Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
|
|
Chương 40: Không phải em nói!
Lời vừa thốt ra, người đàn ông tưởng chừng như đang ngủ không thể nghe thấy lại đột nhiên mở mắt tỉnh dậy. Sự choàng tỉnh của anh làm Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ, cuốn lấy lí trí cô trở về. Nhận ra mình vừa mới nói điều gì, cô ngay lập tức lùi người lại, lấy tay lên che miệng. Ôi trời ạ, cái gì vậy? Tại sao cô lại nói ra câu đó chứ? Âu Dương Thiên Thiên, cô điên rồi à? Người đàn ông quay người nhìn cô, ánh mắt anh đen láy, lên tiếng: - Cô vừa nới nói cái gì? Gần như là theo bản năng, Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu lia lịa, đáp: - Không có, em không có nói gì hết! Tài xế bên ngoài vẫn đang bơm xăng, hoàn toàn không biết bên trong xe đang có chuyện xảy ra. Âu Dương Vô Thần hơi dịch người tới, nhướn mày hỏi: - Không có? Nhưng tôi lại nghe rất rõ.... Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt, không kịp đợi anh nói hết lời, liền xoay người muốn mở cửa bỏ chạy. Thế nhưng, như biết trước hành động của cô, Âu Dương Vô Thần ngay lập tức bắt lấy tay đang cầm chốt cửa, kéo ngược lại. Người Âu Dương Thiên Thiên bị buộc xoay lại, anh chặn tay cô vào thành cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái. Có chút sợ hãi, môi Âu Dương Thiên Thiên như run lên, cô chớp mắt, lắp bắp hỏi: - Anh... anh hai, anh làm gì vậy? Âu Dương Vô Thần nhìn thẳng mắt cô, hỏi 1 lần nữa: - Cô vừa mới nói gì? Nhắc lại tôi nghe xem! Thân thể Âu Dương Thiên Thiên cứng nhắc, cô liếm môi, có chút lảng tránh: - Anh hai, anh đang làm em đau đấy, thả tay em ra trước được không? Người đàn ông híp mắt, vẫn nhìn cô gái đang sợ hãi, nhưng không hề có ý muốn thả tay cô ra, chỉ lạnh nhạt nói: - Nhắc lại! Lần này, Âu Dương Thiên Thiên biết mình không còn đường thoát, nếu như không đưa ra câu trả lời thích đáng, thì người đàn ông này sẽ không chịu thả cô ra. Nhưng mà.... - Anh hai... anh nghe em nói. Thực ra... cái câu đấy không phải là em nói đâu, em cũng không muốn nói nữa. Nhưng mà.... nó cứ tự thốt ra ấy. Anh, anh tin em đi! Âu Dương Vô Thần nhíu mày,càng nhìn càng nghi ngờ, lạnh giọng hỏi: - Miệng của cô, tại sao lại không tự chủ được? Cô chính là Âu Dương Thiên Thiên mà! "...." Đúng, cô chính là Âu Dương Thiên Thiên, nhưng cô không phải Âu Dương Thiên Thiên thật, anh trai à!
|
Chương 41: Đi cùng!
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, sau vài giây, cô nhắm mắt lại, nuốt một ngụm nước bọt, rồi mở mắt ra nói: - Đúng, em thích anh đấy! Thích từ rất lâu rồi. Nhưng mà, em vẫn chưa nói ra được, vậy nên lúc nãy là em không thể kiềm chế mới thốt ra. - Em biết câu nói đó có ý nghĩa gì, em cũng rất muốn giấu nó trong lòng mãi mãi, nhưng em không làm được. Nếu như nó làm anh khó chịu, thì cho em xin lỗi. Âu Dương Vô Thần chớp mắt, anh nhìn cô, thật lâu không lên tiếng đáp lại. Sự chờ đợi làm đầu Âu Dương Thiên Thiên như muốn nổ tung, cô cắn răng, lên tiếng: - Em thích anh, nếu anh thích em thì anh có thể nói. Nhưng nếu anh không thích, thì làm ơn hãy thả em ra đi! Một câu này, Âu Dương Thiên Thiên đã biết trước câu trả lời, cô gần như nắm trong tay 100% khả năng và đúng như dự đoán của cô, Âu Dương Vô Thần dần thả tay cô ra, lui người lại về phía sau. Đúng lúc 2 người tách nhau ra, người tài xế cũng mở cửa đi vào trong, phát hiện không khí hơi kì lạ, người tài xế quay đầu nhìn lại nhưng không thấy gì đặc biệt, vậy nên tiếp tục lái xe rời đi. Suốt nửa quãng đường sau đó, trên xe không phát ra bất cứ tiếng động nào nữa. Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên ngồi về hai góc của chiếc ghế, cả hai đều nhìn ra phía cửa kính bên ngoài, nhưng lại mang 2 tâm tư khác nhau.... Về đến Âu Dương gia, Âu Dương Thiên Thiên mở cửa xe xuống trước, cô đi thẳng 1 mạch lên phòng mình, đóng cửa lại. Thở dài 1 hơi, cô nằm ườn lên giường. Âu Dương Thiên Thiên ơi là Âu Dương Thiên Thiên, cô bị điên sao, làm ơn đừng có nói những câu bất ngờ như vậy được không? Biết trước kết quả như vậy rồi, tại sao cô vẫn cứ thích nói chứ? Tôi thật sự không thể nào biện hộ cho cô thêm lần nữa đâu! Tổn thọ của tôi mất. Âu Dương Thiên Thiên sờ một tay lên ngực mình, nơi đang đập có chút tê dại âm ỉ, khiến cô khó chịu nhíu mày. Nơi này sao đột nhiên lại đau như vậy? Âu Dương Thiên Thiên, cô đang đau lòng sao? Là ai bảo cô nói rồi bây giờ lại đau hả? Cái đồ ngốc này! Lắc đầu, cô gái từ trên giường bật dậy, đi đến chỗ bàn tự rót cho mình một ly nước. Uống một hơi thật nhiều nước, Âu Dương Thiên Thiên đặt lại ly xuống bàn, thở một cách nặng nề. Nghĩ tới chuyện lúc nãy trên xe, cô lại thấy bực bội, bèn vươn tay rót tiếp một cốc nước nữa. Đúng lúc này, có tiếng góc cửa vang lên, kèm theo 1 giọng nói lễ phép: - Nhị tiểu thư, ông chủ cho gọi cô xuống phòng khách, có chuyện cần nói với cô! Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cầm ly nước lên uống, tiện miệng đáp: - Ba tôi sao? Có chuyện gì vậy? Người hầu nghe hỏi, ngay lập tức trả lời: - Ông chủ muốn sắp xếp cho tiểu thư đi cùng thiếu gia làm việc ở công ty ạ. "Phụt" - Nước chưa được nuốt xuống vừa vào miệng đã bị Âu Dương Thiên Thiên phun ra, cô nhăn mặt, theo bản năng thốt lên: - Cái gì?
|
Chương 42: Tại sao lại muốn đi cùng?
Âu Dương Chấn Đông ngồi trên ghế, bên tay phải là Âu Dương Vô Thần, hai người đang ngồi nói chuyện, bàn bạc về việc của công ty. - Vô Thần, lần này đến Thượng Hải, sao đột nhiên lại muốn đưa Thiên Thiên đi cùng? Không phải mọi lần đều là con đi 1 mình sao? - Âu Dương Chấn Đông lên tiếng. Nghe câu hỏi của ông, Âu Dương Vô Thần đảo mắt, không nhanh không chậm đáp: - Con nghe nói em ấy học kinh doanh, nếu như tốt nghiệp ra trường thì nên vào công ty chúng ta làm, như vậy an toàn hơn. Âu Dương Chấn Đông; "...." Chuyện con bé tốt nghiệp đã là của 1 năm trước rồi, tại sao lúc đó không nghe con đề xuất ý kiến này chứ? Bây giờ mới nói, có phải hơi trễ không? Âu Dương Chấn Đông chớp mắt, mặc dù có chút kì lạ nhưng vẫn gật đầu, nói: - Được rồi, như vậy cũng tốt. Dạo gần đây ba nghe nói việc làm ăn của nó không thuận lợi. Đi theo con, có lẽ sẽ khiến nó học hỏi được nhiều điều hơn. Âu Dương Vô Thần mím môi, bình tĩnh trả lời: - Dạ ba. "..." Vẫn cứ cảm thấy có chỗ sai sai là sao nhỉ? Đúng lúc này, Âu Dương Thiên Thiên từ bên ngoài đi vào, cô vừa rời phòng của mình, đi từ hoa viên vào đây. Nhìn thấy Âu Dương Chấn Đông và Âu Dương Vô Thần ngồi đó, trong lòng liền nổi lên 1 điềm không lành. Ngồi xuống ghế, cô lên tiếng hỏi: - Ba, gọi con có việc gì sao? Âu Dương Chấn Đông nhìn cô, gật đầu nói: - Đương nhiên là có chuyện. Thiên Thiên, chiều nay con cùng Vô Thần đến Thượng Hải, công ty chúng ta bên đó có 1 chút việc, cần anh hai con giải quyết, con đi cùng với nó đi! Nghe xong, Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, nghi hoặc hỏi: - Đi Thượng Hải? Nếu như là chuyện cần anh hai giải quyết, tại sao ba lại muốn con đi cùng? Để làm gì chứ? Âu Dương Chấn Đông nhìn qua Âu Dương Vô Thần, rồi nhìn lại cô, hắng giọng trả lời: - Là thế này, Vô Thần thấy con vừa tốt nghiệp, công việc kinh doanh cũng chưa tới đâu, nên muốn con theo học hỏi 1 chút. Bên công ty chúng ta chất lượng rất tốt, con sang đó, có thể tích lũy được kinh nghiệm rất nhiều! Hơn nữa, con học về kinh doanh, có thể sẽ có ý tưởng giúp được cho rắc rối của công ty chúng ta, 1 công đôi việc, rất tốt phải không? Âu Dương Thiên Thiên: "..." Cái gì mà tốt chứ? Cô tốt nghiệp hơn 1 năm rồi đó, lúc trước vứt cô ra đời với 1 số tiền rồi bảo cô tự xây dựng sự nghiệp sao không nói có cái trò này đi? Bây giờ nợ ngập đầu bảo đi học hỏi tích lũy kinh nghiệm là sao? Âu Dương Thiên Thiên quay phắt nhìn Âu Dương Vô Thần, ánh mắt sắc bén. Còn cái tên này nữa. Tự dưng bảo cô đi cùng là sao? Bệnh hả??
|
Chương 43: Em muốn đi với anh hai!
Âu Dương Vô Thần đương nhiên thấy ánh mắt của Âu Dương Thiên Thiên, nhưng lại làm lơ như không thấy, anh ngồi im cầm trà lên uống một cách thư thả. Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô quay lại nhìn cha mình, lên tiếng: - Ba à, việc này con cảm thấy không tốt lắm, dù sao chuyện công ty quan trọng, ba cứ để anh hai đi một mình là được rồi, không cần phải thêm con đâu. Âu Dương Chấn Đông nghe vậy, liền nói: - Bởi vì là chuyện quan trọng nên ba mới muốn con đi cùng với nó đó. Thiên Thiên, ba biết việc kinh doanh của con không được thuận lợi, một phần có lẽ cũng vì con chưa có kinh nghiệm đấy. Nghe lời, đi theo Vô Thần đến Thượng Hải một chuyến, con sẽ học hỏi được nhiều điều. Âu Dương Thiên Thiên: "..." Chính ông cũng biết công việc kinh doanh của con gái mình không thuận lợi, vậy là biết luôn việc cô ấy nợ ngân hàng chứ gì? Thế sao không moi tiền ra trả hả? Nếu như đã không trả thì để cô ở đây lấy tiền Đường gia mà trả chứ? Để thêm vài tháng nữa là tiêu luôn cái thẻ luôn đó!!! - Ba.... - Vốn là định nói thêm gì đó nhưng lần này Âu Dương Chấn Đông trực tiếp cắt ngang, ông đưa tay ngăn lời của cô, lên tiếng: - Được rồi, quyết định vậy đi, con chuẩn bị 1 chút, chiều đi cùng với anh con! Dứt lời, Âu Dương Chấn Đông đứng dậy, nhanh chân rời đi, không để Âu Dương Thiên Thiên có thêm cơ hội phản bác nào nữa. Âu Dương Thiên Thiên tức đến muốn nổ tung, cô quay sang nhìn người đàn ông đang nhàn nhã uống trà, phồng môi muốn đánh anh ta. Cái tên đáng chết này, có để yên cô kiếm tiền không hả? Đúng là tức chết mà! Âu Dương Vô Thần nhìn ánh mắt nảy lửa của cô, hơi nhếch môi, hỏi: - Đi với tôi, cô không tình nguyện như vậy? Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, cô quay phắt đầu đi, không đáp lời của người đàn ông. Biểu cảm giống như, đúng, tôi không tình nguyện, tôi là bị ép buộc! Đúng lúc này, đột nhiên Âu Dương Na Na từ bên ngoài chạy vào, thấy Âu Dương Vô Thần ngồi trên ghế, liền chạy đến sà vào người anh, ôm lấy cánh tay nói: - Anh hai, em nghe ba bảo chiều nay anh hai đi Thượng Hải, có đúng không vậy? Ánh mắt Âu Dương Vô Thần đang nhìn cô gái trước mặt hơi đổi, anh liếc sang Âu Dương Na Na, lạnh nhạt đáp: - Ừm! Nghe câu trả lời của anh, Âu Dương Na Na liền reo lên, giọng thêm phần hứng khởi: - Wa, vậy anh hai cho em đi cùng với nhé? Em muốn đi với anh! Vừa nói, Âu Dương Na Na vừa siết chặt lấy cánh tay Âu Dương Vô Thần, ánh mắt mong mỏi, không biết là vô tình hay cố ý, mà cánh tay anh cọ vào nơi đẫy đà của cô. Âu Dương Thiên Thiên: "..." AAAAA! Lộ liễu quá a~
|
Chương 44: Cô em gái nóng bỏng!
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, có chút thấy phản cảm. Ây da, dù sao ở đây cũng có người mà, có thể tôn trọng người đang ngồi đối diện là cô đây được không? Theo trí nhớ của cô, Âu Dương Na Na là chị của Âu Dương Hạ Mạt, thua cô 2 tuổi, vẫn còn đang là sinh viên, hiện tại học ở học viện nghệ thuật Bắc Kinh. Cô gái này thân hình nảy nở rất nhanh, vòng nào ra vòng nấy, so với thân người Âu Dương Thiên Thiên cân đối thì lại có dáng vẻ nóng bỏng hơn rất nhiều. Qua những kí ức cô thấy về cô ta, thì Âu Dương Na Na luôn tỏ ra đối chọi với Âu Dương Thiên Thiên rất rõ ràng, cô gái này tính tình thẳng thắn, ăn nói không khôn khéo như em mình, có phần hơi thô tục nhưng là kiểu người ghét ra ghét, thích ra thích. Điều làm cô ngạc nhiên, là cô gái này thích Âu Dương Vô Thần! Đúng vậy, là thích! THÍCH đó! Cô ta luôn tỏ bản thân mình trước mặt Âu Dương Vô Thần, không ngại những hành động thân mật. Theo cô nhớ, chuyện nhõng nhẽo đua đòi này, cô ta đã làm rất nhiều lần. Lần nào cũng là làm trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, còn tỏ tõ ý đối địch với cô. Còn cô ngốc đó, đương nhiên là đau lòng tới chết rồi. Nhìn thấy người mình thương yêu quan tâm kẻ khác như thế, lại cùng là em gái như nhau, mà bị đối xử phân biệt, không buồn mới lạ. Khẩu vị của anh hai mặn thật a~ Âu Dương Na Na nhìn Âu Dương Vô Thần, như có như không tiếp tục cọ sát tay anh vào ngực mình, giọng càng thêm ngọt ngào: - Anh hai, anh cho em đi chung với, có được không? "..." Ây da ây da, không nhìn được nữa, không nhìn được nữa nha. Cô là bóng đèn cô biết, nhưng bóng đèn cũng là người mà, đừng phát đồ mặn lung tung như vậy chứ! Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên liền đứng dậy, cô không nhìn hai người nào đó, mà trực tiếp đi ra ngoài luôn. Bỏng mắt, bỏng mắt a~ Âu Dương Vô Thần liếc khóe mắt, nhìn thấy cô rời đi, anh trầm ngâm mấy giây. Sau đó, anh xoay người đẩy nhẹ Âu Dương Na Na ra, rút tay mình về, sẵn tiện lên tiếng: - Na Na, ba không nói với em anh sẽ đi với Thiên Thiên à! Đừng đòi hỏi nữa. Dứt lời, anh cũng đứng dậy, nhanh chân bước ra khỏi phòng khách. Âu Dương Na Na ngẩn người, chưa kịp tiêu thụ thông tin, đã bị đẩy ra ngoài. Nhìn Âu Dương Vô Thần rời đi, cô đứng lên gọi: - Khoan đã, anh hai.... anh hai... Thế nhưng, dù cô có nói gì, Âu Dương Vô Thần cũng không quay đầu lại. Cắn môi, cô lẩm bẩm: - Thiên Thiên? Là Âu Dương Thiên Thiên sao? Cô ta đi theo anh hai làm gì chứ? Nghĩ nghĩ, Âu Dương Na Na nhìn về hướng dãy phòng ngủ, ánh mắt cô ta thay đổi, mím môi đi ra ngoài.
|