Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên Trời Quyển 1 và 2
|
|
Chương 150: Hoàng Tử Bệnh Kiều (74)
Cũng không biết qua bao lâu.
Ngoài cửa, Thừa tướng Triệu Tử Yến và Tướng quân Lâm Lệ Cường cùng cầu kiến.
Chờ đến khi Nam Đường dọn dẹp Ngự thư phòng xong, qua một lúc lâu, hai người mới tiến vào.
"Thần, Triệu Tử Yến, tham kiến điện hạ."
"Thần, Lâm Lệ Cường, tham kiến điện hạ."
Tuy rằng không sửa cách xưng hô, nhưng lễ nghi đã cung kính như hành lễ với hoàng thượng.
Bây giờ Hiên Viên Vĩnh Hạo nắm quyền, chỉ thiếu nghi thức đăng cơ mà thôi.
Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắt, cái khí thế tối tăm kia, làm người cách vài mét cũng có thể cảm nhận được
Hắn giật giật mí mắt, liếc nhìn hai người đang quỳ dưới đất.
Khoé môi mỏng lạnh lẽo lúc đóng lúc mở, chậm rãi nói: "Có việc?"
Lâm Lệ Cường là người không dấu được chuyện gì, ôm quyền, không nhịn được nói "Điện hạ, theo lý thuyết chuyện trong cung đều không phải là người quê mùa như thần có thể xử lý, nhưng mà..."
Lâm Lệ Cường dừng một chút, "Nhưng mà, sân của Nhị hoàng tử, 113 người tịch thu tài sản chém hết cả nhà, sân của Đại hoàng tử 125 người bị tra tấn, điện hạ đã suy xét kỹ?"
Hai người tới đây, chính là vì chuyện của gần ba trăm con người này.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng mắt, con ngươi đen nhánh nhìn Lâm Lệ Cường, khóe môi mỏng lạnh lẽo ngoéo một cái, "Ngươi muốn cứu?"
Lâm Lệ Cường cũng không biết vì sao, bị đôi mắt kia nhìn làm trong lòng run sợ.
Mình chinh chiến sa trường nhiều năm như vậy, đã từng sợ ai??!
Chỉ có điện hạ, nhìn qua là một thư sinh ốm yếu vai không thể khiêng, bị ánh mắt của hắn nhìn, Lâm Lệ Cường trong lòng cũng bồn chồn.
Cuối cùng nên trả lời là cứu? Hay là không cứu?
Phải biết rằng, ngày mai đã là ngày hành hình.
Đến lúc đó, không phải là máu chảy thành sông, làm mọi người cảm thấy bất an?
Lâm Lệ Cường liếc nhìn Thừa tướng, lại thấy Thừa tướng im lặng đứng đó.
Trong lòng Lâm Lệ Cường càng thêm bồn chồn.
Đây, đây...
Cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật, "Thần, cho rằng, điện hạ đăng cơ, thật sự không nên giết chóc quá nhiều, nếu việc này bị truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ làm lòng người hoảng sợ."
Phải biết rằng, trước đó vài ngày, tất cả thái giám cung nữ từng hầu hạ tiên hoàng, tất cả đều bị ban chết đi cùng tiên hoàng.
Còn phi tần, cũng đều bị đưa đi am ni cô.
Đại thần trong triều, vừa mới bắt đầu còn sôi nổi gửi tấu chương khuyên can điện hạ, cho rằng cách làm này quá tuyệt tình.
Sau đó phát hiện tấu chương cũng không có tác dụng, trực tiếp quỳ ngoài cửa Ngự thư phòng, đập đầu xuống đất, nếu điện hạ không đồng ý sẽ không đứng dậy.
Sau đó..., những đại thần đó, thật sự bị điện hạ ban chết.
Sau đó, các đại thần nháy mắt thành thật.
Một đám tất cả đều giận mà không dám nói gì.
Lúc này, cũng chỉ có Triệu Thừa tướng và Lâm tướng quân còn có thể đi vào nói hai câu.
Những người khác làm sao dám?
Hiên Viên Vĩnh Hạo thưởng thức cái bút lông mảnh khảnh trong tay, rũ mắt xuống, "Muốn cứu người, không phải không thể."
Ngữ khí nhẹ nhàng, chậm rãi nói.
Lâm Lệ Cường vừa nghe hấp dẫn, đang muốn quỳ xuống.
Lại nghe Hiên Viên Vĩnh Hạo nói: "Lấy mạng đền mạng, bổn cung cũng sẽ không nói gì. Lâm tướng quân muốn cứu ai?"
Lâm Lệ Cường lập tức nghẹn lại, "Thần..., thần...,"
Lâm Lệ Cường vẫn luôn chính chiến trên chiến trường, làm sao biết trả lời mấy câu hỏi hóc búa này?
Cuối cùng vẫn là Triệu Thừa tướng lên tiếng: "Điện hạ, Lâm tướng quân không có ý này, mọi chuyện đều nghe điện hạ."
"Đúng vậy, đúng, mọi chuyện đều nghe điện hạ."
Lâm Lệ Cường ôm quyền, vội vàng nói tiếp.
Con ngươi đen nhánh của Hiên Viên Vĩnh Hạo đảo qua hai người, bộ dáng ôn hoà, hắn dựa vào ghế, một tay chống trán, "Hai vị ái khanh, còn có chuyện khác?"
"Không, không còn chuyện gì, thần xin cáo lui!"
Lâm Lệ Cường hoàn toàn không thể tự hỏi, phải đi ra ngoài hít thở không khí rồi nói tiếp.
Vậy nên lôi kéo Triệu Thừa tướng vội vàng đi ra ngoài.
|
Chương 151: Hoàng Tử Bệnh Kiều (75)
Bên kia, Tô Yên đang phát ngốc trong đình hóng gió, trước mắt xuất hiện vô số chữ nhỏ, đang nghiêm túc đọc
Toàn bộ đều là cách dỗ người Tiểu Hoa tìm cho nàng.
Bỗng nhiên giọng nói của Tiểu Hoa vang lên, "Leng keng, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ."
Tô Yên ngạc nhiên chớp chớp mắt.
Tính tính, từ ngày nàng đút Hiên Viên Vĩnh Hạo ăn cổ đến bây giờ thế nhưng đã được mười ngày.
Tiện đà Tiểu Hoa vui mừng nói: "Ký chủ, ngài đạt được một phần thưởng ngẫu nhiên." "Là cái gì?"
"Leng keng, một cái không gian tùy thân."
Sau đó. lại nghe thấy Tiểu Hoa giải thích, "Ký chủ, cái không gian tùy thân này, ngài có thể đựng bất cứ thứ gì, vật còn sống, vật chết, đều cho phép, nhưng có giới hạn, chỉ chưa được hai thứ."
Tô Yên nghe vậy thấy có chút hứng thú, "Vậy ta có thể cất bản thân vào sao?"
"...không thể"
"Vậy ta có thể cất Tam điện hạ vào không?"
"...cũng không thể...vật còn sống ngoại trừ con người."
Nói như vậy, thứ này cũng không có tác dụng gì à.
Sau đó, Tiểu Hoa bổ sung thêm, "Ký chủ, đồ vật ngài để vào trong không gian này, có thể cùng ngài đi qua các thế giới."
"Nghĩa là, ta có thể mang đồ vật rời khỏi thế giới này?"
"Đúng vậy ký chủ."
Chỉ là... hình như nàng cũng không có thứ gì muốn mang đi.
Suy nghĩ một lát, "Vậy ta có thể mang Tiểu Hồng đi không?"
Tiểu Hồng?
Chính là con rắn độc kia?
Tiểu Hoa không nhịn được hỏi: "Ký chủ, ngài rất thích con rắn đó?"
"Cũng không tệ lắm, rất nghe lời."
Sau khi nói xong, Tô Yên lại hỏi: "Có thể mang đi không?"
"Có thể, ký chủ."
Tô Yên liếm liếm môi, có chút vui vẻ.
"Ký chủ, còn có đồ gì muốn mang đi không? Còn có thể mang một thứ nữa."
"Đã không có."
Tô Yên trả lời dứt khoát.
Nói xong, nàng lại nghĩ đến một chuyện, "Tiểu Hoa."
"Ký chủ?"
"Bây giờ ta không cần làm mật thám nữa đúng không?"
"Đúng vậy, nhiệm vụ đã kết thúc."
"Vậy, cái quyển sách kia cũng không cần viết?"
"Đương nhiên."
Nghe, cuối cùng cũng không phải viết mấy cái chữ đó, Tô Yên càng vui vẻ.
Tuy rằng, cái quyển sách kia đã viết được hơn một nửa.
Trong lúc đang nhỏ giọng nói chuyện với Tiểu Hoa, Xuân Hoa lại xuất hiện.
Xuân Hoa đi đến trước mặt Tô Yên, nói: "Lâm tướng quân và Triệu Thừa tướng tới, nói muốn gặp ngươi."
Tô Yên mờ mịt chớp mắt.
Hai người kia... hình như đã gặp qua một lần, nhưng mà, không thân a.
Xuân Hoa nhìn ra Tô Yên ngạc nhiên. không nhịn được cười hỏi, "Bọn họ nói có chuyện gấp, ngươi có muốn gặp không?"
Tô Yên gật đầu, "Gặp."
Xuân Hoa rời đi, không mất bao lâu, Triệu Thừa tướng đã đi tới.
Chậm chạp cũng không thấy Lâm tướng quân.
Triệu Tử Yến nho nhã sắc mặt ôn hòa, "Tô Yên cô nương, chúng ta lại gặp mặt."
Tô Yên đứng lên, khó hiểu, "Triệu Thừa tướng, có chuyện quan trọng?"
Triệu Tử Yến cẩn thận nhìn Tô Yên.
Y tới chỗ đây, cũng là bị bất đắc dĩ, là cách cuối cùng.
Xuân Hoa bưng nước trà, đặt lên bàn đá.
Triệu Tử Yến ngồi xuống đối diện Tô Yên.
Trong tay cầm trà nóng, khuôn mặt nho nhã, sự sắc bén được che lại, giống như đang tắm mình trong gió xuân.
Y uống một ngụm trà, "Tô Yên cô nương, mấy ngày nay đã từng nghe nói tới chuyện bên ngoài?"
"Nghe qua một vài chuyện."
"Vậy Tô Yên cô nương cũng biết gần ba trăm người bao gồm thị vệ cung nữ thái giám trong viện của Đại hoàng tử Nhị hoàng tử sắp bị xử trảm và chịu hình?"
Tô Yên gật gật đầu, "Nghe nói."
Nàng biểu hiện rất bình tĩnh, không có chút hoảng sợ của nữ tử bình thường khi nghe thấy chuyện này.
Triệu Tử Yến nhìn Tô Yên như vậy, thật ra có hơi kinh ngạc.
Nhìn rất kiều nhu, lại là người có thể dùng được.
|
Chương 152: Hoàng Tử Bệnh Kiều (76)
Sắc mặt Triệu Tử Yến dần dần trở nên nghiêm túc, "Tô Yên cô nương, nếu không phải bất đắc dĩ, thần cũng không muốn tới quấy rầy"
"Ân?"
"Điện hạ hiện giờ sắp đăng cơ, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng tới danh dự của điện hạ, đến lúc đó, sợ là sẽ bị người đời nói là tàn bạo vô tình."
"Ý của ngươi là..."
"Thần muốn Tô Yên cô nương khuyên nhủ điện hạ, hy vọng điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Tô Yên chớp chớp mắt, im lặng một lúc lâu.
Sau đó giây tiếp theo, lại hơi héo héo.
Nhỏ giọng nói: "Ta đã vài ngày không nhìn thấy hắn."
Còn khuyên nhủ?
Hắn còn đang giận nàng.
Ánh mắt Triệu Tử Yến hiện lên tia sáng, "Tô Yên cô nương cãi nhau với điện hạ?"
"Ta cũng không biết chuyện như thế nào."
Thấy bộ dáng héo héo này của Tô Yên
Y lại nhớ tới mấy ngày nay đi gặp điện hạ, thấy sắc mặt điện hạ càng ngày càng kém.
Lại nhớ đến lúc ra ngoài Nam Đường bảo y tới tìm Tô Yên.
Triệu Tử Yến bỗng nhiên cười.
Điện hạ giận dỗi với Tô Yên cô nương, làm cá trong chậu cũng bị vạ lây?
Không thể tức giận với cô nương, cho nên sắc mặt mới như vậy?
Triệu Tử Yến trong lòng cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, trong lòng đã có chủ ý, "Tô Yên cô nương, cô nương nhẫn tâm nhìn mấy trăm người bị chém chết sao?"
Trong lòng Tô Yên không có gợn sóng, chỉ im lặng nhìn y.
Triệu Tử Yến lại nói: "Chỉ cần cô nương có thể thuyết phục điện hạ, cứu ba trăm sinh mệnh này, chính là công thần của triều đình."
Tô Yên rối rắm, "Nhưng mà ta không gặp được hắn."
Triệu Tử Yến tỏ vẻ kinh ngạc "Tại sao Tô Yên cô nương lại không gặp được? Điện hạ ngày ngày ở Ngự thư phòng, cô nương muốn gặp tự nhiên có thể gặp được."
Triệu Tử Yến đang làm gì?
Ngày ngày bày mưu tính kế, năng lực tẩy não không cần phải nói, chuẩn cmnr.
Kết quả là, nửa canh giờ sau.
Tô Yên đã ôm một đĩa điểm tâm đang trên đường tới Ngự thư phòng.
Vừa đi vừa lặp lại câu nói, "Điện hạ, nô tỳ mấy ngày này ngày ngày đều nhớ điện hạ, ăn không ngon, ngủ không được, buổi tối nằm mơ đều sẽ mơ thấy điện hạ, nhưng điện hạ lại không tới gặp nô tỳ, nô tỳ chỉ có thể tự tiện tới gặp điện hạ..."
Tiểu Hoa ở trong khuyên tai, dạy dỗ, "Ký chủ, nhất định phải rõ ràng, không được giống như học thuộc."
Tô Yên tạm dừng một chút, "Được."
Tiểu Hoa lại hỏi, "Ký chủ, câu nói Triệu Thừa tướng dạy ngài, ngài nhớ kỹ chưa?"
"Ân, điện hạ, Đại hoàng tử Nhị hoàng tử đã bị chém giết, hai người ý đồ mưu phản tội ác tày trời, nhưng mà thị vệ cung nữ là vô tội, mong điện hạ nhân từ..."
"Ký chủ, ngài quá giỏi luôn!"
Tiểu Hoa nghe ký chủ lặp lại không sót một chữ, nhịn không được cảm thán.
Xuân Hoa đi theo phía sau Tô Yên, tự nhiên nghe thấy hết.
Chỉ đành cố nén không cười ra tiếng.
Nếu để điện hạ biết những lời này là được dạy, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi Tô Yên sắp đi đến Ngự thư phòng, lại nghe thấy một giọng nói cách đó không xa, "Công chúa, người phía trước là ai kìa."
Trong ngữ khí mang theo chút châm chọc.
Tô Yên dừng bước, quay mắt nhìn sang.
Đã thấy Âu Dương Linh công chúa Trục Nhật Quốc, mặc bộ đồ đỏ tươi yêu diễm, tiếng lắc chân vang lên, mang theo chút nghịch ngợm.
Hai người phỏng chừng cũng không nghĩ đến lại gặp nhau ở đây.
Âu Dương Linh hai tay ôm ngực, cười lạnh một tiếng, đi về phía Tô Yên.
Xuân Hoa tiến lên phía trước một bước, chắn phía trước Tô Yên, hành lễ với Âu Dương Linh.
Giọng nói ôn hòa, "Công chúa, Tô Yên cô nương muốn đi gặp điện hạ, không thể chậm trễ."
|
Chương 153: Hoàng Tử Bệnh Kiều (77)
Âu Dương Linh lướt qua Xuân Hoa, ánh mắt nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới.
Trên mặt lộ ra một nụ cười xinh đẹp, "Ngươi đã từng hầu hạ điện hạ, ngày hắn thành hôn với ta, ta chắc chắn sẽ nói tốt về ngươi trước mặt điện hạ."
Tô Yên nghe chớp chớp mắt, "Thành hôn?"
Âu Dương Linh cười, dùng khăn tay che miệng, cười không lộ răng đúng là một vị mỹ nhân, "Ta là công chúa Trục Nhật Quốc, bản công chúa tới đây, vốn chính là để Hiên Viên quốc liên hôn với Trục Nhất Quốc. Bằng không ngươi cho rằng, bản công chúa tới đây để dạo chơi chắc?"
Tô Yên im lặng chớp mắt, "Ngươi sẽ gả cho Tam điện hạ?"
Âu Dương Linh ý cười nghiên nghiên, đi từng bước tới gần, "Cuối cùng ngươi cũng hiểu. Một nha hoàn như ngươi, thân phận ti tiện, làm nha hoàn thông phòng đã coi như là có phúc khí!"
Âu Dương Linh vẫn luôn để ý chuyện ngày hôm đó bị Tô Yên đánh bại, đến tận bây giờ.
Nàng ta hận không thể lập tức nghiền Tô Yên thành tro!
Nhưng mà, không nóng nảy.
Chờ đến ngày nàng ta khoác mũ phượng làm mẫu nghi thiên hạ, một nha hoàn nho nhỏ, còn không phải là để nàng ta tùy ý dạy dỗ?
Âu Dương Linh chậm rãi nói từng chữ, "Điện hạ chung quy là phu quân của bản công chúa."
Tô Yên nhíu mày, nàng rũ mắt.
Cảm xúc trong lòng, hơi kỳ quái.
Có chút nghẹn ngào.
Nhìn vị công chúa này, cũng càng ngày càng không vừa mắt.
Nhưng mà mình, cũng không thể nói câu nào để phản bác.
Hắn chưa từng nói với mình, mình là ai trong lòng hắn.
Càng nghĩ, đầu lại đau đớn.
Duỗi tay xoa xoa.
Nha hoàn bên cạnh Âu Dương Linh đi lên phía trước, cái thần sắc kia còn cao ngạo hơn cả công chúa, "Ngươi chỉ là một nha hoàn thông phòng, thấy công chúa còn không hành lễ?"
Nói xong nhanh chóng đi tới phía trước, muốn cưỡng chế ấn Tô Yên xuống hành lễ.
Xuân Hoa nhíu mày, ngăn cản, "Công chúa..."
Còn chưa kịp nói xong, Xuân Hoa đã bị hai nha hoàn khác phía sau Âu Dương Linh ngăn cản.
Nha hoàn kia từng bước ép sát Tô Yên.
Ả duỗi tay muốn ấn Tô Yên quỳ xuống.
Chỉ là vừa duỗi tay ra, Tô Yên đã lùi về phía sau một bước, ấn cái tay kia xuống, hai ngón tay dùng sức.
Một tiếng vang thanh thúy, răng rắc một tiếng bẻ gãy.
Nha hoàn kia hét to đau đớn.
Tiểu Hoa hít sâu một hơi.
Nhìn kỹ ký chủ nhà mình.
Trời sắp mưa rồi sao?
Sao, sao nó cứ cảm thấy lúc này ký chủ hung tàn như lúc trời mưa vậy?
Âu Dương Linh lạnh mặt, "Tiện tì to gan!"
Hình như, Âu Dương Linh cố ý gây chuyện, cố ý chờ Tô Yên đánh trả phản kích.
Tô Yên nâng mắt lên, hai bên đối diện chậm chạp không nói gì.
Bên này xảy ra chuyện, vốn dĩ đã cách Ngự thư phòng rất gần, tự nhiên khiến cho cấm vệ quân chú ý, nhanh chóng vọt tới, vây xung quanh.
Âu Dương Linh chỉ vào Tô Yên, "Tiện tì này dám can đảm chống đối, còn ra tay đả thương người, võ công rất tốt, không biết là mật thám từ đâu tới, bắt lấy!"
Lúc này Tam điện hạ sắp đăng cơ, những cấm vệ quân này cũng từng nghe nói tới thủ đoạn của Tam điện hạ, một đám đều cẩn trọng.
Bây giờ vừa nghe thấy hai chữ mật thám, làm sao dám buông tha?
Người dẫn đầu, tinh tế cân nhắc một lát, nhìn nha hoàn bị bẻ gãy tay đang nằm trên mặt đất.
"Người tới, bắt lấy nàng, chờ điện hạ định đoạt."
Tô Yên mím môi.
Nàng mới không cần.
Nhìn cấm vệ quân tới gần, lúc này do Tô Yên nghe câu nói " hắn là phu quân của ta " của Âu Dương Linh.
Khiến cho nàng cảm thấy bực mình, nhìn những cấm vệ quân này cũng cảm thấy không vừa mắt.
Sau đó..., Tô Yên không nói thêm gì, nhìn thấy có hai tên cấm vệ quân muốn tiến lên bắt nàng.
|
Chương 154: Hoàng Tử Bệnh Kiều (78)
Nàng xoay tay, hung hăng đánh vào cổ một tên cấm vệ quân trong số đó.
Đại khái, không có người nghĩ tới chuyện Tô Yên sẽ phản kháng.
Người dẫn đầu kia vẻ mặt nghiêm túc, lúc này ngữ khí cũng cứng rắn hơn rất nhiều, "Bắt lại!"
Sau đó, mấy chục cấm vệ quân đánh nhau với Tô Yên.
Xuân Hoa nhìn sốt ruột.
Cố gắng tránh thoát hai nha hoàn kia chạy vội tới Ngự thư phòng.
Tiểu Hoa kinh ngạc đến ngây người nhìn giá trị vũ lực của ký chủ nhà mình.
Nó cho rằng ký chủ nhà mình đã rất lợi hại.
Nhưng mà bây giờ, nhìn một đám cấm vệ quân này giống như mấy cọng bún đổ rạp xuống mặt đất.
Làm Tiểu Hoa lại bị ký chủ nhà mình làm cho mê muội.
Ký chủ của nó, cũng quá lợi hại a.
Ánh mắt Tô Yên đảo qua, nhìn Âu Dương Linh được cấm vệ quân bảo vệ ở phía sau.
Nàng khẽ liếm khóe môi, xuống tay càng nặng hơn.
Âu Dương Linh cực hận Tô Yên.
Ngày hôm đó, Tô Yên giết hổ yêu của nàng ta
Hôm nay, nhất định phải làm nàng nợ máu trả bằng máu.
Âu Dương Linh rút chủy thủ ra, vọt tới đâm vào người Tô Yên.
Xung quanh vây công, chủy thủ của Âu Dương Linh đâm tới.
Cơ năng mà Tô Yên điều động đã tốn hơn một nửa, hành động hơi chậm chạp, nàng trực tiếp giơ tay, nghênh diện chủy thủ đâm tới.
Sau đó, nhấc chân dùng sức, đá vào đầu gối của Âu Dương Linh, khiến nàng ta quỳ xuống.
Giây tiếp theo, đã thấy tay Tô Yên ấn vào một huyệt vị nào đó trên cổ Âu Dương Linh.
Thân thể Âu Dương Linh giống như không thể khống chế, trực tiếp xụi lơ ngã xuống mặt đất.
Tô Yên làm như không thấy đối với tất cả cấm vệ quân đang vây xung quanh.
Tất cả lực chú ý đều đặt trên người Âu Dương Linh.
Rút chủy thủ trong tay nàng ta ra, lập tức đâm mạnh xuống bả vai của nàng ta.
Tô Yên cầm chủy thủ, máu tươi bắn vào khuôn mặt nàng.
Làm Tiểu Hoa sợ tới mức không dám thở mạnh.
Âu Dương Linh kêu to, sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp, "Tất cả dừng tay!"
Giọng nói hùng hồn của Lâm Lệ Cường vang lên.
Giây tiếp theo đã xuất hiện ở giữa đám người.
Sắc mặt lạnh lẽo.
Nhìn vị công chúa chỉ còn hơi thở thoi thóp kia.
Lâm tướng quân cho rằng, mình muốn khuyên can chắc chắn sẽ phải dùng võ lực, nào biết, vừa nói xong, Tô Yên đã đứng dậy.
Nàng rút chủy thủ ra, lùi về phía sau mấy bước.
Trên quần áo xanh nhạt, tràn đầy máu tươi.
Trên má, trên mặt chỗ nào cũng có.
Vậy nên đã che được khuôn mặt tái nhợt của nàng vì lúc nãy đã điều động cơ năng trong thân thể.
Tô Yên cúi đầu, lại lùi về phía sau vài bước.
Giọng nói của Triệu Thừa thừa tướng vang lên bên tai nàng, "Tô Yên cô nương, không sao chứ?"
Ban đầu y và Lâm Lệ Cường tới đây tìm điện hạ.
Không nghĩ tới, thế nhưng giữa đường lại gặp phải chuyện này, càng không nghĩ tới, người đánh nhau thế nhưng lại là Tô Yên.
Tô Yên nhìn thoáng qua Triệu Tử Yến, nàng hơi hé miệng
Muốn nói gì, cuối cùng lại không nói gì nữa.
Đôi mắt ngập nước, từ đầu tới cuối đều không dính nhiễm nửa điểm sát khí.
Lung lay, lảo đảo một bước.
Triệu Tử Yến duỗi tay, thấy nàng sắp ngã, vội vàng đỡ một phen.
Sau đó, Hiên Viên Vĩnh Hạo đi tới, lại thấy Tô Yên rũ mắt cực gần với Triệu Tử Yến, cảnh tượng lại còn mờ ám như vậy.
Sau đó lại thấy cấm vệ quân, quỳ đầy đất, "Điện hạ!"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy nha hoàn của Âu Dương Linh, quỳ trên mặt đất giọng nói như đang khóc, "Điện hạ! Cầu ngài làm chủ! Cầu ngài làm chủ a! Công chúa sắp bị nha hoàn to gan này tra tấn sắp chết!!"
Sắc mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo tối tăm, con ngươi đen nhánh nhìn Tô Yên, còn nha hoàn đang quỳ trên mặt đất kia, và vị công chúa chỉ còn hơi thở thoi thóp, hắn nhìn thấy, lại không quan tâm.
Tất cả lực chú ý của hắn, đều đặt trên người Tô Yên.
|