Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 76: Em đây gọi là có oán phải trả! 【6】
Bạc Sủng Nhi vốn là bở nụ cười kiều diễm, trong nháy mắt liền sững lại. Cô không thể tin nhìn Tịch Giản Cận. Bên trong xe an tĩnh đến quỷ dị. Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, thủy chung chưa từng mở miệng nói thêm câu nữa. Thật lâu sau, cô mới mở to miệng, cứng rắn nặn đi ra một nụ cười đẹp như thiên tiên, thoạt nhìn giống như là hoa quỳnh ban đêm, chỉ vừa hiện, đã làm người ta mê say. Âm điệu của cô, như cũ mang theo vài phần cao ngạo, gằn từng chữ, rõ ràng vô cùng: “Anh, nói gì?” Tịch Giản Cận chậm rãi thở ra, một hồi lâu, anh mới nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt Bạc Sủng Nhi, áo đen tóc đen, áo sơ mi màu trắng, khiến anh thoạt nhìn rất tự nhiên thoải mái. Âm điệu của anh, vĩnh viễn đều là trầm thấp rất dễ nghe, mang theo vài phần dụ hoặc, làm cho tim người ta đập thình thịch. Một chút lại một chút, đánh vào ngực. “Tôi có vị hôn thê rồi, ba năm trước đã định, ở trong bộ đội.” Lần này, anh nói rất rõ ràng. Bạc Sủng Nhi kinh ngạc nghe, một lòng, dần dần trầm xuống. Chìm đến đáy cốc. Cho dù xảo trá tai quái như cô, cho dù nhanh mồm nhanh miệng như cô, giờ phút này, cũng là ủ rũ một mảnh. Tịch Giản Cận cong lưng, thong dong ưu nhã thay Bạc Sủng Nhi tháo giây an toàn, ngữ điệu dị thường bằng phẳng: “Bạc Cẩm, hiện tại cô đã hiểu sao? Tôi và cô, vĩnh viễn không thể quay lại.” Bạc Sủng Nhi nghiêng đầu, bảy năm trước, anh làm chuyện như vậy, cô không có khóc, bảy năm trước, cô khư khư cố chấp không cần anh, cô không có khóc, ở trong bảy năm, cô tìm kiếm anh, nhớ thương anh, cô không có khóc, bảy năm về sau, cô cùng anh gặp lại mặt nóng dán cái mông lạnh của anh, cô vẫn không có khóc. Nhưng là cho tới bây giờ, cô nhưng cảm giác mình có chút ngồi không yên. Hốc mắt trướng đau. Đáy lòng quặn thắt. Không khỏi cảm xúc không thể nói nên lời, liền tràn lan. Giống như là, một thứ, bạn dùng đem hết toàn lực để giành lấy, thời điểm giành được một nửa, người khác lại nói cho bạn biết, kia chỉ là một âm mưu! Bạc Sủng Nhi không nói lời nào. Tịch Giản Cận tất nhiên cũng chưa từng mở miệng. Hai người đều lẳng lặng nhìn cửa sổ xe, cách nhau gần như vậy, nhưng cũng cách nhau xa đến thế. Làm sao lại phát triển thành cục diện này? Là cô quá tự tin sao? Cho là Tiểu Tịch trở lại, cô chỉ cần cố gắng, đem anh dỗ cho cao hứng, để cho anh quên đi quá khứ, là có thể một lần nữa dắt tay, cùng đi một đường.
|
Chương 77: Em đây gọi là có oán phải trả! 【7】
Đây là lần đầu tiên Bạc Sủng Nhi cảm thấy trời đất quay cuồng! Hồi lâu, cô mới hiểu được, thì ra là đây mới là đau lòng chân chân chính chính! Bảy năm, cô khư khư cố chấp đợi đến cuối cùng, kiên trì đến cuối cùng, coi chừng điểm mấu chốt, coi chừng hết thảy, nhưng đổi lấy chính là kết quả như vậy sao? Cô nhìn ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đó, chung quy cô vẫn thấy mình sắp khóc lên, nhưng là cô phát hiện, một loại cao ngạo, từ nhỏ đến lớn, bẩm sinh, cho dù giờ phút này, nhìn như tan vỡ, cô cũng không cho phép, chính mình rơi xuống một giọt lệ! Cô khẽ hếch cằm, ngạo mạn vô cùng! Thậm chí, còn cười lớn hơn, nụ cười vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng giống như là bị phủ một tầng tro bụi, cô đơn như vậy. Đúng là vẫn còn ngập đầy tâm sự. Cô nói: “Là sao? Đã đính hôn? Tại sao em không nghe nói?” Tâm tình của cô phập phồng, không cách nào ổn định, đến cuối cùng, trực giác ngơ ngẩn. Thái tử gia Tịch gia đính hôn, chuyện đại sự như vậy, vì sao cô không có nghe nói? Gia tộc quyền quý, đại sự như thế, như thế nào dễ dàng qua loa? Thiên kim đại tiểu thư nhà ai, có thể so với Bạc Sủng Nhi cô xứng đôi vớithái tử gia Tịch gia hơn? “Trong nhà còn không biết, lần này cô tới, tôi chính là muốn đem cô ấy giới thiệu cho người trong nhà.” Thanh âm trầm thấp của Tịch Giản Cận ở trong đầu Bạc Sủng Nhi, lại một lần nữa vang lên, rõ ràng là âm điệu cô yêu đến không thể tự kềm chế, vì sao lúc này lại làm cho cô hận như thế? Bạc Sủng Nhi không nói gì, chờ đau thương nơi đáy lòng a, từng điểm từng điểm biến mất không thấy gì nữa. Chuyện cho tới bây giờ, cô phải làm như thế nào? Cô nhớ, từ lúc nhỏ, ba ba nói cho cô biết, một người nếu như thích một thứ gì, có lẽ chỉ cần một giây đồng hồ, liếc mắt một cái liền định cả đời, nhưng nếu quên mất một thứ gì, muốn nhớ lại được phài cần thời gian thật lâu. Thậm chí, quên mất so với nhớ được còn thống khổ hơn. Nhưng nếu thật sự là như thế, không bằng, nghĩ hết biện pháp nhận lấy. Cô hẳn là phải đi tranh thủ, có phải hay không? Chỉ cần bọn họ không có bước vào lễ đường, cô liền có thể tranh thủ được có phải hay không? Nhưng là, vì sao, giờ phút này, cô lại cảm thấy đáy lòng mình lạnh lẽo, trống rỗng, có chút khổ sở. Sau khi hoảng hốt, Bạc Sủng Nhi nhìn gương mặt của Tịch Giản Cận anh tuấn cao ngất như cũ, mặt mày lãnh lãnh đạm đạm như cũ, mơ hồ lộ ra một tầng chính trực!
|
Chương 78: Em đây gọi là có oán phải trả! 【8】
“Là sao? Kia thật đúng là ngoài dự tính của cô nhỉ! “ lông mi thật dài của Bạc Sủng Nhi khẽ run rẩy, tính tình cô vốn làcao ngạo, trong nháy mắt hình như có chút mềm mại: “Xem ra, đề phòng hồi lâu, nhưng đề phòng lầm người rồi... Triệu Tố Nhã chỉ là người qua đường, chân chân chính chính ngồi ở công đường xử án lại là người khác!” Vẻ mặt Tịch Giản Cận trong nháy mắt có chút lạnh, mang theo vài phần phòng bị. Bạc Sủng Nhi nhìn khuôn mặt của anh, đáy lòng khẽ chua chát, cô nhẹ nhàng cười lên, sau đó nghiêng đầu, nhìn Tịch Giản Cận, như năm đó, thật là tốt đẹp, nhưng mang theo vài phần chăm chú: “Tịch Giản Cận...” Cô gọi tên anh. Gọi vô cùng mềm mại. Anh nghiêng đầu, nhìn mắt của cô, lại nghe cô hỏi: “Có phải em một chút cơ hội cũng không có?” Im lặng một hồi lâu. Anh gật đầu. Cô mỉm cười. Không có khổ sở, không có bi ai, chỉ là đơn thuần mỉm cười. “Đã như vậy, vậy chúng ta làm bạn đi. “ Bạc Sủng Nhi nháy mắt, hướng về phía Tịch Giản Cận nói, cô nói rất chân thành, nhìn chưa ra cô động cái tâm tư gì, “Dù sao chúng ta ba tuổi đã biết nhau, coi như là thanh mai trúc mã, nhưng nếu thật không làm được tình nhân, chúng ta trưởng thành, có thể làm bạn, có phải hay không?” Tịch Giản Cận không nói, cô kiên nhẫn đợi. Cô biết, Tiểu Tịch của cô, không phải là người hẹp hòi. Nhưng là, cô cũng biết, Tiểu Tịch của cô, không phải là người dễ quên. Nếu như anh yêu cô, như vậy, hắn là tuyệt kỷ sẽ không đồng ý, bởi vì anh hận cô, anh để ý khi phải trải qua những khuất nhục cùng thương tổn kia. Nếu như anh thật sự không thương cô... Như vậy, anh sẽ đem cô làm như người xa lạ mà đối đãi đi... Làm như không thấy, thờ ơ. Ở bên cạnh anh, vây quanh, hay không vây quanh, đều không có ảnh hưởng gì! Bạc Sủng Nhi bình ổn hô hấp, cố kiên nhẫn, song, một hồi lâu, Tịch Giản Cận lại gật đầu, nói: “Được.” Bạc Sủng Nhi cảm giác được tim của mình run lên một cái, cô tỉ mỉ nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, giống như là muốn từ trên mặt Tịch Giản Cận nhìn ra sơ hở, song, hôm nay, anh quá mức bí hiểm, cô chỉ có thể tuyên bố thất bại. Cô vô lại vô cùng, cũng vô sỉ vô cùng, dò không ra anh có thích cô hay không, như vậy cô liền đi gặp vị hôn thê của anh đi! Lập tức, Bạc Sủng Nhi uốn mày, nhẹ nhàng cười một tiếng, chậm rãi nói: “Đã như vậy, anh dẫn em cái người bạn mới này, đi xem vị hôn thê của anh một chút đi!”
|
Chương 79: Em đây gọi là có oán phải trả! 【9】
Tịch Giản Cận không nói gì, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi. Thật ra thì từ biệt bảy năm, Bạc Sủng Nhi có chút sợ Tịch Giản Cận, người đàn ông này, lúc bình thường, thoạt nhìn vân đạm phong khinh, bộ dạng rất dễ thương lượng, mỗi người cùng anh nói cái gì đó, anh luôn là vẻ mặt ôn nhuận nở nụ cười, gật đầu, hai mắt nhìn chăm chú vào con mắt của người ta, “Được được “ không ngừng, giống như là căn bản không có nửa điểm ý kiến. Nhưng là, anh như vậy, rốt cuộc ẩn tàng cảm xúc cùng ý nghĩ như thế nào, không người nào có thể biết được! Cánh môi Bạc Sủng Nhi hồng nhuận sáng bóng, khẽ mở, chậm rãi nhe ra hàm răng trắng noãn, mềm nhũn cắn môi của mình, môi hồng răng trắng, Tịch Giản Cận luôn định lực mười phần trông thấy, cũng nhịn không được mà hút khí một hơi. Tịch Giản Cận nhanh chóng di chuyển ánh mắt, nhìn chăm chú vào phía trước, “Hôm nào đi, chúng tôi lâu rồi không thấy, cũng nên có chút không gian riêng.” Đáy long Bạc Sủng Nhi ra đau đớn, nói như vậy, ám chỉ sau lưng, ai cũng hiểu nhỉ? Khẩn cấp? Thế giới hai người? Cô cực mở trừng hai mắt, răng môi trong lúc như có như không tràn ra tới một tiếng nũng nịu. “Tịch Giản Cận, anh rất khẩn cấp sao? Không bằng...” Con ngươi cô khẽ đảo lòng vòng, nghiêng thân thể, liền hướng trong ngực của anh tới gần, sắc mặt anh dần lạnh, còn chưa có tránh ra, liền cảm thấy thân thể hương ngọc lao vào lòng. Anh khẽ nhướng mày, đáy lòng một trận khó chịu nhìn cô, cô nhắm mắt lại, định không nhìn tới, vươn tay, giống như là làm chuyện xấu, ở trong ngực của anh cọ a cọ, đem một bộ quần áo của anh, cũng cọ thành xốc xếch! “Em tới giúp anh giải quyết thế nào? Hả?” Bạc Sủng Nhi than nhẹ hỏi, tay nhỏ bé vươn ra chỗ hốc đựng đồ trong xe, mở ra, lại phát hiện chỉ có mấy cái bút, còn có một vài cái danh thiếp... Lại không có “Bao cao su “? Tần Thánh cũng tốt, Tô Thần cũng được, trong xe ó, luôn là để vài thứ màu sắc rực rỡ. Thật ra thì không phải là không muốn, mà giống như là dưỡng thành thói quen tốt đẹp, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. “Lại không có bao cao su? Chẳng lẽ anh không sợ... Ừm... Có con?”
|
Chương 80: Em đây gọi là có oán phải trả! 【10】
Tịch Giản Cận quen biết Bạc Sủng Nhi từ nhỏ đến lớn, tất nhiên biết ý tứ trong lời của cô, nói: “Sẽ không có con...” Thời điểm anh nói những lời này, ánh mắt tựa như có chút ảm đạm, giống như là cất giấu một chút bí mật không muốn người biết, thậm chí đều quên đẩy Bạc Sủng Nhi ra. Chẳng qua là thẳng tắp nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, mang theo vài phần tiếc nuối... Đúng vậy a... Sẽ không có con... Nhưng nếu không phải bởi vì chuyện này, sợ là ông nội cũng sẽ không hổn hển, thường xuyên gây áp lực đem anh từ trong bộ đội điều trở lại sao. Cái lính bộ đội đặc biệt kia, bảy năm, anh em gần nhau, không có suy đoán, không có đối với kháng, có chẳng qua là thẳng thắn cùng không câu nệ, ra khỏi nhiệm vụ, bọn họ chính là bạn bè tri kỷ nhất, vào nhiệm vụ, bọn họ chính là anh em thân thiết kề cận nhất! Bọn họ từng dùng máu để thề, hưởng qua vị máu của lẫn nhau. Nếu như ngoài ý muốn, người nào cũng đều sẽ vì ai đó bỏ qua tánh mạng! Cái gọi là lính đặc biệt là cái gì? Bình thường bọn họ thoạt nhìn cùng người bình thường là không có gì khác biệt, nhưng là lúc thi hành nhiệm vụ, bọn họ sẽ gặp cực nhanh tiến vào trạng thái, toàn thân đề phòng, giống như sống lại! Những nhiệm vụ kia, rốt cuộc là cái gì, bọn họ không nhớ rõ, bởi vì phải giữ bí mật, coi như là nhớ được, cũng phải làm như không nhớ rõ! Giống như là... Vào nhiệm vụ, cái thế giới này liền không tồn tại rồi, ra khỏi nhiệm vụ, nhiệm vụ kia liền không tồn tại rồi. Anh sống kiếp lính đặc biệt bảy năm, không chỉ là một lần, thoát khỏi nhân gian, giãy dụa sống chết, rồi sau đó, trở lại nhân gian. Bạc Sủng Nhi nhìn Tịch Giản Cận trong lúc bất chợt thất thần, đáy lòng có chút khổ sở. Cô chậm rãi vươn tay, từng điểm từng điểm cọ lên hai gò má của anh, anh cũng không có bất kỳ tri giác, cũng không có né tránh, đáy lòng của cô đau đớn, mang theo đau lòng cùng thương hại, “Tịch... Anh làm sao vậy?” Tịch Giản Cận giống như là bị một câu “Tịch” của cô, gọi cho thức tỉnh, ánh mắt vẫn còn hơi tan rả, không giống bình thường tụ lại ánh sáng tinh nhuệ hữu thần, anh còn chưa cúi đầu, cô liền trong lúc bất chợt ngẩng đầu lên, đôi môi hồng nhuận, đụng lên cánh môi của anh. Môi của anh, vẫn mềm mà ấm áp như vậy, cô chậm rãi cọ, lông mi cùng thân thể, cũng bắt đầu run rẩy, ngón tay cô, nắm vạt áo trước ngực anh, chậm chạp dời xuống.
|