển cõng Đường Khả Hinh đi tới trước xe, mở cửa xe, để cho cô ngồi ở ghế cạnh tài xế, cũng không kịp nghỉ ngơi, liền đứng ở trước mặt cô, nâng nhẹ váy cô một chút, cởi giày nhỏ của cô xuống, quả nhiên thấy mắt cá chân sưng đỏ, anh lập tức đi tới buồng sau xe, đem rượu thuốc rễ ớt lúc ấy Nhã Tuệ đưa cho anh, trở lại đến trước mặt của Đường Khả Hinh, nhỏ vài giọt rượu thuốc lên mắt cá chân cô, nhìn chân cô trắng nõn, da mịn màng, có chút hồng hồng, ngón chân đều đặn, hết sức chọc người, thế nhưng anh lại lạnh lùng, đôi tay không ngừng chà xát, dùng sức chà xát. . . . . . "A!" Đường Khả Hinh nhăn mặt kêu nhỏ. "Kêu cái gì! Có cái gì hay mà kêu! Cô lớn mật chạy trối chết như vậy, cũng đừng sợ đau!" Trang Hạo Nhiên nắm chặt bàn chân nhỏ của cô, lại ra sức chà xát. "Không chà nữa, rất đau." Đường Khả Hinh muốn rút chân lại, cuốn vào ghế trước. Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận đứng lên, muốn kéo ra chân cô ra. Đường Khả Hinh không chịu, rút bàn chân nhỏ nhắn của mình, muốn xoay người. Trang Hạo Nhiên lại mạnh mẽ đứng lên, thân thể to lớn thon dài, cứng rắn xông vào không gian nho nhỏ ở trong buồng xe, tay nhanh chóng quay ghế ngồi xuống, mạnh mẽ đè cô, cùng với cô nằm ở trên ghế xe, tay xông vào trong váy, nắm chặt một chân của cô! ! Đường Khả Hinh sững sờ, quay mặt sang, có chút lúng túng nhìn anh. Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên nhìn cô, đè nén thân thể nhỏ nhắn của cô, cảm thụ sự mềm mại của cô, nhưng sắc mặt cứng rắn. Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn anh. Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ nắm chặt bàn chân của cô, ngón cái dùng sức chà xát! ! "A. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên đau đến ngửa mặt, đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi trên trán, chảy xuống. Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật chặt, tay không khỏi dùng sức mạnh hơn. "A. . . . . . Đau quá. . . . . ." Đường Khả Hinh khổ sở kêu nhỏ. Trang Hạo Nhiên nhìn cô như vậy, đột nhiên cúi đầu xuống, mặt tựa nhẹ vào cổ của cô, thở dài một hơi. Đường Khả Hinh cũng thở khẽ, không nhịn được xoay mặt, nhìn anh. Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, ở khoảng cách thật gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Đường Khả Hinh, hai mắt mê ly, giống như có thể vê ra sóng nước dịu dàng, cái mũi nhỏ rất nhọn, thật mê người, môi mềm hé mở, lộ ra màu hồng phấn. . . . . . Anh nhìn môi đỏ mọng mê người của cô, hai mắt xẹt qua một chút dịu dàng và bối rối, cảm tính dịu dàng hỏi: "Hôm nay. . . . . . thoa son môi sao?" "Không có. . . . . . Chỉ là. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh, kêu nhỏ: "Chỉ là. . . . . . thoa một chút son dưỡng môi. . . . . ." Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhẹ xoay tròn, nhìn môi cô sáng bóng, lại hỏi: "Mùi vị gì?" Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, suy nghĩ một chút, không nhớ ra được. "Tôi ngửi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên cúi xuống, nghiêng mặt tới trước, để cho môi mỏng hấp dẫn của mình, chạm vào môi của cô. . . . . . Đường Khả Hinh sững sờ, không biết nên làm sao, đôi bàn tay nhỏ bé chống trước ngực của anh, khẽ nắm thành quả đấm. Lồng ngực của anh truyền đến khí nóng. Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn cô, hai mắt nóng bỏng chợt lóe, trong đầu xông một con sóng lạnh lẽo, chợt đứng lên. Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh. "Đi thôi!" Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ đứng lên, nuốt cổ họng khô khốc một cái, nhanh chóng đi tới ghế lái, ngồi xuống, cài dây nịt an toàn xong, tay đè vị trí kế bên tài xế, tăng lên, cũng không có nhìn lại cô, tiếp tục cầm tay lái chạy tới phía trước! Đường Khả Hinh vẫn thật tò mò nhìn anh, ánh mắt càng ngày càng dịu dàng. . . . . . Trang Hạo Nhiên lái xe, hết sức hết sức khó chịu, cảm giác thân thể của mình, bắt đầu dâng lên khí nóng ran, loại cảm giác này sắp làm cho mình cháy hừng hực. Đường Khả Hinh vẫn rất nghi ngờ nhìn anh. "Cô đừng nhìn tôi, !" Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận quay mặt sang, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Khả Hinh, che ở trong viền nón, hết sức mê người, anh lẳng lặng nhìn cô. . . . . . Đường Khả Hinh phát hiện ánh mắt anh hơi nóng bỏng, lại càng ngạc nhiên. Trang Hạo Nhiên chợt dừng xe, dừng ở giữa đường, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, cổ họng khô khốc. "Tổng Giám đốc. . . . . . Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh mất hồn gọi nhỏ. Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ nhào tới, lập tức đè cô vào chỗ ngồi, nhìn cô, nóng bỏng nói: "Tôi . . . . . Tôi có chút nhớ đến Tinh Xuyên rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh chớp mắt to, kinh ngạc nhìn anh. Trang Hạo Nhiên phát hiện sự trói buộc đạo đức trên người mình chợt biến mất, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt nóng bỏng xoay tròn, vội vàng nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Hiện tại rất muốn hôn cô!" Đường Khả Hinh không hiểu nhìn anh, không nhịn được đáp: "À. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới mới vừa xoa nắn bàn chân nhỏ nhắn êm ái cho cô, trái tim nhảy thình thịch, muốn nổ tung, hóc môn sinh dục nam liên tiếp bị kích thích, cũng không có chỗ phát tiết, nhìn cô vội vàng nói: "Thật sự, thật muốn hôn cô ấy, có chút không nhịn được. . . . . . Cô. . . . . . Cô phải biết, Tây Phương muốn nói tạm biệt với một người, cũng có thể hôn môi chứ?" Đường Khả Hinh nghe lời này, mắt lập tức sáng lên, trái tim nhảy thình thịch, nhìn anh. "Thì cho tôi một cái hôn đi! ! Một chút nữa tát tai tôi, tôi không thể nhịn được nữa!" Trang Hạo Nhiên nói xong, đột nhiên cúi đầu xuống, vô cùng nóng bỏng hôn lên môi mềm Đường Khả Hinh, cảm giác mềm mại giống như dòng điện nhanh chóng truyền khắp thân thể của anh! ! Đường Khả Hinh lại trừng mắt, cả người cứng ngắc, nói không ra lời! Lồng ngực Trang Hạo Nhiên dồn dập phập phồng, đè nén thân thể mềm mại lên, mút lấy cánh môi mềm mại của cô, cảm giác rất ngọt ngào, tình ý miên man thấm tận đáy lòng, vốn chỉ muốn chuồn chuồn lướt nước, lại một lần khó kìm lòng nổi, tháo dây an toàn trên người mình, áp tới ngậm nhẹ môi dưới của cô, lại nhẹ nhàng bao trùm đôi môi của cô, cũng không có ép buộc, chỉ rất cảm tính mập mờ, lộ ra một chút trẻ con nói nhỏ: "Khả Hinh, cho tôi một nụ hôn. . . . . ." Trong óc Đường Khả Hinh hỗn loạn, mới vừa muốn nói. . . . . . Đầu lưỡi của Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xông vào trong bờ môi của cô, cùng với đầu lưỡi nho nhỏ của cô quấn lấy, mút, thân thể nóng ran dâng lên hơi thở, nồng nặc chiếm đoạt, anh vừa không ngừng dây dưa quấn lấy đầu lưỡi cô, thậm chí phát ra một tiếng rên rỉ. "Ưmh. . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh mê loạn mở to, vẫn còn đang trong khiếp sợ, trong đầu nghĩ tới anh một mực thương yêu và săn sóc mình, còn có anh như đứa trẻ nói: "Cho tôi một nụ hôn. . . . . ." Hai tròng mắt của cô ửng đỏ, cảm thấy mềm lòng, nhẹ buông lỏng thân thể. . . . . . Trang Hạo Nhiên biết cô thỏa hiệp, lập tức hạ ghế ngồi của cô xuống, đè ở trên người của cô, cùng với cô trằn trọc, ở trong buồng xe hôn cuồng nhiệt bá đạo. Lúc này một trận gió thổi qua. Con bươm bướm nào đó, dịu dàng giương cánh bay đến, lướt qua bóng người đung đưa cửa sổ xe. Người bên trong xe, giống như không muốn bị người quấy rầy, đột nhiên đóng cửa sổ xe lại, lại mạnh mẽ ôm lấy cô, thật bá đạo mút lấy ngọt ngào. . . . . .
|