Thiếu Phu Nhân Vô Lại
|
|
Chương 322: Tịch, em muốn anh (12)
Bạc Sủng Nhi vốn không có nghe được Tịch Giản Cận nói gì, chỉ là cảm giác được chính mình nhất thời rơi vào một lồng ngực quen thuộc ấm áp, mang theo lo âu và quan tâm. Cô cảm giác đến mình giống như nằm mơ, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận. Tịch Giản Cận thấp giọng dỗ dành cô, một chữ một chữ, giống như dỗ dành trân ái bảo bối của mình, dọc theo cầu thang, xhayj xuống phía dưới. Bạc Sủng Nhi ngơ ngác nhìn Tịch Giản Cận, đầu của cô hoàn toàn tắt máy, giống như là bị lấp đầy bông, mềm nhũn, căn bản là không có cách suy nghĩ. Giờ này khắc này, con ngươi Tịch Giản Cận tĩnh mịch, đều ôn hòa cùng lo lắng, cô nhìn lòng đầy cảm động, không nhịn được vùi đầu vào ngực anh. Anh giống như là bị cô bị động tác nhỏ của cô làm cho tâm tình rất tốt, biểu lộ càng ấm áp, thậm chí động tác ôm cô, cũng lập tức ấm áp rất nhiều, anh xuống lầu, tốc độ càng lúc càng nhanh. Mãi cho đến dưới lầu, Bạc Sủng Nhi còn rúc vào trong ngực anh, cô ở giữa nhiều lần nuốt nước miếng, lại không chút nào phát giác được cổ họng mình đã không đau rồi. Tịch Giản Cận nhẹ nhàng đặt cô ở trên xe, ngón tay hơi lai nước mắt chưa khô của cô, vuốt ve tóc rối của cô, quan tâm nói: "Nhịn một chút, lập tức tới ngay." Tịch Giản Cận lập tức đóng cửa, vòng qua xe, chính mình cũng lên xe theo, sau đó khởi động xe, giẫm lên chân ga, vọt ra ngoài đường. Tịch Giản Cận vẫn luôn là người cẩn thận, anh đi làm việc đều rất tuân thủ nguyên tắc, giống như giao thông, chưa bao giờ vượt qua đèn đỏ, cũng chưa từng vượt nhanh, thậm chí ngay cả vượt xe cũng chưa làm qua. Thế nhưng giờ này khắc này, anh lại lái xe quân khu, ở trên đường phố phi nước đại, liên tục vượt qua mấy chiếc xe, thậm chí gặp được đèn đỏ, anh liền mắt cũng không chớp một chút, liền vượt ra ngoài. Có cảnh sát nhìn thấy, vốn định tiến lên ngăn cản, thế nhưng là nhìn thấy biển số xe của anh, nhất thời liền giữ im lặng. Trên đường đi, Tịch Giản Cận vừa lái xe, một bên gọi điện thoại cho bệnh viện quân khu, đơn giản nói tình huống Bạc Sủng Nhi một lần, thậm chí còn một mực nhấn mạnh muốn tốt bác sĩ tốt nhất xử lý!
|
Chương 323: Tịch , em muốn anh! (13)
Bạc Sủng Nhi ngồi ở một bên, giống như nằm mơ, hốt hoảng đã hơn nửa ngày, sửng sốt đến hiện tại cũng chưa có lấy lại tinh thần. Tịch Giản Cận cúp điện thoại, nghiêng đầu sang cạnh, nhìn Bạc Sủng Nhi ngơ ngác, vươn tay, vỗ vỗ gương mặt của cô, hỏi: "Cảm giác thế nào?" Bạc Sủng Nhi một câu cũng nói không nên lời, hốc mắt sớm đã không có nước mắt, chỉ là còn hiện ra chút đỏ. Cô giống là nghĩ đến chuyện gì, đáy mắt mang theo từng trận hoảng hốt. Tịch Giản Cận nhìn mà lòng run lên, vươn tay ôm cô vào trong ngực của mình, một tay lái xe, hơi vỗ phía sau lưng cô, ôn nhu dỗ dành: "Không có chuyện gì...... Không có việc gì, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho em, em không cần sợ!" Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng. Tịch Giản Cận cho là cô thật rất khó chịu, tỏng lòng lo lắng, tốc độ anh lái xe, không nhịn được nhanh thêm mấy phần. "Sủng Nhi...... Ngoan...... Không sợ......?" Anh kỳ thật không biết mở miệng dỗ người, thế nhưng há miệng ra, chính là cưng chiều gọi "Sủng Nhi", gọi cho Bạc Sủng Nhi khẽ run lên, nước mắt một lần nữa suýt rơi xuống. Chỉ là cô chôn đầu thật sâu ở trong ngực anh, đều đem đem nước mắt cọ vào áo sơ mi của anh. Bạc Sủng Nhi chỉ là cảm giác được trong hơi thở, đều là mùi của Tịch Giản Cận, cô không nhịn được nhắm mắt lại, cọ xát vào trong ngực anh, hồi lâu, mới khe khẽ mở miệng, nhỏ giọng nói: "Tịch...... Trong lòng em rất khó chịu......" Cô là thật sự khó chịu. Loại khổ sở đó...... Không hiểu sao lại dâng lên. Mang theo vài phần cảm động khổ sở. Đè nén tim cô, suýt nữa không thở nổi. Tịch Giản Cận im hơi lặng tiếng ôm cô thật chặt, liên tục vượt xe, nghiêng đầu sang cạnh, hôn lấy sợi tóc cô, giọng nói nhẹ nhàng, lại mang theo chút khàn khàn: "Còn tới hai phút đồng hồ sẽ đến." Bạc Sủng Nhi chỉ cuốn ở trong ngực anh, đáy lòng không nói được tư vị, bàn tay nắm áo sơ mi của anh, chặt chẽ nắm lấy. Anh mơ hồ cảm giác được, cho là cô rất đau, đáy mắt lo lắng càng đậm: "Cổ họng rất đau sao?"
|
Chương 324: Tịch, em muốn anh! (14)
Bạc Sủng Nhi lắc đầu, lại căn bản không nói nên lời, anh căn bản không biết, cô giờ này khắc này, đến cùng mãnh liệt cỡ nào, đến cùng ầm ầm sóng dậy cỡ nào. Anh cả đời sẽ không biết, cô chưa bao giờ giống hiện tại mà kích động như vậy. Anh ôn nhu, sự quan tâm của anh, đột nhiên ở trước mặt cô như vậy, trong nháy mắt toàn bộ hiện ra, để cho cô không nhịn được trong lòng chua xót lại khổ sở. Cô nhàn nhạt ỷ lại như vậy, triệt để đánh bại anh. Anh cảm giác được lòng của mình, cũng không còn cách nào bình tĩnh. Chỉ có thể bất đắc dĩ âm thầm thở dài một hơi, quấn chặt vong eo của cô, giống như là muốn đem thân thể nho nhỏ của cô, toàn bộ ấn vào trong mình. Cô vĩnh viễn cũng sẽ không biết, một giọt nước mắt này của cô, từ hai gò má chậm rãi lướt qua, đến cùng ssax tạo cho anh lực ảnh hưởng cực lớn cỡ nào! Cô vĩnh viễn cũng sẽ không biết, bất kể anh hận cô như thế nào, bất kể anh bị cô làm bị thương như thế nào, mỗi lần cô khổ sở, đáy lòng anh, luôn luôn đau trước cả cô! Kỳ thật, lâu như vậy, từ lúc đầu gặp lại, anh cắn răng, kiên trì không để chính mình yêu cô, đến khi sinh nhật anh, đêm đó cô bò lên giường của anh, anh liền vẫn luôn chờ. Chờ cái gì, lòng anh biết rõ. Anh đợi, cô đứng ở bên cạnh anh, nói với anh, Tịch, anh cưới em đi...... Còn đang chờ, cô giải thích với anh vid sao bảy năm trước chia tay. Anh không muốn đi hỏi. Anh chờ đợi cô nói, dù chỉ cần cô mở miệng, anh liền biết, tất cả phòng bị của mình, đều sẽ ầm ầm sụp đổ. Thế nhưng, cô không nói...... Thậm chí cô vẫn cao ngạo như cũ. Cô càng như thế, anh càng là muốn thuần phục cô! Anh càng cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình, mỗi ngày đều lăn lộn, giãy dụa, để cũng để không xuống, nghĩ cũng không nổi! Cô căn bản không hiểu, đoạn thời gian này, anh trôi qua gian nan cỡ nào, so với bảy năm, ở biên giới tuyệt vọng đau khổ giãy dụa còn gian nan hơn. Cô là uy hiếp cả đời anh. Muốn cô vẫn là không muốn cô? Yêu cô vẫn là không yêu cô? Mỗi ngày mỗi đêm đều đau khổ trong đầu anh. Tình huống anh hiện tại, không thể so với bảy năm trước, sau lưng của anh có Hàn Như Y, còn có con của Hàn Như Y...... Đó là thứ cả đời anh không thể tháo xuống! Hiện tại thân thể anh không bằng lúc trước, gần cách kiểm tra, lại không có nửa điểm chuyển biến tốt đẹp, thậm chí ông nội càng ngày càng bắt đầu khẩn trương, chỉ là ở trước mặt của anh không thể hiện ra.
|
Chương 325: Tịch, em muốn anh! (15)
Tuy nhiên bác sĩ luôn luôn nói với anh, chỉ phải gìn giữ, thời gian dần trôi sẽ tốt lên. Anh lại nhạy cảm phát hiện khác biệt. Nhất là khi anh không lâu trước đó tan tầm về nhà, vô ý đi ngang qua thư phòng, nghe được ông nội nói chuyện điện thoại, khẩn trương lo lắng hỏi thăm: "Thật không có biện pháp khác sao? Có thể tìm bác sĩ từ nước ngoài về kiểm tra một chút không? Nghĩ cho tiểu Cận một chút biện pháp, bây giờ nó cái gì cũng đều không biết...... Mà tuổi còn trẻ, còn có rất nhiều năm, chỉ cần có thể chữa tốt, trả giá lớn đến đâu cũng đều có thể!" "Thư Ca, Tịch gia không thể không có đời sau, hiện tại con cùng Tô San tuổi tác cũng không lớn, không được, liền nghĩ biện pháp sinh một đứa đi!" "Ai nói ta muốn từ bỏ tiểu Cận, ta so với ai khác đều yêu thương nó, xem như đời này nó không thể có con, vậy thì thế nào, nó vẫn là cháu trai của ta, đại công tử Tịch gia! Thế nhưng, ngộ nhỡ, ta nói là ngộ nhỡ, nó thật không trị được, cũng không thể Tịch gia tuyệt hậu!" Lúc anh nghe được những lời kia, không phải là trong lòng không buồn hay khó chịu. Tuy nhiên lại vẫn không coi ai ra gì, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, như không có nghe được, đi lên trên lâu. Anh biết, là bọn họ sợ anh biết rồi...... Ảnh hưởng tâm tình, cam chịu! Dù sao, một người đàn ông không có khả năng sinh, đích thật là có chút mất mặt. Anh rất rõ ràng, chỉ là biểu hiện cực kỳ bình tĩnh. Anh tiếp nhận cho tới bây giờ đều rất nhiều so với cô, thậm chí, đời anh đi đến bước này, toàn bộ đều là do cô ban tặng. Đã từng không phải không hận cô, thậm chí hận cô hận đến muốn kéo cô cung mình đi chết! Thế nhưng, về sau, khi anh vì cô kém chút mất đi tánh mạng, thế giới thay đổi, anh đã trải qua sinh ly tử biệt, đã trải qua châm chọc khiêu khích, đã trải qua áy náy điên cuồng, anh trở nên thật kiên cường...... Kiên cường, chính anh cho là tâm mình đã chết như bụi rồi. Thế nhưng bây giờ, cái gọi là cứng rắn cùng phòng bị của anh, khi nhìn đến cô và Tần Thánh thân thiết, bắt đầu nảy sinh, khi nhìn cô ở quán bar "Dạ Sắc" náo loạn, bắt đầu nảy mầm, khi nhìn cô bị xương cá mắc lại, thống khổ khóc lúc đi ra, triệt để bộc phát.
|
Chương 326: Tịch, em muốn anh! (16)
Tịch Giản Cận biết rõ chính mình đang làm cái gì, cũng biết rõ, mình lúc này lo lắng thế nào. Lo âu, là vì người phụ nữ này...... Anh biết, Anh kẻ cả đời, bại tướng dưới tay cô...... Mỗi lần tâm ngoan muốn thuần phục cô, lại mỗi lần mềm lòng thua trận! ***************************** Tịch Giản Cận đột nhiên phanh lại, dừng xe ở dưới lầu bệnh viện, nhanh chóng nhảy xuống xe, ôm Bạc Sủng Nhi vào trong ngực, vội vội vàng vàng đi vào trong bệnh viện. Bời vì Tịch Giản Cận lúc trên đường tới, đã gọi điện thoại, cho nên viện trưởng đặc biệt phái bác sĩ đợi rồi. Kỳ thật chỉ là mắc xương cá, mà tuổi tác đã hơn hai mươi, cũng không xuất hiện nguy hiểm tính mạng, nhưng thái tử Tịch gia đã hung thần gào thét muốn bác sĩ tốt nhất như vậy nên mấy bác sĩ đều chờ, bọn họ không ai dám không theo. Phòng bệnh đã có người chuẩn bị xong, Tịch Giản Cận nghe địa chỉ trong phòng, liền ôm Bạc Sủng Nhi vội vội vàng vàng đi tới, đằng sai đi theo một đám bác sĩ y tá, đội hình cực kỳ lớn. Đến tới cửa bệnh phòng, Tịch Giản Cận giơ chân lên, đạp cửa ra, nhẹ nhàng đặt Bạc Sủng Nhi lên giường, nắm tay của cô, lo nghĩ nói: "Đến rồi, hiện tại sẽ lập tức lấy xương cá ra cho em, lập tức sẽ tốt thôi......" Bạc Sủng Nhi nghiêng đầu, liền rơi vào trong mắt ân cần của Tịch Giản Cận, ấm áp, giống như biển rộng, để cho lòng cô bây giờ lập tức yên tĩnh trở lại, cô yên lặng gật đầu, cực kỳ nhu thuận. Tịch Giản Cận mới tránh người, để bác sĩ xung quanh đi xem. Lúc này Tịch Giản Cận, mới phát hiện, toàn thân mình thế mà đầy mồ hôi, đem áo sơ mi đều ướt đẫm, cúi đầu xuống, mới phát hiện, anh chỉ mang dép lê. Lại nhìn Bạc Sủng Nhi, phát hiện cô mặc mỗi sơ mi, cũng may vóc dáng cô nhỏ nhắn xinh xắn, áo sơ mi đến chân cô, che giấu kín kẽ, chỉ là hai chân của cô, lộ ở bên ngoài, vô cùng chói mắt. Con ngươi Tịch Giản Cận hơi trầm xuống, đột nhiên lại đi lên trước, dọa các bác sĩ tránh ra, một giây sau liền nhìn thấy trên thân Bạc Sủng Nhi đã đắp chăn! Các bác sĩ đều loáng thoáng cảm giác được từ trên người Tịch Giản Cận tán phát ra khí thế cường đại, làm cho bọn họ kinh hồn bạt vía, không dám coi thường cô gái này chút nào, vô cùng cẩn thận bắt đầu chuẩn đồ để kiểm tra cho Bạc Sủng Nhi.
|