Boss Hung Dữ Phần 2, Cả Đời Chỉ Vì Em
|
|
Chương 325: Muốn giết người phụ nữ kia làm sao bây giờ?
Con mắt Du Huy nhìn chằm chằm vịt quay, hận không thể lập tức nhào tới, một ngụm nuốt toàn bộ vịt quay, nó gật đầu: "Đúng, mẹ cháu chính là nói như vậy." Đôi mắt nó trông mong nhìn DU Dực: "Cháu có thể ăn được chưa?" Du Dực khoát tay. Ánh mắt Du Huy sáng lên, liền nhào tới, xé một cái đùi vịt quay ra, há mồm chính là một ngụm lớn: "Ngô... Ăn ngon quá, ăn ngon quá đi... " Du Dực thở dài, thằng bé này đoán chừng trong đầu chỉ có ăn, anh hỏi: "Dây chuyền đâu." Du Huy vừa ăn vừa nói: "Cháu... Mẹ cháu nói... Ừm... Nếu đã không thích thì trước hết cứ để ở chỗ bà ấy vậy." Du Huy vừa nói xong, trong lòng Du Dực liền thầm nói một tiếng, nguy rồi, Hạ Như Sương nhất định là phát hiện. Người phụ nữ kia lòng dạ thâm trầm, nhất định là đã hoài nghi, anh không nên mạo hiểm như vậy. Chỉ có điều, như thế này Du Dực xác nhận, dây chuyền này quả thật có vấn đề. Về phần có phải là anh của anh đưa hay không, vậy thì khó mà nói. Du Huy đang ăn vui vẻ, đột nhiên trong tay không còn một mống, vịt quay không còn, nó nhìn lại đuổi theo vịt quay, chi trông thấy, trong tay Du Dực giơ vịt quay rất cao, nó căn bản là với không tới. Du Huy đang ăn hăng say, vịt quay này quá ngon đi, ngon hơn tất cả vịt quay trước đây nó ăn. Đôi mắt nó trông mong nhìn Du Dực: "Chú, chú cho cháu ăn một miếng nữa đi, một miếng thôi... " Du Dực nói: "Đem tất cả lời mẹ mày toàn bộ nói ra cùng tao nhắc lại một lần." Du Huy ăn đầy miệng đều là dầu mỡ, cuống quít xoay quanh Du Dực: "Mẹ cháu nói rất nhiều, cháu cũng đã quên." Du Dực câu lên khóe môi: "Vậy... Tao liền đem vịt quay này ném vào trong bồn cầu của mày, đoán chừng là mày có thể nghĩ tới." Lúc này mà ném vịt quay đi, thì đúng là muốn mạng của Du Huy, nó vội vàng nói: "Không muốn không muốn, cháu nhất định sẽ nhớ thật tốt, cháu nhất định có thể nhớ tới... " Du Huy lắp bắp đem lời Hạ Như Sương đã nói, đều lặp lại một lần, nó gãi đầu một cái nói: "Mẹ cháu nói, sợi dây chuyền của cháu, chính là một núi vàng bạc cũng không đổi được, nói... Chờ cháu trưởng thành sẽ biết, cháu cũng không hiểu... " Du Dực không lên tiếng, đem vị quay một lần nữa đưa cho Du Huy. Du Huy hoan hô một tiếng nhào tới gắt gao ôm lấy vịt quay, ăn từng ngụm từng ngụm. Du Dực nheo mắt lại, bí mật ẩn giấu trong sợi dây chuyền này sợ rằng không chỉ ngày một ngày hai, cũng chưa thể rõ được. Hạ Như Sương đã có phòng bị, nếu lại đi hỏi, chỉ đưa đến cho cô ta hoài nghi. Đoán chừng, cô ta đã bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể từ trong miệng Du Huy hỏi ra, là ai để cho nó hỏi. Trong lòng Du Dực nhất thời lóe lên rất nhiều ý tưởng, trong đó liền có một cái ý nghĩ, giết chết Hạ Như Sương. Thế nhưng sau khi giết chết cô ta, muốn lý giải lại về chuyện sợi dây chuyền sẽ chỉ càng khó hơn. Chuyện này tạm thời gác lại một chút, anh cũng không muốn nhanh như vậy mang Nhiếp Thu Sính trở về, thế nhưng, xem ra, ắt là phải muốn thực sự trở về một chuyến, vì sợi dây chuyền kia, vì thân thế Nhiếp Thu Sính. Bất quá những thứ này đều không phải việc trước mắt phải làm. Anh bây giờ phải làm thế nào dạy Du Huy, để cho nó ngoan ngoãn nghe theo lời của mình, coi như một chốc, mẹ nó hỏi tới, nó cũng có thể giúp mình giấu diếm. Du Dực con mắt nhìn thoáng qua vịt quay, thằng bé này thích ăn như thế, chỉ có thể ra tay trên phương diện thức ăn. Trải qua một phen gần gũi (uy hiếp) thân thiết (ép buộc) bạn bè (thuận lợi) hòa hợp (dụ dỗ) nói chuyện, hai người đã thành lập nhận thức chung rất sâu sắc. Du Dực cũng dặn Du Huy, nếu sau này, mẹ nó hỏi nó, liên quan tới chuyện dây chuyền, thì nó phải cắn chặt miệng, không được khai ra.
|
Chương 326: Là anh, anh đã trở về
Du Dực để cho Du Huy sau khi ăn xong, dọn sạch một chút chiến trường anh để lại, mang theo xương vịt quay rồi mới rời khỏi nhà họ Du. Anh đi lại không một tiếng động, toàn bộ nhà họ Du trừ Du Huy ăn no không nhúc nhích được thì không có người nào khác biết. Du Huy nằm ở trên giường, vuốt cái bụng tròn vo, liếm liếm miệng, ăn ngon thật nha. Buổi tối hôm đó, lúc nhà họ Du ăn cơm, Du Huy bởi vì ăn một con vịt quay dạ dày đâu còn chỗ cho những thứ khác, hơn nữa, thức ăn trong nhà, đều dựa theo khẩu vị ăn chay, làm rất thanh đạm, một chút cũng không dễ ăn. Vì vậy, lần đầu tiên nhà họ Du nhìn thấy, Du Huy sẽ ở trên bàn cơm ủ rũ, thoạt nhìn hết sức không có khẩu vị, chiếc đũa ở trong bát cứ khuấy tới khuấy lui, chính là không cho vào trong miệng. Bà nội Du quan tâm cháu trai: "Cháu trai ngoan nha, sao lại không ăn." Du Huy nâng lên mí mắt: "Bà nội, không có khẩu vị." Nó đè xuống cảm giác muốn ợ hơi dâng lên. "Làm sao sẽ không có khẩu vị chứ, cháu xem cái này canh sườn lợn, ninh rất ngon, bà nội đặc biệt để bọn họ múc cho cháu nhiều sườn lợn vào trong bát." Du Huy thở dài một tiếng: "Ai, không muốn ăn... " Anh cả của Du Dực thuận miệng nói một câu: "Chẳng lẽ hai ngày trước đói bụng đến hỏng người rồi à." Vừa nói xong trên đùi đã bị Hạ Như Sương hũng hăng nhéo một cái. Cái này anh ta mới phản ứng được, mình không nên nói như vậy, nhưng là muốn thu hồi lại đã muộn rồi, sắc mặt của hai ông bà nhà họ Du, nhất là bà Du, sắc mặt lạnh xuống, lạnh lùng liếc Hạ Như Sương một cái, vốn đang cảm thấy, tối hôm qua nói chuyện như vậy có lẽ hơi quá đáng một chút, bây giờ, bà chỉ hận chưa nói ác hơn chút nữa. Trẻ con mới tám tuổi, giảm béo cái gì, rõ ràng là đang hành hạ trẻ con. Giờ thì hay rồi, hành hạ cháu trai bà trước đây có thể ăn có thể uống bây giờ đều không có khẩu vị. Ba một tiếng, bà Du đem chiếc đũa quẳng xuống: "Hừ, cháu của tôi nếu là đói ra gầy xương, tôi cũng không sống được, tôi thấy nếu thật sự có ngày đó, trong lòng vài người sẽ thoải mái đây." Anh cả của Du Dực hối hận muốn chết, nhanh nói: "Mẹ, xin người bớt giận... Như Sương, cũng không nghĩ sẽ như vậy." Hạ Như Sương cũng chịu đủ rồi, cô ta dứt khoát để đũa xuống đứng lên, "Mẹ, xin lỗi, là lỗi của con, mẹ nếu có cái gì giận, liền nói với con, mẹ nếu như là không muốn thấy con, con... Hiện tại con liền đặt vé máy bay trở về Dung Thành." Cô ta nói câu này như xin lỗi, nhưng là từ đầu tới cuối cô ta chưa từng hạ thấp một chút, giọng nói không có chút nào mềm mỏng. Hơn nữa, cô ta nói trở về Dung Thành, ý tứ chính là về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ cô ta là ai, đây chính là nhà họ Hạ. Bà Du sao có thể không nghe ra, Hạ Như Sương đây chính là uy hiếp, trong ngực tức giận đến thở hổn hển hai cái: "Được, được... Cô, tôi không quản được cô, cô thích đi đâu liền đi đó... " "Đã như vậy, con đây liền đi trước, mẹ, nghỉ ngơi thật tốt." Nói xong, Hạ Như Sương xoay người rời di. Cả nhà họ Du liền loạn cả lên. ... Du Dực sau khi rời khỏi nhà họ Du, đi mua một chút đặc sản Hải Thành, lại mua quà tặng cho Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti, lúc này mới trên đường trở về. Lần này anh thu hoạch được ở Hải Thành, chính là sợi dây chuyền kia, đến nay đã hiểu rõ, anh cũng không nóng nảy, tin tưởng, sớm muộn gì sẽ biết rõ ràng. Bây giờ trọng yếu nhất là mau về nhà ôm lão bà, thăm con gái. Du Dực chạy mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng vào lúc đêm tối rạng sáng bốn giờ về đến nhà, đúng lúc Nhiếp Thu Sính đi ra uống nước, cô quay người lại, đụng vào một bức tường thịt rắn chắc, lúc đó cô sợ đến mức liền muốn kêu, kết quả bị bịt miệng, thời điểm đó cô cực kỳ hoảng sợ, bên tai vang lên tiếng nói ôn nhu của Du Dực: "Thu Sính, là anh, anh đã trở về."
|
Chương 327: Có em ở đây, sao anh nỡ không về được
Dường như trong khoảnh khắc tiếng nói của anh vang lên trong bóng đêm, Nhiếp Thu Sính cũng đồng thời ngửi thấy một hơi thở quen thuộc. Mới vừa rồi đụng một cái, mũi của cô có chút đau xót, lại nghe được tiếng nói của anh, chỉ cảm cảm thấy đau xót mạnh mẽ hơn, mắt đều không khống chế được dần dần cay cay. Anh rốt cuộc đã trở về, mấy ngày nay, anh không ở nhà, cô luôn cảm thấy, trong cái nhà này giống như lập tức trống rỗng hơn phân nửa, lòng của cô cũng theo đó trống rỗng, không có suy giảm. Bây giờ, anh trở lại một cái, nghe được tiếng nói của anh, cảm giác được hai cánh tay anh mạnh mẽ ôm cô. Lòng của Nhiếp Thu Sính vốn trống rỗng như có thể nghe được tiếng vang, ngay lập tức được lấp đầy. Cô há mồm cắn tay che miệng, sức lực không lớn, nhưng cũng không coi là nhỏ, cắn tới Du Dực có một chút xíu nhoi nhói. Du Dực buông Nhiếp Thu Sính ra, cúi đầu, để trước cái trán của cô: "Tại sao còn chưa ngủ, có phải đang đợi anh không?" Trong bóng tối ánh trăng trong veo, chiếu vào phòng khách một chút ánh sáng, nhờ ánh sáng leo lét này, cô có thể thấy rõ ràng con mắt sáng lên kinh người của Du Dực, bên trong phảng phất có hai ngọn lửa bùng lên, dựa gần vào có thể cảm nhận được ánh mắt của anh phát ra nhiệt độ nóng bỏng. Mặt Nhiếp Thu Sính không khỏi có chút nóng, đẩy anh một chút, hé miệng nói: "Anh còn biết trở về." Nói xong, cô liền thấy hối hận, cô không muốn nói lời này, nhưng cũng không biết thế nào vừa lên tiếng, chưa qua não đã nói ngay, hơn nữa còn đều là u oán, càng giống như là làm nũng. Du Dực đem cô ôm chặt hơn, liên tiếp hôn lên trán lên mắt cô: "Có em ở đây, sao anh nỡ không về được." Trên người Nhiếp Thu Sính mặc đồ ngủ phong phanh, được anh ôm vào trong ngực, tay ôm lấy eo thon của cô, nhiệt độ cơ thể của cô xuyên qua vải vóc mỏng manh, Du Dực thấy giống như có thể cảm nhận được cảm giác vuốt ve da thịt mịn màng của cô, trong lòng như có mấy nghìn cái tay nhỏ bé ở đó vuốt ve trêu chọc, khiến lòng anh ngứa ngáy khó nhịn. Khi ở Hải Thành, đầy đầu đều muốn thấy cô, mong muốn có thể chắp thêm đôi cánh, nháy mắt liền bay trở về, hôm nay đã trở về rồi, ôm cô, lại thấy như càng nhớ nhung nhiều hơn. Nhiếp Thu Sính nhỏ giọng thì thầm một câu: "Nhớ em... Nhiều ngày như vậy, anh mới gọi điện thoại cho em một lần... " Nói xong, cô lại hối hận, thật là muốn che miệng lại, ngày hôm nay thế nào nói đều là như vậy? Cô không nên nói như vậy, có cảm giác mình giống như một... oán phụ nơi khuê phòng. Nhiếp Thu Sính muốn giải thích, thế nhưng, lúc này càng giải thích giống như càng tô đen. Cô cắn cắn môi, dứt khoát không nói lời nào. Du Dực nghe được lời của cô, ở trong lòng vui sướng ào ạt ào ạt bốc lên, càng thêm không kiềm chế được, nhưng anh không dám lỗ mãng, môi của anh từ từ đi xuống, nhẹ nhàng dán trên môi Nhiếp Thu Sính. Chậm rãi nói: "Bởi vì anh gọi điện thoại thì nhớ em hơn, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu anh cảm nhận được cái gì là nỗi nhớ nhà giống như mũi tên, Thu Sính, anh rất nhớ em... Hiện tại, càng nhớ hơn... " Âm cuối cùng dần dần mất hẳn ở giữa môi hai người... Trong bóng đêm răng môi quấn quýt phát ra nỉ non, quyến rũ lòng người, tay của Nhiếp Thu Sính chẳng biết lúc nào đã từ chống cự, thành thuận theo, thậm chí còn nghênh hợp, hai cánh tay của cô biến thành ôm cổ anh, thân thể hoàn toàn tựa vào trong ngực của anh, tất cả chống đỡ, đều đến từ chính anh, tựa như cuộc sống của cô, con đường của cô sau khi gặp anh, anh cho cô một cuộc sống mới, cho cô tất cả của bây giờ. Tiểu biệt thắng tân hôn, lời này quả nhiên không phải nói xuông, lúc trước Nhiếp Thu Sính đối mặt với Du Dực, lúc nào cũng có một chút ngượng ngùng.
|
Chương 328: Anh bị thương, vợ ơi, em nên cho anh thuốc chứ?
Nhưng bây giờ, trừ ngượng ngùng ra, càng nhiều hơn cũng là tưởng niệm muốn cùng anh thân cận. Nhiều ngày không gặp, cô thật sự nhớ anh. Anh trở về, lòng của cô, mới có chỗ dựa. Có anh ở đây, cô mới cảm thấy thực tế, an toàn, bình thản. Du Dực vừa mới bắt đầu hôn là ôn nhu triền miên, giống như gió xuân nhẹ nhàng, dần dần đem cô quấn lấy vây lại, thế nhưng sau đó, lại càng ngày càng cuồng nhiệt, càng hung mãnh, Nhiếp Thu Sính đã không theo kịp tiết tấu của anh, cả người đều bị anh dẫn dắt trước, hoàn toàn bị anh bao vây lấy. Cô cảm giác mình giống như bị anh một ngụm ngụm ăn hết, thế nhưng loại cảm giác này, cô cũng không sợ, càng nhiều hơn chính là ngượng ngùng, còn có một chút cảm giác khó nói thành lời. Nhiếp Thu Sính chẳng biết lúc nào bị Du Dực ôm lên đặt trên bàn, hai chân vô lực quấn ở bên hông anh, váy ngủ bị vén lên đến bên hông, chồng chất ở đó, tư thế hai người bộ dáng ám muội đến chọc lửa. Du Dực hôn hung tàn, thẳng đến khi thời điểm hô hấp của cô theo không kịp, anh mới buông cô ra. Đầu óc Nhiếp Thu Sính phảng phất có chút thiếu dưỡng khí, chóng mặt ghé vào bộ ngực anh, há miệng thở gấp. Đến bây giờ, cô mới có một loại cảm giác chân thật, Du Dực đã trở về rồi. Anh trở về, cũng sẽ không đi nữa? Cô đang nghĩ, bỗng nhiên đùi một chút nóng, cúi đầu nhìn thấy tay của Du Dực suýt sờ tới chỗ không nên sờ, mà tư thế của mình thời khắc này, thật sự là... Để cho cô cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, cô vội vàng đẩy một chút cái tay ý định xấu kia của Du Dực, lắp bắp nói sang chuyện khác: "Anh... Lần này... Bị thương sao?" Du Dực thấp giọng nỉ non: "Em có muốn kiểm tra không?" Làm sao Nhiếp Thu Sính không biết anh muốn làm gì, đỏ mặt tránh đầu đi: "Không muốn." Du Dực nắm tay cô đặt lên ngực mình: "Thực sự không kiểm tra sao?" Tay Nhiếp Thu Sính nắm thành quả đấm, tận lực không chạm vào bộ ngực anh: "Không kiểm tra, bộ dáng này anh... đâu có chỗ nào giống như bị thương, nếu đã trở lại rồi, thì... Mau đi nghỉ ngơi đi, trời cũng sắp sáng rồi." Du Dực cười nhẹ, tiến sát lại, ngậm vành tai nõn nà của Nhiếp Thu Sính: "Ở ngực bị thương một chút này, không cẩn thận, bị quẹt một cái, Thu Sính, em thực sự không nhìn xem sao?" Nhiếp Thu Sính lúc này mới quay đầu, che đi cái lỗ tai bị anh hôn ngứa, quan tâm hỏi: "Anh... thực sự bị thương?" Mấy ngày nay, cô ngoại trừ nhớ anh, nhưng thật là càng nhiều hơn lo lắng anh bị thương. Ban đêm ngủ không yên ổn, luôn luôn sẽ nằm mơ thấy bộ dáng khi lần đầu tiên gặp anh. Nhiếp Thu Sính rất lo lắng, Du Dực ở bên ngoài sẽ bị thương. Du Dực cực kỳ nghiêm túc gật đầu: "Ừm, thật... " Nhiếp Thu Sính cắn môi, sao nhìn anh không quá giống bị thương? Du Dực nhẹ giọng dỗ dành: "Vẫn là kiểm tra một chút đi, bằng không, em không yên lòng có đúng hay không?" Có lẽ là ánh trăng quá tốt, bộ dáng của anh lại rất thành thật, ánh mắt lại trong veo như ánh trăng, vì vậy Nhiếp Thu Sính liền thực sự tin. Chẳng qua, về sau sự thật chứng minh, càng là người đàn ông có bộ dáng chân thật, càng nghiêm túc lịch lãm, thì khi lừa người, càng giống thật. Lúc đó, Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Vậy... Được rồi... " Du Dực bế cô lên: "Anh biết mà, vợ của anh làm sao bỏ được anh bị thương, đi, trở về phòng anh, anh nằm xuống, em giúp anh bôi thuốc... " Lúc anh nói lời này, ánh mắt phá lệ ôn nhu, nụ cười kia, cũng phá lệ mê người. Nhiếp Thu Sính đột nhiên cảm giác được dường như có chút không quá đúng, vội vàng hỏi: "Chờ một chút, tại sao phải quay về phòng anh, ở phòng này cũng giống vậy." Du Dực: "Thuốc ở phòng anh... " Ừm, giường cũng ở phòng anh! …
|
Chương 329: Dù sao không thích hợp với trẻ con
Du Dực vốn không muốn gấp gáp như vậy, nhưng mà, trong ngực ôm người phụ nữ mình thích nhất, anh cảm giác mình nếu như có thể nhịn được, vậy anh thật có thể thành thánh nhân rồi. Với lại, anh cảm thấy, nếu như chờ quá lâu, anh có thể đợi, nhưng tiểu huynh đệ của anh, không thể đợi. Chẳng bằng thừa dịp tiểu biệt thắng tân hôn, thừa dịp ánh trăng sáng, thừa dịp... Cô lo lắng cho anh, nhớ nhung anh nồng nàn, dùng chút khổ nhục kế, mỹ nam kế, không quan tâm kế gì đi nữa, trước tiên làm luôn chuyện quan trọng này, đây mới là điều trong lòng anh muốn nhất. Dù sao, lần này đem cô ăn sạch, sau này liền nước chảy thành sông, trời sáng cũng có thể đi lĩnh chứng. Nghĩ đến đây, trong lòng Du Dực đã cảm thấy đối với thời gian tới tràn ngập chờ mong, thật là muốn cầm được sổ đỏ, thật là muốn chứng kiến cột tên vợ chồng viết lên tên "Nhiếp Thu Sính"! Làm xong nhiệm vụ lần này, Du Dực liền nghĩ muốn thật tốt an ổn sống tiếp qua ngày. Cưới vợ, nuôi con cái, trong cục nếu như quả thật không để anh làm nhiệm vụ nguy hiểm nữa, chỉ đảm nhiệm chức vụ nhàn hạ, thì còn có thể tiếp tục làm tiếp, nếu như vẫn còn nhiệm vụ nguy hiểm, nói cái gì anh cũng không bao giờ muốn làm nữa. Du Dực cũng đã nghĩ xong, liền mua một cửa tiệm cách nhà không xa, để cho Thu Sính muốn làm gì, anh cũng đều cùng cô. Du Dực một chân đá văng cửa ra, đi vào, lập tức liền đóng cửa lại, hơn nữa còn lật tay... đem cửa phòng khóa từ bên trong. Nhiếp Thu Sính nghe được một tiếng răng rắc, cô sửng sốt một chút, nắm chặt cánh tay Du Dực: "Anh... Làm sao đem cửa khóa lại." Du Dực mỉm cười, ánh mắt ôn nhu tới cực điểm, anh đem Nhiếp Thu Sính thả xuống trên giường, "Anh bị thương có chút nặng, không yên tâm... Ngộ nhỡ Thanh Ti đi vào, dọa nó thì làm sao bây giờ?" Ừm, chuyện kế tiếp cần làm, đích thực là không thể để cho Thanh Ti nhìn thấy. Dù sao, không thích hợp với thiếu nhi!!! Nhiếp Thu Sính vừa nghe, trong lòng cực kì kinh ngạc, lập tức ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng: "Nghiêm trọng? Vậy anh còn ôm em, anh mau ngồi xuống, để cho em xem một chút!" Mấy ngày nay cô vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ Du Dực lại bị thương. Kết quả, hiện tại anh nói mình bị thương nghiêm trọng Nhiếp Thu Sính nôn nóng hận không thể đem quần áo anh cởi ra. Du Dực thuận thế ngồi ở bên cạnh Nhiếp Thu Sính, nắm chặt tay cô. "Chỗ nào bị thương, mau để em xem nào?" Nhiếp Thu Sính nâng lên cánh tay anh, nhìn trên dưới, lại không dám lộn xộn, chỉ sợ kéo đến vết thương của anh. Du Dực ở ngực chỉ một chút: "Ở đây... " Sắc mặt của Nhiếp Thu Sính nhanh chóng thay đổi, cũng không bận tâm gì nữa, đứng dậy, đưa tay cởi cúc áo trước ngực anh. Trên người Du Dực mặc quần áo có chút dày, áo khoác màu đen, bên trong còn có áo sơ mi. Hai tay cô nhanh chóng đem nút áo cởi ra từng cái một, chỉ một lát đã đem quần áo trên người Du Dực lột sạch sẽ, lộ ra phần trên cơ thể khỏe mạnh. Đối với tốc độ cởi quần áo của Nhiếp Thu Sính, Du Dực khá thỏa mãn, không tệ, về sau làm nhiều hơn vài lần nữa, có thể nhanh hơn hiện tại. Vẻ mặt Nhiếp Thu Sính lo lắng, hai tay ở trên ngực Du Dực sờ xoạng mấy cái, lôi kéo trước mặt sau lưng anh đều nhìn một lần, có chút nghi ngờ, "Không phải nói... bị thương sao? Vết thương đâu chứ?" Ngực và bụng Du Dực cũng là có thương tích, chẳng qua đều là sẹo của trước đây để lại, nhất là bụng, vết sẹo còn rất mới, chính là mấy tháng trước, vì bị thương khiến cho anh biết Nhiếp Thu Sính, để cho anh gặp được người phụ nữ duy nhất anh sẽ yêu cả đời này. Hô hấp Du Dực có chút dồn dập, ánh mắt u tối, phía dưới cũng đã độn lên
|