Ác Linh Quốc Gia
|
|
Quyển 22 - Chương 48: Cát bụi phủ mờ
Dịch: Hàn Phong Vũ Đổng Tuyết nhìn Diệp Kiện một cái, có điều cũng không để ý gì tới hắn. Thấy vậy Diệp Kiện cũng không nói thêm gì, có điều vẻ mặt của Đồng Tuyết đã trả lời vấn đề hắn muốn biết, trong lòng lần nữa an tâm trở lại. "Mấy thứ quỷ kia đã không còn, chúng ta mau trốn ra ngoài đi!" Sau đó Diệp Kiện cố tình hô một câu, người trong cả tầng 5 vốn còn đang thấp thỏm ngắm nhìn, nhất thời như sủi cảo chiên, lộp cộp trốn xuống dưới lầu. Cũng mải đến khi nghe động tĩnh của mọi người trên lầu vọng xuống, Hạ Thiên Kỳ mới chợt nhớ tới nơi này còn có một số người sống sót, quay đầu nhìn Đồng Tuyết đang đứng trên lầu, đôi mắt mông lung nhìn hắn, Hạ Thiên Kỳ do dự một chút, bóng dáng lập tức xuất hiện ở trước mặt của Đồng Tuyết, tiếp theo ôm cánh tay cô, biến mất trong ánh mắt của Diệp Kiện. Lần nữa xuất hiện, Hạ Thiên Kỳ đã dẫn theo Đổng Tuyết ra tới trên con đường dành cho người đi bộ. "Thiên Kỳ, cậu..." Trong ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ của Đổng Tuyết tràn đầy vẻ kinh ngạc, cô có rất nhiều lời muốn nói với Hạ Thiên Kỳ, nhưng lúc này không biết nên nói gì cho phải. "Việc này một lời khó nói hết, không phải một hai câu nói là có thể nói rõ, nói chung cô không sao là được rồi, mau về nhà đi. Sau này nơi này sẽ không còn gặp lại thứ đáng sợ kia nữa." Hạ Thiên Kỳ cũng không biết đợi sau khi sự kiện này trôi qua, hắn rời khỏi nơi này, Minh Phủ sẽ làm thế nào với tất cả mọi người từng tận mắt thấy tất cả mọi thứ này, có điều có lẽ cũng sẽ không khiến cho tin tức nơi này lan truyền. Nếu không thì sợ là thế giới này sẽ hoàn toàn hỗn loạn. Nên phương pháp có khả năng làm nhất, chính là xóa sạch hết ký ức liên quan tới tất cả mọi thứ của bọn họ, đây cũng là thủ đoạn Minh Phủ thường dùng. Đương nhiên còn có một cách thức xấu nhất, đó chính là hoàn toàn phong bế thành phố này, sau đó bị thế tục quên bẵng đi. "Cảm ơn cậu Thiên Kỳ, nếu không có cậu... Tôi thật sự..." Đổng Tuyết mờ mịt gật đầu, mí mắt lại nổi lên màn nước mắt mông lung. "Chúng ta là bạn bè, trước kia cô cũng giúp tôi rất nhiều, nên không có cái gì cám ơn với không cám ơn. Cô mau về nhà đi, tôi còn chút việc, sẽ rời đi ngay lập tức." Trước đó Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn có bất cứ liên quan gì với Đổng Tuyết, lần này thật ra hắn cũng chỉ vừa vặn, lúc này mới cứu Đổng Tuyết. Hắn không tiếp nhận Đổng Tuyết ngược lại cũng không phải cảm thấy Đổng Tuyết không xứng với hắn, trên thực tế thì bất kể gia cảnh hay mặt mũi, Đổng Tuyết đều rất hoàn hảo, nhưng bọn họ không phải là người của một thế giới, thêm vào điểm quan trọng nhất là, hắn hoàn toàn không thích Đổng Tuyết. Hai chữ "bạn bè" Đổng Tuyết nghe vào tai vô cùng đâm vào tim, cô chưa từng biểu hiện ra, mà là kiệt lực giữ lại nói: "Có thể rời đi trễ một chút không?" Đang trong lúc Hạ Thiên Kỳ muốn nói cho cô biết rõ ràng là không thể, đồng hồ vinh dự của hắn lần nữa vang lên, cúi đầu nhìn thoáng qua một cái, hắn phát hiện là Triệu Tĩnh Thù gọi tới. "Thiên Kỳ anh đang ở đâu? Có khỏe không?"Hạ Thiên Kỳ vừa mới nhận điện, giọng nói tràn đầy lo lắng của Triệu Tĩnh Thù đã vang lên, khiến trong lòng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy ấm áp. "Tôi vẫn khỏe, làm sao cô biết bên tôi đã kết thúc?" "Vì tôi cũng ở bên này, nhìn màn sương mù bao phủ bên ngoài tán đi, bây giờ tôi và Mộng Kỳ đã lái xe đi vào khu thành phố, anh nói cho tôi biết vị trí, chúng tôi đi tìm anh.""Các cô không cần tới, một hồi nữa tôi trực tiếp đi tìm các cô." "Một hồi nữa gửi đụa chỉ tới, gặp nhau nói chuyện đi."Triệu Tĩnh Thù cũng không biết bây giờ Hạ Thiên Kỳ có thể dựa vào thuấn di, xuất hiện trước mặt bọn họ rất nhanh, nên khăng khăng phải lái xe tới đón hắn. Hạ Thiên Kỳ nện cái đầu có hơi đau nhức một cái, vốn định lợi dụng cú điện thoại này chạy đi, nhưng lần này không cách nào rời đi. Gửi vị trí qua cho Triệu Tĩnh Thù, Hạ Thiên Kỳ cố gắng nặn ra một chút nụ cười nhìn Đổng Tuyết nói: "Một hồi nữa bạn của tôi sẽ tới đón tôi, tôi không cách nào ở lại chỗ này lâu hơn nữa, lần này lại đi, không biết tới khi nào mới trở lại, có điều chúng ta có wechat có thể thường liên lạc." "Thiên Kỳ, có phải anh cảm thấy, nếu chúng ta ở cùng nhau cha tôi sẽ tìm anh làm phiền không?" Đồng Tuyết đột nhiên nói một câu khiến Hạ Thiên Kỳ không hiểu làm sao. "Không phải tôi..." "Cha tôi biết anh, tôi đã nói với ông ấy, anh yên tâm tôi nhất định sẽ thuyết phục ông ấy, ông ấy chỉ có một đứa con gái là tôi, tuyệt đối sẽ không ép buộc tôi cái gì." "Cái kia... Tôi nghĩ cô hiểu nhầm rồi, tôi cảm thấy hai chúng ta không hợp nhau, trước giờ tôi chỉ xem cô là bạn bè." Lần này Hạ Thiên Kỳ từ chối rất dứt khoát. Nhưng ngoài ý muốn là, sau khi nghe Hạ Thiên Kỳ từ chối, Đổng Tuyết rốt cuộc biểu hiện rất bình tĩnh, chỉ gật đầu trả lời một câu: "Tôi biết rồi, tôi cùng chờ bạn của anh đến đây, sau đó tôi rời đi ngay." "Được." Bầu không khí có vẻ rất lúng túng, cũng rất nặng nề, Hạ Thiên Kỳ cầu nguyện trong lòng cho mấy người Triệu Tĩnh Thù tới nhanh lên một chút, nhưng trên thực tế mãi tới hơn chục phút sau, Triệu Tĩnh Thù mới đỗ chiếc xe ferrari màu đỏ kia đổ ở ven đường. Thấy Triệu tĩnh Thù đến dừng xe lại, Hạ Thiên Kỳ lại quay đầu lại nói với Đổng tuyết: "Bạn tôi đến rồi, tôi đi trước, cô giữ gìn sức khỏe." Đổng Tuyết khẽ vuốt cằm, nhìn Hạ Thiên Kỳ bước nhanh đi về phía xe của Triệu Tĩnh Thù. Mà lúc này, Triệu tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ cũng bước xuống khỏi xe, không đợi Hạ Thiên Kỳ mở miệng, Triệu Tĩnh Thù đã đi tới ôm lấy Hạ Thiên Kỳ, không thể kiềm chế mà bật khóc: "Anh không sao, thật là quá tốt..." "Mạng tôi vẫn luôn rất lớn, nếu dễ chết như vậy, làm sao xứng đáng với sự lo lắng của các người. Ách... Có điều Tĩnh Thù, gần đây có phải cô thường xuyên ăn đu đủ không, cảm giác hình như ngực lớn hơn không ít đâu, đội lên tới sắp thở không nổi rồi." "Đồ đáng ghét nhà anh! Thật sự không khi nào nghiêm túc!" Triệu Tĩnh Thù đẩy Hạ Thiên Kỳ ra, lúc này cũng không khóc nữa. Sở Mộng Kỳ tựa vào cạnh xe, mặc dù như bóng đèn tắt bị vứt qua bên cạnh, nhưng thấy Hạ Thiên Kỳ không có việc gì, trên mặt cô cũng mang theo nụ cười sáng lạng, ở một bên tinh thần mảnh liệt nói: "Moa moa moa... Moa moa moa..." "Qua đây cùng nhau moa moa đi, đại phòng nhị phòng cùng nhau sủng hạnh." Hạ Thiên Kỳ tà ác nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ cuồi xấu xa một tiếng, Sở Mộng Kỳ tức khắc thu hồi nụ cười trên mặt, hung hăng liếc hắn một cái: "Thật là chó không đổi tính!" Ngay khi Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ đang vui vẻ vì Hạ Thiên Kỳ bình yên trở lại, cách đó không xa, Đổng Tuyết buồn bã xoay người, bước nhanh chạy đi. Khi Hạ Thiên Kỳ chợt nhớ tới Đổng Tuyết, quay đầu nhìn lại, nới đó đã không còn bóng người nữa. Hạ Thiên Kỳ thu hồi ánh mắt, ngược lại cũng không thèm để ý, lại tiếp tục cười cười nói nói với hai người Triệu Tĩnh Thù. - --- Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự ven biển, Lãnh Nguyệt vừa mới đi từ ngoài vào, đã nghe Lương Nhược Vân ngồi trên ghế salon nói: "Hạ Thiên Kỳ đã thông qua sát hạch quản lý cấp cao, cậu có thể yên tâm rồi." "Ừm." Mặc dù Lãnh Nguyệt trả lời vẫn rất lạnh nhạt, thế nhưng trên mặt lại nở nụ cười hiếm thấy, chỉ là rất nhanh đã bị hắn che dấu. Lương Nhược Vân cũng không nhìn Lãnh Nguyệt, mà là tiếp tục tự mình nói: "Những gì tôi có thể dạy cậu tôi đều đã dạy hết, bây giờ Hạ Thiên Kỳ cũng đã hoàn thành sát hạch quản lý cấp cao, tôi cũng phải rời đi. Đừng quên lời dặn của tôi với cậu, đệ tam Minh Phủ không có tôi sẽ trở nên rất nguy hiểm, nếu không muốn bạn bè của mọi người lọt vào liên lụy, thì cố gắng tránh khỏi xung đột không cần thiết. Tôi đặt rất nhiều nỗ lực và cố gắng rất lớn ở mọi người, đừng phụ lòng tôi." Nói xong lời này, Lương Nhược Vân lại đứng lên khỏi ghế salon, rời khỏi biệt thự. Mãi đến khi cô hoàn toàn đi ra ngoài, Lãnh Nguyệt mới quay về phía cô hô: "Cảm ơn." Nghe được tiếng kêu của Lãnh Nguyệt, Lương Nhược Vân mỉm cười, sau đó lái xe rời đi cực nhanh.
|
Quyển 22 - Chương 49: Quyết tâm
Dịch: Hàn Phong Vũ Trên đường quay về thành phố Phước Bình, Sở Mộng Kỳ lái chiếc ferrari màu đỏ của Triệu Tĩnh Thù, một mình dẫn đầu chạy ở phía trước, còn Hạ Thiên Kỳ thì lái chiếc BMW X6 chở Triệu Tĩnh Thù không nhanh không chậm theo đằng sau. "Cô nói Lãnh thần và Lương Nhược Vân cũng từng tới?" Khi nghe Triệu Tĩnh Thù đề cập tới trước đó Lãnh Nguyệt và Lương Nhược Vân từng tới nơi này, ít nhiều gì Hạ Thiên Kỳ cũng có chút ngạc nhiên, ngược lại không phải cảm thấy Lãnh Nguyệt không lo lắng cho hắn, mà là hắn có chút đánh giá thấp lo lắng của Lãnh Nguyệt với hắn. "Bọn họ tới sớm hơn chúng tôi một bước, lúc tôi và Mộng Kỳ tới nơi, Lãnh Nguyệt đang liều mạng thử phá vỡ phong tỏa. Sau đó chúng tôi cùng nhau thử, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào phá vỡ. Sau đó có lẽ anh ta cảm thấy cho dù có ở lại cũng không có tác dụng gì, lại rời đi với Lương Nhược Vân." Nói tới đây, Triệu Tĩnh Thù hồi tưởng lại dáng vẻ Lãnh Nguyệt lúc đó, không nhịn được cười nói: "Có điều Lãnh Nguyệt cũng không thừa nhận là tới giúp anh, trước sau vẫn mặt lạnh nói anh ta đang lợi dụng phong tỏa bên ngoài Bắc An để tập huấn, ngẫm lại cũng thật sự rất buồn cười." "Lãnh thần vẫn luôn là cái dạng đó, mặt lạnh như một khối băng, trong lòng lúc nào cũng quan tâm tới chúng ta." Hạ Thiên Kỳ nghe xong cười cười, cảm khái nói một câu phát ra từ nội tâm. "Đúng vậy, Lãnh Nguyệt vẫn luôn là ngoài lạnh trong nóng, có điều đoạn thời gian này không gặp, cảm giác so với trước kia anh ta còn không thích nói chuyện hơn, cũng không biết anh ta và Lương Nhược Vân đã cùng nhau trải qua những gì." "Chắc chắn vất vả không chịu nổi, có điều Lãnh thần cũng không thèm để ý những thứ này, hắn theo đuổi chỉ là thực lực mạnh mẽ. Tôi cũng không gặp hắn, chờ gặp được, phải hàn huyên với hắn nhiều một chút." Về Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cũng không lo lắng, vì liên quan tới ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, nên trong nhận thức của hắn, trong sự kiện không có gì có thể làm khó Lãnh Nguyệt, còn Triệu Tĩnh Thù lo lắng tính cách trở nên lạnh nhạt hơn, hắn càng không thèm để ý, dù sao Lãnh Nguyệt đây trước kia cũng rất ít khi mở miệng nói chuyện. Đề tài liên quan tới Lãnh Nguyệt, hai người hàn huyên tới chỗ này lại ngừng hẳn, Hạ Thiên Kỳ liếc nhìn Triệu Tĩnh Thù, do dự một chút hỏi: "Gần đây cô thế nào rồi?" "Trong sự kiện có chút gian nan, nhưng may mà hữu kinh vô hiểm, thực lực của tôi đã bước vào cấp lệ quỷ, trước khi tới chỗ này, đồng thời tôi còn yêu cầu quản lý. Mặc dù khoảng cách còn kém anh và Lãnh Nguyệt rất nhiều, cũng có một đoạn chênh lệch với Mộng Kỳ, thế nhưng tôi sẽ cố gắng." Nghe Triệu Tĩnh Thù đã có thực lực của cấp lệ quỷ, đồng thời yêu cầu sát hạch quản lý, Hạ Thiên Kỳ thật lòng vui mừng cho cô, vì chỉ cần Triệu Tĩnh thù trở thành quản lý, tính cả cơ hội cầu cứu quản lý cấp cao một lần hắn giành cho Triệu Tĩnh Thù trước kia, Triệu Tĩnh Thù lại tương đương với có hai cái bùa hộ mạng. Chỉ cần cô cẩn thận một chút, theo thực lực tăng lên, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn. "Không sai, xem ra tiểu đội này của chúng ta giải phóng ra thực lực thật sự càng ngày càng mạnh." Hạ Thiên Kỳ nhắc tới giải phóng tiểu đội, trong đầu lại hiện lên bóng dáng của Lưu Ngôn Mẫn, nụ cười trên mặt cũng dần dần trở nên cay đắng: "Nếu Mẫn Mẫn còn ở đó, vậy cũng đã thành quản lý đi, cũng không biết bây giờ hắn thế nào rồi." "Chỉ cần chúng ta tin tưởng hắn, sớm muộn gì vẫn sẽ gặp được." "Cũng đúng, luận về kinh nghiệm, hắn còn nhiều hơn tôi, sẽ không có chuyện gì." Triệu Tĩnh Thù gật đầu không có ý kiến, chợt nghĩ tới sự kiện sát hạch lần này của Hạ Thiên Kỳ, lại hỏi: "Tôi nghe Lãnh Nguyệt nói, sự kiện trong lần sát hạch này của anh cũng không dễ dàng, sự kiện bao gồm hai con ác quỷ, thế nhưng lúc đó anh còn không có đủ thực lực cấp ác quỷ, anh là giải quyết thế nào? Sở dĩ chúng tôi không hẹn mà cùng chạy tới, đồng thời còn nghĩ mọi cách muốn phá vỡ phong tỏa, là cảm thấy anh rất khó có phần thắng." "Mọi người nghĩ không sai, nếu không có điều bất trắc xảy ra, quả thực tôi rất khó còn sống chui ra." Hồi tưởng lại trải nghiệm trong sự kiện lần này, biểu tình Hạ Thiên Kỳ nhất thời trở nên phức tạp, thở dài nói: "Sự kiện này là do cái trận pháp trong nhà tôi kia đưa tới, mắt trận chạy trốn, mẹ tôi cũng mất đi thần trí trong một đoạn thời gian..." Hạ Thiên Kỳ nói đại khái một phần chuyện xảy ra lúc đó cho Triệu Tĩnh Thù nghe, Triệu Tĩnh Thù nghe xong cũng cảm thấy cảm thấy trong lòng ê ẩm như thể là chuyện của mình, biết sự kiện này hiếm thấy là không chỉ đơn thuần đối mặt ác quỷ, nhiều hơn chính là lúc Hạ Thiên Kỳ đang đối mặt với mẹ của hắn. Thấy đôi mắt Triệu Tĩnh Thù đột nhiên đỏ lên, Hạ Thiên Kỳ vội vàng cười an ủi nói: "Tôi thế nào cô còn không biết sao, da mặt dày, tim lớn, hơn nữa đối với tôi mà nói thì kết quả của sự kiện này đã là loại kết quả tốt nhất với tôi, mặc dù không liên lạc được với cha tôi, thế nhưng nếu mẹ đã không tổn thương tôi, thì tự nhiên cũng sẽ không làm tổn thương cha tôi, chỉ cần ông ấy không sao thì sớm muộn gì chúng tôi sẽ liên lạc được. Bây giờ mẹ tôi bị phong ấn trong thân thể tôi, mặc dù tôi còn không có cách nào giải cứu bà ấy, thế nhưng sớm muộn gì sẽ có cách." Lời nói của hắn cũng là lời trong lòng hắn, sự kiện này có thể nói là lấy loại cách thức này kết thúc, với hắn mà nói, đây coi như kết quả tốt nhất. Mẹ hắn cũng không có hồn phi phách tán, ngược lại còn tồn tại thật tốt, chỉ là bị phong ấn lại mà thôi. Hắn cũng không tìm được thi thể cha hắn, thêm vào tình cảm của cha hắn với mẹ hắn, nên mẹ hắn tuyệt đối sẽ không hạ sát thủ với cha hắn, đó là lý do mà sự mất tích của cha hắn vẻn vẹn chỉ là mất tích mà thôi. Mà hắn bên này, không những thành công hoàn thành sát hạch, tấn chức làm quản lý cấp cao, còn lấy sự kiện lần này làm ván nhảy để có được sức mạnh cấp ác quỷ. Quỷ binh vốn là dao găm cũng xảy ra biến đổi cực lớn, biến thành một thanh huyết sát binh uy lực kinh người, theo tay vung lên có thể bộc phát ra quỷ thuật vượt xa. Huống chi hắn còn nhận được năng lực thiên phú cắn nuốt, và năng lực quỷ anh mạnh mẽ hơn. Cho nên dựa vào các loại trên mà nói, kết quả cuối cùng của lần sát hạch này tuyệt đối là tốt nhất. Ngoài ra điểm quan trọng nhất, chính là bí mật của gia đình hắn lần nữa được để lộ một góc, làm hắn có một nhận thức mới sâu hơn. Trong khoảng thời gian hơn một năm ở Minh Phủ này, trải qua những mưa gió, nguy cơ nhấp nhô, coi như là còn nhiều hơn trải nghiệm cả một đời của rất nhiều người, mặc dù hắn còn rất trẻ, nhưng không còn là tên lỗ mãng miệng đầy lời thô tục như lúc mới rời khỏi trường học nữa. Theo đà đi về phía trước, mục tiêu cũng theo đó ngày càng rõ ràng hơn, trọng trách trên vai càng ngày càng nặng, hắn đã có thể thật sự cảm nhận được, hoàn cảnh sinh tồn của mình rốt cuộc là nơi nào. Nên sau này không cần biết xảy ra chuyện đáng sợ tới mức nào, hắn cũng sẽ không dao động quyết tâm tận đáy lòng, sẽ loại bỏ mọi chông gai mà đi tiếp, càng đi càng xa. Nhìn đôi mắt vô cùng kiên nghị của Hạ Thiên Kỳ, Triệu Tĩnh Thù biết sự lo lắng của cô có chút thái quá, cho tới nay cô luôn biết rõ lạc quan và kiên cường của Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng hiện tại nhìn lại, cô vẫn có chút đánh giá quá thấp. Nếu đổi lại là cô trải qua đủ các loại trải nghiệm trong hơn một năm này của Hạ Thiên Kỳ, có thể sớm đã thành sụp đổ, tuyệt đối sẽ không đạt tới loại thành tựu này như Hạ Thiên Kỳ. "Tôi tin anh, anh chắc chắn có thể trở nên mạnh hơn." Triệu Tĩnh Thù cười rất rạng rỡ, trong lòng có một loại xung động muốn chồm qua hôn Hạ Thiên Kỳ một cái, thế nhưng theo đấu tranh nội tâm, rốt cuộc cô vẫn nhịn được. Sự trưởng thành của Hạ Thiên Kỳ khiến cô vô cùng vui vẻ, nhưng ngược lại, cô cũng phải bỏ ra nỗ lực gấp bội, làm mình biến thành một trợ lực lớn nhất cho hắn trong tương lai, chứ không phải thành một gánh nặng lớn.
|
Quyển 22 - Chương 50: Ba sự kiện
Dịch:Hàn Phong Vũ Vì lộ trình tương đối xa, lại thêm gần đây ba người cũng không có chuyện gì, nên Hạ Thiên Kỳ cố ý dẫn theo Sở Mộng Kỳ và Triệu Tĩnh Thù đi chơi ven đường một lần. Chờ tới lúc quay lại thành phố Phước Bình, đã là mười ngày sau khi hắn hoàn thành sự kiện sát hạch. Trong lúc đó hắn có gọi một cuộc điện thoại cho Lãnh Nguyệt, có điều Lãnh Nguyệt trong điện thoại vẫn rất lãnh đạm, chỉ nói một câu nghe như không chút tình cảm, không chết là được, sau đó lại cúp điện thoại. Đệ tam Minh Phủ bên kia vẫn luôn không có tin tức gì tới, gần đây Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn cùng Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ đi chơi, tự nhiên cũng không đi nghiên cứu thật tốt chức vị hiện tại của hắn. Nhưng chờ bạn họ vừa mới quay về thành phố Phước Bình, Lương Nhược Vân bên kia lại gửi tin tức tới cho hắn, muốn hắn đi tới phòng hội nghị văn phòng Hoàng Kim. Một cuộc hội nghị thuộc về quản lý cấp cao của đệ tam Minh Phủ. Cho Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ lái xe về trước, Hạ Thiên Kỳ thì lái xe tới văn phòng Hoàng Kim. Mỗi một lần tới nơi này, Hạ Thiên Kỳ đều có một loại cảm nhận hoàn toàn mới, lần nữa thấy tòa cao ốc tựa trưng cho Minh Phủ này, Hạ Thiên Kỳ có thể cảm nhận được rõ ràng quỷ vực bao phủ bên ngoài. Đón thang máy lên tới tầng cao nhất, sau đó lại thông qua một tầng thang lầu, cửa lớn của phòng hội nghị cũng không đóng, cho nên thứ đầu tiên hắn thấy chính là Lương Nhược Vân và Ngô Địch đang ngồi bên trong. Trừ hai người bọn họ ra, còn có một người đàn ông ăn mặc quái dị, trên mặt mang một cái mặt nạ đen. Với người đàn ông mặt nạ đen này, ít nhiều gì Hạ Thiên Kỳ có chút lý giải thông qua Mộc Tử Hi, biết người này ở trong đệ tam Minh Phủ trên danh nghĩa, hoàn toàn không tham dự, cũng không can thiệp quyết định của Lương Nhược Vân, âm thầm hành động không ai biết có mục đích gì không thể cho ai biết. Lúc Hạ Thiên Kỳ nhìn về phía người đàn ông mặt nạ, trong mắt người đàn ông mặt nạ nhìn Hạ Thiên Kỳ lộ ra tinh quang, khuôn mặt giấu dưới lớp mặt nạ, nhìn không ra biểu tình lúc này của hắn, chỉ là nghe hắn âm đương quái khí* nói: *Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra. (Internet)"Quản lý Hạ, không tệ, thật không tệ." Hạ Thiên Kỳ không để ý tới hắn, mà là ngồi xuống bên cạnh Ngô Địch theo động tác ra hiệu của Lương Nhược Vân. "Tốc độ tiến bộ của thằng nhóc chú mày quả thực tiến triển cực nhanh, không nghĩ tới đột phá cấp ác quỷ nhanh như vậy, hơn nữa... Còn không phải là cấp nhập môn." Không biết là vì chức vị của Hạ Thiên Kỳ tăng lên, đã có thể ngồi ngang hàng với gã, hay vì Hạ Thiên Kỳ tăng lên trên thực lực, nói chung lần này lời nói của Ngô Địch với Hạ Thiên Kỳ, rõ ràng không giống trước kia là không chút kiêng kỵ nào. "Nếu không có sự giúp đỡ và hướng dẫn của anh, tôi không thể nào tiến bộ nhanh như vậy, mà sớm đã mất mạng rồi." Hạ Thiên Kỳ cũng không vì thực lực tăng lên, mà cố tình tìm bãi ra vẻ tự cao tự đại với Ngô Địch, với Ngô Địch, hắn vẫn tôn trọng như trước kia. "Ha ha, những thứ này đều không có gì." Ngô Địch rất hài lòng với thái độ của Hạ Thiên Kỳ, nhìn về phía người đàn ông mặt nạ đen và Lương Nhược Vân bày ra bộ dạng đắc ý, kiểu đây là đệ tử của ta, rất tự hào về tiến bộ của Hạ Thiên Kỳ. Với chuyện này, người đàn ông mặt nạ đen không thèm để ý chút nào, lại lại Lương Nhược Vân liếc Ngô Địch một cái trắng mắt nói: "Nếu anh còn không đặt tâm tư trên nâng cao thực lực, tới đệ nhị vực lăn lộn nhiều một chút, mà là ngày ngày sống an nhàn ở nơi này như đại gia, không bao lâu nữa sẽ bị vượt qua." "Vượt qua thì vượt qua, tôi cũng hy vọng tên nhóc này nhanh chóng vượt qua tôi đi, có điều sợ là bây giờ cũng không xê xích gì nhiều." Ngô Địch cũng không thèm để ý tới lời nói của Lương Nhược Vân, vì đây rõ ràng là Lương Nhược Vân đang khiêu khích hắn tới đệ nhị vực nhiều một chút. "Được rồi, chúng ta trở lại chuyện chính." Lương Nhược Vân không tiếp tục nói chuyện phiếm, lúc này vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, nói với mấy người Hạ Thiên Kỳ: "Hôm nay gọi mọi người đến đây, muốn nói gồm ba sự kiện. Chuyện thứ nhất, là quản lý cấp cao sẽ bổ sung một thành viên mới nữa, Hạ Thiên Kỳ. Chuyện thứ hai, là ngày kia tôi sẽ tham dự sát hạch giám đốc, thoát ly khỏi đệ tam Minh Phủ hiện thực. Chuyện thứ ba, là vấn đề trả lại quyền nắm giữ đệ tam Minh Phủ." Nghe Lương Nhược Vân nói ba sự kiện này, người đàn ông mặt nạ đen trầm tư không nói, vẻ mặt Hạ Thiên Kỳ rất là ngoài ý muốn, còn Ngô Địch thì tức khắc kêu ai một tiếng: "Đừng mà, trước đó không phải cô nói còn phải mấy ngày nữa mới đi sao, vì sao mà mới ngày mốt đã phải đi rồi? Cô đi chúng tôi phải làm sao bây giờ, đệ tam Minh Phủ cũng làm sao bây giờ, tôi lại không quản nổi được, một con bạch nhãn lang* bên kia cũng sẽ không quản, còn dư lại tên nhóc này mới tấn chức không được mấy ngày." *Bạch nhãn lang (白眼狼) — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa. (Internet)"Nếu không phải quản lý cấp cao trì hoãn không có người mới gia nhập, tôi đã đi từ nửa năm trước rồi. Chuyện có thể làm, tôi đã cố gắng làm, đây là một chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho đệ tam Minh Phủ, còn như sau khi tôi rời đi, đệ tam Minh Phủ sẽ như thế nào, chỉ có thể nhìn chính các anh." Ngữ khí Lương Nhược Vân rất kiên định, có thể thể cô đã sớm có thực lực giám đốc, là đang chờ quản lý cấp cao kế tiếp tấn chức, nên mới trì hoãn không rời đi. "Rời đi sớm một chút là chuyện tốt, dù sao loại này như chúng ta, ở lại hiện thực chỉ là thoải mái một chút trước mắt mà thôi, hoàn toàn không nhận được bất kỳ phần thưởng nào. Hơn nữa không bao lâu, ngày tốt đẹp của hiện thực sẽ chấm dứt, đến lúc đó không còn sức mạnh, ngay cả chết cũng không biết chết thế nào." Mặt nạ đen cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn tán thành quyết định của Lương Nhược Vân, ngược lại âm thầm chế nhạo sự ngây thơ của Ngô Địch. Vì Hạ Thiên Kỳ mới trở thành quản lý cấp cao, nên không quá rõ ràng tình huống bên trong, vì vật trực tiếp đặt câu hỏi: "Lời ông vừa nói kia là có ý gì?" "Rất dễ hiểu, là không bao lâu nữa, toàn bộ nhân viên của Minh Phủ đều sẽ bị cưỡng chế trục xuất khỏi các đại hiện thực, đi vào đệ nhị vực." Mặt nạ đen nói xong, lại nở nụ cười khiến Hạ Thiên Kỳ tức giận. "Vì sao?" Hạ Thiên Kỳ lại hỏi. "Không có vì sao, đây là thông tin từ phía trên lan truyền, có điều cũng không có thời gian cụ thể." Ngô Địch mặt ủ mày ê nói. Hạ Thiên Kỳ nghe xong trong lòng có chút khiếp sợ, có điều cũng không tiếp tục hỏi thêm gì, định sau khi hội nghị kết thúc, sẽ một mình tìm Ngô Địch. "Hai chuyện trước tôi đều đã nói xong, bây giờ còn một chuyện cuối cùng cần phải giải quyết. Vấn đề trả lại quyền nắm giữ Minh Phủ, mọi người ai có thể đảm nhiệm?" Nghe Lương Nhược Vân lại lặp lại một lần nữa, ba người Hạ Thiên Kỳ đều như có điều suy nghĩ, có điều có thể nhìn ra, ngoài Hạ Thiên Kỳ là không hiểu người nắm quyền là gì ra, trong đáy lòng hai người khác đều là không muốn tiếp nhận. "Dù sao tôi là không muốn, đệ tam Minh Phủ không liên quan gì tới tôi." Mặt nạ đen nói rất tùy ý, thật sự trong đáy lòng hắn cũng không cảm thấy nơi này có quan hệ gì với hắn. Còn Ngô Địch thì cũng tỏ thái độ nói: "Sau khi cô rời đi, tôi sẽ ở lại đệ nhị vực trường kỳ, sẽ rất ít quay về. Hơn nữa, cô cũng biết tính cách của tôi, hoàn toàn không thích hợp làm người nắm quyền quản lý đệ tam Minh Phủ." Hai người lão luyện trước mặt liên tục bày tỏ thái độ không tiếp nhận, Hạ Thiên Kỳ tức khắc có chút bối rối, hỏi vội: "Người nắm quyền này rốt cuộc có ích lợi gì, nếu tiếp nhận thì có ích lợi gì, lại có chỗ có hại gì?" Dựa theo suy nghĩ ban đầu của Lương Nhược Vân, có khả năng tấn chức lên quản lý cấp cao nhất chắc là Mộc Tử Hi, sau khi cô rời đi, thì sẽ giao lại quyền nắm giữ cho Mộc Tử Hi. Kết quả Mộc Tử Hi đột nhiên rời đi, bỏ qua cơ hội trở thành quản lý cấp cao, vì vậy cô mới thay đổi kế hoạch, quyết dinh rời đi sớm. Vì người có tiềm chất trở thành quản lý cấp cao nhất là Lãnh Nguyệt, nhưng về phương diện này Lãnh Nguyệt còn không bằng mặt nạ đen, cũng tuyệt đối không thể nào tiếp nhận cái chức này. Lúc này Ngô Địch và mặt nạ đen đều lần lượt bày tỏ thái độ không tiếp nhận, như vậy cô cũng chỉ có thể kỳ vọng Hạ Thiên Kỳ có thể tiếp nhận.
|
Quyển 22 - Chương 51: Tiếp nhận nắm quyền
Dịch:Hàn Phong Vũ Nghe được câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, Lương Nhược Vân trả lời không chút che giấu nào: "Cái thân phận người nắm quyền Minh Phủ này, chỉ có thể nói vẻn vẹn chỉ là có quyền nắm giữ đệ tam Minh Phủ trong tay. Còn nói chỗ không tốt hoặc là chỗ xấu, chỉ là sau khi tiếp nhận Minh Phủ, anh sẽ quản lý toàn bộ tài nguyên của đệ tam Minh Phủ, phần chia tài nguyên thế nào, làm sao đạt thành nhất trí với hai nhà Minh Phủ khác, và đủ các loại vấn đề liên quan tới chế độ của Minh Phủ, đều cần do anh tới tiếp nhận." Nghe lời giải thích của Lương Nhược Vân, Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc xem như hoàn toàn rõ ràng nếu nói cái thân phận người nắm quyền Minh Phủ này, rốt cuộc là làm gì. Là một người phân phối tài nguyên và lập ra chế độ, đồng thời loại sửa đổi này là mang đến là tốt hay hư hỏng, đều có liên quan mật thiết vối người nắm quyền. "Loại chuyện mất công không được tốt này, tôi mặc kệ." Hạ Thiên Kỳ vốn tưởng rằng người nắm quyền Minh Phủ, có thể có được khả nhiều chỗ tốt, nhưng vừa mới nghe Lương Nhược Vân nói qua một lần như vậy, nếu nói thân phận người nắm quyền chỉ là danh tiếng mà thôi, ngoài có thể để cho người không biết phía dưới bò lên ra, không có nửa điểm tác dụng nào. "Tôi kiến nghị anh vẫn nên suy nghĩ thật kỹ một chút." Thấy Hạ Thiên Kỳ cũng từ chối không chút nghĩ ngợi, hai đầu chân mày Lương Nhược Vân không khỏi nhíu lại, nghiêm túc nhắc nhở Hạ Thiên Kỳ một câu. Mặc dù không nghe được uy hiếp trong giọng Lương Nhược Vân, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ đã có thể cảm giác được, bây giờ Lương Nhược Vân đã có chút tức giận. Kỳ thực hắn cũng có thể lý giải được Lương Nhược Vân, dù sao đệ tam Minh Phủ vẫn là yếu nhất trong ba nhà Minh Phủ, có thể nói là chịu đủ các loại yếu nhược. Phạm vi phụ trách dọn dẹp quỷ vật lớn nhất, người chết nhiều nhất, nhưng nguồn tài nguyên và phần thưởng có thể lấy được cũng ít nhất. Để có thể đào tạo ra mấy tầng lớp, cô càng là mềm rắn đều đủ, vừa đưa ra quyền hạn quản lý có một lần yêu cầu quản lý cấp cao cứu viện, vừa cưỡng chế quản lý cứ tròn 10 tháng thì phải tham gia sát hạch quản lý cấp cao. Vậy mà cực khổ vất vả làm tất cả mọi thứ, lúc cô sắp rời đi thì không một ai đồng ý tiếp nhận, cái này tự nhiên khiến cô cảm thấy thất vọng khó chịu. Hạ Thiên Kỳ không nói thêm gì, ít nhiều gì trong lòng có chút đấu tranh, ngược lại không phải nói vì hắn hiểu được Lương Nhược Vân mà đấu tranh, mà là ít nhiều gì Lương Nhược Vân có ơn với hắn, cái này khiến trong lòng của hắn có chút không quá dễ chịu. Dù sao với người từng giúp hắn, hắn luôn là ghi ơn trong lòng nhất định phải báo, bằng không lương tâm hắn sẽ rất áy náy. "Tôi muốn biết nếu không có người tiếp nhận quyền nắm giữ đệ tam Minh Phủ, thì sẽ xảy ra chuyện gì?" Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Hạ Thiên Kỳ lại hỏi một câu tính thăm dò. "Nếu đệ tam Minh Phủ không có người nắm quyền, vậy thì đệ tam Minh Phủ sẽ bị tiêu diệt, toàn bộ nhân viên của Minh Phủ đều sẽ mất đi che chở, không những không nhận được bất kỳ phần thưởng nào không nói, bọn họ càng sẽ bị quỷ vật dễ dàng cảm giác được. Còn người cấp quản lý, thì sẽ lập tức chết oan chết uổn. Trừ phi trước khi Minh Phủ bị diệt, bọn họ thoát khỏi Minh Phủ, gia nhập vào đoàn thể cá nhân của những quản lý cấp cao khác." Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không nghĩ tới nếu đệ tam Minh Phủ không còn người nắm quyền, tình hình rốt cuộc trở nên nghiêm trọng như vậy. Phải biết rằng Lãnh Nguyệt Triệu Tĩnh Thù bọn họ đều ở đệ tam Minh Phủ, nếu đệ tam Minh Phủ biến mất, là quản lý cấp cao hắn cũng không bị gì, nhưng Lãnh Nguyệt bọn họ chắc chắn đều sẽ xong đời. Nghĩ tới đây, Hạ Thiên Kỳ lại đưa mắt nhìn sang Ngô Địch bên cạnh, không xác định hỏi: "Ngô lão đại, vì sao anh không muốn làm người nắm quyền này?" "Không phải anh không muốn làm, mà là anh hoàn toàn không thích hợp, đám hỗn tạp đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ kia, chú cảm thấy anh có thể nhịn bọn họ sao? Nếu anh không chịu nổi, thật sự đánh nhau, đệ tam Minh Phủ sẽ còn tồn tại sao? Hơn nữa, thuộc hạ của anh đã không còn người lão luyện, trước kia người lão luyện cứ đi đi, chết chết, anh sợ là sau khi tiếp nhận không khống chế được mình, thật sự sẽ liều mạng với đệ nhất Minh Phủ." Hạ Thiên Kỳ có thể cảm giác được, lời Ngô Địch đều là thật tâm mà nói, con người gã tính cách cổ quái, đồng thời còn tương đối xung động. Trước đó có Lương Nhược Vân ở đây, còn có thể kiềm chế gã một chút, một khi Lương Nhược Vân rời đi, gã trở thành trùm xỏ của đệ tam Minh Phủ, có lẽ thật sự sẽ như gã nói, gã sẽ không chút cố kỵ nào mà tuyên chiến với đệ nhất và đệ nhị Minh Phủ. Còn mặt nạ đen, ngay cả hỏi Hạ Thiên Kỳ cũng lười hỏi, vì trước kia Ngô Địch từng đề cập với hắn, mặt nạ đen là một quản lý cấp cao trên danh nghĩa, hoàn toàn không quản chuyện của đệ tam Minh Phủ, nên cũng không quan tâm đệ tam Minh Phủ có tồn tại hay không. Thông qua Lương Nhược Vân không khuyên bọn họ, cũng không khó nhìn ra, bọn họ không phải đối tượng Lương Nhược Vân lựa chọn, dĩ nhiên, hắn trong lòng Lương Nhược Vân chắc chắn cũng không đủ tư cách, thế nhưng không có cách nào khác, Ngô Địch không thích hợp, mặt nạ đen không có hứng thú, vậy thì vừa nhìn đã thấy cũng chỉ còn lại duy nhất một mình hắn để trói buộc với quyền lợi của đệ tam Minh Phủ. Hạ Thiên Kỳ lấy một điếu thuốc trong bao thuốc lá, sau khi châm lên lại hút sâu một hơi, suy nghĩ một số tình hình sau đó nếu hắn đồng ý tiếp nhận. Một khi hắn trở thành người nắm quyền của đệ tam Minh Phủ, vậy thì toàn bộ tài nguyên của đệ tam Minh Phủ đều thông qua phân phối của hắn, như vậy hắn có thể lợi dụng quyền lợi, phân cho Triệu Tĩnh Thù bọn họ tài nguyên hơi tốt một chút, cho Triệu Tĩnh Thù bọn họ có thể trưởng thành tương đối an toàn. Thêm vào, hắn còn có những lực lượng dự bị như Vương Tang Du, Triệu An Quốc cần đào tạo, nếu trở thành người nắm quyền, cũng có thể tiết kiệm chút hơi sức. Làm bọn hắn vừa có thể thông qua tài nguyên của Minh Phủ mà lớn mạnh, cũng có thể sử dụng tài nguyên lớn mạnh của Diêu Trí bên kia, hai đường cùng triển khai. Nếu có những chỗ tốt này, như vậy chỗ không hay chính là một khi có sự kiện đoàn thể cấp quản lý, hắn phải sắm vai Lương Nhược Vân, dẫn đội hoàn thành sự kiện. Đồng thời chuyện một phần quy định, và đàm phán với hai nhà Minh Phủ khác cũng phải cần hắn đi làm. Tính tình của Ngô Địch không tốt, tính tình của hắn cũng không tốt đi đâu, huống chi còn có thù với đám người Giang Chấn của đệ nhất Minh Phủ, và đám người Thạch Quỳnh của đệ nhị Minh Phủ, hắn làm một người mới lại thêm sự rời đi của Lương Nhược Vân, khó tránh khỏi bọn họ con sẽ làm ra chuyện gì nữa. Hạ Thiên Kỳ hút hết một điếu thuốc rất nhanh, khói mù bay lãng đãng trong phòng hội nghị, trong quá trình mấy người Lương Nhược Vân đều không nói gì thêm, chỉ kiên trì chờ đợi câu trả lời của hắn. "Vì Lãnh Nguyệt bọn họ vẫn còn ở đây, cho nên tôi hoàn toàn không có lựa chọn nào khác." Ngẩng đầu lên, Hạ Thiên Kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía Lương Nhược Vân trả lời, ý tứ đã rất rõ ràng, hắn tiếp nhận thân phận người nắm quyền của đệ tam Minh Phủ, thay thể Lương Nhược Vân quản lý đệ tam Minh Phủ. Về lựa chọn của Hạ Thiên Kỳ, Lương Nhược Vân cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, vì như những gì Hạ Thiên Kỳ nói, chỉ cần Lãnh Nguyệt bọn họ vẫn còn ở Minh Phủ, hắn không có lựa chọn nào khác. Trừ phi hắn có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm mặc kệ sống chết của Lãnh Nguyệt bọn họ, nhưng hiển nhiên hắn không làm được. Thấy Hạ Thiên Kỳ đáp ứng, Lương Nhược Vân lại trực tiếp nói với Ngô Địch và mặt nạ đen: "Được rồi, ba sự kiện đã nói xong, người nắm quyền cũng đã đồng ý, mọi người có thể đi." Lương Nhược Vân trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với hai người Ngô Địch, mặt nạ đen ngược lại không có vấn đề, cười một tiếng lạnh lẽo lại đi thẳng ra ngoài, Ngô Địch do dự một chút, cũng không đứng dậy rời đi, mà là cợt nhã giải thích với Lương Nhược Vân: "Cô biết mà, tôi thật sự không phải không muốn tiếp nhận đệ tam Minh Phủ, chỉ là tôi..." "Hoàn toàn cũng không trông cậy vào các người." Lương Nhược Vân lạnh lùng ngắt lời Ngô địch, sau đó vẻ mặt chậm lại, bổ sung thêm: "Hắn thì tôi không trông đợi, nhưng anh, tôi mong là lúc đệ tam Minh Phủ gặp nạn, anh có thể nhìn tình nghĩa với tôi mà tận lực giúp đỡ."
|
Quyển 22 - Chương 52: Hiện trạng sinh tồn tàn khốc
Dịch:Hàn Phong Vũ "Cái này đương nhiên nghĩa bất dung từ, dù sao tôi còn có nửa đệ tử ở chỗ này, huống hồ tôi nhìn đám chó săn của đệ nhất Minh Phủ kia cũng không thoải mái." Ngô Địch đáp ý rất thoải mái, Lương Nhược Vân nghe xong sắc mặt cũng không còn nghiêm túc như trước nữa, suy nghĩ một chút lại dặn dò Ngô Địch một câu: "Sau này chúng ta cũng sẽ chạm mặt nhau ở đệ nhị vực, tôi cũng không hy vọng gặp lại anh, nếu anh vẫn còn cái dáng vẻ cà lơ phất phơ như bây giờ." Lương Nhược Vân nói như thoại lý hữu thoại, Ngô Địch nghe xong cũng tức khắc mặt mày hớn hở, giống như nghe được ý tứ đặc biệt nào khác, liên tục mừng như điên đồng ý: "Ha ha, không thành vấn đề, tôi sẽ không phụ kỳ vọng của lãnh đạo." "Ừm, tôi chờ xem anh thay đổi." Lương Nhược Vân biết con người Ngô Địch này mặc dù nhìn qua cà lơ phất phơ, nhưng trước giờ luôn là nói là làm, chỉ cần là chuyện đã cam kết rồi thì gã chưa bao giờ nuốt lời. Biết có lẽ Lương Nhược Vân muốn một mình nói một ít chuyện với Hạ Thiên Kỳ, nên Ngô Địch cũng không vô lại không đi, không bao lâu đã hài lòng rời đi. Trong phòng hội nghị lớn như vậy, chỉ còn lại Lương Nhược Vân và Hạ Thiên Kỳ mặt đối mặt ngồi bên trong. Đây cũng không phải lần đầu Hạ Thiên Kỳ đơn độc tiếp xúc Lương Nhược Vân, bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên nhìn thấy Lương Nhược Vân có bao nhiêu xinh đẹp và rung động. Làn đó là sự kiện thử việc đầu tiên của hắn, thời khắc sinh tử, chính là Lương Nhược Vân xuất hiện mới hóa giải nguy cơ của hắn. Khi đó hắn trong mắt Lương Nhược Vân chỉ là một nhân vật nhỏ không quan trọng, sống chết hoàn toàn không được đối phương để ý, nhưng lúc này, hắn lại trở thành người kế tục của Lương Nhược Vân, rốt cuộc đứng ở vị trí ngang hàng với cô. Ngay khi Hạ Thiên Kỳ đang hồi tưởng lại điều này, Lương Nhượ Vân cũng rất cảm khái nói: "Anh thật sự cho tôi quá nhiều kinh ngạc, tôi chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi tôi rời đi vị trì này rốt cuộc sẽ để lại cho anh." "Kỳ thực tôi cũng đầy cảm khái." Hạ Thiên Kỳ cũng không biết Lương Nhược Vân đây là đang khen hắn hay đang xúc phạm hắn, nhưng hắn nghe vào trong lòng vẫn đầy sảng khoái. Lương Nhược Vân nghe xong cười cười, lúc này cũng buông bỏ dáng vẻ lão đại của đệ tam Minh Phủ bình thường của cô, hàn huyên với Hạ Thiên Kỳ như một người bạn cũ: "Sự xuất hiện của anh và Lãnh Nguyệt ít nhiều gì phá vỡ kế hoạch của tôi, kỳ thực mỗi người mới tôi đều sẽ để ý tới, thế nhưng thật sự đưa tới chú ý của tôi đã ít lại càng ít hơn. Mộc Tử Hi là một, Lãnh Nguyệt là một, còn anh nữa cũng là một người. Ba người các anh là tiến bộ nhanh nhất trong toàn bộ người mới. Mộc Tử Hi rất thông minh, suy nghĩ chuyện vô cùng chu toàn, hắn vẫn luôn là thí sinh tôi nghĩ tới khi suy tính chuyện người kế nhiệm. Còn Lãnh Nguyệt, cậu ta quá mức cố chấp, đồng thời cũng quá mức đơn thuần, nên cũng không cách nào đảm nhiệm. Còn lại anh, kỳ thực đều có đầy đủ tố chất của hai người trước, thế nhưng từ đầu tới cuối anh cho tôi một loại cảm giác rất nguy hiểm, sát khí trong xương cốt quá nặng, đồng thời phiền phức bên cạnh không ngừng. Cũng như Ngô Địch vậy, rất dễ dàng xung động hành động. May mà anh có ràng buộc, cố phương diện này ít nhiều gì áp chế anh một chút, mà không như Ngô Địch bọn họ, tức không hề có chút ràng buộc nào, đệ tam Minh Phủ có tồn tại hay không, đối với bọn họ mà nói cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Nên sau kho Mộc Tử Hi đột ngột rời đi, kỳ thực người có thể cung cấp cho tôi lựa chọn, cũng chỉ còn lại có một mình anh. Nhưng tôi vẫn thấp thỏm trong lòng, không xác định đệ tam Minh Phủ trong tay anh rốt cuộc tốt hay xấu. Có điều cũng đã không sao, mọi việc đều có mệnh, tôi vẫn muốn dùng hết khả năng tôi có để phát triển nơi này, nhưng kết quả lại khiến nơi này càng ngày càng nhụt chí, nhân viên thiếu thốn, thực lực yếu đuối. Có lẽ đổi lại một cách thức quản lý khác, còn có thể thu hoạch ngoài ý liệu vào tay, cho dù là bị diệt." "Tôi sẽ không để cho nó bị diệt, vì còn có người rất quan trọng với tôi ở chỗ này, tôi sẽ không cho phép bọn họ xảy ra chuyện gì." Hạ Thiên Kỳ nói như chém đinh chặt sắt, đây cũng là thái độ của hắn, hắn không phủ nhân sau đó sẽ không khơi ra xung đột với đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ, thế nhưng bất kể thế nào, hắn đều sẽ cố gắng bảo đảm an nguy của Lãnh Nguyệt bọn họ. "Anh có phần trách nhiệm này là tốt rồi." Lương Nhược Vân có chút vui mừng gật đầu, sau đó thay đổi để tài nói: "Kế tiếp tôi dặn dò anh mấy điểm, hy vọng anh có thể để trong lòng. Thứ nhất là chuyện liên quan đến đệ nhị vực, đệ nhị vực sẽ là nơi sinh tồn chủ yếu của chúng ta trong một đoạn thời gian dài sau này, nói đó trước kia anh đã trải nghiệm một lần, biết kia cũng không phải mảnh đất lành gì, tràn đầy hung hiểm vô cùng. Hình dung tốt nhất, chỗ đó chính là một cái cối xay thịt. Chẳng những có quỷ vật, còn có con người bụng dạ khó lường. Cấp ác quỷ chỉ là tầng thấp nhất ở nơi đó, dù sao trong hiện thực nơi này, có thể số lượng khó mà đoán chừng, cho nên tuyệt đối cố gằng đừng có bất kỳ kiêu ngạo, hoặc xem thường nào. Thế nhưng có áp lực mới có động lực, nên nếu muốn nâng cao thực lực, nhất là sau khi trở thành quản lý cấp cao, sẽ không còn nhận được phần thưởng của Minh Phủ nữa, cứ như vậy anh nhất định phải mạnh hơn, phải nhanh chóng tự mình đến đệ nhị vực chủ động nghênh đón thách thúc. Theo tôi được biết, anh cứ đổi năng lực dung hợp của quỷ vương, nhưng vẫn chưa dung hợp quỷ vương tàn chi. Tên thực tế, ngay cả ở đệ nhị vực, quỷ vương tàn chi cũng tương đối hiếm thấy, mà người có ác linh thể chất như anh đây lại quá nhiều, nhưng mỗi người đều muốn sống, đều muốn trở nên mạnh mẽ, đều không muốn chết, nên đã xuất hiện cạnh tranh tàn khốc. Nên rất nhiều người không bị quỷ vật giết chết, ngược lại thì bị đồng loại giết chết." Hạ Thiên Kỳ nghe xong trong lòng sợ hãi, ngược lại thì rất mâu thuẫn với nơi đó, dù sao không có mấy người bằng lòng xông pha nguy hiểm. "Lẽ nào đệ nhị vực không có ai quản sao? Kẻ địch của chúng ta không phải là đám quỷ vật kia sao?" "Không có ai đi quản, vì trên đệ nhị vực còn có đệ tam vực, mà rác rưởi là không thể đi tới đệ tam vực, anh có thể hiểu không? Kẻ địch của Minh Phủ là quỷ vật không sai, thế nhưng cho anh đi đối phó một con ác quỷ, và một trăm con ác quỷ, anh cảm thấy loại nào thoải mái hơn?" "Đương nhiên là cái thứ hai." Hạ Thiên Kỳ trả lời không chút nghĩ ngợi. "Đây chính là đáp án. Nên số lượng cũng không phải thứ Minh Phủ theo đuổi, Minh Phủ muốn là chất lượng, là nhân viên có thực lực thật sự. Số lượng thì loại thế giới hiện thực này nhiều vô số kể, anh cảm thấy là quỷ nhiều hay là người nhiều? Nên Minh Phủ chưa bao giờ sợ có người bị giết. Đương nhiên còn có một số chuyện là tôi cũng không biết, tôi cũng không cách nào đưa ra suy luận tương ứng, có điều những chân tướng quỷ dị ẩn nấp phía dưới này sớm muộn gì cũng sẽ bị tháo ra." Lương Nhược Vân nói những lời này, khiến Hạ Thiên Kỳ lần nữa hiểu được tàn khốc của thế giới này, hiện tại ít nhiều gì hắn cũng có chút hiểu được đám người đệ nhất Minh Phủ kia, so với đệ tam Minh Phủ bọn họ, có thể sau khi tiến vào đệ nhị vực rồi, đám người đệ nhất Minh Phủ kia mới là đối tượng có thể thích nghi với cái hiện thực tàn khốc này nhanh nhất. Ngoài ra cũng như những gì Lương Nhược Vân nói, thực lực của hắn bây giờ còn chưa đủ để nhìn, nếu muốn lăn lộn ở đệ nhị vực, còn cần tiến thêm một bước mới được. Thấy Hạ Thiên Kỳ như có điều suy nghĩ, lúc này Lương Nhược Vân tiếp tục nói: "Đệ nhị vực cũng có tam đại Minh Phủ, có điều quan hệ trong đó rất phức tạp, còn phải liên quan quá nhiều lợi ích, vì Minh Phủ nơi đó đã biến chất. Chuyện liên quan phương diện này, chờ sau này anh tiếp xúc, sẽ hiểu rõ ý tứ của tôi nói. Điều thứ hai tôi cần nhắc nhở anh, chính là vấn đề tiếp xúc với hai nhà Minh Phủ khác. Ngày mốt tôi rời đi, vì dính dáng tới chuyển giao người nắm quyền, người của ba nhà Minh Phủ khác cũng sẽ nhận ra, đến lúc đó tin tức này sẽ bị lan truyền ra. Mặc dù đệ tam Minh Phủ có ba quản lý cấp cao, thế nhưng chỉ có Ngô Địch có thể giúp anh, còn người kia, anh không để ý hắn là được, vì hắn không bao giờ liên quan tới chuyện trong đó." Không đợi Lương Nhược Vân nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại không kiềm chế được hiếu kỳ hỏi: "Người mang mặt nạ kia rốt cuộc có mục đích gì?"
|