Hàn Như Y có dung mạo thanh tú, mang theo vài phần khẩn trương, giống như căn bản lời nói không có tổ chức, nhưng vẫn mở miệng nói ra: "Giản Cận...... Em van anh, mau cứu Tiểu Bảo, có thể hay không?"
Hàn Như Y thật sự luống cuống, cô chỉ có một con gái, một người thân, là cốt nhục người cô đã từng yêu, liền xem như qua hơn bốn năm, nhưng phần tình yêu vẫn tồn tại hay không, thế nhưng dù sao cũng là miếng thịt từ trên người cô, vô luận như thế nào, cô đều muốn bảo trụ vệ đứa bé!
Tịch Giản Cận nhíu mày, đáy lòng có nghi hoặc, Vick tiên sinh đến, không cho cô tác dụng trấn định sao? Làm sao đột nhiên khẩn trương như vậy?
Có phải cô quá lo Tiểu Bảo, cho nên mới mất khống chế như vậy?
Tịch Giản Cận nhất thời không chút do dự liền gật đầu, trả lời: "Khẳng định, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ cứu Tiểu Bảo! Tiểu Bảo là con gái đội trưởng, không cứu nó, anh cứu ai?"
"Không phải...... Tiểu Bảo......" Hàn Như Y há mồm, nhiều lần muốn thốt ra những lời đó, thế nhưng lại không biết nói ra như thế nào.
Một lo lắng, hốc mắt căng đau, nước mắt liền rơi xuống.
Tịch Giản Cận thấy được cô khóc, liền day trán, thả mềm giọng nói, tiếp tục nói: "Như Y...... Em đừng quá lo lắng, anh biết lòng em không dễ chịu, nhưng em yên tâm, Tiểu Bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện."
"Thời gian không còn sớm, em cần nghỉ ngơi thật tốt, đi vào đi, sớm ngủ một chút."
Tịch Giản Cận chỉ coi là Hàn Như Y tâm tình không ổn định.
Nói xong, liền nhìn y tá đứng bên, nhàn nhạt phân phó nói: "Chăm sóc cô ấy đi nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cô ấy sữa nóng......"
Y tá gật đầu, tiến lên liền muốn giúp Hàn Như Y về phòng.
Hàn Như Y lại hất y tá ra, dưới tình thế cấp bách, cũng không đoái hoài tới cái gì, lập tức bắt lấy tay áo Tịch Giản Cận, nhanh chóng nói ra: "Giản Cận...... Anh để tiểu công chúa Bạc gia cứu Tiểu Bảo đi, em biết, tủy của cô ấy cùng Tiểu Bảo hợp, cô ấy có thể cứu Tiểu Bảo, chỉ cần cô ấy chịu cứu Tiểu Bảo, để cho em làm cái gì, em đều nguyện ý......"
Hàn Như Y kích động thốt ra, lập tức khiến Tịch Giản Cận kinh hãi. ---
Chương 723: Tịch, em bán cô ta đi rồi! (24)
Sắc mặt Tịch Giản Cận, nhất thời hoàn toàn không có huyết sắc, nhìn Hàn Như Y, lời nói lạnh nhạt: "Người nào nói cho em cô ấy hợp tủy?"
Tịch Giản Cận chưa bao giờ nghiêm túc qua như vậy với Hàn Như Y, nhất thời hù dọa cô, cô há hốc mồm, sững sờ trả lời: "Vick tiên sinh nói cho em."
Tịch Giản Cận mím môi, nhìn chằm chằm Hàn Như Y.
Hàn Như Y cảm thấy phía sau lưng đều ra mồ hôi lạnh, cả người cô ngơ ngác không phản ứng đến, nửa ngày, mới lẩm bẩm nói: "Anh có thể cứu Tiểu Bảo, để cho cô ấy cứu không? Giản Cận, cô ấy thích anh như vậy, cô ấy muốn bên anh, anh đi tìm cô ấy, để cho cô ấy giúp đỡ chút được không? Nhất định anh có thể thuyết phục cô ấy......"
Tịch Giản Cận mở rộng tầm mắt, không nhìn tới Hàn Như Y cầu xin, hầu kết anh không ngừng nhấp nhô.
Giọng Hàn Như Y, đều cầu khẩn theo.
"Giản Cận...... Em trước giờ không cầu xin qua anh, lần này xem như em van cầu anh? Xem như anh nhìn cái chết của Diêu Lãng, đi thương lượng với cô ấy một chút được không? Tiểu công chúa Tập đoàn Bạc Đế, thân phận cao cao tại thượng như vậy, em khẳng định không cầu xon được cô ấy, ạm có thể đụng tới cô ấy, anh để cô ấy giúp em một chút......"
Sau khi đội trưởng Tịch Giản Cận chết, Hàn Như Y chưa bao giờ ở trước mặt Tịch Giản Cận, đề cập tới Diêu Lãng, bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau tránh nói chuyện cũ.
Anh biết, cô không muốn để cho anh coi là, cô vĩnh viễn nhớ kỹ chuyện kia, không muốn để cho anh thời thời khắc khắc cảm giác chính mình thiếu cô nhân tình.
Cô biết, đáy lòng của anh mãi mãi là có áy náy, luôn hướng về họ, càng như thế, cô càng không đành lòng nhắc tới.
Thế nhưng lần này, tình huống, rất đặc thù......
Tịch Giản Cận đứng ở nơi đó, nghe mấy câu này, sắc mặt trở nên cực kỳ khó chịu, anh không nói tiếng nào nhìn chằm chằm phương hướng xa xa, không có ai biết đáy lòng của anh đến cùng suy nghĩ cái gì.
Hàn Như Y cúi đầu, yên lặng im ắng rơi nước mắt, đến sau cùng, lại nhất thời không có khống chế được, đau khóc thành tiếng.
Tịch Giản Cận nghe Hàn Như Y khóc, đáy lòng càng khổ sở, nửa ngày, anh mới giơ tay lên, day day thái dương, yên lặng nửa ngày, giống như đã quyết định cái gì, vươn tay, bắt lấy bả vai Hàn Như Y, nhìn chằm chằm mắt Hàn Như Y, cực kỳ chăm chú mở miệng.