Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
|
|
Chương 45: Tôi không tranh giành với ai!
Âu Dương Chấn Đông lên thư phòng đọc sách, chợt cửa mở ra, Bạc Tuyết Cơ cầm theo một khay trà đi vào. Đặt tách trà trước mặt ông, bà ta lên tiếng: - Chấn Đông, em nghe nói Vô Thần đi Thượng Hải, anh cũng biết Na Na rất thích dính lấy anh hai nó mà, có dịp Vô Thần ở đây lâu như vậy, anh cho nó đi cùng với nhé? Âu Dương Chấn Đông mắt nhìn quyển sách, chỉ lạnh nhạt đáp: - Để lần sau đi, lần này tôi đã cho Thiên Thiên đi với Vô Thần rồi! Một câu nói này, làm Bạc Tuyết Cơ cảm thấy bất ngờ, chưa từng nghĩ đến Âu Dương Vô Thần lại để Âu Dương Thiên Thiên đi cùng mình, trước đây không phải cậu ta không thích con bé đó sao? Bây giờ sao lại để im cho đi như vậy? Không phản đối gì à? Bạc Tuyết Cơ nhíu mày, tuy rất muốn xin giúp cho con gái mình, nhưng quyết định của Âu Dương Chấn Đông, bà cũng không thể thay đổi được, chỉ đành ngậm miệng trả lời: - Được, em biết rồi! Nói xong, bà cầm theo khay trà đi về phía cửa, muốn rời khỏi phòng. Thế nhưng, khi mới vừa đi đến, bỗng đằng sau Âu Dương Chấn Đông lên tiếng: - Về phần xưng hô, kêu người hầu đổi cả đi. Sau này, đừng tùy tiện gọi như vậy nữa. Thiên Thiên vừa mới khỏe bệnh, tôi không muốn tranh cãi với nó những vấn đề nhỏ nhặt thế này. Những lời của cô nói sáng hôm nay, đã làm ông suy nghĩ rất nhiều. Suy cho cùng, là do ông không giải quyết việc này sớm, nên mới để nó khúc mắc như vậy! Bạc Tuyết Cơ nghe thấy, trong chốc lát có chút bất động, cơ thể đứng sững lại 1 lúc, không đáp lời ngay. Ông ấy nói cái gì? Vấn đề nhỏ nhặt ư? Tay Bạc Tuyết Cơ hơi dùng sức, bà ta mím môi, thân người có chút run rẩy. Từ trước đến nay ông ấy không hề để ý những chuyện này, vậy mà bây giờ, chỉ vì 1 câu nói của con gái mình, liền muốn làm sao? - ---------...---------------...------------- Âu Dương Thiên Thiên trở về phòng, cô lấy ra 1 cái vali, sắp xếp quần áo bỏ vào trong đó, chuẩn bị cho chuyến đi chiều nay. Đang xếp đồ, đột nhiên có tiếng đập cửa, Âu Dương Thiên Thiên đi ra mở cửa, đập vào mắt cô là Âu Dương Na Na đứng đối diện. "..." Gì vậy? Không phải đang show ân ái với ai đó sao? Lên đây làm gì? Âu Dương Na Na vòng tay lại, cô đứng nhìn Âu Dương Thiên Thiên, hỏi: - Âu Dương Thiên Thiên, cô đòi đi theo anh hai hả? Ai cho cô đi theo? Cô muốn giành anh ấy từ tay tôi có đúng không? Âu Dương Thiên Thiên: "..." Gì vậy má? Cô có làm gì đâu? Nhíu mày, Âu Dương Thiên Thiên lên tiếng: - Tôi không tranh giành gì với ai cả, càng không hứng thú tranh giành đàn ông với em!
|
Chương 49: Sao không sợ được chứ!
Âu Dương Thiên Thiên hoảng tới độ lao đến gần người của Âu Dương Vô Thần, xung quanh cô toàn tiếng súng bắn va đập vào cửa kính và thành xe, càng lúc càng nhiều. Âu Dương Vô Thần vẫn một phong thái bình tĩnh, anh ngồi im như không có chuyện gì, nhìn cô gái bên cạnh lên tiếng: - Không cần sợ, đây là xe chống đạn. Rất an toàn. Âu Dương Thiên Thiên: "...." An toàn cái đầu anh!!! Mẹ kiếp nhà anh, bà đây sợ đến rớt tim ra ngoài rồi còn bảo đừng sợ, tôi là con gái đó, chứ không phải người trong hắc đạo đâu! Âu Dương Thiên Thiên thở nặng nề, cô nhìn người đàn ông, nghiến răng đáp trả: - Sao có thể không sợ được chứ? Tôi là lần đầu tiên thấy đạn đó, còn là mưa đạn nữa, anh bảo tôi không sợ nhưng tôi vẫn sợ đó đồ khốn! Âu Dương Thiên Thiên giờ phút này đã bay hết hồn vía, cô không quan tâm đến xưng hô lời lẽ gì nữa, trực tiếp hét vào mặt của Âu Dương Vô Thần thật lớn. Thế nhưng vừa dứt lời, lại một loạt đạn nữa bắn tới, tiếng nổ vang lên đùng đùng khắp nơi. - AAAAA! Âu Dương Thiên Thiên sợ hãi đến cực điểm, cô nhồm người về phía trước, ôm chầm lấy người Âu Dương Vô Thần, vùi đầu vào ngực anh, hai tay bất chấp ôm lấy vòng eo rắn chắc. Trời ơi, đi trong mưa bom bão đạn, cô đang sống ở thế chiến thế giới thứ 2 hay gì? Mẹ ơi, con muốn về, không muốn ở đây nữa, đáng sợ quá!!!! Mặc dù lúc trước từng vào sào huyệt của xã hội đen săn tin, cũng từng lẻn vào Nhà trắng chụp ảnh các kiểu nhưng thật sự cô chưa từng đối đầu với súng đạn. Thế nên, như thế này là lần đầu tiên, lần đầu tiên đấy!!!! Âu Dương Thiên Thiên run rẩy, cô bất chấp ôm chặt lấy Âu Dương Vô Thần, nhắm mắt nói: - Anh hai.... anh hai.... Người đàn ông đương nhiên bất ngờ trước hành động của cô, anh ngẩn người trong một chốc lát, nhìn cô gái đang sống chết ôm lấy mình, miệng vẫn lẩm bẩm sợ hãi không dứt. Nhìn 1 lúc, anh đưa tay ôm lấy đầu cô, lên tiếng nhỏ nhẹ: - Sợ cái gì chứ. Có tôi ở đây rồi! Âu Dương Thiên Thiên: "..." Cái tên khốn!! An ủi câu nào hay hơn đi, mẹ kiếp anh!
|
Chương 50: Là Chuyện thường ngày!
Chiếc xe vẫn chạy một cách êm ái trên con đường, mặc cho mưa đạn dồn dập kéo tới, lúc này, "con hàng" Armormax Dodge Charger Hellcat thực sự làm người khác cảm thấy kinh ngạc với mức chống chịu của nó. Armormax Dodge Charger Hellcat - chiếc xe nổi tiếng với sự chống chịu trước hàng loạt những vũ khí cao cấp nhất hiện nay, được sản xuất bởi hãng Armormax, có trụ sở tại bang Utah (Mỹ). Ngoài động cơ mạnh 707 mã lực, mẫu xe cơ bắp này còn được khoác lên lớp vỏ chống đạn ở cấp cao nhất B7 - chống được đạn súng trường xuyên giáp, thanh chắn trước cỡ lớn và lốp xe run-flat. Ngoài ra, bình ắc-quy, bộ tản nhiệt, ECU cũng được bảo vệ nhằm giữ hiệu suất cho xe. Thật sự không ngoa khi nói chiếc xe này nằm trong những top đầu về loại xe chống đạn tốt nhất thế giới. Và đương nhiên, chất lượng tốt luôn đi đôi cùng giá thành cao ngất ngưỡng, vậy mà, một người như Âu Dương Vô Thần, lại có thể sở hữu chiếc xe này, nhiêu đó đã đủ chứng tỏ, anh giàu có đến mức nào. Cái danh hiệu tỷ phú trẻ tuổi giàu có nhất thế giới, không phải là không có cơ sở. Bên trong xe, Âu Dương Thiên Thiên vẫn ôm chặt lấy Âu Dương Vô Thần, người cô đã toát đầy mồ hôi hột và vẫn đang run rẩy không ngừng. Dù vậy, cô vẫn đủ sức để cảm nhận người đàn ông này đang ôm lấy mình, cô biết anh ta đang đặt tay lên tai mình, để che đi bớt tiếng súng ồn ào bên ngoài. Thế nhưng, thực sự cô vẫn nghe chúng rất rõ. Âu Dương Vô Thần chớp mắt, ngón tay anh luồn vào tóc Âu Dương Thiên Thiên, có chút lơ đãng vuốt nhẹ. Cô gái nằm trong lòng anh đang rất run, anh cảm nhận được, nhưng anh không biết cách nào tốt hơn việc này, vậy nên... cứ đợi nó đi qua thôi. Nghe nhiều, gặp nhiều... sẽ quen! "..." Âu Dương Thiên Thiên mà biết anh đang nghĩ cái này, nhất định sẽ không nể mặt gì mà đập chết anh luôn! Bàn tay cô nắm chặt áo sơ mi Âu Dương Vô Thần, môi có chút run lên, hỏi: - Anh hai, anh... không sợ sao? Âu Dương Vô Thần vẫn một mặt lạnh tanh, anh nhìn người tài xế trước mặt đang lái xe trong bình tĩnh, luồn lách những quả pháo đạn, đáp: - Không sợ! Câu trả lời này làm Âu Dương Thiên Thiên hơi bất ngờ, lòng bàn tay cô toát mồ hôi, có chút ẩm ướt, hỏi tiếp: - Tại sao vậy? Người đàn ông nghe cô nói, ánh mắt liếc sang kính chiếu hậu, nhìn đoàn người mặc áo đen đang đuổi phía sau, nhẹ nhàng lên tiếng: - Đã quen rồi! Chỉ có ba chữ nhạt nhẽo thế thôi nhưng nó lại làm Âu Dương Thiên Thiên bừng tỉnh, cô chớp chớp mắt, chợt nhớ đến những thông tin trên mạng. Phải rồi, anh ta là tỷ phú mà. Nằm trong top những người giàu có nhất thế giới, vậy nên.... có rất nhiều người muốn giết anh ta. Việc đối mặt với mưa bom bão đạn như thế này... có lẽ sớm đã là chuyện thường ngày rồi!
|
Chương 51: Sự cố gắng của cô!
Càng nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên càng run rẩy, một con người bình thường, nhưng hằng ngày lại phải sống trong sự lăm le của các thế lực lớn, chỉ vì giàu có thôi sao? Một lý do mà cô cảm thấy.... nực cười nhất thế gian này! Vốn cứ tưởng rằng người nghèo mới khổ, luôn đối mặt với chuyện nuôi sống bản thân qua ngày, chỉ sợ chết vì đói mà thôi. Nhưng còn người giàu? Cái chết đến với họ không báo trước một chút nào, thần chết luôn chực chờ bên cạnh và có thể cướp đi tính mạng đó không chút thương tiếc. Họ có thể sống được bao lâu chứ? Vài năm? À không, có khi chỉ vài tháng, vì cô sợ, nỗi ám ảnh sẽ làm họ tổn thọ mất! Âu Dương Vô Thần là người gốc Trung nhưng anh lại sang Mỹ định cư từ lúc nhỏ, bên nước đó có khủng bố, có xã hội đen lớn nhất thế giới, vậy có phải chuyện này xảy ra như cơm bữa hay không? Anh không thường xuyên về đây, là vì không muốn Âu Dương gia bị cuốn vào chuyện này, hay là vì.... sợ đem lại điều đáng tiếc cho họ? Thật sự... đáng sợ quá đi! Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt lại, cô ôm chặt người Âu Dương Vô Thần, cố gắng che đi sự run rẩy trên người mình. Được rồi, mặc dù cô thông cảm với chuyện của anh, nhưng cô sẽ cố để bản thân không quá kích động. Dù sao cô cũng chỉ là người bình thường, chưa từng trải qua chuyện như thế này bao giờ, vậy nên, đây là sự cố gắng duy nhất của cô rồi. Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên vùi mặt càng sâu vào lòng người đàn ông, cô nhắm mắt, cố gắng nhớ đến những chuyện khác để làm quên đi cuộc chiến ngoài kia. Cứ như vậy, cho đến khi xe dừng hẳn, Âu Dương Vô Thần nhìn lại kính chiếu hậu, thấy phía sau đã được người của anh dọn dẹp sạch sẽ, mới yên tâm ngó xuống cô gái trong lòng mình. Âu Dương Thiên Thiên không biết từ lúc nào đã ngủ, mày cô nhíu chặt, như đang sợ hãi thứ gì đó, có lẽ cô đã ngủ trong cơn hoảng loạn nên nó mới ám ảnh cô kể cả trong giấc mơ. Người tài xế đi xuống xe, anh ta mở cửa cho Âu Dương Vô Thần, cúi đầu lên tiếng: - Cậu chủ, đã đến nơi rồi! Âu Dương Vô Thần nhìn 1 lúc, tay anh giơ lên tầm vài giây lại thả xuống, cuối cùng, anh đành ôm lấy Âu Dương Thiên Thiên đang ngủ say, nhấc chân đi ra khỏi xe. Chiếc trực thăng cách xe anh tầm 10m, dường như nó đã đứng ở đấy hàng giờ để đợi anh đến. Tiến gần lên, Âu Dương Vô Thần chợt xoay người lại, anh nhìn người tài xế, nói giọng lạnh lẽo: - Không cần đưa về bang, cứ xử hết chúng đi!
|
Chương 52: Ăn tối tại nhà!
Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại đã là chuyện của ba giờ sau, cô thức giấc trong một căn phòng nhỏ được trang trí khá nhẹ nhàng với hai tông màu xanh và trắng. Cô ngồi dậy, vươn tay lấy điện thoại trên bàn, sau khi xác định được nơi đây là Thượng Hải, cô mới biết mình đã thoát khỏi đống đạn kia để tới nơi rồi. Đưa hai tay ra trước mặt, sau đó giơ lên sờ soạng mặt mình một lúc, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Ơn trời, cơ thể không bị tổn thất gì hết. 10 ngón tay vẫn còn nguyên và mặt cũng không bị thiệt hại, trời thương a! Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy trời đã tối, Âu Dương Thiên Thiên liền đi xuống giường, cô đi tới phía cửa, mở nó và đi ra ngoài. Đi dọc hết hành lang là tới 1 cái cầu thang, cô men theo nó xuống phía dưới, khi thấy người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn, theo bản năng kêu lên: - Anh hai! "...." Cái mỏ, lại tự kêu rồi! Âu Dương Thiên Thiên, liêm sỉ chút đi. Đừng cứ thấy anh ta là tự động phát tình được không? Có ngày cô cũng bị cái này hại cho mà xem! Âu Dương Vô Thần ngước mặt lên, nhìn cô gái đứng ở cạnh cầu thang, lạnh nhạt hỏi: - Tỉnh rồi? Âu Dương Thiên Thiên gật đầu xem như đáp lại. Thấy vậy, anh liền nói tiếp: - Đến đây ngồi ăn tối đi! Dứt lời, anh lại cúi mặt xuống ăn cơm. Âu Dương Thiên Thiên: "..." Mời cũng phải có tâm chút chứ? Cái thằng mất dạy này! Bặm môi, Âu Dương Thiên Thiên đi xuống cầu thang, cô đi về phía bàn, ngồi xuống bên tay phải của người đàn ông. Lúc này, người hầu từ trong bếp đi ra, mang theo cho cô muỗng nĩa và dĩa, cùng phần thịt bít tết chín vừa tới. Âu Dương Thiên Thiên ngó nghiêng một chút, cô chợt phát hiện trong phòng ăn có một đầu bếp nam, trên đầu anh ta đội một chiếc mũ in chữ Ultra và hoa văn màu tím rất đẹp. "..." Đó... chắc không phải là đầu bếp của Ultraviolet đấy chứ? Trời ạ, cái hoa văn màu tím đặc trưng của hoa violet đó, đúng là không nhầm vào đâu được rồi. Ô mai gót, đầu bếp của nhà hàng nổi tiếng nhất Thượng Hải? Được tạp chí Forbe khen ngợi rất nhiều và công nhận là nhà hàng 5 sao chất lượng nhất Trung Quốc? Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, cô nhìn xuống dĩa bít tết của mình, từ hình dáng đến màu sắc, độ bóng và mùi hương của nó, gần như vẻ ngoài đã chạm đến đỉnh cao của sự hoàn hảo rồi. Cô... là đang ăn một món ăn do chính tay của 1 trong những đầu bếp nổi tiếng nhất Thượng Hải và Trung Quốc ư? Tại nhà?? Đùa!!!! Cái gì mà xa hoa dữ vậy? Chết ngợp trong sự hào nhoáng này mất thôi!
|