Boss Hung Dữ Phần 2, Cả Đời Chỉ Vì Em
|
|
Chương 10: Ai bắt nạt con thì nói cho mẹ biết
Cả tối không thấy Yến Như Kha quay về, Nhiếp Thu Sính cũng không đi tìm, từ nay về sau cô sẽ không quan tâm nữa. Sau khi ăn sáng xong, cô đưa Thanh Ti đi đến trường tiểu học cách đó vài dặm đường, đây là trường tiểu học duy nhất ở khu vực này. Đến trước cổng trường, cô cúi xuống xoa đầu Thanh Ti: “Con chăm chỉ học nhé, nếu có ai bắt nạt con, thì nói cho mẹ biết.” Thanh Ti gật đầu: “Con biết rồi, mẹ” Nhìn bóng dáng Thanh Ti khuất sau cánh cổng trường, Nhiếp Thu Sính mới rời đi. Cô biết rằng Yến Tùng Nam sắp sửa quay về rồi, cô muốn chuẩn bị trước, nhưng khó quá, cô vốn không có học thức, nếu như Yến Tùng Nam không đồng ý thì thật khó mà li hôn với hắn được. Nếu như thật sự không được, cô chỉ còn cách đem Thanh Ti bỏ chạy khỏi đây. Thật sự đến khi chết đi sống lại, đối diện với sự thật, Nhiếp Thanh Sính mới biết rằng bước chân đi thật khó khăn. Diệp gia có thế lực vô cùng lớn ở Lạc Thành, cô mà tự mình chạy đến Lạc Thành thì chẳng khác nào tự tìm đến chỗ chết. Nhiếp Thu Sính đi lên phố, muốn đi loanh quanh xem xét nghe ngóng, cô cũng không biết đến đây làm gì, chỉ là muốn đi thử vận may. Thế nhưng rõ ràng là, vận may của cô quà tồi, đi cả một vòng rồi mà vẫn chưa gặp được bất cứ điều gì. Đến giữa trưa, trời nắng nóng oi bức, Nhiếp Thu Sính không đành lòng đi ăn cơm, liền ngồi nghỉ dưới bóng râm của một gốc cây bên vệ đường, đúng lúc nghe thấy tiếng hai người bên cạnh đang nói chuyện. “Nghe nói ông cậu của cậu vừa mới phát tài?” “Còn không phải sao? Không biết ông ấy tìm đâu ra một chiếc bình hoa thời nhà Thanh, chạy lên hiệu cầm đồ trên huyện đổi được không ít tiền, tôi đang định tìm ông ấy đòi số tiền mà năm ngoái ông ấy nợ nhà tôi.” “Haiz, chạy lên hiệu cầm đồ trên huyện đã đổi được bằng đấy tiền, thế thì lên thành phố chắc còn được nhiều hơn. Chỉ có người giàu mới dám chơi đồ cổ, ai cũng biết, càng ở những thành phố to thì càng đáng giá, chứ ở xó xỉnh này thì bán được bao nhiêu tiền?” “Còn không phải vì hai năm trước, có một ông lớn trên thành phố đến đây, dùng mấy chục tệ mua một cái chậu cho chó ăn của một ông già, sau đấy mới biết là đồ cổ, bán ra phải được hơn nghìn tệ.” Ban đầu, Nhiếp Thu Sính cũng không để tâm đến lời nói của hai người, nhưng nghe đến đây, trong lòng cô bỗng nhiên nhớ đến cái bát gốm nhỏ ở nhà vẫn dùng để đựng nước cho gà. Cô nhớ đến người đàn ông ấy sau khi tỉnh dậy, đã nhìn chiếc bát gốm ấy nói: “Đời sống của mấy con gà nhà cô thật là xa xỉ.” Lúc đó cô nói: “Anh nói đúng đấy, ít nhất thì gà không cần phải lo kế sinh nhai, không phải ngày nào cũng đau đầu vì mấy đồng tiền.” Anh nhìn cô rất lâu, rồi nói: “Giữ lấy chiếc bát này, sau này sẽ cần dùng đến.” Lúc đó Nhiếp Thu Sính trong lòng cảm thấy rất lạ, anh ta bảo cô giữ chiếc bát ấy lại làm gì, sau đó ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi, cô sớm đã quên mất chuyện này rồi. Bây giờ bỗng nhiên cô sực nhớ ra, cái bát đó, biết đâu lại là đồ cổ. Anh ấy không nói cho cô biết, có lẽ vì sợ điều này không tốt cho cô. Nhiếp Thu Sính đang khát khô cả cổ, nhưng trái tim lại nhảy nhót trong lồng ngực, giống như nhìn thấy một tia sáng lóe lên giữa lúc tuyệt vọng, mặc dù vẫn chưa chắc chắn, nhưng ít ra, cô đã tìm được một sinh kế mới. Cô không hỏi hai người ngồi bên cạnh. Thời buổi này lòng người phù phiếm, cô không dám tin tưởng ai cả. Cô sẽ không bao giờ hại người, nhưng, vẫn luôn phải phòng người, dù sao thì cô cũng chỉ là phận đàn bà yếu đuối mà thô. Nhiếp Thu Sính đứng dậy rời đi, cô nhất định phải mau chóng đem chiếc bát ấy lên phố huyện, hiện giờ cô còn quá ít tiền, hơn nữa thời gian không còn nhiều, dựa vào những kí ức còn sót lại từ “kiếp trước”, tuần sau Yến Tùng Nam nhất định sẽ quay về!
|
Chương 11: Vì con gái có thể đánh đổi mọi thứ
Nhiếp Thu Sính đi trên chiếc xe đạp cũ của mình đến trường học đón Thanh Ti về nhà, sau đó liền đến thẳng chuồng gà, lấy bát đựng uống nước cho gà ra, dùng nước sạch rửa lại. Rửa xong, cô nhìn kỹ lại chiếc bát lần nữa, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy có điểm gì kì lạ, chẳng qua là so với bình thường thì đẹp hơn một chút, có thêm hoạ tiết cây cối màu xanh lam. Trước đây nhà Nhiếp Thu Sính rất nghèo, cha mẹ tuổi tác đã cao, ngay cả việc muốn để cô đến trường cũng khó khăn, cuối cùng, cô bỏ học, ở nhà giúp cha mẹ làm việc đồng áng nên bằng cấp không cao, cái bát thô sơ này của cô có chút giống sứ thanh hoa, chuyện khác thì cô một chút cũng không biết, nếu chiếc bát này thật sự là cổ vật, nếu ngườ i ở hiệu cầm đồ lừa cô thì biết làm sao? Nhiếp Thu Sính thở dài, nếu cô có thể được đi học thêm hai năm nữa thì mọi chuyện đã tốt rồi. Năm đó cha mẹ cô lâm bệnh nặng, vì để xoay sở tiền bạc chữa bệnh cho cha mẹ, cô cũng không biết phải làm thế nào, đúng lúc có người muốn cầu thân – chính là Yến Tùng Nam – cô đắn đo một hồi liền gả cho hắn ta. Vốn cô chỉ muốn đem một ít tiền sính lễ mang ra chữa bệnh cho cha mẹ, nhưng hai người bọn họ lại không đồng ý, nói rằng nếu lấy tiền sính lễ chữa bệnh – nghĩa là con gái họ đến nhà chồng vừa không có đồ cưới lại mang tiền sính lễ tiêu mất – thì về sau ở nhà chồng đương nhiên sẽ không có tháng ngày yên ổn, chính vì thế nên dù cô nói thế nào cha mẹ cô cũng không đồng ý. Sau khi Nhiếp Thu Sính được gả đi, không bao lâu sau, cha mẹ cô lần lượt bệnh nặng mà qua đời. Yến gia vốn đã ghét bỏ cô và nhà mẹ đẻ cô, chờ đến khi cha mẹ cô vừa tạ thế liền đối xử với cô không hề hoà nhã nữa, nói cô là đứa khắc chết người khác. Mặc dù nhớ tới chuyện quá khứ nhưng lòng Nhiếp Thu Sính cũng không thấy nhiều chua xót, từ nhỏ đến lớn, bản thân cô đã quen chịu khổ nên cho dù cuộc sống có khó khăn thì so với chết vẫn tốt hơn. Cô đứng dậy, lấy vải bố bọc chiếc bát sứ nhỏ kia lại, lại tìm trong nhà một chiếc tráp gỗ đơn giản chuyên dùng để đựng đồ thêu thùa may vá, bên dưới rải một ít rơm lúa mạch rồi mới bỏ chiếc bát vào, sau khi cất cẩn thận mới quay sang nấu cơm cho Thanh Ti ăn. Lúc ăn cơm, cô hỏi: “Thanh Ti, ngày mai là thứ Sáu phải không con?” Thanh Ti gật đầu: “Vâng.” “Mẹ dẫn con đi thị trấn nhé, được không?” “Thị trấn...” Thanh Ti tròn đôi mắt to, vẻ mặt mê mang không hiểu lắm, đối với cô bé, trấn trên là là một nơi xa lắm rồi, thị trấn, nơi ấy hẳn phải xa hơn nữa phải không nhỉ? Nhiếp Thu Sính gắp cho cô một đũa rau xanh: “Trả lời mẹ nào, mẹ dẫn con đi thị trấn được không?” Thanh Ti gật đầu: “Được ạ, nhưng mà mẹ ơi, thị trấn có phải rất xa không?” “Cũng không phải quá xa đâu, chúng ta sẽ lên trấn trên ngồi xe đi...” “Oa, có thể đi xe nữa cơ á?” Ánh mắt của Thanh Ti sáng lên, cô bé đã lớn đến tuổi nay cũng chưa từng được ngồi xe bốn bánh lần nào. Nhiếp Thu Sính áp chế mùi vị chua sót trong lòng, gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta sẽ ngồi xe trước, hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai có thể sẽ phải dậy sớm đó con gái.” Thanh Ti thật vui vẻ, liên tục gật đầu: “Vâng vâng, con ăn xong sẽ đi ngủ luôn.” Ăn cơm xong, Thanh Ti rửa chân, lại dùng nước ấm lau người xong mới lên giường đi ngủ... Mò mẫm lau chùi chiếc bát một lần nữa, Nhiếp Thu Sính mới đi vào giường. Thanh Ti đã ngủ rồi, dưới ánh đèn mờ mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti có chút ánh vàng, hai hàng lông mi dài giống như cánh bướm tuỳ thời có thể bay lên, vầng trán mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn tròn tròn như cái trống. Trái tim Nhiếp Thu Sính trở nên mềm mại, Thanh Ti càng lớn càng giống cô, nhìn con gái mình, cho dù cô có mệt mỏi tới đâu cũng có thể tinh thần sáng láng, vì con gái, cô có thể đánh đổi mọi thứ. Chỉ cần không chết, cuộc sống sẽ từng chút một tốt lên.
|
Chương 12: Muốn yêu thương con nhiều hơn
Nhiếp Thu Sính tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Thanh Ti rồi ôm con gái vào lòng. Trong đêm tối, chỉ có thân thể ấm áp của con gái mới có thể khiến cô cảm thấy bản thân mình đang sống... Ban đêm, bệnh viện Thủ đô. Một người đàn ông đang nhắm nghiền hai mắt trên giường đột nhiên mở mắt, ngồi dậy, nhổ kim tiêm trên tay. Tìm kiếm một hồi liền thấy giấy bút, trên giấy nhanh chóng xuất hiện hàng chữ: Việc cá nhân – xin phép ra ngoài! Đề nghị phê chuẩn! Trong lòng anh vô cùng hoảng hốt, cũng không nói nổi nguyên do tại sao, anh chỉ cảm thấy nếu mình không nhanh chóng trở về, bản thân anh sẽ hối hận. Giờ anh đang trong thời kì dưỡng thương, cấp trên cho nghỉ phép nhưng anh hoàn toàn không muốn dành khoảng thời gian này để nằm trong bệnh viện, quá lãng phí thời gian. Viết xong đơn xin phép dạng “tiền trảm hậu tấu”, tìm quanh một lúc liền dùng một cốc nước chặn lên tờ giấy, đặt trên bàn, sau đó mở cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Thân thể của anh kỳ thật còn đang suy yếu, miệng vết thương vẫn còn đau, nếu anh quyết tâm nhảy xuống nhất định sẽ khiến miệng vết thương lại vỡ ra, nếu làm không tốt, có thể sẽ lại lần nữa bị nhiễm trùng. Trái cân phải nhắc một lúc, anh vẫn quyết định thử mạo hiểm một lần. Cho tới bây giờ, anh vẫn không phải một người chịu ràng buộc bởi quy củ luật lệ, phàm là chuyện anh muốn làm nhất định phải làm bằng được, còn về cái giá phải trả thế nào, điều ấy hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của anh... Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài vừa vang lên tiếng gà gáy, Nhiếp Thu Sính đã mở mắt. Cô lay lay Thanh Ti: “Thanh Ti, dậy thôi con...” Thanh Ti mơ mơ màng màng mở mắt, hai bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt: “Mẹ ơi, trời đã sáng rồi sao?” Nhiếp Thu Sính cúi đầu thơm thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con: “Ừ, nhanh lên con.” Thanh Ti nhanh chóng xuống giường: “Có phải muộn rồi không mẹ, giờ còn kịp không ạ?” “Không muộn, vừa mới đến giờ thôi.” Nhiếp Thu Sính mang quần áo của Thanh Ti đến giúp cô bé mặc vào: “Lại đây nào, để mẹ giúp con.” Thanh Ti đỏ mặt: “Mẹ, để con tự làm là được, con sẽ mặc được mà.” Nhiếp Thu Sính lại hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của con gái: “Mẹ biết nhưng mà mẹ vẫn muốn mặc cho con.” Dù gì đi chăng nữa, cô vẫn muốn khiến để con gái của mình có thể sống vô lo vo nghĩ, con bé nên có một tuổi thơ đích thực, huống hồ, ngoài cô ra, Thanh Ti không còn người nào yêu thương, cho nên cô sẽ dành cho con tình thương gấp đôi. Sau khi rời giường, Nhiếp Thu Sính xuống bếp luộc mấy quả trứng gà, cô muốn đi sớm một chút, như vậy buổi tối mới kịp quay về nhà, dù sao lên trấn trên ngồi xe tới thị trấn sẽ mất khoảng ba tiếng, cô nghĩ mình cần lên chuyến xe sớm nhất mới kịp được. “Bữa sáng mẹ con mình ăn tạm cái này, lên trấn trên nếu con đói thì nói với mẹ, mẹ sẽ mua đồ ăn cho con.” Thanh Ti lắc đầu: “Mẹ, con ăn no rồi, chúng ta nhanh đi thôi.” Nhiếp Thu Sính đội tráp gỗ lên đầu, bế Thanh Ti lên phía sau xe: “Con phải ôm lấy thắt lưng của mẹ nhé, nhớ ôm chặt vào đó.” “Vâng, con nhớ rồi.” ... Cũng may đường từ thôn lên trấn trên cũng không phải quá xa, chỉ khoảng mười dặm nhưng đường thật sự rất khó đi, vô cùng gồ ghề, may mắn là trời không mưa, nếu không đi còn khó khăn hơn nhiều. Lúc hai mẹ con cô đến trấn trên, sắc trời cũng chỉ vừa hửng sáng, không bao lâu sau chuyến xe thứ nhất đi thị trấn đã tới. Vừa lên xe được một lúc, Thanh Ti đã bắt đầu buồn ngủ rã rời, Nhiếp Thu Sính ôm con gái say ngủ suốt chặng đường. Trẻ nhỏ thích ngủ, cô cũng hiểu không nên dẫnThanh Ti đi theo, nhưng mà cô cũng không biết nên gửi con bé cho ai, hiện giờ cô không tin bất cứ kẻ nào, mặc kệ cô đi đâu - nhất định phải dẫn Thanh Ti theo thì mới yên tâm. 10 giờ sáng, cuối cùng xe cũng tới thị trấn. Nhiếp Thu Sính dịu dàng gọi: “Thanh Ti, chúng ta đến nơi rồi, dậy đi con.” Thanh Ti còn đang nhập nhèm mở mắt, nhìn thấy cảnh vật bên ngoài – hai mặt lập tức sáng rực, lúc ấy liền oa lên một tiêng...
|
Chương 13: Thật sự là cổ vật sao?
Thị trấn ở những năm 90 thật ra còn rất lạc hậu, nhưng đối với Thanh Ti mà nói, đây là địa phướng lớn nhất, xa hoa nhất mà cô bé từng thấy kể từ khi ra đời đến nay. Cô bé còn cảm thấy chỉ dùng hai mắt nhìn cũng không đủ, cô bé chưa từng thấy nơi nào đẹp đẽ như vậy. Từ trên xe đi xuống, lúc đi bộ trên đường cái, cô bé hưng phấn nói với mẹ: “Mẹ ơi, nơi này đẹp quá, rất sạch sẽ.” Nhiếp Thu Sính hỏi: “Nếu mẹ dẫn con đến sống ở đây, con có thích không?” Vẻ mặt Thanh Ti tò mò: “Thật sự có thể sống ở đây ạ?” Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Có thể.” Vì con gái, cô cũng sẽ kiên cường đứng lên, không chịu dựa vào bất kì kẻ nào, cô cũng có thể cho con gái những tháng ngày vui vẻ. Tìm người hỏi vị trí cửa hiệu cầm đồ xong, Nhiếp Thu Sính dẫn Thanh Ti đến đó. Bọn họ không có xe, chỉ có thể vừa đi vừa nghỉ ngơi. Cuối cùng cũng tới cửa hiệu cầm đồ, ông chủ cũng không vì thấy hai mẹ con ăn mặc đơn sơ mà coi thường bọn họ, cười hỏi: “Xin hỏi, có chuyện gì cần giải đáp ư?” “Có chút đồ vật, muốn để ông chủ nhìn qua một chút. ”Nhiếp Thu Sính đặt tráp gỗ xuống, lấy ra chiếc bát bên trong. Vị chủ tiệm này cũng là người có con mắt tinh tương, vừa cầm chiếc bát, mắt ông ta đã sáng ngời: “Cái này... Phu nhân, cô có biết chiếc bát này là niên đại nào không?” Nhiếp Thu Sính đã nghĩ ra lý do thoái thác từ sớm, cau mày nói: “Không dối gạt gì ngài, đây là món đồ gia truyền của nhà chúng tôi, khi còn sống cha mẹ tôi đã ngàn dặn vạn dò rằng nếu không phải do cuộc sống bức bách thì không được lấy món đồ này ra. Nếu thực sự có biện pháp tốt hơn, tôi cũng không đem nó ra đâu.” Thanh Ti bên này nghe đến mơ mơ màng mang, mẹ nói gì vậy, cô bé không hiểu gì cả. Nhưng dù sao cô bé cũng rất ngoan, không hề mở miệng nói lung tung, chỉ thành thật đứng trước mắt Nhiếp Thu Sính, ngẩng đầu lên, đôi mắt khờ dại bỗng sáng ngời nhìn ông chủ hiệu cầm đồ. Điều này khiến ông chủ cửa hàng cảm thấy nếu lừa gạt mẹ con bọn họ quả chính là tội ác không thể dung thứ. Ông ta vuốt chiếc bát sứ, do dự một hồi lâu rồi hỏi: “Xin hỏi vị phu nhân, cô muốn cầm đồ hay bán đứt?” “Xin hỏi ngài là cầm đồ với bán đứt là như thế nào vậy?” “Cầm đồ có nghĩa là về sau, nếu cô có tiền, trong thời gian chúng ta ước định có thể mang tiền và biên lai đến chuộc lại món đồ, bán đứt tức là một khi cô nhận tiền, món đồ này sẽ thuộc về chúng tôi, không còn liên quan gì đến cô nữa, tất nhiên, so với cầm đồ thì giá cả khi bán đứt sẽ cao hơn một chút.” Nhiếp Thu Sính đương nhiên là muốn bán đứt, cô không cần lấy lại thứ này, nhưng cô cũng không cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy. Cô cắn răng, biểu tình đấu tranh một hồi rồi mới thở dài nói: “Cho dù là cầm đồ, tôi cũng không có tiền đến chuộc lại, không bằng... bán đứt.” Nói xong, hốc mắt liền ửng đỏ. Ông chủ hiệu thầm nghĩ, vị phu nhân này hẳn là gặp phải biến cố lớn trong nhà, thứ đồ này ắt hẳn cũng là vô cùng quan trọng, nếu không sẽ không đem ra, đây là bị ép buộc đến không còn biện pháp nào nữa mới phải làm vậy rồi. Lại nhìn Nhiếp Thu Sính, tuy quần áo trông có vẻ quê mùa bụi bặm, nhưng cũng không thể nào át được khuôn mặt, giống như một đoá hoa nở ra từ chốn bụi bặm khiến người ta thương xót. Ông chủ vốn không nghĩ lừa gạt mẹ con cô, giờ cũng không thể nào nhẫn tâm, do dự một lúc mới nói: “Phu nhân à, tôi cũng không lừa cô làm gì, chiếc bát sứ này của cô đích thực là sứ thanh hoa, nếu cô muốn bán đứt quả thực có thể kiếm được một số tiền giá trị, nhưng hiệu cầm đồ của chúng tôi chắc chắn không thể cho cô một mức giá cao được, không bằng cô tới Khánh Phong Trai thử xem, nơi đó là một cửa hàng của Khánh Phong Trai của Lạc Thành ở huyện chúng ta, chỗ ấy có thể cho cô giá cả tốt hơn chỗ chúng tôi.” Nhiếp Thu Sính sửng sốt, thật sự là cổ vật sao?
|
Chương 14: Phải kiếm thật nhiều tiền!
Cô hỏi: “Vậy không biết đường tới Khánh Phong Trai như thế nào, xin ông chủ chỉ giúp mẹ con tôi.” Ông chủ chỉ đường cho cô xong, cô liên tục nói lời cảm tạ: “Thật sự cảm ơn ông.” Thanh Ti cũng góp lời: “Cám ơn chú, nhất định người sẽ làm ăn phát tài.” Vốn dĩ trong lòng chủ hiệu còn đang tiếc nuối, nghe được những lời này liền nở nụ cười: “Quả là một đứa bé ngoan, chú cũng hy vọng lời chúc của con thành hiện thực.” Ra khỏi hiệu cầm đồ, đi thêm khoảng 20 phút, hai mẹ con cô đã tới Khánh Phong Trai, ông chủ và tiểu nhị nơi này rõ ràng không bằng ông chủ tốt bụng ở cửa hàng lúc nãy, bọn họ liếc mắt đánh giá hai mẹ con cô một lần rồi đảo quanh khuôn mặt của Nhiếp Thu Sính. Nhiếp Thu Sính không biểu lộ gì trên mặt, hỏi: “Ông chủ, có muốn buôn bán không?” “Đương nhiên có, cô có thứ gì tốt không?” Nhiếp Thu Sính nói: “Tôi có một chiếc bát, ông thử nhìn một chút xem.” “Thật sao? Mang ra cho tôi nhìn xem?” Nhiếp Thu Sính nhịn xuống một bụng đầy lửa giận, đem chiếc bát sứ kia lấy ra. Ông chủ kia vốn tưởng cô không thể có món đồ gì tốt, vừa nhìn thấy chiếc bát, khẩu khí liền thay đổi: “Cô biết chiếc bát này thuộc niên đại nào không?” Nhiếp Thu Sính thản nhiên nói: “Sứ thanh hoa, triều Thanh thời vua Càn Long, đây là đồ gia truyền của nhà chúng tôi, nếu không phải vì bất đắc dĩ, tôi cũng không mang đến đây.” May mắn là cô vừa tới hiệu cầm đồ, lại gặp được người tốt, nếu không tới chỗ này có thể thật sự bị lừa gạt rồi. Ông chủ gật đầu: “Không sai, bát sứ thanh hoa thời Càn Long, tiếc là không phải do lò quan chế tạo mà chỉ do thợ thủ công chế tác cẩu thả, cô nhìn xem, lớp sứ cũng không bao hết, lại còn nổi bọt khí lên nữa chứ, đã vậy lại chỉ có một cái, thế này thì giá cả cũng không được là bao...” Nhiếp Thu Sính chậm rãi nói: “Cho dù ông nói là giá không được là bao cũng phải đưa ra một cái giá chứ?” Cô cũng thật sự phòng bị, nếu ông ta có ý đồ gây rối, cô thà tình nguyện nhận giá thấp bên kia còn hơn. “Như vậy... hai vạn đi, có muốn hơn nữa khả năng không được, hiện tại...” “Hai vạn?” Nhiếp Thu Sính có chút cao giọng, lúc cô vừa nghe thấy con số này, trái tim cô cũng đập thình thịch. Cô biết đồ cổ đáng giá, chỉ không nghĩ là món đồ này có thể được nhiều tiền như vậy, đây là số tiền mà cả đời cô cũng chưa từng thấy, là hai vạn, hai vạn đó! Ông chủ lại cho rằng cô chê ít, nói: “Cô cũng đừng ngại là giá thấp, món đồ này của cô cũng không phải đồ từ lò của quan, nếu là lò quan thì khẳng định đáng giá, hơn nữa đây cũng chỉ là một chiếc bát sứ bình thường, nếu là bình hoa thì tốt rồi, tại Khánh Phong Trai này của chúng tôi mới có cái giá như vậy cho cô. Nếu cô không muốn bán, có thể lấy lại, hơn nữa nếu cô tìm được nơi có thể trả giá cao hơn chỗ chúng tôi, cô có để đến đập biển hiệu của chúng tôi luôn đó.” Nhiếp Thu Sính mới chỉ kịp cất lời: “Ông chủ...” Cô vừa dứt lời, sau lưng đã truyền tới một giọng nam trẻ tuổi: “Tôi thấy chiêu này của ông chủ thật hay đó!” Nhiếp Thu Sính xoay người, chỉ thấy một người con trai tầm 20 tuổi, hình như là sinh viên, nhẹ nhàng bước tới, cầm lấy chiếc bát từ tay ông chủ nọ, nói: “Chiếc bát này tuy không phải từ lò quan chế tạo nhưng lại đầy đủ nguyên vẹn, hơn nữa thủ công tinh xảo, không hề có điểm thô ráp, đây cũng không phải món đồ trong gia đình người thường, sứ thanh hoa thời Càn Long là đỉnh cấp, ông vừa mở mồm là ép giá 2 vạn, thế này không phải là người tốt đâu.” Ông chủ biến sắc: “Cậu... Cậu là ai, cậu thì biết được cái gì chứ?” Chàng trai trẻ tuổi không để ý đến ông ta, xoay người nhìn về phía Nhiếp Thu Sính: “Vị này là...?” Anh ta nhìn gương mặt của Nhiếp Thu Sính, trong mắt liền vụt qua tia kinh diễm, dừng lại một chút, nói: “Chị gái, nếu chị đồng ý, giá 5 vạn, bán cho tôi được chứ?”
|