100 Ngày Làm Vợ Hờ: Tổng Tài Ác Ma, Xin Anh Tránh Xa Tôi Ra!
|
|
100 Ngày Làm Vợ Hờ: Tổng Tài Ác Ma, Xin Anh Tránh Xa Tôi Ra!
Tác giả:Tuyết An Điềm
Thể loại: Ngôn tình, sủng, ngược, HE, có H, hiện đại
" Em muốn trốn? Sao cũng được, chạy đi và đừng để tôi tìm thấy, tóm được rồi cả đời này đừng mong yên ổn với tôi "
" Hắn ta rõ ràng là ác ma, không cần chứng minh, mỗi lần nhìn nàng, nàng cảm thấy được con ngươi hắn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, sạch sẽ đến tận xương "
Bạch đạo, hắn là người thừa kế gia tộc Âu Dương, là chủ tịch tập đoàn tài chính CTD, người người biết đến, nhà nhà ngưỡng mộ.
Hắc đạo, hắn lạnh lùng, tàn bạo thứ hai thì ai dám leo lên vị trí thứ nhất?
Chẳng hiểu là cơ may hay do rủi ro mà nàng lại rơi vào tầm tay của hắn, tưởng chừng như yên ổn, nào ngờ cuộc đời nàng ngước lên chỉ thấy hố đen.
Nam chính: Âu Dương Ngụy
Nữ chính: Hà Y Mễ
|
Chương 1: Gặp Gỡ
Các cơ mắt co lại cảm giác như việc mở mắt trở nên khó khăn. Chói quá, hàng mi khẽ nhíu lại, dần thích ứng với ánh sáng bên ngoài, nàng không nhớ đã bất tỉnh bao lâu, chỉ nhớ... Chỉ nhớ... Tên nàng là Hà Y Mễ, 22 tuổi, ngoài ra chẳng còn bất cứ vết tích nào đọng lại trong đầu nàng, sao chói quá, đau quá... Chẳng biết bản thân là ai, đến từ đâu. Một hồi lâu mới định hình được nàng đang đứng giữa sân khấu, nơi này là đâu? Sao dưới kia đông người thế? Cảm giác lành lạnh vây lấy cơ thể, nhìn lại thì nàng chỉ đang mặc một lớp vải trắng mỏng tanh, nửa kín nửa hở để lộ làn da trắng nõn, trong suốt như thủy tinh mà không chút tì vết. Quyến rũ nhất vẫn là khuôn ngực đầy đặn, căng tròn ẩn hiện dưới lớp vải trắng, vừa nhìn thấy thôi đã khiến khán giả trầm trồ khen ngợi. - Giá khởi điểm 250 tệ. Vừa ra giá khởi điểm, khán đài nháo nhào lên, người tranh người ra giá nhằm đoạt bằng được món hàng trên, ngon như vậy không thể nào để tuột mất. - 300 tệ - 350 tệ - 400 tệ Dần dần, con số lên đến 700 tệ, 750 tệ, 800 tệ, con số quá cao, không thể nào liều mạng bán gia sản của mình chỉ để mua về một thú vui nhỏ trong chợ đen, vì thế dần chỉ còn hai người đàn ông đeo mặt nạ đấu giá với nhau. - 850 tệ, lão già a, ngươi lớn tuổi rồi, mua thiếu nữ về làm gì, không bằng để lại cho ta đi. Biết đâu nay mai xanh cỏ sớm, chẳng hưởng thụ được bao nhiêu đâu Cánh phải khán đài, thiếu niên độ chừng 20 tuổi buông lời sỉ nhục gã đang tranh món hàng với mình, chỉ là một lão già chắc cũng khoảng trên 60 rồi to gan dám so đo với đại thiếu gia nhà Đông Phương thế này, thật không biệt lượng sức mình. - Thằng ranh con, mày đừng vội láo toét, tao đáng tuổi cha chú mày đấy! 900 tệ! - 1 vạn nhân dân tệ, nào! Lão thích thì đại thiếu gia ta chiều, tiền cũng chỉ là giấy thôi mà, haha - Ngươi! - Đã lên đến 1 vạn, số tiền đó quá lớn, người đàn ông trung niên kia đành phải nhịn cơn giận xuống mà im lặng. - 1 vạn tệ lần một - 1 vạn tệ lần hai Đông Phương Thiên Ngạo vì thế mà rất cao hứng, khóa mồm được lão già kia như vậy mà cũng vui, cứ ngỡ buổi đấu giá này rất nhàm chán, không ngờ lại xuất hiện thiếu nữ như ngọc thế kia, thật làm người ta muốn ôm vào lòng mà chà đạp. Hắn vẫn đinh ninh 1 vạn đã là giá cao nhất rồi, không ai có thể vượt qua, cho đến khi " 1 vạn tệ lần ba " vang lên, ngay sau đó: - 10 vạn nhân dân tệ Chất giọng trầm khàn vừa vang lên thu hút ánh mắt của cả khán đài nhìn về phía cuối dãy giữa, là một nam nhân toàn thân y phục đen, khẽ nhếch môi tạo thành hình bán nguyệt. Cả sân khấu không thể ngờ, đó là ai vậy? Hắn ta điên rồi sao 10 vạn nhân dân tệ quá lớn cho một món hàng từ chợ đen. Về phía Đông Phương Thiên Ngạo, hắn ta định ra giá áp đảo nhưng người bên cạnh kéo tay áo hắn rồi lắc đầu. Đại thiếu gia nhà Đông Phương nghiến chặt răng, quay người đi. Giọng MC vang lên: - 10 vạn nhân dân tệ, còn ai ra giá khác không? - Chốt giá! 10 vạn nhân dân tệ 10 vạn sao? 10 vạn để đổi lấy bản thân nàng, ít ra nàng cũng đáng giá được 10 vạn, giá trị khá là cao, nhưng còn hắn ta là ai? Có thể bỏ ra 10 vạn tệ chỉ để chuộc nàng về, hắn có thế lực lớn như nào? Hóa ra, đối với người giàu, tiền cũng chỉ là giấy. Ra khỏi sân khấu, Hà Y Mễ ngồi thẫn thờ dưới nền sàn lạnh lẽo, thân thể chỉ vỏn vẹn lớp vải mỏng. Một lúc lâu, thân ảnh cao lớn toàn thân y phục đen tới gần nàng, cảm giác được có người đến và người đó là ai Hà Y Mễ nín thở nhìn thẳng, lúc này Hà Y Mễ chỉ thấy được đôi giày tây đen bóng của hắn. Rồi bỗng nhiên trước mắt nàng là màu đen, Hà Y Mễ đưa tay kéo áo vest trên đầu nàng xuống, là hắn ném xuống cho nàng, hắn khẽ liếc một cái rồi nhấc gót rời đi, nàng nhìn theo bóng dáng hắn, chiều cao nổi trội nhưng mà nhìn tấm lưng hắn lại cảm thấy cô độc lạ thường. Ngay sau đó, bên cạnh Y Mễ xuất hiện hai người đàn ông đeo kính mát đen, cúi đầu nói: - Tiểu thư, Âu Dương tổng bảo cô đi theo chúng tôi. Hà Y Mễ ngoan ngoãn theo sau họ, áo vest trên người nàng có mùi mộc hương thoang thoảng, kích cỡ áo khá to, đủ để che lấp đi đôi chân trần của nàng. Hương thơm nhè nhẹ ấy lại khiến nàng cảm thấy yên tâm lạ thường, hắn liệu là người tốt hay nàng rơi vào tay của kẻ xấu đây... Số phận nàng sau này đi về đâu... Trước mắt nàng là một khu biệt thự ngoại ô thành phố S, nếu so với kí ức của nàng, thì chắc đây là lần đầu tiên nàng thấy được một nơi mỹ lệ, hoành tráng đến vậy. Nhìn vào có ai nghĩ đây là nhà không? Đẹp thật đấy, mà nhìn lạnh lẽo quá! - Mời tiểu thư Tiểu thư - Nàng cũng được gọi một cách kính trọng vậy sao? Ngay cả người hầu trong biệt thự cũng tỏ ra tôn kính, bản thân có thể nhận được sự ưu tiên như vậy? Nhưng mà sao nàng chẳng thể nhớ nổi, quá khứ của nàng ra sao, tất cả trong đầu chỉ là một mảng trắng, về cả gia thế, hay cha mẹ, bản thân cũng không hề biết. Đây cũng được gọi là sự bất hạnh rồi phải không? Mãi suy nghĩ, hai vệ sĩ đưa Hà Y Mễ tới căn phòng cuối tầng 2, họ nép sang 1 bên: - Từ nay, đây sẽ là phòng của tiểu thư, thiếu gia đêm nay có việc không về. Tôi lui trước, tiểu thư tối an. - A, cảm ơn ạ. Hà Y Mễ dạo quanh căn phòng, rộng mà lại đẹp, nhưng mà màu chủ đạo ở đây chủ yếu là trắng và đen, hắn ta thích trắng đen ư? Nhìn toàn bộ căn phòng đủ để hiểu chủ căn phòng là con người khá giản dị, ngăn nắp, nhưng mà có thể là hơi lập dị chút? Nàng ngồi xuống mép giường, đưa tay khẽ vuốt nhẹ tấm drap, cảm giác mềm mại, ấm áp truyền đến tay. Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa phòng kèm theo giọng nói nhỏ: - Tiểu thư, thiếu gia bảo tôi đem đồ lên cho cô. - Cảm ơn cô, vất vả cho cô rồi Còn tiếp...
|
Chương 2: Hợp đồng
Chỗ lạ khiến Hà Y Mễ không thể ngủ lâu hơn được, vừa mở mắt nàng nhìn vào đồng hồ, mới 6 giờ sáng thôi do phòng quá rộng cảm giác không thể yên tâm khi ngủ. Hà Y Mễ xuống sảnh chính, vừa đặt chân tới bậc thang thứ 5, liền thấy bóng dáng của người đàn ông tối qua, tay cầm báo, tay nhâm nhi tách cà phê sáng. Đứng trên cầu thang nhìn xuống, có lẽ hắn không thấy nàng, nhưng mà nam nhân đó quả thật toát ra khí phách bức người, đôi ngươi hẹp dài, chăm chú vào bài báo, cặp mắt ấy khiến con người ta nhìn vào lại cảm thấy ớn lạnh, sắc như dao, vừa đen vừa sâu hoẵm không thấy đáy, ngũ quan cân xứng với sóng mũi cao thẳng tắp và bờ môi bạc quyến rũ. Nam nhân này chính là hình mẫu của các cô gái trẻ bây giờ, vừa đẹp trai lại giàu có, một điều kì lạ khi nhìn vào mắt hắn là một sự lạnh lùng đến đáng sợ, vừa cảm thấy yên tĩnh lạ thường. Mãi mê ngắm Âu Dương Ngụy, Hà Y Mễ bị giọng nói đặc trưng của hắn làm cho thức tỉnh - Cô thẫn thờ ở đó làm gì, xuống đây! Hà Y Mễ rụt rè bước xuống, thấy hắn chỉ tay vào ghế đối diện, vừa ngồi xuống người giúp việc đem đến trước mặt nàng là đĩa beefsteak nóng hổi, xộc lên mũi nàng thơm ngát. Đói thật, hình như cả đêm qua nàng chưa ăn gì cả. Bữa sáng bắt đầu với không khí yên lặng, thật sự khó chịu, chỉ nghe thấy tiếng dao nĩa chạm vào nhau kêu " Cách cách ". Hà Y Mễ ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, hắn vẫn như vậy, vẫn giữ nguyên trạng thái yên tĩnh ban đầu, Hà Y Mễ lấy dao nghịch miếng bò beefsteak, giọng hắn vang lên làm phá tan bầu không khí yên lặng đến khó chịu. - Cô tên gì? - Họ Hà, tên Y Mễ Đến bây giờ hắn mới đặt tờ báo xuống, đưa mắt nhìn nàng, đối mặt với ánh mắt của hắn, ánh mắt lạnh như tiền khiến nàng bất chợt run lên một hồi. Hắn quan sát cả người nàng, xong, lấy ra từ trong túi áo ngủ của hắn một tờ giấy, đặt xuống bàn, hắn nói: - Đọc kĩ đi, có gì không ổn nói tôi, muốn sửa đổi gì cứ báo, nếu đã đồng ý rồi, cô không có quyền làm trái lại bất kì điều gì trong hợp đồng. Hết 100 ngày, cô được tự do. Trong khoảng thời gian đó, đừng suy nghĩ đến việc trốn khỏi tôi, không yên lành đâu Hà Y Mễ nhìn tờ giấy trên bàn, tay cầm lên cẩn thận đọc từng chi tiết, đến điều thứ 10: Thời gian ở chung với nhau, bên A, bên B phải có giấy đăng kí kết hôn. - Tôi phải kết hôn với anh? - Ừ - Vì sao? - Đối phó Cơ bản đọc xong, chẳng có gì phải sửa đổi, vì bản thân nàng bây giờ không có bất kì thứ gì là riêng tư, kể cả gia đình hay bạn bè. Xong xuôi, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt hợp đồng xuống: " Tôi đồng ý " - Tốt, tôi để trên đầu giường cô thẻ tín dụng, muốn mua gì cứ xài nó, có ý định trốn thoát, cứ tự nhiên, đằng nào chẳng tìm ra cô dễ dàng. Nói xong hắn đứng dậy, tay cầm áo khoác quay gót rời khỏi biệt thự. Từ trong phòng ăn nhìn ra nàng vẫn thấy được xe của hắn rời đi. Đến khi bóng xe khuất khỏi tầm mắt, nàng mới chợt thở dài, cuộc sống nàng sau này chắc cũng không dễ dàng gì. Mỗi ngày gặp hắn, khuôn mặt lạnh như tiền ấy lại cảm thấy bứt rứt, cảm giác như bản thân nàng nhỏ bé lại còn hắn rất to lớn, giống như tính mạng nàng nằm trong tay hắn, tuỳ hắn định đoạt. Thẫn thờ một lúc, cô hầu gái tối qua đem đồ lên cho nàng nhẹ nhàng lại gần, rụt rè bắt chuyện: - Tiểu thư... Cô và thiếu gia là người yêu của nhau hả? Nghe giọng nói, Hà Y Mễ xoay người lại, trước mặt nàng là hình dáng non nớt, trẻ con của một cô bé chừng 16,17 tuổi. Nghe cô hỏi câu ấy, Hà Y Mễ mới giật mình, miệng thì cười với cô nhưng trong tâm lại suy nghĩ... Là quan hệ gì với hắn nhỉ? Nàng cũng không rõ, đúng hơn là không biết, không thân thiết cũng không xa lạ lắm, có gì đó không thể nói được, khá là mơ hồ. Hà Y Mễ cười với cô hầu gái, dịu dàng nói: - Chị không biết nữa, sau này đừng gọi tiểu thư, nghe không gần gũi cho lắm, gọi tên chị đi, là Hà Y Mễ. - Dạ, em là Tiểu Nhu, tại từ lúc em làm cho thiếu gia đến giờ chưa bao giờ cậu dắt phụ nữ về nhà, mặc dù người ta bảo cậu rất đào hoa nha! Mà tiểu thư thấy không? Một người đàn ông thành đạt lại còn đẹp trai nữa, sau này em sẽ lấy một người giống như thiếu gia vậy. Hà Y Mễ khá là ít nói, nhưng mà nghe Tiểu Nhu hí hửng như vậy cũng rất vui, ít ra cuộc sống trong căn biệt thự này không đến nổi nhàm chán, nàng nghe Tiểu Nhu nói chỉ có cười theo. - Tiểu thư cười a, tiểu thư cười rất đẹp nha. Đừng buồn nhiều, có Tiểu Nhu rồi mà. Cơ mà dù thiếu gia lạnh lùng, vô tâm như vậy chứ thật ra rất là tốt luôn, nhưng mà em cảm thấy tiểu thư có gì đó khiến cho thiếu gia mới đem chị về nhà. Có gì lạ à, nàng cũng không biết vì sao hắn lại vung ra 10 vạn tệ chỉ để đem nàng về. Về đây hắn cũng chẳng làm gì nàng, cả đêm hắn không ở nhà, thật sự là do hắn đang rảnh tiền hay là có mục đích nữa. Đến đây nàng mới nhớ lại trong hợp đồng bắt buộc phải kết hôn, chẳng lẽ vì điều này, mà kết hôn thiếu gì phụ nữ đẹp, quyền thế phù hợp với hắn cơ chứ. Còn tiếp...
|
Chương 3: Anh say rồi. Chớ có làm loạn! [18+]
Cuộc sống của nàng quanh đi quẩn lại chỉ có ở trong biệt thự, hết coi phim chán xong lại ra vườn chơi, đôi khi mọi thứ quá nhạt nhẽo. Hà Y Mễ yêu cầu Tiểu Nhu cho nàng phụ giúp việc nhà nhưng mà Tiểu Nhu nhất quyết không là không, cho nên đã nhàm chán lại còn nhàm chán hơn. Trời cũng đã sập tối. Trò chuyện với Tiểu Nhu mới đó cũng vừa hết ngày, Hà Y Mễ trở lại phòng, may ra vẫn còn có laptop hắn để cho nàng, nàng lấy nó sử dụng giết thời gian có lẽ nhanh hơn. Lướt báo vài lần, đâu đâu cũng là tin tức về hắn, khuôn mặt hắn lúc lên báo lại cười rất tươi, rất thân thiện, thế nào lại ở nhà hắn tỏ vẻ khó chịu với nàng, lướt mãi, nàng dừng lại trước một tin tức về Âu Dương Nguỵ: Tổng Tài Tập Đoàn CTD nghi vấn hẹn hò với người mẫu Kiều Nhan. Trên bảng tin, đầy rẫy những hình ảnh thân mật của hắn và người mẫu kia. Còn có cả tấm hình hai người cùng nhau vào hotel. - Thì ra hắn ta có người yêu rồi, Kiều Nhan đẹp vậy mà. Nàng vẫn thắc mắc hắn cặp với Kiều Nhan lại còn đi đem nàng về làm gì. Suy nghĩ nhiều đau đầu, Hà Y Mễ đóng laptop lại, vươn vai, khẽ ngáp một cái rồi vào phòng tắm. Một lúc sau, Hà Y Mễ mở cửa phòng tắm bước ra, nàng chỉ quấn độc nhất trên cơ thể là chiếc khăn tắm, ngồi ở mép giường mà sấy tóc, không một chút phòng bị nào. Hắn đã về, Tiểu Nhu chạy ra mở cửa, chỉ thấy Ngạn Thiếu thả Âu Dương Nguỵ ở cửa, hạ kính xe xuống, nháy mắt với Tiểu Nhu: " Phiền cô kéo tên này vào trong giúp tôi nhé. Uống gì lắm thế chẳng biết " Xong hắn lái xe rời đi. Tiểu Nhu đỡ Âu Dương Nguỵ vào nhà, còn hắn thì hất tay, giọng điệu cộc cằn: " Tránh ra " Rồi loạng choạng bước lên phòng. Trách là phòng quá xa nên Hà Y Mễ không hề biết hắn về cho đến khi " Cạch ". Hà Y Mễ giật mình xoay người về phía cánh cửa " hắn về rồi, hắn về rồi, chết mất chưa mặc đồ làm sao đây" Âu Dương Nguy hai chân dứng không vững, tựa vai vào cửa phòng, hắn định nhấc chân lên nào đâu loạng choạng sắp té. Hà Y Mễ vội vàng chạy lại đỡ hắn, từng bước từng bước về giường. Dù không muốn, nhưng mà bầu ngực của nàng lại sờ sờ trước mắt hắn, trọng lượng hắn nặng, đè lên vai nàng, khiến cho bầu ngực khẽ đung đưa theo từng bước chân. Hắn nuốt nước bọt. Kích thước ngực không quá to nhưng lại căng tròn, đầy mê người, làn da trắng như tuyết lộ ra dưới lớp khăn tấm mỏng, le hoe vài sợi tóc vướng víu ở xương quai xanh. Mắt Âu Dương Nguỵ không rời cơ thể nàng, một từ thôi: Tuyệt mỹ. Bảo hắn biến thái cũng không phải, trong hoàn cảnh này bất cứ đàn ông nào cũng vậy, nếu không thì chỉ có Liễu Hạ Huệ. Nàng thả hắn xuống giường, Âu Dương Nguỵ quá nặng so với nàng, làm bả vai nàng như muốn liệt. - Anh say rồi, đợi một chút, tôi làm nước chanh giải rượu. Vừa có cớ để nàng mặc đồ vào, nãy đến giờ nàng luôn cảm giác có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể nàng khiến Hà Y Mễ không được tự nhiên cho lắm. Vừa xoay người rời đi chưa được nửa bước, từ phía sau có một lực mạnh cầm tay nàng kéo lại, chỉ thấy dạ dày như cuộn lại, chưa biết việc gì đang xảy ra, liền cảm thấy một thân ấm nóng đè lên người mình. Hà Y Mễ hoảng hốt, đưa tay đẩy hắn ra, nhưng hắn giống như một tảng đá, nặng mà khoẻ, áp đặt nàng dưới thân mình: - Anh... Anh thả tôi ra, anh đang say! - Muốn đi đâu? - Ánh mắt hắn trở nên đục ngầu, u ám, như phải kìm nén một thứ gì đó rất khó chịu, nguy hiểm vây quanh nàng khiến nàng lắp bắp: - Pha... pha nước chanh giải rượu - Không cần, dùng thân cô giải cho tôi - Dứt câu, bàn tay hắn đi đến nút thắt của khăn mà cởi ra. Nàng đối với hành động của hắn mà hoảng sợ, không ngừng giãy dụa, nhưng sự bài xích của nàng vào mắt hắn càng khiến hắn hưng phấn hơn, bất lực nàng đem tay mình đặt lên tay hắn, ngăn bàn tay đó chạy loạn trên cơ thể nàng: - Anh... Anh chớ có làm loạn! Hắn nhìn nàng một lúc, giờ này trong mắt hắn chỉ toàn là dục vọng, ham muốn chiếm hữu nàng, mà thân thể người phụ nữ dưới thân lại mảnh khảnh, quyến rũ khó lường, hắn nhìn mãi không biết chán. Làn da trong suốt, mát lạnh như thuỷ tinh, phảng phất mùi sữa tắm trên cơ thể, càng khiến hắn trở nên điên cuồng mà muốn xâm chiếm, đôi mắt đầy dục vọng nhìn nàng, Hà Y Mễ chưa bao giờ dám nghĩ đến sẽ có một ngày cùng hắn làm chuyện xấu hổ thế này. Âu Dương Nguỵ khẽ cười, giọng nói trầm đục kèm theo hơi thở ấm nóng thả vào tai nàng, mẫn cảm mà ửng đỏ lên: - Em rất đẹp, có biết không? Nàng là người con gái đầu tiên mà hắn có phản ứng sinh lí như vậy, hầu như mọi khi quan hệ với những người khác, đều là họ câu dẫn hắn, nhàm chán và chẳng có hứng thú nào. Không hiểu vì sao Hà Y Mễ có thể khơi dậy dục vọng của hắn. Nàng cảm nhận rõ ràng sự biến hoá thân dưới của hắn, cái nơi kia không ngừng ma sát lên mép đùi, càng giãy dụa, nó càng căng trướng to lớn hơn. Hà Y Mễ sợ đến mức nước mắt rưng rưng nhìn hắn: - Làm ơn, xin anh, tha cho tôi Trong người có sẵn men rượu, nóng bức, khó chịu đè nặng cơ thể hắn, nhìn khuôn mặt nàng bất lực, không khiến hắn mất hứng mà càng làm trở nên hưng phấn hơn, Âu Dương Nguỵ ghé sát tai nàng khẽ thì thầm: - Cô bé, em đừng làm vẻ mặt đó với tôi, tôi không kìm nén nổi đâu. Còn tiếp....
|
Chương 3-2: Anh say rồi. Chớ có làm loạn! [18+] (Tiếp theo)
Đêm nay, dù say nhưng Âu Dương Nguỵ vẫn tỉnh táo để nhìn rõ bản thân đang làm gì và người dưới thân hắn là ai. Khi hắn chấp nhận đem Hà Y Mễ về, đến bây giờ hắn mới tận mắt tỉ mỉ quan sát nàng. Ngũ quan nhỏ nhắn, cân xứng, đặc biệt là ở đôi mắt, đuôi mắt dài lại mang theo nét buồn, lãnh đạm, góc độ này hàng mi của nàng rất đẹp, vừa dài lại cong vút. Da mặt trắng, mịn như da em bé còn trong suốt tinh khiết như khối pha lê. Không hề trang điểm nhưng lại đẹp đến vi diệu, không sắc sảo, kiêu kì nhưng lại mềm mại và đơn giản. Âu Dương Nguỵ mắt như dán chặt vào nàng, từng đường nét trên cơ thể nàng in rõ trong đầu hắn. Vóc dáng tuy không chuẩn như các cô người mẫu, nhưng từng nét trên người nàng lại cuốn hút kì lạ, không những quyến rũ, mà còn mê người. Hà Y Mễ vô lực trước Âu Dương Nguỵ, cơ bản hắn mạnh hơn nàng, đem thân nàng đè dưới thân hắn, lại còn gặp ánh mắt đục ngầu của hắn, ánh mắt chứa đầy dục vọng chiếm hữu nàng, hắn nhìn nàng không chớp mắt khiến Hà Y Mễ cảm thấy không tự nhiên mà quay mặt đi. Còn chưa kịp để nàng thích ứng, Âu Dương Nguỵ liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi mỏng của Hà Y Mễ, ban đầu hắn còn mút nhẹ cánh môi mềm, rồi dần sau không kiên nể mà xông thẳng vào khoang miệng nàng, đầu lưỡi của hắn luôn thích trêu ghẹo chiếc lưỡi đinh hương của nàng, càng né tránh, hắn càng làm tới... Âu Dương Nguỵ đem khăn tấm của nàng vứt đi, áp tay vào một bên bồng đào, không quá to nhưng rất vừa tay, rất mềm mại. Bất ngờ hắn siết mạnh đầu ngón tay, cơ thể Hà Y Mễ như có luồng điện chạy qua, kích thích đến cực điểm, nàng khẽ rên rỉ theo từng chuyển động của hắn. Bàn tay hắn như có ma pháp, di chuyển đến đâu trên cơ thể nàng đều nóng rực, khó chịu. Hắn rời khỏi môi nàng, lưu luyến thả từng dấu hôn lên từng nơi mà hắn khám phá. Hà Y Mễ như muốn ngất tới nơi, hắn dày vò, trêu đùa cơ thể nàng mãi, đối với thiếu nữ mới lớn đây giống như là kích thích trí mạng, đem tâm hồn nàng treo lơ lửng trên mây. Bàn tay ấy vẫn chưa yên phận mà tuần du khắp cơ thể, đến nơi u cốc thần bí của nàng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài, Hà Y Mễ thoải mái mà rên lên thành tiếng, tiếng rên nhỏ ấy lọt vào tai Âu Dương Nguỵ càng khiến hắn hưng phấn thêm: - Thoải mái không? - Âu Dương Nguỵ đưa tay khẽ vờn xung quanh nơi nữ tính ấy, nhẹ nhàng nhưng lại khiến nàng như trên mây, lơ lửng vô định. - Ân... Thật thoải mái a. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán, mi mắt và mút nhẹ cánh môi mềm. Giọng hắn trầm xuống, ghé sát tai nàng: - Có muốn thoải mái hơn nữa không? Bây giờ nàng đã bị hắn dẫn dắt vào xứ xở trên mây, cơ hồ nàng không thể biết được bản thân nàng đang ở đâu, mơ hồ chìm trong tê dại mà vô thức gật đầu. Âu Dương Nguỵ tách hai chân Hà Y Mễ ra, đem nam căn đã sớm căng trướng trong quần mà phóng thích, ma sát ngay tại u cốc của nàng, Âu Dương Nguy đè ép eo lưng xuống, mới cảm nhận được bên trong nàng rất hẹp, còn động phải tầng lá mỏng. - Em, đây là lần đầu? - To... To quá, đau quá, không cần, mau rút ra, lấy nó ra đi, ô ô. Hà Y Mễ vẫn đang chìm trong khoái cảm, bỗng nhiên cơn đau ập đến từ bên dưới, cảm giác như muốn đem thân thể nàng xé ra làm hai. Nàng ưỡn người, vặn vẹo nhưng lại càng không hề dễ chịu. - Ngoan, rồi sẽ không còn đau nữa, một chút thôi Hắn thúc mạnh eo lưng tới, đem nàng làm thành một với hắn. Hà Y Mễ hét lên một tiếng, nước mắt rưng rưng trào ra. Âu Dương Nguỵ thấy vậy, luống cuống, vội vàng hôn lên mắt nàng: - Ngoan đừng khóc, rồi em sẽ cảm thấy rất thoải mái, ngoan. Miện tuy vẫn dỗ dành nhưng hắn vẫn chậm rãi đưa đẩy, chưa bao giờ hắn kiên nhẫn với ai như nàng. Nhấp hông nhanh dần nhưng vẫn quan sát tình hình, đến khi Hà Y Mễ hoàn toàn buông lỏng, lúc ấy hắn như trở thành con thú, mạnh bạo, điên cuồng luận động, ép nàng mềm nhũn ra. Tiết tấu ngày càng nhanh càng mạnh hơn, thân ảnh nam nhân cường tráng, nam tính, bao phủ lấy thân thể nhỏ nhắn của người phụ nữ dưới thân, đắm chìm trong dục vọng, cho đến tận hừng đông, hắn như vắt kiệt sức của nàng, khi đạt đến đỉnh điểm khoái cảm, Âu Dương Nguỵ khẽ gầm nhẹ, đem toàn bộ dịch trắng đục bắn hết vào bên trong nàng. Cơn kích tình qua đi, căn bản Hà Y Mễ như ngất lịm đi, cơ thể nhỏ đầy mồ hôi, bên dưới u cốc kia tràn ra dịch trắng đục của hắn. Thả người nằm xuống kế bên nàng, đem nàng ôm trọn vào lòng. Ánh sáng chói chang rọi thẳng vào mặt Hà Y Mễ khiến nàng khó khăn mở mắt ra. Cả cơ thể đau nhức, xương chậu như vỡ ra, nàng nhớ lại tối qua... Tối qua, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của đợt kích tình mãnh liệt mà không khỏi đỏ mặt. Xoay người qua, kế bên nàng là hắn, khuôn mặt Âu Dương Thuỵ khi ngủ không hề có một chút lạnh lẽo nào, hai hàng lông mày cũng giãn ra, không giống như ngày thường. Nàng như thế nào lại đi ngắm hắn, nhưng mà hắn quả thật rất đẹp trai nha. Nhìn lên đồng hồ, đã điểm 1 giờ trưa, là một giờ trưa hôm sau, nàng ngủ nhiều như vậy rồi sao? Vội vàng đứng dậy, bên dưới của nàng vẫn còn đau, khó khăn cho việc đi lại, đành phải lết từng bước vào phòng tắm. Nghe tiếng cửa đóng, hắn mới mở mắt, đêm qua là đêm đầu tiên hắn ngủ ngon như vậy, ôm nàng trong lòng mà không cảm thấy chán. Cuộc sống của hắn cuối cùng cũng có người tô màu cho nó, chẳng còn hai màu đen trắng nữa. Còn tiếp...
|