Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
|
|
Chương 59: Nguyện vọng trước khi chết!
Âu Dương Thiên Thiên nghe nói, từng câu từng chữ cô đều không thể phản bác được, há miệng nhìn người đàn ông một lúc, cuối cùng cô chỉ có thể mím môi im lặng. Không cãi lại được! Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh nhướn mày, nói: - Cho tôi biết ý kiến của cô! Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô nhìn bản tài liệu, sau vài giây mới đáp: - Em cần suy nghĩ về việc này. Cho em chút thời gian được chứ? Âu Dương Vô Thần chớp mắt, gật đầu đồng ý: - Được, một đêm nay. Sáng ngày mai trước khi đến công ty, tôi sẽ xem qua! Âu Dương Thiên Thiên gật đầu theo, chấp nhận điều kiện của anh. Bàn bạc xong, cô đứng dậy, dường như muốn về phòng. Âu Dương Vô Thần không cản cô, nhưng khi vừa mới đi tới cửa, đột nhiên Âu Dương Thiên Thiên lên tiếng hỏi: - Chủ đề này là do nhân viên công ty nghĩ ra sao? Người đó có phải là đồng giới không? Âu Dương Vô Thần nghe thấy, anh chớp mắt, đáp: - Không phải, đây là nguyện vọng của một vị khán giả đã thắng chương trình gửi đến cho công ty. Điều trùng hợp là, vị khán giả đó là một nhà thiết kế đồng tính.... bị bệnh nan y. Anh ta muốn trước khi chết, được công khai giới tính của mình với thế giới. Đồng thời, tiếp sức đưa cộng đồng người đồng giới ra toàn quốc! Đây là chúng ta đồng ý làm, không thể rút lời nói! Vài tháng trước, công ty từng cộng tác với 1 chương trình trên sóng truyền hình, và có 1 phần thưởng giành cho người thắng cuộc, chính là làm một show diễn theo ý nguyện của người chiến thắng. Thật không may, người chiến thắng chương trình sáng tạo đó lại là 1 người đồng giới mắc bệnh nan y, anh ta đã có người yêu và đó là đàn ông, người đó đã ở bên cạnh anh ta và sẽ ở mãi mãi đến giây phút lìa đời, thế nên, anh ta đã đưa ra điều kiện này với công ty, xem như 1 món quà cảm ơn đến người yêu của mình. Anh ta che giấu giới tính thật với thế giới quá lâu rồi, và anh ta muốn bộc lộ nó thông qua show diễn cuối cùng này. Vậy nên, đây là điều không thể từ chối được. Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cô thở 1 hơi, không nói gì rồi mở cửa đi ra ngoài. Trở về phòng của mình, cô ngồi lên bàn, đặt tập tài liệu trước mặt, nhìn nó một lúc, cô bắt đầu lấy viết và giấy ra ghi thứ gì đó. Nói thật, cô là một người kì thị giới tính thứ 3. Ngay cả khi cô làm MC, cô làm nhà báo, cô vẫn kì thị họ. Đó là suy nghĩ của mỗi người, không ai ép cô cái gì cả, vì vậy, cô vẫn giữ quan niệm đó tới bây giờ. Nhưng mà... nếu đặt mình vào hoàn cảnh của họ, và để hoàn thành được đề án này, cô nghĩ... đã tới lúc để chính cô mở lòng mình ra, và bước chân vào thế giới mới rồi! Cô... sẽ dùng bằng sự khách quan, và tất cả những kinh nghiệm để tạo ra 1 giải pháp tốt, cho chuyện này!
|
Chương 60: Đêm ở biệt thự!
Khuy ở biệt thự, tại phòng của Âu Dương Vô Thần... Kỳ Ân đã mang đến phòng ly nước thứ 3 rồi, cô nhìn người đàn ông vẫn đang chăm chú làm việc, lo lắng lên tiếng: - Cậu chủ, đã khuy rồi, anh nên ngủ sớm, để mai có thể đủ sức đến công ty. Mắt Âu Dương Vô Thần vẫn nhìn vào những tờ giấy, anh không nhìn người quản gia, chỉ nói: - Tôi không sao. Cô ra ngoài đi! Kỳ Ân mím môi, cô biết không thể khuyên được anh, nên chỉ đành cúi đầu vâng dạ, sau đó rời đi. Thêm một tiếng nữa trôi qua, thời gian đã sang một ngày mới, nhưng tứ thế của Âu Dương Vô Thần vẫn không nhúc nhích, anh tiếp tục làm việc cho đến khi tay cầm ly nước lên uống đã thấy không còn gì nữa. Đặt hết xuống bàn, anh nghiêng đầu xoay cổ một vòng, đổi tư thế cứng nhắc trên thân thể mình. Liếc mắt lên chiếc đồng hồ đã chỉ điểm 2h sáng, anh nhìn 1 lúc, đột nhiên nghĩ tới cô gái đã nói muốn 1 chút thời gian. Vài giây sau, Âu Dương Vô Thần đứng dậy, anh chậm rãi đi về phía cửa, mở nó và đi ra ngoài. Đi thêm vài bước là tới phòng của Âu Dương Thiên Thiên, anh nhẹ nhàng nắm chốt cửa, mở ra thật cẩn thận, rồi bước vào trong. Tiến đến chiếc bàn đang sáng đèn, nơi cô gái đã nằm ngủ gật từ lúc nào. Âu Dương Vô Thần liếc mắt, nhìn Âu Dương Thiên Thiên đang ngủ say, liền biết cô chắc chắn là đã nghĩ cách đến ngủ lúc nào không hay rồi. Cố gắng như thế làm gì chứ? Đảo qua 1 lượt, đột nhiên phát hiện tờ giấy phía dưới tay của cô, Âu Dương Vô Thần chớp chớp mắt, lần mò tới rút nó ra xem. Nhìn 1 lượt, ánh mắt anh có chút biến đổi. Sau vài giây, anh nhìn xuống Âu Dương Thiên Thiên, rồi lại nhìn tờ giấy, cứ như vậy lặp lại 2 lần. Một lúc sau, anh đặt tờ giấy xuống bàn, quay người muốn đi về phòng, Thế nhưng, khi mới vừa xoay đầu, thân thể anh đột nhiên dừng lại, ngập ngừng như muốn làm gì đó. Lại xoay người một lần nữa, Âu Dương Vô Thần nhìn cô gái đang nửa ngồi nửa nằm trên bàn, chợt thấy chướng mắt. Lương tâm giờ phút này tự nhiên trỗi dậy 1 câu nói: Không thể để cô ta nằm ở đây! ??? Câu nói hiện lên, khiến đầu Âu Dương Vô Thần chạy đầy dấu chấm hỏi. Tại sao anh lại không thể để cô ta cứ như vậy ngủ ở đây? Từ khi nào anh quan tâm tới chuyện này chứ? Âu Dương Vô Thần đứng như tượng thêm một lúc nữa, sau đó quyết định vươn tay lên muốn chạm vào Âu Dương Thiên Thiên để đánh thức dậy. Thế nhưng... cánh tay chưa chạm đến người cô ấy thì đã ngừng lại giữa không trung. Trong đầu bỗng nhớ đến, cái cảm giác khi bế cô suốt đoạn đường ngồi trên trực thăng tới Thượng Hải, rồi cả lúc bế cô vào biệt và đặt cô lên giường nữa. "...." Tại sao anh lại nghĩ đến cái cảm giác đó? Thật khó hiểu. Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh bỏ tay xuống, quay người muốn đi về phòng, mặc kệ cô gái đó 1 lần nữa. Nhưng rồi, vài giây sau, những bước chân lại tự nhiên ngược, Âu Dương Vô Thần đi về lại phía của Âu Dương Thiên Thiên, cúi người bế cô lên tay....
|
Chương 61: Cảm nhận của lòng bàn tay!
Âu Dương Vô Thần đặt thân thể Âu Dương Thiên Thiên lên giường, anh nhìn quần áo trên người cô, có chút suy nghĩ tính toán. Âu Dương Thiên Thiên đã mang bộ đồ đó cả ngày nay rồi, bây giờ mà ngủ luôn thì có phải là bẩn quá không? Mà tại sao đến giờ này rồi cô ta còn chưa tắm chứ? Làm chương trình đến nỗi quên mất việc đó luôn à? Thật phiền phức. Nhíu mày thật sâu, Âu Dương Vô Thần nhìn cô gái mà trong đầu đầy câu hỏi quay vòng. Rốt cuộc là có nên thay cho cô ta hay không? Hay là cứ để như vậy qua đêm cho rồi? Mà nếu muốn thay thì kiếm ai thay đây? Không lẽ tự tay anh thay? Ảo tưởng! Anh mới không thay cho cô ta! Âu Dương Vô Thần mím môi, câu hỏi hiện lên trong tâm trí như đang đấu đá lẫn nhau, nội tâm tranh đấu hỗn loạn không ngừng, khiến anh vô cùng khó chịu. Sau vài giây suy nghĩ, anh liếc mắt nhìn quanh, cứ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Chợt thấy vali của Âu Dương Thiên Thiên để trong góc phòng, anh tiến lại gần, tìm cách mở nó ra. "..." Lí trí đã dặn không được làm nhưng hành động thì cứ như không cho phép vậy. Thật khó hiểu! Chiếc vali của Âu Dương Thiên Thiên được khóa bằng nút sắt có bấm, không giống loại dây kéo bình thường, vậy nên phải mất một lúc lâu, Âu Dương Vô Thần mới tìm ra nguyên lí để mở nó. Thế nhưng, ngàn tính vạn tính Âu Dương Vô Thần lại không tính được số lượng đồ chưa trong đó, bởi vì nó quá nhiều nên khi anh cố mở nắp vali ra thì liền bị nó bật lên, đập thẳng vào mặt mình. "..." "..." Căn phòng im ắng bỗng dưng luồn vào những cơn khí lạnh lẽo, người đàn ông nào đó giờ phút này mặt đen như đít nồi, không khó để nhận ra anh đang tức giận thế nào. Âu Dương Vô Thần ném thẳng chiếc vali vào góc tường, anh đứng dậy, xoay người đi về phía giường của Âu Dương Thiên Thiên, quyết định không làm trò ngu ngốc vừa rồi nữa. Có lòng tốt muốn lầy đồ giúp mà còn bị nó đập vào mặt. Cho vàng anh cũng không làm nữa. Tiếng động vang lên có chút ảnh hưởng đến Âu Dương Thiên Thiên, làm cô hơi giật mình trong lúc ngủ, nhưng cũng chỉ là phản xạ tự nhiên, thật may không đánh thức cô dậy. Âu Dương Vô Thần đứng từ trên cao nhìn cô gái đang nằm ngủ, nghĩ 1 chút, anh ngồi xuống, vươn tay kéo chiếc chăn lên để đắp cho Âu Dương Thiên Thiên. Thế nhưng, khi lòng bàn tay vô tình chạm vào bả vai cô, hành động của anh đột nhiên khựng lại, trong tâm trí chợt vụt qua một cảm giác quen thuộc. Không biết tại sao, giờ phút này, anh lại nghĩ đến cảm giác mềm mại khi bế thân hình của ai đó suốt hàng tiếng đồng hồ nhưng.... không thấy phản cảm. Ngược lại, dường như có chút thích thú…
|
Chương 62: Sao cô lại ở đây?
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào phòng làm Âu Dương Thiên Thiên khó chịu thức dậy. Cô tỉnh giấc trong mơ màng, chớp chớp mắt nhìn xung quanh. Theo thói quen xoay người, cô quay đầu sang bên phải, lúc này, đột nhiên mắt mở to khi phát hiện có người nằm bên cạnh mình. - A! La nhỏ lên một tiếng, Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng thụt đầu và lùi người lại, nhưng cô không biết thân thể mình bị quấn quanh bởi chiếc chăn dày, vì vậy thuận thế mà lăn đùng xuống đất, rớt khỏi giường. "Rầm" - Âu Dương Thiên Thiên nằm sóng soài trên mặt sàn, mắt cô mở to, chớp chớp nhìn trần nhà, biểu hiện như vô cùng ngạc nhiên. Gì vậy? Cô mới thấy cái gì đấy? Đàn ông? Đàn ông nào nằm bên cạnh cô vậy? Thân thể Âu Dương Thiên Thiên bị bọc lại kín mít như một cái bánh tét, cô ngọ nguậy thân thể, cố tìm cách chui ra khỏi nó. Sau khi thoát ra được cái chăn dày, cô ngóc đầu, chậm rãi rình đến chỗ thành giường. Nhô cái đỉnh đầu nho nhỏ nhìn lên, hai mắt Âu Dương Thiên Thiên mở lớn, nhớn mày lên cao, nhìn người nào đó đang nằm trên giường. Rồi như nhận ra khuôn mặt quen thuộc, cô nhíu mày, thốt lên thành tiếng: - Anh hai? Vừa nói xong, Âu Dương Thiên Thiên liền đưa tay lên bụm miệng mình, hai mắt cô chớp chớp, đứng hình nhìn người đàn ông, dường như sợ sẽ đánh động tới giấc ngủ của anh. ??? Ê, khoan đã, tại sao anh ta lại ở đây? Còn nằm bên cạnh cô nữa, biến thái hả? Đừng có nói nhân lúc cô ngủ lẻn vào đây nha! À nhưng mà... Nghĩ xong, Âu Dương Thiên Thiên mới đưa mắt nhìn quanh căn phòng, cô ngạc nhiên khi nhận ra cách bày trí và đồ đạc hoàn toàn thay đổi, bây giờ, cô mới biết... Đây không phải phòng cô, đây là phòng của Âu Dương Vô Thần! "..." Mặt Âu Dương Thiên Thiên cứng nhắc, đơ full 5 giây... vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. O.O Nói vậy, là cô đang ở phòng anh ta, chứ... Không phải là anh ta ở phòng cô? O.O Cô là biến thái vào đây, chứ anh ta không phải biến thái? "...." AAAAAAAAA Đầu óc Âu Dương Thiên Thiên xoay như chong chóng, cô liếc mắt, chợt cúi xuống người mình, phát hiện bản thân vẫn đang mặc đồ hôm qua, không có dấu hiệu gọi là "rung rời" cúc áo hay gì hết, tâm trạng lại càng hỗn loạn thêm nữa. Rốt cuộc là, có chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cô lại ở đây??
|
Chương 63: Ai làm hỏng cái vali?
Âu Dương Thiên Thiên vò tóc, trên đầu cô rối một nhùi, trong lòng bất an sớm đã cuộn thành một đống. Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô lại ở đây? Còn là nằm chung 1 giường với đàn ông như thế này nữa? Ôi, không lẽ cô bị mộng du? Mà nếu như mộng du thật thì ai lại lấy chăn quấn quanh người như con sâu rồi đi sang đây nằm chứ? Kì lạ!!! Âu Dương Thiên Thiên liếm môi, cô mò tay ra đằng sau, lấy chăn quấn lên người mình, rồi lặng lẽ bò ngược về phía cửa. Vừa bò Âu Dương Thiên Thiên vừa ngoái đầu nhìn Âu Dương Vô Thần đang nằm trên giường, cô thật sự sợ anh ta tỉnh dậy ngay lúc này thì sẽ tưởng cô là biến thái mất. Chuồn, chuồn lẹ a~ Nhẹ nhàng mở khóa cửa, Âu Dương Thiên Thiên thậm thò thậm thụt rúc đầu rồi lọt chân, chật vật mãi mới đi được ra ngoài. Ở trong căn phòng, nắng sớm chiếu vào từng đợt ấm áp, trong vô tình, nó soi sáng hình ảnh người đàn ông đang nằm nghiêng, khuôn mặt đẹp không góc chết. Ngay khi cánh cửa phía trước đóng lại, người cứ nghĩ là đang nằm ngủ say lại đột nhiên mở mắt ra, trong sâu con ngươi ánh lên một màu đen bí hiểm... Trở về lại phòng, Âu Dương Thiên Thiên vứt chiếc chăn lên giường, cô ngay lập tức chạy vào nhà vệ sinh, nhìn kĩ mình trong gương. Mở vòi rửa, cô hứng tay lấy nước và dội lên mặt mình, xoa xoa vài lần rồi dừng lại, Âu Dương Thiên Thiên nhìn lên gường, tâm trạng bình tĩnh lại đôi chút. Trời ạ, cô không có gì, thật may mắn quá! Thở lấy thở để, Âu Dương Thiên Thiên nhìn áo mình ướt một mảnh, lại bốc lên mùi hôi khó chịu, liền quay người, đi ra ngoài muốn lấy quần áo. Âu Dương Thiên Thiên kéo chiếc vali ở trong góc phòng ra, nhưng khi cô mới xách tay cầm của nó lên thì đột nhiên đồ trong đó rơi hết ra ngòai. "..." Gì vậy? Ai phá cái vali vậy? Ngồi xuống, Âu Dương Thiên Thiên lấy hết đồ trong vali để lên giường, cô xoay nó rồi nhìn một vòng, phát hiện những cái khóa sắt đều đã bị hư, thậm chí còn có cái bị rớt ra ngoài, lơ lửng lúc lắc. "..." Chời má, ai làm hư cái vali của cô rồi?? Là kẻ nào? Là kẻ nào???
|