Boss Hung Dữ Phần 2, Cả Đời Chỉ Vì Em
|
|
Chương 155: Không cho em được hạnh phúc, cũng không xứng có em
Anh làm sao có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, anh tâm tâm niệm niệm đi đến nơi này, đi đến bên người cô, chịu đựng không dám đến gần, sợ cô sẽ không thích ứng, một mực luôn cẩn thận, chỉ sợ sẽ làm cho cô phản cảm! Làm sao có thể bởi vì một câu của cô mà coi như mọi thứ không xảy ra liền nghe cô được. Cô nói, anh đều sẵn lòng nghe, duy nhất có lời này, không thể được. Cả đời này anh vốn tưởng rằng là mình sẽ cô độc suốt đời, ai ngờ được có một ngày lại thích một người. Người bị anh nhìn trúng, muốn để cho anh yên tâm buông tay, làm sao có thể. Sau khi Nhiếp Thu Sính lấy lại tinh thần, ngay lập tức lùi từng bước một về phía sau, lại quay lại trong phòng ngủ: "Em cảm thấy anh vẫn nên suy nghĩ kĩ càng thì hơn, khoảng cách giữa chúng ta không phải là chỉ một câu không có thì sẽ không có được, anh bây giờ còn trẻ, rất nhiều chuyện chỉ vì thiếu suy nghĩ, chờ sau này anh…" Du Dực đi lên trước một bước, lại tới gần Nhiếp Thu Sính: "Em nghĩ anh là một người không biết nặng nhẹ, không có đầu óc sao? Em cho rằng anh là một người dễ bị kích động sao?" Du Dực chẳng qua tùy tiện lau tóc một chút, ướt thành từng sợi từng sợi, hai mắt anh khóa chặt Nhiếp Thu Sính, ánh mắt đen nhánh thâm thúy, trên khuôn mặt đẹp trai thiếu đi vẻ trong trẻo lạnh lùng trước kia, ngược lại sinh ra không ít vẻ càn quấy, Nhiếp Thu Sính nhìn mà tim đập loạn lên, Du Dực như vậy khiến cho cô cảm thấy có chút xa lạ, bất an. Câu hỏi của Du Dực khiến cho cô lắc đầu theo bản năng, anh không phải là người như vậy, nhưng... Suy cho cùng thì anh vẫn còn trẻ mà! Vẻ bất an trên mặt Nhiếp Thu Sính làm Du Dực thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm dồn ép cô đồng ý. Du Dực xoa nhẹ lên mặt Nhiếp Thu Sính: "Anh biết, đã để cho em không dễ chịu, nhưng mà, chúng ta luôn luôn có nhiều thời gian, anh không vội, em cũng không cần buồn phiền, vội vàng từ chối anh, anh cũng không ép em, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, anh sẽ dùng thời gian để nói cho em thấy thành ý của anh, nói cho em biết anh thích em thế nào. Nếu như có một ngày em cảm thấy, anh thật sự là một người có thể cho em tương lai, để cho em hạnh phúc, có thể để em yên tâm dựa vào, mặc kệ bên ngoài mưa to gió lớn thế nào, anh có thể vì em và Thanh Ti chống đỡ cả bầu trời, để mẹ con em an tâm không lo nghĩ, có thể giúp em tiêu diệt tất cả trở ngại và cùng khoảng cách... Em hãy chấp nhận anh, được không? Nhiếp Thu Sính chưa từng nghe Du Dực nói một lúc nhiều như vậy bao giờ, cả một câu rất dài, mỗi một chữ, cô có thể nghe rõ ràng, cũng đều nghiêm túc ghi nhớ trong lòng. Là người chứ không phải cây cỏ, cô làm sao có thể không chút cảm động. Cô làm sao không nghe ra sự nghiêm túc, chân thành của anh, cô vẫn luôn là tin tưởng anh, nhưng thứ cô không tin chính là thế giới này... Cái thế giới này, thời đại này, đều rất khắc nghiệt với phụ nữ. Nếu như anh là người bình thường thì không nói, nhưng anh không phải vậy. Cuối cùng sẽ có một ngày thân phận của cô sẽ trở thành gánh nặng của anh. Du Dực thấy Nhiếp Thu Sính vẫn liên tục không nói lời nào, nói: "Em không nói lời nào, có nghĩa là chấp nhận." Nhiếp Thu Sính ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh, anh vẫn thản nhiên như cũ, anh không hề che giấu tình cảm dành cho cô. Trong lòng Nhiếp Thu Sính chua xót, cô cười khổ một tiếng: "Em sợ một ngày nào đó anh sẽ trách em." Nếu như hai người thật sự đi đến một bước kia, đó mới là chuyện mà Nhiếp Thu Sính cả đời không muốn đối mặt. Du Dực cúi đầu hôn lên trán cô: "Nếu quả thật có ngày đó, đó cũng là do anh không có năng lực, không phải là lỗi của em." Chỉ có đàn ông bất tài mới có thể trút giận tất cả mọi thứ lên người phụ nữ, nếu như anh không có khả năng bảo vệ cô, không thể vì cô dọn dẹp mọi chướng ngại, không có khả năng cho hai mẹ con cô có một tương lai hạnh phúc, vậy anh cũng không xứng có cô.
|
Chương 156: Reset tiêu đề
Cơ thể Nhiếp Thu Sính hơi run rẩy, một số lời anh nói ra luôn có thể khiến cô cảm động. Cô vẫn luôn cho rằng cô bảo vệ tim mình rất tốt, cô cũng rất rõ ràng khoảng cách giữa hai bọn họ ở chỗ nào, nhưng anh quá tốt... Tốt đến mức hết lần này đến lần khác khiến cô có cảm giác mình sắp không khống chế được bản thân. Nhiếp Thu Sính lùi từng bước về phía sau, cô không thể tiếp tục như vậy. Quên đi, sau đó liền sau đó đi, đến đâu hay đến đó, nếu như anh... Quên đi, nói không chừng ngày mai hoặc ngày kia anh sẽ... Sẽ biết bọn họ không có khả năng. Cho anh thêm một chút thời gian, cũng cho chính cô một ít thời gian đi. Nhiếp Thu Sính cúi đầu nói: "Cần phải... làm bữa sáng, em ra ngoài trước." Du Dực lại tiến thêm một bước: "Cho anh ôm em một chút." "Anh không phải vừa mới nói, sau này anh không..." Du Dực nghiêm túc nói: "Đúng vậy, anh nói về sau chứ không phải bây giờ." Anh nói xong, cánh tay liền duỗi một cái ôm lấy cô: "Đừng cử động, một chút thôi, anh cần được an ủi." Du Dực nói một chút thật sự là một chút, tuy không muốn nhưng vẫn buông Nhiếp Thu Sính ra. "Em đi nấu cơm..." Nhiếp Thu Sính cúi đầu, vòng qua người anh, nhanh chóng bỏ đi. Du Dực quay người nhìn cô, nhìn xong lại hối hận, sao vừa rồi không ôm lâu một chút. Trước anh chỉ lo nói chuyện với cô mà không chú ý quần áo cô mặc trên người, không ngờ... cô mặc quần áo của mình, lại.... dễ nhìn như vậy, xinh đẹp đến mức khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu. Trước kia quần áo Nhiếp Thu Sính hoặc là váy dài, hoặc là quần dài, cô rất bảo thủ, nhiều lắm là lộ ra trên mắt cá chân một đoạn, căn bản là chưa từng mặc váy ngắn. Lúc này cô mặc áo sơ mi của Du Dực, vạt áo vừa tới đầu gối, một đôi chân trắng nõn tinh tế lộ ra, mềm yếu như cành liễu đầu xuân, đôi mắt của Du Dực dính trên đó không muốn dời đi nữa. Anh dứt khoát đi cùng cô tới phòng bếp, cô nấu cơm anh dựa vào cửa phòng bếp. Cô muốn rửa rau, anh liền đi hỗ trợ, không để cho cô chạm vào nước lạnh. Lần trước sau khi bác sĩ Đông Y cao tuổi cho uống nửa tháng thuốc Đông y, thân thể Nhiếp Thu Sính quả thật có chút cải thiện, nhưng, không phải mới bị lạnh một hai ngày, thân thể của cô không phải chỉ trong thời gian ngắn là có thể điều trị tốt được, hơn nữa thuốc nào đều có ba phần độc, thứ này đâu thể uống suốt được. Bác sĩ Đông y cao tuổi liền kê cho Nhiếp Thu Sính một phương thuốc, làm thành viên thuốc cho cô, mỗi ngày để cho cô uống một viên, sau khi uống thuốc một thời gian liền dừng lại, lại cho cô một ít cách điều trị bằng thức ăn, để cho cô ngày thường có thời gian liền làm để ăn. Tháng này, chu kì kinh nguyệt Nhiếp Thu Sính đã qua, tuy vẫn hơi đau nhưng đã không còn đau khủng khiếp như ngày trước nữa. Chẳng qua bây giờ Du Dực vẫn rất ít để cho cô chạm vào nước lạnh. Chỉ cần là lúc Du Dực ở nhà, bình thường cũng sẽ không để cho cô chạm vào. Hai người ở phòng bếp ai cũng không lên tiếng, phối hợp ăn ý như đôi vợ chồng già. Không còn rau phải rửa nữa, Du Dực liền ở một bên nhìn cô, mãi cho đến khi nhìn đến Nhiếp Thu Sính không chịu nổi: "Anh nhìn cái gì?" Du Dực mỉm cười: "Nhìn em." Mặt Nhiếp Thu Sính đỏ lên, quay đi không nhìn anh: "Nấu cơm thì có gì đẹp mà nhìn." Du Dực nghiêm túc nói: “Em đẹp.” Đẹp đến mức khiến anh cảm thấy mình nên là cầm thú mới đúng, nếu không thì thật có lỗi với sắc đẹp của côi. Nhưng anh luôn luôn không thể quá mức trước mặt cô, nếu không, cô sẽ nghi ngờ nhân phẩm của anh. Nhưng quỷ mới biết anh giả vờ khổ sở thế nào. Nhiếp Thu Sính sửng sốt một chút, cúi đầu kiểm tra một lần, không có chỗ nào lộ ra mà, rất bình thường mà!
|
Chương 157: Phải cưng chiều con bé thế nào đây?
Chiếc áo này vừa rộng lại dài, mặc lên người làm sao đẹp được? Trong đầu Du Dực nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, anh nói: "Sau này..." Nói được hai chữ, liền không có thanh âm, Nhiếp Thu Sính tò mò, hỏi: "Làm sao?" Anh lắc đầu: "Không có gì." Sau này, chờ em chấp nhận tôi, kết hôn với tôi, thành vợ của tôi, tôi mỗi đêm cũng sẽ làm cho em mặc quần áo của tôi. Đây chính là lời Du Dực muốn nói, muốn làm. Nhiếp Thu Sính bị Du Dực nhìn đến cả người không được tự nhiên, làm cho cô luôn cảm giác như trên người căn bản không mặc quần áo vậy, cô nói: "Bữa sáng sắp xong rồi, anh ra ngoài trước đi, gọi Thanh Ti dậy ăn sáng." Nói đến Thanh Ti, Nhiếp Thu Sính hơi tức giận, càng không biết làm thế nào đối mặt với con bé. Cửa phòng ngủ không thể nào vô duyên vô cớ khóa trái được, nhất định là Thanh Ti khóa, con bé... nhất định đã nhìn thấy. Bị con gái thấy một màn kia, Nhiếp Thu Sính cảm thấy vô cùng mất mặt, sau này con bé sẽ nghĩ như thế nào về mẹ của nó. "Ừ." Nhiếp Thu Sính tưởng Du Dực đã đi, nhưng không ngờ anh bỗng nhiên lại gần, môi nhanh chóng lướt qua má cô. Mặt Nhiếp Thu Sính trong nháy mắt đỏ lên, ôm mặt: "Anh đã nói..." Du Dực chậm rãi bỏ lại một câu: "Nói là thế, nhưng mà... Anh cũng là một người đàn ông." ... Du Dực gõ gõ cửa: "Thanh Ti, dậy ăn sáng." Du Dực thực sự yêu quý Thanh Ti đến không có lời nào diễn tả được, cô bé con này hợp với anh đến nỗi khiến anh cảm thấy còn thân hơn cả con gái ruột. Anh không nghĩ tới, con bé còn khóa trái cửa phòng, bảo anh phải cưng chiều con bé thế nào mới được đây. Rất nhanh cửa phòng mở ra một khe nhỏ, đầu tiên lộ ra cái đầu tóc nhỏ của Thanh Ti, con bé nhìn phía sau Du Dực, không thấy bóng dáng Nhiếp Thu Sính mới ngẩng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương viết: Mau khen con đi. Du Dực khom lưng bế Thanh Ti lên. Thanh Ti cười khanh khách: “Ba muốn thưởng con thế nào?" Du Dực hôn mạnh một cái lên trán Thanh Ti: "Con muốn cái gì, ba đều có thể cho con." Thanh Ti ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: " Con muốn... ba luôn yêu thương con, con muốn ba vĩnh viễn ở bên con và mẹ." Giọng trẻ con hồn nhiên, nụ cười ngây thơ, khiến Du Dực đột nhiên cảm viền mắt hơi cay cay, anh ôm chặt Thanh Ti: "Đây không phải là phần thưởng của con, mà là phần thưởng của ba, phần thưởng tốt nhất." "Ba cả đời này nhất định phải bảo vệ hai người chu toàn." Đây là anh một lời hứa của anh dành cho Thanh Ti, cho Nhiếp Thu Sính, sẽ dùng cả đời của anh để thực hiện. Nhiếp Thu Sính đi từ phòng bếp ra, trông thấy Du Dực bế Thanh Ti, nói: "Ăn cơm thôi, Thanh Ti mau đi rửa mặt đi, đừng nghịch ngợm nữa, biết không?" Lời của cô như ám chỉ ý khác, Thanh Ti vội vàng nói: "Con biết rồi ạ!" Nó cũng sợ bị phạt lắm, nó nhốt mẹ ngoài cửa, mẹ khẳng định sẽ tức giận. Chỉ có điều, bữa sáng ăn rất yên lặng, Nhiếp Thu Sính ngược lại cũng không trách mắng Thanh Ti, y như ngày thường. Con bé tuổi còn nhỏ, lo sợ một lúc sau thấy không có việc gì, nhanh chóng quên đi. Mãi cho đến khi Du Dực ăn xong bữa sáng, nói có chuyện cần phải ra khỏi nhà một chuyến, dặn họ không nên rời khỏi tiểu khu, Nhiếp Thu Sính mới bắt đầu tính sổ với con gái. Thế nhưng… sau khi cô tốn hơi thừa lời nói rất rất nhiều xong, Thanh Ti lại chống cằm, nói một câu, lập tức đánh bay hết mọi thứ cô nói vừa rồi. Thanh Ti nói: "Nhưng mà, mẹ cũng hôn chú Du rồi, có phải con có thể gọi chú là ba không?"
|
Chương 158: Về nhà nịnh vợ
Đôi tay Nhiếp Thu Sính run rẩy, khuôn mặt hơi hơi co giật, “Đừng nói năng vớ vẩn, biết chưa? Con… con nhìn nhầm rồi.” Thanh Ti nói: “Con không nhầm, mà trên ti vi cũng đều như vậy cả… Mẹ, hồi trước mẹ luôn dạy con không được nói dối, thế sao lần này mẹ lại nói dối?” Nhiếp Thu Sính cảm thấy toàn bộ sự uy nghiêm của mình đã mất sạch trước mặt con gái,, tất cả đều tại Du Dực, anh ấy… anh ấy.. Nhiếp Thu Sính nghiến răng nói: “Lần sau không được xem những kênh linh tinh nữa.” Sau này, nhất định không để Thanh Ti xem những bộ phim truyền hình tình yêu sướt mướt nữa, làm hư một đứa trẻ vốn vô cùng trong sáng. Nhớ hồi trước, Thanh Ti ngây thơ, hiểu chuyện thế nào, mẹ nói gì nghe đấy, bây giờ đã biết cãi lại rồi. Thanh Ti cảm thấy những biểu hiện cảm xúc trên khuôn mặt mẹ thay đổi nhanh quá khiến cô bé không kịp nhìn, không thấy mẹ nói gì, cô bé liền hỏi: “Mẹ ơi, thế rốt cục thì… con có thể gọi chú Du là ba không ạ?” Thanh Ti cũng cảm thấy thật sự mệt mỏi, ngày nào cũng phải nghĩ về chuyện làm thế nào để có thể quang minh chính đại gọi một tiếng ba. Nghĩ xem, làm thế nào để mẹ có thể thích ba, haizz, thật là mệt! Nói qua nói lại, vẫn quay về chủ đề cũ, Nhiếp Thu Sính nghiêm mặt, “Thanh Ti, ngoan, không được.” Đôi môi nhỏ của Thanh Ti cong lên tỏ vẻ không vui: “Thế nếu chú Du đồng ý thì sao ạ?” Nhiếp Thu Sính đau cả đầu vì những câu hỏi của Thanh Ti, “Chú ấy đồng ý cũng không được, khi nào mẹ đồng ý mới được, con có hiểu không?” Thanh Ti gật gật đầu: “Ồ…thảo nào chú Du nói, ở nhà phải nghe lời mẹ.” Nhiếp Thu Sính: “…” Con bé này, bây giờ có phải là con gái cô không đây? Sau khi dạy dỗ con gái, Nhiếp Thu Sính nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua rồi mà Du Dực vẫn chưa về. Lúc ra ngoài anh nói đi một lúc sẽ về luôn. Cô mải dạy bảo con gái mà quên không hỏi anh đi có chuyện gì. …. Lúc này Du Dực đang ngồi trên xe cảnh sát của đội trưởng Vương. Đội trưởng Vương vừa từ bệnh viện huyện đi ra. Vừa lên xe, ông nói ngay với Du Dực: “Tay đó chỉ bị xây xát ngoài ra thôi, không có vấn đề gì to tát cả, sao cậu lại quan tâm đến anh ta như vậy, nói ra cũng thấy lạ, không biết anh tađắc tội ai, bị đánh lần thứ 2 rồi đấy.” Du Dực mỉm cười không nói gì, anh sẽ không nói ra người mà anh ta đắc tội chính là mình. Làm gì có chuyện quan tâm đến anh ta, anh chỉ sợ mình ra tay hơi mạnh, làm anh ta tàn phế, đến lúc mở phiên tòa, anh ta lại không tham dự được thôi. Nửa đêm mưa to gió lớn, tâm trạng Du Dực không tốt, muốn chạy ra ngoài giải tỏa. Thế nên… anh lại tìm Yến Tùng Nam. Cũng tại anh ta đen đủi, ai bảo năm đó anh ta cưới ý trung nhân của anh, lại còn không đối xử tốt với cô ấy. Anh không đành lòng trút giật lên Nhiếp Thu Sính, thì tất nhiên phải tìm Yến Tùng Nam tính sổ rồi. Cũng giống như lần trước, lần này anh đến gặp Yến Tùng Nam, mặt đeo khẩu trang, đánh anh ta một trận. Thế nhưng lúc đánh anh vẫn giữ chừng mực. Có điều anh vẫn không yên tâm lắm, vì hắn ta yếu đuối quá, thế nên, lại tự mình đến nhờ đội trưởng Vương thăm dò. Lần này anh vẫn nói với Yến Tùng Nam rằng là nhà họ Diệp phái anh đến, nguyên nhân là gì thì tự nghĩ. Giờ đây, Yến Tùng Nam đã hận nhà họ Diệp đến tận xương tủy, cần gì nguyên nhân, tự hắn ta cũng nghĩ ra một vạn cái được. Biết Yến Tùng Nam không sao, Du Dực cáo từ: “Cảm ơn đội trưởng Vương, tôi phải về rồi.” “Haiz, vẫn chưa đến giờ cơm trưa mà, cậu vội thế làm gì?” Du Dực mỉm cười: “Lúc ra ngoài cô ấy đang bực mình, bây giờ về nhà nịnh cô ấy.”
|
Chương 159: Tôi cảm thấy cô ấy rất tốt
Đội trưởng Vương sững người, không ngờ những lời này lại phát tra từ miệng Du Dực một cách tự nhiên đến thế, cứ như về nhà nịnh vợ là một việc hết sức bình thường vậy, đây là điều mà một người đàn ông nên nói ra hay sao? Lẽ nào không cảm thấy mất mặt à? Ồ, cứ như thể diện không quan trọng đến thế ấy. Ông hỏi: “Người anh em này, có phải cậu đối xử với vợ quá tốt rồi không, phụ nữ không nên chiều quá, chiều hư rồi sau này chịu đen đủi còn không phải là cánh đàn ông chúng ta hay sao?” Du Dực cười nhạt: “Tôi cảm thấy khá ổn.” Anh còn chưa chiều hư người ta mà, nói đúng ra là còn chưa nghiêm túc chiều chuộng cô ấy chứ. Anh lại muốn chiều cho cô tùy tính một chút, như vậy cô sẽ không phải lúc nào cũng lo lắng nữa. Đội trưởng Vương nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Du Dực, khẽ lắc đầu, so sánh mình với Du Dực, ông đã bắt đầu nghi ngờ không biết mình có phải là một thằng đàn ông tồi tệ không nữa. “Có điều, em dâu dịu dàng xinh đẹp như vậy, cậu chiều như vậy, cũng dễ hiểu thôi.” Đội trưởng Vương đã gặp Nhiếp Thu Sính hai lần, ông không thể không thừa nhận rằng, Du Dực chiều vợ như vậy là có lí do cả. Vợ cậu ấy quá đẹp, nói năng nhỏ nhẹ, ánh mắt dịu dàng hiền từ, đàn ông ai chẳng động lòng. Du Dực khẽ nhíu mày, anh không thích nghe những lời bình luận về Nhiếp Thu Sính từ miệng những người khác. Anh nói: “Tôi đi đây.” “Ừ, cậu về nhé.” Sau khi Du Dực xuống xe rời di, đội trưởng Vương lắc đầu: “Nhìn bề ngoài mạnh mẽ nam tính như vậy, ai ngờ lại sợ vợ…" … Trong bệnh viện, Yến Tùng Nam đang kêu la chẳng khác gì giết heo. Hắn hét đến nỗi sắp rách cả cổ họng: “Rốt cuộc cô đang đắp thuốc cho tôi hay muốn giết tôi vậy?” Y tá không vừa ý, nói: “Sao anh có thể nói như vậy được chứ, anh bị thương, đắp thuốc tất nhiên sẽ đau, sao có thể trách tôi được? Anh chỉ bị thương ngoài da, chúng tôi không tiêm thuốc tê cho anh được. Nếu anh cảm thấy tôi làm không xong, thì anh tự làm đi." Lời nói của y tá lại càng khiến Yến Tùng Nam tức giận: “Tôi… tôi sẽ kiện cô.” Cô y tá đó vốn dựa và quan hệ để vào bệnh viện làm, vừa nghe Yến Tùng Nam nói thế, liền vứt luôn dụng cụ đang cầm xuống khay đến keng một tiếng: “Được, vậy anh đi kiện đi, anh tưởng tôi sợ anh chắc, tôi không thèm hầu hạ anh nữa.” Cô vứt dụng cụ lại, quay đầu bỏ đi. Yến Tùng Nam vừa đau vừa tức, bây giờ bất cứ ai cũng dám lên mặt với hắn. Toàn thân hắn tím tái vì bị đánh, mặc dù kết quả kiểm tra cho thấy không bị gãy xương hay nội thương, chỉ là những vết bầm tím bên ngoài nhìn có vẻ nghiêm trọng mà thôi. Thế nhưng Yến Tùng Nam vẫn cảm thấy rất đau, khẽ cử động một chút cũng khiến hắn đau đến phát khóc. Yến Tùng Nam nhớ lại sự việc xảy ra đêm qua, uất hận chỉ muốn cầm một con dao xông đến nhà họ Diệp ngay bây giờ, giết cả nhà nó đi. Ức hiếp người quá đáng, cơ bản không đối đãi với hắn như với một con người. Bọn họ đã hủy hoại hắn ta, giờ lại cho người đến đánh hắn ta. Người tối hôm qua đánh hắn ta có giọng nói giống lần trước, mặc dù người đó cố gắng để hắn ta không nghe ra, nhưng hắn ta vẫn nhận ra. Sau khi thả hắn ta ra, người đó nói: “Người anh em, nói thật, lần này tôi thực sự không muốn đến, tôi thực sự cảm thấy xấu hổ không muốn đến nữa,thế nhưng… tôi cũng chẳng còn cách nào khác, lần trước tôi làm xong, bọn họ nói nhất định không đổi người nữa, bảo tôi tiếp tục làm, không thì sau này sẽ khiến tôi chẳng làm ăn được gì nữa. Tôi cũng… không còn cách nào khác! Thế nên, anh cũng đừng trách tôi.”
|