Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 312: Tịch, em muốn anh! 【1】
Rõ ràng là ngữ điệu cực kỳ lười biếng, thậm chí mang theo vài phần ôn nhu, làm cho người ta có một loại lỗi giác mềm mại. Nhưng là hết lần này tới lần khác, người nghe cũng có thể loáng thoáng nghe thấy mùi vị thuốc súng. Tác phong điển hình của Bạc công tử. Đáy lòng Bạc Sủng Nhi không nhịn được run lên một cái, thẳng thắn mà nói, cô không sợ Bạc Tình, đó là bởi vì cô biết vô luận cô hồ nháo làm sao, Bạc Tình sẽ không thật sự ghét bỏ cô. Nhưng là Tịch Giản Cận lại không giống với lúc trước. Cả đời Bạc Tình, lại hai người phụ nữ y trân quý nhất, một người là Thất Thất, một người khác chính là cô. Người khác bắt nạt Thất Thất, thì đường sống cũng không có, sợ là đã sớm lên đường bước đến hoàng tuyền rồi. Nếu là cô bị bắt nạt, đó chính là Bạc Tình cùng Thất Thất cũng mất hứng, chỉ có điều, giờ khắc này, người này là Tiểu Tịch, bọn họ biết anh là bảo bối trong tim cô, yêu thương cô, mới sẽ không làm khó dễ Tiểu Tịch. Cho nên, cô biết, câu nói kia của Bạc Tình, là nghiêm túc! Nhưng nếu Tiểu Tịch làm cho cô khổ sở, Bạc Tình chắc chắn sẽ không tha cho anh ấy! Cô biết, chỉ cần cô muốn gả cho Tịch Giản Cận, cô lập tức có thể cùng Tịch Giản Cận bước lên lễ hôn, nhưng là, cô không muốn như vậy, cô muốn Tiểu Tịch tự nguyện. "Vậy thì thật là cám ơn thân ai! " đôi môi đỏ mọng khả áicủa Bạc Sủng Nhi bất mãn mân mê, hướng về phía trong điện thoại, hơi mang theo vài phần oán giận thầm nói. Sau đó nghiêng đầu, thấy Tịch Giản Cận ngồi ở chỗ đó, sắc mặt đã có chút đạm mạc, lòng của cô, khẽ chìm một chút, nhưng ngay sau đó liền giảo hoạt mở trừng hai mắt, hướng về phía trong điện thoại nói: "Thân ái nói yêu người ta, thì hôn người ta một chút đi hẵng cúp điện thoại!" âm điệu của cô, cực kỳ ngây thơ, mang theo vài phần thong thả ung dung. Tịch Giản Cận đạm mạc liếc sang, nhìn nét cười tươi như hoa trên mặt Bạc Sủng Nhi, ánh mắt khẽ thoáng hiện vẻ giễu cợt, lại nghe thấy Bạc Sủng Nhi hướng về phía người trong điện thoại cũng hôn hôn hai cái, sau đó mang theo một câu: "Cha thân ái...... Tạm biệt… Gặp lại sau...... Người ta cũng yêu cha!"
|
Chương 313: Tịch, em muốn anh! 【2】
Cha thân ái...... Tịch Giản Cận vốn là phiền não muốn đứng lên, rời cái phòng này đi, đem toàn bộ không gian để lại cho cô nói chuyện yêu đương. Nhưng khi nghe được ba chữ này, động tác của anh, liền cứng rắn dừng lại ở trên ghế sa lon. Bạc Sủng Nhi cúp điện thoại, đem điện thoại ném lên giường, ngay sau đó cả người cũng bò lên giường, hai chân nhếch lên, vẫn dao động, trắng trắng mềm mềm, ánh nắng chiếu xuống, dao động đến làm người ta hoa cả mắt, miệng đắng lưỡi khô. Cô có vẻ như là tâm tình vô cùng tốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo nụ cười, xinh đẹp không gì sánh được, tay nhỏ bé của cô, bám lấy cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Tịch Giản Cận, phát hiện hơi thở lạnh lung của người đàn ông, đã tiêu tán không ít, lúc này cô mới vươn tay, chậm rãi chỉ chỉ ly sửa tươi trên bàn, nói: "Đưa cho em!" Tịch Giản Cận cầm lên, đưa cho cô, thủy chung không có liếc mắt nhìn Bạc Sủng Nhi. Bạc Sủng Nhi thì vui vẻ nhận lấy, đáy lòng mỹ mãn nghĩ tới, thì ra là, Tịch Giản Cận thật sự quan tâm cô...... Mới vừa rôi anh rõ ràng là đang ghen...... Đáy lòng của cô, ức chế không được tràn đầy ngọt ngào, phảng phất như cô đang sống trong một thế giới tràn ngập hạnh phúc. Bạc Sủng Nhi uống xong sữa tươi, Tịch Giản Cận vẫn cũng không có mở miệng nói chuyện, cô đem cái ly không đặt ở trên bàn, mới vươn tay, ở trước mặt Tịch Giản Cận quơ quơ, rồi nói: "Tịch, không phải anh muốn nói gì sao?" Tịch Giản Cận quay đầu, nhìn chằm chằm vẻ mặt Bạc Sủng Nhi một hồi lâu, mới tiếp tục lặng yên quay đi. Bạc Sủng Nhi thoáng cái từ trên giường nhảy xuống, nhảy tới trước mặt Tịch Giản Cận, vẻ mặt dí dỏm khả ái, duỗi ra ngón tay, chọc chọc lồng ngực Tịch Giản Cận, mới mở miệng: "Tại sao không nói chuyện?"
|
Chương 314: Tịch, em muốn anh! 【3】
Tịch Giản Cận vươn tay, thoáng cái nắm lấy tay cô, rất dùng sức ngắt hai cái, sắc mặt nhìn cũng không tốt. Nói chuyện gì? Anh trong nháy mắt, đã đánh mất hứng thú nói chuyện! Anh không phải người ngu, ở một giây cuối cùng, đã thấy ánh mắt giảo hoạt của cô, rực rỡ nở nụ cười, liền biết cô cố ý. Cô có phải thấy bộ dáng anh như vậy, đáy lòng rất là cao hứng hay không? Bảy năm trước, anh không khắc chế được tim của mình, vì cô khẩn trương nhảy lên điên cuồng! Bảy năm về sau, cô dễ dàng dung một cú điện thoại, vẫn là có thể làm anh mất khống chế! Anh trong lúc bất chợt, cảm giác mình ở trước mặt cô, vĩnh viễn đều là tư thái kẻ bại, chỉ cần cô nghĩ, tùy thời tùy chỗ, cũng có thể làm cho anh tháo bỏ phòng bị, đem nỗi lòng, toàn bộ hiện ra. Anh cảm thấy, mình tựa như một thằng hề, bị cô trêu cợt. Nụ cười trên mặt Bạc Sủng Nhi theo đó từng điểm từng điểm cũng biến mất, cô nháy mắt, nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận một hồi lâu, mới duỗi ngón tay ra, soi mói nút áo Tịch Giản Cận, giống như là một đứa bé, biết điều mà hỏi: "Tịch, anh tức giận sao?" Tịch Giản Cận nhàn nhạt đứng lên, tránh ngón tay của cô ra, trên mặt quý khí mười phần, mang theo vẻ đông cứng xa cách. Quả nhiên là tức giận chứ! Bạc Sủng Nhi đảo mắt, giống như là bảy năm trước, nắm áo Tịch Giản Cận, chép miệng, nói sang chuyện khác nói: "Tịch, em đói bụng...... Chúng ta trước đi ăn cơm, sau đó nói tiếp có được không?" Tịch Giản Cận vẫn không nhúc nhích, nhưng Bạc Sủng Nhi liều mạng giưc chặt áo Tịch Giản Cận, ngữ điệu mang theo vài phần ngạo mạn la hét: "Em muốn ăn cái gì đó, Tịch Giản Cận, ta muốn ăn cái gì đó! Em đói bụng rồi!" bộ dạng này của cô, giống như là Tiểu công chúa bốc đồng, sợ là không để cho cô ăn, cô sẽ náo đến long trời lỡ đất. Tịch Giản Cận nhăn mày, hơi mang theo vài phần bất đắc dĩ. "Tiểu Tịch, buổi tối hôm qua anh ăn em cả đêm, anh ăn no, nhưng là em thật rất...... " Bạc Sủng Nhi đáng thương nói. Cô thật sự đói bụng, bụng cũng theo đó réo réo kêu lên.
|
Chương 315: Tịch, em muốn anh! 【4】
Thanh âm như vậy truyền ra, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thoáng cái đỏ lên, cực kỳ lúng túng thả vạt áo Tịch Giản Cận, mất tự nhiên đứng ở một bên. Thật là mất mặt! Cô chưa từng bất nhã như vậy! Tịch Giản Cận tất nhiên nghe rõ ràng được tiếng cô bụng kêu, nghĩ đến buổi tối hôm qua đến bây giờ, gần hai mươi bốn giờ, cô cũng không có ăn cái gì, liền thở dài một hơi, nhìn lướt qua Bạc Sủng Nhi nói: "Tôi làm cho em ăn!" Sau đó, không nói thêm gì nữa, xoay người tránh ra. Bạc Sủng Nhi nhìn bóng lưng Tịch Giản Cận biến mất trong phòng ngủ, không nhịn được cong môi, từng điểm từng điểm nở nụ cười. Như vậy, thoạt nhìn bọn họ chung đụng hình như không ng ngắcgiống như lúc trước...... Có phải đại biểu, Tiểu Tịch đối với cô, cũng theo đó từng điểm từng điểm tốt hơn rồi sao? Bạc Sủng Nhi nhảy lên, lại nhảy lên giường, ôm chăn, lăn qua lăn lại, không tiếng động cười toe toét. Tịch Giản Cận rất nhanh đã làm xong cơm thời điểm, lúc ban đầu hai người yêu thương, cũng sẽ không nấu cơm, mà Bạc Sủng Nhi từ trước đến giờ ăn cái gì cũng rất soi mói, đêm hôm khuya khoắc hô đói bụng, làm Tịch Giản Cận không cách nào ngủ, chỉ có thể đứng dậy vì cô nấu ăn. Rõ ràng là không dễ ăn, nhưng cô ăn vô cùng ngon miệng. Khi đó, hạnh phúc cỡ nào. Thời gian lưu chuyển, trong vòng một năm, trù nghệ của anh cũng khá lên không ít. Sau lại chia tay, anh không còn làm cơm, hôm nay lại làm, phong cảnh như cũ, nhân vật như cũ, chẳng qua là cảm giác, lại chênh lệch hàng vạn hàng nghìn lần. Tịch Giản Cận làm bốn món ăn một chén canh, anh bày đồ ăn trên bàn xong, mới vào phòng ngủ gọi Bạc Sủng Nhi đi ra ngoài. Lúc này Bạc Sủng Nhi đang tắm rửa, mặc áo sơ mi của anh, vừa vặn rũ xuống ở trên đùi, lộ ra hai cái chân dài nhỏ duyên dáng. Tịch Giản Cận khẽ dời ánh mắt đi, Bạc Sủng Nhi thấy anh đi vào, lập tức hai mắt tỏa sáng, đầu tóc cũng không lau hướng ngoài cửa chạy đi. Tịch Giản Cận chỉ có thể đi vào phòng tắm, lấy một cái khăn lông, bất đắc dĩ đuổi theo. Cô đã ngồi ở trên bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa, hăng hái bừng bừng gắp thức ăn bắt đầu ăn, mỗi một cái, cô cũng ăn cực kỳ chăm chú. "Lau khô rồi ăn!" Tịch Giản Cận cầm lấy khăn lông, ném vào trên đầu của cô, cắt ngang hành động ăn cơm của cô. Bạc Sủng Nhi đem khăn lông kéo xuống, trừng mắt liếc Tịch Giản Cận, căn bản không để ý tới Tịch Giản Cận, lại cúi đầu gắp thức ăn.
|
Chương 316: Tịch, em muốn anh! 【5】
Bình tĩnh mà xem xét, Tịch Giản Cận làm cơm, thật không dễ ăn, trừ vị mặn, liền không có vị khác. Nhưng là cô ăn rất ngon miệng. Tịch Giản Cận liền không hề để ý tới Bạc Sủng Nhi nữa, ngồi đối diện với cô, cầm đũa lên, cũng ăn cơm. Hai người hẳn là đói bụng lắm, người nào cũng không có nói một câu với ai, Bạc Sủng Nhi thỉnh thoảng giương mắt, nhìn Tịch Giản Cận một chút, phát hiện vẻ mặt Tịch Giản Cận rất nhạt, làm cho cô khó có thể suy đoán. Cô cực kỳ không thích cảm giác như thế. Một chút cũng không biết đáy lòng của anh nghĩ cái gì. Để cho đáy lòng của cô, không giải thích được trở nên có chút bối rối. Chỉ có thời điểm cô thấy anh ghen, hoặc là anh lo lắng cho cô, cô mới loáng thoáng cảm giác được đáy lòng Tịch Giản Cận, có sự tồn tại của cô. Tịch Giản Cận ăn cơm cực kỳ ưu nhã, mím môi, thong thả ung dung nhai thức ăn, một chút thanh âm cũng không có phát ra, vẻ mặt nhàn nhạt, không hề có ý mở miệng nói chuyện. Cô cúi đầu, im lặng không lên tiếng ăn cơm, đầu óc của cô, vẫn đang tìm kiếm đề tài, nghĩ tới làm sao mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc như vậy. "Tịch, qua bảy năm, kỹ thuật nấu cơm của anh, vẫn như vậy, không có nửa điểm thay đổi! " Bạc Sủng Nhi cắn chiếc đũa, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu, hướng về phía Tịch Giản Cận nói. "Ừ. " Tịch Giản Cận gật đầu, vươn ra chiếc đũa, gắp món ăn, lặng yên ăn. Khóe miệng Bạc Sủng Nhi khẽ cứng ngắc lại một chút, lại tìm được đề tài: "Chẳng qua món ăn của anh cắt nhìn rất đẹp!" Bạc Sủng Nhi đang gắp một miếng khoai tây, tỉ mỉ nhìn, cô phát hiện mỗi miếng khoai tây đều có độ mỏng lớn nhỏ như một. Không nhịn được thổn thức lên. "Ừ. " Tịch Giản Cận lần này đầu cũng không có giơ lên, đạm mạc đáp một tiếng. Đi bộ đội, thời điểm nhàm chán, học qua một chút đao pháp. Vì luyện tập độ thuần thục cùng độ nhạy cảm, thường xuyên cầm trái cây ra cắt. Nhưng là không nghĩ tới, có một ngày, có thể phát huy công dụng trên những món ăn này. "Tịch...... Anh có mua táo không? Cắt táo cho em ăn có được hay không? Ta muốn ăn!" "Ừ." Bạc Sủng Nhi liên tục hỏi ba vấn đề, Tịch Giản Cận như cũ đều là thái độ ôn hoà, ánh mắt cũng không có liếc nhìn cô một cái.
|